Xà Nữ Tìm Chồng

5/5 - (3 bình chọn)

Xà Nữ Tìm Chồng

Một câu chuyện cổ tích Việt Nam mới, kể về hành trình của một xà nữ khao khát tình yêu và cuộc sống con người, qua ba chương truyện đầy biến động, thử thách và những giá trị nhân văn sâu sắc.

Chương 1: Giấc Mộng Trần Gian

1.1. Lam Thủy: Nơi Thanh Tịnh và Khao Khát

Nơi thâm sơn cùng cốc, giữa những ngọn núi chót vót mà mây vờn sương phủ bốn mùa, Lam Thủy Tuyền uy nghi ngự trị. Không phải là một cái hồ đơn thuần, Lam Thủy Tuyền là một thế giới. Mặt nước xanh biếc, tĩnh lặng như gương, phản chiếu tầng tầng lớp lớp mây trời và rừng cây cổ thụ, nhưng sâu thẳm dưới đáy lại là một kinh thành lộng lẫy, nơi Xà Tộc đã sinh sống qua hàng vạn năm.

Xà Nữ Tìm Chồng
Xà Nữ Tìm Chồng

Kinh thành dưới đáy Lam Thủy được kiến tạo từ những khối ngọc bích và san hô ánh trăng, lấp lánh dưới luồng ánh sáng xanh huyền ảo xuyên qua mặt nước. Nơi đây, Xà Tộc, những sinh vật đã tu luyện đến mức tinh hoa, sống trong sự vương giả, uy quyền, và một thứ quyền năng siêu phàm mà con người chỉ có thể mơ ước. Xà Vương, một vị vua nhân từ nhưng nghiêm khắc, cai quản vương quốc này.

Liễu Thanh là công chúa út của ngài. Nàng đã trải qua ngàn năm tu luyện, vượt qua biết bao kiếp nạn thiên lôi để đạt đến khả năng hóa thành hình người trọn vẹn. Nàng có vẻ đẹp tuyệt trần, với đôi mắt xanh ngọc lấp lánh, mái tóc đen dài như suối, và làn da trắng ngần mang theo chút lạnh lẽo của hồ sâu. Nhưng điều khiến Liễu Thanh khác biệt với những người chị em kiêu kỳ, chỉ ham mê quyền phép và sự trường sinh, chính là trái tim nàng. Trái tim ấy, vốn được cấu tạo từ linh khí ngàn năm, lại thổn thức theo một nhịp đập rất “người.”

Trong vương quốc Lam Thủy, nàng là một sự dị biệt. Trong khi các chị mải miết luyện tập thuật biến hình thành những con mãng xà khổng lồ để phô trương sức mạnh, Liễu Thanh lại dành thời gian ngồi bên mép hồ, nơi có một khe nước nhỏ thông lên mặt đất. Nàng không nghe tiếng rồng ngâm, cũng không nghe tiếng nhạc lễ xà tộc; nàng lắng nghe những âm thanh đến từ thế giới bên trên.

Tiếng rì rào của gió lùa qua rừng tre, tiếng suối chảy róc rách, và đặc biệt là tiếng người. Nàng nghe rõ tiếng leng keng của lưỡi rìu va vào thân gỗ của các chàng trai tiều phu. Nàng nghe tiếng sáo diều vi vút của đám trẻ mục đồng thả trâu trên triền núi. Những âm thanh ấy, mộc mạc và chân thực, như một sợi tơ vô hình níu kéo tâm hồn nàng.

Nhưng điều ám ảnh và thôi thúc Liễu Thanh nhất chính là những câu chuyện tình yêu. Đôi khi, những đôi trai gái trốn lên tận Lam Thủy Tuyền để tâm sự, và những lời hẹn ước son sắt của họ đã xuyên qua mặt nước hồ, in sâu vào tâm khảm nàng.

“Dù phải cách xa ngàn dặm, thiếp cũng nguyện đợi chàng trọn đời.” “Dù cha mẹ có ngăn cấm, ta cũng không từ bỏ nàng.” “Chỉ mong được sống một ngày bên nhau, còn hơn vạn năm lẻ loi.”

Những lời thề non hẹn biển đó, nghe qua thì có vẻ yếu đuối và phù phiếm, nhưng đối với Liễu Thanh, chúng lại chất chứa một thứ quyền năng lớn lao hơn bất kỳ phép thuật nào của Xà Tộc: quyền năng của Tình Yêu Chân Thật. Xà Tộc sống lâu, nhưng tình yêu của họ thường gắn liền với sự chiếm hữu, với quyền lực, và với sự ràng buộc của phép thuật. Nàng muốn một tình yêu không cần đến linh khí, không cần đến sự bất tử, một tình yêu con người đơn thuần.

Giấc mộng trần gian của Liễu Thanh không phải là sự khám phá; đó là một sự khao khát được thuộc về, được trải nghiệm sự hữu hạn và trọn vẹn của cuộc sống phàm nhân. Nàng muốn khoác lên mình tà áo lụa mỏng manh, không phải vảy rồng lấp lánh. Nàng muốn dạo bước trên nền đất, không phải lướt nhẹ trên dòng nước. Nàng muốn một người chồng, yêu nàng vì chính Liễu Thanh, chứ không phải vì nàng là công chúa Xà Tộc, hay vì nàng sở hữu sức mạnh ngàn năm.

1.2. Lời Xin và Giao Ước của Xà Vương

Khao khát của Liễu Thanh ngày càng trở nên mãnh liệt, đến mức nàng không còn yên lòng với cuộc sống dưới đáy hồ. Một buổi tối, khi ánh trăng rằm chiếu xuyên qua mặt hồ tạo thành một cột sáng rực rỡ, nàng quỳ gối trước Xà Vương tại điện Long Xà.

Xà Vương, với thân hình to lớn và đôi mắt vàng kim thâm trầm, nhìn thấu tâm can con gái.

“Liễu Thanh, con của ta,” giọng ngài vang vọng như tiếng sấm nổ xa. “Con biết rõ, thế giới loài người là nơi đầy rẫy hiểm nguy, đầy dẫy sự dối trá và phù du. Họ có tuổi thọ ngắn ngủi, có sự nghi ngờ và lòng tham không đáy. Tại sao con lại từ bỏ vinh hoa vạn năm để khao khát một cuộc sống chóng tàn?”

Liễu Thanh ngước nhìn cha, đôi mắt ngấn lệ nhưng ý chí kiên định. “Phụ Vương, con không tìm kiếm sự bất tử; con tìm kiếm sự sống. Con đã sống ngàn năm, nhưng con chưa từng yêu. Tình yêu của Xà Tộc ta là sự bảo vệ, sự sở hữu; nhưng tình yêu của con người, con cảm nhận được, là sự hy sinh, là sự thấu hiểu. Con muốn được trải nghiệm cảm xúc đó. Con muốn một người chồng, một người sẽ chấp nhận con, kể cả khi biết con là một con rắn.”

Xà Vương thở dài, một tiếng thở dài khiến cả hồ Lam Thủy rung chuyển nhẹ. Ngài yêu thương cô con gái út ngây thơ này hơn bất cứ ai. Ngài biết rằng, nếu không cho nàng thỏa nguyện, nàng sẽ mãi mãi sống trong dằn vặt.

“Vậy thì, ta sẽ cho con đi.” Xà Vương cuối cùng cũng chấp thuận, nhưng đôi mắt ngài ánh lên sự lo lắng khôn nguôi. “Nhưng con phải nhớ, con là Xà, và con người khó có thể vượt qua được ranh giới của nỗi sợ hãi. Ta đặt ra một điều kiện.”

Ngài triệu hồi một viên ngọc nhỏ, sáng lấp lánh như một giọt nước mắt băng giá. Đó là Lam Châu, viên ngọc đã hấp thụ linh khí của Lam Thủy Tuyền trong suốt một trăm năm.

“Viên Lam Châu này sẽ giúp con duy trì hình dạng con người, chống lại tà khí và là cầu nối để con liên lạc với gia đình. Nhưng thời hạn cho con là một năm. Trong vòng một năm, con phải tìm được một người đàn ông, một người thật lòng yêu thương con, chấp nhận con là Liễu Thanh, con gái của Xà Tộc. Nếu thất bại, con phải trở về Lam Thủy và vĩnh viễn không được mơ tưởng đến thế giới loài người nữa.”

Liễu Thanh đón nhận viên ngọc với sự kính cẩn và lòng biết ơn vô hạn. Một năm – quãng thời gian ngắn ngủi đối với sinh mệnh ngàn năm của nàng, nhưng lại quá dài cho một cuộc tìm kiếm định mệnh. Nàng thề với lòng mình sẽ không bao giờ phụ lòng tin của phụ vương.

Nàng khoác lên mình bộ xiêm y màu xanh ngọc do chính nàng dệt nên từ tơ của nhện biển, hóa phép ẩn đi chiếc đuôi xà và sự lạnh lẽo của cơ thể. Nàng bước lên trần gian, mang theo cái tên mới: Thanh Trúc – giản dị, thanh tao, như cây tre sống giữa trần ai.

1.3. Bước Chân Đầu Tiên và Sự Kỳ Lạ của Thế Gian

Thế giới con người hiện ra trước mắt Thanh Trúc như một bức tranh sống động, rực rỡ sắc màu và âm thanh. Nàng bước ra khỏi màn sương mù của Lam Thủy, đôi chân trần chạm vào thảm cỏ ướt sương, cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời mùa xuân.

Nàng đi dọc theo con đường mòn dẫn xuống chân núi, say sưa ngắm nhìn mọi thứ. Cánh đồng lúa vàng óng ả trải dài đến tận chân trời, những mái nhà tranh đơn sơ san sát nhau, khói bếp lượn lờ trong không khí mang theo mùi thơm của cơm gạo và gỗ cháy – những mùi hương hoàn toàn xa lạ với nàng.

Tuy nhiên, sự ngây thơ và thiếu hiểu biết về thế giới loài người đã nhanh chóng biến niềm vui ban đầu thành những khó khăn dở khóc dở cười.

Nàng gặp một người bán hàng rong bày bán những chiếc vòng ngọc trai lấp lánh. Liễu Thanh, quen với việc ngọc ngà dưới đáy hồ là thứ sẵn có, đã vô tư cầm lấy một chiếc. Người bán hàng hét lên, đòi nàng phải trả tiền.

“Tiền? Tiền là gì?” Thanh Trúc ngây thơ hỏi, giơ ra viên ngọc trai mà nàng vừa hái dưới hồ. Viên ngọc này đẹp hơn gấp trăm lần những thứ bày trên sạp hàng.

Người bán hàng nhìn viên ngọc của nàng, đôi mắt sáng rực lòng tham. Hắn ta toan giật lấy nhưng lại thấy khí chất phi phàm của nàng, đành dè dặt nói: “Đây là bạc. Của cô là châu báu, nhưng ở đây người ta dùng đồng tiền. Cô muốn mua thì phải trả tiền!”

Thanh Trúc chợt hiểu ra. Thế giới này không vận hành bằng sự trao đổi linh khí hay ngọc quý, mà bằng những đồng xu kim loại. Nàng đành rút trong người ra một nén vàng nhỏ (một món quà riêng của mẹ nàng), đổi lấy vài đồng tiền lẻ để tạm thời hòa nhập.

Cuộc sống không chỉ có những khó khăn vật chất. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thanh Trúc, cộng thêm sự ngây thơ thuần khiết, đã trở thành nam châm thu hút những ánh mắt thèm muốn.

Nàng đi đến đâu, người ta cũng nhìn theo. Đàn bà thì ghen ghét, đàn ông thì say mê. Nàng không hiểu tại sao lại phải giấu đi vẻ đẹp, vì dưới Lam Thủy, vẻ đẹp là niềm kiêu hãnh. Nhưng ở trần gian, vẻ đẹp lại là một gánh nặng, là nguyên nhân của mọi rắc rối.

Nàng đã gặp gỡ nhiều người. Có những thương nhân giàu có hứa hẹn tặng nàng nhà lầu, gấm vóc, dùng lời đường mật để lừa gạt. Nàng chỉ cần nhìn vào đôi mắt họ, trái tim Xà Tộc vốn nhạy cảm với năng lượng, đã nhận ra sự giả dối, sự ham muốn thể xác và lòng tham chiếm hữu. Những lời nói hoa mỹ đó không thể khiến trái tim nàng, nơi Lam Châu đang âm thầm tỏa sáng, rung động dù chỉ một chút.

Thanh Trúc hiểu rằng, để tìm được một tình yêu chân thật, nàng phải tìm một người nhìn thấy được tâm hồn nàng, chứ không phải vẻ ngoài.

1.4. Trần An: Ánh Sáng Giữa Dòng Đời

Bước ngoặt định mệnh xảy ra vào một buổi chiều tà, khi Thanh Trúc đang dạo bước trong một khu chợ nhỏ ven sông. Chợ lúc này đông đúc, mọi người hối hả mua sắm trước khi trời tối. Thanh Trúc, mãi mê nhìn ngắm những chiếc đèn lồng giấy màu đỏ rực, đã vô tình lọt vào tầm mắt của một tên công tử nhà giàu khét tiếng trong vùng, tên là Bách Khang.

Bách Khang là con trai độc nhất của một phú hộ có quyền lực trong huyện. Hắn ta quen thói trăng hoa, và khi nhìn thấy vẻ đẹp thoát tục của Thanh Trúc, đôi mắt hắn ta lập tức ánh lên vẻ chiếm đoạt.

“Ái chà, từ đâu lại có tiên nữ lạc bước xuống đây thế này?” Bách Khang cười cợt, cùng đám gia nhân chặn đường Thanh Trúc. Hắn đưa tay toan nắm lấy cánh tay nàng.

Thanh Trúc giật mình, theo bản năng lùi lại. Yêu khí từ Lam Châu khẽ tỏa ra, khiến Bách Khang cảm thấy một luồng lạnh thấu xương lướt qua. Hắn ta hơi khựng lại, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép hắn bỏ cuộc.

“Nàng thơ ngây quá. Ta là Bách Khang, ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn. Nàng hãy theo ta, ta sẽ cho nàng cuộc sống vương giả gấp trăm lần cuộc sống này.”

Mặt Thanh Trúc tái đi vì giận dữ và sợ hãi. Nếu nàng dùng phép thuật, nàng có thể khiến hắn biến thành tro bụi ngay lập tức. Nhưng nàng đã hứa với Xà Vương là sẽ sống như một con người. Nàng không thể dùng quyền năng.

Giữa lúc Bách Khang đang cười ngạo nghễ, một giọng nói trầm ấm và chính trực vang lên:

“Công tử Bách Khang, đây là chốn chợ búa công cộng. Xin nhường đường cho cô nương.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng. Đó là một chàng thư sinh trẻ tuổi, gầy gò, mặc áo vải thô đã bạc màu, tay cầm vài cuốn sách cũ kỹ. Đó chính là Trần An.

Trần An không có vẻ ngoài hào nhoáng, không có cơ bắp vạm vỡ. Anh chỉ có một ánh mắt kiên nghị và khí chất chính trực. Anh là một thư sinh nghèo, cha mẹ mất sớm do bệnh dịch, một mình vừa làm gia sư, vừa chép sách thuê để nuôi cô em gái nhỏ đang tuổi ăn học. Cuộc sống vất vả đã rèn luyện cho Trần An một ý chí sắt đá và một tấm lòng nhân hậu hiếm có.

Bách Khang phá lên cười. “Ồ, là tên mọt sách Trần An đây sao? Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ngươi nghĩ thứ nghèo nàn, hèn mọn của ngươi có thể so sánh với ta sao?”

Trần An không nao núng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thanh Trúc, kéo nàng đứng sau lưng mình. “Ta không so sánh. Ta chỉ biết rằng, đạo làm người là phải tôn trọng phụ nữ. Xin công tử hãy giữ thể diện cho bản thân.”

Bách Khang tức giận, định ra lệnh cho gia nhân đánh Trần An, nhưng chợt nhận thấy có quá nhiều người đang nhìn. Hắn ta không muốn mang tiếng ức hiếp kẻ yếu giữa ban ngày. Hắn nhìn chằm chằm Thanh Trúc, ánh mắt đầy đe dọa.

“Ngươi đợi đấy, cô nương,” hắn gầm gừ. “Rồi ngươi sẽ thấy, cái nghèo hèn này không thể bảo vệ ngươi được đâu.”

Nói rồi, Bách Khang và đám người của hắn bỏ đi, để lại một khoảng lặng trong khu chợ.

Thanh Trúc đứng sau lưng Trần An, trái tim nàng đập rộn ràng, không phải vì sợ hãi Bách Khang, mà vì cảm xúc mới lạ đang trào dâng trong lồng ngực. Sự ấm áp từ bàn tay Trần An chạm vào vai nàng, sự bảo vệ không vụ lợi của chàng, đã lay động nàng sâu sắc. Đó chính là thứ tình yêu vô điều kiện mà nàng đang tìm kiếm.

“Cô nương không sao chứ?” Trần An quay lại, giọng nói ấm áp và có chút lo lắng. “Cô nên cẩn thận. Công tử Bách Khang là kẻ thâm hiểm.”

“Tôi… tôi không sao.” Thanh Trúc lí nhí đáp, lần đầu tiên nàng cảm thấy bối rối trước một người phàm trần. “Đa tạ công tử đã ra tay nghĩa hiệp.”

“Không có gì. Tôi là Trần An, cô cứ gọi tôi là An.” Anh mỉm cười hiền hậu, và nụ cười đó rạng rỡ như ánh nắng chiếu xuyên qua khe lá.

“Tôi là Thanh Trúc.”

Cuộc gặp gỡ định mệnh đó đã gieo vào lòng Thanh Trúc một hạt giống tình yêu. Nàng biết, chàng trai này chính là người nàng đang tìm kiếm.

1.5. Tình Yêu Nảy Nở

Từ sau lần gặp gỡ đó, Thanh Trúc bắt đầu tìm cách tiếp cận Trần An. Nàng không thể dùng phép thuật để tạo ra những cơ hội, nàng phải hành động như một cô gái phàm trần đang thầm yêu.

Nàng tìm đến căn nhà lá đơn sơ nơi Trần An và em gái anh, cô bé Mai, đang sinh sống. Nàng lấy cớ muốn học hỏi về chữ nghĩa và thi phú để có lý do ở gần Trần An.

Cuộc sống của Trần An rất khó khăn. Anh phải thức khuya dậy sớm, vừa học, vừa làm lụng để nuôi Mai. Sức khỏe anh không được tốt vì lao lực quá độ.

Thanh Trúc đã dùng những kiến thức y thuật mà Xà Tộc tích lũy ngàn năm để chăm sóc anh và Mai. Nàng không dùng phép màu; nàng dùng những loại thảo dược quý hiếm mà nàng mang theo từ Lam Thủy, nấu thành những thang thuốc bổ dưỡng.

“Anh An, anh phải ăn uống đầy đủ thì mới có sức học. Em thấy anh gầy quá.” Nàng dịu dàng đặt bát cháo nóng hổi trước mặt anh.

Trần An nhìn nàng, đôi mắt đầy vẻ biết ơn. “Cảm ơn em, Thanh Trúc. Từ khi có em, anh và Mai đỡ vất vả hơn nhiều.”

Mai, cô bé em gái lanh lợi, rất yêu quý Thanh Trúc. “Chị Trúc nấu ăn ngon hơn anh An nấu nhiều! Chị lại còn kể chuyện cổ tích hay nữa.”

Thanh Trúc kể cho Mai nghe những câu chuyện về Lam Thủy, về những loài cá lấp lánh và những loài rồng con bé bỏng, dĩ nhiên là nàng đã biến tấu để chúng trở nên phù hợp với thế giới con người.

Dần dần, Trần An không chỉ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Thanh Trúc, mà còn bởi tấm lòng nhân hậu, sự dịu dàng và trí tuệ vượt trội của nàng. Nàng thông minh, thấu hiểu nhân tình thế thái một cách sâu sắc, mặc dù đôi khi nàng vẫn ngây thơ trước những điều nhỏ nhặt nhất của cuộc sống.

Họ thường cùng nhau ngồi dưới gốc tre già sau nhà, Trần An đọc thơ, Thanh Trúc lắng nghe. Tình yêu của họ nảy nở một cách tự nhiên, trong sáng và giản dị như hơi thở. Trần An không hề hỏi về gia thế của nàng, không hỏi về nguồn gốc tài sản (mà nàng dùng để giúp anh trang trải cuộc sống). Anh chỉ cần biết rằng, mỗi khi nhìn vào đôi mắt nàng, anh thấy một tâm hồn thuần khiết, một bến đỗ bình yên cho cuộc đời đầy sóng gió của mình.

Một đêm trăng sáng, khi cả hai ngồi lặng lẽ ngắm ánh trăng treo trên ngọn tre, Trần An đã lấy hết can đảm để bày tỏ lòng mình.

“Thanh Trúc,” giọng anh trầm ấm, chân thành. “Anh biết, anh chỉ là một thư sinh nghèo, không thể mang lại cho em cuộc sống giàu sang. Em xứng đáng với một người tốt hơn, giàu có hơn anh gấp bội. Nhưng anh phải nói, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Anh yêu sự dịu dàng, sự thông minh và lòng nhân hậu của em. Em có bằng lòng làm vợ anh không?”

Thanh Trúc cảm động đến trào nước mắt. Nàng đã tìm được rồi. Đây chính là người mà nàng khao khát, người đã nhìn thấy tâm hồn nàng, yêu nàng mà không cần biết nàng là ai.

“Anh An,” nàng nắm chặt tay anh, Lam Châu trong người nàng khẽ rung động vì xúc cảm. “Em không cần giàu sang. Em chỉ cần một người yêu em thật lòng. Em bằng lòng, em nguyện ý làm vợ anh.”

Trần An ôm lấy nàng trong hạnh phúc vỡ òa. Cuộc đời anh từ nay đã có thêm một ánh sáng, một niềm hi vọng.

1.6. Áp Lực và Bóng Đêm Bắt Đầu

Hạnh phúc tưởng chừng đã trọn vẹn, nhưng đó cũng là lúc bóng tối của trần gian bắt đầu đổ xuống.

Thứ nhất, sự trở lại của Bách Khang. Tên công tử không dễ dàng bỏ qua mối hận bị làm bẽ mặt và sự thèm muốn vẻ đẹp của Thanh Trúc. Hắn ta bắt đầu dùng mọi thủ đoạn. Hắn mua chuộc quan lại địa phương, làm khó dễ công việc chép sách của Trần An. Hắn ta còn thuê người loan tin đồn thất thiệt, nói rằng Thanh Trúc là kẻ đào mỏ, lợi dụng lòng tốt của Trần An, rằng nàng là một người phụ nữ không có gia thế, không có nguồn gốc rõ ràng.

“Cô ta là đồ không cha không mẹ, chắc chắn là kẻ lừa đảo!” Hắn ta rêu rao.

Trần An kiên quyết bảo vệ Thanh Trúc. Anh đặt trọn niềm tin vào người mình yêu, nhưng những lời đàm tiếu cứ như những mũi kim châm vào tai anh, khiến cuộc sống của hai người trở nên ngột ngạt.

Thứ hai, bí mật của Xà Nữ. Áp lực lớn nhất đối với Thanh Trúc lại đến từ chính bản thân nàng. Nàng đã đồng ý làm vợ Trần An, nhưng nàng vẫn chưa thể nói ra sự thật. Làm sao nàng có thể nói với chàng rằng, người con gái dịu dàng mà chàng yêu thương lại là một con Bạch Xà ngàn năm tuổi?

Mỗi khi Trần An bày tỏ tình yêu, Thanh Trúc lại thấy tội lỗi. Lam Châu trong người nàng rung lên liên tục, không phải vì yêu khí, mà vì sự lo lắng. Nàng sợ hãi khoảnh khắc Trần An biết được sự thật, sợ hãi đôi mắt chính trực đó sẽ ánh lên sự kinh hoàng và xa lánh.

Một lần, Mai bị cảm nặng. Theo bản năng Xà Tộc, Thanh Trúc đã dùng một chút linh khí để nhanh chóng chữa khỏi cho cô bé. Trần An thấy Mai khỏe lại thần kỳ, anh đã hỏi: “Thanh Trúc, em làm cách nào mà Mai khỏi bệnh nhanh thế?”

Thanh Trúc lúng túng, chỉ đáp: “Em dùng một loại lá cây quý ở quê em thôi. Em may mắn tìm được.”

Nàng hiểu rằng, nàng không thể giấu giếm mãi được. Giao ước của Xà Vương là phải được chấp nhận con người thật của nàng. Nếu nàng giấu đi thân phận, thì dù Trần An có cưới nàng, giao ước đó cũng coi như thất bại.

Thứ ba, thời hạn một năm. Mùa xuân trôi qua, lá vàng bắt đầu rơi rụng. Thời gian không chờ đợi ai, đặc biệt là một xà nữ khao khát trở thành con người. Thanh Trúc thầm đếm từng ngày. Chỉ còn chưa đầy sáu tháng nữa là đến hạn. Nàng cần phải nói ra sự thật, nhưng nàng lại quá sợ hãi mất đi hạnh phúc mong manh này.

Tình yêu của họ như một ngọn lửa nhỏ nhoi, ấm áp nhưng dễ bị dập tắt bởi cơn gió lạnh của định kiến và sự sợ hãi. Thanh Trúc biết, thử thách lớn nhất không phải là Bách Khang, mà chính là sự thật nằm sâu trong cơ thể nàng.

Nàng nhìn Trần An đang say sưa đọc sách dưới ánh đèn dầu, vẻ mặt bình yên và đầy hi vọng. Nàng tự hỏi: Liệu tình yêu ấy có đủ sức mạnh để vượt qua ranh giới của hai thế giới, vượt qua sự khác biệt sinh tử giữa người và yêu, giữa phàm nhân và thần tộc? Đó là câu hỏi mà nàng xà nữ phải tìm lời giải đáp trước khi Lam Thủy gọi nàng trở về vĩnh viễn.

(Hết Chương 1)

Chương 2: Sóng Gió Trần Ai

2.1. Hôn Ước Giữa Dòng Đời

Mùa thu đi qua, nhường chỗ cho mùa đông se lạnh của trần gian. Mặc dù cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng tình yêu đã sưởi ấm căn nhà lá đơn sơ của Trần An và Thanh Trúc. Sau lời tỏ tình dưới ánh trăng, cả hai đã quyết định cử hành hôn lễ. Một đám cưới giản dị, chỉ có vài người hàng xóm thân thiết và cô em gái Mai lanh lợi.

Trần An, với bộ áo the cũ đã được Thanh Trúc giặt ủi phẳng phiu, vẫn toát lên vẻ thư sinh nho nhã. Anh không có sính lễ cao sang, chỉ có một tấm lòng chân thành và một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương do chính tay anh chạm khắc tặng nàng.

“Trúc à,” anh thầm thì, cài chiếc trâm lên mái tóc đen nhánh của nàng, “Anh biết, anh không thể hứa với em một cuộc sống giàu sang, nhưng anh hứa sẽ dùng trọn đời này để yêu thương và bảo vệ em.”

Xà Nữ Tìm Chồng
Xà Nữ Tìm Chồng

Nước mắt Thanh Trúc rơi xuống. Lời thề này quý giá hơn vạn viên ngọc bích dưới đáy Lam Thủy. Nàng thầm nhủ, mình đã tìm thấy rồi, tìm thấy người chồng lý tưởng mà nàng hằng mơ ước. Lam Châu trong lồng ngực nàng tỏa ra hơi ấm dịu nhẹ, như một lời chúc phúc thầm lặng. Nàng chỉ ước gì, nàng có thể nói ra sự thật ngay lúc này. Nhưng sự sợ hãi vẫn là một xiềng xích vô hình trói buộc nàng. Nàng tin, nàng cần thêm thời gian để Trần An hiểu nàng sâu sắc hơn, để tình yêu có thể thắng được sự sợ hãi cố hữu của con người.

Cuộc sống hôn nhân ban đầu là một chuỗi ngày êm đềm, giản dị. Thanh Trúc khéo léo vun vén gia đình. Nàng không chỉ giúp Trần An sắp xếp sách vở, nấu những bữa cơm đạm bạc mà ngon miệng, mà còn dùng trí tuệ Xà Tộc để chỉ dẫn cho Trần An về những tri thức mà anh chưa từng biết, giúp anh tiến bộ nhanh chóng trong việc học hành. Họ cùng nhau vượt qua những khó khăn về tiền bạc, cùng nhau chăm sóc Mai. Nàng cảm thấy mình thật sự là một con người, được sống, được yêu, được trải nghiệm niềm hạnh phúc hữu hạn mà vĩ đại.

2.2. Hắc Ám Gõ Cửa

Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của họ lại trở thành cái gai trong mắt kẻ khác. Công tử Bách Khang, sau khi bị Trần An làm bẽ mặt và mất đi mục tiêu chiếm đoạt Thanh Trúc, đã nuôi trong lòng mối hận thù sâu sắc. Hắn không thể chấp nhận việc một tên thư sinh nghèo hèn lại cưới được người con gái tuyệt sắc mà hắn thèm khát.

Lòng căm hận và sự tò mò đã thôi thúc Bách Khang tìm đến chốn thâm sơn cùng cốc khác, nơi ẩn náu của Pháp Sư Lão Độc, một vị pháp sư tà đạo khét tiếng. Lão Độc là một kẻ gầy gò, mắt hõm sâu, lưng còng, nhưng công lực lại vô cùng thâm hậu. Lão ta chuyên hành nghề luyện bùa chú, dùng tà khí để trục lợi.

Khi Bách Khang trình bày về Thanh Trúc, Lão Độc nhắm mắt lại, dùng thuật truy vết yêu khí. Chỉ trong chốc lát, đôi mắt lão mở ra, phát ra ánh nhìn tham lam và kinh ngạc.

“Đúng là yêu khí, nhưng lại tinh thuần và mạnh mẽ lạ thường!” Lão Độc gầm gừ, giọng nói khàn đặc như tiếng đá mài. “Không phải là yêu ma tầm thường. Nàng ta là Xà Tộc, đã tu luyện ngàn năm, sắp hóa thành Tiên rồi. Hơn nữa…”

Lão ta đưa tay ra, vẽ một vòng tròn ma quái trong không khí, rồi dùng móng tay gõ nhẹ vào. Một ảo ảnh mờ ảo hiện ra, cho thấy viên Lam Châu đang tỏa sáng trong lồng ngực Thanh Trúc.

“Hừm! Nàng ta có Lam Châu – bảo vật của Lam Thủy Xà Tộc! Viên ngọc này là tinh hoa của linh khí ngàn năm, thứ mà lão đã tìm kiếm bấy lâu nay. Nếu lão luyện được nó thành linh đan, công lực của lão sẽ tăng lên gấp mười lần, có thể phá vỡ cánh cửa Thiên Giới!”

Lòng tham của Lão Độc bùng lên mạnh mẽ. Hắn ta không quan tâm đến việc trả thù vặt vãnh của Bách Khang. Cái hắn cần là Lam Châu.

“Ngươi muốn trả thù? Dễ thôi,” Lão Độc nói, ánh mắt gian xảo. “Ngươi sẽ giúp lão bắt con xà nữ đó, và Lam Châu sẽ thuộc về lão. Đổi lại, lão sẽ cho ngươi một ít độc dược để hủy hoại tên thư sinh kia, và giữ lại con xà nữ để ngươi làm tì thiếp trước khi lão luyện đan. Ngươi thấy thế nào?”

Bách Khang mừng như điên. Vừa trả được thù, vừa có được mỹ nhân, lại còn không phải chịu bất cứ rủi ro nào. Hắn ta cúi lạy Lão Độc, hứa sẽ làm tất cả những gì lão yêu cầu.

Kể từ đó, hai kẻ độc ác này đã liên kết với nhau, bắt đầu một chiến dịch hắc ám nhằm hủy hoại hạnh phúc của Thanh Trúc và Trần An.

2.3. Lời Đồn và Cái Bẫy Nghi Ngờ

Lão Độc biết rằng, để bắt được một xà nữ ngàn năm tu luyện, không thể dùng sức mạnh đơn thuần. Phải dùng đến sự nghi ngờ và nỗi sợ hãi cố hữu của con người.

Giai đoạn 1: Gieo rắc sợ hãi. Lão Độc đã tạo ra những con rắn giả, dùng tà thuật điều khiển chúng bò vào chuồng gia súc của dân làng vào ban đêm, cắn chết vài con vật. Sau đó, hắn ta ngụy trang thành một đạo sĩ đi ngang qua, chỉ trích:

“Gia súc bị chết một cách kỳ lạ. Đây là yêu khí từ thâm sơn cùng cốc. Yêu quái đã trà trộn vào làng rồi!”

Giai đoạn 2: Hướng mũi dùi vào Thanh Trúc. Bách Khang bắt đầu phát tán những tin đồn rỉ tai, kết nối sự xuất hiện của Thanh Trúc với những tai ương vừa xảy ra.

“Cô ta đến từ đâu? Không ai biết gia thế. Cô ta đẹp một cách ma mị, lại còn có thể chữa bệnh thần kỳ. Chắc chắn là yêu quái dùng tà thuật để mê hoặc Trần An, cướp đoạt linh hồn anh ta!”

Ban đầu, những người dân quê chất phác không tin. Họ đã chứng kiến Thanh Trúc đối xử tốt với mọi người như thế nào, và họ yêu quý sự hiền lành của cô.

Nhưng Lão Độc và Bách Khang đã dựng lên một màn kịch tinh vi hơn. Bách Khang tìm đến một người đàn ông nghiện rượu, đưa cho hắn một khoản tiền lớn để giả vờ bị Thanh Trúc hãm hại.

“Cô ta đã dùng tà thuật hút cạn sinh khí của ta! Ta đã thấy đôi mắt cô ta biến thành màu xanh lè như rắn, và cô ta có một chiếc đuôi to lớn!” Người đàn ông này la hét om sòm, ngất xỉu ngay giữa chợ.

Sự nghi ngờ như một loại dịch bệnh, bắt đầu lan nhanh. Dân làng bắt đầu nhìn Thanh Trúc bằng ánh mắt khác – ánh mắt dò xét, sợ hãi, và cả sự căm ghét.

Cuộc sống của Thanh Trúc trở thành một nhà tù. Nàng không dám ra khỏi nhà. Những người hàng xóm từng mỉm cười với nàng giờ đây đều tránh né, thậm chí còn ném đá vào mái nhà của nàng.

Trần An, mặc dù yêu thương Thanh Trúc vô bờ, nhưng cũng không thể chống lại áp lực của cả một cộng đồng đang sống trong nỗi sợ hãi. Anh cố gắng lý lẽ, nhưng giọng nói yếu ớt của anh bị nhấn chìm trong tiếng la ó và những lời đồn đại.

“Anh An, anh tỉnh táo lại đi! Cô ta là yêu quái! Anh sẽ bị cô ta giết chết!”

Trần An ôm Thanh Trúc vào lòng, cố gắng bảo vệ nàng. “Anh không tin. Dù em có là gì đi chăng nữa, em vẫn là Trúc của anh, là người đã cứu sống Mai và mang lại hạnh phúc cho anh. Anh tin em.”

Lời khẳng định của Trần An là tia sáng duy nhất trong bóng đêm của Thanh Trúc, nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi. Nàng biết, nếu nàng nói ra sự thật, nàng sẽ đặt Trần An vào một vị thế không thể dung thứ được. Anh sẽ phải lựa chọn giữa nàng và cả thế giới của anh.

2.4. Mai Bị Bắt Cóc: Sự Rạn Nứt Lòng Tin

Thời gian một năm càng lúc càng rút ngắn. Chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là giao ước sẽ kết thúc. Thanh Trúc quyết định rằng nàng phải nói ra sự thật. Nàng thà chấp nhận Trần An bỏ rơi nàng, còn hơn là lừa dối người mình yêu thương nhất.

Nhưng Lão Độc và Bách Khang không cho nàng cơ hội đó. Chúng biết rằng, Trần An là điểm yếu duy nhất của nàng. Và Mai, cô bé em gái đáng yêu, chính là mục tiêu hoàn hảo.

Một đêm khuya, khi Trần An đi chép sách thuê ở huyện lỵ chưa về, Lão Độc đã dùng tà thuật tạo ra một luồng sương mù dày đặc bao phủ căn nhà. Hắn ta sai Bách Khang vào nhà, bắt cóc Mai, sau đó để lại một dấu vết giả mạo – một chiếc vảy rắn màu xanh nhạt, đã được lão tẩm một chút linh khí của Lam Thủy để đánh lừa.

Sáng hôm sau, Trần An trở về, thấy em gái mất tích, anh gần như phát điên. Cả làng đổ xô đi tìm. Lão Độc xuất hiện, giả dạng một vị đạo sĩ thông thái.

“Ôi chao! Tội ác đã xảy ra rồi!” Lão ta diễn kịch một cách hoàn hảo. “Đứa bé đã bị yêu quái bắt cóc. Yêu quái đã để lại bằng chứng đây này!”

Lão Độc chỉ vào chiếc vảy rắn nằm cạnh giường Mai. Nó lấp lánh dưới ánh nắng, mang theo hơi thở lạnh lẽo của Lam Thủy.

“Đây là vảy của một con xà yêu đã tu luyện ngàn năm. Nó đã tức giận vì dân làng khinh miệt, nên đã bắt đứa bé để trả thù. Mau mau tìm nó! Chỉ có cách giết nó thì đứa bé mới được cứu!”

Trần An nhìn chiếc vảy rắn, đôi mắt anh đỏ hoe, tâm trí hoàn toàn hỗn loạn. Anh biết, Thanh Trúc luôn ở bên anh. Nhưng… chiếc vảy này quá chân thật. Nó giống như một lời kết tội không thể chối cãi.

Dân làng xông vào nhà, lôi Thanh Trúc ra ngoài. Nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi Trần An đưa chiếc vảy rắn ra trước mặt nàng.

“Thanh Trúc… em… em có biết chuyện này không?” Giọng Trần An run rẩy, ánh mắt anh không còn sự tin tưởng tuyệt đối nữa, mà là sự hoang mang, nghi ngờ và tuyệt vọng.

Thanh Trúc cảm thấy như sét đánh ngang tai. Nàng có thể chịu được sự khinh miệt của cả làng, nhưng nàng không thể chịu được sự nghi ngờ trong đôi mắt của Trần An. Nàng nhận ra, chiếc vảy rắn đó không phải của nàng, nhưng nó chứa đựng linh khí Lam Thủy – thứ duy nhất có thể liên quan đến nàng.

“Anh An, không phải em! Em không hề làm hại Mai! Em thề…”

“Thế thì tại sao, tại sao lại có cái này ở đây?” Một người dân làng gào lên. “Cô là yêu quái! Cô đã làm hại chúng tôi!”

Thanh Trúc nhìn Trần An, cầu xin một sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng anh chỉ lặng im, cúi gằm mặt. Anh không dám nhìn nàng, vì anh sợ, nếu anh nhìn vào đôi mắt xanh ngọc đó, anh sẽ phải tin nàng. Nhưng anh lại không thể phủ nhận sự thật đang phơi bày trước mắt: em gái anh đã mất tích, và có bằng chứng yêu quái.

Sự im lặng của Trần An chính là đòn đánh chí mạng vào trái tim xà nữ. Giây phút đó, Thanh Trúc biết, Lam Châu của nàng đã thất bại. Trần An yêu nàng, nhưng tình yêu đó vẫn chưa đủ mạnh mẽ để vượt qua được nỗi sợ hãi, sự nghi ngờ và định kiến của thế giới con người.

Nàng gạt tay mọi người ra, quay sang Trần An, nước mắt hòa với sương đêm. “Anh An… sự nghi ngờ của anh… đau đớn hơn bất kỳ lưỡi gươm nào.”

Nàng quay lưng bỏ đi, không một lời giải thích. Nàng biết, nàng phải tự mình đi tìm Mai và chứng minh sự trong sạch của mình. Nàng phải đối mặt với kẻ thù.

2.5. Quyết Chiến Ở Hang Âm U

Theo dấu vết yêu khí tinh thuần mà Lão Độc cố tình để lại, Thanh Trúc tìm đến một hang động sâu hun hút, nằm trong một khu rừng hoang vắng, nơi tử khí bao trùm, cây cối khô héo. Nàng biết, đây chính là hang ổ của vị pháp sư tà đạo.

Trước khi vào hang, Thanh Trúc tháo chiếc trâm cài tóc của Trần An ra, nắm chặt Lam Châu trong tay, thề rằng nàng sẽ không bao giờ để bất cứ thứ gì làm vấy bẩn tình yêu của mình. Nàng đã quyết định: Dù có bại lộ thân phận, dù có phải quay về Lam Thủy vĩnh viễn, nàng cũng phải cứu Mai và chứng minh sự trong sạch của mình với người nàng yêu.

Bước vào hang động, cảnh tượng hiện ra vô cùng rùng rợn. Khắp nơi là xương cốt động vật, những lá bùa rách nát và mùi tanh tưởi của tà thuật. Mai bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, mắt cô bé nhắm nghiền, bị trói bằng bùa chú để không thể kêu la.

Lão Độc và Bách Khang đã chờ sẵn.

“A ha! Xà Nữ đã tự mình dâng mạng tới rồi!” Bách Khang cười ngạo nghễ.

Lão Độc hắng giọng, đôi mắt lão sáng rực lên vì tham lam. “Liễu Thanh, ngươi đã ngu dại khi yêu một người phàm. Giờ thì dâng Lam Châu ra đây, lão sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.”

Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hai kẻ độc ác. “Các ngươi đã gieo rắc sự sợ hãi, phá hoại hạnh phúc của ta. Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi!”

Cuộc chiến nổ ra. Liễu Thanh, với kinh nghiệm tu luyện ngàn năm, nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Nàng vận linh khí vào tay, tung ra những đòn đánh chuẩn xác. Nàng tránh dùng phép thuật, chỉ dùng võ công và linh lực thuần túy.

Lão Độc không hề nao núng. Hắn ta rút ra một chiếc gậy đầu lâu, niệm chú, triệu hồi ra những linh hồn oán hận và những con quỷ lửa. Hắn ta dùng những phép thuật hắc ám, nhằm mục đích làm hao mòn linh khí của Thanh Trúc.

Liễu Thanh chiến đấu kiên cường. Nàng dùng tốc độ và sự linh hoạt của Xà Tộc để né tránh những đòn đánh hiểm ác. Tuy nhiên, lão pháp sư là kẻ thâm độc. Hắn ta biết, linh khí của Thanh Trúc phụ thuộc vào việc duy trì hình dạng con người.

Lão Độc đột nhiên chuyển hướng tấn công, tung một luồng tà khí cực mạnh về phía chiếc lồng sắt có Mai ở trong.

“Ngươi đấu với lão hay cứu đứa bé!” Lão Độc hét lên.

Thanh Trúc không hề do dự. Nàng lập tức quay người, dùng toàn bộ sức lực để chặn luồng tà khí. Cú va chạm mạnh mẽ khiến linh khí trong người nàng bị xáo trộn dữ dội. Lam Châu rung lên dữ dội, cố gắng ổn định năng lượng cho chủ nhân, nhưng không thể.

Từng thớ thịt, từng sợi gân của nàng đau nhói. Cơ thể con người của nàng không thể chịu được cú sốc linh lực lớn như vậy. Nàng bị đẩy lùi về phía sau, máu từ miệng trào ra.

“A! Ngươi bị thương rồi, Xà Nữ!” Lão Độc cười lớn. “Yêu khí đang muốn thoát ra khỏi cơ thể phàm nhân của ngươi rồi!”

Trong cơn đau đớn cùng cực, Thanh Trúc buộc phải dùng một phần lớn yêu lực để duy trì hình dạng. Nhưng điều đó lại càng khiến Lão Độc dễ dàng nhận ra vị trí của Lam Châu.

2.6. Thân Phận Bại Lộ và Lam Châu Thất Thủ

Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện ở cửa hang. Đó là Trần An.

Sau khi Thanh Trúc bỏ đi, Trần An đã bị sự hối hận và dằn vặt giày vò. Anh không thể tin rằng cô gái mình yêu lại là một kẻ độc ác. Anh nhớ lại từng cử chỉ dịu dàng, từng lời nói nhân hậu của nàng. Tình yêu đã chiến thắng sự nghi ngờ. Anh quyết định, dù sự thật có là gì, anh vẫn phải tin và đi tìm nàng.

Anh đã đi theo dấu vết mà Thanh Trúc để lại, và giờ đây, anh đứng lặng người ở cửa hang, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng.

Anh thấy Thanh Trúc đang chiến đấu với một lão già độc ác. Anh thấy em gái mình bị nhốt trong lồng. Anh thấy máu chảy ra từ miệng người con gái anh yêu.

“Trần An!” Thanh Trúc thốt lên, sự tập trung của nàng hoàn toàn bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của anh.

Đây chính là cơ hội mà Lão Độc chờ đợi. Hắn ta hét lên một câu chú cổ xưa, phóng một chiếc đinh sắt đã tẩm độc vào người Thanh Trúc.

Chiếc đinh găm sâu vào vai nàng. Cơn đau thấu xương, kết hợp với sự mất tập trung, đã khiến lớp vỏ người của nàng tan vỡ.

Ánh sáng Lam Châu vụt tắt. Thanh Trúc không thể kiểm soát được nữa. Cơ thể nàng run rẩy, xương cốt kêu răng rắc. Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, chiếc xiêm y xanh ngọc rách toạc, để lộ ra hình dạng thật: một con Bạch Xà khổng lồ, thân hình trắng muốt, vảy lấp lánh như bạc dưới ánh sáng mờ ảo của hang động.

Trần An đứng sững sờ, đôi mắt anh mở lớn đến mức gần như nứt ra. Đây là sự thật. Người con gái anh yêu, người đã ấp ủ trong vòng tay anh, lại là một con mãng xà khổng lồ. Sự kinh ngạc, sợ hãi, và cả nỗi thất vọng về sự dối trá đã xé nát tâm trí anh. Anh lùi lại, va vào vách đá.

“Trần An…” Thanh Trúc, dù trong hình dạng mãng xà, vẫn thốt ra tiếng gọi đau đớn. Nàng nhìn thấy sự kinh hoàng trong đôi mắt anh, và nó còn đau đớn hơn hàng vạn mũi tên đâm vào nàng.

Lão Độc cười man rợ. “Ngươi thấy chưa, thư sinh? Yêu quái! Nó đã lừa dối ngươi!”

Lợi dụng giây phút Thanh Trúc bị thương và phân tâm vì Trần An, Lão Độc phóng một luồng tà khí cuối cùng, tấn công thẳng vào vị trí của Lam Châu.

“Lam Châu là của lão!”

Lam Châu bị hút ra khỏi cơ thể Bạch Xà. Nguồn năng lượng duy trì sự sống và phép thuật của Liễu Thanh đột ngột bị đoạt mất. Con mãng xà khổng lồ ngã khuỵu xuống, hình dạng khổng lồ của nàng dần thu nhỏ lại, yếu ớt và kiệt sức.

Lão Độc nhanh chóng nắm lấy Lam Châu, cười điên dại. Sức mạnh ngàn năm tu luyện của Xà Tộc giờ đây nằm trong tay hắn.

“Bắt lấy nó!” Hắn ra lệnh cho Bách Khang.

Bách Khang, sau phút giây sợ hãi ban đầu, nhìn thấy Bạch Xà đã yếu ớt, Lam Châu đã thuộc về Lão Độc, lại trỗi dậy lòng tham tàn ác. Hắn ta cùng đám tay sai khiêng một chiếc lồng sắt lớn tới.

Thanh Trúc bị nhốt vào lồng. Nàng chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt Trần An – một ánh mắt đầy rẫy sự hỗn độn, tuyệt vọng, không còn là sự tin tưởng tuyệt đối nữa.

“Trần An…” Nàng thì thào.

Trần An vẫn đứng đó, chết lặng, không thể làm gì. Anh đã chứng kiến tất cả. Anh đã thấy sự hy sinh của nàng để cứu em gái anh, và anh cũng đã thấy hình dạng thật của nàng. Nhưng nỗi sợ hãi và sự phản bội đã khiến anh tê liệt.

Lão Độc và Bách Khang khiêng chiếc lồng sắt có Thanh Trúc bên trong ra khỏi hang động, để lại Trần An chìm đắm trong bóng đêm của sự dối trá, của sự sợ hãi, và của tình yêu đang bị thử thách đến tận cùng.

(Hết Chương 2)

Chương 3: Tình Yêu Vượt Giống Loài

3.1. Đêm Tăm Tối Của Lòng Tin

Trần An đứng sững sờ ở cửa hang, bóng tối của khu rừng nuốt chửng thân hình gầy gò của anh. Mùi tanh tưởi của tà khí và sự lạnh lẽo của Lam Thủy quyện vào nhau, tạo thành một cơn ác mộng chân thật. Anh không còn nhìn thấy Mai, cũng không còn nhìn thấy Thanh Trúc, chỉ còn lại sự trống rỗng và một nỗi đau xé lòng.

Người con gái anh yêu, người đã ấp ủ trong vòng tay anh, người đã cùng anh thề non hẹn biển, lại là một Bạch Xà khổng lồ.

Trần An quỵ xuống, ôm lấy đầu. Anh không sợ yêu quái. Anh sợ sự dối trá. Anh sợ rằng tất cả những gì anh tin tưởng, từ ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiền hậu, đến những bữa cơm ấm áp, đều chỉ là một màn kịch được dựng nên bởi phép thuật.

“Tại sao… tại sao lại là một con rắn?” Giọng anh khàn đặc.

Nhưng rồi, một hình ảnh lại hiện lên trong tâm trí anh: Thanh Trúc, trong hình dạng người, quay lưng lại, dùng toàn bộ cơ thể yếu ớt của mình để chặn luồng tà khí hướng về phía lồng sắt của Mai. Cô ấy đã chọn cứu em gái anh, dù điều đó đồng nghĩa với việc bại lộ và bị trọng thương.

Nếu nàng là yêu quái độc ác, tại sao lại không nhân cơ hội giết chết anh? Tại sao lại dùng thuật Xà Tộc để chữa bệnh cho Mai những lúc cô bé ốm đau? Tại sao lại kiên nhẫn dạy anh học, cùng anh vun vén căn nhà lá? Yêu quái cần linh hồn, chứ không cần tình yêu.

Một dòng suy nghĩ xé toạc nỗi sợ hãi: Tấm lòng nhân hậu của nàng là thật.

Thân xác có thể là Xà Tộc, nhưng trái tim lại là trái tim Thanh Trúc mà anh yêu. Dù nàng có tu luyện ngàn năm hay chỉ là một cô gái phàm trần, nàng đã hy sinh tất cả vì anh và Mai. Nàng đã đến trần gian để tìm kiếm tình yêu chân thật – một khao khát chứng tỏ rằng nàng không hề là yêu ma chỉ biết gây hại.

“Anh đã nghi ngờ em!”

Lời nói cuối cùng của Thanh Trúc, “Anh An… sự nghi ngờ của anh… đau đớn hơn bất kỳ lưỡi gươm nào,” vang vọng trong tai anh. Anh nhận ra sự im lặng của mình ở cổng nhà, sự lưỡng lự khi thấy chiếc vảy rắn, chính là lưỡi gươm đã đâm vào trái tim nàng.

Tình yêu chân thật là phải vượt qua sự sợ hãi. Nếu anh không hành động ngay bây giờ, anh sẽ mất nàng mãi mãi, và anh sẽ sống trong sự hối hận cho đến khi chết. Trần An đứng dậy, đôi mắt anh không còn sự hoảng loạn, thay vào đó là ánh lửa của sự kiên định. Anh không phải đi cứu một con yêu quái; anh đi cứu vợ mình, cứu người con gái đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời anh.

3.2. Sự Giúp Đỡ Bất Ngờ và Kế Hoạch Đón Lõng

Trần An quay trở lại làng. Dân làng, sau khi thấy Lão Độc và Bách Khang khiêng một chiếc lồng sắt lớn đi, đã tin rằng yêu quái đã bị bắt. Họ reo hò, ca tụng Lão Độc.

Tuy nhiên, có một vài người dân vẫn còn giữ được lòng nhân hậu. Đó là bà Tư bán chè, người mà Thanh Trúc đã từng giúp đỡ chữa bệnh cho con trai bà, và ông Ba thợ rèn, người Thanh Trúc thường xuyên mua củi và gạo giúp đỡ. Họ đã âm thầm quan sát mọi việc.

Khi Trần An trở về, khuôn mặt anh đầy bụi bẩn và quyết tâm, anh tìm gặp hai người họ.

“Bà Tư, ông Ba, xin hãy tin tôi,” Trần An nói, giọng anh nghẹn lại. “Thanh Trúc không hề độc ác. Mai đã bị Lão Độc và Bách Khang bắt cóc, và chính bọn chúng đã hãm hại Thanh Trúc để cướp đi thứ mà chúng gọi là Lam Châu.”

Ông Ba thợ rèn, một người đàn ông chất phác nhưng có kinh nghiệm giang hồ, trầm ngâm. “Thằng Bách Khang đó không phải là người tốt. Lão Độc lại càng không phải là đạo sĩ chân chính. Ta thấy chúng khiêng lồng sắt về tư dinh của Bách Khang, sau đó lại vội vàng rước thêm nhiều pháp khí và hương liệu lạ lùng.”

Bà Tư nghẹn ngào: “Mợ Trúc là người tốt. Mợ ấy đã cứu con tôi. Tôi tin mợ ấy.”

Xà Nữ Tìm Chồng
Xà Nữ Tìm Chồng

Với sự giúp đỡ của hai người, Trần An đã có thêm thông tin. Bách Khang sống trong một tư dinh xa hoa, kín cổng cao tường ở cuối làng, gần một con sông lớn. Lão Độc đang gấp rút chuẩn bị luyện Lam Châu thành linh đan trong vòng ba ngày tới, bởi Lam Châu khi tách khỏi chủ nhân sẽ mất dần linh lực nếu không được luyện hóa.

Trần An biết rằng anh không thể đấu lại phép thuật của Lão Độc. Anh phải dựa vào trí tuệ của mình và sự giúp đỡ của những người phàm trần.

Kế hoạch của Trần An:

  1. Chế tạo Vũ Khí Chống Yêu Quái (giả): Ông Ba thợ rèn dùng bạc trắng, kim loại mà theo dân gian có thể chống lại tà khí, để rèn thành những mũi tên bạc và một con dao găm nhỏ. Dù Thanh Trúc là Xà Tộc, nhưng Lão Độc lại dùng tà thuật và yêu khí, nên vũ khí này có thể gây nhiễu loạn hắn.
  2. Tạo Hỗn Loạn: Bà Tư và một vài người dân dũng cảm sẽ giúp tạo ra sự hỗn loạn bằng cách phóng hỏa khu bếp của tư dinh Bách Khang.
  3. Điểm Yếu: Thanh Trúc đã từng kể với Trần An về Xà Tộc. Cô nói rằng, Xà Tộc sợ nhất là lửa lớnnước mạnh (nước có thể làm xáo trộn linh khí). Trần An nhận ra tư dinh của Bách Khang nằm cạnh sông – đây là chìa khóa. Anh cần tìm cách phá vỡ bờ kè hoặc làm nổ bể chứa nước.

Trần An rời đi, mang theo bên mình con dao găm bạc và chiếc trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương – vật định tình của hai người.

3.3. Xà Vương Thức Giấc: Đại Hải Triều Của Lam Thủy

Trong khi đó, ở Lam Thủy Tuyền, Xà Vương đang ngồi thiền định. Lam Châu không chỉ là vật bảo vệ, nó còn là sợi dây liên kết giữa Xà Vương và con gái. Khi Lam Châu bị đoạt, ánh sáng của nó vụt tắt, khiến Lam Thủy Tuyền rung chuyển dữ dội.

Xà Vương giật mình, đôi mắt vàng kim mở ra. “Lam Châu đã thất thủ!” Ngài gầm lên một tiếng, khiến thủy triều dưới đáy hồ nổi lên cuồn cuộn.

Ngài lập tức triệu tập các vị xà lão và các chị em của Liễu Thanh.

“Liễu Thanh đang gặp nguy hiểm! Lam Châu đã bị đoạt. Con bé đã thất bại trong giao ước của mình, nhưng ta không thể để nó bị luyện hóa! Ta cảm nhận được yêu khí tà độc từ một lão pháp sư hắc ám đang cố gắng chiếm đoạt linh khí ngàn năm của con ta.”

Mặc dù đau lòng vì con gái không giữ lời thề, nhưng tình phụ tử đã chiến thắng. Xà Vương ra lệnh: “Chúng ta sẽ lên trần gian. Bằng mọi giá phải cứu Liễu Thanh và trừng trị kẻ đã cả gan xâm phạm Xà Tộc!”

Lam Thủy Tuyền lập tức được bao phủ bởi một cơn sóng thần ngầm. Xà Vương, trong hình dạng một con Bạch Long khổng lồ, dẫn đầu hàng ngàn Xà Tộc, xuyên qua màn sương mù, hướng thẳng đến nơi Lam Châu đang bị giam giữ – tư dinh của Bách Khang, nằm cạnh con sông lớn.

Sự xuất hiện của Xà Tộc tạo ra một hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ: bầu trời xám xịt, sấm sét rền vang không ngớt, và con sông lớn chảy qua làng bỗng dưng nước dâng cao một cách bất thường, cuộn xoáy hung tợn.

3.4. Cuộc Đối Đầu Tại Tư Dinh Bách Khang

3.4.1. Sự Tàn Tạ Của Thanh Trúc

Trong tư dinh Bách Khang, Thanh Trúc bị nhốt trong một chiếc lồng sắt lớn, đặt giữa sân. Lam Châu, giờ đây đã mất đi ánh sáng, được đặt trên một đài tế bằng đá đen, xung quanh là những lá bùa chú rùng rợn và nồi luyện đan đang sôi sùng sục.

Liễu Thanh, trong hình dạng con người thu nhỏ, yếu ớt tựa vào song sắt. Độc từ chiếc đinh sắt của Lão Độc đã làm linh khí nàng trì trệ, khiến nàng không thể vận công. Nàng chỉ còn là một cô gái phàm trần bị nhốt.

Bách Khang đứng bên ngoài, cười khẩy. Hắn ta vẫn còn say mê vẻ đẹp của nàng, dù nàng đang tàn tạ.

“Nàng thấy chưa, Thanh Trúc? Cái nghèo hèn của tên thư sinh kia không thể bảo vệ nàng được. Giờ đây, nàng là của ta.”

“Ngươi sẽ phải trả giá cho sự độc ác của mình, Bách Khang,” Thanh Trúc thì thào, ánh mắt nàng vẫn ánh lên sự kiêu hãnh của Xà Tộc.

Lão Độc tiến đến, khuôn mặt lão nhăn nhó vì ham muốn. “Đừng phí lời với nó, Bách Khang. Chỉ cần thêm một canh giờ nữa, Lam Châu sẽ hoàn toàn bị luyện hóa thành linh đan, và công lực ngàn năm của nó sẽ là của lão. Lúc đó, ta sẽ ban cho ngươi phần còn lại của nó – một con Xà Nữ không còn linh khí, chỉ còn xác thịt.”

Thanh Trúc nhắm mắt lại. Nàng không sợ cái chết, nàng chỉ sợ Xà Vương sẽ đến muộn, và nàng sẽ chết mà không được nhìn thấy Trần An lần cuối, không được nghe một lời chấp nhận từ người mình yêu.

3.4.2. Trần An Bắt Đầu

Đúng lúc đó, một tiếng nổ nhỏ vang lên từ phía nhà bếp. Đó là tín hiệu của Bà Tư và Ông Ba.

“Có cháy!” Đám gia nhân của Bách Khang hoảng loạn.

Bách Khang tức giận: “Ai cả gan phá rối! Lôi chúng ra đây!” Hắn ta và một vài tên tay sai chạy vào trong nhà.

Trần An, ẩn mình sau bụi cây, biết rằng đây là cơ hội duy nhất. Anh nhanh chóng bò dọc theo bờ kè sông, tiến đến chỗ bể chứa nước lớn của tư dinh. Anh dùng hết sức bình sinh, dùng con dao găm bạc đâm vào van xả nước. Nước phun trào dữ dội, dội thẳng vào sân nhà Bách Khang, làm tắt đám cháy nhưng cũng gây ra sự hỗn loạn lớn.

Lão Độc, đang niệm chú luyện đan, bị dòng nước lạnh bất ngờ dội vào, khiến tà khí bị nhiễu loạn.

“Kẻ nào!” Lão Độc gào lên.

Trần An xuất hiện, đứng hiên ngang giữa dòng nước. Anh không mang kiếm, không có phép thuật, nhưng ánh mắt anh rực cháy ý chí.

“Lão Độc! Trả lại vợ ta!”

“À! Tên thư sinh hèn mọn! Ngươi dám đến đây?” Lão Độc cười khẩy. Hắn ta không hề coi Trần An là mối đe dọa.

Trần An không nói nhiều lời. Anh lao thẳng vào Lão Độc, không phải để đánh, mà để cướp Lam Châu. Lão Độc phóng ra một luồng tà khí. Trần An lăn người tránh, ném mũi tên bạc về phía Lam Châu.

“Ngươi nghĩ lũ vũ khí phàm tục này có thể làm gì lão!” Lão Độc bật cười, nhưng mũi tên bạc lại mang theo một chút dương khí từ sự kiên định của Trần An và sự gia công của thợ rèn, đã gây ra một tiếng nổ nhỏ khi chạm vào Lam Châu.

Lam Châu rung lên, thoát khỏi sự kiểm soát của Lão Độc.

3.4.3. Thủy Công Kinh Thiên Động Địa

Lão Độc tức giận, định dùng pháp thuật trấn áp Trần An. Nhưng đúng lúc đó, bầu trời nổ vang một tiếng sấm sét kinh hoàng. Con sông lớn cạnh tư dinh Bách Khang, giờ đã dâng cao bất thường, đột ngột vỡ bờ.

Đại Hải Triều Lam Thủy!

Một bức tường nước khổng lồ, mang theo linh khí tinh thuần của Xà Tộc và sự giận dữ của Xà Vương, ập xuống. Toàn bộ tư dinh Bách Khang bị nhấn chìm trong biển nước.

Xà Vương, trong hình dạng Bạch Long khổng lồ, cùng các vị Xà Lão và đoàn Xà Tộc, xuất hiện giữa cơn lũ. Ngài gầm lên, giọng nói vang vọng khắp núi rừng.

“Kẻ nào dám cả gan đụng đến con gái ta!”

Lão Độc bị dòng nước mạnh cuốn đi. Hắn ta cố gắng vận Lam Châu để chống đỡ, nhưng Lam Châu đang ở trạng thái nhiễu loạn, lại bị linh khí Lam Thủy tinh thuần áp chế.

Xà Vương giáng xuống một đạo thiên lôi từ miệng, đánh thẳng vào Lão Độc. Lão pháp sư tà đạo gào thét thảm thiết. Công lực của lão tan rã, cơ thể lão tan biến thành tro bụi và tà khí hắc ám.

Bách Khang, đang lảo đảo cố gắng thoát thân, bị các vị Xà Lão dùng phép thuật trói lại, chịu sự trừng phạt thích đáng của Xà Tộc và pháp luật trần gian.

3.5. Sự Thử Thách Cuối Cùng: Lòng Chấp Nhận Vô Điều Kiện

Cơn lũ rút đi nhanh chóng như khi nó đến. Tư dinh Bách Khang tan hoang, chỉ còn lại sự yên tĩnh sau cơn bão.

Xà Vương thu lại hình dạng Bạch Long, hóa thành một vị vua uy nghiêm nhưng đôi mắt đượm buồn. Ngài nhìn Thanh Trúc, đang yếu ớt trong chiếc lồng sắt.

Trần An vội vã chạy đến bên lồng, dùng con dao bạc phá khóa. Anh đỡ Thanh Trúc ra ngoài.

Xà Vương đưa tay, Lam Châu bay về phía Thanh Trúc, trở lại lồng ngực nàng. Ánh sáng xanh ngọc của viên ngọc lại tỏa ra, ổn định lại linh khí và chữa lành vết thương trên cơ thể nàng. Thanh Trúc phục hồi, nàng nhìn thấy cha, nhìn thấy gia đình, và nàng hiểu rằng giao ước của nàng đã thất bại. Nàng đã bị bại lộ, và Trần An đã chứng kiến tất cả.

“Liễu Thanh,” Xà Vương nói, giọng đầy quyền uy. “Con đã không giữ được bí mật, và người con yêu đã chứng kiến hình dạng thật của con. Giao ước đã bị phá vỡ. Con phải theo ta trở về Lam Thủy ngay lập tức.”

Thanh Trúc cúi đầu, nước mắt tuôn rơi. Nàng quay sang Trần An.

“Trần An… Em xin lỗi… Anh thấy rồi đó. Em… em không phải là người phàm. Em là một con rắn…”

Trần An tiến đến, không chút sợ hãi. Anh nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt của nàng. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc của nàng – đôi mắt mà trước đó anh đã thấy ánh lên sự kinh hoàng của một con mãng xà khổng lồ.

“Anh biết,” Trần An nói, giọng anh trầm ấm, chất chứa tình yêu và sự thấu hiểu. “Anh đã thấy. Em là Bạch Xà khổng lồ. Nhưng em cũng là Thanh Trúc, người đã cứu em gái anh, người đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời anh. Khi anh thấy em hy sinh để bảo vệ Mai, anh đã hiểu. Dù em có là người hay là rắn, thì tấm lòng em vẫn là một. Sự nhân hậu, tình yêu, và lòng dũng cảm của em – đó mới là con người thật của em.”

Anh nắm lấy tay nàng, chiếc trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương vẫn nằm chặt trong tay anh. “Anh đã hứa dùng trọn đời này để yêu thương và bảo vệ em. Anh không quan tâm em là ai, anh chỉ cần biết em là người con gái anh yêu. Anh chấp nhận con người thật của em, Liễu Thanh.

Lời chấp nhận này, không phải là lời nói dối, không phải là sự ép buộc. Đó là sự chấp nhận vô điều kiện, đến từ một người phàm trần đã vượt qua được nỗi sợ hãi cố hữu của giống loài.

Lam Châu trong lồng ngực Thanh Trúc bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, một ánh sáng vàng ấm áp bao phủ lấy hai người.

Xà Vương chứng kiến tất cả, ngài xúc động đến rơi lệ. Ngài hiểu rằng, con gái ngài đã chiến thắng. Nàng đã tìm thấy thứ mà ngài và cả Xà Tộc chưa bao giờ có được: Tình Yêu Vượt Giống Loài.

“Trần An,” Xà Vương cất giọng. “Ngươi đã vượt qua thử thách cuối cùng. Ngươi xứng đáng là chồng của Liễu Thanh. Ta, Xà Vương, chấp nhận hôn nhân này.”

3.6. Hòa Hợp và Vĩnh Cửu

Xà Vương dùng phép thuật của mình để hồi phục lại mọi thứ trong làng. Những ngôi nhà bị cuốn trôi được dựng lại, đất đai màu mỡ trở lại, và cuộc sống yên bình được khôi phục. Ngài cũng gieo vào tâm trí dân làng một sự thật: Thanh Trúc không phải là yêu quái, mà là một nàng công chúa đến từ Lam Thủy, người đã vì yêu mà chịu khổ, và chính nàng cùng chồng đã cứu cả làng thoát khỏi nanh vuốt của Pháp Sư Lão Độc tà ác.

Người dân, sau khi chứng kiến sự uy quyền của Xà Vương và lòng nhân hậu của Thanh Trúc, đã hiểu ra. Họ không còn sợ hãi, thay vào đó là lòng kính trọng. Họ hiểu rằng, điều quan trọng nhất không phải là hình dạng bên ngoài, mà là tấm lòng nhân hậu và một trái tim biết yêu thương.

Thanh Trúc và Trần An sống bên nhau trọn đời.

Trần An, không còn phải lo lắng về tiền bạc, đã chuyên tâm học hành và đỗ đạt cao. Anh trở thành một vị quan thanh liêm, nhân hậu, luôn giúp đỡ người nghèo khổ. Thanh Trúc, vẫn là người vợ hiền thục, chăm sóc gia đình và âm thầm dùng kiến thức Xà Tộc của mình để giúp đỡ những người khó khăn. Lam Châu trong người nàng, giờ đây không chỉ giúp nàng duy trì hình dạng, mà còn là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu, hòa hợp giữa hai thế giới.

Họ có những người con khỏe mạnh, thông minh, mang trong mình dòng máu của cả Xà Tộc và người phàm, trở thành cầu nối giữa hai thế giới.

Câu chuyện tình yêu của Thanh Trúc và Trần An đã trở thành một biểu tượng, được lưu truyền qua nhiều thế hệ. Hồ Lam Thủy không còn là một nơi bí ẩn, đáng sợ, mà đã trở thành một địa điểm linh thiêng, một minh chứng cho sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, giữa phàm nhân và thần tộc.

Mỗi khi đêm trăng tròn, Trần An thường nắm tay Thanh Trúc, ngắm nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ. Nàng sẽ thì thầm kể cho chàng nghe về những câu chuyện dưới đáy Lam Thủy, và chàng sẽ kể cho nàng nghe về những điều kỳ diệu của thế giới con người. Tình yêu của họ đã xóa nhòa mọi ranh giới, vượt qua mọi thử thách, chứng minh rằng chỉ cần có lòng tin và sự chấp nhận vô điều kiện, hạnh phúc sẽ là vĩnh cửu.

(Hết)

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 0

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *