TẬP 5: DI SẢN VĨNH CỬU
Chương 45: Trái Tim Mới Của Đế Chế
Bầu trời Kinh Kỳ hôm nay trong xanh một cách lạ thường.
Sau “Đại Cách Mạng Chuyển Dời”, toàn bộ Diệp Gia đã chính thức rời khỏi “Diệp Gia Trang” – nơi khởi nguồn của huyền thoại – và di chuyển đến Kinh Kỳ, trung tâm quyền lực mới của vương triều.
Nhưng họ không “di chuyển” theo cách thông thường. Họ đến trên “Chiến Hạm Bay Thần Thoại”, một pháo đài bay khổng lồ, kiệt tác cơ khí của Trương Xảo Nhi, lơ lửng trên bầu trời Kinh Kỳ như một mặt trăng thứ hai, che khuất cả ánh mặt trời.
Sự xuất hiện của nó đã khiến toàn bộ Kinh Kỳ, từ thường dân đến Tân Vương, phải quỳ rạp xuống đất. Họ không quỳ vì sợ hãi, mà quỳ vì “sùng bái”. Đó không còn là sức mạnh của con người. Đó là “Thần Tích”.
Diệp Khang Sơ (ĐKS), 25 tuổi (Thần Thể), đứng trên đài quan sát cao nhất của Chiến Hạm Bay, bên cạnh là Lục Phủ Phu Nhân, sáu Nữ Thần 25 tuổi của hắn.
Hắn nhìn xuống Kinh Kỳ. Tân Vương (Tam Hoàng tử) đang run rẩy chờ lệnh. Toàn bộ triều đình đã dọn dẹp và chuẩn bị sẵn một khu đất “cấm địa” lớn nhất, ngay cạnh Hoàng Cung, để chờ “Thần Tộc” giáng lâm.
“Phu quân,” Uyển Thanh (Vợ 1) nhẹ nhàng khoác tay hắn. “Chúng ta đã đến nơi. ‘Diệp Gia Trang’ là quá khứ. ‘Kinh Kỳ’ là hiện tại.”
“Không,” ĐKS mỉm cười, lắc đầu. “Kinh Kỳ cũng không phải là điểm dừng cuối cùng. Nó chỉ là một ‘trạm trung chuyển’ để chúng ta hoàn thành bước cuối cùng: Chuyển Giao Di Sản.”
Hắn hít một hơi thật sâu. “Nhưng trước khi chuyển giao, chúng ta cần xây một ‘Trái Tim’ mới cho Đế Chế. Một nơi xứng tầm với Thần Tộc.”
Hắn quay sang Trương Xảo Nhi (Vợ 3), Nữ Thần Cơ Khí đang hưng phấn tột độ. “Xảo Nhi.”
“Có thiếp, phu quân!” Xảo Nhi nhảy cẫng lên. “Bản vẽ đã sẵn sàng! Thiếp đã chờ ngày này 10 năm rồi! ‘Bê Tông Cốt Thép’ của thiếp đã đạt đến cấp độ ‘Hoàn Mỹ’! ‘Lưu Ly’ của thiếp đã trong suốt như không khí! Động cơ hơi nước của thiếp đã có thể nâng cả một ngọn núi!”
“Tốt,” ĐKS gật đầu. “Ta muốn… trong vòng ba tháng, ‘Quần Thể Kiến Trúc Mới’ phải mọc lên từ mặt đất.”
Hắn nhìn xuống khu “cấm địa” bên cạnh Hoàng Cung. “Ta muốn xây dựng ‘Thiên Cung’ (Celestial Palace) ngay tại trần gian.”
Ba tháng sau. Một công trình vĩ đại, không tưởng, đã mọc lên giữa Kinh Kỳ, trở thành kỳ quan số một của thế giới.
Đây không phải là một tòa nhà. Đây là một quần thể kiến trúc song sinh, hai tòa tháp chọc trời, phản ánh triết lý “Thần Quyền” (quyền lực tối cao) và “Thế Quyền” (quyền lực thế tục) của Diệp Gia.
Tòa Tháp Thứ Nhất: “Tháp Tham Vấn Hoàng Kim” (The Golden Council Tower)
Tòa tháp này cao 99 tầng, được xây hoàn toàn bằng “Bê Tông Cốt Thép” (phát minh của Xảo Nhi) nhưng được phủ một lớp “Vàng” lỏng (hợp kim của Lâm Nguyệt). Dưới ánh mặt trời, nó rực rỡ như một cột sáng hoàng kim, đại diện cho quyền lực “Thế Tục” mà Diệp Gia ban phát cho Phàm Triều.
Đây là nơi “Thế Hệ Mới” (F1) (Diệp An, Diệp Minh, Diệp Phi và các con cháu khác) sẽ làm việc. Đây là “Phòng Tham Vấn Hoàng Kim Mới” (C46), nơi họ sẽ tiếp kiến Tân Vương và điều hành toàn bộ “Phàm Triều”. Nó nguy nga, tráng lệ, và đầy uy áp của kẻ thống trị.
Tòa Tháp Thứ Hai: “Phu Quân Các Mới” (The New Husband’s Pavilion)
Tòa tháp này, nằm song song với “Tháp Vàng”, nhưng lại mang một vẻ đẹp hoàn toàn đối lập. Nó cao 100 tầng, cao hơn “Tháp Vàng” một tầng – tượng trưng cho “Thần Quyền” luôn luôn đứng trên “Thế Quyền”.
Nó được xây bằng “Hắc Thạch” (Black Stone – một loại vật liệu siêu cứng do Xảo Nhi chế tạo) và “Lưu Ly Đen” (Black Glass – Lưu ly được pha với bột than hoạt tính, trong suốt từ bên trong nhưng đen tuyền từ bên ngoài).
Nếu “Tháp Vàng” là biểu tượng của “quyền lực” ban ngày, thì “Tháp Hắc Kim” này là biểu tượng của “bí ẩn” và “quyền lực tuyệt đối” ban đêm.
Đây là nơi ở riêng của 7 Vị Thần Sáng Lập (ĐKS và Lục Phủ Phu Nhân).
Hai tòa tháp được nối với nhau bằng một “Cầu Lối Lưu Ly” (Glass Bridge) khổng lồ ở tầng 99 – tượng trưng cho việc “Thế Quyền” (F1) chỉ có thể chạm đến “Thần Quyền” (F0) khi được cho phép.
Bên trong “Phu Quân Các Mới” (Tháp Hắc Kim) – Tầng 100
Đây là nơi ĐKS và sáu Nữ Thần sẽ sống, làm việc, và “hưởng thụ” sau khi lui về hậu trường. Nơi này được thiết kế bởi sự kết hợp của cả sáu NMRS.
Nó không phải là một văn phòng. Nó là một “Thánh Điện Tình Yêu” (Sanctuary of Love) rộng hàng ngàn mét vuông.
Trần nhà là một mái vòm “Lưu Ly” trong suốt khổng lồ, có thể nhìn thấy toàn bộ bầu trời Kinh Kỳ, các vì sao, và cả “Chiến Hạm Bay Thần Thoại” đang lơ lửng trên cao.
Sàn nhà được lót bằng “Lụa” (Silk) thượng hạng (sản phẩm của Lâm Nguyệt), êm ái đến mức mỗi bước chân đều như đi trên mây.
Xung quanh tường, thay vì gạch đá, là những “Bể Cá Lưu Ly” khổng lồ (sáng kiến của Hạ Linh San), bên trong là những loài cá quý hiếm phát sáng, tạo ra một ánh sáng xanh huyền ảo, thanh bình.
Góc phòng là “Hệ thống Lò Sưởi Hơi Nước” (phát minh của Xảo Nhi), giữ cho căn phòng luôn ở nhiệt độ 25 độ C hoàn hảo. Mùi hương “Trầm Hương” (sở thích của Tô Thiển) lan tỏa khắp nơi. “Giá Vũ Khí” (của Mộ Dung Yên) được đặt ở một góc trang trọng, trưng bày những vũ khí hoàn mỹ nhất. Và “Quầy Bar” (của Uyển Thanh) luôn đầy ắp “Rượu Vang” (C4) và “Trái Cây Thần” (C1).
Và ở chính giữa căn phòng, kiệt tác vĩ đại nhất, biểu tượng cho quyền lực tuyệt đối của ĐKS.
Không phải là “Bảo Tọa”. Không phải là “Bàn Họp”.
Đó là một “Giường Tròn Cơ Khí” (The Mechanical Round Bed).
Một cái giường hình tròn, đường kính 10 mét, đủ cho 7 người (ĐKS và 6 Nữ Thần) nằm lên một cách thoải mái nhất.
Nó được làm từ những vật liệu xa xỉ và công nghệ cao nhất:
- Đệm Lông Vũ Hơi Nước (Steam-Feather Mattress): Êm ái tuyệt đối, nhưng bên dưới là một hệ thống pít-tông hơi nước (của Xảo Nhi) có thể điều chỉnh độ rung, độ nhún, và nhiệt độ.
- Khung Giường Hắc Kim (Black-Gold Frame): Vững chắc tuyệt đối (của Mộ Dung Yên).
- Ga Trải Lụa Vàng (Golden Silk Sheets): Mát rượi và siêu lợi nhuận (của Lâm Nguyệt).
- Hệ Thống Phun Hương Tự Động (Auto-Mist System): Tỏa ra dược hương an thần (của Hạ Linh San).
- Hệ Thống Cách Âm Tuyệt Đối (Soundproof System): Ẩn giấu (của Tô Thiển).
- Gối Bông Lúa Thần (Divine Rice Pillow): Êm ái và no đủ (của Uyển Thanh).
Và điểm đặc biệt nhất: Nó có thể xoay.
Trương Xảo Nhi (Vợ 3) tự hào giới thiệu “Bảng Điều Khiển” bên cạnh giường. “Phu quân! Các tỷ muội! Nhìn đây! Em đã thiết kế 10 tốc độ xoay!” “Tốc độ 1: Thiền định.” (Xoay cực chậm) “Tốc độ 3: Thưởng trà, ngắm sao.” (Xoay chậm rãi) “Tốc độ 7: Hưng phấn!” (Xoay khá nhanh) “Và…” Nàng cười ranh mãnh. “Tốc độ 10: Cuồng phong!” (Xoay cực nhanh, đến mức văng ra ngoài nếu không bám chắc).
Đây, chính là “Nghị Sự Các Mới” (New Council Chamber) của 7 Vị Thần Sáng Lập.
Mọi quyết định tối cao của Đế Chế, mọi kế hoạch cho tương lai, mọi buổi “thị tẩm” và “ân ái” sau này, đều sẽ diễn ra trên chiếc giường tròn 10 mét này.
Lễ Khai Quang (The Consecration Ceremony)
Đêm đầu tiên tại “Phu Quân Các Mới”. ĐKS và sáu Nữ Thần đã tắm rửa sạch sẽ. Họ không mặc Thần Bào, mà mặc những bộ “Yếm Đỏ” (Red Yếm) đồng phục (Quy tắc Nội Các C10).
Sáu Nữ Thần 25 tuổi, sáu thân thể hoàn mỹ, sáu vẻ đẹp tuyệt sắc, e ấp đứng quanh chiếc giường tròn.
“Phu quân,” Uyển Thanh (Vợ 1) mặt đỏ bừng. “Nơi này… thật sự quá… quá…” “Quá hoàn hảo!” Xảo Nhi (Vợ 3) đã nhảy lên giường, lộn một vòng trên đệm. “Êm quá! Thích quá! Phu quân, lên đây!”
ĐKS mỉm cười. Hắn bước lên “Thánh Điện” của mình. Hắn nằm xuống ngay trung tâm. Sáu Nữ Thần, như sáu cánh hoa, nằm xung quanh hắn, đầu hướng về hắn.
“Xảo Nhi,” ĐKS ra lệnh. “Dạ!” “Bật đèn.”
Xảo Nhi nhấn một nút trên bảng điều khiển. “Vút!” Toàn bộ trần nhà “Lưu Ly” phía trên bừng sáng. Không phải ánh sáng mặt trời, mà là ánh sáng từ hàng ngàn bóng “Đèn Lưu Ly” (Light Bulbs) – một phát minh tối mật khác, kết hợp giữa “Lưu Ly” (Xảo Nhi) và “Tinh Thể Phát Sáng” (Hạ Linh San).
Ánh sáng rực rỡ nhưng dịu mắt, chiếu rọi 7 thân thể hoàn mỹ trên chiếc giường tròn.
“Tiếp theo,” ĐKS ra lệnh. “Dạ!” “Tốc độ 3. Thưởng trà.”
Chiếc giường bắt đầu xoay tròn một cách chậm rãi. Uyển Thanh (Vợ 1) bắt đầu châm trà “Lúa Thần”. Lâm Nguyệt (Vợ 2) bắt đầu báo cáo về chi phí xây dựng hai tòa tháp (Nàng đã thu lời 300% từ Phàm Triều). Tô Thiển (Vợ 6) bắt đầu báo cáo về phản ứng của Tân Vương (Ông ta đã sợ đến mức ngất đi 3 lần). Mộ Dung Yên (Vợ 4) báo cáo về hệ thống phòng thủ “Thiên La Địa Võng” mới. Hạ Linh San (Vợ 5) báo cáo về hệ thống lọc nước và không khí cho toàn bộ Kinh Kỳ. Xảo Nhi (Vợ 3) báo cáo về kế hoạch xây dựng “Tàu Ngầm Hơi Nước” (Steam Submarine).
Đây. Chính là “Hội Nghị Yếm Đỏ” (Red Yếm Meeting) đầu tiên tại “Nghị Sự Các Mới”. Họp bàn việc “Thế Tục” (Mortal Affairs) trên một chiếc giường “Thần Thánh” (Divine Bed).
Sau khi báo cáo xong. Sáu Nữ Thần nhìn ĐKS với ánh mắt mong chờ. “Nghị Sự” đã xong. Giờ là lúc… “Khai Quang”.
ĐKS mỉm cười. “Xảo Nhi.” “Dạ, phu quân?” “Tắt đèn Lưu Ly.” “Vâng!” (Đèn tắt, chỉ còn ánh sáng huyền ảo từ bể cá). “Bật… Tốc độ 7 (Hưng Phấn).”
“Vút!” Chiếc giường bắt đầu tăng tốc, xoay tròn trong bóng tối mờ ảo. Tiếng cười khúc khích của sáu Nữ Thần vang lên.
“Phu quân!” “A… nhanh quá…” “Yên tỷ, bám vào em!” “Lâm Nguyệt, muội đè lên tóc thiếp rồi!”
“Các nàng,” ĐKS gầm lên một tiếng thỏa mãn. “Nghi Lễ Khai Quang cho ‘Trái Tim Mới Của Đế Chế’…” Hắn vươn 7 cánh tay (2 tay, 2 chân, 1 tay của Uyển Thanh, 1 tay của Xảo Nhi, và 1… của chính hắn) ra, tóm lấy 7 điểm nóng bỏng nhất.
“Bắt đầu!”
Tiếng rên rỉ, tiếng cười đùa, tiếng va chạm, hòa cùng tiếng gió rít của chiếc giường xoay Tốc độ 7, vang vọng khắp Tầng 100 của “Phu Quân Các Mới”, đặt nền móng vĩnh cửu cho quyền lực, tình yêu, và sự hòa hợp tuyệt đối của Thần Tộc Sáng Lập.
(Hết Chương 45)
Chương 46: Hội Đồng Tham Vấn Mở Rộng
Sáng hôm sau “Nghi Lễ Khai Quang”, mặt trời rực rỡ chiếu rọi Kinh Kỳ.
Nếu “Tháp Hắc Kim” (Phu Quân Các Mới) là Thánh Điện Tình Yêu, nơi bảy Vị Thần Sáng Lập tận hưởng sự vĩnh cửu, thì hôm nay, “Tháp Tham Vấn Hoàng Kim” – tòa tháp 99 tầng rực rỡ bên cạnh – mới là lần đầu tiên mở cửa, phô trương quyền lực tuyệt đối của Diệp Gia với Phàm Triều.
Tầng 99 của Tháp Vàng. “Phòng Tham Vấn Hoàng Kim Mới”.
Nơi này là một sự đối lập hoàn toàn với Tầng 100 của Tháp Hắc Kim.
Nếu Tầng 100 là sự “thân mật” và “bí ẩn” của “Giường Tròn Cơ Khí”, thì Tầng 99 là “uy nghiêm” và “tráng lệ” đến nghẹt thở.
Đó là một đại sảnh hình tròn khổng lồ, không có bất kỳ cây cột nào (nhờ kết cấu “Bê Tông Cốt Thép Siêu Cấp” của Trương Xảo Nhi). Toàn bộ sàn nhà được lát bằng “Hoàng Kim Thạch” (đá cẩm thạch được Lâm Nguyệt cho người nghiền vàng ròng trộn vào), lấp lánh chói lòa.
Tường là “Lưu Ly” trong suốt, có thể nhìn bao quát toàn bộ Phàm Triều 360 độ.
Chính giữa đại sảnh, là một cấu trúc bậc thang phức tạp, thể hiện rõ ràng hệ thống cấp bậc kim tự tháp của Đế Chế Diệp Gia.
- Bậc Thấp Nhất (Phàm Triều): Hàng trăm chiếc ghế gỗ lim quý giá, dành cho toàn bộ quan viên, nội các của Tân Vương.
- Bậc Thứ Hai (Thế Tục Bán Thần): Bảy chiếc “Bảo Tọa Bạc” (Silver Thrones) tinh xảo, dành cho “Thế Hệ Mới” (F1) – bảy người con trai chủ chốt của ĐKS.
- Bậc Cao Nhất (Thần Tộc Tuyệt Đối): Bảy chiếc “Bảo Tọa Hắc Kim” (Black-Gold Thrones) uy nghi, lơ lửng trên một bệ đá cao, dành cho “Thế Hệ Sáng Lập” (F0) – Diệp Khang Sơ và Lục Phủ Phu Nhân.
Hôm nay, là buổi “Hội Đồng Tham Vấn Mở Rộng” đầu tiên.
Toàn bộ nội các của Tân Vương (Tam Hoàng tử) đã có mặt từ sáng sớm. Họ đứng run rẩy ở Bậc Thấp Nhất, không một ai dám ngồi. Mồ hôi ướt đẫm triều phục.
Họ không dám thở mạnh. Họ đang ở trong “Thiên Cung”, chuẩn bị diện kiến “Thần Tộc” bằng xương bằng thịt. Sự uy nghiêm của kiến trúc, sự lộng lẫy của vàng ròng, và áp lực vô hình từ hai tòa tháp chọc trời… đã nghiền nát mọi ý chí phản kháng cuối cùng của họ.
Họ đã hoàn toàn quy phục, không chỉ về thể xác, mà còn về linh hồn.
Đúng giờ Thìn (7 giờ sáng).
“Cạch!” Cánh cửa khổng lồ bằng thép mạ vàng của đại sảnh mở ra.
“Thế Hệ Mới” (F1) bước vào.
Diệp An (Trưởng Tử, 35 tuổi), Diệp Minh (Thứ Tử, 34 tuổi), Diệp Phi (Tam Tử, 33 tuổi), cùng bốn người con trai chủ chốt khác (Diệp Cương, Diệp Thuật, Diệp Ảnh…) bước vào.
Họ không mặc chiến bào hay đồ kỹ sư. Họ mặc “Triều Phục Bán Thần” – một thiết kế kết hợp giữa lụa đen và giáp bạc, vừa uy nghiêm vừa toát lên sức mạnh phi phàm. Bảy vị “Con Dâu Bất Lão” (Minh Tuệ, v.v.) đi theo sau, đẹp như những Nữ Thần phụ tá.
Tân Vương và nội các lập tức quỳ rạp xuống đất: “Chúng thần… cung nghênh các vị Thiếu Chủ Thần!”
Diệp An không thèm liếc nhìn họ.
Anh dẫn đầu các em mình, bước thẳng lên Bậc Thứ Hai, và ngồi xuống bảy chiếc “Bảo Tọa Bạc”.
Họ vừa ngồi xuống, một luồng “Uy Áp Bán Thần” (Demigod’s Pressure) lập tức lan tỏa, khiến các quan viên Phàm Triều càng thêm run rẩy.
Nhưng… Diệp An và các em mình cũng không hề thoải mái. Họ ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi. Họ không nói chuyện. Họ đang nhìn lên Bậc Cao Nhất.
Bảy chiếc “Bảo Tọa Hắc Kim” ở trên đó… vẫn còn trống.
Cha mẹ họ chưa đến.
Sự im lặng kéo dài thêm mười lăm phút. Mười lăm phút này, đối với Tân Vương, là địa ngục. Còn đối với Diệp An, là sự chờ đợi kính cẩn.
“Keng…” Một tiếng động thanh thúy vang lên.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài như bị che khuất. Mọi người ngẩng đầu. Họ nhìn thấy, xuyên qua “Cầu Lối Lưu Ly” khổng lồ nối liền hai tòa tháp ở Tầng 99…
Bảy bóng người đang thong thả bước qua.
Diệp Khang Sơ (ĐKS), 25 tuổi (Thần Thể), mặc một bộ Hắc Bào đơn giản nhưng ẩn chứa vũ trụ. Hắn không toát ra uy áp, nhưng sự hiện diện của hắn khiến không gian như ngưng đọng.
Bên cạnh hắn, là sáu Nữ Thần 25 tuổi (Lục Phủ Phu Nhân), mặc những bộ váy lụa sáu màu (Lục, Vàng, Đồng, Đỏ, Trắng, Đen), đẹp đến mức khiến vạn vật lu mờ.
Họ bước vào “Phòng Tham Vấn Hoàng Kim”.
Ngay lập tức. Diệp An và sáu người em, bảy vị “Bán Thần” vừa mới ngồi uy nghiêm trên “Bảo Tọa Bạc”… lập tức đứng bật dậy, bước xuống bậc thang, và quỳ một gối.
“Chúng con… cung nghênh Phụ Thân Thần Chủ! Cung nghênh các vị Mẫu Thân Thần Thánh!”
Tân Vương và nội các Phàm Triều thấy cảnh này, hồn phi phách tán. Họ dập đầu liên tục, trán đập xuống sàn vàng ròng, run rẩy: “Chúng thần… cung nghênh… Thần Tộc Tối Cao!”
ĐKS mỉm cười. Hắn không nhìn Tân Vương. Hắn chỉ nhìn bảy người con của mình. “Đứng lên đi.”
Hắn thong thả bước lên Bậc Cao Nhất, ngồi xuống “Bảo Tọa Hắc Kim” ở chính giữa. Sáu Nữ Thần ngồi xuống sáu chiếc bảo tọa bên cạnh hắn.
Từ vị trí này, ĐKS có thể nhìn xuống Diệp An (Bậc 2) và Tân Vương (Bậc 1). Kim tự tháp quyền lực… đã hoàn tất.
“Hôm nay,” ĐKS lên tiếng. Giọng hắn không lớn, nhưng vang vọng rõ ràng trong tâm trí mỗi người. “Là buổi ‘Hội Đồng Mở Rộng’ đầu tiên, cũng là buổi ‘thiết lập quy tắc’ cuối cùng.”
Hắn nhìn xuống Tân Vương. “Tân Vương.” “Dạ… dạ có thần!” Tân Vương run như cầy sấy. “Ngươi, và nội các của ngươi, cai trị Phàm Triều. Nhưng ai là người ra lệnh cho ngươi?”
Tân Vương không dám ngẩng đầu. “Dạ… bẩm Thần Chủ… là… là bảy vị Thiếu Chủ Thần ở Bậc Hai ạ!”
“Tốt,” ĐKS gật đầu. Hắn hài lòng vì Tân Vương “biết điều”. “Vậy,” ĐKS quay sang bảy người con của mình. “Diệp An.” “Dạ, có con!” Diệp An lập tức đứng dậy.
“Con, và các em của con, cai trị Phàm Triều thông qua Tân Vương. Nhưng ai… là người ra lệnh cho các con?”
Diệp An lập tức quỳ một gối. “Dạ, bẩm Phụ Thân Thần Chủ. Là Người, và sáu vị Mẫu Thân Thần Thánh. Quyền lực của chúng con… là do Cha Mẹ ban phát.”
“Rất tốt!” ĐKS cười lớn. “Đây chính là ‘Quy Tắc’. Quyền lực của Diệp Gia là tuyệt đối, và nó chảy từ trên xuống dưới.”
Hắn vỗ tay. “Hôm nay, chúng ta sẽ thực hiện ‘Nghi Thức Dâng Trà Truyền Thừa’.”
Đây chính là chi tiết cốt lõi mà ĐKS đã nghĩ ra.
“Uyển Thanh,” hắn ra hiệu. Uyển Thanh (Vợ 1) mỉm cười, vẫy tay. Các thị nữ (robot cơ khí của Xảo Nhi) đẩy những xe trà nóng vào.
Trà, là “Trà Lúa Thần” (phát minh của Uyển Thanh), uống vào sảng khoái tinh thần.
Giai Đoạn 1: Phàm Dâng Bán Thần (Mortal serves Demigod)
“Tân Vương,” ĐKS ra lệnh. “Ngươi, và Lục Bộ Thượng Thư (nội các), hãy tự tay dâng trà cho bảy vị chủ nhân mới của các ngươi. Thể hiện lòng thành.”
“Dạ! Dạ! Đây là vinh hạnh của chúng thần!” Tân Vương và sáu vị quan lớn nhất triều đình, những người già đáng tuổi ông của Diệp An, run rẩy bưng những tách trà nóng. Họ bước lên Bậc Thứ Hai, quỳ xuống trước mặt bảy người con của ĐKS.
“Thần… Tân Vương… xin dâng trà lên Diệp An Thần Chủ (Thế Tục)!” Tân Vương run rẩy đưa tách trà lên.
Diệp An (35 tuổi) nhìn tách trà. Anh cảm thấy một luồng quyền lực cực đại. Nhận tách trà này, đồng nghĩa với việc anh chính thức trở thành “Vua của các vị Vua” (King of Kings) ở Phàm Triều.
Anh nhìn lên Phụ Thân. ĐKS gật đầu. Diệp An vươn tay, chuẩn bị nhận lấy tách trà.
Giai Đoạn 2: Bán Thần Dâng Thần (Demigod serves God)
Ngay khi tay Diệp An sắp chạm vào tách trà…
“Khoan đã,” ĐKS lại lên tiếng.
Diệp An khựng lại, tay lơ lửng giữa không trung. Tân Vương vẫn quỳ, run rẩy.
ĐKS mỉm cười, nhìn con trai mình. “Diệp An. Con nhận trà, đúng. Nhưng con uống nó sao?” “Dạ…?” Diệp An không hiểu.
“Uyển Thanh,” ĐKS gọi. Uyển Thanh (Vợ 1) cười dịu dàng. “Phu quân, thiếp hiểu ý chàng. ‘Lá Trà’ là của thiếp (Trụ Nông), ‘Nước’ là của Linh San (Trụ Y), ‘Lò’ là của Xảo Nhi (Trụ Công), ‘Vàng’ trong tách là của Lâm Nguyệt (Trụ Thương), ‘Sự an toàn’ của buổi lễ là của Yên (Trụ Quân), và ‘Thông tin’ về Tân Vương là của Thiển (Trụ Ẩn).”
“Diệp An,” Uyển Thanh nhìn con trai mình. “Tách trà này, là ‘tâm huyết’ của sáu vị Mẫu Thân. Nó là ‘quyền lực’ của Phụ Thân con. Con… nhận nó, rồi con làm gì?”
Diệp An sững sờ trong giây lát. Và rồi, anh bừng tỉnh. Anh hiểu rồi. Anh hiểu “Nghi Thức Khiêm Tốn” mà Phụ Thân muốn dạy.
Diệp An không nhận tách trà. Anh quay sang Tân Vương đang quỳ. “Để đó.” Rồi anh quay người, bước về phía Bậc Cao Nhất. Anh quỳ rạp xuống.
“Phụ Thân Thần Chủ, các vị Mẫu Thân Thần Thánh,” Diệp An dập đầu. “Quyền lực này là do Cha Mẹ ban cho. Tách trà ‘tượng trưng’ này, đáng lẽ phải do chính tay con… dâng lên Cha Mẹ trước tiên!”
Sáu người em của anh (Minh, Phi, Cương…) cũng lập tức hiểu ra. Họ đồng loạt quỳ xuống.
“Xin Cha Mẹ cho phép chúng con… thực hiện ‘Nghi Thức Hiếu Đạo’!”
ĐKS và sáu Nữ Thần nhìn nhau. Ánh mắt họ tràn ngập sự hài lòng và tự hào. Diệp An… đã vượt qua bài kiểm tra cuối cùng. Nó không chỉ có sức mạnh, mà còn có “Trí Tuệ” và “Sự Khiêm Tốn” – thứ quan trọng nhất để duy trì một di sản.
“Được phép,” ĐKS gật đầu.
Diệp An đứng dậy. Anh bước xuống, tự tay lấy tách trà từ khay của Tân Vương (người vẫn đang quỳ cứng đờ), rồi anh bước lên Bậc Cao Nhất, quỳ xuống trước mặt ĐKS.
“Con, Diệp An, xin dâng trà lên Phụ Thân Thần Chủ.”
ĐKS mỉm cười, nhận lấy tách trà, uống một ngụm. “Tốt.”
Sáu người em còn lại, cũng lần lượt lấy trà, bước lên Bậc Cao Nhất, quỳ xuống dâng trà cho sáu vị Mẫu Thân của mình (con của ai dâng cho mẹ nấy).
- Diệp Minh dâng trà cho Lâm Nguyệt.
- Diệp Phi dâng trà cho Trương Xảo Nhi.
- Diệp Cương dâng trà cho Mộ Dung Yên.
- Diệp Thuật dâng trà cho Hạ Linh San.
- Diệp Ảnh dâng trà cho Tô Thiển.
(Diệp An dâng cho ĐKS và Uyển Thanh).
Cảnh tượng này… đã trở thành vĩnh hằng. Các vị Vua (Phàm Triều) quỳ dâng trà cho các vị Bán Thần (F1). Các vị Bán Thần (F1) quỳ dâng trà cho các vị Thần Tộc (F0).
“Truyền Thừa” và “Khiêm Tốn”. Quyền lực đã được khẳng định.
Sau “Nghi Thức Dâng Trà”, ĐKS đứng dậy. Hắn nhìn xuống toàn bộ đại sảnh. “Các Kế Hoạch 5 Năm, Kế Hoạch Tàu Ngầm Hơi Nước… mà các con đã báo cáo tối qua (trên giường tròn C45)…” “Ta (Thần Tộc) phê chuẩn.” “Diệp An,” hắn nhìn con trai mình. “Con, với tư cách là ‘Thần Chủ Thế Tục’, hãy thay ta giám sát Phàm Triều thực hiện.”
Nói xong, ĐKS không hề liếc nhìn Tân Vương hay nội các bên dưới. Hắn nắm tay sáu Nữ Thần của mình. “Việc của ‘Thần’ đã xong. ‘Việc của Người’… các con tự giải quyết.”
Bảy Vị Thần Sáng Lập thong thả rời khỏi đại sảnh, bước qua “Cầu Lối Lưu Ly”, trở về “Tháp Hắc Kim” bí ẩn của mình.
Họ chính thức… “lui về hậu trường”.
Sau khi họ rời đi, “Phòng Tham Vấn Hoàng Kim” vẫn im lặng như tờ.
Diệp An (Bán Thần) đứng dậy, quay người lại. Anh bước tới “Bảo Tọa Bạc” trung tâm của mình và ngồi xuống. Anh nhìn xuống Tân Vương (Phàm Nhân) vẫn đang quỳ rạp dưới đất.
Dấu ấn “Quyền Lực” của Phụ Thân vừa được chuyển giao. Bây giờ, là thời đại của anh.
“Tân Vương,” giọng Diệp An lạnh lùng, uy nghiêm, không một chút cảm xúc. “Dạ… dạ, Thần Chủ!” “Đứng lên đi.” “Dạ…” “Báo cáo ‘Kế Hoạch 5 Năm’ của các ngươi đi.” “Bắt đầu.”
(Hết Chương 46)
Chương 47: Lễ Ban Thưởng Ngọc Nhan
Một tháng trôi qua kể từ “Hội Đồng Tham Vấn Mở Rộng” (chương 46).
Trong một tháng này, “Trật Tự Mới” của Kinh Kỳ đã đi vào quỹ đạo hoàn hảo.
“Tháp Tham Vấn Hoàng Kim” (Tháp Vàng) 99 tầng, nơi làm việc của “Thế Hệ Mới” (F1), trở thành trái tim bận rộn nhất của đế chế. Mỗi ngày, hàng ngàn mệnh lệnh được ban hành từ đây, đưa “Kế Hoạch 5 Năm” và “Kế Hoạch Tàu Ngầm Hơi Nước” lan tỏa ra toàn cõi Phàm Triều.
Diệp An (Trưởng Tử), với tư cách là “Thần Chủ Thế Tục”, đã thể hiện một phong thái cai trị còn sắt đá và hiệu quả hơn cả Tân Vương. Diệp Minh (Thứ Tử) kiểm soát tài chính, Diệp Phi (Tam Tử) thúc đẩy công nghiệp. Bảy người con trai Bán Thần, dưới sự giám sát của bảy người vợ, đã vận hành cỗ máy đế chế một cách trơn tru.
Ngược lại, “Phu Quân Các Mới” (Tháp Hắc Kim) 100 tầng, lại chìm trong sự im lặng bí ẩn.
Sau “Nghi Thức Dâng Trà”, bảy Vị Thần Sáng Lập (Diệp Khang Sơ – ĐKS và Lục Phủ Phu Nhân) đã thực sự “lui về hậu trường”. Không ai thấy họ. Không ai dám làm phiền họ. Họ như những vị thần tiên thực sự, sống trong “Thánh Điện” của riêng mình, tách biệt khỏi trần thế.
Mọi thứ dường như đã quá hoàn hảo.
Nhưng…
Bên trong sự hoàn hảo đó, vẫn tồn tại một “vết nứt” vô hình, một nỗi sợ hãi thầm kín.
Nỗi sợ hãi này không đến từ Phàm Triều, mà đến từ chính nội bộ “Thế Hệ Mới”. Nó không thuộc về bảy người con trai Bán Thần, mà thuộc về bảy vị “Con Dâu Chủ Chốt” của Diệp Gia.
“Hoàng Cung” (nơi ở riêng của Diệp An và Minh Tuệ trong Tháp Vàng).
Đêm khuya. Hoàng Hậu Minh Tuệ, 33 tuổi, đang đứng trước một tấm “Gương Lưu Ly” khổng lồ.
Nàng vẫn đẹp tuyệt trần. Quyền lực của Hoàng Hậu, vợ của “Thần Chủ Thế Tục”, khiến nàng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Nhưng đêm nay, Minh Tuệ đang nhìn chằm chằm vào đuôi mắt của mình.
Nàng nheo mắt lại. Phải chăng… đó là một “vết chân chim”?
Một vết nhăn cực kỳ mờ nhạt, mờ đến mức không ai có thể thấy được. Nhưng nàng thấy nó.
“Minh Tuệ,” giọng Diệp An (35 tuổi) vang lên từ phía sau. Chàng vừa xử lý xong công vụ, bước đến ôm lấy vợ từ phía sau. “Nàng đang nhìn gì vậy? Nàng đẹp hơn bao giờ hết.”
Minh Tuệ giật mình, cố che đi vẻ hoảng hốt. “Không… không có gì, phu quân.”
Diệp An, với tư cách là Bán Thần, làm sao không nhận ra sự bất an của vợ mình? Chàng thở dài, xoay người nàng lại. “Nàng… lại nghĩ về nó, đúng không?”
“Nó” – một chủ đề cấm kỵ mà cả hai đều tránh nhắc đến.
Minh Tuệ không giấu được nữa. Nước mắt nàng trào ra. “Diệp An… chàng là Bán Thần. Chàng 35 tuổi, nhưng trông chàng như mới 20. Mười năm nữa… hai mươi năm nữa… chàng vẫn sẽ như vậy. Còn thiếp?”
Nàng nức nở: “Thiếp là ‘Phàm Nhân’! Thiếp sẽ 40, 50, rồi 60! Thiếp sẽ già đi! Trong khi đó, các vị Mẫu Thân Thần Thánh… họ vĩnh viễn 25 tuổi! Làm sao thiếp có thể… làm sao thiếp dám đứng bên cạnh chàng khi chàng là vĩnh cửu, còn thiếp chỉ là một bà lão?”
Đây chính là “vết nứt” lớn nhất. Nỗi sợ hãi của “Phàm Nhân” khi phải chung sống với “Thần”.
Minh Tuệ không phải là người duy nhất. Sáu vị con dâu chủ chốt còn lại – vợ của Diệp Minh, vợ của Diệp Phi – tất cả họ, dù đang ở đỉnh cao quyền lực, đều chia sẻ chung nỗi sợ hãi tột độ này. Họ sợ một ngày nào đó, họ sẽ trở nên “không xứng đáng” với những người chồng Bán Thần của mình.
Diệp An ôm chặt vợ. “Ta thề, dù nàng thế nào, ta cũng chỉ yêu…”
“Đừng thề!” Minh Tuệ ngắt lời. “Lời thề của đàn ông… làm sao chống lại được ‘thời gian’?”
Cuộc đối thoại đẫm nước mắt này, không ngờ, lại bị ghi lại toàn bộ.
Tại “Tháp Hắc Kim”, Tầng 100. Trong “Nghị Sự Các Thần Thánh”, trên “Giường Tròn Cơ Khí” 10 mét.
ĐKS và Lục Phủ Phu Nhân đang xem một “Hộp Chiếu Ảnh” (phát minh của Tô Thiển). Hình ảnh của Diệp An và Minh Tuệ đang hiện lên rõ mồn một.
“Haizzz,” Uyển Thanh (Vợ 1) thở dài, dựa vào vai ĐKS. “Con bé Minh Tuệ… thật đáng thương. Nỗi sợ của nó là thật, phu quân à. ‘Lão Hóa’ chính là kẻ thù lớn nhất của nữ nhân.”
“Hừm,” Lâm Nguyệt (Vợ 2) khoanh tay. “Đây không chỉ là vấn đề tình cảm. Đây là ‘vấn đề chính trị’. Nếu tâm lý của bảy con dâu chủ chốt không ổn định, làm sao chúng có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ con trai chúng ta cai trị? Một Hoàng Hậu ghen tuông vì sợ mình già đi… sẽ là một thảm họa.”
“Đúng vậy!” Mộ Dung Yên (Vợ 4) gật đầu. “Gia tộc Diệp Gia không chấp nhận ‘vết nứt’. ‘Tâm’ của người cầm quyền phải ‘tĩnh’. Nỗi sợ này… phải bị nhổ tận gốc.”
ĐKS mỉm cười. Hắn nhìn sang Hạ Linh San (Vợ 5). “Linh San, ‘quà’ của em… đã chuẩn bị xong chưa?”
Hạ Linh San (Vợ 5), Nữ Thần Y Tế, mỉm cười thanh khiết. Nàng vỗ tay. Một “Robot Cơ Khí” (của Xảo Nhi) đẩy một chiếc xe đẩy bằng ngọc thạch tới.
Trên xe, là một chiếc khay ngọc, đặt bảy chiếc hộp gấm.
“Bẩm phu quân,” Linh San nói. “Mười năm. Kể từ khi chúng ta có ‘Kim Đan Bất Tử’ (chương 35), thiếp, dưới sự chỉ dẫn của ngài (Hệ Thống), cùng với sự hỗ trợ của các tỷ muội… đã hoàn thiện nó.”
Nàng mở một hộp gấm. Bên trong, là một viên đan dược màu trắng ngọc, phát ra ánh sáng dịu nhẹ và hương thơm của sinh mệnh tinh khiết.
“Nó không phải ‘Kim Đan Bất Tử’, vì các con dâu không có ‘Thần Thể’ Bán Thần,” Linh San giải thích. “Chúng ta gọi nó là… ‘Thanh Xuân Ngọc Nhan Đan’.”
Trương Xảo Nhi (Vợ 3) hưng phấn bổ sung: “Nó sẽ ‘tái cấu trúc’ (restructure) cơ thể Phàm Nhân của họ! Loại bỏ mọi tạp chất, chữa lành mọi bệnh tật tiềm ẩn! Đưa cơ thể về trạng thái 25 tuổi hoàn mỹ!”
Hạ Linh San gật đầu: “Và quan trọng nhất… nó sẽ ‘khóa’ (lock) trạng thái đó lại. Vĩnh viễn. Họ sẽ không ‘bất tử’ như chúng ta, nhưng họ sẽ ‘Bất Lão’ (Ageless). Họ sẽ giữ mãi dung mạo 25 tuổi cho đến khi họ chết.”
ĐKS mỉm cười hài lòng. “Tốt. Đây chính là ‘xi măng’ cuối cùng để gắn kết Di Sản.”
Hắn quay sang Tô Thiển (Vợ 6). “Thiển Nhi, ban ‘Thần Dụ’.”
Ngay đêm đó. Một “Thần Dụ” từ Tháp Hắc Kim được ban ra, khiến toàn bộ Tháp Vàng chấn động.
Thần Dụ không triệu tập Diệp An hay bảy người con trai Bán Thần.
Nó triệu tập… “Bảy vị Con Dâu Chủ Chốt” (bao gồm cả Hoàng Hậu Minh Tuệ). Và lệnh là: “Đến ‘Tháp Hắc Kim’ ‘ngay lập tức’. ‘Một Mình’.”
Tin tức này như sét đánh giữa trời quang. Bảy người phụ nữ, Minh Tuệ, vợ Diệp Minh, vợ Diệp Phi… tập hợp lại. Mặt ai cũng trắng bệch vì sợ hãi.
“Các Mẫu Thân Thần Thánh… gọi chúng ta?” Vợ của Diệp Minh run rẩy. “Chỉ gọi nữ nhân? Không gọi các phu quân?” “Chúng ta… chúng ta làm sai điều gì sao?” Vợ của Diệp Phi lo lắng. “Lẽ nào… các ngài ấy không hài lòng với cách chúng ta quản lý hậu cung?”
Minh Tuệ, với tư cách là “Chị Cả”, hít một hơi thật sâu. “Dù là gì, chúng ta cũng không thể trốn tránh. Đi.”
Bảy người phụ nữ quyền lực nhất Phàm Triều, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy mình nhỏ bé và sợ hãi như những con cừu non. Họ run rẩy bước qua “Cầu Lối Lưu Ly” ở Tầng 99, tiến vào “Tháp Hắc Kim” bí ẩn.
Cánh cửa “Thang Máy Hắc Kim” mở ra ở Tầng 100.
Họ bước vào “Nghị Sự Các Thần Thánh”.
Và cảnh tượng bên trong khiến họ sững sờ.
Nơi này không có “Bảo Tọa”. Không có “Uy Nghiêm” như Tầng 99.
Nơi này… ấm áp, huyền ảo, và “thân mật” một cách đáng sợ.
Chính giữa phòng, “Giường Tròn Cơ Khí” 10 mét đang xoay chầm chậm (Tốc độ 3: Thưởng trà). ĐKS (25 tuổi) đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi, thần thái ung dung tự tại.
Sáu vị Mẫu Thân Thần Thánh (25 tuổi), mỗi người một vẻ, cũng đang ngồi trên giường. Uyển Thanh (Vợ 1) đang pha trà. Lâm Nguyệt (Vợ 2) đang đếm tiền vàng. Xảo Nhi (Vợ 3) đang lắp ráp một mô hình cơ khí nhỏ. Yên (Vợ 4) đang lau một thanh kiếm. Linh San (Vợ 5) đang đọc sách thuốc. Thiển (Vợ 6) đang chơi với một con “Ảnh Miêu” (mèo bóng tối).
Đây không phải là một buổi “triều kiến”. Đây là… cảnh sinh hoạt đời thường của “Thần Tộc”. Chính sự “đời thường” này mới là uy áp lớn nhất.
“Các con dâu…” Bảy người phụ nữ, dẫn đầu là Minh Tuệ, quỳ rạp xuống sàn lụa. “Tham kiến Phụ Thân Thần Chủ! Tham kiến các vị Mẫu Thân Thần Thánh!”
Uyển Thanh mỉm cười dịu dàng, đặt tách trà xuống. “Các con, lại đây. Đừng quỳ.”
Bảy người phụ nữ run rẩy đứng dậy, bước tới gần chiếc giường khổng lồ.
ĐKS nhìn thẳng vào Minh Tuệ. Giọng hắn không giận dữ, cũng không vui vẻ. Hắn chỉ đơn giản là hỏi: “Minh Tuệ.” “Dạ… có con, Phụ Thân…” “Con sợ già.”
Đây không phải là câu hỏi. Đây là một câu khẳng định.
“Ầm!” Đầu óc Minh Tuệ nổ tung. Nàng và sáu chị em dâu còn lại lập tức quỳ sụp xuống, mặt cắt không còn một giọt máu. “Phụ Thân… tha mạng! Con… con không dám…”
“Tại sao không dám?” ĐKS nhướng mày. “Sợ hãi ‘lão hóa’ là bản năng của Phàm Nhân. Ta không trách các con.”
Hắn ra hiệu. Hạ Linh San bưng khay ngọc chứa bảy viên “Thanh Xuân Ngọc Nhan Đan” tới.
“Đây,” ĐKS chỉ vào bảy viên đan dược. “Là ‘giải pháp’.”
“Các con,” hắn nhìn bảy người con dâu đang ngơ ngác. “Là vợ của con trai ta. Là Mẫu Thân của ‘Thế Hệ F2’ (thế hệ cháu). Gia tộc Diệp Gia… không chấp nhận ‘vết nứt’.”
Hắn nhìn thẳng vào Minh Tuệ. “Ta không muốn con trai ta, ‘Thần Chủ Thế Tục’, lại bị phân tâm bởi việc vợ mình sợ hãi tuổi già.”
Lâm Nguyệt (Vợ 2) tiếp lời, giọng đầy tính toán: “Giá trị của các con, là ‘vĩnh cửu’. Các con là ‘Con Dâu Bất Lão’. Viên đan dược này, là ‘Sự Công Nhận’ (Recognition) của Thần Tộc Sáng Lập. Nó là ‘sự đầu tư’ của chúng ta vào sự ổn định của Di Sản.”
Tô Thiển (Vợ 6) thì thầm: “Nó cũng là ‘Hòa Nhập Vĩnh Cửu’ (Eternal Integration). Từ hôm nay, trong huyết quản các con… cũng sẽ có ‘Thần Lực’ (dù là yếu ớt). Các con không còn là ‘Phàm Nhân’ thuần túy nữa.”
Bảy người con dâu sững sờ. Họ… họ không bị trừng phạt? Họ… được ban thưởng? Ban thưởng… sự vĩnh cửu?
Niềm vui sướng đến quá đột ngột, khiến cả bảy người bật khóc nức nở, nhưng lần này là khóc vì hạnh phúc.
“Phụ Thân! Mẫu Thân!” Minh Tuệ dập đầu, trán đập xuống sàn. “Ân này… ân này… chúng con dùng cả vạn kiếp cũng không báo đáp hết!”
“Không cần báo đáp,” ĐKS lạnh nhạt nói. “Chỉ cần ‘trung thành tuyệt đối’.” Hắn ra hiệu: “Uống đi. Ngay tại đây.”
Bảy người phụ nữ, run rẩy, mỗi người cầm lấy một viên “Ngọc Nhan Đan”. Họ nhìn nhau, rồi kiên quyết nuốt xuống.
“A…” Một luồng năng lượng nóng rực, nhưng vô cùng thanh khiết, lan tỏa khắp cơ thể. Minh Tuệ (33 tuổi) cảm thấy cơ thể mình đang được “tẩy rửa”. Nàng cảm thấy các cơ bắp, làn da của mình đang “quay ngược thời gian”. Vết chân chim (dù chỉ là tưởng tượng) ở đuôi mắt… hoàn toàn biến mất. Nàng cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức sống, quay lại trạng thái đỉnh cao của tuổi 25.
Sáu người kia cũng vậy. Họ “lột xác”. Họ sờ lên mặt mình. Làn da mịn màng, căng bóng như ngọc.
Họ đã trở thành… “Bất Lão”. Nỗi sợ hãi lớn nhất cuộc đời họ… đã bị xóa sổ.
“Đội ơn Phụ Thân Thần Chủ! Đội ơn các Mẫu Thân Thần Thánh!” Lần này, bảy người dập đầu, không phải vì sợ hãi, mà là vì “sùng bái” và “trung thành” đến tận xương tủy. Bất cứ ai, ban cho họ sự vĩnh cửu, ban cho họ tuổi trẻ… thì đó chính là “Tín Ngưỡng” duy nhất của họ.
Khi bảy vị “Nữ Chủ Bất Lão” rời khỏi Tháp Hắc Kim, khí chất của họ đã hoàn toàn thay đổi. Họ không còn sự bất an của Phàm Nhân. Họ bước đi với sự tự tin của “Thần Tộc”.
Ở đầu “Cầu Lối Lưu Ly”, bảy người con trai Bán Thần (Diệp An, Diệp Minh…) đang đứng chờ, lòng như lửa đốt. Họ sợ cha mẹ mình sẽ “thay vợ” cho họ.
Khi Diệp An nhìn thấy Minh Tuệ bước ra, chàng sững sờ. “Minh Tuệ… nàng…” Nàng đẹp hơn cả ngày chàng cưới nàng. Nàng rực rỡ, tự tin, và toát ra một khí chất “Bất Lão” thanh khiết.
Minh Tuệ mỉm cười, một nụ cười vĩnh cửu. Nàng bước tới, ôm chầm lấy chồng mình. “Phu quân,” nàng thì thầm. “Phụ Thân… đã ban cho chúng ta… sự vĩnh cửu.”
Diệp An hiểu ra. Chàng nhìn về phía “Tháp Hắc Kim”, quỳ một gối xuống, dập đầu từ xa. “Tạ ơn Phụ Thân! Tạ ơn các Mẫu Thân!”
…
Tại Tầng 100, ĐKS nhìn cảnh tượng hạnh phúc của con trai và con dâu qua “Hộp Chiếu Ảnh”.
“Phu quân,” Uyển Thanh tựa đầu vào vai hắn. “Giờ thì Di Sản đã thực sự ‘khóa’ lại. Không còn ‘vết nứt’ nào nữa. Chàng thật chu đáo.”
ĐKS mỉm cười, ôm lấy sáu Nữ Thần của mình trên chiếc giường tròn. “Đúng vậy. Mọi thứ đã hoàn hảo.” Hắn nhìn ra bầu trời đêm. “Giờ thì… chúng ta có thể yên tâm đi ‘nghỉ mát’ được rồi. Thế giới này còn rộng lớn lắm.”
“Nghỉ mát!” Xảo Nhi reo lên. “Đi ‘Chiến Hạm Bay Thần Thoại’ chứ? Tốc độ tối đa!” “Không,” ĐKS cười tà. “Trước khi nghỉ mát… chúng ta phải ‘ăn mừng’ vì ‘gia đình’ đã hoàn hảo.”
Hắn ra lệnh: “Xảo Nhi, Tốc độ 7 (Hưng Phấn)!” Tiếng cười khúc khích của sáu Nữ Thần lại vang vọng khắp “Thánh Điện Tình Yêu”.
(Hết Chương 47)
Chương 48: Lễ Chuyển Giao Ngọn Lửa
Ba ngày sau “Lễ Ban Thưởng Ngọc Nhan” (chương 47), một “Thần Dụ” tối cao, và cũng là cuối cùng, được ban hành từ “Tháp Hắc Kim” (Phu Quân Các Mới).
“Thần Dụ” này không triệu tập riêng lẻ một ai. Nó triệu tập toàn bộ “Tinh Anh Diệp Tộc” (Diệp Gia Elite) – một khái niệm lần đầu tiên được định nghĩa.
Điều này bao gồm:
- Bảy người con trai Bán Thần (Thế Hệ F1) và bảy vị con dâu “Bất Lão”.
- Toàn bộ “Thế Hệ F2” (cháu nội, cháu ngoại) đã thành niên (trên 15 tuổi) – tổng cộng hơn 50 người.
- Những thuộc hạ trung thành nhất, những người đã được “cải tạo” và “hấp thu” vào gia tộc, bao gồm: Vân Khê (Nữ Thiên Tài Cơ Khí), Mỹ Cơ (Nữ Quản Lý Thương Mại), Hoàng Phong (Chuyên Gia Bê Tông), và các Hộ Vệ Siêu Phẩm (Elite Guards).
Địa điểm của “Thần Dụ” này cũng vô cùng đặc biệt.
Không phải “Tháp Vàng” (Thế Quyền), cũng không phải “Tháp Hắc Kim” (Thần Quyền).
Địa điểm là “Đại Quảng Trường Thần Tích” (Divine Miracle Plaza) – khoảng không gian khổng lồ nằm chính giữa hai tòa tháp, ngay bên dưới “Cầu Lối Lưu Ly” (Glass Bridge) vắt ngang Tầng 99.
Quảng trường này được lát bằng đá “Hắc Bạch” (Trắng Đen), tượng trưng cho Âm Dương, cho Thần Tộc và Phàm Nhân.
Hàng ngàn tinh anh Diệp Tộc đã tập hợp. Không khí trang nghiêm, im lặng tuyệt đối.
- Vòng ngoài cùng: Tân Vương và toàn bộ Nội Các Phàm Triều. Họ thậm chí không được phép vào quảng trường, chỉ được đứng ở xa quan sát. Họ là “Kẻ Thừa Hành”.
- Vòng giữa: Thế Hệ F2 (các cháu) và các thuộc hạ trung thành (Vân Khê…). Họ là “Tương Lai” và “Công Cụ”.
- Vòng trong cùng: Bảy người con trai Bán Thần (Diệp An, Diệp Minh…) và bảy Nữ Chủ Bất Lão (Minh Tuệ…). Họ là “Hiện Tại” và “Người Cai Trị”.
Tất cả họ, dù ở cấp bậc nào, đều đang ngước nhìn lên “Đài Cao Thần Tích” (Divine Dais) ở phía bắc quảng trường.
Trên đài cao, là bảy “Thần Tọa Hắc Kim” (Black-Gold Thrones).
Và trên đó, bảy Vị Thần Sáng Lập (Diệp Khang Sơ – ĐKS và Lục Phủ Phu Nhân) đã an tọa.
Họ không mặc Thần Bào lộng lẫy. Họ chỉ mặc những bộ thường phục đơn giản, màu sắc đại diện cho Lục Trụ (Lục, Vàng, Đồng, Đỏ, Trắng, Đen) và màu Hắc Bào của ĐKS.
Họ bình thản, ung dung, như thể đang chuẩn bị cho một chuyến du ngoạn, chứ không phải một buổi lễ trọng đại.
Nhưng chính sự bình thản này, lại tạo ra một uy áp vô hình, khiến hàng ngàn Bán Thần và tinh anh bên dưới nín thở.
Diệp An (Trưởng Tử), “Thần Chủ Thế Tục”, cảm thấy bất an. Cha mẹ anh đã “lui về hậu trường” một tháng. Vì sao hôm nay lại đột ngột triệu tập toàn gia tộc? Anh và các em đã làm gì sai chăng?
“Hôm nay,” ĐKS (25 tuổi, Thần Thể) lên tiếng. Giọng hắn không lớn, nhưng vang vọng rõ ràng trong tâm trí mỗi người. “Ta gọi các con đến đây, không phải để ‘phán xét’.”
Diệp An và các em thở phào nhẹ nhõm.
“Ta gọi các con đến,” ĐKS tiếp tục, “Để làm ‘nhân chứng’ cho một ‘Lễ Chuyển Giao’.”
“Chuyển Giao?” Diệp An ngơ ngác. “Thưa Phụ Thân… ‘Nghi Thức Dâng Trà’ (chương 46) không phải đã là chuyển giao rồi sao?”
“Đó là chuyển giao ‘Trách Nhiệm’,” ĐKS mỉm cười. “Hôm nay, là chuyển giao ‘Toàn Bộ’.”
Hắn đứng dậy, bước ra mép đài cao. “Một đế chế, không thể có ‘hai mặt trời’. Dù chúng ta (F0) đã lui về hậu trường, nhưng sự ‘hiện diện’ của chúng ta tại Kinh Kỳ, vẫn là một cái bóng quá lớn, che mất ‘mặt trời’ thật sự là các con (F1).”
“Hôm nay,” giọng ĐKS trở nên đanh thép. “Thế Hệ Sáng Lập (F0)… chính thức ‘Về Hưu’.”
“Cái gì?!” Toàn bộ quảng trường chấn động. “Về hưu”? Thần Tộc… về hưu?
“Không thể!” Diệp An, Diệp Minh, Diệp Phi… bảy người con trai Bán Thần đồng loạt quỳ xuống. “Phụ Thân! Mẫu Thân! Không thể! Chúng con chưa đủ tài đức! Đế chế cần các ngài!”
“Các con đã đủ,” ĐKS nói. “Bài kiểm tra ‘Văn’ (chương 41) và ‘Võ’ (chương 42), các con đều đã vượt qua. ‘Nội Cung’ (chương 47) cũng đã ổn định. Các con không còn là ‘Thế Hệ Mới’. Các con là ‘Thế Hệ Cầm Quyền’.”
“Nhưng…” Diệp An vẫn muốn phản đối.
“Uyển Thanh,” ĐKS không cho anh cơ hội. Hắn ra hiệu.
Uyển Thanh (Vợ 1), Nữ Thần Nông Nghiệp, mỉm cười dịu dàng. Nàng bước tới, tay bưng một “Bát Cơm Lúa Thần” bằng ngọc trắng, bên trong là những hạt gạo vàng óng.
Nàng đưa cho Diệp An (con trai cả).
“Diệp An, con trai của ta,” giọng nàng ấm áp. “Đây là ‘Căn Cơ’ (Foundation). Nhận lấy nó. Con có thể xây ‘Tháp Vàng’ cao vạn trượng, nhưng đừng bao giờ quên… dân chúng phải được ‘ấm no’. Đừng bao giờ để họ đói.”
Diệp An run rẩy nhận lấy bát cơm. “Con… con xin hứa, Mẫu Thân!”
Tiếp theo, Lâm Nguyệt (Vợ 2), Nữ Thần Tài Phú, bước tới. Nàng không đưa tiền. Nàng đưa cho Diệp Minh (con trai thứ) một chiếc “Bàn Tính Vàng” (Golden Abacus) nhỏ tinh xảo.
“Diệp Minh, con trai của ta,” giọng nàng sắc sảo. “Đây là ‘Mạch Máu’ (Lifeblood). Tiền bạc là quyền lực, nhưng cũng là độc dược. Hãy dùng nó để ‘lưu thông’ (circulate) đế chế, chứ đừng ‘tích trữ’ (hoard) cho bản thân. Sự giàu có của Diệp Gia… phải là sự giàu có của toàn cõi.”
Diệp Minh dập đầu: “Con xin ghi tạc, Mẫu Thân!”
Trương Xảo Nhi (Vợ 3), Nữ Thần Cơ Khí, nhảy chân sáo bước tới. Nàng đưa cho Diệp Phi (con trai thứ ba) một mô hình “Động Cơ Hơi Nước Bằng Đồng” (Bronze Steam Engine) đang bốc khói.
“Diệp Phi, con trai yêu!” Nàng cười hì hì. “Đây là ‘Tương Lai’ (Future)! Đừng bao giờ thỏa mãn! Hãy ‘Sáng Tạo’ (Innovate)! Hãy phá vỡ những quy tắc cũ! Nếu 100 tầng là không đủ, hãy xây 1000 tầng! Nếu ‘Tàu Ngầm’ là chưa đủ, hãy nghĩ cách ‘Bay Lên Trời’!” (Nàng vô tình nói ra ý tưởng của Chiến Hạm Bay).
Diệp Phi mắt sáng rực, nhận lấy mô hình: “Con hiểu, Mẫu Thân! Con sẽ không làm người thất vọng!”
Mộ Dung Yên (Vợ 4), Nữ Thần Chiến Tranh, bước tới, uy nghiêm. Nàng đưa cho Diệp Cương (con trai thứ tư) một thanh “Đoản Kiếm Hắc Kim” (Black-Gold Shortsword).
“Diệp Cương,” giọng nàng lạnh như băng. “Đây là ‘Khiên Chắn’ (Shield). Diệp Gia không đi ‘xâm lược’. Diệp Gia chỉ ‘bảo vệ’. Thanh kiếm này, chỉ được rút ra khi ‘gia tộc’ bị đe dọa. Nhớ kỹ, sức mạnh không phải để ‘chinh phạt’, mà là để ‘duy trì trật tự’.”
“Rõ, Mẫu Thân!”
Hạ Linh San (Vợ 5), Nữ Thần Y Tế, nhẹ nhàng bước tới. Nàng đưa cho Diệp Thuật (con trai thứ năm) một chiếc “Ống Tiêm Lưu Ly” (Glass Syringe) chứa đầy dung dịch vàng óng (Kháng Sinh).
“Diệp Thuật,” nàng mỉm cười thanh khiết. “Đây là ‘Sinh Mệnh’ (Life). Một đế chế dù giàu có, hùng mạnh đến đâu, nhưng nếu bị ‘bệnh tật’ từ bên trong (cả thể xác lẫn tâm hồn), nó sẽ sụp đổ. Nhiệm vụ của con là ‘chữa lành’ và ‘phòng ngừa’.”
“Con xin lĩnh mệnh, Mẫu Thân!”
Cuối cùng, Tô Thiển (Vợ 6), Nữ Thần Tình Báo, lướt tới như một bóng ma. Nàng đưa cho Diệp Ảnh (con trai thứ sáu) một chiếc “Mặt Nạ Bạc” (Silver Mask).
“Diệp Ảnh, con trai,” giọng nàng thì thầm, nhưng cả quảng trường đều nghe rõ. “Đây là ‘Con Mắt’ (The Eye). Đế chế càng sáng, bóng tối càng dày. Nhiệm vụ của con là trở thành ‘bóng tối’ đó. Hãy nhìn thấu mọi âm mưu, trước khi chúng kịp nảy mầm. Hãy bảo vệ ‘ánh sáng’, bằng mọi giá.”
“Vâng, Mẫu Thân!” Diệp Ảnh nhận lấy chiếc mặt nạ, lập tức đeo lên.
Sáu Trụ Cột của Đế Chế… đã được chuyển giao.
Bảy người con Bán Thần (Diệp An còn có con trai thứ bảy, đại diện cho “Pháp Luật” – con của Uyển Thanh) quỳ một hàng, tay nâng sáu món “Báu Vật Truyền Thừa”.
Nhưng ĐKS vẫn chưa làm gì cả.
Diệp An ngẩng đầu: “Phụ Thân… còn người? Người trao cho chúng con điều gì?”
ĐKS mỉm cười. “Sáu Mẫu Thân của các con, đã trao cho các con ‘Nền Tảng’ (Foundations). Còn ta,” hắn giơ tay lên.
“Ta trao cho các con… ‘Tự Do’.”
“Tự do?”
ĐKS búng tay. Hai vật thể từ trên trời bay xuống, rơi vào tay Diệp An.
Vật thứ nhất, là một “Chìa Khóa Hắc Kim” (Black-Gold Key) cực kỳ tinh xảo. Vật thứ hai, là một mô hình “Chiến Hạm Bay Thần Thoại” bằng vàng.
“Chìa Khóa Hắc Kim,” ĐKS giải thích, “Là toàn bộ quyền kiểm soát ‘Tháp Hắc Kim’ (Phu Quân Các Mới) và ‘Tháp Vàng’ (Tháp Tham Vấn). Từ nay, hai tòa tháp này, ‘Trái Tim Của Đế Chế’, hoàn toàn thuộc về các con. Các con muốn ở đâu, họp ở đâu, thậm chí… ‘thị tẩm’ trên ‘Giường Tròn Cơ Khí’ Tầng 100… toàn quyền các con quyết định.”
Bảy Nữ Chủ Bất Lão (vợ F1) nghe đến đây, mặt đỏ bừng.
“Còn mô hình này,” ĐKS chỉ vào “Chiến Hạm Bay”. “Là quyền điều khiển ‘Chiến Hạm Bay Thần Thoại’ đang lơ lửng trên kia. Cỗ máy chiến tranh tối thượng… cũng thuộc về các con.”
Toàn bộ quảng trường nín thở. Trao lại toàn bộ. Toàn bộ! Từ ‘Căn Cơ’ đến ‘Vũ Khí Tối Thượng’.
“Vậy… vậy còn các ngài?” Minh Tuệ (vợ Diệp An) run rẩy hỏi. “Nếu các ngài trao lại tất cả… các ngài sẽ đi đâu?”
ĐKS cười lớn. Hắn bước tới, ôm lấy eo của sáu Nữ Thần bên cạnh. “Chúng ta?” hắn nhìn về phía chân trời xa xăm. “Chúng ta sẽ đi ‘Du Lịch’.”
“Du Lịch?!” Hàng ngàn người ngơ ngác.
“Đúng vậy,” Uyển Thanh mỉm cười, tựa đầu vào vai chồng. “Phu quân nói, thiếp nên thử trồng ‘Lúa Thần’ trên một sa mạc ở Tân Lục Địa.” “Thiếp muốn xem tiền tệ của các bộ tộc man di!” Lâm Nguyệt nhún vai. “Thiếp muốn tìm ‘Tinh Thạch’ (Crystals) dưới đáy biển sâu!” Xảo Nhi hưng phấn. “Thiếp muốn tìm ‘Thủy Quái’ (Sea Monsters) để thử kiếm!” Mộ Dung Yên nói. “Thiếp muốn tìm ‘Dược Liệu Thần’ (Divine Herbs) trên núi tuyết vạn năm!” Hạ Linh San nói. “Thiếp muốn… vẽ lại toàn bộ bản đồ thế giới này!” Tô Thiển kết luận.
Bảy Vị Thần Sáng Lập… họ không “về hưu”. Họ chỉ đơn giản là… “chán” cai trị. Họ muốn đi “thám hiểm”!
“Phụ Thân! Mẫu Thân! Đừng đi!” Toàn bộ Thế Hệ F1 và F2 đồng loạt quỳ rạp, khóc nức nở. Họ đã quen với việc có “ngọn núi” này che chở. Giờ ngọn núi sắp đi, họ cảm thấy trống rỗng và sợ hãi.
“Đứng lên!” ĐKS gầm lên một tiếng uy nghiêm, âm thanh như sấm động. Tất cả lập tức nín bặt, đứng dậy.
“Các con là ‘Thần Tộc Cai Trị’! Không phải trẻ con! ‘Di Sản’ đã được trao. ‘Ngọn Lửa’ đã được chuyển giao. Đừng làm chúng ta thất vọng.”
Hắn nhìn Diệp An lần cuối. “Đừng tìm chúng ta. Chúng ta sẽ tự quay về… khi chúng ta muốn. Trừ khi,” hắn chỉ lên trời, “Đế chế này đối mặt với một ‘Thần Tai’ (Divine Calamity) mà các con không thể chống đỡ. Khi đó, hãy dùng ‘Chiến Hạm Bay’ ban phát tín hiệu, chúng ta sẽ biết.”
Nói xong, ĐKS không cho ai cơ hội níu kéo.
Hắn quay người. “Các Nữ Thần của ta… chúng ta đi.”
Hắn không đi bằng thang máy. Hắn không đi bằng cầu.
Hắn nắm tay sáu người vợ của mình. Và, trong ánh mắt kinh hoàng, sùng bái của hàng vạn người… Bảy người họ… từ từ bay lên.
Họ bay lên không trung, nhẹ nhàng như những chiếc lá, nhưng uy nghiêm như những vị thần. Họ bay qua “Cầu Lối Lưu Ly”, bay vút lên bầu trời, hướng về “Chiến Hạm Bay Thần Thoại” đang ẩn hiện giữa những tầng mây.
“Cung tiễn… Phụ Thân Thần Chủ!” “Cung tiễn… các vị Mẫu Thân Thần Thánh!”
Diệp An hét lên, dẫn đầu toàn bộ gia tộc, quỳ rạp xuống, dập đầu lia lịa.
Bảy chấm sáng nhỏ biến mất vào cánh cửa khổng lồ của “Chiến Hạm Bay”.
Chiếc chiến hạm khổng lồ khẽ rung lên. Nó không gây ra tiếng động, mà chỉ từ từ trở nên “trong suốt”, rồi “biến mất” hoàn toàn khỏi bầu trời Kinh Kỳ.
Họ đã đi. Thế Hệ Sáng Lập… đã thực sự rời đi.
Trên quảng trường, sự im lặng tuyệt đối bao trùm. Nỗi buồn, sự mất mát, và cả… gánh nặng trách nhiệm đè lên vai “Thế Hệ Mới”.
Diệp An, “Tân Thần Chủ”, từ từ đứng dậy. Nước mắt đã khô. Anh nhìn sáu người em Bán Thần. Anh nhìn bảy Nữ Chủ Bất Lão. Anh nhìn 50 người cháu F2. Anh nhìn hàng trăm thuộc hạ trung thành.
Anh nắm chặt sáu “Báu Vật Truyền Thừa” và “Chìa Khóa Hắc Kim” trong tay.
“Thời đại của ‘Sáng Lập’…” anh hít một hơi thật sâu, “…đã kết thúc.”
Anh quay người, nhìn về phía “Tháp Vàng” 99 tầng, nơi quyền lực đang chờ đợi anh.
“Thời đại của ‘Di Sản’…”
Anh giơ cao Bát Cơm Lúa Thần.
“Bắt đầu!”
(Hết Chương 48)
Chương 49: Chuyến Viễn Chinh Hạnh Phúc
Bầu trời Kinh Kỳ, phía trên tầng mây cao nhất.
“Chiến Hạm Bay Thần Thoại” (Mythic Flying Battleship) đã tàng hình, lơ lửng trong sự im lặng tuyệt đối.
Bên dưới, trên “Đại Quảng Trường Thần Tích”, Diệp An đã giương cao “Bát Cơm Lúa Thần”, tuyên bố một thời đại mới. Tiếng hoan hô của hàng ngàn tinh anh Diệp Tộc vang vọng, nhưng không thể lọt qua được lớp vỏ “Hợp Kim Hấp Thụ Âm Thanh” (Sound-Absorbing Alloy) của chiếc chiến hạm.
Thế giới cũ, với gánh nặng của đế chế, đã bị bỏ lại. Thế giới mới, của bảy Vị Thần Sáng Lập, vừa mới bắt đầu.
Bên trong “Phòng Điều Khiển Trung Tâm” (Central Control Room) của Chiến Hạm Bay.
Đây không phải là một phòng điều khiển tàu chiến chật hẹp, đầy máy móc. Đây là một “Nghị Sự Các” thu nhỏ, bay lượn giữa bầu trời.
Toàn bộ căn phòng là một mái vòm bằng “Lưu Ly Cường Lực” (Reinforced Glass) 360 độ, cho phép bảy người họ nhìn thấu trời xanh, mây trắng và mặt đất xa xăm bên dưới.
Sàn nhà được lót bằng thảm lụa mềm mại. Chính giữa, không phải là bàn họp, mà là một phiên bản “Giường Tròn Cơ Khí” (Mechanical Round Bed) đường kính 5 mét, được Trương Xảo Nhi (Vợ 3) thiết kế đặc biệt cho những chuyến du hành.
Diệp Khang Sơ (ĐKS), 25 tuổi (Thần Thể), đang nằm lười biếng trên chiếc giường tròn, gối đầu lên đùi của Uyển Thanh (Vợ 1).
Hắn thở ra một hơi thật dài. Một hơi thở mà dường như hắn đã nín giữ suốt 45 năm qua.
Hắn… tự do.
Không còn “Hệ Thống” thúc giục. Không còn “Nhiệm Vụ Cốt Lõi”. Không còn “Phần Thưởng”. Không còn “Vụ Án”. Không còn “Trụ Cột”. Không còn “Lỗ Hổng”.
Âm thanh máy móc băng lãnh trong đầu hắn, thứ đã đồng hành cùng hắn từ lúc tái sinh, giờ đã hoàn toàn im lặng. Hắn đã “tốt nghiệp”. Hắn đã hoàn thành mọi thứ.
Giờ đây, hắn chỉ còn lại một “thân phận” duy nhất: Một người chồng.
“Phù…” Hơi thở của hắn mang theo sự giải thoát tuyệt đối.
“Chàng mệt rồi sao, phu quân?” Uyển Thanh, Nữ Thần Nông Nghiệp, mỉm cười dịu dàng, bàn tay mềm mại xoa bóp thái dương cho hắn. Nàng cũng đã trút bỏ gánh nặng của “Đại Tỷ Nội Các”. Nàng không cần phải làm gương, không cần phải điều phối Lục Trụ nữa. Nàng chỉ cần chăm sóc người đàn ông của mình.
“Mệt,” ĐKS mỉm cười, mắt vẫn nhắm. “Nhưng là cái mệt… hạnh phúc.”
“Ha ha!” Trương Xảo Nhi (Vợ 3), Nữ Thần Cơ Khí, đang nhảy chân sáo quanh phòng, tay cầm một “Bảng Điều Khiển Lưu Ly” (Glass Control Panel). “Kích hoạt ‘Chế Độ Du Hành Tự Động’! Đã thiết lập ‘Tấm Chắn Khí Quyển’! Chúng ta đi đâu đây, phu quân? Sa mạc? Biển sâu? Hay bay thẳng lên ‘mặt trăng’?”
“Từ từ đã, Xảo Nhi,” Lâm Nguyệt (Vợ 2), Nữ Thần Tài Phú, đang ngồi ở một góc, nhưng không phải để xem sổ sách. Nàng đang… ngắm mây. Lần đầu tiên trong đời, nàng nhìn mây bay mà không nghĩ xem nó có “báo hiệu” cho một mùa màng (ảnh hưởng kinh tế) hay không. “Để phu quân nghỉ ngơi đã. Thiếp cũng muốn… nghỉ ngơi. Đầu óc thiếp 40 năm nay chưa bao giờ trống rỗng như bây giờ. Cảm giác này… thật lạ lẫm. Và thật tuyệt.”
“Tuyệt thật!” Hạ Linh San (Vợ 5), Nữ Thần Y Tế, đang đứng cạnh mái vòm, vươn tay như muốn chạm vào một đám mây. “Không còn dịch bệnh. Không còn ‘Kháng Sinh’. Không còn ‘Phòng Thí Nghiệm’. Chỉ có trời và mây. Em cảm thấy… mình cũng muốn bay.”
“Bay thì dễ,” Mộ Dung Yên (Vợ 4), Nữ Thần Chiến Tranh, nói. Nàng không mặc giáp, chỉ mặc một bộ võ phục gọn gàng. Thanh “Đoản Kiếm Hắc Kim” nàng vừa trao cho con trai, còn thanh “Kiếm Báu” của nàng thì đang dựa vào tường. “Mở cửa khoang, chúng ta bay ra ngoài? Thiếp muốn thử xem ‘Thần Thể’ Bán Thần này có thể bay nhanh hơn ‘Chiến Hạm’ của Xảo Nhi không!”
“Đừng vội,” Tô Thiển (Vợ 6), Nữ Thần Tình Báo, đang ngồi trong một góc tối hơn, nhưng là để… thưởng thức một tách trà. Nàng cũng không còn ‘Ảnh Miêu’ hay ‘Giấy Mật Tấu’. “Chúng ta vừa mới ‘bỏ trốn’. Cứ tận hưởng cảm giác ‘vô hình’ này đã. Các con ở dưới (Diệp An) chắc đang khóc lóc lắm.”
Nàng vừa dứt lời, cả sáu Nữ Thần đều bật cười. Tiếng cười trong trẻo, không chút áp lực, vang vọng khắp phòng điều khiển.
Họ tự do.
ĐKS mở mắt. Hắn ngồi dậy, kéo Uyển Thanh vào lòng. Hắn nhìn sáu người vợ đẹp nhất trần gian của mình. Sáu Nữ Thần đã hy sinh cả tuổi xuân (dù giờ họ vĩnh viễn 25) để cùng hắn xây dựng một Di Sản.
“Kịch bản nói,” ĐKS hắng giọng, “Chúng ta sẽ có một ‘Chuyến Viễn Chinh Hạnh Phúc’ 3 ngày. Và quy tắc là…” Hắn giơ một ngón tay. “Tuyệt đối ‘Không Bàn Công Việc’.”
“Không bàn công việc!” Xảo Nhi reo lên. “Thiếp thích quy tắc này! Vậy… chúng ta làm gì?”
“Ăn mừng,” ĐKS nháy mắt. “Lâm Nguyệt, ‘Hầm Rượu Hoàng Kim’ của em đâu?”
Lâm Nguyệt mỉm cười, nàng đã lường trước. “Đương nhiên. ‘Chiến Hạm Bay’ này, thiếp đã mang theo 1000 thùng ‘Rượu Vang Đế Vương’ (loại ủ 40 năm). Và Uyển Thanh tỷ…”
Uyển Thanh tiếp lời: “Thiếp đã mang theo ‘Kho Lương Thực Vô Tận’ (Dimensional Food Storage) (phát minh mới của Xảo Nhi, ứng dụng không gian của Tô Thiển). Đủ cho chúng ta ăn 1000 năm. Các muội muốn ăn gì?”
“Thịt nướng!” Mộ Dung Yên hào hứng. “Lẩu hải sản!” Xảo Nhi nói. “Chỉ cần là phu quân đút,” Hạ Linh San đỏ mặt. “Thiếp muốn thử ‘Trà Mây’,” Tô Thiển nói.
“Được rồi,” ĐKS đứng dậy, vươn vai. “Hôm nay, ngày đầu tiên của Tự Do. Ta, Diệp Khang Sơ, sẽ đích thân… nướng thịt cho các Nữ Thần của ta!”
“Hoan hô!”
Ngày 1: Tiệc Nướng Trên Mây (Party Above the Clouds)
Chiến Hạm Bay có một “Khu Vườn Thượng Uyển” (Sky Garden) ở tầng trên cùng, cũng là một mái vòm Lưu Ly, nhưng có thể mở ra.
Xảo Nhi điều khiển chiến hạm bay đến độ cao 30.000 mét, nơi không khí loãng nhưng trong lành tuyệt đối. Nàng mở mái vòm, và “Tấm Chắn Khí Quyển” (Atmosphere Shield) kích hoạt, tạo ra một môi trường hoàn hảo: ấm áp, đủ oxy, gió thổi hiu hiu.
Bảy người họ ngồi trên thảm cỏ (do Uyển Thanh trồng). ĐKS (người 45 năm chưa phải động tay vào việc gì), hôm nay lại lăng xăng nhóm lò (lò điện của Xảo Nhi), và tự tay nướng những miếng “Thịt Lân Thú” (thượng hạng).
Hắn nướng, và sáu Nữ Thần ngồi xung quanh, cười nói ríu rít.
“Phu quân, cháy rồi!” Xảo Nhi la lên. “Hừm, Yên Nhi, em đừng dùng ‘Kiếm Khí’ để lật thịt!” ĐKS cau mày. “Lâm Nguyệt, em đừng… tính toán xem một miếng thịt này trị giá bao nhiêu ‘Kim Phiếu’ nữa!” “Linh San, đây là tiệc nướng, đừng ‘phân tích’ thành phần dinh dưỡng trong đó!” “Thiển Nhi, đừng dùng ‘Ảnh Vệ’ (giờ là thói quen) để đi ‘trinh sát’ xem lò bên cạnh có gì!” “Vẫn là Uyển Thanh của ta ngoan nhất,” ĐKS đưa miếng thịt đầu tiên cho Vợ Cả.
Uyển Thanh mỉm cười nhận lấy. “Phu quân, thiếp nhớ… lần đầu tiên chàng ‘sờ’ thiếp (chương 1), tay chàng cũng ‘nóng’ như miếng thịt này vậy.”
“Phụt!” ĐKS suýt sặc khói. Hắn không ngờ Uyển Thanh, người luôn hiền thục, lại là người “khai hỏa”.
Các Nữ Thần khác lập tức bắt sóng.
“Đúng rồi!” Lâm Nguyệt (Vợ 2) nhấp một ngụm rượu vang, mặt ửng hồng. “Tay chàng lúc ‘sờ’ thiếp trong phòng tắm (chương 3) cũng ‘mạnh’ như lúc chàng kẹp miếng thịt này. Lúc đó thiếp nghĩ, gã này thật thô lỗ. Giờ nghĩ lại… thật là ‘kích thích’.”
“Kích thích?” Xảo Nhi (Vợ 3) nhảy vào. “Lúc tay chàng ‘đáp’ lên ngực thiếp (chương 6), thiếp còn tưởng là một ‘piston’ cơ khí! Nóng, cứng, và đầy ‘sức mạnh’! Phu quân, lúc đó chàng bao nhiêu tuổi? 65? Sao ‘tay’ chàng còn khỏe hơn thợ rèn 20 tuổi?”
“Khụ khụ,” ĐKS bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn bị “hội đồng”.
Mộ Dung Yên (Vợ 4) lau kiếm, mặt không đổi sắc. “Tay chàng lúc ‘bao trọn’ ngực thiếp (chương 7) còn ‘chắc’ hơn cả lúc thiếp cầm cung. Thiếp đã quen với việc đàn ông nhìn ngực thiếp, nhưng chàng là người duy nhất dám ‘chạm’ vào mà không sợ bị thiếp bẻ gãy tay.”
“Các tỷ…” Hạ Linh San (Vợ 5) đỏ mặt tía tai. “Các tỷ nói gì vậy… Tay phu quân… lúc ‘bao trọn’ (chương 8)… rất ‘ấm’. Ấm như một lò ‘đan dược’. Khiến… khiến toàn thân thiếp mềm nhũn… không còn chút sức lực nào…”
“Ha,” Tô Thiển (Vợ 6) cười khẽ, một nụ cười quyến rũ chết người. “Tay phu quân lúc ‘đáp’ lên người thiếp (chương 9) là ‘nhanh’ nhất. Thiếp là sát thủ, mà còn không kịp phản ứng. Nhanh, chuẩn, và ‘tham lam’. Thiếp thích.”
ĐKS đặt vỉ nướng xuống. Hắn đứng dậy. “Các nàng… các nàng được lắm. Hôm nay dám ‘hội đồng’ ta?” Hắn cười tà. “Các nàng nhắc ta mới nhớ. Đã 45 năm trôi qua. Ta cần phải ‘ôn lại’ ký ức. Để xem ‘cảm giác’ có còn như xưa không!”
“A… phu quân…” Sáu Nữ Thần lập tức nhận ra mình “lỡ lời”. “Chạy đâu?”
ĐKS gầm lên, “Thần Lực” bùng nổ. Hắn ôm một lúc sáu Nữ Thần vào lòng. “Tiệc nướng kết thúc. ‘Tiệc Chính’ bắt đầu!”
Hắn bế (thực ra là dùng sức mạnh Thần Tộc) cả sáu người, bay thẳng xuống “Phòng Tình Yêu Tối Thượng” (Supreme Love Chamber) của Chiến Hạm.
Căn phòng này, là kiệt tác của Xảo Nhi. Nó nằm ở “mũi” của chiến hạm. Toàn bộ sàn và trần đều là “Lưu Ly” trong suốt. Nằm ở đây, có thể thấy vũ trụ bao la, các vì sao lấp lánh (khi bay cao), và mây trời cuồn cuộn bên dưới.
“Giường Tròn Cơ Khí” 10 mét, với “Nệm Lông Vũ Thần” (của Uyển Thanh) và “Lụa Băng” (của Lâm Nguyệt), đang chờ sẵn.
“Xảo Nhi,” ĐKS ra lệnh. “Tốc độ 8 (Cuồng Phong)!” “Không… phu quân… đây là trời cao 30.000 mét… đừng…” “Chính vì ở trên cao,” ĐKS cười. “Nên chúng ta càng phải ‘hòa hợp’ với ‘Trời Đất’!”
7 hiệp ân ái của “Tự Do” bắt đầu. Không còn là “Nghi Lễ Yếm Đỏ” (chương 10). Không còn là “Hòa Hợp Ngũ Hành” (chương 8).
Đây là “Tình Yêu Thuần Khiết”. Hắn không “thị tẩm” họ. Mà là 7 người họ… cùng nhau tận hưởng.
Tiếng rên rỉ ái ân hòa cùng tiếng gió rít gào bên ngoài tấm chắn khí quyển, tạo thành một bản giao hưởng của hạnh phúc vĩnh cửu.
Ngày 2 & 3: Du Lịch Hoài Niệm (Nostalgia Tour)
Sau một ngày một đêm “ăn mừng” điên cuồng, bảy người họ mới mệt lả, ôm nhau ngủ say.
Khi họ tỉnh dậy, “Chiến Hạm Bay” đã tự động bay đến địa điểm đầu tiên.
“Đây là đâu?” Hạ Linh San dụi mắt, nhìn qua mái vòm Lưu Ly. Nàng thấy một vách núi cheo leo, âm u, gió rít gào.
“Vực Quỷ Khóc!” Nàng nhận ra. Nơi nàng suýt chết, và là nơi nàng gặp “Thần Y” của đời mình (chương 8).
“Phu quân, chúng ta quay lại đây làm gì?” “Ngắm cảnh,” ĐKS mỉm cười, ôm nàng từ phía sau. “Lần trước đến, ta vội ‘cứu’ nàng quá, chưa kịp ngắm. Giờ nhìn kỹ, đúng là ‘hung hiểm’. Linh San của ta, ngày đó nàng dũng cảm thật.”
“Hừ,” Mộ Dung Yên đứng bên cạnh. “Chiến hạm, bay về phía Bắc. Ải Bắc Phong.”
Chiến hạm lập tức tăng tốc, chỉ 15 phút sau đã đến “Ải Bắc Phong” (chương 7). Nơi này, từ một pháo đài quân sự, giờ đã trở thành một “Thành Phố Thép” (Steel City) sầm uất (nhờ Diệp Phi F1 phát triển).
“Nơi này,” Mộ Dung Yên nhìn xuống, ánh mắt phức tạp. “Là nơi thiếp ‘thua’. Thua ‘Nỏ Cải Tiến’ của Xảo Nhi, và thua… ‘bàn tay’ của chàng.” “Nàng không thua,” ĐKS nói. “Nàng ‘gia nhập’.”
“Không,” Xảo Nhi lắc đầu. “Nơi chúng ta nên đến, là ‘Thiết Thành’ (chương 6)! Nơi chàng ‘đỡ’ cho thiếp, và ‘đáp’ tay lên… ôi, xấu hổ quá!”
“Không, về ‘Giang Thành’!” Lâm Nguyệt phản đối. “Xem ‘bến cảng’ mà thiếp và chàng đã ‘thị sát’ (chương 12). Thiếp muốn xem ‘Tàu Ngầm Hơi Nước’ (chương 24) của con trai (Diệp Minh F1) trông như thế nào!”
“Các muội ồn ào quá,” Uyển Thanh cười. “Chúng ta nên về ‘Sơn Trang’ (chương 1). Nơi có ‘ruộng khoai tây’ đầu tiên. Nơi có ‘căn phòng’ đầu tiên của chúng ta. Nơi… chàng ‘cầu hôn’ thiếp.”
“Và là nơi chàng ‘sờ’ thiếp 30 giây!” ĐKS cười lớn, nhắc lại “scandal” đầu tiên. “Phu quân!” Uyển Thanh đỏ mặt, đánh yêu vào ngực hắn.
Tô Thiển, như thường lệ, tổng kết: “Chiến hạm, không đi đâu cả.” Nàng nhìn 5 chị em mình. “Chúng ta ‘về hưu’, không phải để ‘ôn lại’ quá khứ. Quá khứ đã trao cho con cháu.” Nàng quay sang ĐKS. “Phu quân, như kế hoạch. Chúng ta đi… ‘Tân Lục Địa’ (New Continent). Nơi chưa có trong bản đồ của con.”
ĐKS gật đầu. “Thiển Nhi nói đúng. ‘Hạnh Phúc’ không phải là nhìn lại. ‘Hạnh Phúc’ là cùng nhau khám phá những điều ‘chưa biết’.”
Hắn nhìn sáu Nữ Thần. “Sa mạc ở Tân Lục Địa (theo lời Uyển Thanh ở chương 48). Biển sâu (theo lời Xảo Nhi). Núi tuyết (theo lời Linh San). Bộ tộc man di (theo lời Lâm Nguyệt). Thủy quái (theo lời Yên Nhi). Tất cả… chúng ta sẽ đi hết!”
“Phu quân vạn tuế!” Xảo Nhi là người hưng phấn nhất.
ĐKS bước đến Bảng Điều Khiển Trung Tâm. “Xảo Nhi, tọa độ Tân Lục Địa.” “Đã có, phu quân!” “Kích hoạt… ‘Động Cơ Siêu Tốc’ (Warp Drive)!” (Một phát minh mà Xảo Nhi chưa bao giờ dám thử).
“Rõ!”
ĐKS nắm chặt tay sáu người vợ của mình. Bảy người họ đứng trước mái vòm Lưu Ly.
“Các con,” ĐKS nhìn xuống mặt đất lần cuối. “Hãy cai trị cho tốt.”
Rồi hắn ra lệnh: “Đi!”
“Ầm!!!!!!”
“Chiến Hạm Bay Thần Thoại” không còn bay lơ lửng. Nó rung chuyển dữ dội, rồi như một “Sao Băng Hắc Kim” (Black-Gold Meteor), nó xé toạc bầu khí quyển, lao về phía chân trời xa xăm với tốc độ không tưởng.
Chuyến “Viễn Chinh Hạnh Phúc” 3 ngày, đã kết thúc phần “Hoài Niệm”. Giờ là lúc… “Thám Hiểm” bắt đầu. Cuộc sống “về hưu” của bảy Vị Thần… chỉ vừa mới khởi động.
(Hết Chương 49)
Chương 50: Tết Sum Vầy và “Cái Ấy Ấy”
Một năm.
Một năm đã trôi qua kể từ “Lễ Chuyển Giao Ngọn Lửa” (chương 48).
Một năm trọn vẹn, bảy Vị Thần Sáng Lập (Diệp Khang Sơ – ĐKS và Lục Phủ Phu Nhân) đã “biến mất” khỏi Phàm Triều.
“Chiến Hạm Bay Thần Thoại” đã đưa họ vượt qua đại dương bão tố, đến “Tân Lục Địa” – một vùng đất nguyên sơ, hùng vĩ, nơi con người chưa từng đặt chân tới.
Ở đây không có đế chế, không có vương quyền, không có “vụ án”. Chỉ có núi tuyết vạn năm, những sa mạc vàng óng trải dài vô tận, những khu rừng rậm mà cây cối cao hàng ngàn mét, và những sinh vật thần thoại mà họ chỉ từng nghe trong truyền thuyết.
Đây chính là “thiên đường nghỉ hưu” của họ.
Một năm qua, họ đã sống đúng nghĩa là “tự do”.
ĐKS (25 tuổi, Thần Thể) không còn phải suy tính mưu lược. Hắn dành thời gian để cùng Mộ Dung Yên (Vợ 4) chinh phục những con “Thủy Quái” (Leviathans) dưới biển sâu. Hắn cùng Xảo Nhi (Vợ 3) khám phá những hầm mỏ “Tinh Thạch” (Crystals) phát sáng dưới lòng đất. Hắn cùng Hạ Linh San (Vợ 5) leo lên đỉnh núi tuyết cao nhất, tìm kiếm “Dược Liệu Thần” (Divine Herbs).
Uyển Thanh (Vợ 1) đã thử trồng “Lúa Thần” trên sa mạc (với sự giúp đỡ của Xảo Nhi tạo ra hệ thống tưới tiêu), và nàng đã thành công. Lâm Nguyệt (Vợ 2) thích thú với việc “giao dịch” (dùng một ít Lưu Ly đổi lấy những viên ngọc kỳ lạ) với các bộ tộc “Man Di” (các bộ tộc bán thú nhân) nguyên thủy, xây dựng một “mạng lưới thương mại” mới chỉ để cho… vui. Tô Thiển (Vợ 6), lần đầu tiên trong đời, dùng “Ảnh Vệ” không phải để ám sát hay trinh sát, mà là để… vẽ lại bản đồ vùng đất mới này.
Họ đã hoàn toàn trút bỏ gánh nặng của “Sáng Lập”, và tận hưởng trọn vẹn “Hạnh Phúc”.
Hôm nay. “Chiến Hạm Bay Thần Thoại” đang lơ lửng trên một thung lũng tuyết trắng xóa. Bên ngoài, tuyết rơi dày đặc.
Nhưng bên trong “Phòng Điều Khiển Trung Tâm” (giờ đã đổi tên thành “Phòng Sum Vầy”), không khí lại ấm áp vô cùng.
Bảy người họ đang quây quần bên “Lò Sưởi Cơ Khí” (phát minh của Xảo Nhi, dùng “Tinh Thạch” để đốt).
Uyển Thanh đang ngồi trong lòng ĐKS, tay cầm một cuốn lịch (do Tô Thiển ghi chép dựa trên chu kỳ mặt trăng). Nàng lật đến trang cuối cùng.
“Phu quân,” nàng thì thầm, ngẩng đầu nhìn hắn. “Ngày mai… là ‘Giao Thừa’ rồi.”
“Giao Thừa?” ĐKS ngẩn ra.
Hắn đã mải mê “thám hiểm” đến mức quên cả thời gian. “Giao Thừa” – Tết Nguyên Đán.
Một từ đơn giản, nhưng lập tức đánh thức “ký ức” và “truyền thống” trong huyết quản của bảy người.
“Tết!” Xảo Nhi là người đầu tiên reo lên. “Đúng rồi! Tết! Chúng ta phải ăn Tết! Phải có pháo hoa! Phải có lì xì!”
“Tết ở đây?” Lâm Nguyệt nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa sổ “Lưu Ly” trong suốt. “Bên ngoài là bão tuyết. Chúng ta cũng chẳng có ‘chợ’ để mua sắm.”
“Ai nói cần chợ?” Uyển Thanh mỉm cười, nụ cười của Vợ Cả, của “Căn Cơ”. “Chúng ta… chính là ‘Gia Đình’. Có ‘Gia Đình’, ở đâu cũng là ‘Nhà’. Ở đâu, cũng là ‘Tết’.”
Câu nói này khiến cả sáu người kia, kể cả ĐKS, đều im lặng. Đúng vậy. Họ đã rời bỏ Kinh Kỳ, rời bỏ “Di Sản”, nhưng họ đã mang theo thứ quan trọng nhất: “Gia Đình”.
“Uyển Thanh nói đúng,” ĐKS siết chặt vòng tay, ôm lấy Vợ Cả. “Năm nay, chúng ta sẽ đón một cái Tết ‘đúng nghĩa’. Một cái Tết chỉ có 7 người chúng ta. Không có ‘thần dân’, không có ‘con cháu’, không có ‘báo cáo’.”
Hắn nhìn sáu Nữ Thần của mình. “Các Nữ Thần, chuẩn bị ‘Tết Sum Vầy’!”
“Rõ, phu quân!”
Giao Thừa – Chuẩn Bị
Ngay lập tức, “Chiến Hạm Bay” vốn đang im lìm, bỗng trở nên sống động.
1. Trụ Cột Nông Nghiệp (Uyển Thanh) – Bánh Chưng Thần: “Tết là phải có Bánh Chưng,” Uyển Thanh tuyên bố. Nàng lập tức vào “Kho Lương Thực Vô Tận”. “Lúa Thần” (loại nàng trồng ở Tân Lục Địa, hấp thụ linh khí trời đất) được mang ra. “Thịt Lân Thú” (mà ĐKS và Yên Nhi đi săn tuần trước) được dùng làm nhân. Nàng không cần lá dong. Nàng dùng một loại “Lá Sen Tuyết” (Snow Lotus Leaf) mà Linh San tìm thấy, loại lá này có khả năng “khóa” linh khí. Bảy người họ, lần đầu tiên trong 46 năm, xúm lại… gói bánh chưng. ĐKS (người chưa bao giờ làm việc tay chân) loay hoay với cái khuôn (do Xảo Nhi chế tạo), làm chiếc bánh bị méo. “Phu quân, chàng làm ‘vũ khí’ thì giỏi,” Lâm Nguyệt cười khúc khích. “Gói bánh chưng… chàng ‘phá sản’ rồi!” “Hừ!” ĐKS tự ái. Hắn dùng “Thần Lực” Bán Thần, nắn lại chiếc bánh cho vuông vức. Tiếng cười giòn tan vang vọng.
2. Trụ Cột Công Nghiệp (Xảo Nhi) – Pháo Hoa & Đèn Lồng: “Tết là phải ‘sáng’!” Xảo Nhi hưng phấn. Nàng chạy vào xưởng cơ khí của mình. Nàng chế tạo “Pháo Hoa Cơ Khí”. Loại pháo này không dùng thuốc nổ (gây ô nhiễm), mà dùng “Bột Tinh Thạch” (Crystal Powder) nén lại. Đêm Giao Thừa, chúng sẽ được bắn lên, nổ “không tiếng động” (để không làm các con thú tuyết sợ), nhưng tạo ra những “Cực Quang” (Aurora) nhân tạo tuyệt đẹp, hình “Phượng Hoàng Lửa” và “Rồng Vàng”, bao bọc lấy “Chiến Hạm Bay”. Nàng cũng dùng “Lưu Ly Thất Sắc” (giờ đã là phiên bản Siêu Cấp) để tạo ra hàng ngàn chiếc “Đèn Lồng Cơ Khí”, tự phát sáng, treo lơ lửng xung quanh chiến hạm, biến nó thành một “Cung Điện Bay” giữa trời tuyết.
3. Trụ Cột Quân Sự (Yên Nhi) – Bữa Tiệc Đầu Năm: “Tết là phải có ‘thịt’,” Mộ Dung Yên nói. “Thịt Lân Thú” trong kho là để gói bánh. “Bữa tối Giao Thừa… phải dùng loại ‘tươi’ nhất.” Nàng khoác áo choàng lông, cầm kiếm, nhìn ĐKS: “Phu quân, ‘Săn Bắn Khai Xuân’?” “Đương nhiên,” ĐKS cười. Hai người họ bay ra khỏi chiến hạm, lao vào trận bão tuyết. Chỉ một giờ sau, họ quay lại, kéo theo xác một con “Bạch Hổ 6 Đuôi” (Six-Tailed White Tiger) khổng lồ, máu nó nóng hổi. Đây là “Chúa Tể” của thung lũng tuyết này. Thịt của nó, sẽ là món chính cho bữa tối.
4. Trụ Cột Y Tế (Linh San) – Rượu Giao Thừa: “Tết là phải ‘khỏe’,” Hạ Linh San mỉm cười thanh khiết. Nàng đã dùng 1 năm qua để thu thập những “Dược Liệu Thần” quý hiếm nhất của Tân Lục Địa. Nàng mang chúng ra, kết hợp với “Nước Suối Tinh Khiết” (lấy từ lõi băng vạn năm), ủ trong một chiếc “Bình Lưu Ly” (của Xảo Nhi) bằng “Lửa Tam Muội” (Thần Lực của ĐKS). Nàng ủ một loại “Rượu Giao Thừa Bất Lão”. Uống vào, không chỉ say, mà còn “tẩy rửa” cơ thể, khiến “Thần Thể” của họ càng thêm tinh khiết.
5. Trụ Cột Tình Báo (Tô Thiển) – Câu Đối & Trang Trí: “Tết là phải có ‘văn hóa’,” Tô Thiển nói. Nàng là người bí ẩn, nhưng cũng là người “thơ” nhất. Nàng dùng “Giấy Hắc Ám” (Dark Paper – vật liệu ma thuật nàng tìm được), dùng “Mực Ảnh” (Shadow Ink). Nàng không cần bút. Nàng dùng chính “Ảnh Vệ” (Shadow Guards) của mình – những bóng đen, để chúng “uốn lượn” trên giấy, tạo thành những “Câu Đối Tết” (Spring Couplets) bằng chữ Thần Tộc cổ xưa: Vế Phải: “Lục Trụ Tề Tâm Khai Tân Lục Địa” (Sáu Trụ Đồng Lòng Mở Đất Mới) Vế Trái: “Thất Thần Vĩnh Kết Trụ Cựu Càn Khôn” (Bảy Thần Vĩnh Hằng Giữ Trời Đất Cũ) Hoành Phi: “GIA ĐÌNH BẤT DIỆT” Nàng treo chúng ở cửa chính của “Phòng Sum Vầy”.
6. Trụ Cột Tài Phú (Lâm Nguyệt) – Lì Xì: “Tết là phải ‘có tiền’!” Lâm Nguyệt là người thực tế nhất. “Nhưng ở đây, ‘Kim Phiếu’ vô dụng.” Nàng suy nghĩ. Rồi nàng mỉm cười. Nàng lấy ra 7 tờ “Kim Phiếu” đặc biệt – loại dùng vàng ròng cán mỏng, có chữ ký “Nữ Thần Tài Phú” của nàng. Nàng gấp chúng lại, bỏ vào 7 “Bao Lì Xì” bằng “Lụa Đỏ” (Red Silk) thượng hạng. “Đây không phải là ‘tiền’,” nàng nói. “Đây là ‘May Mắn’ (Luck). Ai nhận được, năm sau ‘tài vận’ sẽ không bao giờ cạn.” Nàng chuẩn bị 6 bao cho 6 người kia. Và 1 bao… cho chính mình (vì nàng cũng cần may mắn!).
Đêm Giao Thừa – “Cái Ấy Ấy”
Chiến Hạm Bay rực rỡ ánh đèn lồng. Bên ngoài, “Pháo Hoa Cực Quang” của Xảo Nhi đang nở rộ, nhuộm cả bầu trời tuyết thành 7 màu.
Trong “Phòng Sum Vầy”. Bữa tối đã xong. Bảy người họ ngồi quây quần bên lò sưởi, mặt ai cũng ửng hồng vì “Rượu Giao Thừa Bất Lão” của Linh San.
“Phù… no quá,” Xảo Nhi xoa bụng. “Thịt ‘Bạch Hổ 6 Đuôi’ của Yên tỷ nướng lên… ngon hơn cả ‘Thịt Lân Thú’!”
“Năm mới,” ĐKS nâng ly rượu cuối cùng. “Chúc mừng các Nữ Thần của ta. Chúc mừng ‘Hạnh Phúc’ của chúng ta.” “Chúc mừng phu quân!”
Họ uống cạn. Không khí trở nên… “ấm áp” theo một nghĩa khác.
ĐKS nhìn sáu người vợ mỹ miều của mình. Họ đang ở trạng thái 25 tuổi hoàn mỹ, vĩnh cửu. Hắn mỉm cười.
“Các nàng,” hắn hắng giọng. “Hôm nay là Tết. Ta chợt nhớ… một chuyện khá ‘hài hước’.”
“Chuyện gì vậy, phu quân?” Uyển Thanh tò mò.
“Ta nhớ… lần đầu tiên chúng ta ‘gặp’ nhau.” Hắn nhìn Uyển Thanh. “Lúc ta 80 tuổi, tại sơn trang (chương 1). Sau sự cố ‘sờ ngực 30 giây’, đêm đó… ta phải ‘thị tẩm’ nàng… 7 hiệp.”
“Phu quân!” Uyển Thanh đỏ mặt, nàng đã là Mẫu Thần của cả đế chế, nhưng nhắc lại chuyện này vẫn xấu hổ. “Ngài… ngài nhắc lại làm gì…”
“Không,” ĐKS cười tà. “Ta muốn ‘thú nhận’ một bí mật. Lúc đó, ta… thật ra… ‘rất lo lắng’.”
“Lo lắng?” Cả sáu Nữ Thần đều ngạc nhiên. “Phu quân mà cũng lo lắng sao?” “Đương nhiên,” ĐKS nhún vai. “Ta lo lắng… vì không biết ‘cái ấy ấy’ của một lão già 80 tuổi… nó có còn ‘dùng’ được không! Cả đời ta chưa từng ‘7 hiệp’ ngay cả lúc trẻ!”
Cả phòng im phăng phắc… rồi vỡ òa trong tiếng cười. “Phụt!” Lâm Nguyệt suýt phun rượu. “Ha ha ha!” Xảo Nhi cười đến đập bàn.
“Phu quân!” Uyển Thanh vừa xấu hổ vừa buồn cười. “Vậy mà… đêm đó ngài ‘oai phong’ lắm! Thiếp còn tưởng… người 80 tuổi ai cũng như ngài!”
“May mà ‘Hệ Thống’ đã ‘trẻ hóa’ ta về 75 tuổi,” ĐKS nói. “Nếu không… chắc hiệp đầu tiên ta đã ‘hy sinh’ rồi! Nghĩ lại vẫn thấy sợ.”
Tiếng cười này như một “mồi lửa”. Các Nữ Thần, đã ngà ngà say, cũng bắt đầu “tố cáo”.
Lâm Nguyệt (Vợ 2), Nữ Thần Tài Phú kiêu hãnh, mặt ửng hồng, liếc xéo ĐKS: “Phu quân, ngài có biết, lúc ngài ngã vào phòng tắm của thiếp (chương 3), thiếp đã hét lên?” “Ta biết, nàng sợ ta thấy hết,” ĐKS nháy mắt. “Không!” Lâm Nguyệt lắc đầu. “Thiếp hét lên… vì thiếp thấy ‘cái ấy ấy’ của ngài… suýt nữa đập vào cạnh ‘bồn tắm Lưu Ly’ của thiếp!” “Hả?” “Thiếp lúc đó đã ‘tính toán’ rất nhanh,” nàng gõ gõ ngón tay. “Nếu nó ‘hỏng’, kế hoạch ‘Đế Chế’ của ngài sẽ sụp đổ. Diệp Gia sẽ không có người thừa kế. Kế hoạch ‘bù đắp’ của thiếp sẽ thất bại. Thiếp sẽ mất một ‘đối tác’ làm ăn lớn! Thiếp sợ… ‘mất tiền’!”
“Trời!” ĐKS vỗ trán. “Trong lúc đó mà em còn nghĩ đến ‘tiền’?”
“Ha ha ha!” Xảo Nhi (Vợ 3) cười lớn hơn. “Nói đến ‘cái ấy ấy’! Phu quân, lúc thiếp ngã vào người ngài ở ‘Thiết Thành’ (chương 6), khi tay ngài ‘đáp’ lên ngực thiếp, tay thiếp cũng ‘đáp’ lên… ‘nó’!” “…Cái gì?” ĐKS sững sờ. Hắn không nhớ chi tiết này. “Thật!” Xảo Nhi hưng phấn. “Lúc đó thiếp còn tưởng ngài ‘giấu’ một ‘linh kiện cơ khí’ gì trong quần! Trời ạ, sao nó ‘cứng’ và ‘nóng’ như một ‘Piston Hơi Nước’ (Steam Piston) vậy? Thiếp còn định hỏi ngài đây là ‘phát minh’ gì, sao có thể ‘phản ứng’ nhanh như thế!”
“Piston… Hơi Nước…” ĐKS cứng họng.
“Nói về ‘cứng’,” Mộ Dung Yên (Vợ 4), Nữ Thần Chiến Tranh, mặt vẫn không đổi sắc, nhưng vành tai đã đỏ ửng. “Lúc áo thiếp bị rách ở ‘Ải Bắc Phong’ (chương 7), ngực thiếp lộ ra… nhưng mắt thiếp lại nhìn xuống ‘cái ấy ấy’ của chàng (lúc đó chàng đứng dậy).” “Nàng…” “Thiếp đã quen với ‘kiếm’,” Mộ Dung Yên nói. “Nhưng ‘thanh kiếm’ đó của chàng… nó toát ra ‘uy hiếp’ còn lớn hơn cả ‘Nỏ Cải Tiến’ của Xảo Nhi. Thiếp đã nghĩ… đây mới là ‘vũ khí’ tối thượng của Diệp Gia. Thiếp, với tư cách là một ‘Nữ Tướng Quân’, phải ‘chinh phục’ nó!”
“A… các tỷ…” Hạ Linh San (Vợ 5), Nữ Thần Y Tế, đã che mặt từ lúc nào. “Các tỷ nói gì… xấu hổ quá…” “Muội thì sao, Linh San?” Lâm Nguyệt trêu. “Em… em…” Linh San ấp úng. “Lúc em… tự nguyện dâng hiến cho phu quân ở ‘Dược Vương Cốc’ (chương 8)… em… em cứ nghĩ… ‘cái ấy ấy’ của ngài… là một ‘dược cụ’ (medical tool) đặc biệt… để ‘chữa bệnh’ (âm dương hòa hợp) cho em…” “Rồi sao?” Xảo Nhi hối. “…Sao ‘dược cụ’ đó… nó lại ‘to’ như vậy… nó ‘nóng’ như vậy… nó không giống… trong ‘y thư’…” Nàng nói xong, gục đầu vào lòng Uyển Thanh, không dám ngẩng lên.
“Ha…” Tô Thiển (Vợ 6), Nữ Thần Tình Báo, cười khẽ một tiếng, âm thanh quyến rũ chết người. Nàng nhìn ĐKS: “Phu quân, ngài có nhớ lúc ngài kéo thiếp vào lòng ở ‘Tử Cấm Các’ (chương 9) không?” “Nhớ. Ta ‘đáp’ tay lên ngực nàng,” ĐKS nói. “Không chỉ vậy,” Tô Thiển thì thầm. “Lúc đó, ‘cái ấy ấy’ của ngài… nó ‘chọc’ thẳng vào đùi thiếp.” ĐKS chớp mắt. “Thiếp là sát thủ,” Tô Thiển tiếp. “Thiếp đã quen với ‘cảm giác’ của vũ khí. Nhưng ‘thanh kiếm’ đó của ngài… nó còn ‘sắc’ hơn, ‘nguy hiểm’ hơn bất kỳ ‘chủy thủ’ (dagger) nào thiếp từng gặp. Thiếp biết ngay lúc đó… thiếp ‘thua’ rồi. Không ‘ám sát’ được. Chỉ có thể ‘chịu chết’ thôi.”
Bảy người nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười. Những bí mật “hài hước” của “lần đầu gặp gỡ”, giờ mới được tiết lộ. “Cái Ấy Ấy” – thứ vũ khí đã chinh phục Lục Trụ, nền móng của Di Sản Vĩnh Cửu.
ĐKS đứng dậy. Hắn cười ha hả. Hắn đã 80, 75, 60, và giờ là 25 (Thần Thể). Nhưng “Piston Hơi Nước”, “Thanh Kiếm Tối Thượng”, “Dược Cụ” đó… vẫn là “niềm tự hào” lớn nhất của hắn.
Hắn nhìn sáu Nữ Thần đang cười nói, ửng hồng vì rượu và… ham muốn.
“Tết,” hắn tuyên bố. “Không chỉ ‘sum vầy’.” Hắn bước tới, ôm một lúc cả sáu người (Thần Lực Bán Thần giờ đã quá dễ dàng). “Chúng ta còn phải ‘ôn lại’ truyền thống.”
“Truyền thống gì, phu quân?” Uyển Thanh rúc vào ngực hắn, thì thầm hỏi.
“Truyền thống… ‘7 Hiệp Khai Xuân’!”
“A…”
Hắn bế (bay) cả sáu người, lao thẳng đến “Phòng Tình Yêu Tối Thượng” (mũi chiến hạm, vòm Lưu Ly trong suốt).
Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi. “Pháo Hoa Cực Quang” đang rực rỡ nhất. Bên trong, “Giường Tròn Cơ Khí” 10 mét đang chờ.
“Xảo Nhi!” ĐKS gầm lên. “Tốc độ 9 (Hỗn Độn – Chaos)!” (Đây là tốc độ mới, kết hợp cả 8 chế độ cũ: Êm Dịu, Kích Thích, Thưởng Trà, Bão Tố, Dâng Trào, Rung Chấn, Hưng Phấn, Cuồng Phong – tạo ra một trải nghiệm không thể đoán trước).
“Rõ… phu quân…”
Cuộc “ân ái Giao Thừa” bắt đầu. Nó không còn là “Nghi Lễ Yếm Đỏ” (chương 10) vì quyền lực. Nó không còn là “Hòa Hợp” (chương 8) vì lợi ích.
Đây là “Tình Yêu”. Là “Gia Đình”. Là sự “Gắn Kết” (Bonding) thuần túy nhất.
Họ quấn lấy nhau dưới ánh Cực Quang, trong tiếng cười và tiếng rên rỉ hạnh phúc. Bảy Vị Thần Sáng Lập, đang dùng cách nguyên thủy nhất, để đón chào một “Năm Mới” của riêng họ.
“Chiến Hạm Bay Thần Thoại” lơ lửng giữa trời đêm Tân Lục Địa, như một ngọn “Đèn Lồng” hạnh phúc, chiếu sáng cả một vùng trời tuyết.
Cuộc sống “hưu trí” vĩnh cửu của họ… vẫn còn rất dài, và rất nhiều “Tết” ở phía trước.
(Hết Chương 50)
Chương 53: Dấu Chân Bất Lão
Ba mươi năm.
Ba mươi năm đằng đẵng đã trôi qua kể từ “Tết Sum Vầy” (chương 50) đầu tiên tại Tân Lục Địa.
Ba mươi năm, đối với “Thần Tộc Bất Lão” (Ageless God-Race) mà nói, chỉ như một cái chớp mắt, nhưng cũng đủ dài để họ gieo rắc “Dấu Chân Bất Lão” của mình lên khắp vùng đất nguyên sơ này.
“Chiến Hạm Bay Thần Thoại” không còn là một “pháo đài bay”, mà đã trở thành “Ngôi Nhà Vĩnh Cửu” (The Eternal Home) của bảy người họ. Nó đã chu du khắp mọi ngóc ngách của Tân Lục Địa, từ những vực sâu ngàn trượng tối tăm nhất, đến những đỉnh núi tuyết cao chọc trời, nơi không khí loãng đến mức phàm nhân không thể tồn tại.
Cuộc sống “hưu trí” của bảy Vị Thần Sáng Lập đã đi vào một quỹ đạo hoàn mỹ.
Đó là sự cân bằng tuyệt đối giữa “Thám Hiểm” (Exploration), “Sáng Tạo” (Creation), và “Tình Yêu Vĩnh Cửu” (Eternal Love).
Họ đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với “Đế Chế Cũ”. Họ không biết, và cũng không quan tâm, Diệp An (F1) đang cai trị ra sao, hay “Tháp Vàng” (chương 45) giờ đã cao thêm bao nhiêu tầng.
Họ đang bận rộn… “sống”.
Ba mươi năm qua, Tân Lục Địa đã thay đổi vì dấu chân của họ:
- Uyển Thanh (Vợ 1 – Nữ Thần Nông Nghiệp): Nàng không chỉ trồng “Lúa Thần” trên sa mạc (chương 50). Nàng đã tạo ra ba “Ốc Đảo Thần Tích” (Miracle Oasis) khổng lồ giữa lòng sa mạc cằn cỗi nhất, biến chúng thành những “Tiểu Diệp Gia Trang” xanh mướt, trù phú. Nàng đã thuần hóa hàng trăm loài “Thực Vật Linh Hồn” (Spirit Plants) mới, tạo ra một hệ sinh thái mà “Đế Chế Cũ” không bao giờ dám mơ tới.
- Lâm Nguyệt (Vợ 2 – Nữ Thần Tài Phú): Nàng đã “chán” giao dịch với các bộ tộc Bán Thú Nhân (Beast-kin tribes). Thay vào đó, nàng phát hiện ra một tộc “Người Lùn” (Dwarves) sống sâu dưới lòng đất. Nàng dùng “Rượu Vang Đế Vương” (chương 49) để đổi lấy “Kim Loại Ký Ức” (Memory Metal) – một vật liệu mà ngay cả Xảo Nhi cũng phải thèm muốn. Nàng đã xây dựng một “Đế Chế Thương Mại Ngầm” (Underground Trade Empire) chỉ để… giải khuây.
- Trương Xảo Nhi (Vợ 3 – Nữ Thần Cơ Khí): Nàng đã dùng “Kim Loại Ký Ức” của Lâm Nguyệt và “Tinh Thạch” (Crystals) để nâng cấp “Chiến Hạm Bay” lên một tầm cao mới. Nàng cũng đã chế tạo ra 7 chiếc “Tàu Ngầm Cá Mập” (Shark Submarines) cá nhân, để bảy người họ có thể cùng nhau thám hiểm đáy biển sâu 10.000 mét, nơi họ phát hiện ra một “Thành Phố Lưu Ly” (Crystal City) cổ đại bị chìm đắm.
- Mộ Dung Yên (Vợ 4 – Nữ Thần Chiến Tranh): Ba mươi năm, nàng đã chinh phục mọi “Thần Thú” (Mythical Beasts) của Tân Lục Địa. Con “Bạch Hổ 6 Đuôi” (chương 50) chỉ là “món khai vị”. Giờ đây, “thú cưng” của nàng là một con “Hải Long Thượng Cổ” (Ancient Sea Dragon) mà nàng bắt được ở đáy biển, nó thường bơi lượn bên dưới “Chiến Hạm Bay” như một vệ sĩ trung thành.
- Hạ Linh San (Vợ 5 – Nữ Thần Y Tế): Nàng đã tạo ra “Vườn Dược Thần Vĩnh Cửu” (Eternal Divine Garden) trong một thung lũng được “Tấm Chắn Khí Quyển” (Atmosphere Shield) của Xảo Nhi bảo vệ. Nàng đã nghiên cứu “Thần Thể” (God-Body) của bảy người, và bào chế ra “Tiên Dược Hợp Hoan” (Ecstasy Nectar) – một loại “thuốc” giúp “cuộc vui” của họ… kéo dài và hưng phấn hơn nữa.
- Tô Thiển (Vợ 6 – Nữ Thần Tình Báo): Nàng đã hoàn thành “Bản Đồ Toàn Cảnh” (Holographic Map) của hành tinh này. Không chỉ bề mặt, mà cả lòng đất (của Người Lùn), đáy biển (của Thành Phố Lưu Ly), và thậm chí cả “các tầng khí quyển” (atmospheric layers). Nàng đã phát hiện ra rằng, “mặt trăng” của thế giới này… dường như có một “cấu trúc nhân tạo” bên trong.
Và Diệp Khang Sơ (ĐKS)?
Hắn là “mặt trời” của hệ thống 6 hành tinh này. Hắn tham gia vào mọi việc. Hắn cùng Yên Nhi cưỡi “Hải Long”, cùng Xảo Nhi lặn biển, cùng Lâm Nguyệt “đàm phán” với Vua Người Lùn, cùng Uyển Thanh trồng “Rừng Thần”, cùng Linh San thử “Tiên Dược”, và cùng Tô Thiển ngắm “bản đồ sao”.
Hắn đã sống 30 năm hạnh phúc nhất trong cả hai kiếp người.
Nhưng, để một “Gia Đình 7 Người” (đều là những cá tính đỉnh cao) sống cùng nhau vĩnh viễn mà không nhàm chán, họ cần có “Quy Tắc”. Và “Lục Phủ Phu Nhân”, trong 30 năm này, đã thiết lập ra “Quy Tắc Thân Mật Bất Lão” (The Ageless Intimacy Rules).
Quy Tắc Thân Mật Bất Lão
Những quy tắc này được tạo ra không phải để “tranh sủng”, mà là để “thưởng thức” (savor) tình yêu vĩnh cửu một cách trọn vẹn nhất.
Quy Tắc 1: “Ngày Chủ Trì” (The Matron’s Day) – 6 Ngày Yêu Thương
Tuần lễ “Thần Tộc” của họ có 7 ngày, giống như Phàm Triều. Sáu ngày đầu tiên (Thứ Hai đến Thứ Bảy) được chia đều cho sáu Nữ Thần.
Vào “Ngày Chủ Trì” của mình, Nữ Thần đó có “Toàn Quyền Quyết Định” (Absolute Authority).
Nàng quyết định “Chiến Hạm Bay” sẽ đi đâu (ví dụ: Thứ Hai của Uyển Thanh là phải đến “Ốc Đảo Thần Tích” để kiểm tra cây cối). Nàng quyết định “Gia Đình 7 Người” sẽ ăn gì (ví dụ: Thứ Năm của Yên Nhi là phải ăn “Thịt Thần Thú Nướng” mà nàng vừa đi săn).
Và quan trọng nhất: Đêm đó, ĐKS (25 tuổi, Thần Thể) là “của riêng” nàng.
Đây không còn là “thị tẩm” (Royal Harem Visit) vì nghĩa vụ. Đây là “Hẹn Hò Vĩnh Cửu” (The Eternal Date).
Mỗi đêm “Chủ Trì” là một phong cách ân ái khác nhau, được đẩy lên mức “Thần Cảnh” (Godly Realm) sau 30 năm tu luyện và “Tiên Dược” của Linh San:
- Đêm Thứ Hai (Uyển Thanh – Nông Nghiệp): Phong cách “Nuôi Dưỡng”. Họ ân ái trong “Khu Vườn Thượng Uyển” (chương 49) của Chiến Hạm. ĐKS nằm trên thảm cỏ “Linh Hồn” mềm mại. Uyển Thanh, Vợ Cả, không còn e thẹn. Nàng chủ động, dùng sự dịu dàng, ấm áp như “Đất Mẹ” (Mother Earth) để “bao bọc”, “hấp thụ” và “thanh tẩy” mọi mệt mỏi (nếu có) của chồng. 7 hiệp ân ái của nàng chậm rãi, triền miên, như một dòng suối ấm áp chảy bất tận.
- Đêm Thứ Ba (Lâm Nguyệt – Tài Phú): Phong cách “Chiếm Hữu”. Lâm Nguyệt yêu cầu ân ái trong “Kho Báu” (Treasury) của Chiến Hạm, nơi nàng cất giữ “Tinh Thạch”, “Vàng Ròng” và “Kim Loại Ký Ức”. Nàng thích cảm giác “làm tình” trên một “ngọn núi của cải”. Nàng chủ động “cưỡi” (ride) lên ĐKS, mái tóc vàng óng ướt đẫm mồ hôi. Nàng là “Nữ Hoàng” đang “chiếm hữu” món “tài sản” quý giá nhất của mình. 7 hiệp của nàng mạnh mẽ, dứt khoát, và đầy “kích thích” (như tính cách của nàng).
- Đêm Thứ Tư (Xảo Nhi – Cơ Khí): Phong cách “Sáng Tạo”. Đây là đêm “hoang dại” nhất. Xảo Nhi sẽ ân ái ở “Phòng Động Cơ” (Engine Room). Nàng thích “làm” ngay trên “Lò Phản Ứng Tinh Thạch” (Crystal Reactor) (đã được cách nhiệt). Nàng thích cảm giác “nóng bỏng”, “bùng nổ” của máy móc xung quanh. Và dĩ nhiên, nàng sẽ dùng “Giường Tròn Cơ Khí” (chương 49) và bật “Tốc Độ 9 – Hỗn Độn” (Chaos Mode) (chương 50) mà chỉ nàng mới điều khiển được. 7 hiệp của nàng là “thiên biến vạn hóa”, không bao giờ lặp lại.
- Đêm Thứ Năm (Mộ Dung Yên – Quân Sự): Phong cách “Chinh Phục”. Yên Nhi không ân ái trong phòng. Nàng thích “dã chiến” (Field Combat). Nàng sẽ kéo ĐKS ra “Sàn Quan Sát” (Observation Deck) ngoài trời (đã có “Tấm Chắn Khí Quyển”) giữa trời đêm, hoặc thậm chí bay ra một đỉnh núi tuyết gần đó. Họ sẽ “vật lộn”, “chiến đấu” (play fight) như hai con “Thần Thú” (Mythical Beasts) đang giao phối. 7 hiệp của nàng là “cuồng bạo”, “nguyên thủy”, đầy “sát khí” (giờ là ‘tình khí’).
- Đêm Thứ Sáu (Hạ Linh San – Y Tế): Phong cách “Chữa Lành”. Linh San sẽ chuẩn bị “Bồn Tắm Dược Thần” (Divine Herbal Bath). Họ sẽ ân ái ngay trong làn nước ấm áp, thơm ngát mùi “Tiên Dược Hợp Hoan”. Linh San, từ một “giấy trắng” (chương 8), giờ đã trở thành một “Yêu Tinh” (Siren) thuần khiết nhất. Nàng dùng cơ thể “Thần Y” của mình để “hấp thụ” và “trao đổi” linh lực với ĐKS. 7 hiệp của nàng “nhẹ nhàng”, “ẩm ướt”, nhưng “dai dẳng” nhất, khiến người ta “nghiện” không thể dứt ra.
- Đêm Thứ Bảy (Tô Thiển – Tình Báo): Phong cách “Bí Ẩn”. Tô Thiển là “Nữ Hoàng Bóng Tối”. Nàng sẽ ân ái trong “Phòng Bản Đồ” (Holographic Map Room), nơi hoàn toàn tối đen, chỉ có những “bản đồ sao” (star maps) lơ lửng xung quanh. Nàng dùng “kỹ năng” (techniques) của một cựu sát thủ để “phục vụ” ĐKS. Nàng “biến mất” và “xuất hiện” ở những vị trí không ngờ, dùng “Mực Ảnh” (Shadow Ink) (giờ là ‘Dầu Thơm Tình Ái’) để vẽ lên cơ thể hắn. 7 hiệp của nàng là “mê hoặc”, “hư ảo”, và “khó đoán” nhất.
Sáu ngày, sáu phong cách, sáu đỉnh cao của khoái lạc.
Nhưng, quy tắc thú vị nhất, là quy tắc cuối cùng.
Quy tắc 2: “Chủ Nhật – Ngày Hỗn Độn” (Sunday – The Chaos Day)
Chủ Nhật, là ngày “nghỉ” của các Nữ Thần. Đây là “Ngày Của Phu Quân” (ĐKS‘s Day). Vào ngày này, ĐKS có “Toàn Quyền Quyết Định”.
Hắn có thể chọn “nghỉ ngơi” (không ai được làm phiền). Hắn có thể chọn “hẹn hò” riêng với một người (nếu hắn muốn “bù đắp” thêm).
Hoặc… (và đây là điều thường xuyên xảy ra nhất)…
Hắn sẽ tuyên bố: “Hôm nay, ta muốn ‘Sum Vầy’!”
Và đó là lúc “Truyền Thống 7 Hiệp Khai Xuân” (từ chương 50) trở thành “Truyền Thống 7 Hiệp Chủ Nhật”.
Bảy người họ, bảy Thần Tộc Bất Lão, sẽ cùng nhau bước vào “Phòng Tình Yêu Tối Thượng” (mũi chiến hạm). ĐKS sẽ nằm giữa, và sáu Nữ Thần, sáu “Trụ Cột” hoàn mỹ nhất, sẽ cùng nhau “hòa hợp” (merge) với hắn.
Đây là đỉnh cao của “Tình Yêu Vĩnh Cửu”. Không còn ghen tuông, không còn đố kỵ (như ở chương 21). Chỉ còn sự “chia sẻ” (sharing) và “hưởng thụ” (enjoyment) tuyệt đối. Họ là “Một”. Họ là “Gia Đình Bất Diệt”.
Cầu Nối Định Mệnh (The Fated Bridge)
Cuộc sống thiên đường đó cứ thế trôi qua.
Ba mươi năm. Bảy Vị Thần đã khám phá hết hành tinh này.
Một buổi chiều. Họ đang ở “Phòng Sum Vầy”, ngắm “Song Trăng” (Double Moon) của Tân Lục Địa qua mái vòm “Lưu Ly”.
ĐKS (25t) đang ngồi trên chiếc ghế dựa mềm mại. Uyển Thanh (25t) tựa đầu vào vai trái. Lâm Nguyệt (25t) gối đầu lên đùi hắn. Xảo Nhi (25t) ngồi sau, tết tóc cho hắn. Yên Nhi (25t) và Linh San (25t) ngồi đối diện, đang cùng nhau hạ một ván “cờ Thần Tộc”. Tô Thiển (25t) nằm dài bên cạnh, đọc “bản đồ sao” của “mặt trăng” (Moon).
Không khí bình yên tuyệt đối.
“Phu quân,” Xảo Nhi đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Em… ‘chán’ rồi.”
Cả sáu người (kể cả ĐKS) đều quay lại nhìn nàng. “Chán?”
“Vâng!” Xảo Nhi nhảy cẫng lên, mắt sáng rực. “Tân Lục Địa, chúng ta đi hết rồi. Đáy biển, em lặn rồi. Lòng đất, em đào rồi. Em muốn… một ‘thử thách’ mới!”
Nàng chỉ tay lên “mặt trăng” nhân tạo mà Tô Thiển đang nghiên cứu. “Em muốn… bay lên đó! Em đã nâng cấp ‘Động Cơ Siêu Tốc’ (Warp Drive) 30 năm nay! ‘Chiến Hạm Bay’ của chúng ta… giờ đã có thể bay vào ‘vũ trụ’ (space)! Chúng ta đi ‘du hành vũ trụ’ đi, phu quân!”
Lời đề nghị này… quá táo bạo, nhưng lại quá “hợp lý”. Máu “thám hiểm” (adventure) trong người ĐKS và sáu Nữ Thần lại sôi lên.
“Được!” ĐKS đứng dậy. “Chúng ta sẽ…”
Hắn chưa kịp nói hết câu.
Bí… bí… bí…
Một âm thanh lạ, yếu ớt, nhưng chói tai, vang lên từ “Bảng Điều Khiển” của Tô Thiển.
Tô Thiển lập tức lao tới. Nàng là người duy nhất chưa bao giờ tắt “Hệ Thống Liên Lạc Tầm Xa” (Long Range Comms) – hệ thống duy nhất có thể kết nối với “Đế Chế Cũ”. Nàng giữ nó, chỉ để… “phòng ngừa”.
Suốt 30 năm, nó chưa bao giờ kêu.
“Là tín hiệu gì?” ĐKS cau mày. Hắn có một dự cảm không lành.
Tô Thiển kiểm tra tần số. Nàng dùng “Thần Lực” để khuếch đại tín hiệu yếu ớt đó. Khuôn mặt “Nữ Hoàng Bóng Tối” vốn luôn bình thản, lần đầu tiên… tái đi.
“Phu quân,” nàng quay lại, giọng run rẩy. “Đây… đây là ‘Tín Hiệu Thần Tai’ (Divine Calamity Protocol)!”
Cả sáu người kia sững sờ.
Đó là mật hiệu mà ĐKS đã để lại cho Diệp An 30 năm trước (chương 48). Chỉ được kích hoạt… khi “Đế Chế Diệp Gia” đối mặt với một “thảm họa” mà “Thế Hệ Bán Thần F1” không thể chống đỡ!
Ba mươi năm bình yên… đã kết thúc.
ĐKS nhìn ra “mặt trăng” xa xăm. Chuyến “du hành vũ trụ” của hắn phải hoãn lại. Hắn quay người. Khuôn mặt “nghỉ hưu” 25 tuổi, lười biếng, hạnh phúc… đã biến mất. Thay vào đó, là khuôn mặt của “Đế Vương Sáng Lập” (Founding Emperor) 60 tuổi, lạnh lùng, uy nghiêm, và… đầy phẫn nộ.
“Kẻ nào… dám phá hỏng ‘kỳ nghỉ’ của ta?”
Hắn bước tới Bảng Điều Khiển Trung Tâm. “Xảo Nhi! Tọa độ ‘Đế Chế Cũ’! Kinh Kỳ!” “Rõ, phu quân!” “Lâm Nguyệt! Nạp đầy ‘Lò Phản Ứng Tinh Thạch’!” “Đã nạp!” “Yên Nhi! ‘Hải Long’ để nó ở lại. Chuẩn bị ‘Hệ Thống Vũ Khí Thần Tộc’ (God-Race Weapon Systems)!” “Rõ!” “Uyển Thanh, Linh San, Thiển Nhi! Chuẩn bị ‘Hệ Thống Cảm Hóa’ (Pacification System)!” (Hệ thống kết hợp Nông, Y, Tình Báo để ổn định tâm lý dân chúng sau thảm họa). “Rõ!”
ĐKS ngồi vào “Thần Tọa” (God-Throne) của thuyền trưởng. “Kích hoạt ‘Động Cơ Siêu Tốc’!”
Hắn nhìn sáu Nữ Thần của mình. Họ đã sẵn sàng. “Kỳ nghỉ” đã kết thúc. “Gia Đình” đang gặp nạn.
“Mục tiêu: Kinh Kỳ!” “Chúng ta…” “…Về nhà!”
“ẦM!!!!!”
“Chiến Hạm Bay Thần Thoại”, sau 30 năm im lìm, đã xé toạc bầu trời Tân Lục Địa, lao về phía “Đế Chế Cũ” với tốc độ của một vị thần phẫn nộ.
(Hết Chương 53)
Hotline + Zalo : 033 9999 368
Views: 1
