Đứa Con Lục Bảo Của Rừng Thì Thầm

5/5 - (2 bình chọn)

Đứa Con Lục Bảo Của Rừng Thì Thầm

Chương 1: Thánh Địa và Bóng Tối

Khu Rừng Thì Thầm không phải là một tập hợp của cây cối và sinh vật. Nó là một thực thể duy nhất, một tâm trí khổng lồ thở bằng hơi thở của vạn triệu chiếc lá, và dòng ký ức của nó chảy trôi trong từng mạch nhựa cây. Trái tim của nó đập trong lòng đất sâu, và tiếng nói của nó là “Tiếng Thì Thầm” – một bản giao hưởng vô thanh của sự sống mà chỉ những ai được sinh ra từ chính linh hồn của khu rừng mới có thể nghe thấy.

Và Lian là người lắng nghe duy nhất.

Đứa Con Lục Bảo Của Rừng Thì Thầm
Đứa Con Lục Bảo Của Rừng Thì Thầm

Cậu không có ký ức về một thế giới khác, không có hình dung nào về khuôn mặt của cha hay hơi ấm của mẹ. Đối với Lian, thế giới là một đại dương màu lục bảo, và cậu là một phần của dòng chảy đó. Cậu cảm nhận khu rừng không chỉ qua năm giác quan. Cậu nếm được vị của ánh nắng trên da, nghe được sự đổi thay của mùa trong tiếng gió xào xạc, và thấy được dòng chảy của “Mạch Sống” như những con sông ánh sáng vô hình luân chuyển từ rễ cây lên đến ngọn lá cao nhất.

Cậu là đứa con được nuôi dưỡng bởi nhiều người mẹ. Sói Mẹ Faelan, với bộ lông bạc và đôi mắt của trăng non, đã cho cậu dòng sữa đầu tiên và dạy cậu về sự gắn kết của bầy đàn. Kaelen, con trăn đá khổng lồ mà lớp vảy mang hoa văn của vỏ cây cổ thụ, là thư viện sống của những ký ức nguyên thủy; nó dạy cậu về sự kiên nhẫn và trí tuệ của vạn vật. Còn Sori, con báo gấm với bộ lông đen tuyền như màn đêm không sao, là hiện thân của sự nhanh nhẹn và im lặng, người bạn đồng hành, người anh em song sinh trong mọi cuộc săn và chạy đua với gió.

Nhưng dù được bao bọc bởi tình yêu thương của Rừng Già, sâu thẳm trong Lian vẫn tồn tại một “nỗi trống vắng” không thể gọi tên. Nó thường đến vào những đêm trăng tròn, khi cậu ngồi một mình trong Thánh địa – một hang động ẩn sau bức màn thác nước bạc. Ánh trăng xuyên qua làn nước, vẽ lên vách đá những vũ điệu ánh sáng ma mị. Đó là lúc cậu lấy ra vật báu duy nhất của mình, thứ duy nhất gợi cho cậu về một sự tồn tại khác. Một chiếc mề đay bạc, đã xỉn màu và lạnh lẽo khi chạm vào. Bên trong, bức tiểu họa đã phai mờ gần hết, chỉ còn lại đôi mắt của một người phụ nữ. Một đôi mắt màu xanh lục bảo, giống hệt cậu.

Vào những đêm như thế, trong giấc ngủ chập chờn, cậu thường nghe thấy một giai điệu. Nó không phải là tiếng chim hót hay tiếng suối reo. Nó là một bài hát ru, không có lời, nhưng giai điệu của nó quen thuộc đến đau nhói, như thể đã được khắc sâu vào xương tủy cậu từ trước khi cậu biết hít thở. Nó mang theo một cảm giác về sự ấm áp, về những ngón tay mềm mại, và một tình yêu thương thuần khiết mà cả Rừng Già rộng lớn cũng không thể hoàn toàn thay thế. Nỗi trống vắng ấy là một câu hỏi: Ta là ai?

Sự bình yên, dù không trọn vẹn, bắt đầu rạn nứt một cách từ từ, như một vết nứt nhỏ trên một tảng đá cổ.

Nó bắt đầu không phải bằng một điềm báo lớn lao, mà bằng sự im lặng. Một buổi sáng, Lian thức dậy và nhận ra vùng phía đông của khu rừng, nơi bầy chim sẻ luôn hót vang lúc bình minh, nay lại im bặt một cách bất thường. Không một tiếng hót. Chỉ có sự tĩnh lặng nặng nề, sai trái.

Vài ngày sau, khi đang men theo dòng suối Ngọc Bích, cậu cúi xuống uống nước và khựng lại. Dòng nước vốn trong vắt và ngọt lành, mang vị của rễ cây và khoáng chất, giờ lại có một vị lạ. Một vị tanh nồng, lạnh lẽo của kim loại bị rỉ sét. Nó là một hương vị của sự chết chóc, một nốt lạc điệu kinh khủng trong bản giao hưởng của sự sống mà cậu hằng cảm nhận.

Nhưng điềm báo rõ ràng nhất, thứ khiến trái tim cậu thắt lại trong nỗi sợ hãi thực sự, đến từ Cổ Thụ. Đó là một cây sồi già nằm ở trung tâm khu rừng, bộ rễ của nó cắm sâu đến tận nơi Mạch Sống khởi nguồn. Đối với Lian, Cổ Thụ không chỉ là một cái cây; nó là một người bạn, một nhà thông thái trầm mặc. Cậu thường tựa lưng vào thân cây và lắng nghe ký ức của hàng ngàn mùa trôi qua.

Hôm đó, khi đặt tay lên lớp vỏ sần sùi, thay vì cảm nhận được dòng nhựa sống ấm áp, dồi dào đang chảy mạnh mẽ bên trong, cậu chỉ cảm thấy một sự trống rỗng lạnh lẽo. Tệ hơn nữa, cậu cảm nhận được ký ức của cái cây đang bị… xóa sổ. Những hình ảnh về mùa xuân đâm chồi, về những đàn chim làm tổ, về những cơn mưa gột rửa… tất cả đang tan biến thành một màu xám vô định. Cổ Thụ đang chết từ linh hồn.

“Nó đã đến,” một giọng nói trầm và rè như tiếng đá nghiến vào nhau vang lên từ phía sau. Kaelen trườn ra từ một hốc đá, đôi mắt vàng của nó không còn vẻ lanh lợi thường ngày mà phủ một màn sương lo âu. “Bệnh Dịch Câm Lặng.”

“Bệnh Dịch Câm Lặng?” Lian quay lại, đôi mắt lục bảo của cậu mở to, phản chiếu nỗi kinh hoàng mà cậu cảm nhận được từ Cổ Thụ.

“Nó không phải là một căn bệnh thông thường,” Kaelen giải thích, thân mình khổng lồ của nó từ từ cuộn lại. “Nó không tấn công cơ thể, mà tấn công vào chính Mạch Sống. Nó là một loại độc dược cho linh hồn của vạn vật. Nó uống cạn âm thanh, ăn mòn ký ức, và để lại phía sau một sự trống rỗng tuyệt đối. Rất lâu về trước, khi Rừng Già còn trẻ, nó đã từng xuất hiện. Các Cổ Thụ đầu tiên đã phải dệt linh hồn của chính mình thành một phong ấn để giam cầm nó dưới lòng đất sâu.”

Sori, con báo gấm, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lian như một bóng ma. Nó gầm gừ nhẹ, một âm thanh không phải của sự đe dọa, mà là của sự bất an. “Con ngửi thấy mùi của nó ở phía Bắc. Mùi của sự thối rữa, nhưng không phải mùi của lá cây mục. Là mùi của một thứ gì đó… không thuộc về nơi này. Một mùi máy móc, lạnh lẽo.”

Lời nói của Sori như một tia sét đánh vào tâm trí Lian. Mùi kim loại trong nước suối. Sự im lặng. Một thứ không thuộc về nơi này. Quyết tâm bùng lên trong cậu, át đi cả nỗi sợ. Đây là mẹ của cậu, là gia đình cậu. Cậu sẽ không để nó bị xóa sổ.

“Cháu sẽ đi về phía Bắc,” cậu tuyên bố, giọng nói kiên định. “Cháu phải tìm ra nguồn gốc của nó.”

“Hãy cẩn thận, đứa trẻ của Rừng,” Kaelen cảnh báo. “Bệnh Dịch Câm Lặng không chỉ giết chết. Nó còn làm biến chất. Nó biến nỗi sợ hãi thành sự hung hãn, biến nỗi đau thành sự điên cuồng. Những sinh vật mà ngươi gặp trên đường có thể không còn là những người bạn mà ngươi từng biết.”

Hành trình của họ là một cuộc dấn thân vào một thế giới đang hấp hối. Càng đi về phía Bắc, màu xanh càng lùi bước trước màu xám tro. Không khí trở nên đặc quánh, nặng nề, như thể đang hít thở bụi và tuyệt vọng. “Tiếng Thì Thầm” của khu rừng ở đây chỉ còn là những tiếng rên rỉ đứt quãng, yếu ớt, như một người đang thoi thóp những hơi thở cuối cùng.

Họ không chỉ thấy cây cối chết. Họ thấy những sinh vật đã bị biến đổi. Một con nai với cặp gạc mọc xoắn vào nhau một cách bệnh hoạn, đâm ngược vào hộp sọ của chính nó. Một bầy sóc với đôi mắt trắng dã, điên cuồng gặm nhấm vào chính thân cây nơi chúng từng sinh sống. Chúng không còn là sinh vật của rừng xanh, chúng là những nhà tù sống, giam giữ những linh hồn đang bị tra tấn.

Cuộc đối mặt kinh hoàng nhất xảy ra bên một đầm lầy, nơi nước đã chuyển thành màu đen kịt như mực. Họ không nhìn thấy nó trước, mà là ngửi thấy nó – một mùi hôi thối của thịt rữa và hóa chất nồng nặc. Từ trong đám sậy, một con lợn lòi khổng lồ lao ra, tiếng gầm của nó không phải của một con thú, mà là tiếng kim loại bị xé toạc.

Nó to lớn dị thường. Một bên mắt đã bị thối rữa thành một hốc đen. Trên lưng nó, thay vì lông là những khối u thịt tím bầm, có những đường gân đen nổi lên và đập một cách yếu ớt. Nó không phải là một sinh vật sống, nó là một sự phỉ báng đối với sự sống.

Sori lao lên trước, nhanh như một tia chớp đêm. Nhưng lớp da của con quái vật cứng như đá, và nó húc mạnh cặp nanh dị dạng, buộc con báo phải lùi lại. Lian không có nanh vuốt, nhưng cậu có trí tuệ của khu rừng. Cậu nhận ra con quái vật di chuyển một cách mù quáng, chỉ bị điều khiển bởi sự thịnh nộ và đau đớn. Cậu nhanh chóng trèo lên một thân cây mục gần đó, nơi một tảng đá lớn đang chênh vênh, chỉ được giữ lại bởi vài sợi rễ già.

“Sori! Đến đây!” cậu ra hiệu.

Con báo gấm hiểu ý. Nó vờn quanh con lợn lòi, những bước nhảy của nó chính xác và chết người, dụ con quái vật điên cuồng lao theo. Con lợn lòi, trong cơn điên loạn, đâm sầm vào thân cây mục.

Cây gãy. Tảng đá lăn xuống. Một tiếng động khô khốc, và rồi im lặng.

Lian nhảy xuống, tim đập loạn xạ. Cậu tiến lại gần sinh vật đã chết. Cậu không cảm thấy chiến thắng, chỉ thấy một nỗi buồn sâu sắc. Cậu đặt tay lên trán con vật, đôi mắt cậu sáng rực lên. Cậu gửi vào linh hồn đang tan biến của nó một hình ảnh cuối cùng: một cánh đồng cỏ xanh, một lời xin lỗi, và một lời hứa. “Hãy yên nghỉ. Ta sẽ chữa lành cho nỗi đau của Người.”

Khi thực hiện nghi lễ nhỏ bé đó, Lian cảm nhận được một thứ khác lạ. Không phải ký ức của con vật, mà là một dư ảnh, một tiếng vọng lạ lẫm còn sót lại trong tâm trí nó trước khi bị sự điên loạn nuốt chửng. Cậu thấy hình ảnh của những cái cây đổ rạp không phải do bão, mà do một thứ gì đó bằng kim loại sáng loáng. Cậu nghe thấy những tiếng nổ chói tai. Và cậu thấy những bóng hình hai chân, cao lớn…

Tay cậu, vẫn còn đặt trên trán con vật, chạm phải một vật cứng và sắc lạnh dính trong lớp bùn đất trên nanh nó. Cậu gỡ nó ra.

Đó là một mảnh kim loại bị bẻ cong, có khắc những đường rãnh và hoa văn hình học kỳ lạ, không hề giống với bất kỳ hoa văn tự nhiên nào trong rừng. Nó lạnh lẽo, vô hồn, và mang theo mùi của thế giới bên ngoài.

Lian siết chặt mảnh kim loại trong tay. Một sự thật kinh hoàng và rõ ràng như tia sét lóe lên trong tâm trí cậu. Bệnh Dịch Câm Lặng này không phải là một tai ương tự nhiên. Nó không phải một ác quỷ cổ xưa tự mình trỗi dậy.

Nó đã được mang đến đây.

Và nó được mang đến bởi Con Người. Thế giới của những kẻ đã tạo ra chiếc mề đay bạc mà cậu đang đeo trên cổ. Nỗi trống vắng trong lòng cậu giờ đây hòa cùng một nỗi sợ hãi mới. Cuộc tìm kiếm nguồn gốc của căn bệnh này, giờ đây cũng chính là cuộc tìm kiếm nguồn gốc của chính bản thân cậu. Và cậu có cảm giác, cả hai con đường đều dẫn đến một sự thật đau đớn.


Chương 2: Tiếng Vọng Từ Thế Giới Bị Lãng Quên

Mảnh kim loại lạnh lẽo trong lòng bàn tay Lian không chỉ là một bằng chứng; nó là một lời buộc tội. Nó buộc tội một thế giới mà cậu không hề biết đến, và bằng một cách nào đó, nó cũng buộc tội chính dòng máu đang chảy trong huyết quản cậu. Con người. Từ mà Kaelen từng nhắc đến như một huyền thoại xa xôi, giờ đây trở thành một cái gai nhức nhối trong tâm trí cậu. Họ, những kẻ đã tạo ra Bệnh Dịch Câm Lặng, cũng là những người đã tạo ra cậu. Liệu sự hủy diệt có phải là một phần bản chất mà cậu được thừa hưởng?

Câu hỏi đó ám ảnh cậu trên mỗi bước đường tiến vào vùng đất của sự im lặng. Đây không còn là một cuộc hành trình đơn thuần, nó là một cuộc tra tấn về mặt tinh thần. Bệnh Dịch Câm Lặng không chỉ giết chóc, nó xóa sổ. Nó là một kẻ trộm, đánh cắp đi âm thanh, ký ức và linh hồn của khu rừng. Lian cảm nhận được “Tiếng Thì Thầm” đang dần chết lịm trong tâm trí mình, thay vào đó là một sự tĩnh lặng trắng xóa, một khoảng không đáng sợ đe dọa nuốt chửng cả suy nghĩ của cậu. Cậu phải liên tục tập trung, níu kéo lấy những ký ức về Sói Mẹ, về Kaelen, để không bị sự trống rỗng đó xâm chiếm.

Sori trở thành mỏ neo của cậu. Con báo gấm dường như cũng cảm nhận được cuộc chiến nội tâm của chủ nhân. Nó luôn đi sát bên cậu, thỉnh thoảng lại dụi bộ lông mềm mượt vào chân Lian, một sự tiếp xúc vật lý đơn thuần nhưng lại kéo cậu về với thực tại, nhắc nhở cậu rằng cậu không đơn độc.

Đứa Con Lục Bảo Của Rừng Thì Thầm
Đứa Con Lục Bảo Của Rừng Thì Thầm

Trong hành trình, họ đi qua một thung lũng nhỏ từng là nơi cư ngụ của loài bướm Lam Ngọc. Lian nhớ khi còn bé, cậu đã từng đến đây và choáng ngợp trước cảnh hàng ngàn cánh bướm bay lượn như một dòng sông xanh biếc lấp lánh dưới nắng. Giờ đây, thung lũng chìm trong im lặng. Những bông hoa đã hóa thành tro bụi. Và trên một cành cây khô, Lian thấy xác của một con bướm Lam Ngọc cuối cùng. Đôi cánh của nó không còn màu xanh, mà đã trở nên trong suốt như thủy tinh, có thể nhìn xuyên qua. Bệnh Dịch đã ăn mòn cả màu sắc của nó.

Một nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng Lian. Cậu quỳ xuống, nỗi bất lực gần như làm cậu gục ngã. Cậu có thể làm gì trước một kẻ thù vô hình, một căn bệnh ăn mòn cả linh hồn? Vô thức, cậu đưa tay chạm vào chiếc mề đay trên cổ. Hơi lạnh của kim loại nhắc cậu nhớ về đôi mắt lục bảo của người phụ nữ, về nỗi trống vắng của chính mình. Và rồi, từ sâu thẳm trong ký ức, giai điệu ru không lời lại trỗi dậy.

Cậu bắt đầu ngâm nga, không phải vì mục đích gì, mà chỉ để lấp đầy sự im lặng đáng sợ xung quanh, để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Giai điệu trầm bổng, u buồn nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ. Sori ngẩng đầu lên, đôi tai vểnh lên lắng nghe.

Và rồi điều kỳ diệu xảy ra. Dưới chân Lian, nơi cậu đang quỳ, một đám rêu nhỏ đã chết khô, xám xịt như tro tàn, bỗng từ từ phát ra một ánh sáng xanh lục yếu ớt. Ánh sáng đó rung động theo từng nốt nhạc của cậu, lan tỏa ra xung quanh. Đám rêu dần lấy lại màu xanh tươi của sự sống, một ốc đảo nhỏ bé giữa sa mạc của sự chết chóc.

Lian sững sờ, ngừng hát. Ánh sáng tắt lịm, và đám rêu lại trở về vẻ xám xịt. Cậu thử ngâm nga lại. Ánh sáng lại bùng lên.

Giai điệu đó. Nó không chỉ là một ký ức. Nó là một loại ma thuật. Một bài ca của sự sống. Nhưng cậu cũng nhận ra một điều khác. Khi ánh sáng tỏa ra, cậu cảm thấy một phần “Mạch Sống” trong cơ thể mình bị rút đi, để lại một cảm giác hơi choáng váng và mệt mỏi. Sức mạnh này có một cái giá.

Hy vọng và gánh nặng cùng lúc được đặt lên vai cậu. Cậu không còn bất lực. Nhưng mỗi lần chữa lành cho khu rừng, cậu sẽ phải hy sinh một phần của chính mình. Cậu nhìn về phía trước, vào vùng đất câm lặng trải dài vô tận. Cậu sẽ không thể cứu tất cả.

Họ tiếp tục lên đường, và giờ đây, Lian không chỉ là một người quan sát. Cậu đã trở thành một người chữa lành. Cậu không thể hồi sinh cả một cánh rừng, nhưng cậu có thể cứu những mầm sống cuối cùng. Cậu tìm thấy một bông hoa lan sắp tàn, cậu hát cho nó nghe và truyền sự sống cho nó. Cậu thấy một con chim non rơi từ trên tổ, cậu sưởi ấm nó và hát cho nó nghe cho đến khi nó có thể kêu lên những tiếng yếu ớt. Mỗi hành động nhỏ bé đó đều khiến cậu kiệt sức, nhưng nó cũng thắp lên trong cậu ngọn lửa của sự kiên định.

Cuối cùng, họ đã đến được nguồn gốc của Bệnh Dịch. Đó là một pháo đài của con người đã đổ nát, nằm lọt thỏm trong một thung lũng bị nguyền rủa. Những bức tường đá bị bao phủ bởi một loại dây leo màu đen kịt, có gai nhọn như kim loại. Trên đá, có khắc những đường rãnh kỳ lạ, không phải hoa văn trang trí, mà giống như những mạch dẫn năng lượng đã chết. Không khí ở đây đặc quánh mùi ozon và nỗi tuyệt vọng cổ xưa.

Ở trung tâm pháo đài là một cái hố sâu, nơi luồng khí đen mờ ảo của Bệnh Dịch Câm Lặng đang tỏa ra. Canh giữ cái hố đó là Vệ Binh.

Nó từng là Hươu Chúa, vị vua của khu rừng, một sinh vật mà Lian chỉ từng nghe qua những câu chuyện của Kaelen. Nhưng giờ đây, nó là một cơn ác mộng. Bộ lông vàng óng đã rụng hết, để lộ lớp da xám trắng căng trên bộ xương gầy guộc. Cặp gạc oai vệ đã biến thành những nhánh cây khô đen đúa, mục ruỗng, trên đó treo lủng lẳng những mảnh rêu chết. Đôi mắt nó là thứ đáng sợ nhất. Chúng không còn là mắt, mà là hai hố đen sâu thẳm, hút mọi ánh sáng và hy vọng. Nó là hiện thân của Nỗi Trống Vắng.

“Nó là Vệ Binh của Nỗi Trống Vắng,” một giọng nói khàn đặc, thều thào vang lên từ một hốc tường. Lão Cáo Xám, một trong những sinh vật già nhất còn sót lại, lết tấm thân gầy gò ra. Một mắt của nó đã bị mù, bộ lông xơ xác. “Nó canh giữ Trái Tim Của Tĩnh Lặng.”

Lão Cáo kể lại một câu chuyện đứt quãng, bị ngắt bởi những cơn ho và sự run rẩy. Về những con người đến đây từ nhiều thế hệ trước, những kẻ muốn tìm cách kiểm soát Mạch Sống. Họ đã tạo ra Trái Tim, một vũ khí có khả năng xóa sổ sự sống, tạo ra sự im lặng tuyệt đối. Nhưng họ đã mất kiểm soát. Vũ khí quay lại chống lại chính họ. Pháo đài sụp đổ. Hươu Chúa, trong một nỗ lực cuối cùng để cứu khu rừng, đã dùng chính cơ thể và linh hồn cao quý của mình để phong ấn Trái Tim. Nhưng qua hàng thế kỷ, sự tĩnh lặng đã gặm nhấm linh hồn của nó, biến vị vua thành cai ngục, biến người bảo vệ thành quái vật.

Lian nhìn Vệ Binh, không phải bằng ánh mắt căm thù, mà là sự thương cảm tột cùng. Nó không phải kẻ thù. Nó là một anh hùng đã hy sinh, một nạn nhân vĩ đại nhất của Bệnh Dịch.

“Không ai có thể lại gần,” Lão Cáo rên rỉ. “Nó không tấn công bằng nanh vuốt. Nó tấn công bằng sự trống rỗng. Nó sẽ nhìn vào ngươi, và ngươi sẽ quên mất mình là ai. Ngươi sẽ chỉ còn là một cái vỏ rỗng, đứng đó mãi mãi.”

Lian biết mình không thể chiến đấu. Cậu bước ra khỏi chỗ nấp. Sori gầm gừ lo lắng, nhưng cậu ra hiệu cho nó ở lại.

Vệ Binh quay hai hố đen về phía cậu. Ngay lập tức, Lian cảm thấy một lực hút vô hình. Nỗi trống vắng trong lòng cậu, nỗi hoang mang về thân phận, bỗng bị khuếch đại lên gấp ngàn lần. Một giọng nói không lời vang lên trong đầu cậu: Ngươi là ai? Ngươi chẳng là gì cả. Một sai lầm. Một đứa con của sự hủy diệt. Hãy từ bỏ đi. Hãy chìm vào sự tĩnh lặng này. Sẽ không còn đau đớn nữa.

Ký ức của cậu bắt đầu mờ đi. Khuôn mặt của Sói Mẹ, giọng nói của Kaelen… chúng đang tan biến. Cậu sắp quên mất lý do mình đến đây.

Nhưng trong khoảnh khắc sắp bị bóng tối nuốt chửng, cậu lại chạm vào chiếc mề đay. Và giai điệu ru lại vang lên, không phải từ miệng cậu, mà từ chính linh hồn cậu. Bài hát của người mẹ.

Cậu nhận ra, Vệ Binh không cần bị đánh bại. Nó cần được nhớ lại.

Cậu không hát để chữa lành cho đất đá. Cậu hát cho linh hồn bị giam cầm của vị vua năm xưa. Cậu không hát về sự sống nói chung, cậu hát về những gì Hươu Chúa đã đánh mất. Cậu hát về cảm giác của ánh nắng ban mai trên bộ lông vàng óng, về tiếng lá khô giòn tan dưới móng guốc, về niềm kiêu hãnh khi dẫn dắt đàn của mình qua những cánh rừng ngàn năm. Cậu dồn hết sự đồng cảm và ký ức của chính mình vào bài hát.

Đôi mắt lục bảo của cậu rực sáng, chiếu một luồng sáng ấm áp về phía Vệ Binh. Đó không phải là ánh sáng tấn công, mà là ánh sáng của sự sẻ chia.

Con quái vật gầm lên, một tiếng gầm đầy đau đớn như thể đang bị xé nát từ bên trong. Nó lùi lại, cố gắng chống cự lại những ký ức đang ùa về. Nó đã quá quen với sự trống rỗng, đến mức sự sống giờ đây trở thành một liều thuốc độc.

Nhưng Lian không dừng lại. Cậu tiến thêm một bước, giọng hát ngày càng mạnh mẽ hơn, như một lời khẳng định rằng ký ức và tình yêu mạnh hơn sự lãng quên.

Và rồi, từ một trong hai hố đen trống rỗng trên khuôn mặt Vệ Binh, một giọt nước mắt lăn ra. Một giọt nước mắt trong vắt, mang theo linh hồn của vị vua đã bị giam cầm suốt hàng thế kỷ.

Giọt nước mắt rơi xuống mặt đất khô cằn. Ngay tại nơi nó chạm vào, một bông hoa Bạch Tuyết nhỏ bé, loài hoa biểu tượng cho sự tái sinh, bất ngờ nảy mầm và nở bung trong một khoảnh khắc.

Vệ Binh từ từ quỳ xuống. Sự trống rỗng trong mắt nó đã lùi bước, nhường chỗ cho một nỗi buồn vô hạn và sự biết ơn. Nó cúi đầu trước Lian, một vị vua cúi đầu trước một đứa trẻ.

Con đường dẫn xuống Trái Tim Của Tĩnh Lặng đã mở.


Chương 3: Trái Tim Của Tĩnh Lặng và Rạng Đông Lục Bảo

Lối xuống không phải là một cầu thang thông thường. Nó là một con đường xoắn ốc vào lòng một thực tại khác. Không khí càng lúc càng mỏng đi, nhưng không phải cái mỏng của độ cao, mà là cái mỏng của sự trống rỗng. Âm thanh chết dần. Tiếng bước chân của Lian và Sori không vang vọng, mà bị nuốt chửng ngay khi vừa phát ra. Lian cảm thấy Mạch Sống trong cơ thể mình như một dòng sông đang chảy ngược, bị một lực hút vô hình kéo ra khỏi từng tế bào. Đây không phải là một nơi chốn vật lý, đây là một vết thương trong linh hồn của thế giới.

Khi họ đến đáy, họ không đứng trong một hang động, mà là ở trung tâm của một sự vắng mặt. Không có vách đá, không có trần hang, chỉ có một không gian vô tận màu đen tuyền, lấp lánh những tinh thể trông như những ngôi sao đã chết. Và ở chính giữa, lơ lửng trên một bệ đá đen bóng như mặt nước không gợn sóng, là nó: Trái Tim Của Tĩnh Lặng.

Nó không phải là một khối tinh thể. Nó là một lỗ hổng trong thực tại, một điểm mà ở đó sự tồn tại đã đầu hàng hư vô. Nó có hình dạng của một trái tim, nhưng màu sắc của nó là sự vắng mặt của mọi màu sắc. Nó không đập, mà co lại, mỗi nhịp co của nó hút vào ánh sáng, âm thanh, và cả suy nghĩ. Nó là hiện thân của sự quên lãng, sự kết thúc tuyệt đối.

Ngay khi Lian nhìn vào nó, một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu. Giọng nói này không lạnh lẽo, mà trái lại, nó ấm áp, dịu dàng và quen thuộc một cách đau đớn. Đó là giọng nói trong những giấc mơ của cậu.

Lian… Con trai của ta…

Thế giới xung quanh tan biến. Không gian đen kịt nhường chỗ cho một căn phòng nhỏ ngập tràn ánh nắng ấm. Có mùi bánh mì nướng và mùi gỗ thông. Lian thấy mình chỉ là một đứa bé, đang ngồi trong lòng một người phụ nữ. Bà có mái tóc đen tuyền như cậu, và khi bà quay lại, cậu nghẹt thở. Đó là khuôn mặt trong chiếc mề đay, nhưng sống động, rạng rỡ và đang mỉm cười với cậu. Đôi mắt bà màu xanh lục bảo.

Con đã vất vả rồi, bà nói, giọng bà là giai điệu ru mà cậu hằng tìm kiếm. Bà vuốt tóc cậu. Thế giới ngoài kia thật khắc nghiệt và ồn ào. Nhưng ở đây, chỉ có sự bình yên. Con không cần phải chiến đấu nữa. Hãy ở lại đây với mẹ.

Sự cám dỗ gần như không thể cưỡng lại. Đây là tất cả những gì nỗi trống vắng trong cậu khao khát. Sự bình yên. Tình yêu thương. Một lời giải đáp cho câu hỏi Ta là ai?. Cậu có thể từ bỏ gánh nặng, từ bỏ khu rừng đang hấp hối. Cậu có thể chọn lấy hạnh phúc này.

Đúng vậy, giọng nói thì thầm, giờ đây mang một chút sắc lạnh của sự thuyết phục. Ngươi không thuộc về nơi hoang dã đó. Ngươi là con người. Bản chất của ngươi là xây dựng, không phải sống như một con thú. Hãy giao Mạch Sống đó cho ta. Đó là gánh nặng của một thế giới khác. Đổi lại, ta sẽ biến giấc mơ này thành thực tại vĩnh hằng của ngươi.

Nhưng chính lúc đó, trong thế giới hoàn hảo này, Lian cảm nhận được một sự thiếu sót. Cậu không cảm nhận được “Tiếng Thì Thầm”. Cậu không nghe thấy tiếng gió, không cảm nhận được sự rung động của đất dưới chân. Sự bình yên này… là một sự im lặng chết chóc.

Và rồi, cậu nghe thấy một tiếng rên khe khẽ. Không phải trong ảo ảnh, mà là từ thế giới thực. Tiếng của Sori. Con báo đang bị những sinh vật bóng tối, sinh ra từ chính cái bóng của bệ đá, cào xé. Nó đang chiến đấu đến chết để bảo vệ cậu.

“Không,” một tiếng nói vang lên từ nơi sâu thẳm nhất trong cậu. Không phải giọng của Rừng Già, mà là giọng của chính cậu, rắn rỏi và chắc chắn. “Gia đình ta không phải là một giấc mơ. Nỗi đau của họ là thật.”

Cậu nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trong ảo ảnh. “Bà có thể là mẹ của tôi. Tình yêu này có thể là thật. Nhưng nếu cái giá để có được nó là sự lãng quên, là cái chết của cả một thế giới… thì tôi từ chối.”

Ảo ảnh vỡ tan như kính. Lian trở lại không gian đen kịt, lồng ngực đau nhói vì sự mất mát của một hạnh phúc chưa từng tồn tại. Trái Tim Của Tĩnh Lặng dường như gầm lên trong câm lặng. Sự cám dỗ đã thất bại, giờ là lúc của sự hủy diệt.

Những cái bóng không còn là những sinh vật vô danh. Chúng biến thành hình dạng của những con vật mà Lian đã thấy bị biến chất: con lợn lòi với những khối u, con nai với cặp gạc tự đâm vào mình, bầy khỉ với đôi mắt điên loạn. Chúng là hiện thân cho sự thất bại và nỗi tuyệt vọng của cậu.

Sori chiến đấu dũng mãnh, nhưng lũ quái vật là vô tận. Lian biết rằng chiến đấu với chúng là vô nghĩa. Cậu không thể chiến đấu với sự trống rỗng. Cậu chỉ có thể lấp đầy nó.

Cậu nhận ra một sự thật quan trọng. Bài hát ru của mẹ cậu, thứ mà Trái Tim đã dùng để cám dỗ cậu, cũng chính là vũ khí của cậu. Nó không thuộc về Trái Tim, nó thuộc về cậu. Nó là di sản của con người trong cậu. Cậu sẽ không từ bỏ nó, mà sẽ dùng chính nó để cứu lấy di sản của khu rừng.

Lian nhắm mắt lại, mặc kệ những tiếng gào thét câm lặng của lũ quái vật. Cậu đặt hai tay lên bề mặt lạnh lẽo của Trái Tim Của Tĩnh Lặng.

Một cái lạnh thấu xương, một sự trống rỗng tuyệt đối truyền vào cơ thể cậu, cố gắng dập tắt Mạch Sống của cậu, xóa sổ ký ức của cậu. Nhưng Lian không chống cự. Cậu mở lòng mình ra.

Và cậu hát.

Đứa Con Lục Bảo Của Rừng Thì Thầm
Đứa Con Lục Bảo Của Rừng Thì Thầm

Cậu không chỉ hát giai điệu ru. Cậu dệt vào đó tất cả những gì cậu là. Cậu hát về tình yêu của Sói Mẹ, sự ấm áp của bầy đàn. Cậu hát về trí tuệ của Kaelen, về những câu chuyện từ thuở khai thiên lập địa. Cậu hát về sự trung thành của Sori, về cảm giác của gió khi họ cùng nhau chạy đua. Cậu dệt cả nỗi đau của Vệ Binh, sự hy sinh của các Cổ Thụ, và cả nỗi khao khát về người mẹ mà cậu chưa từng biết mặt.

Cậu đang dùng chính sự tồn tại của mình, với tất cả niềm vui và nỗi buồn, để dạy cho Hư Vô biết thế nào là Sống.

Đó là một cuộc chiến không tiếng động nhưng vô cùng khốc liệt. Cơ thể Lian run lên. Máu chảy ra từ khóe mắt, khóe môi. Cậu cảm thấy ký ức của mình đang bị bào mòn, cảm thấy bản ngã của mình đang tan rã vào sự tĩnh lặng. Nhưng cậu vẫn tiếp tục hát. Cậu không chỉ là một đứa con của Rừng Già. Cậu là một Người Dệt, đang dùng những sợi tơ của sự sống để vá lại vết rách trong thực tại.

Trái Tim Của Tĩnh Lặng bắt đầu rung động. Những vết nứt xuất hiện trên bề mặt đen tuyền của nó. Nhưng từ bên trong những vết nứt, không phải là bóng tối, mà là một ánh sáng xanh lục bảo rực rỡ đang tỏa ra. Hư Vô đang được lấp đầy. Sự Tĩnh Lặng đang học cách lắng nghe.

Cuối cùng, với một âm thanh không phải là một vụ nổ, mà là một tiếng thở ra nhẹ nhõm, Trái Tim vỡ tan thành vô số hạt bụi ánh sáng màu lục bảo. Luồng năng lượng sống thuần khiết lan tỏa khắp không gian, hòa tan lũ quái vật bóng tối và chữa lành mọi vết thương cho Sori.

Ở nơi từng là Trái Tim, một mầm cây nhỏ bé đang vươn lên từ bệ đá, hai chiếc lá đầu tiên của nó tỏa ra một ánh sáng dịu dàng và ấm áp.

Lian gục ngã, cơ thể cạn kiệt, tâm trí trống rỗng. Cậu đã cho đi tất cả.

Nhưng rồi, cậu cảm nhận được nó. Một dòng chảy ấm áp đang truyền vào cơ thể cậu. Đó là “Tiếng Thì Thầm”, đã trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đó là lòng biết ơn của cả khu rừng. Mạch Sống mà cậu đã cho đi, giờ đây đang được trả lại, không chỉ lấp đầy cậu, mà còn khiến cậu trở nên trọn vẹn hơn.

Khi họ trở lại mặt đất, bình minh đang ló dạng. Ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào thung lũng, và lần đầu tiên sau hàng thế kỷ, màu xanh đang trở lại. Vệ Binh đứng đó, cặp gạc mới của nó lấp lánh như bạc dưới nắng. Nó cúi đầu chào Lian, không phải như một người được giải cứu, mà như một vị vua cúi chào một vị vua khác.

Lian nhìn về phía khu rừng đang hồi sinh. Cậu chạm vào chiếc mề đay trên cổ. Nỗi trống vắng đã không còn nữa. Nó đã được lấp đầy, không phải bởi một ảo ảnh, mà bởi một sự thật còn lớn lao hơn. Cậu là Lian. Con trai của một người phụ nữ mắt xanh. Con trai của Rừng Thì Thầm. Cậu không phải là một sự lựa chọn giữa hai thế giới. Cậu là cây cầu nối liền chúng. Và sứ mệnh của cậu không chỉ là bảo vệ, mà là chữa lành, là dệt nên những bài ca của sự sống từ chính những nỗi đau và tình yêu của mình.

#fantasy #huyền_ảo #phiêu_lưu #cổ_tích_viết_lại #dark_fantasy #epic_fantasy #cậu_bé_rừng_xanh #ma_thuật_thiên_nhiên #truyện_dài_kỳ


Nội Dung Khác

VI/ Lời kết

  • Gói cước trả sau Viettel hiện nay đang trở nên khá là quen thuộc với người dùng, nhờ vào việc tiết kiệm chi phí hơn so với gói trả trước từ 40% – 50% và thoải mái sử dụng
  • Các dịch vụ mà không sợ hết tiền, hay gián đoạn dịch vụ giữa chừng, hơn nữa bạn còn có thể đăng ký sim trả sau Viettel với nhiều gói cước để lựa chọn.
  • Dễ dàng đáp ứng được nhu cầu sử dụng của mình một cách tốt nhất như đăng ký nhạc chờ viettel, cuộc gọi chờ, data …, với tất cả các thông tin mà trả sau Viettel đã giới thiệu ở trên chắc chắn sẽ giúp bạn dễ dàng lựa chọn một cách tốt nhất.
  • Để đăng ký sim trả sau Viettel bạn có thể liên hệ Hotline 033 9999 368 để được nhân viên tư vấn đầy đủ về gói cước mà bạn sẽ được hưởng cũng như đăng ký cho bạn một cách nhanh chóng

Viettel Đồng Nai

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 0

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *