Ngũ Hành Loạn Thế

4.8/5 - (5 bình chọn)

Tập 4: Ngũ Hành Loạn Thế

Hồi 11: Di Sản Minh Tôn

Chương 41: Lời Thề Đồng Minh

Cuộc trốn thoát khỏi Mắt Rắn Cổ Thành là một thử thách giới hạn sinh tử. Lăng Nhật Minh, cõng Lục Ảnh Phong bất tỉnh và dẫn Mộ Dung Yến, chạy suốt hai ngày đêm không nghỉ, băng qua những dãy núi hiểm trở phía Tây. Sự kiệt sức của họ là rất lớn, nhưng động lực của sự sống còn đã đẩy họ vượt qua mọi giới hạn thể chất.

Yến Thập Tam đã làm được điều không tưởng: cầm chân được Tư Mệnh và Thánh Tướng trong một khoảng thời gian quý giá, đủ để họ trốn thoát. Hành động đó, dù lạnh lùng và không lời, lại mang ý nghĩa của một sự hi sinh cao cả nhất.

Ngũ Hành Loạn Thế
Ngũ Hành Loạn Thế

Cuối cùng, họ đến được một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi, Thần Mộc Trấn, nơi có dấu hiệu của sự sống và y thuật.

Họ tìm một khách điếm cũ kỹ, kín đáo. Lăng Nhật Minh lập tức đặt Lục Ảnh Phong xuống giường, rồi kiểm tra vết thương của hắn ta. Vết thương do Tử Chỉ của Tư Mệnh gây ra đã trở nên trầm trọng. Xung quanh vết thương đã chuyển sang màu đen thẫm, tử khí âm hàn không ngừng ăn mòn cơ thể và nội lực của Lục Ảnh Phong.

“Tử khí quá mạnh,” Lăng Nhật Minh trầm giọng. “Nó đã xâm nhập vào mạch tim. Nếu không giải độc kịp thời, hắn ta sẽ chết trong vòng ba ngày.”

Mộ Dung Yến lo lắng. Nàng vốn am hiểu về độc dược nhưng đối với loại tử khí cực âm tà dị của Sa Quỷ Quốc thì hoàn toàn bó tay. “Chắc chắn là cần một loại thuốc giải có dương khí cực mạnh, nhưng loại kỳ dược đó làm sao có thể tìm được trong thời gian ngắn?”

Lăng Nhật Minh hít sâu một hơi. Cậu biết, chỉ có một thứ có thể đối kháng trực tiếp và mạnh mẽ với tử khí này.

“Thái Cực Hỏa Nguyên Công.” Cậu nói. “Chân khí của ta là thuần dương, là khắc tinh của Tử Khí. Nhưng ta chưa từng có kinh nghiệm chữa trị bằng loại nội công này.”

“Để ta giúp huynh.” Mộ Dung Yến nói không chút do dự. “Ta sẽ dùng kiến thức huyệt đạo và y thuật của mình để dẫn đường cho luồng chân khí của huynh. Huynh tập trung vào việc khống chế nhiệt lượng và độ tinh khiết. Chúng ta có thể làm được.”

Một lần nữa, hai người họ lại kề vai sát cánh, nhưng lần này là trên một chiến trường không tiếng súng: chiến trường của sự sống và cái chết.

Lăng Nhật Minh ngồi xếp bằng sau lưng Lục Ảnh Phong. Mộ Dung Yến cẩn thận đặt hai ngón tay lên các huyệt vị quan trọng trên lưng hắn ta. Lăng Nhật Minh đặt lòng bàn tay lên lưng Lục Ảnh Phong, bắt đầu vận chuyển Thái Cực Hỏa Nguyên Công.

Một luồng nhiệt khí ấm áp, tinh khiết từ tay Lăng Nhật Minh truyền vào cơ thể Lục Ảnh Phong. Mộ Dung Yến dùng sự tinh tế của mình, điều chỉnh hướng đi của chân khí, dẫn nó đến nơi tử khí đang hoành hành.

Quá trình giải độc vô cùng đau đớn và chậm chạp. Hỏa khí phải bao vây và từ từ phân giải từng chút tử khí một. Khi hai luồng khí đối lập va chạm, Lục Ảnh Phong toàn thân co giật dữ dội, máu tươi trào ra từ khóe miệng, da thịt lúc nóng lúc lạnh.

Sau gần ba canh giờ, quá trình giải độc mới hoàn tất. Lăng Nhật Minh thu tay về, toàn thân mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm. Cậu đã tiêu hao gần hết nội lực, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui chiến thắng.

“Độc đã được giải. Hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

Lục Ảnh Phong tỉnh lại vào sáng hôm sau. Hắn ta nhìn Lăng Nhật Minh và Mộ Dung Yến đang gật gù ngủ gục bên cạnh, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc và thán phục. Hắn ta biết, mình vừa được cứu sống từ cõi chết.

Khi Lăng Nhật Minh tỉnh dậy, Lục Ảnh Phong lập tức đứng dậy, không nói nhiều lời, chỉ cúi người thật sâu, một cách kính trọng tuyệt đối.

“Lăng huynh, ân cứu mạng này, Lục Ảnh Phong xin khắc cốt ghi tâm. Từ nay về sau, huynh chính là huynh trưởng của ta. Bất cứ khi nào huynh cần, chỉ cần một lời, ta sẽ dốc hết sức mình.”

Lăng Nhật Minh gật đầu. “Không cần đa tạ. Chúng ta là đồng minh.”

“Không chỉ là đồng minh,” Lục Ảnh Phong kiên định nói. “Chúng ta là huynh đệ! Ta đã thấy sức mạnh của huynh, và thấy sự tàn độc của Tư Mệnh. Triều đình đã thối nát, Lục Phiến Môn cũng đã bị mua chuộc quá nửa. Hôm nay, ta tuyên bố, ta sẽ từ bỏ vị trí của mình, đi theo huynh, tận tâm phục vụ để lật đổ Tư Mệnh!”

Sự gia nhập tự nguyện và trung thành của Lục Ảnh Phong là một sức mạnh lớn. Anh ta là một cao thủ có tổ chức, tốc độ, và rất am hiểu về mạng lưới của triều đình.

“Nhưng trước hết,” Lục Ảnh Phong nói tiếp, “chúng ta phải tìm Yến huynh. Nếu hắn bị Tư Mệnh bắt được…”

“Không cần lo.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Yến Thập Tam, thân hình gầy gò, mặc áo bào đen, đột nhiên mở cửa phòng và bước vào, trên vai có một vết thương sâu vẫn còn đang rỉ máu.

Sự xuất hiện của Yến Thập Tam khiến cả ba người đều ngạc nhiên. Cánh cửa phòng mở ra, hắn ta bước vào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thờ ơ như không, nhưng vết thương sâu trên vai đã chứng tỏ cuộc chiến mà hắn ta phải trải qua ác liệt đến mức nào.

“Yến huynh!” Lục Ảnh Phong mừng rỡ, vội vàng tiến lại gần. “Huynh không sao chứ? Tư Mệnh có làm gì huynh không?”

Yến Thập Tam chỉ hừ lạnh một tiếng: “Một con mèo già sắp chết, không thể làm gì được ta.”

Hắn ta nhìn Lăng Nhật Minh, ánh mắt khẽ lóe lên một tia thán phục. “Ngươi là một thằng ngốc, liều mạng cứu người. Nhưng nhờ vậy mà ta có đủ thời gian để khiến Tư Mệnh phải nếm mùi vị của thất bại.”

Hắn ta đưa tay lên, ném một vật nhỏ, đen thui lên giường. “Quà báo đáp. Ta đã lấy được cái này từ Tư Mệnh.”

Đó là một tấm lệnh bài bằng ngọc đen, trên có khắc một hình con rồng bạc đang cuộn mình.

“Đây là…” Lục Ảnh Phong kinh ngạc. “Minh Tôn Lệnh! Tín vật của Tứ Đại Hộ Vệ dưới trướng Tư Mệnh. Hắn đã bị thương nặng đến mức phải làm rơi thứ này!”

Yến Thập Tam gật đầu: “Hắn ta đã dùng một chiêu tử khí mạnh mẽ để đánh gãy xương vai ta, nhưng ta cũng nhân cơ hội đó, dùng phi đao găm vào huyệt đạo của hắn. Hắn ta tạm thời bị phế đi nửa phần công lực, sẽ không thể truy đuổi chúng ta trong thời gian ngắn.”

“Yến huynh, huynh… huynh là anh hùng thực sự!” Lục Ảnh Phong cảm kích nói.

“Ta không phải anh hùng.” Yến Thập Tam lại quay sang nhìn Lăng Nhật Minh. “Ta là một sát thủ, và ta chỉ quan tâm đến thứ mà ta muốn. Ta ở lại, vì ta muốn xem, hậu duệ của Minh Tôn sẽ làm gì với cái thế giới đã thối rữa này.”

Lăng Nhật Minh hiểu. Yến Thập Tam không cần một lời đa tạ, hắn ta chỉ cần một mục đích và một người có đủ bản lĩnh để khiến hắn ta tin tưởng.

“Yến huynh, vết thương của huynh cần được chữa trị.” Lăng Nhật Minh nói. “May mắn là ta vừa cứu sống Lục huynh, còn chút kinh nghiệm. Ta có thể giúp huynh.”

Yến Thập Tam không chút do dự, ngồi xuống ghế: “Được. Nếu ngươi chết, ta sẽ lấy lại con dao của ta.”

Lăng Nhật Minh tiến đến, bắt đầu vận chuyển Thái Cực Hỏa Nguyên Công để giải trừ tử khí âm hàn trong cơ thể Yến Thập Tam. Quá trình này không dễ dàng, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của Mộ Dung Yến trong việc dẫn huyệt, sau một canh giờ, Yến Thập Tam đã cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vết thương đã ngừng chảy máu.

Sau khi đã giải quyết xong mọi việc, bốn người họ ngồi lại với nhau. Đây là lần đầu tiên, một liên minh mạnh mẽ, bao gồm Lăng Nhật Minh (Hỏa, Tôn Giả của Ánh Sáng), Mộ Dung Yến (Trí tuệ, Mưu lược), Lục Ảnh Phong (Phong, Tốc độ, Triều Đình), và Yến Thập Tam (Ám, Sát khí, Cái Chết), được hình thành.

Lăng Nhật Minh đứng dậy, nhìn ba người bạn đồng hành của mình. Cậu lấy từ trong túi ra bốn chiếc chén trà bằng đất nung.

“Món nợ này, không phải của riêng ta.” Lăng Nhật Minh nói, giọng nói trầm hùng, mang theo một sự kiên định chưa từng có. “Kẻ thù của ta là Tư Mệnh, kẻ thù của Tư Mệnh là Sa Quỷ Quốc, kẻ thù của Sa Quỷ Quốc là Minh Tôn.”

Cậu nhìn vào Mộ Dung Yến. “Mộ Dung Yến, cô đã mất đi gia đình và danh dự. Cô đã tìm ra sự thật về Liệt Dương Hỏa Độc của mình, có lẽ nó chính là di sản của Minh Tôn. Cô là bộ não của chúng ta. Cô sẽ là Phượng Hoàng, dẫn dắt ánh sáng.”

Cậu nhìn Lục Ảnh Phong. “Lục huynh, huynh đã từ bỏ thân phận để đi theo chính nghĩa. Huynh là tốc độ, là mắt xích liên kết chúng ta với thế giới. Huynh sẽ là Cơn Gió, phá vỡ bóng tối.”

Cậu nhìn Yến Thập Tam. “Yến huynh, huynh là người đặt cược vào cái chết, không sợ hãi bất cứ điều gì. Huynh là sự quyết đoán, là thanh kiếm của chúng ta. Huynh sẽ là Ám Ảnh, người thi hành phán quyết.”

Cuối cùng, cậu nâng chén trà lên. “Còn ta, ta là người may mắn học được võ công của Minh Tôn. Ta nguyện dùng hết sức lực này để trả thù cá nhân, và cũng là để bảo vệ Trung Nguyên khỏi sự hủy diệt của Tử Thần. Ta sẽ là Minh Tôn Thức Tỉnh, ngọn lửa của hy vọng.”

“Chúng ta không thề kết nghĩa huynh đệ theo kiểu truyền thống.” Lăng Nhật Minh nói. “Chúng ta thề sẽ cùng nhau hoàn thành sứ mệnh này. Nếu một người thất bại, tất cả cùng thất bại. Nếu một người chết, tất cả cùng trả thù!”

“Tư Mệnh không phải là kẻ thù duy nhất. Hắn ta chỉ là một quân cờ. Kẻ thù của chúng ta, là toàn bộ thế lực ngầm của Sa Quỷ Quốc đang ẩn mình trong bóng tối!”

Mộ Dung Yến, Lục Ảnh Phong, và Yến Thập Tam đồng loạt nâng chén lên. Bốn con người, bốn định mệnh, bốn sức mạnh khác nhau, cùng nhau hướng về một mục tiêu chung.

“Sứ mệnh vinh quang!”

CẠN!

Họ uống cạn chén trà. Một liên minh mạnh mẽ chưa từng có trong lịch sử giang hồ đã chính thức được hình thành. Tập 3 của huyền thoại, với tên gọi Xích Hỏa Minh Tôn, đã chính thức bắt đầu sứ mệnh của mình.


Hồi 12: Ngũ Hành Loạn Thế

Chương 42: Mảnh Ghép Ngũ Hành

Sự hình thành của liên minh Minh Tôn Thức Tỉnh không chỉ là một lời thề mà còn là một cam kết về trách nhiệm. Họ rời khỏi vùng biên ải phía Tây, mang theo Lục Ảnh Phong đã hồi phục và Yến Thập Tam bị thương, tiến thẳng vào trung tâm của Trung Nguyên.

Mục tiêu đầu tiên: Hiểu rõ kẻ thù và tìm kiếm đồng minh có thể tin tưởng.

Theo phân tích của Mộ Dung Yến, sau khi Tư Mệnh bị trọng thương và Huyền Minh Thạch bị phá hủy, hắn ta sẽ phải quay về căn cứ bí mật ở kinh thành để dưỡng thương và thực hiện một nghi lễ cấp thiết nào đó. Nhưng hắn ta sẽ không hành động công khai. Thay vào đó, hắn sẽ sử dụng các thế lực ngầm mà hắn đã nuôi dưỡng trong giang hồ để gây hỗn loạn, tạo vỏ bọc cho mình.

Các thế lực này chính là Ngũ Đại Môn Phái đã bị Tư Mệnh và Hắc Sa Giáo mua chuộc hoặc khống chế một phần, dựa trên hệ thống Ngũ Hành:

  1. Kim (Thiên Kiếm Sơn Trang): Đã bị tiêu diệt, nhưng di sản và tàn dư vẫn còn.
  2. Mộc (Vạn Độc Cốc): Lão tổ đã quy ẩn, nhưng Cốc chủ hiện tại là kẻ tà ác, có liên quan đến Hắc Sa Giáo.
  3. Thổ (Bất Động Thành): Một thế lực bí ẩn, mạnh về phòng ngự, đang bị Tư Mệnh thâu tóm.
  4. Thủy (Huyền Băng Môn): Môn phái của Liễu Thanh Sương, có khả năng bị tấn công hoặc bị lợi dụng.
  5. Hỏa (Thánh Hỏa Giáo): Có tính đối lập với Tử Khí (Âm Hàn của Hắc Sa Giáo), đang bị Tư Mệnh tìm mọi cách để làm suy yếu.

“Mục tiêu của chúng ta là Vạn Độc CốcBất Động Thành,” Mộ Dung Yến nói trong cuộc họp chiến lược tại một quán trọ nhỏ ở ngoại ô kinh thành. “Hai thế lực này đang cung cấp độc dược và lực lượng phòng ngự cho Tư Mệnh. Nếu chúng ta đánh sập hai căn cứ này, Tư Mệnh sẽ mất đi cánh tay trái và cánh tay phải.”

“Vạn Độc Cốc rất khó tiếp cận,” Lục Ảnh Phong, người am hiểu địa lý, can thiệp. “Họ nằm sâu trong rừng rậm, được bảo vệ bởi vô số cơ quan và độc trùng. Còn Bất Động Thành thì nằm dưới lòng đất, không ai biết lối vào. Lối vào duy nhất đã bị một trận pháp phòng ngự vạn năng bảo vệ.”

“Vạn Độc Cốc là chuyện của ta.” Yến Thập Tam lạnh lùng lên tiếng. “Nơi đó có cái chết, và ta sẽ tìm ra cách. Nhưng ta cần một người đi cùng. Mộ Dung Yến, cô am hiểu về dược lý, cô sẽ là bộ não của ta.”

“Được!” Mộ Dung Yến gật đầu, biết rằng đây là cơ hội tốt nhất để nàng tìm hiểu về độc dược và có thể là cách chế ngự độc tính Liệt Dương Hỏa Độc trong người.

“Vậy Lăng huynh, huynh sẽ làm gì?” Lục Ảnh Phong hỏi.

“Ta sẽ đi giải quyết Bất Động Thành.” Lăng Nhật Minh đáp. “Nguyên lý Thổ của họ là phòng ngự tuyệt đối. Chỉ có sức mạnh Hỏa của ta mới có thể tạo ra sức công phá trực diện để xuyên thủng lớp phòng thủ đó.”

“Ta sẽ đi cùng huynh.” Lục Ảnh Phong nói. “Sức mạnh của ta là Phong. Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ. Dù ta không thuộc hệ Mộc, nhưng tốc độ của ta có thể giúp huynh tránh được những đòn phản công và tìm ra điểm yếu trong trận pháp của họ.”

Kế hoạch được định hình. Liên minh Minh Tôn Thức Tỉnh lập tức chia làm hai hướng:

  1. Hướng Mộc (Độc): Yến Thập Tam và Mộ Dung Yến tiến về Vạn Độc Cốc.
  2. Hướng Thổ (Thành): Lăng Nhật Minh và Lục Ảnh Phong tiến về Bất Động Thành.

Hai ngày sau, Lăng Nhật Minh và Lục Ảnh Phong đã tìm thấy khu vực được cho là nơi ẩn náu của Bất Động Thành – một thung lũng yên tĩnh, bao quanh bởi những vách đá hình trụ kỳ lạ. Giữa thung lũng, có một cái hồ nhỏ, nước hồ trong xanh nhưng lại lạnh buốt khác thường.

“Trận pháp nằm ở dưới hồ nước.” Lục Ảnh Phong chỉ vào hồ. “Vào trong hồ nước đó, chúng ta sẽ thấy một màn chắn năng lượng vô hình, đó chính là trận pháp. Không ai có thể phá vỡ nó.”

“Không gì là không thể phá vỡ.” Lăng Nhật Minh siết chặt nắm đấm. “Trận pháp dựa vào nguyên lý Thổ để phòng ngự. Càng phòng ngự kiên cố, thì càng dễ bị khắc chế bởi MộcHỏa.”

Họ không ngần ngại, vận nội lực, lặn xuống hồ nước lạnh buốt.

Dưới đáy hồ, quả nhiên có một màn chắn năng lượng trong suốt, gần như vô hình, bao bọc một khoảng không gian hình bán cầu khổng lồ, nơi chính là lối vào của Bất Động Thành.

“Chuẩn bị!” Lăng Nhật Minh nói. “Ta sẽ dùng toàn lực. Ngươi hãy dùng tốc độ của mình để bảo vệ ta khỏi bất cứ đòn phản công nào có thể đến từ bên trong.”

Lăng Nhật Minh hít sâu một hơi. Cậu vận Thái Cực Hỏa Nguyên Công lên mức cao nhất, toàn thân cậu tỏa ra một vầng sáng đỏ rực, làm cho nước hồ xung quanh cậu sôi lên sùng sục.

“Phần Thiên Chi Quyền!”

Dưới đáy hồ, Lăng Nhật Minh tụ lực. Luồng chân khí Thái Cực Hỏa Nguyên Công cuồn cuộn trong kinh mạch, bùng nổ qua lòng bàn tay. Một quả cầu lửa màu đỏ cam rực rỡ, mang theo sức nóng có thể làm bốc hơi cả nước hồ, lao thẳng vào màn chắn năng lượng vô hình.

ẦMMMMMMMMMMMM!

Nước hồ xung quanh lập tức bốc hơi thành một cột khói khổng lồ. Sức công phá của Hỏa va chạm vào sự kiên cố của Thổ. Màn chắn năng lượng rung chuyển dữ dội. Lăng Nhật Minh cảm thấy một luồng phản lực khổng lồ đánh thẳng vào người, nhưng Bất Diệt Thạch Thân đã giúp cậu đứng vững.

“Phá!”

Lăng Nhật Minh gầm lên, dốc toàn bộ công lực còn lại vào một cú đấm cuối cùng.

Sự kiên cố của Thổ cuối cùng cũng không thể chịu nổi sự hủy diệt của Hỏa. Lớp màn chắn năng lượng nứt ra thành vô số vết, rồi vỡ vụn với một tiếng RẮC giòn tan. Nước hồ lập tức tràn vào lối đi bên trong.

“Vào đi!” Lăng Nhật Minh hét lên.

Lục Ảnh Phong lập tức hành động. Hắn ta không để ý đến nước hồ hay những tảng đá rơi xuống. Hắn ta vận Thần Phong Thối, thân hình hóa thành một luồng gió xanh rêu, lướt vào cửa hang bị vỡ. Lăng Nhật Minh theo sát phía sau.

Họ bước vào một hệ thống địa đạo khổng lồ, nơi nước hồ đang tràn vào dữ dội. Lối đi bên trong được xây bằng đá xanh kiên cố, nhưng sau vụ nổ, nhiều đoạn đã bị sụp đổ.

RẦM!

Khi họ vừa vào sâu khoảng năm trượng, một cánh cửa đá khổng lồ, dày vài thước, đột ngột đóng sập xuống, chặn kín lối đi. Cùng lúc đó, từ những khe hở trên tường, hàng loạt mũi tên đá tẩm thuốc độc bắn ra như mưa.

“Bẫy!” Lục Ảnh Phong hét lên.

Lục Ảnh Phong lập tức thi triển Thần Phong Thối, tạo ra một bức tường gió quanh người Lăng Nhật Minh để cản bớt mũi tên, đồng thời dùng cước pháp của mình để phá hủy những cái bẫy có thể nhìn thấy.

Lăng Nhật Minh không bị động nữa. Cậu biết, đây là phản ứng của kẻ thù. Cậu rút kiếm ra, không dùng để chém, mà chỉ dùng nhiệt lượng Hỏa Nguyên trên mũi kiếm để làm tan chảy và đốt cháy những mũi tên độc bay tới.

“Thủ lĩnh của chúng sẽ ở trung tâm!” Lăng Nhật Minh nói. “Đi theo con đường thẳng nhất!”

Họ tiếp tục tiến sâu vào địa cung. Địa cung này không chỉ có bẫy cơ quan, mà còn có những cao thủ của Bất Động Thành đứng gác.

Những cao thủ này mặc giáp trụ bằng da thú, thân hình to lớn, võ công thuộc hệ Thổ – chuyên về phòng ngự và sức mạnh cơ bắp. Đòn tấn công của họ chậm chạp, nhưng mỗi cú đấm, mỗi chiêu chưởng đều mang theo sức nặng ngàn cân.

Trong một hành lang hẹp, họ bị ba tên cao thủ chặn lại.

Lục Ảnh Phong lao lên trước: “Để ta! Phong có thể làm suy yếu Thổ!”

Lục Ảnh Phong dùng Thần Phong Thối, thân hình luồn lách qua những cú đấm chậm chạp, nhưng sức mạnh kinh hồn của đối phương. Hắn ta không tấn công trực diện, mà liên tục tấn công vào các huyệt vị và điểm yếu của cơ thể, làm cho đối phương bị mất thăng bằng và trì trệ.

Lăng Nhật Minh không đứng yên. Cậu biết Lục Ảnh Phong chỉ có thể quấy nhiễu. Cậu vận Thái Cực Hỏa Nguyên Công, tung ra ba chưởng lửa liên tiếp, nhắm vào tim của ba tên cao thủ.

BÙM! BÙM! BÙM!

Dù có phòng ngự mạnh đến đâu, sự hủy diệt của Hỏa Nguyên Chi Hỏa vẫn vượt quá giới hạn chịu đựng của họ. Ba tên cao thủ bị đánh trúng, không hề bị cháy sém bên ngoài, nhưng nội tạng đã bị đốt cháy hoàn toàn, ngã xuống đất không còn động đậy.

“Thủ đoạn của Tư Mệnh thật tàn độc.” Lục Ảnh Phong nghiến răng. “Chúng đã xây dựng một căn cứ bất khả xâm phạm dưới lòng đất, mục đích chắc chắn không chỉ là để phòng thủ. Chúng ta phải tìm ra kho vũ khí hoặc tài liệu của hắn ta!”

Họ tiếp tục tiến sâu. Cuối cùng, họ đến được một đại sảnh rộng lớn. Tại đây, không có ai canh gác.

Nhưng ở trung tâm đại sảnh, có một khối đá khổng lồ, cao hơn hai trượng, được điêu khắc hình một con rùa khổng lồ. Và dưới chân con rùa, có một chiếc rương sắt được niêm phong bằng một bùa chú màu đen.

Lục Ảnh Phong kinh ngạc: “Đó là Linh Quy Thạch, linh vật trấn giữ của Bất Động Thành! Còn chiếc rương kia, chắc chắn là nơi cất giữ bí mật quan trọng nhất!”

“Phải phá cái rương đó!” Lăng Nhật Minh nói, lao thẳng tới.

Họ biết rằng, khi căn cứ bị tấn công, kẻ thủ lĩnh sẽ sớm xuất hiện.


Chương 43: Trang Chủ Bất Động 

Lăng Nhật Minh và Lục Ảnh Phong lao về phía chiếc rương sắt. Chiếc rương được đặt trang trọng dưới chân Linh Quy Thạch, nó toát ra một luồng khí tức cổ xưa, và được niêm phong bằng một bùa chú đen, nhấp nháy ánh sáng tà dị.

“Lùi lại!” Lục Ảnh Phong hét lên. Hắn ta biết, chiếc rương này được bảo vệ bởi cơ quan và nội lực.

Lăng Nhật Minh không quan tâm. Cậu chỉ dùng thanh trường kiếm đang mang theo, vận Thái Cực Hỏa Nguyên Công lên cực điểm, mũi kiếm bùng lên ngọn lửa đỏ rực, chém thẳng vào chiếc rương.

Keng!

Một âm thanh chói tai vang lên. Thanh kiếm va chạm với lớp sắt, không hề tạo ra vết lõm nào. Lớp bùa chú đen lập tức bốc cháy dưới ngọn lửa Hỏa Nguyên, nhưng lớp sắt bên dưới lại cứng rắn một cách kinh người, không bị hề hấn gì.

“Vô dụng!”

Một giọng nói trầm đục, đầy uy lực đột nhiên vang lên khắp đại sảnh.

Từ phía góc khuất, một người đàn ông to lớn, thân hình đồ sộ, bước ra. Người này mặc một bộ áo giáp bằng da trâu màu nâu sẫm, toàn thân toát ra một luồng khí tức nặng nề, vững chãi như mặt đất. Gương mặt hắn ta đầy râu ria, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, ẩn chứa sự uy nghiêm của kẻ thống lĩnh.

Hắn ta không ai khác, chính là Thổ Long Vương, Trang chủ của Bất Động Thành, người đứng đầu thế lực hệ Thổ.

“Các ngươi là những kẻ đã phá hủy trận pháp phòng ngự của ta?” Thổ Long Vương hỏi, giọng nói trầm như tiếng chuông đồng. Hắn ta nhìn thẳng vào Lăng Nhật Minh. “Nội công Hỏa hệ thuần khiết! Ngươi chính là kẻ mà Tư Mệnh đại nhân đang truy lùng!”

“Ngươi là tay sai của Tư Mệnh?” Lăng Nhật Minh lạnh lùng hỏi.

“Ta và Tư Mệnh đại nhân có chung một mục tiêu,” Thổ Long Vương đáp. “Là tái lập trật tự. Ngươi đã phá vỡ công trình kiến trúc ngàn năm của chúng ta. Tội của ngươi, phải trả bằng mạng sống!”

Thổ Long Vương không nói nhiều lời. Hắn ta giơ hai tay lên, không có vũ khí, nhưng hai nắm đấm của hắn ta to lớn như hai cái vồ đóng cọc, tỏa ra ánh sáng màu vàng đất nhàn nhạt. Hắn ta vận Côn Luân Bất Di Chưởng, chiêu thức sở trường của mình.

“Chết đi!”

Thổ Long Vương lao tới. Tốc độ của hắn ta rất chậm, nhưng mỗi bước chân đều mang theo một sức nặng kinh người. Hắn ta tung một cú đấm thẳng về phía Lăng Nhật Minh.

RẦM!

Không khí bị xé toạc, cú đấm mang theo kình phong hùng hậu, nặng đến mức khiến cho nền đá dưới chân Lăng Nhật Minh nứt ra.

Lăng Nhật Minh không thể né tránh. Cậu biết, đây là cuộc đối đầu giữa hai luồng sức mạnh tuyệt đối. Cậu không lùi, mà cũng tung một chưởng Thái Cực Hỏa Nguyên Công ra đón đỡ.

ẦMMMMMM!

Hai chưởng va chạm vào nhau. Chấn động khủng khiếp lan tỏa khắp địa cung. Cát đá trên trần rơi xuống như mưa. Lăng Nhật Minh bị đẩy lùi lại hai bước, cánh tay phải của cậu đau buốt. Sức mạnh thuần túy của Thổ Long Vương thật sự khủng khiếp.

“Phong công!” Lăng Nhật Minh quát lớn.

Lục Ảnh Phong hiểu ý. Hắn ta không đấu sức. Hắn ta lập tức vận Thần Phong Thối, thân hình hóa thành những luồng gió xanh rêu, bay lượn quanh Thổ Long Vương. Hắn ta liên tục tung cước vào các điểm yếu của đối thủ: gót chân, cổ tay, thái dương.

“Vô dụng!” Thổ Long Vương gầm lên. Hắn ta không thèm phòng thủ, cứ để cho những cú đá của Lục Ảnh Phong va vào người.

Bốp! Bốp!

Những cú đá của Lục Ảnh Phong tuy nhanh nhưng không thể xuyên qua lớp phòng ngự cơ bắp và nội lực hệ Thổ dày đặc của Thổ Long Vương, chỉ tạo ra những tiếng động trầm đục.

“Sức mạnh của gió không thể phá vỡ mặt đất!” Thổ Long Vương cười lớn.

Nhưng Lục Ảnh Phong không hề nản chí. Hắn ta không nhằm để gây sát thương, mà chỉ để làm nhiễu loạn đối phương. Hắn ta liên tục di chuyển, buộc Thổ Long Vương phải xoay người theo mình.

Thấy thời cơ đã đến, Lăng Nhật Minh lại lao tới. Lần này, cậu không dùng chưởng lực nữa. Cậu vận Bất Diệt Thạch Thân, thân thể cứng như thép, va chạm trực diện với Thổ Long Vương.

RẦM!

Hai người va vào nhau, tạo ra một tiếng động khủng khiếp. Lăng Nhật Minh bị đẩy lùi lại, nhưng Thổ Long Vương cũng lảo đảo mất thăng bằng. Lăng Nhật Minh đã tận dụng khoảnh khắc đó. Cậu giơ thanh trường kiếm lên, vận Hỏa Nguyên vào kiếm, nhắm thẳng vào một khe hở trên lớp giáp da trâu.

Thổ Long Vương lảo đảo. Khoảnh khắc Lăng Nhật Minh va chạm trực diện với hắn ta đã tạo ra một sơ hở chiến thuật mà hắn ta không hề lường trước. Hắn ta chỉ quan tâm đến sức mạnh công kích của Lăng Nhật Minh mà quên mất khả năng phòng thủ và chiến đấu cận chiến của Bất Diệt Thạch Thân.

“Chết đi!” Lăng Nhật Minh gầm lên.

Thanh trường kiếm bọc lửa lao thẳng vào khe hở trên áo giáp da trâu của Thổ Long Vương.

XOẸT!

Lần này, thanh kiếm không bị bật ra. Dù chỉ xuyên vào một chút, nhưng ngọn lửa Hỏa Nguyên đã tìm được một con đường để xâm nhập. Luồng nhiệt lượng bá đạo lập tức tuôn vào cơ thể Thổ Long Vương.

“A…!” Thổ Long Vương rú lên một tiếng đau đớn. Nội lực Thổ của hắn ta tuy hùng hậu, nhưng lại là chất liệu dễ bị Hỏa khắc chế. Lửa đã bắt đầu thiêu đốt kinh mạch của hắn từ bên trong.

“Ngươi nghĩ ta chỉ có sức mạnh sao?” Lăng Nhật Minh lạnh lùng nói. Cậu rút kiếm ra, không cho Thổ Long Vương có cơ hội hồi phục, liên tục tung ra những cú đấm và cước đá mang theo hỏa khí, tấn công vào điểm yếu mà cậu vừa tạo ra.

Thổ Long Vương biết mình đã bị đánh trúng chí mạng. Hắn ta gầm lên một tiếng cuối cùng, vận toàn bộ công lực, tung một chưởng về phía bức tường đá.

RẦM!

Bức tường bị chưởng lực của hắn ta đánh cho sụp đổ. Hắn ta làm vậy không phải để tấn công Lăng Nhật Minh, mà là để chặn đường thoát của chính Lăng Nhật Minh. Hắn ta muốn chôn vùi cả hai dưới lòng địa cung này.

“Mau! Phải phá vỡ cái rương!” Lăng Nhật Minh hét lớn.

Lục Ảnh Phong không cần Lăng Nhật Minh phải nhắc. Hắn ta đã lao về phía chiếc rương, dùng hết tốc độ của mình để dọn dẹp đá vụn.

Lăng Nhật Minh tung ra một chưởng lửa cuối cùng vào Thổ Long Vương. Ngọn lửa Hỏa Nguyên hoàn toàn nuốt chửng cơ thể to lớn của hắn. Hắn ta gục xuống, toàn thân bốc khói, chết không nhắm mắt.

Thế lực hệ Thổ đã sụp đổ.

Lăng Nhật Minh nhanh chóng quay lại. Cậu cùng Lục Ảnh Phong đứng trước chiếc rương sắt. Chiếc rương được chế tạo bằng một loại Huyền Thiết cực kỳ cứng rắn, chỉ dùng lửa và sức mạnh thông thường không thể phá được.

“Lăng huynh, huynh có thể dùng nhiệt độ của Hỏa Nguyên để làm mềm nó không?” Lục Ảnh Phong hỏi.

“Không kịp!” Lăng Nhật Minh đáp, ánh mắt cậu dán chặt vào khối Linh Quy Thạch khổng lồ ngay phía trên. Cậu nhớ lại lời của Mộ Dung Yến: “Trận pháp Thổ càng kiên cố, càng dễ bị khắc chế bởi Mộc và Hỏa.”

Cậu nhìn vào Lục Ảnh Phong. “Mộc sinh Hỏa. Ta không có Mộc khí. Nhưng tốc độ của ngươi là Mộc sinh Phong, Phong có thể hỗ trợ Hỏa bùng nổ!”

“Huynh muốn làm gì?”

“Ngươi tấn công vào Linh Quy Thạch! Ta sẽ dùng Hỏa Nguyên công để đốt cháy luồng năng lượng Mộc-Phong của ngươi, tạo ra một đòn công kích Hỏa-Khắc-Kim tinh thuần nhất, chém thẳng vào chiếc rương!”

Kế hoạch này vô cùng liều lĩnh. Nó đòi hỏi sự ăn ý và khống chế năng lượng ở mức tuyệt đối.

Lục Ảnh Phong không chút do dự. “Được! Cùng làm!”

Lục Ảnh Phong nhảy lên Linh Quy Thạch, vận Thần Phong Thối, không dùng cước đá, mà dùng lòng bàn tay, liên tục vỗ vào lưng con rùa đá. Cú vỗ của hắn ta không có sức nặng, nhưng lại mang theo một luồng kình phong mạnh mẽ, tạo ra một cơn lốc xoáy năng lượng hệ Phong màu xanh rêu quanh khối đá.

Lăng Nhật Minh nhảy lên, đứng trên đỉnh của cơn lốc xoáy. Cậu siết chặt thanh kiếm, hét lớn, dồn toàn bộ Thái Cực Hỏa Nguyên Công vào mũi kiếm. Ngọn lửa đỏ cam rực cháy.

Cậu chém xuống.

Xích Hỏa Thần Ý Trảm!

Kiếm lửa lao thẳng xuống, xuyên qua cơn lốc xoáy năng lượng của Lục Ảnh Phong. Lửa và Gió va chạm, Gió làm cho Lửa bùng cháy mạnh mẽ và tinh thuần hơn gấp bội. Ngọn lửa đó, lúc này không chỉ là Hỏa Nguyên, mà đã được cường hóa bởi Phong, biến thành một đòn tấn công Hỏa-Khắc-Kim (Kim loại) tối thượng.

RẮC!

Một âm thanh giòn tan, hoàn toàn khác với tiếng kim loại va chạm lúc nãy. Chiếc rương sắt, không bị nung chảy, mà bị chém ra một đường nứt sâu hoắm, đủ để bẻ khóa.

Hai người nhảy xuống. Cùng lúc đó, từ nơi chôn cất Thổ Long Vương, một luồng tử khí đen đột nhiên bốc lên. Tư Mệnh đã đến!

“Lục huynh, cướp rương! Ta chặn hắn!” Lăng Nhật Minh hét lên.

Lục Ảnh Phong lập tức dùng thanh kiếm của mình bẩy mạnh chiếc rương, rồi vác lên vai.

Cùng lúc đó, Tư Mệnh đã xuất hiện ở đầu hành lang. Gương mặt hắn ta vặn vẹo trong cơn phẫn nộ tột cùng.

“Hỏa Tặc! Ngươi dám phá hủy Bất Động Thành của ta! Chết đi!”

Tư Mệnh không nói nhiều, tung một chưởng Tử Khí về phía Lăng Nhật Minh. Lăng Nhật Minh cũng tung một chưởng Hỏa Nguyên để nghênh đón. Hai luồng sức mạnh va chạm nhau.

“Mộ Dung Yến và Yến Thập Tam sẽ sớm cần thứ này!” Lục Ảnh Phong hét lên, rồi vác chiếc rương, chạy trốn vào một lối đi bí mật.

Lăng Nhật Minh và Tư Mệnh, hai kẻ thù không đội trời chung, một lần nữa đối đầu nhau, mở ra một cuộc chiến mới trong địa cung sụp đổ.


Chương 44: Kiếm Thần và Tử Chỉ 

Trận chiến trong địa cung Bất Động Thành bùng nổ ngay sau khi Lục Ảnh Phong mang chiếc rương sắt bí mật chạy thoát.

Lăng Nhật Minh đứng đó, đối mặt với cơn thịnh nộ điên cuồng của Tư Mệnh. Hắn ta vừa bị đánh thức Thánh Tướng đã bỏ đi, Huyền Minh Thạch bị phá hủy, và bây giờ căn cứ lẫn bí mật quan trọng nhất cũng bị đánh cắp. Sự thất bại liên tiếp này khiến Tư Mệnh không còn giữ được sự lạnh lùng thường ngày.

“Ngươi! Ngươi là tai họa của ta! Ta sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!”

Tư Mệnh gầm lên, hai tay tung ra liên tiếp những chưởng lực Tử Khí đen kịt, mang theo sự ăn mòn và hủy diệt. Hắn ta đã dồn hết sức lực và lòng căm hận vào đòn tấn công này.

Lăng Nhật Minh cũng dốc hết sức chống đỡ. Cậu không lùi, mà tung ra những chưởng Thái Cực Hỏa Nguyên Công mang theo nhiệt lượng hủy diệt.

ẦM! ẦM! ẦM!

Hỏa và Tử Khí va chạm, tạo ra những vụ nổ nhỏ, khiến cát bụi và đá vụn liên tục rơi xuống từ trần địa cung đang sụp đổ. Địa cung này đã trở thành một bãi chiến trường chết chóc, nơi không ai có thể sống sót nếu nội lực không đạt đến trình độ đỉnh cao.

Mục tiêu của Lăng Nhật Minh rất rõ ràng: cầm chân Tư Mệnh, câu giờ cho Lục Ảnh Phong chạy thoát. Cậu dùng Bất Diệt Thạch Thân để chịu đựng sát thương, và dùng Thái Cực Hỏa Nguyên Công để tấn công, buộc Tư Mệnh phải tập trung vào mình.

“Ngươi muốn chết thay tên tiểu tử kia sao?” Tư Mệnh cười gằn, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ kinh hãi khi thấy Lăng Nhật Minh có thể đỡ được liên tiếp những chưởng lực chí mạng của hắn ta. Hắn ta không thể ngờ rằng thiếu niên này lại có thể mạnh mẽ đến mức này.

“Mục tiêu của ngươi đã đi rồi. Ngươi không thể bắt được hắn.” Lăng Nhật Minh đáp, giọng nói trầm ổn, không hề có sự sợ hãi.

Sự kiêu ngạo của Lăng Nhật Minh khiến Tư Mệnh phẫn nộ tột cùng. Hắn ta biết, nếu cứ tiếp tục chiến đấu ở đây, toàn bộ địa cung sẽ sụp đổ, và cả hai sẽ bị chôn vùi. Hắn ta quyết định thay đổi chiến thuật.

“Được! Ta sẽ cho ngươi sống thêm một lát nữa! Nhưng kẻ nắm giữ bí mật, phải chết!”

Tư Mệnh đột nhiên lùi lại, không tiếp tục đấu sức với Lăng Nhật Minh nữa. Hắn ta nhếch mép cười độc địa.

“Tử Chỉ Phệ Mệnh!”

Hắn ta tung một loạt chỉ lực màu đen, không nhắm vào Lăng Nhật Minh, mà xuyên qua bức tường đã nứt nẻ phía sau Lăng Nhật Minh, bay thẳng theo hướng Lục Ảnh Phong vừa chạy.

Lăng Nhật Minh kinh hãi. Cậu biết, Tử Chỉ của Tư Mệnh có thể xuyên qua mọi vật cản. Cậu muốn đuổi theo ngăn chặn nhưng đã quá muộn.

Lục Ảnh Phong cõng chiếc rương sắt nặng trịch trên vai, vận Thần Phong Thối đến mức cực hạn. Tốc độ của hắn ta nhanh như gió lốc, lướt qua những hành lang ngầm của Bất Động Thành. Hắn ta đã vượt qua được những bẫy cơ quan cuối cùng, và nhìn thấy ánh sáng le lói của cửa ra.

Nhưng đúng lúc đó, một luồng kình lực mạnh mẽ từ phía sau xuyên qua lớp đá dày, đánh thẳng vào lưng hắn ta.

PHỤT! PHỤT! PHỤT!

Lục Ảnh Phong cảm thấy một cơn đau thấu trời, như có hàng chục mũi kim băng đâm vào lưng. Hắn ta hộc ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo, chiếc rương sắt rơi xuống đất. Hắn ta bị Tử Chỉ trúng vào ba huyệt vị trí mạng ở lưng.

Hắn ta quay người lại, gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhìn thấy ba lỗ thủng nhỏ trên áo, máu đen bắt đầu trào ra. Hắn biết, nếu không có ai giúp, hắn ta đã chết chắc.

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng, trầm ổn, vang lên ngay bên tai hắn.

“Không tệ. Bị Tử Chỉ trúng ba lần mà vẫn còn đứng được.”

Lục Ảnh Phong ngước nhìn. Một người đàn ông trung niên, mặc áo choàng màu xám tro, đứng trên một tảng đá cao. Hắn ta không ai khác, chính là Lý Vô Thần (Vô Danh)!

Chương 44: Kiếm Thần và Tử Chỉ (Phần 2/2)

 

Lục Ảnh Phong ngước nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Ánh mắt ông ta sắc bén và sâu thẳm, nhưng lại mang một sự bình yên tuyệt đối.

“Tiền… Tiền bối là ai?” Lục Ảnh Phong khó nhọc hỏi, cố gắng giữ cơ thể mình không đổ gục. Tử khí đã bắt đầu ăn mòn kinh mạch của hắn ta.

“Một người vô danh,” Lý Vô Thần đáp, giọng nói trầm ổn, “chỉ là tình cờ đi ngang qua và thấy một kẻ ngốc không biết lượng sức mình.”

Lý Vô Thần từ từ nhảy xuống. Ông ta không tiến lại gần Lục Ảnh Phong ngay, mà ánh mắt dán chặt vào ba vết thương đen kịt trên lưng hắn ta.

“Tử Chỉ của Tư Mệnh.” Lý Vô Thần khẽ nói, trong mắt ẩn chứa một tia lạnh lẽo. “Tên ác quỷ đó, cuối cùng cũng đã bộc lộ hoàn toàn nanh vuốt của mình.”

“Tiền bối…” Lục Ảnh Phong ho một tiếng, máu tươi trào ra từ khóe miệng. “Xin tiền bối… hãy giúp ta… mang chiếc rương này… ra khỏi đây. Tư Mệnh… hắn đang… cố gắng lật đổ…”

“Nằm xuống!” Lý Vô Thần quát khẽ.

Lục Ảnh Phong lập tức nằm sấp xuống đất. Lý Vô Thần không nói nhiều lời nữa. Ông ta ngồi xuống sau lưng Lục Ảnh Phong, đưa hai ngón tay ra, chạm nhẹ vào ba điểm huyệt đạo bị Tử Chỉ xuyên qua.

Ngay lập tức, một luồng chân khí hoàn toàn khác biệt với Thái Cực Hỏa Nguyên Công của Lăng Nhật Minh, truyền vào cơ thể Lục Ảnh Phong. Luồng chân khí này không nóng, cũng không lạnh, mà mang theo một sự tinh khiếthài hòa tuyệt đối, như chính sự cân bằng của đất trời.

Đây chính là Hỗn Nguyên Thái Thanh Khí, nội công trấn phái của Lý Vô Thần.

Dưới sự dẫn dắt của Hỗn Nguyên Thái Thanh Khí, luồng tử khí tà dị của Tư Mệnh như gặp phải một loại năng lượng siêu việt, lập tức bị bao vây và phân giải một cách từ từ.

Quá trình này kéo dài suốt một canh giờ. Khi Lý Vô Thần thu tay về, trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi. Lục Ảnh Phong thở một hơi thật dài, cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, nội lực đã vận hành trôi chảy trở lại. Dù vẫn còn yếu, nhưng hắn ta đã thoát khỏi nguy hiểm.

Lục Ảnh Phong gắng gượng ngồi dậy, cúi đầu thật sâu: “Ân cứu mạng của tiền bối, Lục Ảnh Phong không biết lấy gì báo đáp. Nếu tiền bối cần gì…”

“Không cần báo đáp.” Lý Vô Thần cắt ngang lời hắn ta. “Ta cứu ngươi, không phải vì ngươi là ai. Mà vì… ngươi đang bảo vệ bí mật của một người bạn cũ.”

Lý Vô Thần nhìn thẳng vào Lục Ảnh Phong. “Ngươi mang chiếc rương đó ra ngoài. Lăng Nhật Minh sẽ cần nó. Hắn đang đối đầu với Tư Mệnh ở bên trong.”

“Huynh ấy…” Lục Ảnh Phong kinh hãi. “Một mình huynh ấy đối đầu Tư Mệnh sao?”

“Đúng vậy. Mối thù này của chúng, không thể có người ngoài can thiệp.” Lý Vô Thần nói. Ánh mắt ông ta nhìn về phía cửa địa cung, lộ ra một tia sáng sâu thẳm. “Nhưng… ta có thể giúp một chút.”

Ông ta quay sang nhìn Lục Ảnh Phong. “Ngươi có quen một kẻ có phi đao và kiếm pháp mang theo sự bi thương không?”

“Yến Thập Tam?” Lục Ảnh Phong ngạc nhiên. “Hắn ta… hắn ta đang cầm chân Thánh Tướng.”

“Thì ra là vậy.” Lý Vô Thần gật đầu. “Ta biết Yến Thập Tam. Hắn là một kẻ có tài nhưng quá cố chấp với kiếm ý của sự tuyệt vọng. Ngươi hãy mang chiếc rương này và người bạn kia của ngươi ra khỏi đây. Và nhớ kỹ, nói với Lăng Nhật Minh, rằng đã đến lúc hắn phải sử dụng Thần Ý Ngự Kiếm Thuật và lĩnh hội cảnh giới Vạn Kiếm Đồng Trần mà ta đã truyền cho hắn.”

Lục Ảnh Phong hít sâu một hơi, biết rằng một nhân vật vĩ đại đã chính thức trở lại giang hồ. Hắn ta vác chiếc rương lên vai, cúi đầu chào Lý Vô Thần một lần nữa.

“Xin tiền bối bảo trọng!”

Lý Vô Thần chỉ gật đầu. Ông ta không vội vã. Ông ta từ từ tiến về phía địa cung, nơi trận chiến giữa Lăng Nhật Minh và Tư Mệnh đang đến hồi quyết liệt. Ông ta dừng lại trước cửa địa cung đang sập, cất giọng, không lớn nhưng lại xuyên qua mọi chướng ngại vật:

“Tư Mệnh. Ngươi đã làm một việc sai lầm. Ngươi đã đánh thức một kẻ không nên được đánh thức.”

“Ngươi… Lý Vô Thần!” Giọng Tư Mệnh đầy kinh ngạc và phẫn nộ vọng ra từ bên trong địa cung.

“Sai lầm của ngươi,” Lý Vô Thần nói, giọng điệu mang theo sự hối tiếc, “là đã đánh thức… Thần Khí.”

Nói xong, ông ta vung tay áo, một luồng kình phong mạnh mẽ đánh tan những tảng đá đang chắn trước cửa. Ông ta bước vào địa cung, nơi bóng tối và sự hủy diệt đang ngự trị.

Lục Ảnh Phong vác chiếc rương, nhìn về phía Lý Vô Thần, trong lòng đầy sự ngưỡng mộ và kính phục. Sau đó, hắn ta không chần chừ nữa, vận tốc độ lên cực hạn, chạy thẳng ra khỏi Mắt Rắn Cổ Thành.

Nhiệm vụ của hắn ta đã hoàn thành: cứu bạn, bảo vệ bí mật, và đưa kiếm thần trở lại cuộc chiến.


Chương 45: Hỏa và Tử Khí 

Lý Vô Thần bước vào địa cung Bất Động Thành, nơi đang chìm trong khói bụi và sự hỗn loạn. Ngay lập tức, ông ta nhìn thấy Lăng Nhật Minh đang bị dồn vào đường cùng.

Lăng Nhật Minh đang liều mạng chống đỡ. Cậu bị cả Tư Mệnh và Thánh Tướng vây công. Tư Mệnh tung ra những chưởng Tử Khí âm độc, trong khi Thánh Tướng lại dùng tốc độ quỷ dị và móng vuốt sắc nhọn, không ngừng tìm kiếm sơ hở để đoạt mạng. Dù có Bất Diệt Thạch Thân, nhưng cậu cũng không thể chịu đựng được sự công phá của cả hai kẻ địch quá lâu.

“Ngươi cuối cùng cũng chịu ló mặt ra, Lý Vô Thần!” Tư Mệnh gầm lên, giọng nói the thé, đầy sự căm hận và cảnh giác. Hắn ta biết, Lý Vô Thần chính là đối thủ ngang tầm với mình.

Lý Vô Thần không thèm nhìn Tư Mệnh. Ánh mắt ông ta chỉ tập trung vào Thánh Tướng, kẻ đang tỏa ra luồng tử khí kinh người.

“Ngươi không nên thức tỉnh, Sa Tướng. Vòng Luân Hồi đã khép lại ngươi một lần, thì không nên mở ra lần thứ hai.” Lý Vô Thần nói, giọng điệu mang theo sự hối tiếc và uy nghiêm của một bậc chân nhân.

“Luân Hồi? Ta là Tử Thần, ta nằm ngoài Luân Hồi!” Thánh Tướng cười khẩy, đôi mắt đỏ máu lóe lên. Hắn ta không nói nhiều lời, vung tay lên. Một luồng tử khí hình đầu lâu gầm thét, lao thẳng về phía Lý Vô Thần.

ẦM!

Lý Vô Thần khẽ lắc đầu. Ông ta chỉ đưa tay ra, không dùng chiêu thức hoa mỹ, chỉ dùng Hỗn Nguyên Thái Thanh Khí thuần túy. Hai luồng năng lượng va chạm. Tử khí của Thánh Tướng tan vỡ, còn Hỗn Nguyên Khí của Lý Vô Thần vẫn vững chãi như núi.

“Ta giữ chân tên ác quỷ này,” Lý Vô Thần nói với Lăng Nhật Minh. “Ngươi đối phó Tư Mệnh. Và nhớ lời ta dặn. Vạn Kiếm Đồng Trần!”

Lăng Nhật Minh gật đầu, biết rằng đây là cơ hội duy nhất.

Cậu quay người, đối mặt với Tư Mệnh.

“Âu Dương Chấn đã chết, kế hoạch của ngươi đã thất bại.” Lăng Nhật Minh nói, ánh mắt rực lửa.

“Thất bại?” Tư Mệnh cười điên cuồng. “Chỉ là một bước lùi nhỏ! Ta còn sống, Thánh Tướng còn sống, và Tử Khí của ta sẽ xé nát ngươi, con chó trung thành của Minh Tôn!”

Tư Mệnh không dùng chưởng lực nữa. Hắn ta rút ra một cây trượng bằng xương trắng, trên đỉnh khảm một khối ngọc đen. Đó là Tử Cốt Trượng. Hắn ta múa trượng, tạo ra một cơn lốc tử khí đen kịt, nuốt chửng lấy Lăng Nhật Minh.

Lăng Nhật Minh hít sâu một hơi. Cậu biết, võ công của Tư Mệnh nằm ở cảnh giới Tử Khí và sự am hiểu về huyệt đạo. Cậu không thể chiến đấu như bình thường. Cậu phải chiến đấu ở cảnh giới mà Lý Vô Thần đã khai mở cho cậu.

Cậu nhắm mắt lại. Cậu cảm nhận luồng sát khí từ Tư Mệnh. Cậu không cố gắng chống đỡ. Cậu chỉ tập trung vào nội tâm mình, vào sự dung hòa của Hỏa NguyênBất Diệt Thạch Thân.

Vạn Kiếm Đồng Trần… Hòa làm một với vạn vật.

Ngay lúc đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Toàn bộ cát bụi, đá vụn và không khí xung quanh Lăng Nhật Minh bỗng nhiên khẽ rung lên.

Cậu không còn vận kiếm nữa. Cậu chỉ đưa ngón tay trỏ ra, điểm vào hư không.

KENG!

Thanh trường kiếm nằm dưới đất đột nhiên rung lên, không cần ai chạm vào, nó tự bay vút lên, lao thẳng vào giữa cơn lốc tử khí.

“Cái gì?!” Tư Mệnh kinh hãi.

Thanh kiếm không tấn công Tư Mệnh, mà liên tục xoay tròn trong cơn lốc, cắt đứt các luồng tử khí. Cùng lúc đó, tất cả những hạt bụi, cát đá trong địa cung đều bị luồng kiếm ý của Lăng Nhật Minh thu hút, tạo thành một cơn lốc xoáy vô hình khác, bao bọc lấy cậu.

Lăng Nhật Minh mở mắt. Đôi mắt cậu lúc này không còn là đôi mắt của một thiếu niên, mà là đôi mắt của một chiến thần.

“Tư Mệnh,” cậu cất giọng, giọng nói mang theo một sự uy nghiêm không thể chối cãi. “Ngươi đã thua, vì ngươi chỉ biết dùng Tử để hủy diệt. Còn ta, ta dùng Hỏa để tái sinh và Ý để thống lĩnh!”

“Chết đi!” Lăng Nhật Minh vung tay lên.

Thanh trường kiếm bỗng nhiên ngừng quay, bùng lên ngọn lửa Hỏa Nguyên đỏ rực, lao thẳng về phía Tư Mệnh. Cùng lúc đó, hàng ngàn hạt cát bụi và đá vụn trong không khí cũng hóa thành những mũi kiếm vô hình, tấn công vào Tư Mệnh từ mọi hướng.

Tư Mệnh bị bao vây bởi hàng ngàn mũi kiếm vô hình và một thanh Hỏa Kiếm rực cháy. Hắn ta kinh hãi tột độ. Hắn ta không thể tin được rằng một thiếu niên lại có thể lĩnh hội được cảnh giới Thần Ý Ngự Kiếm Thuật đến mức này. Đây không phải là võ công thông thường nữa, đây là sự thao túng quy luật vật chất bằng ý chí.

“Lý Vô Thần! Ngươi đã làm gì hắn ta!” Tư Mệnh gầm lên, quay sang Lý Vô Thần đang giao đấu với Thánh Tướng.

“Ta chỉ giúp hắn tìm thấy con đường của chính mình,” Lý Vô Thần đáp, giọng nói bình thản.

Tư Mệnh biết không thể chống đỡ được đòn tấn công hủy diệt này. Hắn ta không còn cách nào khác. Hắn ta vung Tử Cốt Trượng lên, dồn toàn bộ Tử Khí vào một quả cầu đen, tạo thành một lá chắn phòng thủ cuối cùng.

ẦMMMMMMMMMMMM!

Hỏa Kiếm và Vạn Kiếm Đồng Trần va chạm vào lá chắn Tử Khí. Một vụ nổ chói lòa xảy ra, bao trùm toàn bộ địa cung.

Lá chắn Tử Khí chỉ trụ vững được trong một khoảnh khắc. Sức nóng của Hỏa Nguyên và sự sắc bén của Vạn Kiếm Đồng Trần đã xuyên thủng nó. Hỏa Kiếm đâm thẳng vào giữa ngực Tư Mệnh.

PHỤT!

Thanh Hỏa Kiếm không xuyên qua người hắn ta, mà chỉ cắm sâu vào lớp giáp vải. Nhưng luồng nhiệt lượng hủy diệt của Thái Cực Hỏa Nguyên Công đã đi qua mũi kiếm, xuyên thẳng vào tim Tư Mệnh.

“A… Aaaaaaaa!”

Tư Mệnh rú lên một tiếng thảm thiết, chưa từng có sự đau đớn nào kinh khủng đến thế. Hắn ta cảm thấy toàn bộ nội lực Tử Khí của mình bị ngọn lửa thuần dương thiêu đốt, phân giải thành tro bụi. Gương mặt hắn ta vặn vẹo trong sự tuyệt vọng.

Hắn ta quỳ sụp xuống, cố gắng dùng tay rút kiếm ra, nhưng không thể. Hắn ta nhìn Lăng Nhật Minh, đôi mắt đầy sự căm hận và không cam lòng.

“Minh… Tôn… Tên ác quỷ… Ngươi sẽ… không thắng được… Ngài ấy!” Hắn ta gầm lên một câu cuối cùng, rồi ngã vật ra đất.

Tư Mệnh đã chết. Kẻ đứng sau mọi âm mưu ở Trung Nguyên, kẻ đã hủy hoại gia đình Lăng Nhật Minh, đã bị chính tay cậu thanh toán.

Mục tiêu chính đã hoàn thành.


Trận chiến Hủy Diệt

Thánh Tướng nhìn thấy Tư Mệnh chết, không hề tỏ ra đau buồn, mà chỉ có sự phẫn nộ tột cùng. Hắn ta biết, mất đi Tư Mệnh, hắn ta đã mất đi quân cờ quan trọng nhất ở Trung Nguyên.

“Tên hậu duệ của Minh Tôn! Ngươi đã tự ký vào bản án tử hình của mình!”

Thánh Tướng không tấn công Lăng Nhật Minh. Hắn ta nhìn Lý Vô Thần, người đang đứng chắn giữa hắn và Lăng Nhật Minh.

“Lý Vô Thần! Ngươi không thể chặn được ta! Võ công của ngươi đã đạt đến đỉnh cao của Sự Sống (Sinh), nhưng võ công của ta là Sự Chết (Tử)! Tử Khí Vô Hạn!”

Thánh Tướng dồn toàn bộ tử khí vào người, thân thể hắn ta bắt đầu phát ra một luồng khí đen kịt, nuốt chửng lấy ánh sáng xung quanh. Hắn ta tung một chưởng thẳng về phía Lý Vô Thần.

Lý Vô Thần khẽ nhíu mày. Ông ta biết, sức mạnh của kẻ này đã vượt qua sự tưởng tượng. Ông ta không dùng kiếm nữa, mà chắp hai tay lại, vận Hỗn Nguyên Thái Thanh Khí lên mức tối đa.

Ngũ Hành Loạn Thế
Ngũ Hành Loạn Thế

ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMM!

Hai luồng sức mạnh khủng khiếp va chạm. Cả địa cung rung chuyển dữ dội. Lý Vô Thần bị đẩy lùi lại ba bước. Thánh Tướng cũng lùi lại hai bước.

“Ngươi… không đủ!” Thánh Tướng gầm lên. Hắn ta muốn tấn công tiếp.

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng gầm thét kinh hoàng vang lên từ phía trên đỉnh địa cung.

RẦM! RẦM!

Lối vào địa cung bắt đầu sụp đổ. Những tảng đá khổng lồ rơi xuống.

Thánh Tướng giật mình. Hắn ta biết, địa cung này không thể chịu đựng thêm được nữa. Hắn ta không còn quan tâm đến việc giết Lăng Nhật Minh.

“Lý Vô Thần! Hậu duệ Minh Tôn! Ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc! Ta sẽ tìm các ngươi ở kinh thành! Ta sẽ lấy lại thứ thuộc về Sa Quỷ Quốc!”

Nói xong, hắn ta tung ra một chưởng cuối cùng, tạo ra một màn khói đen che chắn tầm nhìn, rồi thân hình hắn ta hóa thành một luồng hắc khí, lao về phía hành lang bí mật nơi hắn ta đã chui vào. Hắn ta đã chạy thoát!

Lý Vô Thần không truy đuổi. Ông ta quay lại nhìn Lăng Nhật Minh.

“Đi! Địa cung sắp sụp rồi!”

Lăng Nhật Minh thu hồi thanh kiếm, không chút do dự. Cậu đã đạt được mục tiêu của mình. Hắn ta cùng Lý Vô Thần nhanh chóng rút lui theo lối cửa chính đang sụp đổ.

Khi họ vừa thoát ra ngoài, toàn bộ Mắt Rắn Cổ Thành và địa cung Bất Động Thành sụp đổ với một tiếng động kinh thiên động địa, biến thành một đống đổ nát, chôn vùi tất cả những bí mật còn lại của Tư Mệnh.

Lăng Nhật Minh và Lý Vô Thần đứng trên sườn núi, nhìn về đống tro tàn.

“Tư Mệnh đã chết, nhưng mối nguy hiểm lớn hơn đã xuất hiện.” Lý Vô Thần thở dài. “Thánh Tướng sẽ không dừng lại cho đến khi hắn ta có được thứ hắn ta muốn. Hắn ta sẽ tiến thẳng về kinh thành.”

Lăng Nhật Minh gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Đông. Kinh thành. Nơi Tư Mệnh đã gieo rắc ảnh hưởng của mình suốt mấy chục năm.

“Chúng ta phải quay về. Ta phải tìm được Mộ Dung Yến và Lục Ảnh Phong. Và sau đó, ta phải tìm ra Minh Tôn là ai.”


Hồi 13: Sứ Mệnh Thần Bí

Chương 46: Trở Lại Trung Nguyên 

Sau sự sụp đổ của Mắt Rắn Cổ Thành, Lăng Nhật Minh và Lý Vô Thần nhanh chóng tìm được Lục Ảnh Phong và Mộ Dung Yến đang đợi ở một nơi an toàn.

Lục Ảnh Phong tuy bị thương nhẹ vì Tử Chỉ của Tư Mệnh nhưng đã được Lý Vô Thần chữa trị kịp thời nên không còn đáng lo. Chiếc rương sắt quan trọng nằm gọn gàng bên cạnh hắn ta.

“Thành công rồi!” Mộ Dung Yến mừng rỡ chạy đến, ôm chặt lấy Lăng Nhật Minh. Nàng biết, trận chiến vừa qua ác liệt đến mức nào.

“Tư Mệnh đã chết.” Lăng Nhật Minh đáp, giọng nói trầm ổn.

Sự xác nhận này khiến Lục Ảnh Phong và Mộ Dung Yến không khỏi hít sâu một hơi. Kẻ thù lớn nhất của họ, tên thái giám quyền khuynh triều chính, cuối cùng đã bị thanh toán.

“Còn Thánh Tướng?” Lục Ảnh Phong hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Lý Vô Thần lên tiếng: “Hắn ta đã chạy thoát. Và hắn sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình. Hắn ta sẽ tiến thẳng về kinh thành.”

Mộ Dung Yến nhìn Lý Vô Thần, ánh mắt đầy sự kính nể và cảm kích: “Đa tạ Lý tiền bối đã ra tay tương trợ, cứu mạng Lăng huynh và chúng ta.”

Lý Vô Thần khẽ mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa sự uyên thâm. “Ta không cứu cậu ta. Ta chỉ giúp cậu ta tìm thấy thanh kiếm của mình. Mối thù này, là của riêng cậu ta.”

Ông ta quay sang nhìn Lăng Nhật Minh. “Ngươi đã lĩnh ngộ được cảnh giới Vạn Kiếm Đồng Trần bằng tâm. Ngươi đã đạt đến Ý Cảnh sơ khai của Minh Tôn.”

“Minh Tôn… Người đó rốt cuộc là ai?” Lăng Nhật Minh hỏi, đây là câu hỏi đã giày vò cậu suốt bấy lâu.

Lý Vô Thần khẽ lắc đầu: “Ta chỉ biết một chút. Minh Tôn không phải là tên người, mà là một Danh Hiệu. Hàng ngàn năm trước, khi Sa Quỷ Quốc trỗi dậy, Tử Khí của họ đã đe dọa hủy diệt Trung Nguyên. Minh Tôn là người đã sáng lập ra một giáo phái ánh sáng (Hỏa) để đối kháng lại Tử Khí. Đó là một trận chiến giữa hai Ý Chí đối lập: Sự Sống và Sự Chết, Hủy Diệt và Tái Sinh.”

Ông ta chỉ vào Lăng Nhật Minh: “Ngươi luyện Thái Cực Hỏa Nguyên Công, bản chất là Hỏa chi Bản Nguyên. Võ công của ngươi là sự kế thừa trực tiếp của Minh Tôn. Sứ mệnh của ngươi, không phải chỉ là báo thù, mà là ngăn chặn Tử Thần tái lập lại vương triều của hắn.”

Lăng Nhật Minh hít sâu một hơi, cảm thấy một gánh nặng to lớn đè lên vai mình.

“Vậy còn chiếc rương này?” Lục Ảnh Phong hỏi, tay chỉ vào chiếc rương sắt.

“Bí mật nằm bên trong.” Lý Vô Thần đáp. “Nhưng chiếc rương này được khóa bằng một loại cơ quan cổ xưa, chỉ có người hiểu rõ về sự đối lập của Âm DươngNgũ Hành mới có thể mở được. Các ngươi cần phải tìm một nơi tuyệt đối an toàn và một người có kiến thức sâu rộng về cơ quan thuật.”

“Chúng ta đã có sẵn.” Mộ Dung Yến mỉm cười tự tin. “Chỉ cần tìm ra Thiên Cơ Lâu của Mộng Điệp Y. Nàng ta là chủ nhân của mạng lưới tình báo lớn nhất, chắc chắn cũng am hiểu về cơ quan trận pháp.”

Lý Vô Thần gật đầu: “Ý kiến hay. Nhưng trước khi tìm nàng ta, có một việc các ngươi cần phải làm. Trận chiến tại Kim Kiếm Sơn Trang đã khiến Tư Mệnh mất đi quyền lực ở Lạc Dương, nhưng thế lực ngầm của hắn ta ở kinh thành vẫn còn rất mạnh. Các ngươi phải tìm một đồng minh lớn hơn, một thế lực có thể đối trọng với Tư Mệnh ở trung tâm quyền lực.”

“Thế lực đó là gì?”

Lý Vô Thần nhìn Lăng Nhật Minh, ánh mắt chứa đầy ý tứ. “Ta chỉ biết, vị Hộ Pháp của Hệ Hỏa đó đang rất có hứng thú với ngươi. Hãy tận dụng nó.”

Lăng Nhật Minh hiểu ý. Đó chính là Phượng CửuThánh Hỏa Giáo.

“Chúng ta quay về kinh thành!” Lăng Nhật Minh quyết định. “Đến lúc ta phải chấp nhận vị trí của mình trên bàn cờ này.”

Nửa tháng sau, Lăng Nhật Minh, Mộ Dung Yến, và Lục Ảnh Phong đã trở lại Trung Nguyên. Họ không đi vào kinh thành ngay, mà dừng lại tại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô, nơi Mộ Dung Yến đã ngầm liên lạc được với Thiên Cơ Lâu của Mộng Điệp Y.

Một buổi tối, tại một đình trà vắng vẻ, Mộng Điệp Y xuất hiện. Nàng vẫn mặc bộ váy xanh nhạt, gương mặt thanh tú, u buồn. Bên cạnh nàng, không có Hàn Tuyệt Tâm, chỉ có một lão bộc trung thành.

“Mộ Dung Yến,” Mộng Điệp Y nói, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng. “Ta đã nhận được tín vật của ngươi. Ngươi muốn mua thứ gì từ Thiên Cơ Lâu?”

“Ta không mua tin tức,” Mộ Dung Yến đáp, “Ta muốn hợp tác.” Nàng chỉ vào chiếc rương sắt. “Chúng ta muốn ngươi giúp chúng ta mở chiếc rương này. Đổi lại, chúng ta sẽ giúp ngươi có được thông tin về kẻ đã khiến Hàn Tuyệt Tâm trở nên bi thương và điên cuồng như vậy.”

Mộng Điệp Y nhìn vào chiếc rương, rồi nhìn Lăng Nhật Minh. “Mục đích của ta, là muốn giúp người ta yêu tìm lại được sự bình yên. Mạng sống của ta không quan trọng. Nhưng sự bình yên của hắn, có liên quan trực tiếp đến Tư MệnhHắc Sa Giáo. Ta đồng ý hợp tác.”

Mộng Điệp Y không cần nhiều lời. Nàng dẫn nhóm người Lăng Nhật Minh đến một mật thất bí mật dưới lòng đất ở ngoại ô kinh thành. Nơi này vừa yên tĩnh lại vừa có đầy đủ các công cụ cần thiết cho việc phá giải cơ quan.

Chiếc rương sắt được đặt trên một bệ đá. Mộng Điệp Y quỳ xuống, dùng đôi mắt tinh anh của mình quan sát kỹ chiếc rương.

“Đây là loại khóa Kim – Thổ cổ xưa,” Mộng Điệp Y nói. “Lớp vỏ sắt bên ngoài là Kim, được gia cố bằng một loại đá từ Bất Động Thành thuộc hệ Thổ. Khóa này được thiết kế để chống lại sức công phá của Hỏa và sự ăn mòn của Thủy. Chỉ có Mộc mới có thể sinh Hỏa và khắc Thổ để phá vỡ nó, hoặc phải dùng một loại sức mạnh Thủy cực âm để làm suy yếu Kim.”

Lục Ảnh Phong lập tức nhìn Yến Thập Tam. “Phi đao của Yến huynh là vật phẩm Kim sắc bén nhất, có thể khắc chế Mộc…”

“Vô dụng.” Yến Thập Tam lạnh lùng ngắt lời. “Dùng dao của ta để phá loại khóa này chỉ khiến nó phản lại lực, lưỡi dao sẽ gãy. Mộng Điệp Y nói đúng. Phải dùng Mộc để sinh Hỏa.”

Mộng Điệp Y nhìn Lăng Nhật Minh. “Lăng huynh, huynh có Hỏa mạnh nhất. Huynh phải kết hợp với một người có Mộc hoặc Thủy thuần khiết để tạo ra sự cân bằng hoặc hỗ trợ.”

Lăng Nhật Minh hiểu ra. Cậu nhìn về phía Yến Thập Tam, người đang trầm ngâm.

“Yến huynh, phi đao của huynh không phải chỉ là Kim.” Lăng Nhật Minh nói. “Nó mang theo Sát ÝSinh Mệnh. Trong sự tuyệt vọng của cái chết (Tử Khí), vẫn phải có sự sinh sôi của Mộc mới có thể tạo ra được. Hơn nữa, võ công của huynh là Ám, mang thuộc tính Thủy (lén lút, khó lường). Huynh hãy dùng Ám Thủy của huynh để làm yếu đi lớp Kim bên ngoài, ta sẽ dùng Hỏa để phá Thổ bên trong.”

Yến Thập Tam ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ. Lần đầu tiên, có người nhìn thấu được bản chất võ học đầy mâu thuẫn của hắn ta.

“Thú vị.” Yến Thập Tam cười khẩy. “Được. Nếu chết, con dao này sẽ chém thẳng vào đầu ngươi.”

Kế hoạch được thực thi. Yến Thập Tam ngồi đối diện chiếc rương, vận dụng nội lực, con dao găm nhỏ xíu trong tay hắn ta rung lên. Một luồng chân khí màu đen, lạnh lẽo, mềm mại và vô hình tuôn ra, bao bọc lấy chiếc rương.

Lăng Nhật Minh ở phía sau, dồn Thái Cực Hỏa Nguyên Công vào lòng bàn tay. Lửa Hỏa Nguyên bùng lên, nhưng không tấn công trực diện. Cậu chỉ dùng luồng nhiệt lượng đó để bao bọc và truyền dẫn vào lớp Ám Thủy của Yến Thập Tam.

Lửa không đốt cháy Nước. Nước không dập tắt Lửa. Chúng hòa quyện vào nhau. Thủy làm mềm Kim, Hỏa làm nóng Thổ.

RẮC…

Một âm thanh rất nhỏ vang lên. Lớp sắt bên ngoài bắt đầu rạn nứt, không phải do sức mạnh, mà do sự mất cân bằng.

Mộng Điệp Y thấy thời cơ đã đến. Nàng nhanh chóng dùng một chiếc chìa khóa đặc biệt, cạy nhẹ vào khe nứt.

CẠCH!

Cơ quan bị phá vỡ. Chiếc rương bật mở.

Cả bốn người vội vàng cúi xuống nhìn vào bên trong.

Chiếc rương không chứa vàng bạc hay bí kíp võ công. Nó chỉ chứa hai thứ:

  1. Một Cuộn Da Thuộc Cổ: Ghi chép về một nghi lễ tà dị, dùng Tử Khí của Sa Quỷ Quốc kết hợp với năng lượng cực dương của Hỏa Nguyên Chi Tinh (tinh hoa của Hỏa) để hồi sinh hoàn toàn Tử Thần Thánh Tướng và biến Tư Mệnh thành một vị Ám Đế bất tử.
  2. Một Cặp Hộp Ngọc Thạch: Hai chiếc hộp ngọc, một màu đỏ rực như máu, một màu xanh lam như băng, được niêm phong kỹ lưỡng.

“Đây là gì?” Lục Ảnh Phong hỏi.

Mộ Dung Yến lập tức nhận ra. Nàng nhìn vào cuộn da, rồi lại nhìn vào hai chiếc hộp.

“Hỏa Nguyên Chi Tinh… Hộp ngọc này…” Mộ Dung Yến thì thào. “Hộp đỏ này chắc chắn là nơi chứa Hỏa Nguyên Chi Tinh. Bọn chúng cần nó cho nghi lễ hồi sinh. Còn hộp xanh… có lẽ là chứa Thủy Nguyên Chi Tinh, thứ đối lập với Hỏa.”

“Mục đích của Tư Mệnh là chiếm lấy tất cả những thứ mang thuộc tính Nguyên (Bản chất) để phục vụ cho nghi lễ tà ác đó. Và manh mối về những viên Nguyên Tinh này…”

Mộ Dung Yến chỉ vào cuộn da thuộc. “Nó nằm trong tay những thế lực cổ xưa nhất của Trung Nguyên: Năm Môn Phái Ngũ Hành!”

Chỉ một chiếc rương, đã vạch trần toàn bộ âm mưu của Tư Mệnh: Hắn ta không chỉ muốn thống lĩnh võ lâm, mà còn muốn cướp đoạt toàn bộ Ngũ Hành Nguyên Tinh để thực hiện nghi lễ hồi sinh Tử Thần.

Hành trình của họ bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Họ phải chạy đua với thời gian để bảo vệ những viên Nguyên Tinh còn lại trước khi Tư Mệnh kịp hành động.


Chương 47: Săn Lùng Nguyên Tinh (Phần 1/2)

Trong mật thất của Mộng Điệp Y, không khí trở nên căng thẳng. Cuộn da thuộc và hai hộp ngọc trống rỗng là bằng chứng rõ ràng nhất cho âm mưu thâm độc của Tư Mệnh: Hắn ta muốn tạo ra một Tử Thần bất tử, thống trị giang hồ bằng cách cướp đoạt toàn bộ sức mạnh Ngũ Hành của Trung Nguyên.

“Tên Tư Mệnh này quả thực đã điên loạn,” Lục Ảnh Phong nghiến răng. “Hắn ta đã chết, nhưng Thánh Tướng và bè lũ Hắc Sa Giáo vẫn còn đó. Chúng sẽ tiếp tục nghi lễ.”

Mộng Điệp Y lật xem cuộn da thuộc, nàng vốn am hiểu cổ văn và cơ quan. “Nghi lễ này cần đủ Ngũ Hành Nguyên Tinh để hoàn thành. Tư Mệnh đã thu thập manh mối của Hỏa Nguyên Chi TinhThủy Nguyên Chi Tinh… nhưng hắn ta chưa có được chúng. Chiếc rương này chỉ là một bản đồ và một danh sách địa điểm, được giấu kín dưới sự bảo vệ của Linh Quy Thạch hệ Thổ.”

“Nói cách khác,” Lăng Nhật Minh xen vào, “Bất Động Thành đã bị phá hủy, và chúng ta đã lấy được bản đồ của hắn. Bây giờ, chúng ta phải đi trước hắn một bước.”

Mộng Điệp Y gật đầu. “Danh sách chỉ ra rằng các Nguyên Tinh không phải là những viên đá quý bình thường, mà là Bản Nguyên Khí của mỗi môn phái, được kết tinh từ Tâm PhápTrận Pháp trấn phái qua hàng ngàn năm. Chúng đang được cất giữ ở những nơi tuyệt mật nhất.”

  • Hệ Mộc (Vạn Độc Cốc): Là nơi cất giữ Mộc Nguyên Chi Tinh, có khả năng làm tăng trưởng sinh khí.
  • Hệ Thổ (Bất Động Thành): Đã bị phá hủy. Thổ Nguyên Chi Tinh đã bị phá vỡ hoặc thất lạc.
  • Hệ Thủy (Huyền Băng Môn): Nơi cất giữ Thủy Nguyên Chi Tinh, có khả năng chữa lành và làm suy yếu Hỏa.
  • Hệ Hỏa (Thánh Hỏa Giáo): Nơi cất giữ Hỏa Nguyên Chi Tinh, là nguồn năng lượng cực dương, có thể dùng để đối kháng trực tiếp với Tử Khí (Âm).
  • Hệ Kim (Thiên Kiếm Sơn Trang): Đã bị tiêu diệt. Tình trạng Kim Nguyên Chi Tinh không rõ.

Thăm dò Mộc: Mộ Dung Yến đưa ra thông tin. “Trước khi quay lại đây, ta và Yến Thập Tam đã hoàn thành nhiệm vụ ở Vạn Độc Cốc. Mặc dù Vạn Độc Cốc đã bị Hắc Sa Giáo chiếm đóng, nhưng chúng ta đã tiêu diệt tên Cốc chủ phản bội và giành lại Mộc Nguyên Chi Tinh.”

Lục Ảnh Phong hân hoan: “Vậy là chúng ta đã có một viên!”

“Không hẳn.” Mộ Dung Yến lắc đầu. “Nội lực của Yến Thập Tam mang ThủyKim, không thể hấp thụ Mộc Tinh. Còn Hỏa Nguyên của Lăng huynh sẽ đốt cháy nó. Chúng ta chỉ có thể cất giữ, nhưng lại không thể bảo vệ nó một cách tuyệt đối.”

Lăng Nhật Minh trầm ngâm. “Chúng ta cần đồng minh. Ta sẽ đi gặp Phượng Cửu của Thánh Hỏa Giáo. Với Hỏa Nguyên Chi Tinh nằm trong tay hắn, hắn sẽ là mục tiêu hàng đầu của Thánh Tướng. Hợp tác là cách duy nhất để bảo vệ nó.”

“Còn Thủy Nguyên Chi Tinh?” Lục Ảnh Phong hỏi. “Huyền Băng Môn của Liễu Thanh Sương là thế lực yếu nhất trong Ngũ Hành hiện tại, rất dễ bị tấn công.”

“Ta sẽ đi.” Mộng Điệp Y lên tiếng. “Thiên Cơ Lâu của ta có mạng lưới ở gần Huyền Băng Môn. Ta có thể dùng danh nghĩa của mình để cảnh báo họ và đưa Thủy Nguyên Chi Tinh đến một nơi an toàn. Lục Ảnh Phong, ngươi hãy đi cùng ta. Tốc độ của ngươi là lợi thế lớn nhất để đối phó với những kẻ truy sát của Hắc Sa Giáo.”

Lục Ảnh Phong gật đầu, không hề do dự.

Lăng Nhật Minh nhìn Yến Thập Tam: “Yến huynh, huynh sẽ làm gì?”

Yến Thập Tam nâng chiếc phi đao lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng kinh thành: “Tử Mệnh đã chết. Kế hoạch của ta đã hoàn thành một nửa. Nhưng Tử Khí vẫn còn đó, và ta… ta muốn kiếm một trận chiến thật sự với Thánh Tướng.”

“Được. Chúng ta chia làm ba hướng.” Lăng Nhật Minh dứt khoát.

  1. Lăng Nhật Minh (Hỏa): Đến Thánh Hỏa Giáo để đàm phán với Phượng Cửu, bảo vệ Hỏa Nguyên Chi Tinh.
  2. Lục Ảnh Phong & Mộng Điệp Y (Thủy/Băng): Đến Huyền Băng Môn để cứu viện Liễu Thanh Sương và bảo vệ Thủy Nguyên Chi Tinh.
  3. Yến Thập Tam (Truy Sát): Theo dõi nhất cử nhất động của Thánh Tướng và tìm cơ hội tiêu diệt.

Trận chiến ở Huyền Băng Môn

Hai ngày sau, Lục Ảnh Phong và Mộng Điệp Y đã đến chân núi Tuyết Sơn, nơi Huyền Băng Môn tọa lạc.

“Đây là cửa ra vào duy nhất,” Mộng Điệp Y thì thầm. “Toàn bộ môn phái nằm trong lòng núi băng. Chúng ta phải đi thật nhanh.”

Nhưng khi họ vừa đặt chân lên con đường tuyết phủ, một bóng người cao lớn, mặc áo choàng đen, đã đứng chắn ngang. Kẻ này có gương mặt bị bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo, tay cầm một thanh kiếm dài màu đen, tỏa ra một luồng sát khí còn lạnh hơn cả tuyết.

“Ta đã chờ các ngươi.” Giọng nói của kẻ địch trầm khàn, vang vọng trong không gian. “Tư Mệnh đại nhân đã chết. Nhưng nhiệm vụ của ta vẫn còn. Thủy Nguyên Chi Tinh, phải thuộc về Tử Thần Thánh Tướng!”

“Tướng dưới trướng Tư Mệnh!” Lục Ảnh Phong quát lớn. “Ngươi là ai?”

“Hắc Sa Tứ Tướng, ta là Thiết Mộc,” kẻ địch đáp. “Võ công của ta là sự kết hợp giữa KimThủy của Sa Quỷ Quốc. Tên Hỏa Tặc kia đã phá hủy Bất Động Thành của ta, nhưng Nguyên Tinh ở đây, ta sẽ đoạt được!”

Thiết Mộc lao tới, thanh kiếm đen của hắn ta tạo ra một luồng kiếm khí lạnh buốt, nhanh như một mũi tên.

“Mộng tiểu thư, chạy vào trong! Ta cầm chân hắn!” Lục Ảnh Phong hét lên, vận Thần Phong Thối, đối đầu trực diện với Thiết Mộc.

Lục Ảnh Phong biết đối thủ của mình là một trong Tứ Tướng của Hắc Sa Giáo, không thể xem thường. Hắn ta không đấu sức, mà dùng sở trường của mình: tốc độ tuyệt đối.

“Thần Phong Liệt Ảnh!”

Lục Ảnh Phong vận Thần Phong Thối, thân hình hóa thành hàng chục tàn ảnh, bao vây lấy Thiết Mộc. Hắn ta di chuyển nhanh đến mức người ta chỉ thấy một cơn lốc xoáy màu xanh rêu đang nhảy múa trên nền tuyết.

Thiết Mộc cười khẩy. “Tốc độ ư? Ta là Kim, sức nặng và sức mạnh của ta sẽ nghiền nát tốc độ ảo vọng của ngươi!”

Thanh kiếm đen của Thiết Mộc không hề múa may, mà hắn ta chỉ đứng yên tại chỗ. Mỗi lần hắn ta vung kiếm, kiếm khí lại tạo ra một bức tường thép màu đen, ngăn chặn mọi đường tấn công của Lục Ảnh Phong. Vỏ bọc của hắn ta là Kim (kiếm, thép), còn nội công là Thủy (lạnh lẽo, xảo quyệt), tạo thành một phòng thủ vừa kiên cố vừa linh hoạt.

Mộng Điệp Y đứng bên ngoài không thể can thiệp. Nàng biết, nếu không có sự giúp đỡ, Lục Ảnh Phong sẽ sớm bị mắc kẹt. Nàng không lãng phí thời gian. Nàng lấy từ tay nải ra một lá thư, dán vào một mũi tên nhỏ và dùng nội lực bắn thẳng vào lối vào núi. Đó là ám hiệu cầu cứu của Thiên Cơ Lâu.

Trên sân đấu, Lục Ảnh Phong đã bắt đầu mệt mỏi. Tốc độ của hắn ta không thể xuyên thủng lớp phòng thủ tĩnh của Thiết Mộc. Thiết Mộc thấy vậy, cười lớn, tung ra một chiêu phản công:

“Huyền Thủy Trảm!”

Thanh kiếm đen của hắn ta đột ngột hóa thành một dòng nước đen, cuốn lấy Lục Ảnh Phong. Cả người Lục Ảnh Phong bị bao vây bởi luồng kiếm khí Thủy âm độc.

RẮC!

Ngay khi Lục Ảnh Phong sắp bị trúng đòn chí mạng, một luồng hàn khí cực kỳ mạnh mẽ, lạnh buốt đến thấu xương, đột ngột bộc phát từ lối vào núi!

Băng! Băng và Tử Khí!

Cả thung lũng tuyết bỗng nhiên bị bao phủ bởi một làn sương mù màu trắng bạc. Một dòng nước chảy từ trên đỉnh núi, vừa chạm xuống đất đã đóng băng lại.

Một bóng người mảnh khảnh, y phục trắng như tuyết, tay cầm song kiếm bạc lấp lánh, lướt đi trên mặt băng với tốc độ cực nhanh. Chính là Liễu Thanh Sương, Thánh nữ của Huyền Băng Môn.

“Quân tà đạo, dám xâm phạm Huyền Băng Môn!” Giọng nói của nàng lạnh lẽo và đầy giận dữ, như tiếng băng vỡ.

Liễu Thanh Sương không nói nhiều lời. Nàng vừa xuất hiện, song kiếm bạc đã múa lên. Nàng không tấn công Thiết Mộc, mà tấn công thẳng vào luồng Huyền Thủy Trảm của hắn ta.

KENG! CHOANG!

Nàng dùng sức mạnh Thủy (nội công Huyền Băng) thuần túy của mình đối chọi với luồng kiếm khí Thủy tà đạo của Thiết Mộc. Hai luồng Thủy kình va chạm, tạo ra một cơn lốc xoáy băng và nước, nhưng rõ ràng nội công của Liễu Thanh Sương tinh thuần hơn.

Luồng Huyền Thủy Trảm của Thiết Mộc bị đóng băng và phá vỡ. Liễu Thanh Sương tiếp tục tấn công, song kiếm của nàng như hai con rắn bạc, xoáy vào người Thiết Mộc, buộc hắn ta phải rút lui.

“Ngươi là ai?” Thiết Mộc kinh ngạc.

“Kẻ bảo vệ Thủy Nguyên!” Liễu Thanh Sương đáp.

Thấy có sự can thiệp của cao thủ, Thiết Mộc lập tức hiểu ra. Nhiệm vụ của hắn ta là đoạt Thủy Nguyên Chi Tinh, không phải chiến đấu vô ích.

“Mục tiêu của ta đã thất bại. Nhưng các ngươi sẽ không giữ được nó lâu đâu!”

Thiết Mộc phóng một luồng tử khí đen cuối cùng để cản đường, rồi thân hình hắn ta lùi lại ba bước, quay người, lướt đi trên mặt băng, biến mất vào sâu trong rừng. Hắn ta đã chạy thoát!

Liễu Thanh Sương không đuổi theo. Nàng quay lại, nhìn Lục Ảnh Phong đang thở dốc vì kiệt sức.

“Lục huynh, huynh có sao không?” Nàng hỏi.

“Ta… ta ổn.” Lục Ảnh Phong lắp bắp.

Mộng Điệp Y bước tới. “Liễu cô nương, ta là Mộng Điệp Y của Thiên Cơ Lâu. Chúng ta đến đây để cảnh báo cô và hợp tác.”

Liễu Thanh Sương liếc nhìn Mộng Điệp Y, rồi nhìn Lục Ảnh Phong với ánh mắt dò xét. Nàng nhận ra Lục Ảnh Phong.

“Các ngươi biết về âm mưu của Tư Mệnh?” Liễu Thanh Sương hỏi.

“Hơn cả thế,” Mộng Điệp Y đáp. “Chúng ta biết về Ngũ Hành Nguyên TinhTử Thần Thánh Tướng.”

Liễu Thanh Sương hít sâu một hơi. Nàng biết, đã đến lúc phải đặt niềm tin vào những người đến từ bên ngoài.

“Mời các vị vào trong. Thủy Nguyên Chi Tinh hiện đang được bảo vệ bởi trận pháp băng tối thượng của Huyền Băng Môn. Chúng ta cần bàn bạc.”


Chương 48: Hỏa Và Giáo Chủ 

Trong khi Lục Ảnh Phong và Mộng Điệp Y đang tìm đường đến Huyền Băng Môn, Lăng Nhật Minh lại hướng thẳng về tổng đàn của Thánh Hỏa Giáo, tọa lạc tại một ngọn núi lửa đã tắt, mang tên Hỏa Nguyên Sơn.

Thánh Hỏa Giáo khác biệt hoàn toàn so với các môn phái khác. Cả tổng đàn rực rỡ trong màu đỏ và đen, kiến trúc hùng vĩ và có chút cuồng nhiệt. Giáo chúng đi lại đều mặc hồng y, ánh mắt ai nấy đều toát lên sự trung thành tuyệt đối với ngọn lửa thiêng và vị Giáo chủ thần bí của họ.

Lăng Nhật Minh tiến thẳng vào đại điện. Nhờ có Thánh Hỏa Phượng Lệnh của Phượng Cửu, cậu được dẫn vào một cách không chút cản trở.

Trong đại điện rộng lớn, được thắp sáng bởi một ngọn lửa vĩnh cửu màu đỏ cam rực rỡ, Tả Hộ Pháp Phượng Cửu đang ngồi trên một chiếc ngai đá được chạm khắc tinh xảo. Nàng vẫn mặc hồng y, nhưng không còn vẻ kiêu ngạo của đêm yến tiệc nữa, thay vào đó là sự nghiêm nghị và quyền uy của một người lãnh đạo.

Bên cạnh nàng là một người đàn ông trung niên mặc hắc bào, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức tĩnh lặng nhưng không kém phần mạnh mẽ. Đó là Hắc Phong, Hữu Hộ Pháp của Thánh Hỏa Giáo.

“Lăng công tử, ta đã chờ huynh từ lâu.” Phượng Cửu mỉm cười, nụ cười đẹp như hoa nhưng không hề thân thiện. “Ta đoán huynh đến đây không phải chỉ để trả lại Phượng Lệnh của ta.”

Lăng Nhật Minh đi thẳng vào vấn đề. Cậu đặt chiếc rương sắt vừa đoạt được từ Bất Động Thành lên bàn.

“Tư Mệnh đã chết, nhưng âm mưu của hắn ta chưa kết thúc. Hắn ta cấu kết với Hắc Sa Giáo từ Tây Vực, muốn cướp đoạt Ngũ Hành Nguyên Tinh để hồi sinh Tử Thần Thánh Tướng và thống trị Trung Nguyên.”

Nói xong, cậu không chần chừ, lấy cuộn da thuộc ra, trải lên bàn. Mộ Dung Yến đã kịp thời chép lại những thông tin quan trọng nhất bằng tiếng Trung Nguyên.

Phượng Cửu và Hắc Phong nhìn vào bản đồ và danh sách các Nguyên Tinh, sắc mặt lập tức thay đổi. Sự nghiêm trọng của tình hình đã vượt quá mọi dự đoán của họ.

“Sa Quỷ Quốc… Tử Thần…” Hắc Phong lẩm bẩm, giọng nói lộ rõ vẻ kinh hãi. “Chuyện này là thật sao?”

“Là thật.” Lăng Nhật Minh khẳng định. “Và mục tiêu kế tiếp của chúng, chính là Hỏa Nguyên Chi Tinh của Thánh Hỏa Giáo các người.”

Phượng Cửu hít sâu một hơi. Nàng nhìn thẳng vào Lăng Nhật Minh. “Nội công của huynh, chính là Hỏa Nguyên thuần khiết nhất mà ta từng thấy. Có phải, huynh chính là hậu duệ của Minh Tôn trong truyền thuyết mà Giáo chúng vẫn tôn thờ không?”

Lăng Nhật Minh không phủ nhận. “Minh Tôn là ai, ta không biết. Nhưng võ công của ta là khắc tinh của Tử Khí. Ta muốn hợp tác. Chúng ta cần kết hợp Hỏa Nguyên Chi Tinh và sức mạnh của ta để chống lại Tử Thần.”

Phượng Cửu đứng dậy, bước đến bên Lăng Nhật Minh. Nàng nhìn cậu với ánh mắt đầy sự tôn kính và ngưỡng mộ.

“Lăng công tử, huynh chính là người mà Thánh Hỏa Giáo chúng ta đã chờ đợi hàng trăm năm!”

Nàng đột nhiên quỳ xuống, một cách trang trọng, không hề do dự.

“Tả Hộ Pháp Phượng Cửu, xin được kính chào Thánh Tử của Thánh Hỏa Giáo!”

Hắc Phong, Hữu Hộ Pháp, cũng lập tức quỳ xuống theo.

“Kính chào Thánh Tử!”

Lăng Nhật Minh sững sờ. “Các người đang làm gì vậy? Ta không phải là Thánh Tử gì cả!”

“Không phải Thánh Tử thì là ai?” Phượng Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự cuồng nhiệt. “Chỉ có Thánh Tử được phái xuống từ Minh Tôn mới có thể tu luyện được Thái Cực Hỏa Nguyên Công và trở thành khắc tinh của Tử Thần! Lăng công tử, huynh đã đánh bại Âu Dương Chấn và Tư Mệnh, huynh đã chứng minh điều đó! Huynh chính là người được ngọn lửa thiêng lựa chọn!”

“Chúng ta không thờ phụng Giáo chủ, chúng ta thờ phụng Minh TônThánh Tử!”

Sự kiện Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp Thánh Hỏa Giáo quỳ gối trước mặt Lăng Nhật Minh là một cú sốc lớn, không chỉ đối với cậu mà còn đối với toàn bộ giáo phái. Đây không phải là sự tôn trọng, mà là một sự tôn thờ cuồng nhiệt.

“Đứng dậy!” Lăng Nhật Minh nghiêm giọng, nội lực truyền vào lời nói, buộc Phượng Cửu và Hắc Phong phải đứng lên.

“Ta đến đây không phải để làm Giáo chủ hay Thánh Tử của các người!” Lăng Nhật Minh nói, ánh mắt cậu dán chặt vào Phượng Cửu. “Ta chỉ muốn báo thù và bảo vệ người dân vô tội. Ta có thể hợp tác với các người, nhưng tuyệt đối không chấp nhận bất cứ danh hiệu nào.”

Phượng Cửu nhìn cậu, ánh mắt không hề nao núng. “Thánh Tử, có những việc không thể từ chối. Ngọn lửa thiêng đã chọn huynh. Nhưng chúng ta tôn trọng ý muốn của huynh. Huynh không cần công khai danh hiệu, nhưng xin huynh hãy chấp nhận tạm thời nắm giữ quyền điều hành Thánh Hỏa Giáo, vì đó là cách duy nhất để bảo vệ Hỏa Nguyên Chi Tinh.”

Nàng tiến lại, mở chiếc hộp bí mật trên ngai vàng của mình. Bên trong, một viên đá màu đỏ rực, nhỏ bằng nắm tay, đang phát ra một luồng nhiệt lượng kinh người, sáng rực như một mặt trời thu nhỏ.

“Đây chính là Hỏa Nguyên Chi Tinh,” Phượng Cửu nói, giọng điệu đầy sự sùng kính. “Nó là Bản Nguyên của Hỏa, là nguồn sức mạnh đối kháng Tử Khí. Nhưng nó không thể rời khỏi Thánh Hỏa Giáo.”

“Vậy thì đơn giản.” Lăng Nhật Minh nói. “Chúng ta không cần cướp nó. Chúng ta chỉ cần làm cho nó trở nên mạnh mẽ đến mức kẻ địch không dám động vào.”

Lăng Nhật Minh tiến đến gần viên Hỏa Nguyên Chi Tinh. Cậu ngồi xếp bằng xuống, vận Thái Cực Hỏa Nguyên Công lên mức tối đa.

Cậu không chạm vào Nguyên Tinh. Cậu chỉ dùng nội lực của mình để bao bọc lấy nó, và bắt đầu tu luyện. Luồng Hỏa Nguyên thuần khiết từ cơ thể cậu như một dòng suối bất tận, truyền vào, cộng hưởng với viên Nguyên Tinh.

VÙ!

Viên Hỏa Nguyên Chi Tinh lập tức bùng lên ánh sáng, sáng rực rỡ hơn gấp mười lần. Sức nóng kinh khủng tỏa ra, lan tỏa khắp đại điện, xua tan đi tất cả mọi sự lạnh lẽo.

Cảnh tượng này khiến Phượng Cửu và Hắc Phong không khỏi kinh ngạc và thán phục. Ngọn lửa trên tay Lăng Nhật Minh là ngọn lửa đã được Thánh Tử của họ chờ đợi hàng trăm năm.

“Thánh Tử thật sự đã xuất hiện!” Hắc Phong thì thào.

Đúng lúc đó, một sự kiện kinh hoàng đã xảy ra.

Từ bên ngoài đại điện, một luồng tử khí màu đen, lạnh lẽo, mang theo tiếng gió rít ghê rợn, đột ngột ập tới. Tử khí này không phải là luồng khí bình thường, mà là sự ngưng tụ của một quyền năng tà ác tuyệt đối.

“Có địch!” Phượng Cửu hét lên. “Là Tử Thần!”

RẦM!

Cánh cửa đá khổng lồ của đại điện bị một lực vô hình đánh sập, vỡ tan thành từng mảnh. Bụi đá mù mịt.

Một thân hình cao lớn, trần trụi, tóc đen xõa dài, bước vào. Đôi mắt hắn ta đỏ như máu, ánh nhìn quét thẳng vào viên Hỏa Nguyên Chi Tinh đang phát sáng rực rỡ.

Chính là Thánh Tướng của Sa Quỷ Quốc! Hắn ta đã đuổi đến đây nhanh hơn mọi dự đoán.

“Hỏa Nguyên… Tinh khiết…” Thánh Tướng nói, giọng nói đầy sự tham lam và phẫn nộ. Hắn ta nhìn thẳng vào Lăng Nhật Minh đang ngồi xếp bằng, đang cố gắng hấp thụ sức mạnh của Nguyên Tinh.

“Hậu duệ của Minh Tôn! Ngươi dám làm ô uế Bản Nguyên của Hỏa! Chết đi!”

Thánh Tướng không cho Phượng Cửu và Hắc Phong có cơ hội phản ứng. Hắn ta giơ tay lên, một luồng tử khí đen kịt từ lòng bàn tay hắn ta tuôn ra, ngưng tụ thành một chiếc lưỡi hái tử thần khổng lồ, lao thẳng về phía Lăng Nhật Minh.

Phượng Cửu và Hắc Phong đồng loạt gầm lên. Họ không do dự, vận hết nội lực Hỏa của mình, xông lên chặn đứng đòn tấn công của Thánh Tướng.

“Bảo vệ Thánh Tử!”

Cuộc chiến ở Tổng đàn Thánh Hỏa Giáo, giữa HỏaTử Khí, đã chính thức bùng nổ!


Hồi 14: Tử Thần Kháng Cự

Chương 49: Hỏa Tinh Nhập Thể

Phượng Cửu và Hắc Phong đồng loạt hét lên. Hai luồng chân khí Hỏa mạnh mẽ từ tay họ tuôn ra, tấn công vào lưỡi hái tử thần khổng lồ của Thánh Tướng.

ẦMMMMMMMM!

Hai luồng sức mạnh va chạm. Hỏa và Tử Khí đối chọi. Sức nóng và sự lạnh lẽo cực độ va vào nhau, tạo ra một tiếng nổ điếc tai và một làn sóng xung kích mạnh mẽ. Toàn bộ đại điện rung chuyển, những cột đá bị chấn cho nứt vỡ.

Phượng Cửu và Hắc Phong bị đẩy lùi lại, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Dù là Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh giữa họ và Thánh Tướng là quá lớn.

“Yếu ớt!” Thánh Tướng cười khẩy, giọng nói tràn ngập sự khinh miệt. “Võ công của các ngươi chỉ là ngọn lửa giả tạo, không có bản nguyên! Tránh ra, hoặc ta sẽ tiêu hủy các ngươi cùng với giáo phái ngu xuẩn này!”

Hắn ta không hề dừng lại. Hắn ta tiến lên một bước, lưỡi hái tử thần trong tay lại ngưng tụ lần nữa, lần này còn lớn hơn, mạnh mẽ hơn, lao thẳng về phía Lăng Nhật Minh đang ngồi thiền.

“Tuyệt đối không!”

Phượng Cửu và Hắc Phong biết không thể chống đỡ được đòn này. Họ liều mạng lao lên, dùng thân mình chắn trước Lăng Nhật Minh, đồng thời dồn toàn bộ nội lực vào một bức tường lửa cuối cùng.

RẦMMMMMMMMM!

Lưỡi hái tử thần không chút thương xót chém vào bức tường lửa, rồi xuyên thẳng qua nó, đánh trúng vào người Phượng Cửu và Hắc Phong. Hai vị Hộ Pháp hộc ra một ngụm máu lớn, thân hình bay ngược ra sau, đập mạnh vào vách tường, bất tỉnh nhân sự. Họ đã dốc hết sức mình để bảo vệ Thánh Tử của mình.

Lăng Nhật Minh lúc này đang ở vào một thời khắc then chốt. Cậu đang ngồi xếp bằng, toàn thân bao bọc bởi một lớp ánh sáng đỏ cam rực rỡ, nhưng gương mặt lại nhíu chặt vì đau đớn và căng thẳng.

Cậu đã làm một việc vô cùng liều lĩnh: Cậu đang cố gắng hấp thụ toàn bộ Hỏa Nguyên Chi Tinh vào cơ thể mình.

Sức mạnh của Nguyên Tinh là thuần túy và bá đạo, nó không phải là thứ mà cơ thể con người có thể dễ dàng chứa đựng. Khi năng lượng khổng lồ của Nguyên Tinh bắt đầu truyền vào, Lăng Nhật Minh cảm thấy kinh mạch của mình như muốn nứt ra, máu huyết sôi trào, nội tạng như muốn nổ tung.

Bất Diệt Thạch Thân! Phải chịu đựng!

Cậu dùng ý chí sắt đá của mình, điều động Bất Diệt Thạch Thân, ép buộc cơ thể phải mở rộng và hấp thụ nguồn năng lượng hủy diệt đó.

Thánh Tướng nhìn thấy cảnh tượng đó, đôi mắt đỏ máu lóe lên một tia tham lam và giận dữ. Hắn ta biết, nếu Lăng Nhật Minh hấp thụ thành công, sức mạnh Hỏa Nguyên sẽ đạt đến một cảnh giới mà hắn ta không thể đối phó dễ dàng.

“Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?”

Thánh Tướng lại tiến lên một bước. Lần này, hắn ta không cần dùng chiêu thức hoa mỹ nào. Hắn ta chỉ dất mạnh chân xuống sàn.

RẦMMMM!

Ngũ Hành Loạn Thế
Ngũ Hành Loạn Thế

Một luồng tử khí thuần túy từ chân hắn ta lan ra, xuyên qua nền đá, đánh thẳng vào trung tâm năng lượng của Lăng Nhật Minh. Mục tiêu của hắn ta là phá hủy kinh mạch của Lăng Nhật Minh từ bên dưới.

Lăng Nhật Minh rên lên một tiếng đau đớn. Nội công của cậu bị tấn công từ cả bên trong lẫn bên ngoài. Cậu cảm thấy tử khí lạnh buốt đang cố gắng len lỏi vào kinh mạch, tranh đoạt với Hỏa Nguyên đang cuộn trào.

Trong khoảnh khắc sinh tử đó, cậu không còn suy nghĩ được gì nữa. Mọi thứ trở thành bản năng. Cậu nhớ lại lời của Lý Vô Thần: “Ngươi phải tìm thấy con đường của chính mình!”

Tử khí lạnh lẽo từ lòng đất tấn công, còn Hỏa Nguyên Chi Tinh lại cuồng bạo xé rách kinh mạch. Lăng Nhật Minh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cậu cảm thấy cơ thể mình đang bị kéo căng đến mức cực hạn bởi hai luồng năng lượng đối lập.

Trong cơn đau đớn tột cùng đó, Lăng Nhật Minh không nghĩ về kẻ thù, không nghĩ về hận thù. Cậu chỉ nghĩ về Mộ Dung Yến. Về ánh mắt tin tưởng của nàng, về lời thề thầm lặng của họ. Cậu nhớ về sự tĩnh lặng của Tố Tâm Động, về sự vững chãi của Bất Diệt Thạch Thân, và sự tinh khiết của Hỏa Nguyên Công.

Phải hòa hợp! Không phải đối kháng!

Một tia sáng lóe lên trong đầu cậu. Cậu đã hiểu. Thái Cực không phải là chiến đấu, mà là Dung Hòa! Hỏa không chỉ là hủy diệt, mà còn là Tái Sinh!

Lăng Nhật Minh gầm lên một tiếng, nhưng lần này không phải là đau đớn, mà là sự giải thoát. Cậu buông bỏ hoàn toàn sự khống chế nội lực. Cậu để mặc cho Hỏa Nguyên Chi Tinh điên cuồng tuôn chảy, và để mặc cho tử khí âm hàn của Thánh Tướng xâm nhập.

Cậu vận dụng ý chí Thổ (Bất Diệt Thạch Thân), cố gắng làm một điều duy nhất: tạo ra một không gian trung lập (Thổ) để dung chứa Hỏa và Tử Khí.

Cảnh tượng kỳ vĩ diễn ra:

Dưới tác động của ý chí Thổ, luồng Hỏa Nguyên và luồng Tử Khí không còn triệt tiêu nhau nữa, mà bắt đầu bị ép buộc phải xoay tròn quanh nhau trong kinh mạch của Lăng Nhật Minh. Cậu chính là trung tâm Thái Cực, dùng Thổ làm nền tảng cho sự luân chuyển của hai nguồn năng lượng đối lập.

Hỏa Nguyên Chi TinhThái Cực Hỏa Nguyên Công dung hợp hoàn toàn, tạo ra một luồng chân khí mới: Xích Hỏa Minh Nguyên Khí. Luồng chân khí này không chỉ là Hỏa, mà còn mang theo sự kiên cố của Thổ và sự tinh khiết của Nguyên Tinh.

Đồng thời, luồng Tử Khí xâm nhập cũng bị luồng Minh Nguyên Khí này bao bọc, từ từ bị phân giải và hấp thụ, không phải để làm của riêng, mà để làm một phần của vòng tuần hoàn, như một sự đối lập tất yếu trong Thái Cực.

RẦMMMMMMMMM!

Một cột sáng đỏ cam rực rỡ, mang theo những đường vân màu vàng đất, bùng lên từ cơ thể Lăng Nhật Minh, xuyên thẳng qua mái đại điện, chiếu sáng cả bầu trời Hỏa Nguyên Sơn.

Lăng Nhật Minh đã đột phá. Cậu không chỉ hấp thụ Nguyên Tinh, mà còn đưa võ công của mình lên một cảnh giới mới: Xích Hỏa Minh Tôn Cảnh (Cảnh giới Tôn Giả Rực Lửa).

Thánh Tướng nhìn thấy cột sáng đó, đôi mắt đỏ máu của hắn ta lộ rõ sự kinh hãi tột độ.

“Không thể nào! Hỏa Nguyên đã đạt đến Nguyên Tôn Cảnh!” Hắn ta gầm lên. “Ngươi là hậu duệ của chính hắn!”

Lăng Nhật Minh từ từ đứng dậy. Toàn thân cậu không còn vẻ đau đớn, mà chỉ có sự uy nghiêm và sức mạnh tuyệt đối. Cậu giơ tay lên, không cần kiếm. Một luồng Minh Nguyên Khí đỏ cam ngưng tụ thành một quả cầu lửa rực rỡ, nhưng lại có hình dạng vuông vức, vững chãi như một khối đất. (Hỏa và Thổ)

“Ngươi đã thất bại, Sa Tướng.” Lăng Nhật Minh nói, giọng nói trầm hùng, uy lực.

Thánh Tướng biết, hắn ta không còn cơ hội. Đối thủ trước mặt hắn ta không còn là một thiếu niên, mà là một bậc tông sư vừa được tái sinh, có sức mạnh bản nguyên đối lập với hắn.

Hắn ta không dám đấu. Hắn ta chỉ tung ra một luồng tử khí cuối cùng, tạo ra một màn sương đen che chắn, rồi thân hình hắn ta hóa thành một bóng đen, lao ra khỏi đại điện, chạy trốn.

“Không được để hắn chạy!”

Phượng Cửu và Hắc Phong, mặc dù bị thương nặng, vẫn cố gắng gượng dậy đuổi theo.

Nhưng Lăng Nhật Minh ngăn lại. Cậu chỉ nhìn về hướng Thánh Tướng chạy trốn.

“Hắn ta sẽ quay lại. Và lần tới, sẽ là ở Kinh Thành.”

Lăng Nhật Minh quay người lại, nhìn Phượng Cửu đang bị thương. “Tả Hộ Pháp, Thánh Hỏa Giáo bây giờ chính thức là đồng minh của ta. Chấn chỉnh lại môn phái, và chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng.”

Phượng Cửu nhìn Lăng Nhật Minh, ánh mắt đầy sự tôn thờ. Nàng quỳ xuống, không phải vì yêu cầu, mà là vì sự thành kính tuyệt đối.

“Xin vâng lệnh Thánh Tử!”


Chương 50: Trận Đồ Thủy Tinh

I. Liên Minh Đoàn Tụ và Phân Tích Bí Mật

Ba ngày sau trận chiến tại Hỏa Nguyên Sơn, liên minh Minh Tôn Thức Tỉnh đã đoàn tụ trong căn mật thất được bảo vệ nghiêm ngặt của Thánh Hỏa Giáo. Lăng Nhật Minh (đã đột phá Xích Hỏa Minh Tôn Cảnh) và Phượng Cửu (Hộ Pháp), cùng Lục Ảnh Phong, Mộ Dung Yến, Mộng Điệp Y và Liễu Thanh Sương (người mang theo Thủy Nguyên Chi Tinh đã được bảo vệ) cùng nhau phân tích phiến ngọc bích chứa Trận Đồ của Tư Mệnh.

Phiến ngọc bích lạnh buốt, mang thuộc tính Thủy, nhưng lại khắc một Trận Đồ phức tạp có thuộc tính KimThổ.

“Trận Đồ này không hoàn chỉnh,” Lăng Nhật Minh trầm giọng, đặt tay lên phiến ngọc. Cậu vận Xích Hỏa Minh Nguyên Khí, luồng nhiệt lượng ấm áp tiếp xúc với ngọc lạnh. “Nó thiếu đi HỏaMộc để vận hành. Tư Mệnh cần Hỏa Nguyên của ta và Mộc Nguyên (đang bị Mộ Dung Yến cất giữ) để hoàn thiện và thao túng toàn bộ quy luật Ngũ Hành của Trung Nguyên.”

Mộng Điệp Y, với kiến thức Thiên Cơ Môn, xác nhận: “Đúng vậy. Trận Đồ này được gọi là Ngũ Hành Giao Hòa Trận tà đạo. Nó là một loại máy phát năng lượng, dùng sự cân bằng của Ngũ Hành để tạo ra một lỗ hổng Âm – Dương, từ đó triệu hồi hoàn toàn linh hồn của Tử Thần Thánh Tướng vào Trung Nguyên. Hiện tại, nó đang sử dụng Kim Nguyên từ Song Thần Binh làm nguồn năng lượng chính.”

“Mối nguy hiểm lớn nhất,” Liễu Thanh Sương, đại diện cho hệ Thủy, lên tiếng, “chính là Kim đã bị cường hóa bởi Tử Khí (Song Thần Binh). Thủy của Huyền Băng Môn chúng ta có thể làm suy yếu Kim, nhưng không thể phá hủy nó khi nó đã được bao bọc bởi năng lượng cấp độ Nguyên.”

II. Lĩnh Hội Linh Địa và Minh Tôn Tháp

Lăng Nhật Minh biết, để chống lại một trận pháp cấp độ Ngũ Hành, họ phải vượt qua khỏi giới hạn của võ học.

Cậu nhắm mắt lại, vận Vạn Kiếm Đồng Trần cùng với Xích Hỏa Minh Nguyên Khí vừa đột phá. Cậu không tìm kiếm kẻ thù, mà tìm kiếm Bản Nguyên.

Sâu bên trong lòng núi lửa đã tắt, cậu cảm nhận được sự vững chãi của Thổ, sự dập tắt của Hỏa bị kìm hãm, và một mạch linh khí thuần khiết đang chảy.

“Phượng Hộ Pháp,” Lăng Nhật Minh mở mắt ra, giọng nói đầy uy quyền. “Trong lòng núi này, có một không gian linh địa bị ẩn giấu, nơi có một mạch linh khí thuần khiết nhất. Đó không phải là hang động, đó là Linh Đài Cổ Mộ của Giáo phái các người, hay đúng hơn là Minh Tôn Tháp.”

Phượng Cửu lập tức quỳ xuống: “Thánh Tử quả nhiên là người được lửa thiêng chọn lựa! Linh Đài đó là nơi Giáo chủ các đời luôn tìm kiếm nhưng không thấy. Nếu người phát hiện ra nó, đây chính là ý trời! Nơi đó chính là Tâm Trận (trái tim của trận pháp) để chúng ta chống lại Tử Thần!”

III. Kế Hoạch Phản Công Ngũ Hành

Lăng Nhật Minh không chấp nhận sự tôn thờ, nhưng cậu chấp nhận sứ mệnh. Cậu lập tức đưa ra kế hoạch cuối cùng, sử dụng mọi Nguyên Tinh và sức mạnh có được:

  1. Trung Tâm Trận Pháp (Hỏa & Thổ): Lăng Nhật Minh sẽ dùng Minh Tôn Tháp làm nơi hấp thụ và khuếch đại sức mạnh. Cậu sẽ đặt Hỏa Nguyên Chi Tinh vào đó, tạo ra nguồn năng lượng phản kháng Tử Khí.
  2. Khóa Lõi Kim (Thủy): Liễu Thanh SươngMộng Điệp Y sẽ dùng Thủy Nguyên Chi Tinh và kiến thức trận pháp để tạo ra một vòng vây, trực tiếp đối kháng với Kim Nguyên của Song Thần Binh, làm suy yếu chúng.
  3. Hỗ Trợ Sinh Khí (Mộc): Mộ Dung Yến sẽ trấn giữ Mộc Nguyên Chi Tinh, không phải để chiến đấu, mà để cung cấp sinh khí liên tục cho các thành viên trong liên minh và trận pháp, chống lại sự tiêu hao của Tử Khí.
  4. Kiếm Quyết Quyết Định: Yến Thập Tam sẽ được giao nhiệm vụ ám sát quan trọng nhất: tiêu diệt Kẻ thừa kế và đoạt lại Song Thần Binh.

“Chúng ta sẽ dùng Ngũ Hành Luân Chuyển để chống lại sự hủy diệt của Tử Thần. Sinh Mệnh sẽ chiến thắng Cái Chết!”


Hồi 14: Tử Thần Kháng Cự

Chương 50: Trận Đồ Thủy Tinh 

IV. Lĩnh Hội Huyền Băng Phá Kim Quyết

Sau khi kế hoạch được định hình, Lăng Nhật Minh tập trung vào việc cường hóa khả năng của mình và đồng đội.

Cậu quay sang Liễu Thanh Sương. “Liễu cô nương, ta cần biết chính xác sức mạnh Thủy của cô có thể làm gì với Kim của Song Thần Binh.”

Liễu Thanh Sương gật đầu. Nàng biết đây là lúc phải tin tưởng. Nàng giải thích về công pháp bí mật: “Võ công trấn phái của Huyền Băng Môn là Huyền Băng Phá Kim Quyết. Nó không phải chỉ tạo ra băng. Nó tạo ra Hàn Khí Cực Âm, có khả năng làm chậm và gây nứt vỡ những vật thể Kim cứng rắn nhất. Với Thủy Nguyên Chi Tinh, ta có thể tạo ra một vòng vây băng giá, làm cho Kim Nguyên trong Song Thần Binh mất đi sự sắc bén và trở nên nặng nề.”

Lăng Nhật Minh trầm ngâm. Cậu chợt nhớ lại lời nói của Lý Vô Thần: “Trong sự hủy diệt của Hỏa, phải có sự mềm dẻo của Thủy.”

“Ta đã hiểu,” Lăng Nhật Minh nói. Cậu đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay Liễu Thanh Sương. “Ta sẽ truyền Minh Nguyên Khí của ta vào cô. Hỏa sẽ làm nóng Thủy, không phải để tiêu hủy, mà để khuếch đại sự đối lập. Sau đó, Thủy của cô sẽ trở thành Thủy Phán Quyết đối với Kim.”

Cảnh tượng truyền công lập tức diễn ra. Lăng Nhật Minh truyền một luồng nhiệt lượng tinh thuần vào Liễu Thanh Sương. Nàng cảm thấy một ngọn lửa ấm áp chạy khắp người, nhưng nó không hề làm tan chảy nội công băng giá của nàng, mà ngược lại, làm cô đọngcường hóa nó.

BÙM!

Liễu Thanh Sương mở mắt ra. Xung quanh nàng, một lớp băng mỏng manh hình thành ngay lập tức, nhưng lớp băng này có màu trắng ngọc tinh khiết, không phải màu xanh lam bình thường. Nàng đã lĩnh hội được cảnh giới Thủy Hỏa Đồng Lực, giúp Băng Hồn Phá Kim Quyết đạt đến cảnh giới tối thượng.

Võ công mới được lĩnh hội: Thủy Hỏa Phán Quyết Kình.

V. Thách Thức Cuối Cùng

Sự chuẩn bị của họ đã đến hồi kết. Nhưng đúng lúc đó, Mộng Điệp Y nhận được một tin báo khẩn cấp từ Thiên Cơ Lâu.

“Tin báo khẩn! Tứ Tướng của Hắc Sa Giáo đã hội quân tại kinh thành, và Lục Băng Cơ đã xuất hiện. Nàng ta đã tấn công cơ sở của chúng ta và đang tiến thẳng về Huyền Băng Môn để đoạt Thủy Nguyên Chi Tinh từ tay Liễu cô nương!”

Liễu Thanh Sương sắc mặt tái nhợt: “Lục Băng Cơ… là chị gái ta! Nàng ấy đã bị Tư Mệnh mua chuộc từ lâu! Nàng ta là cao thủ Thủy đã đạt đến Cực Âm Cảnh! Nàng ta sẽ là khắc tinh của ta!”

“Yến Thập Tam sẽ không kịp!” Lục Ảnh Phong hét lên. “Nếu nàng ta phá vỡ Huyền Băng Môn, trận pháp của chúng ta sẽ bị tê liệt!”

Lăng Nhật Minh đứng thẳng, ánh mắt cậu dán chặt vào Lục Ảnh Phong. “Ngươi là Phong. Ngươi phải quay về bảo vệ nàng. Đây là cuộc chiến của Ái TìnhBổn Mệnh!”

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 0

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *