Nàng Công Chúa và Hạt Đậu
Chương 1: Cuộc Tìm Kiếm Của Hoàng Tử Và Nỗi Hoài Nghi Của Hoàng Hậu
Tại vương quốc Veridia, một vùng đất trù phú nép mình giữa những thung lũng xanh mướt và những dòng sông uốn lượn hiền hòa như dải lụa bạc, có một vị hoàng tử tên là Adrian. Chàng không giống như những hoàng tử trong các câu chuyện thường được kể, những người có trái tim chỉ rộn ràng trước tiếng gươm đao hay tiếng tù và săn vang dội. Mặc dù chàng rất thành thạo cả hai việc đó, có thể hạ gục một con hươu đang chạy nhanh từ khoảng cách trăm bước, nhưng niềm đam mê thực sự của chàng lại nằm ở một nơi tĩnh lặng hơn. Người ta thường thấy chàng ngồi trong thư viện hoàng gia rộng lớn, nơi ánh nắng vàng óng xuyên qua những ô cửa sổ kính màu, nhảy múa trên những trang sách cũ đã sờn gáy. Hoàng tử Adrian có một tâm hồn sâu sắc và một trái tim luôn khao khát sự chân thật, một phẩm chất hiếm hoi trong thế giới của những mưu mô và lễ nghi cung đình. Chàng đã đến tuổi cập kê, và cả vương quốc, từ những vị lão thần trong triều đến những người nông dân trên đồng ruộng, đều mong chờ một đám cưới hoàng gia, một sự kiện sẽ mang lại niềm vui và củng cố các liên minh chính trị.
Đức vua, cha của chàng, là một người hiền minh nhưng thực tế. Ông cai trị Veridia bằng một cái đầu lạnh và một trái tim ấm, nhưng khi nói đến hôn nhân của con trai, lý trí luôn chiếm ưu thế. Ông chỉ mong con trai mình chọn một nàng công chúa có gia thế vững chắc và của hồi môn hậu hĩnh, người có thể mang lại cho vương quốc những hải cảng mới, những tuyến đường thương mại an toàn, hoặc một đội quân đồng minh hùng mạnh. “Tình yêu là một thứ xa xỉ, Adrian à,” ông thường nói với con trai trong phòng họp hội đồng, tay chỉ vào bản đồ vương quốc. “Nhưng sự ổn định và thịnh vượng là nền tảng. Một vị vua phải đặt lợi ích của thần dân lên trên trái tim mình.”

Nhưng Hoàng hậu Eleanor, mẹ của chàng, lại có một tiêu chuẩn khác, một tiêu chuẩn gần như không thể đạt được, nó mơ hồ và tinh tế như ánh trăng. Bà là một người phụ nữ quyền quý, với mái tóc đã điểm bạc được búi cao một cách kiêu hãnh và đôi mắt sắc sảo có thể nhìn thấu tâm can người khác. Bà tin rằng dòng dõi hoàng tộc thực sự không chỉ thể hiện qua gia phả hay của cải, mà qua một phẩm chất bẩm sinh, một sự nhạy cảm tinh tế đến mức phi thường. “Một nàng công chúa thực sự,” bà thường nói với các nữ tì trong khi thêu một tấm thảm lớn, “phải có một tâm hồn mỏng manh như cánh hoa hồng và một sự cảm nhận tinh tường mà người thường không thể nào có được. Nàng phải cảm nhận được nỗi buồn trong một giai điệu vui, thấy được sự giả dối sau một nụ cười, và cảm thấy một hạt cát dưới bảy lớp thảm lụa. Chỉ một người như vậy mới xứng đáng với con trai ta và ngai vàng của Veridia.”
Nỗi ám ảnh của bà về một “công chúa thực sự” không phải là không có căn nguyên. Bà kể cho Adrian nghe câu chuyện về bà cố của mình, một hoàng hậu đã suýt nữa bị một nữ công tước mạo danh lừa gạt, kẻ có vẻ ngoài hoàn hảo nhưng tâm địa độc ác đã suýt đẩy vương quốc vào một cuộc chiến tranh tàn khốc. Từ đó, gia đình bà luôn tin rằng chỉ có sự nhạy cảm bẩm sinh mới là dấu hiệu không thể giả mạo của dòng máu hoàng tộc chân chính.
Quan niệm này đã trở thành một gánh nặng cho hoàng tử Adrian. Chàng bị giằng xé giữa bổn phận của một vị vua tương lai và khát vọng của một tâm hồn lãng mạn. Chàng đã du hành khắp nơi, một cuộc hành trình kéo dài hơn một năm, từ những vương quốc phương Bắc lạnh giá chìm trong tuyết trắng đến những miền đất phương Nam ấm áp với những sa mạc vàng óng.
Chàng đã gặp gỡ vô số công chúa. Đầu tiên là Isabella của xứ Hispania, một vương quốc của những chiến binh sa mạc. Nàng nổi tiếng với vẻ đẹp rực rỡ như ánh mặt trời trên cát và tài cưỡi ngựa điêu luyện. Adrian đã chứng kiến nàng thuần hóa một con chiến mã bất kham mà không một kỵ sĩ nào dám lại gần. Nhưng trong bữa yến tiệc tối hôm đó, khi họ ngồi cạnh nhau, chàng nhận ra trái tim nàng dường như cứng rắn và lạnh lùng như bộ áo giáp nàng mặc trong các cuộc đi săn. Nàng chỉ nói về quyền lực, về việc mở rộng lãnh thổ, và đôi mắt nàng ánh lên sự tàn nhẫn khi kể về việc chinh phạt các bộ tộc yếu hơn. Adrian không thấy ở đó lòng trắc ẩn, không thấy sự dịu dàng.
Sau đó, chàng đến vương quốc Fiore, một vùng đất của nghệ thuật và âm nhạc. Công chúa Annelise có thể chơi đàn hạc làm say đắm lòng người, những ngón tay nàng lướt trên dây đàn như những vũ công thiên thần. Khi nàng hát, cả khu vườn dường như nín thở. Adrian đã thực sự bị lay động. Nhưng khi họ đi dạo trong vườn hồng, chàng nhận ra rằng mọi lời nói của nàng đều được tính toán cẩn thận, như thể nàng đang đọc một bài thơ được học thuộc lòng. Nàng khen ngợi mọi thứ một cách sáo rỗng, và khi Adrian hỏi nàng về nỗi sợ hãi lớn nhất, nàng chỉ mỉm cười và trả lời rằng một công chúa thì không có gì phải sợ hãi. Chàng nhận ra vẻ đẹp của nàng chỉ là một chiếc mặt nạ hoàn hảo, che giấu một tâm hồn trống rỗng.
Cuối cùng, chàng đến đế chế phương Đông xa xôi, nơi công chúa Zenobia được ca tụng là người phụ nữ thông tuệ nhất. Nàng am hiểu triết học, thiên văn và có thể tranh luận bằng bảy thứ tiếng. Trong thư viện Alexandria vĩ đại của họ, nàng và Adrian đã có những cuộc trò chuyện sôi nổi về ý nghĩa của sự tồn tại và bản chất của vũ trụ. Adrian đã vô cùng ngưỡng mộ trí tuệ của nàng. Nhưng rồi một buổi chiều, chàng thấy nàng dùng roi da quất một người nô lệ chỉ vì anh ta vô tình làm đổ một ly nước lên chiếc giày của nàng. Sự kiêu ngạo và tàn nhẫn trong ánh mắt nàng lúc đó đã dập tắt mọi sự ngưỡng mộ trong lòng Adrian. Trí tuệ mà không có lòng nhân ái thì cũng chỉ là một thứ vũ khí nguy hiểm.
Mỗi lần trở về từ một chuyến đi, hoàng tử lại càng thêm chán nản. Các nàng công chúa chàng gặp đều hoàn hảo trên bề mặt, như những bức tượng được tạc một cách tỉ mỉ. Họ xinh đẹp, tài năng, và có dòng dõi cao quý. Nhưng không một ai trong số họ chạm đến được trái tim chàng. Chàng cảm thấy ở họ sự trống rỗng, một sự thiếu sót vô hình mà chàng không thể gọi tên. Chàng không tìm kiếm một hoàng hậu hoàn hảo, chàng tìm kiếm một người bạn tâm giao, một người có thể cùng chàng chia sẻ những suy tư thầm kín nhất, một người có thể cảm nhận được nỗi buồn ẩn sau nụ cười của chàng, một người có thể khóc khi đọc một câu chuyện buồn và cười khi thấy một bông hoa dại nở bên vệ đường.
Sau một năm dài rong ruổi, Adrian trở về lâu đài Veridia, lòng nặng trĩu nỗi thất vọng. Chàng thú nhận với mẹ mình trong khu vườn thượng uyển, nơi những bông hồng đang bắt đầu tàn úa: “Thưa mẹ, con đã đi khắp thế gian, nhưng dường như một nàng công chúa thực sự chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích. Có lẽ con sẽ không bao giờ tìm thấy người ấy.”
Hoàng hậu Eleanor nhìn con trai, ánh mắt vừa thương cảm vừa kiên định. Bà đặt tay lên vai chàng, một cái chạm nhẹ nhưng đầy sức mạnh. “Con trai của ta,” bà nói, giọng nói vừa dịu dàng vừa đanh thép, “Đừng nản lòng. Thế gian này rộng lớn và đầy những điều kỳ diệu. Một viên ngọc quý thực sự luôn khó tìm, nó ẩn mình dưới lớp bùn đất của sự tầm thường. Nhưng khi nó xuất hiện, ta sẽ có cách để nhận ra.”
Những lời nói của hoàng hậu không làm hoàng tử vơi đi nỗi buồn. Chàng cảm thấy mệt mỏi với bài kiểm tra vô hình của mẹ, một bài kiểm tra mà dường như không ai có thể vượt qua. Chàng giam mình trong thư viện, tìm kiếm sự an ủi trong những trang sách. Vương quốc Veridia chìm trong một không khí u ám. Các vị đại thần lo lắng về tương lai của ngai vàng. Mùa thu đến, mang theo những cơn mưa dầm dề và những cơn gió lạnh lẽo, như thể cả đất trời cũng đang đồng cảm với nỗi thất vọng của vị hoàng tử trẻ.
Chương 2: Cơn Bão Định Mệnh Và Vị Khách Bất Ngờ
Đêm đó không bắt đầu bằng một cơn bão. Nó bắt đầu bằng một sự im lặng kỳ lạ. Suốt cả buổi chiều, không khí trong vương quốc Veridia trở nên nặng nề, đặc quánh như thể người ta có thể dùng dao cắt ra được. Những con chim trong vườn thượng uyển im bặt, không một tiếng hót. Đàn ngựa trong chuồng hoàng gia trở nên bồn chồn, đập móng xuống nền đá một cách lo lắng. Bầu trời chuyển sang một màu xám xịt của chì, và những đám mây vần vũ, cuộn lại thành những hình thù kỳ quái như những con quái vật thời tiền sử. Bên trong lâu đài, Hoàng tử Adrian đứng bên cửa sổ thư viện, nhìn ra khung cảnh tiêu điều, cảm thấy nỗi u ám của đất trời đang phản chiếu chính tâm trạng của mình.
Và rồi, cơn bão ập đến. Nó không đến một cách từ từ mà như một cuộc tấn công tổng lực. Cơn gió đầu tiên rít lên qua những lỗ hổng trên tháp canh, một âm thanh ai oán như tiếng khóc của một linh hồn lạc lối. Ngay sau đó, gió gào thét như một bầy sói điên loạn, quật vào những bức tường đá của lâu đài, lay chuyển cả những tấm thảm thêu nặng trịch treo trên tường. Mưa trút xuống không phải từng giọt, mà như thể ai đó đã lật úp cả một đại dương trên bầu trời. Nước mưa đập vào những ô cửa sổ kính màu, tạo ra một âm thanh dồn dập, điên cuồng. Sấm sét rền vang, không phải là những tiếng nổ rời rạc, mà là một bản giao hưởng kinh hoàng của sự hủy diệt. Từng tia chớp xé toạc bầu trời đen kịt, không phải chỉ một vệt sáng, mà là cả một mạng nhện bằng lửa bạc giăng khắp chân trời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nó soi rõ một thế giới đã hóa điên: những cây sồi cổ thụ hàng trăm năm tuổi oằn mình như sắp gãy, dòng sông hiền hòa giờ đã biến thành một con mãng xà màu nâu đất cuồn cuộn giận dữ. Cả lâu đài đều đóng chặt cửa, người hầu và lính gác co ro bên những lò sưởi, lắng nghe tiếng gầm rú của thiên nhiên với một nỗi sợ hãi nguyên thủy.
Giữa bản giao hưởng hỗn loạn đó, một âm thanh lạc lõng vang lên. Một tiếng gõ cửa. Lúc đầu, nó yếu ớt đến mức người lính gác già, Borin, tưởng rằng đó chỉ là một cành cây bị gió bẻ gãy đập vào cánh cổng gỗ sồi khổng lồ. Ông ta kéo chặt chiếc áo choàng, lẩm bẩm về sự điên rồ của thời tiết. Nhưng rồi tiếng gõ lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, mang theo một sự khẩn thiết, một sự tuyệt vọng níu kéo sự sống. Borin cau mày. Ai lại có thể ra ngoài trong một đêm như thế này? Chỉ có ma quỷ hoặc một kẻ điên. Nhưng ông đã phục vụ hoàng gia suốt năm mươi năm, và lòng trung thành đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Sau khi bẩm báo và nhận được sự cho phép của đức vua, người đang chơi cờ với tể tướng trong một nỗ lực để quên đi cơn bão, Borin và hai người lính trẻ đã kéo những thanh chốt cửa nặng nề.

Cánh cổng từ từ mở ra, để cho gió và mưa tạt vào, làm tắt phụt mấy ngọn đuốc gần đó. Trong ánh sáng bập bùng còn lại, họ nhìn thấy một cảnh tượng sẽ ám ảnh họ mãi mãi. Một cô gái trẻ đang đứng đó, một mình, như một bông hoa huệ bị vùi dập trong bão tố. Nước mưa chảy ròng ròng từ mái tóc vàng óng của nàng, giờ đã bết lại và dính vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch vì lạnh và kiệt sức. Chiếc váy của nàng, có thể nhận ra được làm từ lụa của phương Nam, giờ đã rách nát và lấm lem bùn đất, dính chặt vào người, để lộ thân hình mảnh mai đang run rẩy. Nhưng giữa tất cả sự tàn tạ đó, đôi mắt xanh biếc của nàng lại ánh lên một vẻ kiên cường và một phẩm giá không thể che giấu. Nàng ngẩng cao đầu, dù cho mỗi cơn gió như muốn quật ngã nàng.
“Xin lỗi đã làm phiền,” nàng nói, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng run rẩy vì lạnh. “Tôi là công chúa Linnea của vương quốc Lumina. Cỗ xe của tôi đã bị lật trong cơn bão, và đoàn tùy tùng của tôi đã bị lạc. Xin hãy cho tôi một nơi trú ẩn qua đêm.”
Lời nói của nàng khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc. Một công chúa? Trong bộ dạng này? Tin tức nhanh chóng được truyền đến tai hoàng hậu. Bà bước ra đại sảnh, theo sau là đức vua và hoàng tử Adrian. Hoàng tử Adrian, khi nhìn thấy cô gái, đã cảm thấy tim mình lỡ một nhịp. Chàng không thấy một kẻ ăn mày rách rưới; chàng thấy một nữ hoàng đang gặp nạn. Chàng thấy sự can đảm trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào mẹ mình, không hề nao núng.
Hoàng hậu Eleanor nhìn cô gái từ đầu đến chân, ánh mắt sắc bén của bà không bỏ qua một chi tiết nào. Bà thấy sự mệt mỏi, sự sợ hãi, nhưng cũng thấy một sự điềm tĩnh lạ thường. Bà là một chuyên gia về sự giả mạo, và bà đang tìm kiếm những kẽ hở.
“Nàng nói nàng là một công chúa?” Hoàng hậu hỏi, giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc, một bài kiểm tra đầu tiên.
“Thưa phải, thưa hoàng hậu,” Linnea đáp, cố gắng đứng thẳng người dù đang run lên vì lạnh. Giọng nàng không hề có sự tự ti.
Hoàng hậu im lặng một lúc lâu, sự im lặng của bà khiến không khí trong đại sảnh càng thêm căng thẳng. Cuối cùng, bà quay sang người hầu: “Hãy chuẩn bị một phòng cho vị khách của chúng ta. Cho cô ấy một bộ quần áo khô và một bữa ăn nóng.” Rồi bà quay sang đức vua và hoàng tử, thì thầm đủ để họ nghe: “Chúng ta sẽ sớm biết liệu cô ta có phải là một nàng công chúa thực sự hay không.” Nụ cười của bà thoáng qua như một tia chớp.
Trong khi Linnea được các thị nữ đưa đi, Hoàng hậu Eleanor đã bắt tay vào kế hoạch của mình với một sự phấn khích không che giấu. Đây chính là thử thách mà bà đã chờ đợi. Bà đích thân đi đến phòng dành cho khách, một căn phòng lộng lẫy nhất trong lâu đài, với những tấm thảm Ba Tư và những bức tranh sơn dầu quý giá. Sau đó, bà ra lệnh cho người hầu mang tất cả những chiếc nệm và những tấm chăn lông vũ tốt nhất đến.
“Hãy dỡ giường ra,” bà ra lệnh. Người hầu nhìn nhau, hoàn toàn bối rối, nhưng không dám cãi lời. Khi chỉ còn lại khung giường bằng gỗ mun được chạm khắc tinh xảo, hoàng hậu lấy từ trong một chiếc túi nhung nhỏ giấu trong tay áo của mình ra một vật nhỏ xíu. Đó là một hạt đậu khô, đã được bà cất giữ trong nhiều năm, chờ đợi đúng dịp này. Nó nhỏ, cứng và có màu xanh xám. Với một cử chỉ gần như trang trọng, bà đặt nó ngay ngắn vào giữa khung giường.
Sau đó, bà ra lệnh cho người hầu chất nệm lên trên. Không phải một, không phải hai, mà là hai mươi chiếc nệm dày, mỗi chiếc được nhồi bằng lông cừu mềm mại nhất. Trên cùng, họ lại chất thêm hai mươi tấm chăn lông vũ êm ái nhất, được lấy từ những con ngỗng quý hiếm của phương Bắc. Chiếc giường giờ đây đã cao đến mức người ta phải dùng một chiếc thang bạc nhỏ mới có thể trèo lên được.
Hoàng hậu lùi lại một bước, ngắm nhìn công trình của mình và mỉm cười một mình. Đó là một nụ cười bí ẩn và đầy tính toán. “Nếu cô ta thực sự là một công chúa,” bà nghĩ, “thì sự nhạy cảm bẩm sinh của dòng dõi sẽ khiến cô ta cảm nhận được hạt đậu này, dù cho nó nằm dưới hai mươi cái nệm và hai mươi cái chăn lông vũ. Làn da của người thường quá dày, tâm hồn của họ quá thô kệch để có thể nhận ra một sự khó chịu nhỏ bé như vậy. Nhưng một công chúa thực sự… nàng sẽ cảm thấy nó như một tảng đá. Nếu không, cô ta chỉ là một kẻ mạo danh tài tình.” Bài kiểm tra cuối cùng, bài kiểm tra không thể sai lầm, đã được sắp đặt.
Chương 3: Đêm Không Ngủ Và Sự Thật Được Phơi Bày
Công chúa Linnea, sau khi được tắm trong bồn nước ấm ngát hương hoa oải hương và mặc một bộ váy ngủ bằng lụa mềm mại nhất mà nàng từng chạm vào, đã được dẫn đến phòng nghỉ của mình. Nàng choáng ngợp trước sự xa hoa của căn phòng. Những bức tường được bọc gấm thêu hình chim phượng hoàng, sàn nhà trải tấm thảm Ba Tư dày đến nỗi bước chân của nàng chìm vào trong đó, và một lò sưởi bằng đá cẩm thạch đang cháy tí tách, tỏa ra hơi ấm dịu dàng. Nhưng tất cả sự lộng lẫy đó đều lu mờ trước chiếc giường. Nó không giống một chiếc giường, mà giống một ngai vàng dành cho giấc ngủ, cao như một ngọn tháp nhỏ với những lớp nệm và chăn bông chất chồng lên nhau. Dù kiệt sức sau một ngày dài và đáng sợ, tâm trí và cơ thể rã rời, nàng vẫn cảm thấy một lòng biết ơn sâu sắc đối với lòng hiếu khách của hoàng gia.
Với sự giúp đỡ của một chiếc thang bạc nhỏ có tay vịn được chạm khắc tinh xảo, nàng trèo lên giường. Thân thể nàng chìm vào trong lớp chăn lông vũ mềm mại và ấm áp, một cảm giác tuyệt vời như được một đám mây bao bọc. Nàng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tin rằng mình sẽ ngủ một giấc thật sâu cho đến tận trưa hôm sau. Nàng nhắm mắt lại, hình ảnh về cơn bão và cỗ xe bị lật dần tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên.
Nhưng ngay khi nàng vừa trôi vào ngưỡng cửa của giấc ngủ, nàng cảm thấy có gì đó không ổn. Một cảm giác rất nhỏ, gần như không đáng kể. Có một vật gì đó cứng và nhỏ, nằm ở đâu đó rất sâu bên dưới lớp nệm, đang cấn vào lưng nàng.

Lúc đầu, nàng cố gắng lờ nó đi, cho rằng đó chỉ là do cơ thể mình quá mệt mỏi và trở nên nhạy cảm hơn bình thường. “Chắc là do mình tưởng tượng thôi,” nàng tự nhủ. Nàng xoay người qua bên phải, hy vọng sẽ không còn cảm thấy nó nữa. Nhưng vật cứng đó vẫn ở đó, lần này nó cấn vào hông nàng. Nàng lại xoay qua bên trái. Nó lại cấn vào vai. Dù nàng nằm ở tư thế nào, nằm ngửa, nằm sấp hay co người lại, vật thể bí ẩn đó vẫn ở đó, như một lời nhắc nhở khó chịu, một điểm áp lực không bao giờ biến mất.
Cảm giác đó từ một sự phiền toái nhỏ nhanh chóng biến thành một sự tra tấn thực sự. Cơn đau không lớn, nhưng nó dai dẳng và không ngừng nghỉ. Nàng có cảm giác như đang nằm trên một viên sỏi sắc cạnh. Mỗi phút trôi qua, nó dường như càng trở nên lớn hơn và sắc nhọn hơn. Nàng trằn trọc, hết lăn qua rồi lại lộn lại trên chiếc giường khổng lồ, cố gắng tìm một vị trí, dù chỉ là một inch vuông, không bị ảnh hưởng bởi vật thể kia. Nhưng vô ích. Nàng cố gắng dùng tay để tìm xem vật gì đang làm mình khó chịu, nhưng nó nằm quá sâu, dưới hàng chục lớp nệm dày đặc. Bất lực, nàng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn bão đã tan, nhường chỗ cho một bầu trời đêm trong vắt, lấp lánh hàng ngàn vì sao. Ánh trăng bạc chiếu vào phòng, vẽ nên những bóng hình kỳ ảo trên sàn nhà.
Nỗi đau thể xác hòa lẫn với sự lo lắng và xấu hổ. Nàng sợ rằng mình đã tỏ ra là một vị khách vô ơn. Vương quốc Lumina của nàng, dù có dòng dõi lâu đời, lại không giàu có bằng Veridia. Nàng chưa bao giờ được ngủ trên một chiếc giường xa hoa như thế này. “Có lẽ mình không quen với sự sang trọng,” nàng nghĩ, lòng đầy tự ti. “Có lẽ các công chúa khác sẽ ngủ ngon lành và xem đây là chiếc giường êm ái nhất trần đời.” Nàng sợ rằng sáng mai, khi hoàng hậu hỏi thăm, nàng sẽ phải thú nhận rằng mình đã không thể ngủ được. Họ sẽ nghĩ gì về nàng? Một cô gái yếu đuối, hay đòi hỏi? Một kẻ không biết trân trọng lòng tốt của người khác?
Khi những tia nắng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe cửa, nhuộm hồng cả căn phòng, Linnea mới mệt mỏi từ bỏ mọi nỗ lực để ngủ. Cơ thể nàng đau nhức, và khi nàng nhìn vào gương, nàng hoảng hốt thấy những vết bầm tím nhỏ đã bắt đầu xuất hiện trên da mình, ở lưng, hông và vai, những nơi đã phải chịu áp lực suốt đêm. Nàng bước xuống khỏi chiếc giường với một cảm giác nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi sự tra tấn, nhưng cũng đầy xấu hổ và lo lắng cho cuộc gặp gỡ sắp tới.
Sáng hôm đó, tại phòng ăn sáng lộng lẫy, cả gia đình hoàng gia đã có mặt. Hoàng tử Adrian đã đến từ sớm, lòng chàng bồn chồn một cách kỳ lạ. Chàng gần như không ngủ được, nhưng không phải vì một hạt đậu, mà vì hình ảnh của cô công chúa dũng cảm trong cơn bão cứ quanh quẩn trong tâm trí chàng. Khi Linnea bước vào, chàng không thể rời mắt khỏi nàng. Dù trông nàng có vẻ mệt mỏi, với quầng thâm rõ rệt dưới đôi mắt xanh biếc, vẻ đẹp của nàng vẫn tỏa sáng một cách lạ thường. Sự mệt mỏi đó không làm nàng xấu đi, ngược lại, nó mang đến cho nàng một vẻ đẹp mong manh, chân thật, khác hẳn với vẻ hoàn hảo được trau chuốt của những nàng công chúa chàng từng gặp. Chàng thấy lo lắng khi nhận ra sự đau đớn ẩn sau nụ cười gượng gạo của nàng.
“Chào buổi sáng, công chúa,” Hoàng hậu Eleanor nói, giọng nói vẫn giữ vẻ khách sáo nhưng đôi mắt thì quan sát không rời. “Hy vọng là nàng đã có một giấc ngủ ngon.”
Linnea đỏ mặt. Nàng ngần ngại một lúc, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp. “Thưa hoàng hậu,” nàng bắt đầu, giọng đầy áy náy. “Xin hãy tha thứ cho sự thẳng thắn của thần. Thần… thần đã có một đêm kinh khủng. Thần gần như không ngủ được chút nào.”
Hoàng hậu nhướng mày, một cử chỉ được tính toán cẩn thận để thể hiện sự ngạc nhiên. “Ồ? Tại sao vậy? Phòng ốc có điều gì không ổn sao?”
“Không ạ, không ạ, căn phòng rất tuyệt vời,” Linnea vội vàng nói, sợ rằng mình đã xúc phạm họ. “Đó là căn phòng đẹp nhất mà thần từng ở. Nhưng… có một vật gì đó rất cứng trong giường. Thần không biết đó là gì, nhưng thần đã trằn trọc suốt đêm. Sáng nay, thần cảm thấy như thể toàn thân mình bị bầm dập vậy.”
Ngay khi Linnea dứt lời, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm cả phòng ăn. Người hầu đang phục vụ cũng dừng lại. Đức vua đặt chiếc nĩa bạc xuống, nhìn vợ mình với vẻ kinh ngạc. Hoàng tử Adrian thì nín thở, trái tim chàng đập mạnh trong lồng ngực. Chàng vừa vui mừng vừa lo lắng.
Hoàng hậu Eleanor từ từ đứng dậy. Khuôn mặt bà không còn vẻ lạnh lùng, dò xét nữa. Lần đầu tiên, một nụ cười rạng rỡ và chân thật hiện trên môi bà. Bà nhìn thẳng vào mắt hoàng tử Adrian, một ánh nhìn đầy tự hào và chiến thắng, rồi tuyên bố với cả căn phòng: “Đây mới chính là một nàng công chúa thực sự! Chỉ có một người với làn da và tâm hồn nhạy cảm của dòng dõi hoàng tộc chân chính mới có thể cảm nhận được một hạt đậu xuyên qua hai mươi lớp nệm và hai mươi lớp chăn lông vũ!”
Sự thật đã được phơi bày. Niềm vui vỡ òa. Đức vua phá lên cười, một tiếng cười sảng khoái, ông lắc đầu thán phục sự khôn ngoan kỳ lạ của vợ mình.
Hoàng tử Adrian không còn chút nghi ngờ nào nữa. Chàng đã tìm thấy người mà trái tim chàng hằng mong đợi. Chàng không quan tâm đến bài kiểm tra, chàng chỉ biết rằng người con gái trước mặt chàng là thật, cảm xúc của nàng là thật, và nỗi đau của nàng cũng là thật. Chàng bước nhanh đến bên Linnea, người vẫn còn đang bàng hoàng trước sự việc kỳ lạ vừa xảy ra. Chàng quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, run rẩy của nàng.
“Thưa công chúa Linnea,” chàng dịu dàng nói, giọng nói chứa chan tình cảm. “Sự nhạy cảm của nàng không phải là một điểm yếu, mà là một món quà tuyệt vời. Nó chứng tỏ nàng có một trái tim biết cảm nhận, một tâm hồn biết rung động, đó chính là điều ta đã tìm kiếm khắp thế gian mà không thấy. Nàng có đồng ý trở thành vợ của ta, trở thành công chúa và nữ hoàng tương lai của Veridia không?”
Linnea, dù vẫn còn sững sờ, đã nhìn thấy sự chân thành và tình yêu nồng cháy trong mắt hoàng tử. Nước mắt trào ra nơi khóe mi, nhưng đây là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Nàng mỉm cười và gật đầu.
Hạt đậu sau đó đã được đưa vào bảo tàng hoàng gia, đặt trên một chiếc gối nhung đỏ thẫm trong một lồng kính pha lê, để mọi người có thể đến chiêm ngưỡng và nghe kể lại câu chuyện kỳ diệu về bài kiểm tra của hoàng hậu. Đám cưới của hoàng tử Adrian và công chúa Linnea đã được tổ chức linh đình nhất trong lịch sử vương quốc Veridia. Và người ta truyền tai nhau rằng, chính nhờ sự nhạy cảm tinh tế của mình, Hoàng hậu Linnea đã trở thành một người trị vì thấu hiểu và giàu lòng trắc ẩn nhất, bởi vì bà luôn cảm nhận được cả những nỗi đau khổ nhỏ bé nhất của thần dân trong vương quốc, cũng như bà đã từng cảm nhận được một hạt đậu qua bốn mươi lớp nệm và chăn bông.
Lắp mạng viettel biên hoà Xem tại đây!
Hotline + Zalo : 033 9999 368
Views: 0
