BỨC BIỂU THƯ BỊ CHÁY

5/5 - (1 bình chọn)

BỨC BIỂU THƯ BỊ CHÁY

Chương 1: Bức Thư Của Người Chết

Trời cuối thu, mưa dầm dề như gột rửa cả thành phố. Sương mù giăng kín, phủ lên con đường nhựa trước biệt thự của Hoàng Trung, vị doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng. Đinh Cảnh đứng dưới mái hiên, ngắm nhìn chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn xoáy tròn trong màn mưa, gương mặt anh trầm tư như chính cái không khí u ám này. Đã hai năm kể từ khi anh rời khỏi ngành, sau vụ án thất bại năm xưa khiến người đồng đội thân thiết của anh phải tự sát. Anh đã thề sẽ không bao giờ chạm vào bất cứ vụ án nào nữa.

Nhưng cuộc gọi của thiếu tá Long, người cấp trên cũ, đã kéo anh trở lại. “Tôi biết cậu không muốn, nhưng vụ này… nó quá kỳ lạ. Tôi cần người có trực giác như cậu,” ông nói qua điện thoại với giọng gấp gáp.

Đinh Cảnh bước vào, mùi khét và khói vẫn còn vương vấn trong không khí. Căn phòng làm việc của Hoàng Trung tan hoang. Cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường. Một viên cảnh sát trẻ tuổi, khuôn mặt non nớt, tiến lại gần Đinh Cảnh: “Anh có phải là cựu thám tử Đinh Cảnh không ạ? Thiếu tá Long có nói…”

“Phải,” Đinh Cảnh gật đầu, ánh mắt anh lướt qua căn phòng, cố gắng nắm bắt từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Mảnh kính vỡ, những cuốn sách cháy dở, và một chiếc điện thoại di động bị nung chảy…

“Nạn nhân là Hoàng Trung,” viên cảnh sát tiếp lời, “chết vì ngạt khói. Dường như là một vụ hỏa hoạn do chập điện, nhưng có một điều không hợp lý lắm. Nạn nhân có vẻ đã cố gắng dập lửa, nhưng thay vì chạy ra ngoài, anh ta lại ở lại. Và… còn cái này.”

Anh ta đưa cho Đinh Cảnh một túi ni lông, bên trong là một mảnh giấy cháy xém. Mảnh giấy chỉ còn lại một góc, những nét chữ trên đó đã biến dạng, chỉ còn nhận ra một vài từ ngữ loang lổ. Đinh Cảnh đeo găng tay, cẩn thận lấy ra. Ngay lập tức, một cảm giác quen thuộc dội về. Đây không phải là một mảnh giấy bình thường, mà là một phần của bức biểu thư mà Hoàng Trung từng khoe với anh từ nhiều năm trước.

Hoàng Trung, cùng với ba người bạn thân khác – Minh Thắng, Thanh Hằng và Trần Khải, đã tìm thấy bức biểu thư này khi còn là sinh viên. Đó là một bản đồ cổ, được cho là dẫn đến một kho báu thời phong kiến. Họ đã đặt tên nhóm là “Tứ Linh” và thề sẽ cùng nhau tìm kiếm. Đinh Cảnh, mặc dù không tham gia, nhưng đã nghe Hoàng Trung kể về nó rất nhiều lần, thậm chí anh còn được xem một vài đoạn trong bức thư. Mảnh giấy cháy dở này là một phần của nó, và nó đã bị cố tình đốt.

Đinh Cảnh ngước mắt nhìn về phía cửa sổ. Một vài gương mặt quen thuộc đang đứng dưới mái hiên, trầm mặc trong màn mưa.

Đó là Minh Thắng, người nghệ sĩ điêu khắc với vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại hằn lên sự đau khổ tột cùng. Đứng cạnh anh ta là Thanh Hằng, nhà nghiên cứu lịch sử thông minh nhưng lạnh lùng, đang vuốt ve một cuốn sổ tay cũ kỹ. Cô là người duy nhất am hiểu về các tài liệu cổ và có thể giải mã bí ẩn của bức biểu thư. Và cuối cùng là Lâm Tùng, kẻ trộm vặt chuyên nghiệp, đang đứng nép mình ở một góc, mặt tái mét. Sự có mặt của họ ở đây khiến Đinh Cảnh cảm thấy khó hiểu. Họ đã đến ngay sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra.

Một tiếng ho khan vang lên. Đó là Trần Khải, bác sĩ tâm lý, người đã giới thiệu Đinh Cảnh và nhóm Tứ Linh với nhau. Anh ta là người kết nối tất cả bọn họ. Trần Khải bước tới, gương mặt đầy vẻ tiếc thương.

Bức Biểu Thư Bị Cháy
Bức Biểu Thư Bị Cháy

“Không thể tin được… Hoàng Trung lại ra đi sớm như vậy,” Trần Khải nói, giọng anh ta trầm ấm nhưng Đinh Cảnh cảm nhận được một sự căng thẳng bất thường.

Đinh Cảnh nhìn vào mảnh giấy cháy dở một lần nữa. Những từ ngữ còn sót lại có vẻ như là một câu đố: “… nơi lửa và nước giao hòa…” Đinh Cảnh biết rằng đây không chỉ là một vụ án mạng, mà là một vụ án bắt nguồn từ một bức biểu thư đã bị đốt cháy, một kho báu và một lời nguyền cổ xưa.

Linh tính của anh mách bảo rằng một người trong số họ đã ra tay. Nhưng ai? Và tại sao lại đốt bức biểu thư, thứ duy nhất có thể dẫn họ đến kho báu? Phải chăng đây là một hành động nhằm phi tang chứng cứ? Hay là một phần của một nghi thức nào đó?

Ánh mắt Đinh Cảnh lướt qua từng người. Minh Thắng, với nỗi ghen tị âm thầm; Thanh Hằng, với lòng tham vô đáy; Lâm Tùng, với quá khứ bất hảo; và Trần Khải, với nụ cười khó hiểu. Ai cũng có động cơ, nhưng ai mới là hung thủ thực sự?

Anh biết rằng mình không thể đứng ngoài cuộc được nữa. Mảnh giấy cháy dở này, cái chết của một người bạn và sự bí ẩn bao trùm tất cả đã kéo anh trở lại con đường mà anh đã thề sẽ từ bỏ.

Đinh Cảnh nhìn thẳng vào Trần Khải: “Anh có biết gì về bức thư này không?”

Trần Khải thoáng giật mình, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh: “Bức thư ư? Tôi nghe Hoàng Trung nói về nó, nhưng tôi không tin vào những chuyện hoang đường đó.”

“Thế còn việc nó bị đốt cháy?”

“Tôi không biết. Có lẽ đó là cách anh ấy muốn kết thúc tất cả,” Trần Khải nói, nhưng ánh mắt anh ta lại lướt qua Minh Thắng và Thanh Hằng, như muốn tìm kiếm một lời đồng tình.

Đinh Cảnh không nói thêm gì. Anh biết rằng tất cả những lời nói từ họ lúc này đều là giả dối. Anh phải tự mình tìm ra sự thật. Vụ án bắt đầu.


Chương 2: Bữa Tiệc của Quỷ Dữ

Mưa vẫn không ngớt, nhưng cơn gió lạnh đã xua tan bớt màn sương. Đinh Cảnh đứng trước một quán bar khuất sâu trong con hẻm, ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc rock xập xình vọng ra. Đây là nơi Minh Thắng thường tới để tìm cảm hứng. Anh cần nói chuyện riêng với nghệ sĩ này. Trong đám bạn, Minh Thắng là người hướng nội nhất, và có lẽ cũng là người che giấu nhiều bí mật nhất.

Minh Thắng đang ngồi một mình trong góc, trước mặt là một ly rượu mạnh đã vơi đi một nửa. Ánh mắt anh ta trống rỗng, vô hồn.

“Anh biết tôi sẽ tới mà,” Minh Thắng lên tiếng trước, giọng anh ta khàn khàn như đá sỏi.

“Sao anh lại ở đây? Không phải nên ở nhà sao?” Đinh Cảnh hỏi, ngồi xuống đối diện.

Minh Thắng cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng. “Ở nhà để làm gì? Để đối diện với bức tượng còn dang dở của tôi à? Hay để nghe người ta nói tôi ghen tị với Hoàng Trung?”

“Ghen tị?” Đinh Cảnh bắt lấy từ khóa.

Minh Thắng không trả lời ngay. Anh ta đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi khẽ nói. “Anh biết đấy, Hoàng Trung luôn là người giỏi nhất. Học giỏi nhất, kiếm tiền giỏi nhất, và… anh ấy cũng có được thứ mà tôi luôn khao khát.”

“Thứ gì?”

“Sự chú ý của mọi người. Và của một người… tôi đã từng yêu,” Minh Thắng nói, ánh mắt anh ta chợt trở nên lấp lánh như có nước. “Nhưng cô ấy lại chỉ nhìn về phía Hoàng Trung. Cô ấy chết rồi, nhưng nỗi ám ảnh đó vẫn đeo bám tôi.”

Đinh Cảnh biết câu chuyện này. Đó là một cô gái tên Lan Chi, một người bạn chung của nhóm. Cô ấy đã qua đời trong một tai nạn cách đây vài năm. Mọi người đều nghĩ Minh Thắng đã vượt qua, nhưng nỗi đau và sự ghen tị vẫn âm thầm gặm nhấm anh ta.

“Sau vụ hỏa hoạn, anh là người đến sớm nhất, đúng không?” Đinh Cảnh chuyển chủ đề.

Minh Thắng ngước nhìn anh, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén. “Đúng. Tôi nhận được tin nhắn từ Hoàng Trung. Anh ấy nói có chuyện quan trọng muốn gặp. Khi tôi đến, ngọn lửa đã bùng lên rồi.”

“Tin nhắn đó là gì?”

“Chỉ là… một câu nói vu vơ. ‘Nếu có thể, hãy trở lại những ngày xưa cũ, khi chúng ta còn là những người bạn tốt’,” Minh Thắng nói, giọng anh ta run rẩy. “Tôi đã nghĩ đó là một lời xin lỗi, nhưng… có lẽ không phải.”

“Anh có thấy ai khác ở đó không?”

Minh Thắng lắc đầu, nhưng Đinh Cảnh để ý thấy tay anh ta nắm chặt ly rượu. “Không, chỉ có mình tôi. Tôi đã cố gắng dập lửa, nhưng không kịp. Tôi đã gọi cứu hỏa và cảnh sát.”

“Vậy còn bức biểu thư?” Đinh Cảnh hỏi.

Khuôn mặt Minh Thắng thay đổi. “Bức biểu thư ư? Tôi không thấy. Tôi chỉ thấy… một con quạ đen đậu trên bệ cửa sổ, nhìn vào tôi.”

Nói đến đây, Minh Thắng đột ngột đứng dậy, lảo đảo đi về phía quầy bar. Đinh Cảnh đi theo, cố gắng nắm lấy tay anh ta. “Khoan đã, anh Thắng. Điều anh vừa nói có ý nghĩa gì?”

Minh Thắng quay lại, ánh mắt đầy vẻ điên dại. “Con quạ đen là điềm báo của cái chết! Nó đã nhìn thấy tất cả! Bức biểu thư là của nó! Nó muốn cướp đi tất cả của chúng tôi!”

Lời nói của Minh Thắng lộn xộn, nhưng Đinh Cảnh cảm nhận được một sự thật khủng khiếp ẩn sau đó. “Nơi lửa và nước giao hòa…” anh lẩm nhẩm lại câu đố trên mảnh giấy cháy xém. Lửa, là vụ hỏa hoạn. Vậy nước là gì? Và con quạ đen mà Minh Thắng nói có liên quan gì tới vụ án?

Đinh Cảnh nhìn Minh Thắng, biết rằng anh ta đang che giấu một điều gì đó. Nhưng anh ta không phải là hung thủ. Nỗi đau và sự ghen tị của anh ta quá thật để che giấu một tội ác. Vậy ai là kẻ đã đốt bức thư? Và tại sao?

Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Một chiếc xe hơi đen bóng lướt qua, không đèn, không biển số, chỉ để lại một vệt sáng mờ ảo trên nền đường ướt. Đinh Cảnh có linh cảm rằng vụ án không chỉ liên quan đến kho báu mà còn liên quan đến một lời nguyền cổ xưa, một lời nguyền mà những người bạn của anh đã vô tình đánh thức.


Chương 3: Lời Kể Của Người Lạnh Lùng

Sáng hôm sau, Đinh Cảnh quyết định tìm gặp Thanh Hằng tại văn phòng làm việc của cô. Đó là một căn phòng ngập tràn sách cổ và những cuộn giấy đã úa màu thời gian. Mùi giấy mục và mực cũ hòa quyện, tạo nên một không khí trang nghiêm và có phần bí ẩn. Thanh Hằng đang ngồi trước một chiếc máy tính, gõ những dòng chữ lạnh lùng và khô khan.

“Tôi biết anh sẽ tới,” cô nói mà không ngước lên, “vụ án này giống như một lời nguyền vậy. Cứ tưởng chôn vùi rồi, ai ngờ nó lại sống dậy.”

“Tôi cần nói chuyện với cô về bức biểu thư,” Đinh Cảnh đi thẳng vào vấn đề. Anh biết rõ tính cách của Thanh Hằng. Cô không thích những lời vòng vo, và chỉ nói những gì cần nói.

Thanh Hằng dừng tay, đẩy chiếc kính lên sống mũi. “Anh muốn biết gì? Về nội dung, hay về cái chết của Hoàng Trung?”

“Cả hai,” Đinh Cảnh đáp. “Cô là người duy nhất trong nhóm có thể đọc và hiểu được tài liệu cổ. Nội dung của bức thư là gì?”

Thanh Hằng nhắm mắt lại, như đang cố gắng hồi tưởng. “Đó không phải là một bản đồ, mà là một bản chú giải. Nó không chỉ dẫn đường đến kho báu, mà còn giải thích cách để kích hoạt nó. Kho báu đó không phải là vàng, mà là một kiến trúc cổ đại, có khả năng tạo ra một loại năng lượng hiếm có.”

“Vậy còn ‘lời nguyền’ thì sao?” Đinh Cảnh hỏi.

“Không có lời nguyền nào cả,” Thanh Hằng mở mắt ra, nhìn thẳng vào Đinh Cảnh. “Chỉ là một lời cảnh báo. Bức thư viết rằng chỉ khi hội tụ đủ ‘tứ linh’ – bốn mảnh biểu thư và bốn ‘linh hồn’ – thì kiến trúc đó mới hoạt động. Và kẻ nào độc chiếm, sẽ phải trả giá bằng máu thịt của chính mình.”

“Có phải vì thế mà các anh lại xé bức thư ra?”

Thanh Hằng gật đầu. “Đúng vậy. Chúng tôi nghĩ rằng bằng cách đó, chúng tôi có thể bảo vệ bản thân. Mỗi người giữ một phần, như một lời cam kết rằng không ai được độc chiếm. Nhưng Hoàng Trung… anh ấy là người đầu tiên phá vỡ lời thề đó.”

“Anh ta đã làm gì?”

“Anh ta đã bán phần của mình,” Thanh Hằng nói, giọng cô lạnh lùng nhưng ánh mắt lại thoáng lên một sự thất vọng. “Anh ta cần tiền để phát triển công ty, và anh ta đã bán nó cho một kẻ vô danh, chuyên mua bán đồ cổ. Chúng tôi đã cố gắng ngăn cản, nhưng không được.”

“Vậy mảnh giấy cháy dở mà tôi tìm thấy thì sao?” Đinh Cảnh đưa ra câu hỏi mấu chốt. “Nếu anh ta đã bán nó, thì đó là gì?”

Thanh Hằng im lặng, cô cúi xuống, mân mê một cuốn sách trên bàn. Đinh Cảnh biết rằng cô đang che giấu một điều gì đó. “Đó không phải là mảnh giấy gốc,” cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói gần như là một tiếng thì thầm. “Đó là một bản sao, một bản sao mà tôi đã tạo ra để anh ta tin rằng anh ta vẫn còn một phần của kho báu.”

“Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Để anh ta không đi tìm những người khác,” Thanh Hằng trả lời, “Hoàng Trung đã trở nên ám ảnh. Anh ta tin rằng nếu không có đủ bốn mảnh, kho báu sẽ không bao giờ xuất hiện. Anh ta đã bắt đầu có những hành vi bất thường, anh ta tìm cách mua lại mảnh giấy đó, thậm chí đe dọa người đã mua nó. Anh ta muốn tập hợp lại tất cả để độc chiếm nó. Tôi sợ anh ta sẽ làm điều gì đó dại dột.”

Đinh Cảnh nhìn Thanh Hằng, cô không hề có vẻ đau buồn hay sợ hãi, chỉ có sự mệt mỏi và một chút chán nản. Cô đã đoán trước được kết cục này. “Vậy, ai là kẻ đã đốt bức thư giả đó?”

Thanh Hằng lắc đầu. “Tôi không biết. Có thể là chính Hoàng Trung. Hoặc có thể là người đã mua lại nó, người đó đã nhận ra rằng mình bị lừa và muốn trả thù.”

“Anh ta mua lại bức thư của Hoàng Trung ư?”

Thanh Hằng gật đầu. “Có. Anh ta đã mua lại nó, nhưng lại không biết rằng nó là đồ giả. Chính tôi đã đưa bản thật cho Trần Khải để anh ấy cất giữ. Trần Khải là bác sĩ tâm lý, anh ấy biết cách giữ bí mật. Anh ấy là người duy nhất tôi có thể tin tưởng.”

Đinh Cảnh bỗng nhận ra một chi tiết quan trọng: “Nếu cô tin tưởng Trần Khải, vậy tại sao cô lại có vẻ mặt lo lắng khi ở hiện trường?”

Thanh Hằng nhìn thẳng vào Đinh Cảnh. “Tôi lo lắng cho anh ấy. Tôi đã nghe Hoàng Trung nói một vài điều kỳ lạ trước khi anh ấy chết, một điều gì đó về… lời nguyền thật sự. Tôi không biết anh ấy có liên quan đến việc này hay không, nhưng… tôi có cảm giác bất an.”

“Cảm giác gì?”

“Rằng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu,” Thanh Hằng nói, giọng cô run rẩy, một cảm xúc hiếm hoi. “Rằng cái chết của Hoàng Trung không phải là kết thúc, mà là bước khởi đầu của một điều gì đó khủng khiếp hơn.”

Ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, như thể cô đang nhìn thấy một bóng ma.


Chương 4: Bí Mật Của Kẻ Ngoại Đạo

Đinh Cảnh tìm thấy Lâm Tùng trong một quán bi-a xập xệ ở khu ổ chuột. Nơi đây là lãnh địa của Lâm Tùng, một kẻ chuyên sống ngoài vòng pháp luật, chuyên mua bán đồ cổ và làm những phi vụ mờ ám. Hắn đang cẩn thận lau chùi một viên bi cái, vẻ mặt lầm lì.

“Tôi biết anh sẽ tới đây,” Lâm Tùng nói, không ngước lên. “Tôi không phải là kẻ nói dối tốt.”

Đinh Cảnh ngồi xuống đối diện, gọi một cốc nước lọc. “Tôi chỉ muốn biết một chuyện. Anh có phải là người đã mua lại mảnh biểu thư của Hoàng Trung không?”

Lâm Tùng dừng tay, đẩy chiếc bi cái sang một bên. “Anh nghĩ tôi là một gã ngốc à? Mảnh giấy đó không phải chỉ là một món đồ cổ, nó là một chiếc vé đi vào nhà tù.”

“Vậy ai đã mua nó?”

“Tôi không biết,” Lâm Tùng nói, giọng hắn trở nên cứng rắn. “Chỉ có một kẻ ngốc mới bỏ ra một đống tiền cho một mảnh giấy. Và tôi không phải kẻ ngốc.”

Đinh Cảnh nhìn vào đôi mắt của Lâm Tùng. Ánh mắt đó không có sự lừa dối, chỉ có nỗi sợ hãi và sự mệt mỏi. “Vậy tại sao anh lại có mặt ở biệt thự của Hoàng Trung?”

Lâm Tùng thở dài, như trút đi một gánh nặng. “Hoàng Trung đã liên lạc với tôi. Anh ấy muốn nhờ tôi giúp một việc. Anh ấy nói có một người đang theo dõi anh ấy, một kẻ muốn cướp bức biểu thư và giết anh ấy.”

“Kẻ đó là ai?”

“Anh ấy không nói. Anh ấy chỉ nói một điều kỳ lạ. Anh ấy nói, ‘chúng ta đã đánh thức một con quỷ.'” Lâm Tùng nói, “Tôi đến để kiểm tra. Khi tôi đến, ngọn lửa đã bùng lên rồi.”

Đinh Cảnh nhíu mày. “Con quỷ?”

“Tôi cũng không biết. Hoàng Trung có vẻ đã mất trí rồi. Anh ấy nói về một loại virus gì đó, một căn bệnh. Anh ấy nói rằng bức biểu thư có thể giải phóng một lời nguyền. Tôi không hiểu những gì anh ấy nói.”

“Anh có lấy thứ gì từ hiện trường không?” Đinh Cảnh hỏi.

Lâm Tùng gật đầu. Hắn đưa ra một chiếc bật lửa cũ. “Tôi tìm thấy cái này trên sàn nhà. Nó không phải của Hoàng Trung. Đó là một chiếc bật lửa cổ, có khắc một con số.”

Đinh Cảnh cầm lấy chiếc bật lửa, lật qua lật lại. Chiếc bật lửa được làm bằng đồng, và trên đó có khắc một con số: “530”.

“Con số này là gì?” Đinh Cảnh hỏi.

“Không biết,” Lâm Tùng nói, “nhưng tôi có linh cảm rằng nó không phải là một con số bình thường. Và tôi tin rằng Hoàng Trung đã chết không phải vì kho báu. Anh ấy đã chết vì một lý do khác. Có thể là một lý do mà chúng ta chưa hề nghĩ đến.”

Đinh Cảnh nhìn Lâm Tùng. Hắn không nói dối. Nỗi sợ hãi trong mắt hắn là thật. “Thật không?” Đinh Cảnh hỏi. “Đó có phải là lý do thật sự không?”

Lâm Tùng nhìn thẳng vào Đinh Cảnh. “Anh nghĩ sao về một cuộc gặp gỡ bí mật của bọn họ? Cuộc gặp cuối cùng của Tứ Linh? Kho báu chỉ là cái cớ, nhưng mục đích thật sự là gì? Tôi không biết. Nhưng tôi biết rằng tất cả những người trong biệt thự đều có mặt ở đó, và tất cả bọn họ đều có một bí mật. Bí mật đó đã giết Hoàng Trung.”

Lâm Tùng đưa tay ra, lấy lại chiếc bật lửa. “Tôi đã nói hết những gì tôi biết. Anh đi đi. Đừng hỏi thêm gì nữa.”

Đinh Cảnh biết rằng anh không thể ép buộc Lâm Tùng nữa. Hắn đã nói những gì hắn muốn nói, và những gì hắn nói đã mở ra một cánh cửa mới trong vụ án. Chiếc bật lửa với con số bí ẩn, và những lời nói lộn xộn của Hoàng Trung. Một loại virus. Một căn bệnh. Một cuộc gặp gỡ bí mật.

Đinh Cảnh rời đi, đầu óc quay cuồng với những thông tin mới. Vụ án đã phức tạp hơn rất nhiều. Hung thủ không chỉ là một kẻ tham lam. Hắn có một động cơ khác. Một động cơ liên quan đến một bí mật mà chỉ có những người trong cuộc mới biết.

Đinh Cảnh biết rằng anh phải tìm ra sự thật, và anh chỉ có một manh mối duy nhất: chiếc bật lửa với con số “530”. Anh phải tìm ra ý nghĩa của con số đó.


Chương 5: Thẩm Vấn Bác Sĩ Tâm Lý

Đinh Cảnh tìm đến phòng khám của Trần Khải. Khác với vẻ xập xệ của quán bi-a, nơi đây tĩnh lặng và gọn gàng một cách kỳ lạ. Những bức tranh trừu tượng treo trên tường, chiếc ghế sofa da mềm mại và mùi hương trầm thoang thoảng tạo cảm giác thư thái đến rợn người. Trần Khải ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt anh ta toát lên vẻ bình thản, điềm tĩnh.

“Tôi biết anh sẽ tìm tôi,” Trần Khải mở lời, giọng nói ấm áp nhưng lại thiếu đi sự chân thành. “Tất cả mọi người đều đã đến gặp anh, đúng không? Họ cần một người lắng nghe.”

“Và anh thì không?” Đinh Cảnh hỏi.

“Tôi là người lắng nghe. Tôi không phải là người cần được lắng nghe,” Trần Khải đáp, mỉm cười. “Vậy, anh đã có những thông tin gì từ họ?”

“Một mảnh giấy bị đốt cháy, một con quạ đen và một chiếc bật lửa khắc con số 530,” Đinh Cảnh liệt kê, từng từ một. “Và tất cả đều dẫn đến anh.”

Trần Khải nhướn mày. “Thật sao? Tôi nghĩ anh quá coi trọng một vài chi tiết nhỏ nhặt rồi.”

“Không hề,” Đinh Cảnh nói, ánh mắt anh sắc lạnh. “Thanh Hằng nói rằng cô ấy đã đưa mảnh biểu thư thật cho anh. Lâm Tùng nói anh có một bí mật mà những người khác không biết. Và Minh Thắng… anh ấy nói về một con quạ đen. Liệu có phải là biệt danh của ai đó trong nhóm không?”

Trần Khải im lặng một lúc, rồi anh ta đứng dậy, đi lại phía cửa sổ. “Đinh Cảnh, anh biết không? Những câu chuyện cổ tích thường có những con quỷ. Còn những người bị ám ảnh bởi kho báu, họ chính là quỷ dữ của chính họ.”

“Anh đang nói về ai?”

“Về Hoàng Trung,” Trần Khải quay lại, ánh mắt anh ta đầy vẻ phức tạp. “Hoàng Trung đã trở nên ám ảnh bởi kho báu. Anh ấy tin rằng đó là chìa khóa để anh ấy có được quyền lực và danh tiếng. Nhưng đó không phải là sự thật. Kho báu đó, thực chất, là một lời nguyền. Nó đang hủy hoại họ.”

“Anh đã làm gì với bức biểu thư thật?” Đinh Cảnh hỏi, bỏ qua những lời hoa mỹ của Trần Khải.

Trần Khải không trả lời ngay. Anh ta đi đến một tủ sách, mở một ngăn kéo bí mật và lấy ra một cuộn giấy đã úa màu. “Đây là nó,” anh ta nói. “Bức biểu thư thật. Nó không phải là bản đồ. Nó là một lời nguyền.”

Đinh Cảnh cầm lấy cuộn giấy. Trên đó không phải là hình vẽ, mà là một chuỗi các ký tự cổ xưa.

“Nó là gì?”

“Một bản sao mã di truyền của một loại virus,” Trần Khải đáp, giọng anh ta trầm xuống. “Nhiều năm trước, khi chúng tôi còn là sinh viên, chúng tôi đã tìm thấy một di vật cổ ở một khu di tích. Di vật đó đã bị nhiễm một loại virus cổ xưa. Khi chúng tôi cầm nó, chúng tôi đã bị lây nhiễm. Virus này không gây bệnh ngay lập tức. Nó ẩn sâu trong cơ thể, chờ đợi một thời điểm thích hợp để bùng phát.”

Đinh Cảnh cảm thấy kinh hoàng. Anh nhớ lại lời của Lâm Tùng: “Một căn bệnh.”

“Bức biểu thư này là gì?” Đinh Cảnh hỏi, cảm giác nặng trĩu.

“Bức biểu thư là một lời giải thích. Nó cho biết cách để điều chế một loại thuốc giải. Tôi đã nghiên cứu nó trong nhiều năm. Tôi tin rằng tôi có thể cứu chúng tôi.”

“Và Hoàng Trung?”

“Hoàng Trung không tin tôi,” Trần Khải nói, giọng anh ta đầy vẻ đau khổ. “Anh ấy đã bán phần của mình, rồi lại mua nó lại, anh ấy muốn chiếm đoạt nó để tự tìm cách chữa trị. Anh ấy sợ hãi, anh ấy hoang mang, và anh ấy đã bắt đầu có những biểu hiện của bệnh.”

“Anh ta đã chết vì điều gì?”

“Không phải vì lửa. Mà vì bệnh,” Trần Khải nói, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Đinh Cảnh. “Căn bệnh đã bùng phát, và nó đã giết chết anh ấy. Vụ cháy chỉ là một tai nạn. Tôi đã đến đó để giúp anh ấy, nhưng đã quá muộn. Tôi đã cố gắng dập lửa, nhưng…”

“Anh đã để lại chiếc bật lửa?” Đinh Cảnh ngắt lời, chỉ vào chiếc bật lửa khắc con số 530 mà anh đã lấy lại từ Lâm Tùng.

Trần Khải im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào Đinh Cảnh. Ánh mắt anh ta đầy sự phức tạp. “Anh có tin tôi không?”

Đinh Cảnh không trả lời. Anh biết rằng lời nói của Trần Khải là một nửa sự thật. Một nửa còn lại đang được che giấu. Anh nhìn vào bức biểu thư trong tay. “Lời giải thích” này có thật không? Hay đó chỉ là một lời nói dối để che giấu một tội ác khủng khiếp hơn?


Chương 6: Lời Nguyền Ẩn Mình

Trở về văn phòng, Đinh Cảnh ngồi lặng lẽ, để những mảnh ghép của câu chuyện xoáy tròn trong tâm trí. Anh đặt chiếc bật lửa có khắc số “530” và bức biểu thư giả lên bàn. Lời nói của Trần Khải vẫn văng vẳng bên tai: “Không phải vì lửa… mà vì bệnh.”

Anh nhớ lại những cuộc trò chuyện của mình. Minh Thắng bị ám ảnh bởi cái chết của một người con gái. Thanh Hằng lại tin rằng kho báu là một lời nguyền, và Hoàng Trung đã phải trả giá. Lâm Tùng lại nói về một căn bệnh bí ẩn và một cuộc gặp gỡ bí mật. Ai cũng có một câu chuyện, nhưng không ai nói ra sự thật.

Đinh Cảnh gọi cho thiếu tá Long. “Thiếu tá, tôi cần anh điều tra một chút.”

“Cậu cần gì?” giọng thiếu tá Long vang lên.

“Chiếc bật lửa có khắc số ‘530’. Hãy tìm ra nó thuộc về ai.”

Sau đó, Đinh Cảnh lục tìm lại những tài liệu cũ về cái chết của Lan Chi, cô gái mà Minh Thắng yêu đơn phương. Hồ sơ ghi lại rằng cô đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, nhưng có một chi tiết nhỏ mà không ai để ý: trên chiếc xe của cô có một vết khắc nhỏ, một con số. Đinh Cảnh nhớ lại, đó là con số “530”.

Anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đó không phải là một sự trùng hợp. Con số này không chỉ xuất hiện trên chiếc bật lửa mà còn trên chiếc xe của Lan Chi. Anh bắt đầu xâu chuỗi các manh mối. Chiếc xe của Lan Chi, chiếc bật lửa của Lâm Tùng… và một chiếc bật lửa khác được tìm thấy tại hiện trường vụ án của Hoàng Trung.

Trong khi Đinh Cảnh đang suy nghĩ, điện thoại của anh rung lên. Đó là thiếu tá Long.

“Tôi đã điều tra về chiếc bật lửa,” thiếu tá Long nói. “Đó là một chiếc bật lửa phiên bản giới hạn, chỉ có một chiếc được sản xuất. Nó thuộc về một nhà sưu tập đồ cổ ẩn danh, nhưng… đã bị đánh cắp.”

“Khi nào?” Đinh Cảnh hỏi.

“Khoảng ba năm trước,” thiếu tá Long đáp. “Cùng thời điểm xảy ra vụ tai nạn xe hơi của Lan Chi.”

Mọi thứ dần dần sáng tỏ. Chiếc bật lửa này đã được sử dụng như một “dấu ấn” của một ai đó. Và con số 530, không phải là một con số ngẫu nhiên, mà là một mật mã. Đinh Cảnh gọi cho một chuyên gia giải mã mật mã. Anh ta gửi một bức ảnh của chiếc bật lửa cho người đó.

Sau vài giờ chờ đợi, người đó gọi lại. “Số ‘530’ này không phải là một mật mã thông thường,” người đó nói. “Nó là một mật mã liên quan đến một vụ án cũ, một vụ án chưa được giải quyết. Vụ án đó liên quan đến một kẻ chuyên trộm cắp nghệ thuật.”

“Tên hắn là gì?”

“Kẻ đó được gọi là ‘Thần Quạ’. Hắn ta chỉ để lại một dấu ấn duy nhất: một con số khắc trên chiếc bật lửa. Con số này tương ứng với số thứ tự của các tác phẩm nghệ thuật bị hắn đánh cắp.”

Đinh Cảnh lập tức nghĩ đến Lâm Tùng và câu chuyện của hắn về con quạ đen. Và bức biểu thư giả của Thanh Hằng. Anh đã bị đánh lừa. Bức biểu thư không phải là lời giải, mà là một lời nguyền. Một lời nguyền mà những người bạn của anh đã vô tình đánh thức.

Đinh Cảnh hiểu ra tất cả. Hoàng Trung không bị ám ảnh bởi kho báu, mà bởi “Thần Quạ”, kẻ đã lấy cắp bức biểu thư thật và giết Lan Chi. Hoàng Trung đã phát hiện ra bí mật của hắn và bị giết. Nhưng “Thần Quạ” này không phải là một người xa lạ. Hắn là một trong số những người bạn của anh.

Bây giờ, Đinh Cảnh biết rằng anh phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp. Một sự thật mà anh không bao giờ muốn tin. Anh phải tìm ra “Thần Quạ” và đối mặt với hắn, trước khi hắn kịp ra tay với những người khác.


Chương 7: Lời Giải Mã Cho Số Phận

Đêm buông xuống, Đinh Cảnh đứng trước một ngọn hải đăng cũ kỹ ven biển, cách xa thành phố ồn ào. Địa điểm này là một manh mối cuối cùng anh tìm được từ một bức ảnh cũ của nhóm “Tứ Linh”. Đó là nơi họ đã tìm thấy bức biểu thư năm xưa. Nơi đây có một hồ nước ngầm, và phía trên là một tòa tháp canh đã bị bỏ hoang từ lâu. “Nơi lửa và nước giao hòa,” câu đố trên mảnh giấy cháy dở của Hoàng Trung chợt hiện ra trong đầu Đinh Cảnh. Lửa là vụ hỏa hoạn, nước là cái chết dưới nước… nơi này chính là trung tâm của mọi bí mật.

Anh bước vào bên trong ngọn hải đăng, không khí ẩm ướt, lạnh lẽo. Anh nhìn thấy một người đang đứng ở giữa căn phòng, hướng về phía một bức tường đã sụp đổ. Đó là Trần Khải.

“Anh biết tôi sẽ đến,” Đinh Cảnh nói, giọng anh trầm xuống.

Trần Khải quay lại, gương mặt anh ta không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày. “Anh đã tìm ra sự thật rồi sao?”

“Tôi biết anh là Thần Quạ,” Đinh Cảnh nói, không do dự. “Bức biểu thư thật không phải là bản sao mã di truyền. Nó là bản đồ kho báu. Và anh đã cướp nó.”

Trần Khải cười, một nụ cười đầy cay đắng. “Vậy ra anh đã tìm ra. Nhưng anh đã nhầm. Tôi không phải là kẻ cướp.”

“Vậy tại sao chiếc bật lửa với số ‘530’ lại ở đó? Tại sao chiếc xe của Lan Chi lại có dấu ấn của anh?”

Trần Khải tiến lại gần Đinh Cảnh, ánh mắt anh ta đầy vẻ phức tạp. “Năm xưa, khi chúng tôi tìm thấy bức biểu thư, chúng tôi không biết rằng nó đã bị ai đó cất giấu từ lâu. Mãi đến sau này, tôi mới tìm ra một sự thật kinh hoàng. Bức biểu thư là của một tổ chức ngầm. Họ đã giấu nó ở đây và để lại một lời nguyền: kẻ nào lấy nó, sẽ phải chết.”

Đinh Cảnh lắc đầu. “Lời nói dối. Lời nói dối để che giấu sự thật. Anh đã giết Lan Chi, phải không?”

“Không,” Trần Khải hét lên. “Cô ấy không chết vì tôi! Cô ấy chết vì lòng tham của Hoàng Trung! Hoàng Trung đã phát hiện ra bí mật của tôi, anh ta muốn bán bức biểu thư cho một tổ chức khác để độc chiếm. Tôi đã cố gắng ngăn cản anh ấy, nhưng không được. Tôi đã đuổi theo xe của anh ấy, nhưng Lan Chi lại lái xe. Tôi không biết cô ấy ở đó. Tôi đã vô tình gây ra tai nạn.”

“Anh đã bỏ trốn, để lại chiếc bật lửa,” Đinh Cảnh nói, “để lại dấu vết.”

“Tôi không có lựa chọn,” Trần Khải nói, giọng anh ta run rẩy. “Nếu tôi ở lại, tổ chức kia sẽ biết tôi đã lấy bức biểu thư. Họ sẽ giết tôi. Tôi phải chạy trốn. Và tôi đã tìm ra sự thật về bức biểu thư. Nó không chỉ là bản đồ, mà còn là một công thức. Một công thức để kích hoạt một loại vũ khí cổ đại được giấu bên trong ngọn hải đăng này.”

“Vũ khí gì?”

“Một loại năng lượng. Nó có thể hủy diệt cả thành phố. Tôi đã cố gắng bảo vệ nó. Tôi đã thuyết phục Thanh Hằng rằng nó là một căn bệnh. Tôi đã lừa dối Lâm Tùng và Minh Thắng. Tôi đã cố gắng che giấu bí mật này.”

“Và Hoàng Trung?” Đinh Cảnh hỏi.

“Hoàng Trung đã trở về. Anh ta tìm ra bí mật này, và anh ta muốn kích hoạt vũ khí để bán nó. Anh ta muốn trở thành bá chủ. Tôi đã cố gắng ngăn cản anh ấy. Anh ta đã tấn công tôi. Tôi đã tự vệ. Và trong lúc hỗn loạn, anh ta đã ngã xuống chiếc bật lửa đang cháy. Ngọn lửa bùng lên và anh ta đã chết.”

“Anh đã giết anh ấy,” Đinh Cảnh nói, giọng anh lạnh lùng. “Anh đã giết anh ấy để bảo vệ bí mật của anh.”

“Không!” Trần Khải hét lên. “Tôi đã làm tất cả để bảo vệ những người tôi yêu thương! Tôi không muốn họ chết! Tôi không muốn họ dính vào những thứ nguy hiểm này! Tôi đã cố gắng cứu tất cả!”

“Vậy tại sao anh không nói ra sự thật?”

“Ai sẽ tin tôi? Ai sẽ tin rằng có một tổ chức ngầm đang theo dõi chúng tôi? Ai sẽ tin rằng có một vũ khí cổ đại đang được giấu ở đây? Không ai cả! Tôi phải tự mình bảo vệ họ.”

Đột nhiên, Trần Khải giơ tay ra, một chiếc chìa khóa nhỏ rơi xuống sàn. “Đây là chìa khóa. Chìa khóa để kích hoạt vũ khí. Tôi đã giữ nó suốt hai năm nay, để không ai có thể làm hại những người khác. Nhưng bây giờ, anh đã đến. Anh đã tìm thấy sự thật. Anh đã giải thoát cho tôi.”

Trần Khải nhìn Đinh Cảnh, ánh mắt anh ta đầy sự mệt mỏi và hối hận. “Tôi đã sai. Tôi đã tưởng rằng tôi có thể bảo vệ họ bằng cách lừa dối. Nhưng tất cả những gì tôi đã làm là đẩy họ vào nguy hiểm. Tôi đã giết Hoàng Trung, và tôi đã làm Lan Chi chết. Tất cả những gì tôi có được là sự cô độc. Và bây giờ, anh có thể kết thúc nó.”

Đinh Cảnh nhìn Trần Khải. Anh ta không còn là một bác sĩ tâm lý bình tĩnh, mà là một kẻ tội phạm đầy hối hận. Lòng tham đã biến anh ta thành một con quỷ, và bây giờ, con quỷ đó đã chết.


Chương 8: Lựa Chọn Của Công Lý

Đinh Cảnh nhìn Trần Khải, không phải với con mắt của một cảnh sát, mà với sự thấu hiểu của một con người. Anh biết rằng Trần Khải đã nói ra sự thật. Nỗi hối hận trong giọng nói, sự tuyệt vọng trong ánh mắt, tất cả đều là thật. Mặc dù anh ta đã phạm tội giết người, nhưng động cơ của anh ta lại phức tạp hơn bất kỳ tên tội phạm nào mà Đinh Cảnh từng biết.

“Anh đã làm tất cả để bảo vệ họ, nhưng anh đã thất bại,” Đinh Cảnh nói, giọng anh trầm xuống. “Anh đã giết một người bạn, và anh đã đẩy những người còn lại vào nguy hiểm.”

“Tôi biết,” Trần Khải thì thào. “Sự hối hận đã gặm nhấm tôi từng ngày, từng giờ. Tôi đã có thể tự thú. Nhưng tôi lại sợ hãi, tôi sợ rằng nếu tôi bị bắt, bí mật về vũ khí này sẽ bị lộ ra. Tôi không muốn thế giới phải đối mặt với một thảm họa.”

“Và bây giờ thì sao?”

Trần Khải nhìn vào khoảng không vô định, ánh mắt anh ta đầy sự mệt mỏi. “Tôi đã tìm được kho báu, nhưng tôi đã mất tất cả. Kho báu không phải là vàng, mà là một vũ khí chết người. Nó không mang lại cho tôi hạnh phúc, mà chỉ là nỗi đau. Tôi đã giết Hoàng Trung, và tôi đã gián tiếp giết Lan Chi. Tôi đã làm mất niềm tin của những người bạn còn lại. Bây giờ, tôi không còn gì cả. Anh có thể bắt tôi. Anh có thể tiết lộ sự thật. Tôi không còn sợ hãi nữa.”

Đinh Cảnh nhặt chiếc chìa khóa lên. Anh nhìn vào nó, rồi nhìn vào Trần Khải. Anh ta đã có thể kích hoạt vũ khí, trở thành một kẻ mạnh nhất thế giới. Nhưng anh ta đã không làm. Anh ta đã chọn bảo vệ nó, dù phải giết người. Và bây giờ, anh ta đang chờ đợi sự trừng phạt.

“Tôi sẽ không bắt anh,” Đinh Cảnh nói, một quyết định táo bạo.

Trần Khải ngạc nhiên. “Tại sao?”

“Vì anh đã tìm thấy sự hối hận. Anh đã nhận ra lỗi lầm của mình. Hơn nữa, nếu tôi bắt anh, sự thật về vũ khí này sẽ bị lộ ra. Và tôi không muốn thế giới phải đối mặt với một mối đe dọa lớn hơn.”

“Vậy… anh sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ giữ bí mật,” Đinh Cảnh nói, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Trần Khải. “Tôi sẽ giữ bí mật về anh, và về vũ khí này. Anh sẽ phải sống với tội lỗi của mình. Anh sẽ phải sống với sự hối hận, và anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã làm.”

Trần Khải gật đầu. Anh ta biết rằng đây là một hình phạt tàn khốc hơn bất kỳ bản án nào của tòa án. Sống trong sự hối hận, sống trong sự cô độc.

Đinh Cảnh quay lưng bước đi, để lại Trần Khải một mình. Ánh mắt anh ta vẫn còn vương vấn trên khuôn mặt của người bạn cũ. Trần Khải đã trở thành một kẻ giết người. Nhưng anh ta cũng là một người đã hy sinh bản thân để bảo vệ một bí mật.

Vụ án đã kết thúc. Đinh Cảnh đã tìm ra hung thủ. Nhưng công lý không phải lúc nào cũng được thực thi. Anh biết rằng anh đã đưa ra một lựa chọn khó khăn. Một lựa chọn có thể sẽ khiến anh phải hối hận.


Chương 9: Lời Nói Dối Cuối Cùng

Trời đã tạnh mưa, không khí trở nên trong lành hơn. Đinh Cảnh đứng trước cửa một quán cà phê quen thuộc. Bên trong, Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng đang ngồi đợi. Khuôn mặt họ vẫn còn in hằn sự căng thẳng và nỗi buồn. Cuộc gặp gỡ này, không còn là những người bạn cũ ôn lại kỷ niệm, mà là một buổi họp của những người sống sót sau một cơn bão.

Đinh Cảnh bước vào, ngồi xuống đối diện họ. Anh nhìn từng người, rồi nói, giọng trầm ấm và đầy sự chân thành.

“Vụ án đã kết thúc,” anh nói. “Chúng ta đã tìm ra hung thủ.”

Minh Thắng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta đầy vẻ mong chờ. “Là ai?”

“Hoàng Trung,” Đinh Cảnh đáp, một lời nói dối đã được chuẩn bị từ trước. “Hoàng Trung đã tự thiêu.”

Ba người bạn nhìn nhau, vẻ mặt họ đầy sự ngạc nhiên. Thanh Hằng lên tiếng, giọng cô đầy vẻ hoài nghi. “Anh nói dối. Hoàng Trung không phải là người như vậy.”

“Anh ta đã bị ám ảnh bởi kho báu,” Đinh Cảnh tiếp tục, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Anh ta tin rằng nếu không có đủ bốn mảnh biểu thư, kho báu sẽ không bao giờ xuất hiện. Anh ta đã tìm cách mua lại mảnh của mình, nhưng không thành. Anh ta đã trở nên tuyệt vọng, và trong lúc hoảng loạn, anh ta đã tự thiêu để kết thúc tất cả.”

“Còn Trần Khải?” Lâm Tùng hỏi, ánh mắt hắn ta đầy sự ngờ vực. “Anh ta đã nói gì?”

“Trần Khải đã nói sự thật,” Đinh Cảnh nói, “rằng anh ấy đã cố gắng cứu Hoàng Trung, nhưng không kịp. Chiếc bật lửa mà Lâm Tùng tìm thấy là của Trần Khải. Anh ấy đã để lại nó một cách vô tình khi cố gắng dập lửa.”

Minh Thắng lặng lẽ, không nói gì. Anh ta chỉ nhìn vào ly cà phê của mình, như thể đang cố gắng tìm kiếm một câu trả lời. Thanh Hằng lại lắc đầu, ánh mắt cô đầy vẻ thất vọng. “Không, anh đang nói dối. Tôi biết Hoàng Trung không phải là người như vậy. Anh ấy không phải là kẻ sẽ tự tử vì kho báu.”

“Anh ta đã thay đổi,” Đinh Cảnh nói. “Lòng tham đã biến anh ta thành một con người khác.”

“Không thể nào,” Thanh Hằng nói, giọng cô đầy sự kiên quyết. “Và tại sao anh lại có bức biểu thư thật? Trần Khải đã đưa nó cho anh, đúng không?”

Đinh Cảnh không trả lời. Anh biết rằng anh đã nói quá nhiều. Anh đã cố gắng giữ bí mật, nhưng những người bạn của anh quá thông minh. Họ đã nhận ra sự thật.

“Anh đã bảo vệ Trần Khải,” Lâm Tùng nói, giọng hắn ta đầy sự thất vọng. “Anh đã biết sự thật, nhưng anh lại giấu nó đi.”

Đinh Cảnh không thể phủ nhận. Anh đã nói dối. Anh đã bảo vệ một kẻ giết người.

“Tôi không bảo vệ một kẻ giết người,” Đinh Cảnh nói, giọng anh ta đầy sự chân thành. “Tôi bảo vệ một người đã hối hận. Trần Khải đã làm những điều sai trái. Nhưng anh ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình. Hơn nữa, nếu sự thật về vũ khí đó bị lộ ra, nó sẽ gây ra một thảm họa lớn hơn. Tôi không muốn thế giới phải đối mặt với một mối đe dọa lớn hơn.”

Ba người bạn nhìn nhau. Họ hiểu rằng Đinh Cảnh đã đưa ra một quyết định khó khăn. Một quyết định mà họ không thể hiểu được.

“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?” Minh Thắng hỏi, giọng anh ta run rẩy. “Sống với một lời nói dối ư?”

“Chúng ta sẽ sống với nó,” Đinh Cảnh nói. “Chúng ta sẽ chôn vùi bí mật này. Chúng ta sẽ để Trần Khải sống với tội lỗi của mình. Và chúng ta sẽ sống với sự hối hận của chính chúng ta.”

Cả ba người đều im lặng. Họ biết rằng Đinh Cảnh đã nói ra sự thật cuối cùng. Cuộc đời của họ đã thay đổi. Họ đã sống với một bí mật, và bây giờ, họ sẽ phải sống với một lời nói dối.


Chương 10: Lời Hứa Với Một Người Đã Khuất

Nhiều tuần trôi qua, thành phố trở lại nhịp sống thường nhật. Vụ án của Hoàng Trung được khép lại với kết luận là một vụ hỏa hoạn tự gây ra, do áp lực công việc và chứng trầm cảm. Dù những người bạn thân thiết của anh đều biết sự thật phức tạp hơn nhiều, họ chọn giữ im lặng. Họ sống, nhưng với một gánh nặng vô hình trên vai.

Đinh Cảnh trở lại với cuộc sống đơn độc của mình. Anh không còn là thám tử, cũng không còn là cảnh sát. Anh dành thời gian chăm sóc khu vườn nhỏ của mình và đọc sách. Nhưng tâm trí anh không thể ngừng nghĩ về vụ án. Anh biết mình đã làm đúng khi giữ bí mật về vũ khí cổ đại và về Trần Khải, nhưng lương tâm anh vẫn nặng trĩu. Công lý đã không được thực thi một cách trọn vẹn.

Bức Biểu Thư Bị Cháy
Bức Biểu Thư Bị Cháy

Một buổi chiều, có tiếng gõ cửa. Đinh Cảnh mở cửa và thấy Thanh Hằng đứng đó, trên tay cô là một bó hoa cúc trắng.

“Tôi đến thăm anh,” cô nói, giọng cô đầy vẻ dịu dàng. “Anh đã làm những gì anh cho là đúng. Nhưng tôi biết anh không vui.”

“Tôi đã không bắt một kẻ giết người,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi. “Tôi đã làm một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.”

“Anh đã làm một điều tốt,” Thanh Hằng nói. “Anh đã bảo vệ chúng tôi. Anh đã cứu chúng tôi khỏi một bí mật mà chúng tôi không thể chịu đựng.”

Đinh Cảnh nhìn Thanh Hằng. Cô đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng đôi mắt cô vẫn đầy sự buồn bã. “Lan Chi đã chết vì chúng tôi,” cô nói. “Và Hoàng Trung cũng vậy. Tất cả những gì chúng tôi làm là theo đuổi một lời nói dối.”

“Không phải vậy,” Đinh Cảnh nói. “Các anh đã theo đuổi một lời hứa. Một lời hứa với chính mình. Đó không phải là một điều tồi tệ. Điều tồi tệ là khi lòng tham biến thành tội lỗi.”

Thanh Hằng gật đầu. Cô không nói gì nữa, chỉ đứng đó, nhìn vào khu vườn.

“Tôi biết anh không muốn nói về chuyện đó,” Thanh Hằng nói, “nhưng tôi cần anh biết một điều. Tôi đã nói dối anh về bức biểu thư. Nó không chỉ là một bản đồ hay một lời nguyền. Nó là một lời hứa.”

“Một lời hứa?”

“Đúng vậy,” Thanh Hằng nói. “Nó là một lời hứa rằng chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau. Chúng tôi đã thề sẽ tìm ra kho báu, và sẽ chia sẻ nó. Đó là một lời hứa của sự tin tưởng. Nhưng rồi, lòng tham đã phá vỡ tất cả. Và chúng tôi đã phải trả giá bằng máu.”

Thanh Hằng đưa cho Đinh Cảnh một cuốn sổ tay cũ kỹ. “Đây là nhật ký của Hoàng Trung,” cô nói. “Anh ấy đã viết tất cả những gì anh ấy biết về bức biểu thư, về lời nguyền, và về những người bạn của anh ấy.”

Đinh Cảnh cầm lấy cuốn sổ tay, cảm giác nặng trĩu. Anh mở ra, đọc những dòng chữ cuối cùng. “Tôi đã tìm được kho báu, nhưng tôi đã mất tất cả. Tôi đã mất những người bạn của mình. Tôi đã mất chính mình. Kho báu không mang lại hạnh phúc. Nó chỉ là một cái bẫy. Tôi muốn kết thúc nó, để những người bạn của tôi không phải chịu đựng.”

Đinh Cảnh ngước lên nhìn Thanh Hằng. “Hoàng Trung đã không tự tử,” anh nói. “Anh ấy đã cố gắng để kết thúc tất cả.”

“Tôi biết,” Thanh Hằng nói, “và tôi cũng biết rằng anh đã cố gắng để bảo vệ tất cả. Dù anh có nói dối hay không, anh cũng đã làm một điều tốt.”

Thanh Hằng rời đi, để lại Đinh Cảnh một mình với cuốn nhật ký. Anh nhìn vào nó, và nhìn vào khu vườn. Anh biết rằng mình đã không thất bại. Anh đã cứu những người bạn của mình, và anh đã giữ bí mật của họ.


Chương 11: Ngã Rẽ Của Cuộc Đời

Mùa đông đến, mang theo những cơn gió lạnh thấu xương và những ngày xám xịt. Cuốn nhật ký của Hoàng Trung nằm trên bàn, vẫn còn mở ở trang cuối cùng. Đinh Cảnh đã đọc nó hàng chục lần, nhưng mỗi lần đọc lại cảm thấy một nỗi đau mới. Anh đã tìm thấy sự thật, nhưng sự thật đó lại nặng nề hơn cả lời nói dối. Nó không chỉ là câu chuyện về một vụ án mạng, mà là bi kịch của những con người đã bị lòng tham và bí mật hủy hoại.

Đinh Cảnh trở lại ngôi nhà cũ của mình, nơi anh đã sống với nỗi cô đơn suốt hai năm qua. Mọi thứ vẫn y nguyên, nhưng anh lại cảm thấy xa lạ. Anh nhìn vào tấm ảnh của người đồng đội cũ, người đã chết vì một vụ án mà anh đã thất bại. Anh đã từng nghĩ rằng anh không thể quay lại con đường đó nữa. Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt.

Anh lấy điện thoại, gọi cho thiếu tá Long.

“Thiếu tá, tôi có một yêu cầu,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự kiên quyết.

“Cậu nói đi,” thiếu tá Long đáp. “Vụ án Hoàng Trung đã kết thúc rồi.”

“Tôi biết. Nhưng tôi muốn quay lại. Tôi muốn trở lại ngành cảnh sát,” Đinh Cảnh nói. “Tôi muốn phá án. Tôi muốn làm những gì tôi đã không làm được trong quá khứ.”

Thiếu tá Long im lặng một lúc. “Cậu có chắc không? Cậu đã rời đi vì nỗi ám ảnh. Cậu có chắc rằng cậu sẽ không bị ám ảnh bởi những vụ án khác không?”

“Tôi không chắc,” Đinh Cảnh đáp. “Nhưng tôi biết rằng nếu tôi không làm, tôi sẽ sống với sự hối hận suốt đời. Tôi đã giữ một bí mật. Bây giờ, tôi muốn làm một điều gì đó để chuộc lại.”

Thiếu tá Long mỉm cười. “Được rồi. Ngày mai, cậu đến văn phòng. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã đưa ra một quyết định khó khăn. Nhưng anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Anh đã tìm thấy một mục đích mới trong cuộc đời.

Sáng hôm sau, Đinh Cảnh đến văn phòng cảnh sát. Mọi thứ vẫn y như cũ. Những gương mặt quen thuộc, những tiếng gõ bàn phím, những tiếng điện thoại reo vang. Anh cảm thấy như mình chưa bao giờ rời đi.

Thiếu tá Long đưa cho anh một tập hồ sơ. “Đây là vụ án đầu tiên của cậu,” ông nói. “Một vụ án khó. Một vụ án mà không ai có thể giải quyết được.”

Đinh Cảnh mở hồ sơ. Bên trong là một bức ảnh của một người đàn ông đã chết, bị bắn chết trong một con hẻm. Trên ngực anh ta, có một hình xăm nhỏ. Một con số.

“Nạn nhân là ai?” Đinh Cảnh hỏi.

“Không biết. Anh ta không có giấy tờ tùy thân. Nhưng trên ngực anh ta, có một hình xăm. Một hình xăm con số 530.”

Đinh Cảnh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh nhìn vào thiếu tá Long, ánh mắt anh ta đầy sự phức tạp. “Cái gì?”

“Đúng vậy,” thiếu tá Long nói. “Cùng một con số với chiếc bật lửa mà cậu đã tìm thấy. Cùng một con số với chiếc xe của Lan Chi. Cùng một con số đã ám ảnh chúng ta suốt hai năm qua.”

“Không thể nào,” Đinh Cảnh thì thào. “Trần Khải đã nói rằng vụ án đã kết thúc. Anh ta đã nói rằng vũ khí đã được cất giấu.”

“Có thể Trần Khải đã nói dối,” thiếu tá Long nói. “Hoặc có thể, vụ án này không chỉ liên quan đến một người. Mà là một tổ chức.”

Đinh Cảnh cảm thấy một nỗi sợ hãi. Anh đã nghĩ rằng anh đã kết thúc tất cả. Nhưng bây giờ, anh lại phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp hơn. Tổ chức ngầm mà Trần Khải đã nói đến. Chúng đã trở lại. Chúng đã tìm thấy anh.

“Chúng ta phải bắt Trần Khải,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự kiên quyết. “Chỉ anh ta mới biết bí mật về tổ chức này. Chỉ anh ta mới có thể giúp chúng ta.”

“Không thể,” thiếu tá Long đáp. “Trần Khải đã biến mất. Anh ta đã rời khỏi thành phố. Chúng ta đã không tìm thấy anh ta.”

“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?”

Thiếu tá Long đưa cho Đinh Cảnh một tập hồ sơ khác. “Đây là hồ sơ của một người đã chết. Một người đã bị giết cách đây mười năm. Một người có một hình xăm số 530.”

Đinh Cảnh mở hồ sơ. Bên trong là một bức ảnh của một người đàn ông già. Trên ngực anh ta, có một hình xăm nhỏ. Con số 530.

“Đây là ai?” Đinh Cảnh hỏi.

“Một giáo sư đại học,” thiếu tá Long đáp. “Ông ta đã chết trong một vụ tai nạn. Nhưng chúng ta đã không tìm ra hung thủ. Và bây giờ, một người đàn ông khác đã chết, cũng với một hình xăm tương tự. Và cả hai đều có liên quan đến một tổ chức ngầm chuyên trộm cắp nghệ thuật.”

“Tổ chức đó là gì?”

“Chúng được gọi là ‘Hội Ký Ức’,” thiếu tá Long đáp. “Chúng tin rằng những tác phẩm nghệ thuật có một sức mạnh siêu nhiên. Chúng thu thập chúng, và sử dụng chúng để làm những điều tồi tệ. Và bây giờ, chúng đã tìm thấy chúng ta.”

Đinh Cảnh cảm thấy một nỗi sợ hãi. Anh đã nghĩ rằng anh đã kết thúc tất cả. Nhưng bây giờ, anh lại phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp hơn. “Hội Ký Ức” đã trở lại. Và chúng đã tìm thấy anh.


Chương 12: Kẻ Nằm Vùng Trong Bóng Tối

Đinh Cảnh nhìn vào bức ảnh người đàn ông chết với hình xăm “530” trên ngực. Đó là một mật mã, một dấu hiệu nhận biết của “Hội Ký Ức”. Hội này không chỉ là những kẻ trộm cắp nghệ thuật, mà còn là một giáo phái bí ẩn, tin rằng các tác phẩm cổ đại ẩn chứa sức mạnh siêu nhiên. Chúng đã để lại một lời nhắn cho Đinh Cảnh, rằng chúng đã tìm thấy anh.

Đinh Cảnh lập tức trở lại văn phòng, tìm kiếm những thông tin về vụ án Lan Chi. Anh biết rằng vụ án này không chỉ là một vụ tai nạn, mà là một vụ giết người được ngụy trang. Anh đã từng bỏ qua nó, nhưng bây giờ, anh phải đối mặt với nó. Anh đã tìm thấy một chi tiết nhỏ trong hồ sơ: một nhân chứng đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen, không biển số, chạy khỏi hiện trường. Chiếc xe đó có một vết xước nhỏ ở bên hông, một vết xước mà Đinh Cảnh đã từng thấy.

Anh nhớ lại lời của Lâm Tùng, kẻ trộm vặt chuyên nghiệp, người đã nói về một “con quạ đen”. Và bức biểu thư giả mà Thanh Hằng đã tạo ra. Tất cả đều dẫn đến một sự thật: có một kẻ nội gián trong nhóm “Tứ Linh”. Một kẻ đã biết về sự tồn tại của “Hội Ký Ức” từ lâu.

Đinh Cảnh gọi cho Minh Thắng. Anh ta đang ở trong phòng triển lãm của mình, đắm chìm trong những tác phẩm điêu khắc.

“Anh có thể nói chuyện với tôi một chút không?” Đinh Cảnh hỏi.

“Tôi đang bận,” Minh Thắng trả lời, giọng anh ta đầy sự khó chịu.

“Có chuyện liên quan đến vụ án Hoàng Trung,” Đinh Cảnh nói, giọng anh ta đầy sự nghiêm túc.

Minh Thắng im lặng một lúc, rồi nói, “Tôi sẽ đến. Tôi đang ở một nơi công cộng.”

Minh Thắng đến một quán cà phê nhỏ. Anh ta ngồi đối diện với Đinh Cảnh, ánh mắt anh ta đầy sự lo lắng.

“Anh muốn gì?” Minh Thắng hỏi, giọng anh ta run rẩy.

“Tôi muốn biết sự thật về con quạ đen,” Đinh Cảnh nói, không do dự.

Minh Thắng nhìn Đinh Cảnh, rồi cúi đầu xuống. “Đó không phải là một con quạ,” anh ta thì thào. “Đó là một người. Một người đã giúp chúng tôi tìm ra bức biểu thư.”

“Ai?”

“Tôi không biết tên hắn,” Minh Thắng đáp. “Hắn là một nhà sưu tập đồ cổ. Hắn đã tìm thấy bức biểu thư và đưa nó cho chúng tôi. Hắn nói rằng hắn tin vào truyền thuyết về kho báu, và hắn muốn chúng tôi giúp hắn tìm ra nó.”

“Tại sao anh lại tin hắn?”

“Bởi vì hắn đã cứu Lan Chi,” Minh Thắng nói. “Cô ấy đã bị một tai nạn, và hắn đã cứu cô ấy. Hắn đã nói rằng hắn sẽ bảo vệ chúng tôi. Chúng tôi đã tin hắn.”

“Và rồi hắn đã giết cô ấy,” Đinh Cảnh nói. “Hắn đã dàn dựng vụ tai nạn để cướp bức biểu thư.”

“Không thể nào,” Minh Thắng hét lên. “Hắn không phải là kẻ giết người. Hắn là một người tốt.”

“Hắn là một người tốt, nhưng hắn cũng là một kẻ giết người,” Đinh Cảnh đáp. “Anh có nhớ con số ‘530’ không? Đó là mật mã của hắn. Hắn đã để lại nó trên chiếc xe của Lan Chi.”

Minh Thắng im lặng. Anh ta biết rằng Đinh Cảnh đã nói sự thật. Anh ta đã bị lừa dối.

“Vậy… hắn là ai?”

Đinh Cảnh lắc đầu. “Tôi không biết. Nhưng tôi biết rằng hắn đang tìm kiếm một thứ gì đó. Một thứ gì đó đã bị mất. Một thứ gì đó liên quan đến bức biểu thư.”

Đột nhiên, Đinh Cảnh nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu bên kia đường. Chiếc xe đó có một vết xước nhỏ ở bên hông. Anh nhìn vào Minh Thắng, và rồi nhìn vào chiếc xe. Anh biết rằng anh đã tìm ra kẻ thù của mình.

Đinh Cảnh đứng dậy. “Tôi phải đi. Nhưng tôi muốn anh biết một điều. Anh không phải là kẻ nói dối. Anh là một người đã bị lừa dối.”

Đinh Cảnh rời đi, để lại Minh Thắng một mình. Anh ta nhìn vào chiếc xe màu đen, rồi nhìn vào chiếc cốc cà phê của mình. Anh ta biết rằng cuộc đời của mình đã thay đổi. Anh đã sống với một bí mật, và bây giờ, anh sẽ phải sống với một sự thật khủng khiếp hơn.

Đinh Cảnh bước ra khỏi quán cà phê. Anh đi thẳng đến chiếc xe màu đen. Anh biết rằng bên trong có một kẻ thù nguy hiểm. Một kẻ thù đã giết Lan Chi và Hoàng Trung. Một kẻ thù đã lừa dối tất cả.

Đinh Cảnh mở cửa xe. Bên trong, không có ai. Chỉ có một mảnh giấy. Trên đó, có một dòng chữ.

“Anh đã tìm thấy tôi. Nhưng anh sẽ không thể tìm thấy kho báu. Nó đã biến mất. Và tôi sẽ không bao giờ để anh tìm thấy nó.”


Đinh Cảnh cầm lấy mảnh giấy, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Dòng chữ viết tay đó không chỉ là một lời thách thức, mà còn là một lời khẳng định. Kẻ đó đã biết anh đang ở đâu, và hắn đã luôn đi trước anh một bước. Hắn không chỉ là một kẻ giết người, mà còn là một người chơi, đang tận hưởng trò chơi chết chóc này.

Anh nhìn xung quanh. Gần đó, có một chiếc xe máy cũ đậu, chìa khóa vẫn còn cắm. Anh biết rằng đó là cách duy nhất để anh có thể tiếp tục cuộc truy đuổi. Anh nhảy lên xe, phóng đi, cố gắng đuổi theo chiếc xe màu đen đã biến mất. Nhưng anh biết rằng đó chỉ là một sự lãng phí thời gian. Kẻ đó đã trốn thoát.

Anh dừng lại, suy nghĩ. Chiếc xe màu đen đã đi đâu? Và tại sao hắn lại để lại mảnh giấy đó? Hắn muốn gì? Hắn muốn anh biết rằng hắn đã thắng cuộc chơi, rằng anh không thể tìm thấy kho báu. Nhưng tại sao hắn lại làm vậy? Có phải hắn muốn Đinh Cảnh từ bỏ không? Hay hắn muốn một điều gì khác?

Đinh Cảnh nhớ lại những lời của Trần Khải, Thanh Hằng và Lâm Tùng. Tất cả đều nói về một kho báu đã bị mất. Một kho báu không phải là vàng, mà là một vũ khí cổ đại. Vậy tại sao hắn lại muốn cướp nó? Hắn không phải là một kẻ tham lam. Hắn là một kẻ cuồng tín. Một kẻ tin rằng vũ khí này có thể mang lại cho hắn một sức mạnh siêu nhiên.

Anh gọi cho thiếu tá Long.

“Thiếu tá, tôi cần anh điều tra một chút,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự khẩn trương.

“Cậu nói đi,” thiếu tá Long đáp. “Vụ án đã kết thúc. Cậu không phải lo lắng nữa.”

“Không phải vậy,” Đinh Cảnh nói. “Vụ án chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu.”

Đinh Cảnh kể cho thiếu tá Long nghe về những gì đã xảy ra, về chiếc xe màu đen, về mảnh giấy, và về tổ chức “Hội Ký Ức”.

“Hội Ký Ức?” Thiếu tá Long lặp lại. “Tôi đã từng nghe về nó. Đó là một tổ chức bí ẩn, chuyên trộm cắp những cổ vật có giá trị lịch sử. Nhưng chúng tôi không có bằng chứng nào để buộc tội chúng.”

“Tôi có,” Đinh Cảnh nói. “Tôi có bằng chứng. Chiếc bật lửa, chiếc xe, và bây giờ, mảnh giấy này. Tất cả đều là bằng chứng.”

Thiếu tá Long im lặng một lúc. “Được rồi,” ông nói. “Tôi sẽ điều tra. Nhưng cậu phải cẩn thận. Chúng là một tổ chức nguy hiểm.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã phải đối mặt với một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến không chỉ để tìm ra hung thủ, mà còn để bảo vệ một bí mật.

Anh quay trở lại ngọn hải đăng. Anh đi vào bên trong, và tìm thấy một chiếc chìa khóa. Đó là chìa khóa để mở một cánh cửa bí mật. Anh mở nó ra, và thấy một căn phòng nhỏ, bên trong là một cuốn nhật ký cũ. Đó là nhật ký của người gác hải đăng.

Anh mở ra, đọc những dòng chữ cuối cùng. “Tôi đã tìm thấy kho báu. Nhưng nó không phải là thứ mà tôi nghĩ. Nó là một vũ khí. Một vũ khí có thể hủy diệt thế giới. Tôi đã quyết định giấu nó đi, và tôi đã để lại một lời nhắn. Một lời nhắn cho kẻ đã tìm thấy nó.”

Đinh Cảnh cảm thấy kinh hoàng. Kho báu không phải đã bị đánh cắp. Nó đã bị giấu đi. Và kẻ đã giấu nó, không phải ai khác, chính là người gác hải đăng.

Vậy, kẻ đã giết Lan Chi và Hoàng Trung không phải là kẻ muốn cướp kho báu. Hắn muốn tìm nó. Hắn muốn tìm một thứ gì đó đã bị mất.

Anh quay trở lại thành phố, đi đến phòng khám của Trần Khải. Anh tìm thấy một cuốn sổ nhỏ trên bàn. Bên trong, có một dòng chữ. “Tôi đã tìm ra sự thật. Kho báu không phải là một lời nguyền, mà là một lời hứa. Một lời hứa để bảo vệ thế giới. Và tôi sẽ giữ nó. Dù phải trả giá bằng máu.”

Đinh Cảnh cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Trần Khải đã không nói dối. Anh ta đã làm những gì anh ta tin là đúng. Và bây giờ, anh ta đã biến mất.

Anh gọi cho Thanh Hằng. “Tôi đã tìm ra sự thật,” anh nói. “Kho báu đã bị giấu. Và Trần Khải đã biết điều đó. Anh ta đã cố gắng bảo vệ nó.”

Thanh Hằng im lặng. “Tôi biết,” cô nói. “Tôi đã luôn tin rằng Trần Khải không phải là kẻ giết người. Anh ấy là một người tốt.”

“Nhưng anh ta đã làm những điều sai trái,” Đinh Cảnh nói.

“Ai cũng có thể làm những điều sai trái,” Thanh Hằng nói. “Quan trọng là chúng ta có hối hận hay không.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã tìm ra sự thật. Nhưng sự thật đó lại khiến anh cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Anh đã mất những người bạn của mình, và bây giờ, anh lại phải đối mặt với một kẻ thù bí ẩn.


Chương 13: Cuộc Truy Đuổi Bắt Đầu

Đinh Cảnh cầm lấy mảnh giấy, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Dòng chữ viết tay đó không chỉ là một lời thách thức, mà còn là một lời khẳng định. Kẻ đó đã biết anh đang ở đâu, và hắn đã luôn đi trước anh một bước. Hắn không chỉ là một kẻ giết người, mà còn là một người chơi, đang tận hưởng trò chơi chết chóc này.

Anh nhìn xung quanh. Gần đó, có một chiếc xe máy cũ đậu, chìa khóa vẫn còn cắm. Anh biết rằng đó là cách duy nhất để anh có thể tiếp tục cuộc truy đuổi. Anh nhảy lên xe, phóng đi, cố gắng đuổi theo chiếc xe màu đen đã biến mất. Nhưng anh biết rằng đó chỉ là một sự lãng phí thời gian. Kẻ đó đã trốn thoát.

Anh dừng lại, suy nghĩ. Chiếc xe màu đen đã đi đâu? Và tại sao hắn lại để lại mảnh giấy đó? Hắn muốn gì? Hắn muốn anh biết rằng hắn đã thắng cuộc chơi, rằng anh không thể tìm thấy kho báu. Nhưng tại sao hắn lại làm vậy? Có phải hắn muốn Đinh Cảnh từ bỏ không? Hay hắn muốn một điều gì khác?

Đinh Cảnh nhớ lại những lời của Trần Khải, Thanh Hằng và Lâm Tùng. Tất cả đều nói về một kho báu đã bị mất. Một kho báu không phải là vàng, mà là một vũ khí cổ đại. Vậy tại sao hắn lại muốn cướp nó? Hắn không phải là một kẻ tham lam. Hắn là một kẻ cuồng tín. Một kẻ tin rằng vũ khí này có thể mang lại cho hắn một sức mạnh siêu nhiên.

Anh gọi cho thiếu tá Long.

“Thiếu tá, tôi cần anh điều tra một chút,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự khẩn trương.

“Cậu nói đi,” thiếu tá Long đáp. “Vụ án đã kết thúc. Cậu không phải lo lắng nữa.”

“Không phải vậy,” Đinh Cảnh nói. “Vụ án chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu.”

Đinh Cảnh kể cho thiếu tá Long nghe về những gì đã xảy ra, về chiếc xe màu đen, về mảnh giấy, và về tổ chức “Hội Ký Ức”.

“Hội Ký Ức?” Thiếu tá Long lặp lại. “Tôi đã từng nghe về nó. Đó là một tổ chức bí ẩn, chuyên trộm cắp những cổ vật có giá trị lịch sử. Nhưng chúng tôi không có bằng chứng nào để buộc tội chúng.”

“Tôi có,” Đinh Cảnh nói. “Tôi có bằng chứng. Chiếc bật lửa, chiếc xe, và bây giờ, mảnh giấy này. Tất cả đều là bằng chứng.”

Thiếu tá Long im lặng một lúc. “Được rồi,” ông nói. “Tôi sẽ điều tra. Nhưng cậu phải cẩn thận. Chúng là một tổ chức nguy hiểm.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã phải đối mặt với một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến không chỉ để tìm ra hung thủ, mà còn để bảo vệ một bí mật.

Anh quay trở lại ngọn hải đăng. Anh đi vào bên trong, và tìm thấy một chiếc chìa khóa. Đó là chìa khóa để mở một cánh cửa bí mật. Anh mở nó ra, và thấy một căn phòng nhỏ, bên trong là một cuốn nhật ký cũ. Đó là nhật ký của người gác hải đăng.

Anh mở ra, đọc những dòng chữ cuối cùng. “Tôi đã tìm thấy kho báu. Nhưng nó không phải là thứ mà tôi nghĩ. Nó là một vũ khí. Một vũ khí có thể hủy diệt thế giới. Tôi đã quyết định giấu nó đi, và tôi đã để lại một lời nhắn. Một lời nhắn cho kẻ đã tìm thấy nó.”

Đinh Cảnh cảm thấy kinh hoàng. Kho báu không phải đã bị đánh cắp. Nó đã bị giấu đi. Và kẻ đã giấu nó, không phải ai khác, chính là người gác hải đăng.

Vậy, kẻ đã giết Lan Chi và Hoàng Trung không phải là kẻ muốn cướp kho báu. Hắn muốn tìm nó. Hắn muốn tìm một thứ gì đó đã bị mất.

Anh quay trở lại thành phố, đi đến phòng khám của Trần Khải. Anh tìm thấy một cuốn sổ nhỏ trên bàn. Bên trong, có một dòng chữ. “Tôi đã tìm ra sự thật. Kho báu không phải là một lời nguyền, mà là một lời hứa. Một lời hứa để bảo vệ thế giới. Và tôi sẽ giữ nó. Dù phải trả giá bằng máu.”

Đinh Cảnh cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Trần Khải đã không nói dối. Anh ta đã làm những gì anh ta tin là đúng. Và bây giờ, anh ta đã biến mất.

Anh gọi cho Thanh Hằng. “Tôi đã tìm ra sự thật,” anh nói. “Kho báu đã bị giấu. Và Trần Khải đã biết điều đó. Anh ta đã cố gắng bảo vệ nó.”

Thanh Hằng im lặng. “Tôi biết,” cô nói. “Tôi đã luôn tin rằng Trần Khải không phải là kẻ giết người. Anh ấy là một người tốt.”

“Nhưng anh ta đã làm những điều sai trái,” Đinh Cảnh nói.

“Ai cũng có thể làm những điều sai trái,” Thanh Hằng nói. “Quan trọng là chúng ta có hối hận hay không.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã tìm ra sự thật. Nhưng sự thật đó lại khiến anh cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Anh đã mất những người bạn của mình, và bây giờ, anh lại phải đối mặt với một kẻ thù bí ẩn.


Chương 14: Dấu Vết Của Người Đã Khuất

Đinh Cảnh trở về căn nhà của mình, tâm trí anh quay cuồng với những suy nghĩ. Mọi thứ đã đảo lộn. Hung thủ không phải là Trần Khải, kẻ lấy cắp kho báu không phải là Lâm Tùng, và kho báu không phải là vàng. Mọi giả thuyết ban đầu đều sụp đổ, nhường chỗ cho một sự thật phức tạp và đáng sợ hơn. “Hội Ký Ức”, một tổ chức bí ẩn, đã trở lại.

Anh ngồi xuống, mở chiếc máy tính, và bắt đầu tìm kiếm thông tin về người gác hải đăng. Anh đã tìm thấy một bài báo cũ, viết về cái chết của ông ta. Cái chết của ông ta được kết luận là một vụ tự tử, nhưng Đinh Cảnh biết rằng đó là một lời nói dối. Ông ta đã bị giết.

Bài báo còn đề cập đến một cô con gái của người gác hải đăng, người đã biến mất sau cái chết của cha mình. Cô ta tên là An Chi, một nhà khảo cổ học. Cô ta đã từng làm việc tại khu di tích nơi “Tứ Linh” tìm thấy bức biểu thư. Và cô ta cũng là người đã giúp Hoàng Trung và những người bạn của anh ta giải mã nó.

Đinh Cảnh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. An Chi đã không chết. Cô ta đã biến mất. Phải chăng cô ta đã giấu kho báu? Và liệu cô ta có phải là kẻ đã để lại chiếc bật lửa với con số bí ẩn?

Anh lập tức gọi cho Thanh Hằng. “Thanh Hằng, cô có nhớ một người con gái tên An Chi không?” Đinh Cảnh hỏi.

“An Chi?” Thanh Hằng lặp lại, giọng cô đầy vẻ ngạc nhiên. “Có, tôi nhớ. Cô ấy là con gái của người gác hải đăng. Cô ấy đã giúp chúng tôi giải mã bức biểu thư. Nhưng cô ấy đã chết, đúng không? Trong một vụ tai nạn xe hơi?”

“Không phải vậy,” Đinh Cảnh đáp. “Cô ta đã không chết. Cô ta đã biến mất. Và tôi tin rằng cô ta đã giấu kho báu.”

Thanh Hằng im lặng một lúc. “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”

“Tôi đã tìm thấy cuốn nhật ký của cha cô ta,” Đinh Cảnh nói. “Ông ta đã viết rằng ông ta đã giấu kho báu. Và tôi tin rằng An Chi đã tiếp tục công việc của cha mình.”

“Nhưng tại sao cô ấy lại làm như vậy?”

“Để bảo vệ nó,” Đinh Cảnh nói. “Hội Ký Ức đã tìm thấy nó. Và họ sẽ không dừng lại cho đến khi họ tìm thấy nó.”

“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?” Thanh Hằng hỏi.

“Chúng ta phải tìm An Chi,” Đinh Cảnh nói. “Cô ta là người duy nhất biết bí mật này. Cô ta là người duy nhất có thể giúp chúng ta.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã tìm ra một manh mối mới. Một manh mối có thể giúp anh giải quyết vụ án này. Nhưng anh cũng biết rằng anh đã đưa những người bạn của mình vào một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến không hồi kết.

Anh quay trở lại ngọn hải đăng, tìm kiếm thêm những bằng chứng. Anh đã tìm thấy một bức ảnh cũ. Trong đó, có một người phụ nữ trẻ, đứng bên cạnh một người đàn ông già. Đó là An Chi và cha cô. Và trong tay cô ta, có một chiếc bật lửa cũ. Chiếc bật lửa khắc con số “530”.

Đinh Cảnh cảm thấy một sự kinh hoàng. Anh đã nhầm. An Chi không phải là người giấu kho báu. Cô ta là kẻ đã tìm ra nó. Và cô ta đã bị giết.

Anh nhớ lại lời của Lâm Tùng: “Hoàng Trung có vẻ đã mất trí rồi. Anh ấy nói về một loại virus gì đó, một căn bệnh.” Và lời của Trần Khải: “Hoàng Trung đã trở nên ám ảnh bởi kho báu.”

Tất cả đều dẫn đến một sự thật. Hoàng Trung đã không tự tử. Anh ta đã bị giết. Và kẻ giết anh ta không phải là Trần Khải. Kẻ đó chính là Thanh Hằng.

Đinh Cảnh cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Thanh Hằng, người đã giúp anh giải quyết vụ án, lại là hung thủ. Cô ta đã nói dối, và đã che giấu sự thật.

Anh nhìn vào bức ảnh của Thanh Hằng. Cô ta đã đứng đó, với đôi mắt lạnh lùng, và đã nói rằng cô ta tin tưởng vào Trần Khải. Nhưng sự thật là cô ta đã lừa dối anh.

Anh gọi cho thiếu tá Long. “Thiếu tá, tôi đã tìm ra hung thủ. Đó là Thanh Hằng.”


Chương 15: Con Đường Của Lòng Hận Thù

Đinh Cảnh gọi cho thiếu tá Long và nói rằng Thanh Hằng là kẻ giết người. Nhưng trong lòng anh, một sự nghi ngờ vẫn còn tồn tại. Thanh Hằng, người đã giúp anh giải quyết vụ án, lại là kẻ giết người? Anh không tin điều đó.

Anh quyết định đến gặp Thanh Hằng, một mình, để đối mặt với cô. Anh đến thư viện nơi cô làm việc, và tìm thấy cô đang ngồi đó, đọc một cuốn sách cũ. Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta không có sự sợ hãi, chỉ có sự bình tĩnh.

“Anh đã tìm thấy tôi,” cô nói. “Tôi biết.”

“Cô là hung thủ,” Đinh Cảnh nói. “Hoàng Trung đã không tự sát. Cô đã giết anh ta.”

“Anh không có bằng chứng,” Thanh Hằng nói, giọng cô đầy sự thách thức.

“Tôi có,” Đinh Cảnh đáp. “Chiếc bật lửa, chiếc xe của Lan Chi, và bây giờ, bức ảnh này. Bức ảnh của cô, với chiếc bật lửa trên tay.”

Thanh Hằng im lặng một lúc. Rồi cô ta cười, một nụ cười đầy sự cay đắng. “Anh đã tìm ra sự thật. Tôi không phải là kẻ giết người. Tôi là một người đã bị lừa dối. Một người đã bị lòng hận thù hủy hoại.”

“Nói dối,” Đinh Cảnh nói. “Hoàng Trung đã không chết vì lòng tham. Anh ta đã chết vì một bí mật khác. Một bí mật mà chỉ có cô biết.”

“Đúng vậy,” Thanh Hằng thừa nhận. “Hoàng Trung đã nói dối. Anh ta không bị ám ảnh bởi kho báu. Anh ta bị ám ảnh bởi một người. Một người đã lấy cắp kho báu.”

“Đó là ai?”

“Trần Khải,” Thanh Hằng nói. “Anh ta đã lấy cắp kho báu, và đã giết Lan Chi để che giấu tội ác của mình. Hoàng Trung đã phát hiện ra điều đó, và đã cố gắng để bắt anh ta. Nhưng anh ta đã bị Trần Khải giết.”

“Tại sao cô lại nói dối?”

“Vì tôi đã yêu anh ta,” Thanh Hằng nói, giọng cô run rẩy. “Tôi đã yêu Trần Khải. Tôi đã tin rằng anh ta là một người tốt. Tôi đã tin rằng anh ta đã làm tất cả để bảo vệ chúng tôi. Nhưng tôi đã nhầm. Anh ta là một con quỷ. Một con quỷ đã hủy hoại cuộc đời của chúng tôi.”

Đinh Cảnh cảm thấy một sự đau đớn. Anh đã tin rằng anh đã tìm ra sự thật. Nhưng bây giờ, sự thật đó lại khiến anh cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Anh đã mất những người bạn của mình, và bây giờ, anh lại phải đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm.

Anh nhìn vào Thanh Hằng. Cô ta không phải là một kẻ giết người. Cô ta là một nạn nhân. Một nạn nhân của một lời nói dối.

“Vậy… kho báu đã biến mất?” Đinh Cảnh hỏi.

“Không phải vậy,” Thanh Hằng nói. “Kho báu đã được Trần Khải giấu đi. Và tôi tin rằng nó vẫn còn ở đó. Nó đang chờ đợi một người. Một người có thể tìm thấy nó.”

“Và người đó là ai?”

Thanh Hằng mỉm cười, một nụ cười đầy sự bí ẩn. “Anh có tin vào lời nguyền không? Lời nguyền rằng kẻ nào lấy cắp kho báu, sẽ phải trả giá bằng máu của chính mình? Lời nguyền đó đã ứng nghiệm.”

Đinh Cảnh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh biết rằng Thanh Hằng đã nói dối anh. Cô ta không phải là một nạn nhân. Cô ta là một kẻ đồng lõa. Cô ta đã giúp Trần Khải giấu kho báu, và đã giúp anh ta che giấu tội ác của mình.

Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào Thanh Hằng. “Tôi sẽ tìm ra kho báu,” anh nói. “Và tôi sẽ bắt cả hai người.”

“Anh không thể,” Thanh Hằng nói, giọng cô đầy sự thách thức. “Kho báu đã bị giấu. Và chúng tôi sẽ không bao giờ để anh tìm thấy nó.”

Đinh Cảnh rời đi, để lại Thanh Hằng một mình. Anh biết rằng anh đã phải đối mặt với một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến không chỉ để tìm ra hung thủ, mà còn để bảo vệ một bí mật.


Chương 16: Lời Sám Hối Của Kẻ Phản Bội

Đinh Cảnh rời khỏi thư viện, đầu óc anh quay cuồng với những lời của Thanh Hằng. Anh không còn tin bất cứ ai nữa. Mọi người anh tin tưởng đều là những kẻ nói dối, những kẻ đã che giấu sự thật và đẩy anh vào một mê cung của những bí ẩn. Anh biết rằng anh phải tìm ra kho báu, không chỉ để giải quyết vụ án mà còn để tìm ra sự thật cuối cùng.

Anh quay trở lại ngọn hải đăng, nơi mà anh đã từng tìm thấy cuốn nhật ký của người gác hải đăng. Anh biết rằng nơi đây là chìa khóa để giải mã tất cả. Anh đi vào bên trong, tìm kiếm một manh mối mới. Anh nhìn thấy một vết khắc nhỏ trên sàn nhà, một vết khắc mà anh đã không để ý đến trước đây. Đó là một hình thù nhỏ, một con quạ đen. Và bên cạnh nó, có một mũi tên nhỏ chỉ vào một cuốn sách cũ.

Anh lấy cuốn sách xuống. Bên trong, có một tấm bản đồ nhỏ. Đó là một bản đồ về thành phố, và trên đó, có một vài điểm đã được đánh dấu. Đó là những địa điểm mà “Hội Ký Ức” đã từng hoạt động. Và ở giữa bản đồ, có một điểm đã được đánh dấu bằng một dấu x.

Đinh Cảnh cảm thấy một sự rùng mình. Đó là địa điểm của kho báu. Đó là nơi mà Trần Khải đã giấu nó.

Anh lập tức gọi cho thiếu tá Long. “Thiếu tá, tôi đã tìm thấy địa điểm của kho báu.”

“Cái gì?” Thiếu tá Long đáp, giọng ông đầy vẻ ngạc nhiên.

“Đúng vậy,” Đinh Cảnh nói. “Nó nằm ở một nơi mà chúng ta không ngờ tới. Dưới lòng đất, tại một bảo tàng lịch sử.”

Thiếu tá Long im lặng một lúc. “Được rồi,” ông nói. “Tôi sẽ điều động đội đặc nhiệm. Chúng ta sẽ đến đó ngay lập tức.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã đưa ra một quyết định khó khăn. Anh đã đưa ra một quyết định có thể sẽ khiến anh phải đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác.

Anh đến bảo tàng lịch sử, và tìm thấy một cánh cửa bí mật dưới lòng đất. Anh mở nó ra, và thấy một căn phòng nhỏ. Bên trong, có một chiếc rương cũ. Anh mở nó ra, và thấy một tấm bản đồ cũ. Đó là một tấm bản đồ của một kho báu khác. Một kho báu đã bị thất lạc từ lâu.

Anh cảm thấy một sự thất vọng. Anh đã tin rằng anh đã tìm ra kho báu. Nhưng bây giờ, anh lại phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp hơn. Kho báu đã bị đánh cắp. Và kẻ đã đánh cắp nó, không phải là ai khác, chính là Trần Khải.

Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng bước chân. Anh quay lại, và thấy Trần Khải đang đứng đó, với đôi mắt đầy sự mệt mỏi và hối hận.

“Anh đã tìm thấy tôi,” Trần Khải nói. “Tôi biết.”

“Anh đã nói dối tôi,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự giận dữ. “Kho báu không phải là một vũ khí. Nó là một tấm bản đồ khác. Một tấm bản đồ dẫn đến một kho báu lớn hơn. Và anh đã lấy cắp nó.”

Trần Khải im lặng một lúc. Rồi anh ta cười, một nụ cười đầy sự cay đắng. “Anh đã tìm ra sự thật. Tôi không phải là kẻ giết người. Tôi là một người đã bị lừa dối. Một người đã bị lòng tham hủy hoại.”

“Anh đã nói dối,” Đinh Cảnh nói. “Anh đã lấy cắp tấm bản đồ, và anh đã giết Hoàng Trung để che giấu tội ác của mình.”

“Không phải vậy,” Trần Khải nói. “Hoàng Trung đã không chết. Anh ta đã giả chết. Và tôi đã giúp anh ta.”

Đinh Cảnh cảm thấy một sự rùng mình. Anh đã bị lừa. Tất cả đều là một màn kịch được dựng lên.

“Vậy… kho báu đã biến mất?” Đinh Cảnh hỏi.

“Không phải vậy,” Trần Khải nói. “Kho báu đã được Hoàng Trung giấu đi. Và tôi tin rằng nó vẫn còn ở đó. Nó đang chờ đợi một người. Một người có thể tìm thấy nó.”

“Và người đó là ai?”

Trần Khải mỉm cười, một nụ cười đầy sự bí ẩn. “Anh có tin vào lời nguyền không? Lời nguyền rằng kẻ nào lấy cắp kho báu, sẽ phải trả giá bằng máu của chính mình? Lời nguyền đó đã ứng nghiệm.”

Đinh Cảnh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh biết rằng Trần Khải đã nói dối anh. Anh ta không phải là một nạn nhân. Anh ta là một kẻ đồng lõa. Anh ta đã giúp Hoàng Trung che giấu tội ác của mình.

Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào Trần Khải. “Tôi sẽ tìm ra kho báu,” anh nói. “Và tôi sẽ bắt cả hai người.”

“Anh không thể,” Trần Khải nói, giọng anh đầy sự thách thức. “Kho báu đã bị giấu. Và chúng tôi sẽ không bao giờ để anh tìm thấy nó.”

Đinh Cảnh rời đi, để lại Trần Khải một mình. Anh biết rằng anh đã phải đối mặt với một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến không chỉ để tìm ra hung thủ, mà còn để bảo vệ một bí mật.


Chương 17: Màn Kịch Của Kẻ Giả Chết

Đinh Cảnh rời khỏi bảo tàng, cảm giác tức giận và bị lừa dối dâng lên. Trần Khải không phải kẻ hối hận, mà là một kẻ đồng lõa. Hoàng Trung không chết, anh ta đã dàn dựng cái chết của mình. Tất cả chỉ là một màn kịch được sắp đặt tỉ mỉ, nhằm đánh lừa tất cả mọi người, đặc biệt là Đinh Cảnh.

Anh gọi cho thiếu tá Long. “Thiếu tá, chúng ta bị lừa rồi. Vụ án Hoàng Trung không phải là một vụ hỏa hoạn, mà là một màn kịch được dàn dựng. Hoàng Trung vẫn còn sống.”

“Cái gì?” Thiếu tá Long hét lên. “Cậu có chắc không?”

“Tôi chắc chắn,” Đinh Cảnh đáp. “Trần Khải đã thừa nhận tất cả. Hoàng Trung đã giả chết để đánh lừa chúng ta.”

“Nhưng tại sao? Tại sao hắn lại làm vậy?”

“Để đánh cắp kho báu,” Đinh Cảnh nói. “Kho báu không phải là một vũ khí, mà là một tấm bản đồ. Một tấm bản đồ dẫn đến một kho báu lớn hơn. Và họ đã lấy cắp nó.”

Thiếu tá Long im lặng một lúc. “Được rồi,” ông nói. “Tôi sẽ điều tra lại vụ án này. Và chúng ta sẽ bắt cả hai người.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã phải đối mặt với một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến không chỉ để tìm ra hung thủ, mà còn để đối mặt với những người đã lừa dối anh.

Anh quay trở lại căn nhà của mình, tâm trí anh quay cuồng với những suy nghĩ. Anh đã bị lừa. Anh đã tin vào những lời nói dối của Trần Khải, Thanh Hằng và Lâm Tùng. Anh đã để cho họ đánh lừa mình.

Anh ngồi xuống, mở chiếc máy tính, và bắt đầu tìm kiếm những thông tin về những người bạn của mình. Anh đã tìm thấy một chi tiết nhỏ trong hồ sơ của Hoàng Trung: một khoản tiền lớn đã được chuyển vào một tài khoản bí ẩn. Anh đã tìm thấy một bức ảnh của Thanh Hằng, đứng bên cạnh một người đàn ông già. Đó là người gác hải đăng, và người đàn ông đó đã bị giết.

Đinh Cảnh cảm thấy một sự rùng mình. Anh đã nhầm. Thanh Hằng không phải là một nạn nhân. Cô ta là kẻ giết người. Cô ta đã giết người gác hải đăng để lấy tấm bản đồ. Và cô ta đã lừa dối Đinh Cảnh.

Anh gọi cho Thanh Hằng. “Thanh Hằng, tôi biết cô đã làm gì. Cô đã giết người gác hải đăng để lấy tấm bản đồ. Và cô đã lừa dối tôi.”

Thanh Hằng im lặng một lúc. “Anh đã tìm ra sự thật,” cô nói. “Tôi không phải là một nạn nhân. Tôi là một kẻ giết người. Và tôi sẽ không bao giờ để anh tìm ra kho báu.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã phải đối mặt với một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến không chỉ để tìm ra hung thủ, mà còn để đối mặt với những người đã lừa dối anh.


Chương 18: Sự Hợp Tác Của Kẻ Phản Bội

Đinh Cảnh lập tức gọi cho thiếu tá Long. “Thanh Hằng là kẻ giết người. Cô ấy đã giết người gác hải đăng để lấy tấm bản đồ.”

“Cậu có chắc không?” Thiếu tá Long hỏi, giọng ông đầy vẻ ngạc nhiên. “Chúng tôi đã điều tra cô ấy. Cô ấy có bằng chứng ngoại phạm.”

“Đó là một lời nói dối,” Đinh Cảnh đáp. “Cô ấy đã dàn dựng mọi thứ để đánh lừa chúng ta.”

“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?”

“Chúng ta sẽ đến bảo tàng lịch sử,” Đinh Cảnh nói. “Tôi tin rằng cô ấy đang ở đó. Cô ấy đang tìm kiếm kho báu.”

Đinh Cảnh đến bảo tàng, và tìm thấy một chiếc xe màu đen đậu ở đó. Anh biết rằng anh đã tìm thấy cô ta. Anh bước vào bên trong, và tìm thấy cô ta đang đứng trước một bức tường cũ. Cô ta đang cố gắng mở một cánh cửa bí mật.

“Tôi biết cô đã làm gì,” Đinh Cảnh nói. “Cô đã giết người gác hải đăng để lấy tấm bản đồ. Và bây giờ, cô đang cố gắng tìm kho báu.”

Thanh Hằng quay lại, ánh mắt cô ta đầy vẻ lạnh lùng. “Anh đã tìm ra sự thật. Nhưng anh sẽ không thể tìm thấy kho báu. Nó đã bị tôi giấu đi.”

“Tại sao cô lại làm vậy?” Đinh Cảnh hỏi.

“Vì tôi đã bị lừa dối,” Thanh Hằng đáp. “Hoàng Trung đã nói dối tôi. Anh ta đã giả chết để đánh cắp kho báu. Tôi đã giúp anh ta, nhưng tôi đã không biết rằng anh ta đã lừa dối tôi.”

“Vậy… kho báu đã biến mất?”

“Không phải vậy,” Thanh Hằng nói. “Kho báu đã được tôi giấu đi. Và tôi sẽ không bao giờ để anh tìm thấy nó.”

Đột nhiên, Đinh Cảnh nghe thấy một tiếng bước chân. Anh quay lại, và thấy Trần Khải đang đứng đó, với đôi mắt đầy sự mệt mỏi và hối hận.

“Anh đã tìm thấy tôi,” Trần Khải nói. “Tôi biết.”

“Anh đã nói dối tôi,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự giận dữ. “Anh đã giúp Hoàng Trung giả chết. Và bây giờ, anh lại ở đây. Anh muốn gì?”

Trần Khải im lặng một lúc. Rồi anh ta nhìn vào Thanh Hằng. “Tôi đã làm những điều sai trái. Nhưng tôi đã hối hận. Tôi muốn giúp anh.”

“Giúp tôi?” Đinh Cảnh cười nhạo. “Anh đã giúp tôi như thế nào? Anh đã lừa dối tôi. Anh đã che giấu sự thật.”

“Tôi biết,” Trần Khải đáp. “Nhưng tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi đã biết rằng kho báu không phải là một điều tốt. Nó chỉ là một lời nguyền. Nó đã hủy hoại cuộc đời của chúng ta.”

Đinh Cảnh nhìn vào Trần Khải. Anh ta không còn là một kẻ lừa dối. Anh ta là một người đã hối hận. Anh ta đã nhận ra lỗi lầm của mình.

“Vậy… anh muốn gì?”

“Tôi muốn giúp anh tìm kho báu,” Trần Khải nói. “Và tôi muốn giúp anh bắt Hoàng Trung.”

Đinh Cảnh im lặng. Anh biết rằng anh đã phải đưa ra một quyết định khó khăn. Anh có tin vào Trần Khải không? Hay anh sẽ tiếp tục bị lừa dối?


Chương 19: Lời Thú Tội Giữa Bóng Tối

Đinh Cảnh nhìn Trần Khải, ánh mắt anh đầy sự nghi hoặc. “Tại sao tôi phải tin anh? Anh đã lừa dối tôi từ đầu.”

Trần Khải cúi đầu, giọng anh ta run rẩy. “Anh nói đúng. Tôi đã nói dối anh. Tôi đã giúp Hoàng Trung dàn dựng cái chết giả của anh ấy. Nhưng đó là một sai lầm.”

“Tại sao anh lại làm vậy?”

“Vì lòng tham,” Trần Khải thừa nhận, vẻ mặt anh ta đầy sự xấu hổ. “Hoàng Trung đã đến gặp tôi và nói rằng anh ấy đã tìm thấy kho báu. Nhưng anh ấy không muốn chia sẻ nó. Anh ấy muốn độc chiếm nó. Anh ấy đã đề nghị tôi giúp anh ấy dàn dựng một cái chết giả, và tôi đã đồng ý.”

“Và bây giờ?”

“Hoàng Trung đã lừa dối tôi,” Trần Khải nói. “Anh ấy đã không chia sẻ kho báu với tôi. Anh ấy đã biến mất. Tôi đã tìm kiếm anh ấy suốt hai năm qua. Nhưng không tìm thấy. Tôi đã nhận ra rằng tôi đã bị lừa dối.”

“Vậy… kho báu đã biến mất?” Đinh Cảnh hỏi.

“Không phải vậy,” Trần Khải đáp. “Kho báu đã được tôi giấu đi. Sau khi Hoàng Trung giả chết, tôi đã lẻn vào phòng làm việc của anh ấy. Tôi đã tìm thấy một cuốn nhật ký. Trong đó, anh ấy đã viết tất cả những gì anh ấy đã làm. Anh ấy đã lừa dối tất cả. Và anh ấy đã nói rằng kho báu đang nằm ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy.”

“Ở đâu?”

“Trong một cái hồ. Một cái hồ nhân tạo được xây dựng gần ngọn hải đăng,” Trần Khải nói. “Hoàng Trung đã giấu nó ở đó. Anh ta đã tính toán tất cả. Anh ta đã lừa dối chúng ta. Anh ta muốn chúng ta tin rằng kho báu đã bị đánh cắp.”

Đinh Cảnh cảm thấy một sự thất vọng. Anh đã tin rằng anh đã tìm ra sự thật. Nhưng bây giờ, anh lại phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp hơn. Anh đã bị lừa.

“Tại sao anh lại nói với tôi điều này?”

“Vì tôi đã hối hận,” Trần Khải đáp. “Tôi đã nhận ra rằng lòng tham đã biến tôi thành một con quỷ. Tôi đã làm mất niềm tin của những người bạn của tôi. Và tôi đã phải trả giá bằng sự cô độc. Tôi muốn chuộc lại. Tôi muốn giúp anh tìm ra kho báu, và giúp anh bắt Hoàng Trung.”

Đinh Cảnh nhìn vào Trần Khải. Ánh mắt anh ta không có sự lừa dối. Anh ta đã nói sự thật. Anh ta đã hối hận.

“Được rồi,” Đinh Cảnh nói, một quyết định táo bạo. “Tôi sẽ tin anh. Nhưng nếu anh lừa dối tôi một lần nữa, tôi sẽ bắt cả hai người.”

Trần Khải gật đầu. Anh ta biết rằng anh đã được tha thứ.

“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?” Trần Khải hỏi.

“Chúng ta sẽ đến hồ nhân tạo,” Đinh Cảnh nói. “Và chúng ta sẽ tìm kho báu.”

Đinh Cảnh và Trần Khải rời khỏi bảo tàng. Họ đi đến hồ nhân tạo, và bắt đầu tìm kiếm. Họ đã tìm thấy một chiếc rương cũ, nằm dưới đáy hồ. Họ mở nó ra, và thấy một tấm bản đồ cũ. Đó là một tấm bản đồ của một kho báu khác. Một kho báu đã bị thất lạc từ lâu.

“Đó là gì?” Trần Khải hỏi.

“Đó là tấm bản đồ mà Hoàng Trung đã nói đến,” Đinh Cảnh nói. “Anh ta đã nói rằng nó dẫn đến một kho báu lớn hơn. Một kho báu có thể thay đổi thế giới.”

Đinh Cảnh và Trần Khải nhìn nhau. Họ biết rằng họ đã phải đối mặt với một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến không chỉ để tìm ra kho báu, mà còn để đối mặt với những người đã lừa dối họ.


Chương 20: Cuộc Hội Ngộ Cuối Cùng

Đinh Cảnh và Trần Khải trở về thành phố, mang theo tấm bản đồ cũ kỹ và một sự thật nặng nề. Họ quyết định phải đối mặt với những người còn lại – Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng. Đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ, mà còn là một cơ hội để họ cùng nhau tìm ra kho báu và đưa Hoàng Trung ra ánh sáng.

Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê vắng vẻ. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng nhìn thấy Trần Khải đi cùng Đinh Cảnh, ánh mắt họ đầy sự tức giận và hoài nghi.

Bức Biểu Thư Bị Cháy
Bức Biểu Thư Bị Cháy

“Tôi đã nói rằng anh không nên tin Trần Khải,” Thanh Hằng lên tiếng, giọng cô đầy sự lạnh lùng. “Anh ta là kẻ lừa dối.”

“Tôi đã bị lừa dối,” Đinh Cảnh đáp, “và tất cả chúng ta cũng vậy. Hoàng Trung không chết.”

Ba người bạn nhìn nhau, vẻ mặt họ đầy sự kinh ngạc. “Cái gì?” Minh Thắng hỏi, giọng anh ta run rẩy.

“Đó là một màn kịch,” Trần Khải nói, giọng anh ta đầy sự hối hận. “Hoàng Trung đã giả chết để đánh cắp kho báu.”

Thanh Hằng cười khẩy. “Và anh lại ở đây để giúp anh ta, đúng không? Để độc chiếm kho báu?”

“Không phải vậy,” Đinh Cảnh nói, “Trần Khải đã hối hận. Anh ta đã nhận ra lỗi lầm của mình. Anh ta đã giúp tôi tìm ra sự thật. Kho báu không phải là vàng, mà là một tấm bản đồ. Một tấm bản đồ dẫn đến một kho báu lớn hơn.”

Anh ta đặt tấm bản đồ lên bàn, và ba người bạn nhìn vào nó. Ánh mắt họ không còn sự nghi ngờ, mà là sự kinh ngạc. “Vậy… kho báu đã biến mất?” Lâm Tùng hỏi.

“Không phải vậy,” Đinh Cảnh đáp. “Nó đã được Hoàng Trung giấu đi. Và chúng ta phải tìm ra nó. Chúng ta phải tìm ra Hoàng Trung.”

Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng nhìn nhau. Họ đã bị lừa dối. Lòng tin của họ đã bị phản bội. Nhưng họ cũng đã biết được sự thật.

“Chúng ta sẽ làm gì?” Thanh Hằng hỏi.

“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra kho báu,” Đinh Cảnh nói, “và chúng ta sẽ bắt Hoàng Trung.”

Ba người bạn gật đầu. Họ đã bị lừa dối. Nhưng họ đã tìm thấy một mục đích mới trong cuộc đời.


Chương 21: Cuộc Hành Trình Của Những Kẻ Bị Phản Bội

Cả nhóm quyết định cùng nhau tìm kiếm kho báu, một hành trình không chỉ để tìm kiếm một tấm bản đồ, mà còn để tìm lại niềm tin đã mất. Họ bắt đầu bằng việc giải mã tấm bản đồ mà Trần Khải đã tìm thấy. Bản đồ không phải là một bản đồ thông thường, mà là một chuỗi các ký tự và biểu tượng cổ đại.

Thanh Hằng, với kiến thức chuyên sâu về lịch sử, đã ngay lập tức nhận ra đó là một loại mật mã. “Đây là một mật mã của một bộ tộc cổ đại,” cô nói, “một bộ tộc đã sống ở vùng núi phía Bắc. Họ đã để lại một vài manh mối trong các tác phẩm của họ.”

Minh Thắng, với sự am hiểu về nghệ thuật, đã ngay lập tức nhận ra những biểu tượng trên bản đồ. “Những biểu tượng này không chỉ là những ký tự,” anh ta nói, “chúng là những biểu tượng của các chòm sao. Chúng ta phải tìm ra chúng trong các tác phẩm nghệ thuật của bộ tộc này.”

Lâm Tùng, với khả năng của một kẻ trộm, đã ngay lập tức nhận ra những địa điểm trên bản đồ. “Những địa điểm này là những địa điểm mà ‘Hội Ký Ức’ đã từng hoạt động,” hắn nói. “Họ đã tìm kiếm một thứ gì đó ở đó.”

Đinh Cảnh, với khả năng của một thám tử, đã ngay lập tức nhận ra một sự thật khác. “Kho báu không phải ở một nơi,” anh ta nói, “mà ở nhiều nơi. Chúng ta phải tìm ra từng mảnh một.”

Cả nhóm quyết định cùng nhau đi tìm kho báu. Họ đã đi đến những bảo tàng, những thư viện và những ngôi đền cổ. Họ đã tìm kiếm những manh mối trong những cuốn sách cũ, những bức tượng cổ và những bức tranh cũ. Họ đã tìm thấy một vài mảnh nhỏ của tấm bản đồ, và họ đã ghép chúng lại với nhau.

Mỗi mảnh ghép lại tiết lộ một phần của câu chuyện. Một câu chuyện về một bộ tộc đã từng sống ở vùng núi, và đã tạo ra một loại vũ khí có thể hủy diệt thế giới. Và họ đã giấu nó đi, để không ai có thể sử dụng nó.

Càng tìm kiếm, họ càng nhận ra rằng họ không chỉ đang tìm kiếm kho báu, mà còn đang tìm kiếm một sự thật. Một sự thật về một lời nguyền đã ám ảnh họ suốt nhiều năm qua.

Cuối cùng, họ đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng. Nó nằm ở một nơi mà họ không ngờ tới. Nằm trong một bức tượng nhỏ, được đặt ở một ngôi đền cổ ở vùng núi phía Bắc.

Họ đã đi đến đó, và đã tìm thấy một chiếc rương cũ. Họ mở nó ra, và thấy một tấm bản đồ khác. Một tấm bản đồ dẫn đến một kho báu lớn hơn. Một kho báu có thể thay đổi thế giới.

Họ nhìn nhau, vẻ mặt họ đầy sự kinh ngạc. Họ đã tìm thấy kho báu. Nhưng họ cũng đã tìm thấy một sự thật khủng khiếp hơn. Kho báu không phải là vàng, mà là một lời nguyền. Một lời nguyền đã ám ảnh họ suốt nhiều năm qua.


Chương 22: Màn Đối Đầu Ở Nơi Tận Cùng

Với tấm bản đồ trong tay, cả nhóm hướng đến điểm đến cuối cùng: một ngôi đền cổ bị lãng quên nằm sâu trong vùng núi đá phía Bắc. Đây là nơi họ tin rằng Hoàng Trung đang ẩn náu cùng với kho báu. Hành trình đầy gian nan, nhưng không ai chùn bước. Họ không chỉ tìm kiếm kho báu, mà còn đi tìm công lý và câu trả lời cho mọi bí ẩn.

Minh Thắng đã trang bị một vài thiết bị thám hiểm chuyên dụng. Thanh Hằng liên tục kiểm tra lại tấm bản đồ, đối chiếu từng ký tự cổ đại với kiến thức của mình. Lâm Tùng dẫn đầu, với khả năng di chuyển linh hoạt và đọc dấu vết trong địa hình hiểm trở. Trần Khải luôn đi bên cạnh Đinh Cảnh, ánh mắt đầy vẻ phức tạp giữa sự hối hận và quyết tâm.

Khi họ đến nơi, một ngôi đền cổ kính hiện ra. Không khí ở đây đặc quánh sự tĩnh mịch và cổ xưa. Bên trong ngôi đền, một người đàn ông đang đứng quay lưng lại, trước một bàn thờ bằng đá. Đó là Hoàng Trung.

“Anh đến rồi, Đinh Cảnh,” Hoàng Trung nói, giọng anh ta không có chút ngạc nhiên. “Tôi biết anh sẽ đến. Và tôi cũng biết rằng anh đã mang theo tất cả bọn họ.”

Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng bước ra, ánh mắt họ đầy sự tức giận và thất vọng. “Tại sao, Hoàng Trung?” Thanh Hằng hỏi, giọng cô run rẩy. “Tại sao anh lại lừa dối chúng tôi? Tại sao anh lại làm vậy?”

Hoàng Trung quay lại, gương mặt anh ta không còn vẻ tươi sáng như ngày xưa. Đôi mắt anh ta trũng sâu, và trên trán có một vết sẹo nhỏ. “Tôi đã không có lựa chọn,” anh ta đáp, giọng anh ta đầy sự mệt mỏi. “Tôi đã tìm thấy kho báu. Nhưng nó không phải là thứ mà tôi nghĩ. Nó là một lời nguyền.”

“Nói dối!” Lâm Tùng hét lên. “Anh đã lấy cắp nó! Anh đã giết Lan Chi! Và bây giờ, anh lại nói rằng đó là một lời nguyền?”

“Tôi không giết Lan Chi,” Hoàng Trung đáp, ánh mắt anh ta đầy sự đau khổ. “Cô ấy đã chết vì một lý do khác. Một lý do mà tôi đã không thể kiểm soát.”

Trần Khải bước tới. “Hoàng Trung, chúng tôi đã biết tất cả. Chúng tôi đã biết rằng anh đã giả chết để đánh cắp kho báu. Anh đã lừa dối chúng tôi.”

“Đúng vậy,” Hoàng Trung thừa nhận. “Tôi đã lừa dối tất cả. Tôi đã giả chết để đánh cắp kho báu. Nhưng tôi đã không biết rằng nó là một lời nguyền. Một lời nguyền đã ám ảnh tôi suốt nhiều năm qua.”

“Anh đang nói về cái gì?” Đinh Cảnh hỏi.

Hoàng Trung đưa tay ra, và một chiếc hộp nhỏ bằng đồng hiện ra. Anh ta mở nó ra, và một thứ ánh sáng xanh mờ ảo hiện ra. “Đây là kho báu,” anh ta nói. “Nó không phải là vàng, mà là một viên đá. Một viên đá có thể làm cho chúng ta sống mãi mãi. Nhưng nó cũng là một lời nguyền. Một lời nguyền đã hủy hoại cuộc đời của chúng tôi.”

“Nó là gì?” Minh Thắng hỏi.

“Nó là một loại virus,” Hoàng Trung đáp. “Một loại virus có thể làm cho chúng ta sống mãi mãi. Nhưng nó cũng là một loại virus có thể biến chúng ta thành một con quỷ. Một con quỷ đã hủy hoại cuộc đời của chúng tôi.”

Cả nhóm im lặng, vẻ mặt họ đầy sự kinh hoàng. Họ đã tìm thấy kho báu. Nhưng họ cũng đã tìm thấy một sự thật khủng khiếp hơn. Kho báu không phải là một điều tốt. Nó chỉ là một lời nguyền. Một lời nguyền đã ám ảnh họ suốt nhiều năm qua.

“Vậy… anh đã làm gì?” Đinh Cảnh hỏi.

“Tôi đã giấu nó đi,” Hoàng Trung đáp. “Tôi đã giấu nó ở đây, để không ai có thể sử dụng nó. Tôi đã cố gắng để kết thúc tất cả. Nhưng tôi đã không làm được.”

“Vậy… tại sao anh lại làm vậy?” Đinh Cảnh hỏi.

“Vì tôi đã hối hận,” Hoàng Trung đáp. “Tôi đã nhận ra rằng lòng tham đã biến tôi thành một con quỷ. Tôi đã làm mất niềm tin của những người bạn của tôi. Và tôi đã phải trả giá bằng sự cô độc. Tôi muốn chuộc lại. Tôi muốn giúp anh tìm ra kho báu, và giúp anh bắt tôi.”

Đinh Cảnh nhìn vào Hoàng Trung. Anh ta không còn là một kẻ lừa dối. Anh ta là một người đã hối hận. Anh ta đã nhận ra lỗi lầm của mình.


Chương 23: Cái Giá Của Sự Hối Hận

Không gian trong ngôi đền cổ tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng gió rít qua những khe đá. Hoàng Trung đứng đó, cầm trên tay viên đá phát sáng, gương mặt anh ta như một bức tượng tạc đầy bi kịch. Mọi người đều im lặng, không ai dám lên tiếng. Sự thật đã vượt quá sức tưởng tượng của họ. Kho báu không phải là một món quà, mà là một lời nguyền, một lời nguyền đã hủy hoại cuộc đời của họ.

Đinh Cảnh phá tan sự im lặng. “Tại sao anh không nói ra sự thật từ đầu?” anh hỏi, giọng anh đầy sự mệt mỏi. “Tại sao anh phải dàn dựng một màn kịch như thế này?”

“Vì tôi đã sợ hãi,” Hoàng Trung đáp, ánh mắt anh ta đầy sự đau khổ. “Tôi đã sợ rằng nếu tôi nói ra sự thật, không ai sẽ tin tôi. Tôi đã sợ rằng viên đá này sẽ hủy hoại tất cả. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi giả chết, tôi có thể bảo vệ nó, và bảo vệ tất cả mọi người.”

“Nhưng anh đã lừa dối chúng tôi,” Minh Thắng nói, giọng anh ta run rẩy. “Anh đã làm chúng tôi tin rằng anh đã chết.”

“Tôi biết,” Hoàng Trung đáp, những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Tôi đã sai. Tôi đã tưởng rằng tôi có thể làm tất cả một mình. Nhưng tôi đã nhầm. Tôi đã mất tất cả. Tôi đã mất những người bạn của mình. Tôi đã mất chính mình.”

Thanh Hằng bước tới, nhìn thẳng vào Hoàng Trung. “Vậy… còn Lan Chi thì sao? Cô ấy chết vì cái gì?”

Hoàng Trung quay sang Thanh Hằng, ánh mắt anh ta đầy sự đau khổ. “Cô ấy… cô ấy chết vì tôi. Cô ấy đã phát hiện ra bí mật của tôi. Cô ấy đã cố gắng ngăn cản tôi. Và trong lúc hỗn loạn, tôi đã vô tình gây ra vụ tai nạn. Tôi đã bỏ trốn, để lại cô ấy một mình. Tôi đã làm cô ấy chết.”

Tất cả mọi người đều im lặng. Họ đã tìm thấy sự thật. Nhưng sự thật đó lại nặng nề hơn cả lời nói dối. Họ đã tìm thấy một kẻ giết người. Một kẻ giết người đã hối hận.

“Vậy… anh sẽ làm gì?” Đinh Cảnh hỏi.

“Tôi sẽ trả lại viên đá này,” Hoàng Trung nói. “Tôi sẽ trả nó lại cho nơi mà nó thuộc về. Tôi sẽ chôn vùi nó, để không ai có thể tìm thấy nó.”

“Anh không thể,” Trần Khải nói, giọng anh ta đầy sự căng thẳng. “Viên đá này không thể bị phá hủy. Nó là một loại năng lượng. Nó có thể hủy diệt cả thế giới.”

“Tôi biết,” Hoàng Trung nói. “Nhưng tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ nó. Tôi sẽ ở lại đây, và tôi sẽ bảo vệ nó. Tôi sẽ trả giá cho những gì tôi đã làm.”

Đinh Cảnh nhìn vào Hoàng Trung. Anh ta không còn là một kẻ tham lam. Anh ta là một người đã hối hận. Anh ta đã nhận ra lỗi lầm của mình.

“Vậy… anh sẽ làm gì?” Đinh Cảnh hỏi.

Hoàng Trung nhìn vào Đinh Cảnh, ánh mắt anh ta đầy sự quyết tâm. “Anh sẽ bắt tôi. Anh sẽ đưa tôi ra trước pháp luật. Đó là cách duy nhất để tôi có thể chuộc lại tội lỗi của mình.”

Đinh Cảnh im lặng một lúc. Anh biết rằng anh đã phải đưa ra một quyết định khó khăn. Anh có bắt Hoàng Trung không? Hay anh sẽ để cho anh ta sống với sự hối hận của mình?


Chương 24: Bình Minh Của Sự Hối Hận

Đinh Cảnh nhìn vào Hoàng Trung. Ánh mắt anh ta không còn là ánh mắt của một kẻ săn mồi, mà là ánh mắt của một con người đã bị hủy hoại. Hoàng Trung đã hối hận. Nhưng sự hối hận đó có đủ để anh ta được tha thứ?

Đinh Cảnh quay sang những người bạn của mình. Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng. Họ đã sống với một lời nói dối. Họ đã mất một người bạn. Và bây giờ, họ đã tìm thấy sự thật.

“Các anh nghĩ sao?” Đinh Cảnh hỏi, giọng anh đầy sự mệt mỏi. “Chúng ta sẽ làm gì?”

Minh Thắng nhìn vào Hoàng Trung, đôi mắt anh ta đầy sự phức tạp. “Anh ta đã nói dối chúng ta. Anh ta đã làm chúng ta tin rằng anh ta đã chết. Anh ta đã làm chúng ta sống với sự hối hận.”

“Nhưng anh ta cũng đã hối hận,” Thanh Hằng nói. “Anh ta đã nhận ra lỗi lầm của mình.”

“Và anh ta đã giết Lan Chi,” Lâm Tùng nói, giọng hắn ta đầy sự giận dữ. “Anh ta đã làm cô ấy chết.”

Tất cả mọi người đều im lặng. Họ biết rằng họ đã phải đưa ra một quyết định khó khăn. Một quyết định có thể sẽ thay đổi cuộc đời của họ.

“Được rồi,” Đinh Cảnh nói, giọng anh ta đầy sự quyết tâm. “Chúng ta sẽ không bắt anh ta. Chúng ta sẽ để cho anh ta sống với sự hối hận của mình. Đó là hình phạt lớn nhất cho anh ta.”

Hoàng Trung nhìn vào Đinh Cảnh, ánh mắt anh ta đầy sự biết ơn. “Cảm ơn,” anh ta thì thào.

Đinh Cảnh lắc đầu. “Không cần. Anh đã phải trả giá. Nhưng chúng ta cũng đã phải trả giá. Chúng ta đã mất một người bạn. Và chúng ta sẽ không bao giờ có thể quay lại như xưa.”

Đinh Cảnh quay sang những người bạn của mình. “Chúng ta sẽ chôn vùi bí mật này. Chúng ta sẽ để cho Hoàng Trung sống với sự hối hận của mình. Và chúng ta sẽ sống với sự hối hận của chúng ta.”

Cả nhóm đồng ý. Họ đã bị lừa dối. Nhưng họ đã tìm thấy một mục đích mới trong cuộc đời. Họ sẽ sống với sự hối hận của mình, và họ sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra.

Họ rời khỏi ngôi đền, để lại Hoàng Trung một mình. Anh ta đứng đó, với viên đá trong tay, nhìn vào bình minh. Ánh sáng của bình minh chiếu rọi vào anh ta, như một lời nhắc nhở về sự hối hận của anh ta.


Chương 25: Lời Nguyền Sống Sót

Sau khi rời khỏi ngôi đền, nhóm bạn trở về thành phố. Mặc dù vụ án đã được “giải quyết” theo cách riêng của họ, nhưng cuộc sống của họ không bao giờ trở lại như trước. Nỗi đau và sự phản bội vẫn còn đó, là một vết sẹo hằn sâu trong tâm hồn mỗi người. Họ không còn liên lạc với Hoàng Trung, nhưng sự hiện diện của anh ta, một kẻ sát nhân đầy hối hận, vẫn lơ lửng trong tâm trí họ.

Đinh Cảnh trở lại ngành cảnh sát, nhưng không phải với tư cách của một thám tử lạnh lùng. Anh mang theo sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn. Anh đã học được rằng tội ác không chỉ đến từ lòng tham, mà còn từ nỗi sợ hãi và sự cô độc. Vụ án Hoàng Trung đã thay đổi cách anh nhìn nhận thế giới, và cách anh đối diện với công lý.

Minh Thắng đã trở lại với công việc điêu khắc. Anh ta đã tạo ra một tác phẩm mới, một bức tượng tạc từ đá, mang hình dáng một con quạ đen, nhưng đôi mắt lại đầy sự hối hận. Đó là cách anh ta đối diện với những gì đã xảy ra, và là cách anh ta tìm kiếm sự bình yên.

Thanh Hằng đã rời khỏi công việc nghiên cứu lịch sử. Cô đã nhận ra rằng kiến thức không thể mang lại hạnh phúc. Cô đã mở một quán cà phê nhỏ, nơi cô có thể chia sẻ những câu chuyện, và lắng nghe những người khác.

Lâm Tùng đã từ bỏ công việc trộm cắp. Hắn đã nhận ra rằng sự giàu có không thể mang lại hạnh phúc. Hắn đã mở một cửa hàng sửa chữa đồ cũ, nơi hắn có thể làm những điều tốt đẹp cho những người khác.

Trần Khải đã đi khắp nơi, tìm kiếm một loại thuốc giải cho “lời nguyền” mà anh ta đã tạo ra. Anh ta đã nhận ra rằng anh ta không thể sống với tội lỗi của mình. Anh ta đã tìm thấy một mục đích mới trong cuộc đời: tìm kiếm sự tha thứ và cứu rỗi.

Một buổi tối, Đinh Cảnh nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ. Đó là Hoàng Trung.

“Tôi biết anh không muốn nói chuyện với tôi,” Hoàng Trung nói, giọng anh ta đầy sự mệt mỏi. “Nhưng tôi cần anh biết một điều. Tôi đã tìm thấy một loại thuốc giải. Một loại thuốc có thể chữa trị ‘lời nguyền’.”

Đinh Cảnh cảm thấy một sự kinh ngạc. “Cái gì?”

“Đúng vậy,” Hoàng Trung nói. “Nó không phải là một loại thuốc thông thường. Nó là một loại năng lượng. Một loại năng lượng có thể chữa trị mọi bệnh tật. Và nó đang nằm ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy.”

“Ở đâu?”

“Tôi không thể nói,” Hoàng Trung nói. “Tôi không thể để cho nó rơi vào tay kẻ xấu. Nhưng tôi sẽ gửi cho anh một manh mối. Một manh mối có thể giúp anh tìm ra nó. Đó là cách duy nhất để tôi có thể chuộc lại tội lỗi của mình.”

Đinh Cảnh cúp máy. Anh biết rằng anh đã phải đối mặt với một sự lựa chọn mới. Anh có tin Hoàng Trung không? Hay anh sẽ tiếp tục bị lừa dối?


Chương 26: Lời Giải Mã Cuối Cùng

Đinh Cảnh nhìn vào màn hình điện thoại, nơi tin nhắn của Hoàng Trung vừa hiện lên. Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn một từ: “Thư viện”. Anh biết rằng Hoàng Trung đang nói về một nơi bí mật mà chỉ có những người trong nhóm “Tứ Linh” mới biết. Một nơi mà họ đã từng hẹn hò, đọc sách và chia sẻ những bí mật.

Anh lập tức đến thư viện. Anh đi thẳng đến khu vực sách cổ, nơi có một cuốn sách đã bị khóa bằng một mật mã. Anh biết rằng mật mã đó là ngày sinh của Lan Chi, người đã chết vì một bí mật mà họ đã không thể giải quyết. Anh mở cuốn sách, và một tấm bản đồ nhỏ rơi ra. Đó không phải là một tấm bản đồ thông thường, mà là một tấm bản đồ của một nơi mà họ đã từng đến. Một ngôi đền cổ. Một nơi mà họ đã từng tìm thấy kho báu.

Anh cảm thấy một sự rùng mình. Anh đã nhầm. Kho báu không phải ở một nơi. Mà ở nhiều nơi. Và anh đã tìm thấy một trong số chúng.

Anh gọi cho những người bạn của mình. Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng. “Tôi đã tìm thấy một manh mối,” anh nói. “Chúng ta phải đến ngôi đền cổ.”

Họ đã đến ngôi đền, và đã tìm thấy một cánh cửa bí mật dưới lòng đất. Họ mở nó ra, và thấy một căn phòng nhỏ. Bên trong, có một chiếc rương cũ. Họ mở nó ra, và thấy một tấm bản đồ khác. Một tấm bản đồ dẫn đến một kho báu lớn hơn. Một kho báu có thể thay đổi thế giới.

Họ nhìn nhau, vẻ mặt họ đầy sự kinh ngạc. Họ đã tìm thấy kho báu. Nhưng họ cũng đã tìm thấy một sự thật khủng khiếp hơn. Kho báu không phải là vàng, mà là một loại năng lượng. Một loại năng lượng có thể chữa trị mọi bệnh tật. Và nó đang nằm ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy.

“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?” Thanh Hằng hỏi.

“Chúng ta sẽ chôn vùi nó,” Đinh Cảnh nói. “Chúng ta sẽ chôn vùi nó, để không ai có thể sử dụng nó. Và chúng ta sẽ sống với sự hối hận của chúng ta.”

Họ đã chôn vùi kho báu. Và họ đã sống với sự hối hận của họ.


Chương 27: Tiếng Vọng Của Quá Khứ

Năm tháng trôi qua, vết thương đã lành nhưng sẹo vẫn còn đó. Nhóm bạn không còn họp mặt thường xuyên, mỗi người đều đi theo con đường riêng để tìm kiếm sự bình yên. Đinh Cảnh quay lại ngành, phá nhiều vụ án phức tạp, trở thành một thám tử tài ba và được kính trọng. Anh đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình trong việc mang lại công lý cho những người khác.

Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng cũng đã tìm thấy hạnh phúc. Minh Thắng trở thành một nghệ sĩ điêu khắc nổi tiếng. Thanh Hằng đã mở một quán cà phê, nơi cô có thể chia sẻ những câu chuyện và lắng nghe những người khác. Lâm Tùng trở thành một nhà từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.

Mặc dù vậy, quá khứ vẫn luôn ám ảnh họ. Một ngày, Đinh Cảnh nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Đó là Trần Khải.

“Tôi đã tìm thấy một manh mối,” anh ta nói. “Về một loại thuốc giải. Một loại thuốc có thể chữa trị ‘lời nguyền’.”

Đinh Cảnh cảm thấy một sự rùng mình. Anh đã nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc. Nhưng bây giờ, anh lại phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp hơn.

“Tôi không muốn dính líu đến chuyện này nữa,” Đinh Cảnh đáp.

“Anh không thể,” Trần Khải nói. “Lời nguyền đã ám ảnh chúng ta suốt nhiều năm qua. Chúng ta phải tìm ra cách để giải quyết nó. Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể được tha thứ.”

Đinh Cảnh biết rằng Trần Khải đã nói sự thật. Anh không thể sống với sự hối hận của mình. Anh đã phải đối mặt với một sự lựa chọn mới. Anh có tin Trần Khải không? Hay anh sẽ tiếp tục bị lừa dối?


Chương 28: Lời Mời Của Kẻ Sám Hối

Đinh Cảnh do dự. Anh đã thề sẽ không bao giờ dính líu đến những bí mật của kho báu nữa. Nhưng lời nói của Trần Khải lại đánh đúng vào nỗi ám ảnh sâu kín nhất của anh: nỗi hối hận vì đã không thể làm gì để cứu rỗi những người bạn của mình. Anh biết rằng anh không thể từ chối lời đề nghị này. Đây không phải là một cuộc truy đuổi kho báu, mà là một cuộc hành trình để tìm kiếm sự bình yên cho chính mình.

Anh gọi cho Trần Khải. “Được rồi,” anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi. “Tôi sẽ đi. Nhưng tôi muốn anh nói tất cả. Tôi muốn biết tất cả mọi thứ về ‘lời nguyền’.”

Trần Khải thở phào nhẹ nhõm. “Anh sẽ không phải hối hận. Tôi sẽ nói tất cả. Nhưng chúng ta phải gặp nhau ở một nơi an toàn. Một nơi mà chúng ta không thể bị theo dõi.”

Họ hẹn gặp nhau tại một căn nhà cũ ở một vùng ngoại ô. Khi Đinh Cảnh đến, anh thấy Trần Khải đang đứng đợi, gương mặt anh ta đầy sự mệt mỏi và lo lắng.

“Anh đã tìm ra điều gì?” Đinh Cảnh hỏi.

“Tôi đã tìm ra một cuốn nhật ký cũ,” Trần Khải đáp. “Đó là nhật ký của người gác hải đăng. Ông ta đã viết về một loại thuốc giải. Một loại thuốc có thể chữa trị ‘lời nguyền’.”

“Nó ở đâu?”

“Nó không phải là một loại thuốc thông thường. Nó là một loại năng lượng. Một loại năng lượng có thể chữa trị mọi bệnh tật. Và nó đang nằm ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy.”

“Ở đâu?”

Trần Khải im lặng một lúc. Rồi anh ta nhìn vào Đinh Cảnh. “Tôi không thể nói. Nhưng tôi sẽ giúp anh tìm ra nó. Đó là cách duy nhất để tôi có thể chuộc lại tội lỗi của mình.”

“Anh đã lừa dối tôi một lần,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự hoài nghi. “Tại sao tôi phải tin anh?”

“Vì tôi đã hối hận,” Trần Khải đáp, giọng anh ta run rẩy. “Tôi đã nhận ra rằng lòng tham đã biến tôi thành một con quỷ. Tôi đã làm mất niềm tin của những người bạn của tôi. Và tôi đã phải trả giá bằng sự cô độc.”

Đinh Cảnh nhìn vào Trần Khải. Ánh mắt anh ta không có sự lừa dối. Anh ta đã nói sự thật. Anh ta đã hối hận.

“Được rồi,” Đinh Cảnh nói, một quyết định táo bạo. “Tôi sẽ tin anh. Nhưng nếu anh lừa dối tôi một lần nữa, tôi sẽ bắt cả hai người.”

Trần Khải gật đầu. Anh ta biết rằng anh đã được tha thứ.

“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?” Trần Khải hỏi.

“Chúng ta sẽ đến ngôi đền cổ,” Đinh Cảnh nói. “Và chúng ta sẽ tìm kho báu.”


Chương 29: Lời Thú Tội Giữa Những Vết Thương

Đinh Cảnh gọi cho Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng. Giọng anh đầy sự khẩn trương, khác hẳn sự điềm tĩnh thường ngày. “Có một manh mối mới. Liên quan đến lời nguyền và cách giải quyết nó. Chúng ta phải gặp nhau ngay lập tức.”

Họ hẹn nhau tại một căn nhà hoang ở ngoại ô, nơi từng là điểm hẹn bí mật của nhóm. Khi họ đến, họ thấy Đinh Cảnh đang đứng đợi, bên cạnh là Trần Khải. Vẻ mặt ba người bạn thay đổi hẳn, từ ngạc nhiên sang giận dữ.

“Tại sao anh ta lại ở đây?” Lâm Tùng lên tiếng, giọng hắn ta đầy sự gay gắt. “Anh ta là kẻ lừa dối.”

“Đúng vậy, tôi đã lừa dối tất cả,” Trần Khải bước tới, ánh mắt anh ta đầy sự hối hận. “Nhưng tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi đã tìm ra một cách để chuộc lại.”

“Anh đã tìm ra cách gì?” Thanh Hằng hỏi, giọng cô lạnh lùng.

“Tôi đã tìm ra một loại thuốc giải,” Trần Khải đáp. “Một loại năng lượng có thể chữa trị ‘lời nguyền’. Và tôi tin rằng nó đang ở một nơi mà chúng ta đã từng đến.”

“Anh đang nói về cái gì?” Minh Thắng hỏi, ánh mắt anh ta đầy sự ngờ vực.

“Ngôi đền cổ,” Đinh Cảnh đáp. “Chúng ta đã từng đến đó. Và chúng ta đã tìm thấy một manh mối.”

Ba người bạn nhìn nhau, vẻ mặt họ đầy sự kinh ngạc. Họ đã sống với một lời nói dối. Và bây giờ, họ lại phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp hơn.

“Tôi biết rằng các bạn sẽ không tin tôi,” Trần Khải nói, giọng anh ta run rẩy. “Nhưng tôi đã hối hận. Tôi đã làm những điều sai trái. Nhưng tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình.”

“Và anh muốn gì?” Lâm Tùng hỏi.

“Tôi muốn các bạn giúp tôi,” Trần Khải đáp. “Tôi muốn các bạn giúp tôi tìm ra loại thuốc giải. Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể được tha thứ.”

Ba người bạn im lặng. Họ biết rằng họ đã phải đưa ra một quyết định khó khăn. Họ có tin vào Trần Khải không? Hay họ sẽ tiếp tục sống với sự hối hận của mình?

“Được rồi,” Minh Thắng lên tiếng, giọng anh ta đầy sự mệt mỏi. “Chúng tôi sẽ giúp anh. Nhưng nếu anh lừa dối chúng tôi một lần nữa, chúng tôi sẽ không tha thứ cho anh.”

Trần Khải gật đầu. Anh ta biết rằng anh đã được tha thứ.

“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?” Thanh Hằng hỏi.

“Chúng ta sẽ đến ngôi đền cổ,” Đinh Cảnh đáp. “Và chúng ta sẽ tìm ra loại thuốc giải.”


Chương 30: Sự Sám Hối Của Ánh Sáng Cuối Cùng

Nhóm bạn trở lại ngôi đền cổ lần thứ ba. Lần này, không phải để tìm kiếm kho báu, mà để tìm kiếm sự cứu rỗi. Họ đi sâu vào bên trong, nơi ánh sáng mặt trời không thể chạm tới. Họ đã tìm thấy một căn phòng bí mật, nơi có một chiếc bàn thờ bằng đá, và trên đó, có một viên đá phát sáng.

Đó là “thuốc giải”, là “lời nguyền”, là “kho báu” mà họ đã theo đuổi suốt nhiều năm qua. Nó không phải là vàng, mà là một thứ khác. Một thứ có thể thay đổi cuộc đời của họ.

Trần Khải bước tới, đưa tay ra. Anh ta biết rằng anh ta đã phải đối mặt với một sự lựa chọn cuối cùng. Anh ta có thể lấy viên đá đó, và sử dụng nó để chữa trị mọi bệnh tật. Hoặc anh ta có thể phá hủy nó, để không ai có thể sử dụng nó.

“Đừng làm vậy,” Đinh Cảnh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi. “Chúng ta không thể kiểm soát nó. Nó có thể hủy hoại cuộc đời của chúng ta.”

Trần Khải nhìn vào Đinh Cảnh. “Tôi đã hối hận. Tôi đã làm những điều sai trái. Nhưng tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi muốn chuộc lại. Tôi muốn làm một điều gì đó để cứu rỗi những người bạn của tôi.”

Trần Khải đưa tay ra, chạm vào viên đá. Một luồng ánh sáng chói lọi bùng lên, và một tiếng nổ vang vọng khắp căn phòng. Viên đá vỡ tan thành nhiều mảnh, và một luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra. Nó không phải là một loại thuốc giải. Nó là một loại năng lượng có thể hủy diệt mọi thứ.

Trần Khải ngã xuống, ánh mắt anh ta đầy sự đau khổ. “Tôi đã sai,” anh ta thì thào. “Tôi đã tưởng rằng tôi có thể làm tất cả một mình. Nhưng tôi đã nhầm.”

Minh Thắng, Thanh Hằng và Lâm Tùng chạy tới, ôm lấy Trần Khải. Họ đã tha thứ cho anh ta. Họ đã nhận ra rằng anh ta đã làm những điều sai trái, nhưng anh ta đã hối hận.

“Hãy tha thứ cho tôi,” Trần Khải thì thào, những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Hãy tha thứ cho tôi vì đã lừa dối các bạn.”

“Chúng tôi đã tha thứ cho anh,” Minh Thắng nói, giọng anh ta run rẩy. “Chúng tôi đã tha thứ cho anh.”

Trần Khải nhắm mắt lại. Anh ta đã chết. Anh ta đã chết để chuộc lại lỗi lầm của mình. Anh ta đã chết để cứu rỗi những người bạn của mình.

Đinh Cảnh nhìn vào Trần Khải. Anh ta đã làm những điều sai trái, nhưng anh ta đã hối hận. Anh ta đã chết để bảo vệ những người bạn của mình. Anh ta đã chết để chuộc lại lỗi lầm của mình.


Một số gói cước trả sau mới hấp dẫn năm 2025

Cách huỷ gói trả sau Viettel mới nhất 2025

Nội Dung Khác

VI/ Lời kết

  • Gói cước trả sau Viettel hiện nay đang trở nên khá là quen thuộc với người dùng, nhờ vào việc tiết kiệm chi phí hơn so với gói trả trước từ 40% – 50% và thoải mái sử dụng
  • Các dịch vụ mà không sợ hết tiền, hay gián đoạn dịch vụ giữa chừng, hơn nữa bạn còn có thể đăng ký sim trả sau Viettel với nhiều gói cước để lựa chọn.
  • Dễ dàng đáp ứng được nhu cầu sử dụng của mình một cách tốt nhất như đăng ký nhạc chờ viettel, cuộc gọi chờ, data …, với tất cả các thông tin mà trả sau Viettel đã giới thiệu ở trên chắc chắn sẽ giúp bạn dễ dàng lựa chọn một cách tốt nhất.
  • Để đăng ký sim trả sau Viettel bạn có thể liên hệ Hotline 033 9999 368 để được nhân viên tư vấn đầy đủ về gói cước mà bạn sẽ được hưởng cũng như đăng ký cho bạn một cách nhanh chóng

Viettel Đồng Nai

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 2

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *