Tiểu Thuyết: Hung Thủ Trong Đôi Mắt
Giới thiệu
Trong màn đêm tĩnh mịch của Sài Gòn, những vụ án mạng liên hoàn bí ẩn gieo rắc nỗi kinh hoàng. Nạn nhân đều là những nghệ sĩ tài hoa, và điểm chung duy nhất giữa họ là một bức chân dung được để lại hiện trường, vẽ lại khoảnh khắc họ trút hơi thở cuối cùng với một chi tiết kỳ lạ: đôi mắt của nạn nhân trong tranh trống rỗng, vô hồn. Trung tá Minh, một điều tra viên dày dặn kinh nghiệm nhưng mang trong lòng nhiều vết sẹo quá khứ, cùng với nữ trung úy trẻ tuổi, thông minh và nhạy bén tên An, được giao nhiệm vụ tìm ra kẻ thủ ác. Cuộc điều tra dẫn họ vào một thế giới nghệ thuật phức tạp, nơi danh vọng, tiền bạc và những bí mật đen tối đan xen. “Hung Thủ Trong Đôi Mắt” không chỉ là một cuộc đấu trí căng thẳng giữa cảnh sát và tội phạm, mà còn là hành trình khám phá những góc khuất sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người, nơi ranh giới giữa nghệ thuật và tội ác trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

Chương 1: Bức Chân Dung Của Tử Thần
Sài Gòn về đêm không bao giờ ngủ, nhưng trong con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Đình Chiểu, quận 3, một sự im lặng chết chóc đã bao trùm. Ánh đèn vàng vọt từ cột đèn đường hắt xuống, loang lổ trên bức tường rêu phong, và dừng lại ở vũng nước mưa đọng lại từ cơn mưa chiều. Chính tại nơi đó, thi thể của họa sĩ nổi tiếng Đinh Hoàng được tìm thấy.
Trung tá Nguyễn Hoàng Minh có mặt tại hiện trường chỉ sau mười lăm phút. Mùi ẩm mốc của con hẻm hòa cùng mùi tanh nồng đặc trưng của máu khiến anh khẽ nhíu mày. Anh đã quen với những cảnh tượng này sau hơn hai mươi năm trong ngành, nhưng mỗi lần đối mặt với một sinh mạng bị tước đoạt, sự chai sạn trong anh dường như lại nứt ra một chút.
“Tình hình sao rồi, An?” Minh hỏi, giọng anh trầm khàn.
Trung úy Lê Ngọc An, một cô gái trẻ với mái tóc tém cá tính và đôi mắt sáng, ngẩng lên từ chỗ cô đang quan sát thi thể. “Nạn nhân là Đinh Hoàng, 52 tuổi, họa sĩ tranh sơn dầu. Tử vong do một vết đâm chí mạng vào tim. Hung khí có thể là một vật nhọn, mảnh. Thời gian tử vong ước tính khoảng từ 9 đến 11 giờ tối qua.”
Minh gật đầu, ánh mắt sắc lẹm quét một vòng quanh hiện trường. Con hẻm cụt, sạch sẽ một cách kỳ lạ. Không có dấu hiệu vật lộn. Ví tiền và chiếc đồng hồ đắt giá của nạn nhân vẫn còn nguyên. Rõ ràng đây không phải một vụ cướp của giết người.
“Có gì bất thường không?” Minh hỏi.
An ngập ngừng một lúc rồi chỉ về phía bức tường đối diện. “Có, thưa sếp. Có một thứ được để lại.”
Minh bước tới. Dựa vào bức tường, ngay ngắn và trang trọng một cách ghê rợn, là một tấm toan vẽ. Trên đó, một bức chân dung của Đinh Hoàng được vẽ bằng than chì, phác họa lại chính xác tư thế ông đang nằm. Nét vẽ điêu luyện, sống động đến từng chi tiết, từ nếp nhăn trên trán đến vệt máu loang trên áo sơ mi. Nhưng có một điều khiến người xem phải lạnh sống lưng.
Đôi mắt.
Đôi mắt của Đinh Hoàng trong tranh hoàn toàn trống rỗng. Họa sĩ đã bỏ qua chúng, để lại hai khoảng trắng vô hồn trên một khuôn mặt được khắc họa đầy biểu cảm. Nó tạo ra một cảm giác ám ảnh, như thể linh hồn của nạn nhân đã bị đánh cắp ngay trên tấm toan.
“Đây là một lời nhắn,” Minh lẩm bẩm. “Hắn không chỉ giết người. Hắn đang… trình diễn.”
An gật đầu đồng tình. “Nét vẽ này… rất chuyên nghiệp. Hung thủ chắc chắn là một người am hiểu sâu sắc về hội họa.”
Tiếng còi xe cứu thương và xe pháp y xé toang sự tĩnh lặng. Đội của họ bắt đầu công việc thu thập chứng cứ. Minh đứng lặng một lúc lâu trước bức tranh, cố gắng tìm kiếm một manh mối, một ý nghĩa ẩn giấu sau hai khoảng trắng ghê rợn kia. Hắn muốn nói gì? Sự trống rỗng này đại diện cho điều gì?
Trở về văn phòng vào lúc rạng sáng, Minh không tài nào chợp mắt. Hình ảnh bức chân dung ma quái cứ ám ảnh tâm trí anh. Anh pha một ly cà phê đen đặc, ngồi xuống bàn làm việc ngổn ngang hồ sơ. Vụ án này khác biệt. Nó có sự tính toán, sự tinh vi và một thông điệp lạnh lùng.
An bước vào, đặt lên bàn một tập tài liệu. “Em đã kiểm tra sơ bộ về cuộc sống của Đinh Hoàng. Ông ta là một họa sĩ có tiếng, nhưng sống khá khép kín. Mối quan hệ phức tạp. Có nhiều tin đồn về các cuộc tình với người mẫu, tranh chấp bản quyền với các họa sĩ khác. Kẻ thù không ít.”
“Một danh sách dài những người cần thẩm vấn,” Minh thở dài. “Nhưng trực giác của tôi mách bảo, hung thủ không nằm trong số những kẻ có mâu thuẫn thông thường. Hắn có một động cơ sâu xa hơn, mang tính cá nhân và… nghệ thuật hơn.”
“Nghệ thuật?” An nhíu mày.
“Đúng vậy,” Minh khẳng định, ánh mắt nhìn xa xăm. “Bức tranh đó không phải là một vật chứng. Nó là chữ ký của hung thủ. Và đôi mắt trống rỗng kia… chính là chìa khóa.”
Anh biết rằng, cuộc điều tra này sẽ không chỉ là truy tìm dấu vết vật chất, mà còn là một cuộc lặn sâu vào thế giới của những ám ảnh, đam mê và sự điên loạn ẩn sau lớp vỏ bọc hào nhoáng của nghệ thuật. Kẻ sát nhân đang chơi một ván cờ, và bàn cờ chính là cả thành phố này. Bức chân dung của Đinh Hoàng chỉ là nước đi đầu tiên.
Chương 2: Những Mảnh Ghép Đầu Tiên
Phòng tranh “Sắc Màu Thời Gian” của Đinh Hoàng nằm trên một con đường sầm uất ở quận 1, đối lập hoàn toàn với nơi ông bị sát hại. Bên trong, những bức tranh sơn dầu đầy màu sắc, tràn đầy sức sống treo trên tường, tạo ra một sự tương phản nghiệt ngã với cái chết của người tạo ra chúng. Minh và An có mặt ở đây để gặp gỡ những người thân cận nhất với nạn nhân.
Người đầu tiên là bà Lan, vợ của Đinh Hoàng. Bà là một phụ nữ quý phái, dù đôi mắt sưng húp vì khóc, bà vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
“Tôi không thể tin được,” bà Lan nói, giọng run run. “Anh Hoàng là một người hiền lành. Ai lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?”
“Thưa bà, gần đây ông Hoàng có biểu hiện gì bất thường không? Có nhận được lời đe dọa nào không?” An nhẹ nhàng hỏi.
Bà Lan lắc đầu. “Không có. Công việc của anh ấy vẫn bình thường. Chỉ là… khoảng một tháng trở lại đây, anh ấy có vẻ trầm tư hơn. Anh ấy thường ngồi hàng giờ trong phòng vẽ, không phải để vẽ, mà chỉ để nhìn chằm chằm vào một tấm toan trắng.”
“Tấm toan trắng?” Minh nhắc lại, cảm thấy có một sự liên kết mơ hồ.
“Phải. Anh ấy nói đang tìm kiếm một ‘cảm hứng đã mất’. Anh ấy còn nhắc đến một người học trò cũ, nhưng không nói rõ là ai.”
Cuộc nói chuyện không mang lại nhiều thông tin cụ thể, nhưng chi tiết về “người học trò cũ” đã gieo vào đầu Minh một nghi vấn.
Người tiếp theo họ gặp là Hùng “Lãng Tử”, một nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng và cũng là bạn thân của Đinh Hoàng. Hùng có vẻ ngoài nghệ sĩ, tóc dài buộc hờ, quần áo bụi bặm nhưng hàng hiệu.
“Cái chết của Hoàng là một mất mát lớn cho nền hội họa Việt Nam,” Hùng nói, rít một hơi thuốc dài. “Hắn là một tài năng thực thụ.”
“Ông có nghĩ ai đó có thể căm ghét ông Hoàng đến mức muốn giết ông ấy không?” Minh đi thẳng vào vấn đề.
Hùng nhún vai. “Trong giới này, ganh ghét là chuyện thường. Hoàng có phong cách riêng, không chạy theo thị trường, nên cũng đắc tội với không ít kẻ chỉ biết vẽ vì tiền. Nhưng để đến mức giết người… thì tôi không nghĩ ra ai cả.” Hùng dừng lại một chút, nheo mắt nhìn Minh. “Nhưng bức chân dung ở hiện trường… Nét vẽ đó, tôi đã từng thấy ở đâu đó rồi.”
“Ở đâu?” An hỏi ngay lập tức.
“Tôi không chắc,” Hùng day day thái dương. “Nó quen thuộc một cách kỳ lạ. Một nét vẽ đầy nội lực, nhưng cũng ẩn chứa sự cuồng nộ. Nó làm tôi nhớ đến phong cách của những họa sĩ trẻ thuộc trường phái Biểu hiện (Expressionism) cách đây vài năm. Rất nhiều tài năng trẻ đã xuất hiện rồi biến mất.”
Thông tin từ Hùng tuy mơ hồ nhưng lại mở ra một hướng điều tra mới. Hung thủ có thể là một họa sĩ trẻ, một người từng xuất hiện trong giới nghệ thuật rồi vì lý do nào đó mà lặn mất tăm.
Minh và An dành cả buổi chiều để lục lại hồ sơ các triển lãm nghệ thuật dành cho họa sĩ trẻ trong khoảng năm năm trở lại đây. Hàng trăm cái tên, hàng trăm phong cách. Công việc như mò kim đáy bể.
Tối hôm đó, An tìm đến Minh khi anh đang ngồi một mình trong phòng làm việc, bên cạnh gạt tàn thuốc đã đầy.
“Sếp, em tìm được một vài cái tên có phong cách gần giống với nét vẽ trên bức chân dung. Nhưng có một người đặc biệt đáng chú ý,” An nói, đặt một tập hồ sơ lên bàn. “Tên thật là Trần Quang Vũ, nghệ danh K. Cậu ta từng đoạt giải nhất một cuộc thi dành cho tài năng trẻ cách đây bốn năm. Đề tài của cậu ta luôn xoay quanh sự trống rỗng, nỗi cô đơn của con người trong xã hội hiện đại.”
An lật một trang hồ sơ, để lộ bức ảnh chụp một tác phẩm của K. Bức tranh vẽ một người đàn ông ngồi trong căn phòng trống, khuôn mặt không rõ nét, nhưng đôi mắt lại được vẽ cực kỳ chi tiết, chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
“Hoàn toàn trái ngược,” Minh lẩm bẩm. “K. tập trung vào đôi mắt, còn hung thủ của chúng ta lại xóa bỏ chúng.”
“Đúng vậy,” An nói. “Và đây là điều kỳ lạ nhất. Sau khi đoạt giải, K. đột ngột biến mất khỏi giới hội họa. Không ai biết cậu ta đã đi đâu, làm gì. Em đã kiểm tra địa chỉ đăng ký cuối cùng, đó là một căn nhà trọ cũ ở quận 8, nhưng cậu ta đã dọn đi từ ba năm trước.”
“Có mối liên hệ nào giữa K. và Đinh Hoàng không?”
“Có. Đinh Hoàng chính là một trong những giám khảo của cuộc thi năm đó. Và theo một vài bài báo cũ, chính ông Hoàng là người đã phát hiện và hết lời ca ngợi tài năng của K., gọi cậu ta là ‘một thiên tài ẩn dật’.”
Một tia sáng lóe lên trong đầu Minh. Người học trò cũ mà bà Lan nhắc đến. Vị giám khảo hết lời khen ngợi. Một tài năng trẻ đột ngột biến mất. Những mảnh ghép rời rạc bắt đầu tìm thấy vị trí của chúng.
“Tìm cậu ta đi, An,” Minh nói, giọng quả quyết. “Bằng mọi giá phải tìm ra Trần Quang Vũ. Tôi có cảm giác, chúng ta đang tiến rất gần đến hung thủ.”
Nhưng anh không biết rằng, khi họ đang tìm kiếm K., thì ở một góc tối khác của thành phố, kẻ sát nhân đã chọn được nạn nhân tiếp theo. Bức chân dung tử thần thứ hai sắp được hoàn thành.
Chương 3: Giai Điệu Cuối Cùng
Hai ngày sau cái chết của họa sĩ Đinh Hoàng, nỗi sợ hãi chưa kịp lắng xuống thì thành phố lại rúng động bởi một án mạng thứ hai. Nạn nhân lần này là nghệ sĩ dương cầm Cẩm Tú, một tài năng trẻ đang lên, nổi tiếng với những bản nhạc cổ điển được trình diễn đầy cảm xúc.
Cô được tìm thấy trong chính căn hộ penthouse sang trọng của mình, ngồi gục trên cây đàn dương cầm trắng muốt. Máu từ vết đâm ở ngực loang ra, nhuốm đỏ những phím đàn trắng. Khung cảnh vừa bi thương vừa mang một vẻ đẹp ma mị.
Và cũng như lần trước, một bức chân dung than chì được đặt trang trọng trên giá nhạc. Bức tranh vẽ Cẩm Tú đang say sưa lướt những ngón tay trên phím đàn, khuôn mặt ngước lên, đôi môi hé mở như đang cất lên một giai điệu cuối cùng. Và đôi mắt cô, cũng như Đinh Hoàng, là hai khoảng trắng trống rỗng.
Minh đứng giữa căn phòng xa hoa, lòng trĩu nặng. Hung thủ ngày càng táo tợn. Hắn không còn chọn những con hẻm tối tăm, mà ra tay ngay tại nhà riêng của nạn nhân. Điều này cho thấy hắn đã theo dõi và nắm rất rõ quy luật sinh hoạt của họ.
“Hệ thống an ninh của tòa nhà đã bị vô hiệu hóa,” An báo cáo, vẻ mặt căng thẳng. “Camera an ninh ở hành lang đã bị hỏng từ hôm qua. Hắn đã lên kế hoạch rất kỹ. Nạn nhân có vẻ đã tự mở cửa cho hung thủ vào nhà.”
“Điều đó có nghĩa là nạn nhân quen biết hung thủ,” Minh suy luận. “Hoặc ít nhất, hung thủ đã dùng một lý do nào đó rất thuyết phục để Cẩm Tú tin tưởng.”
Họ bắt đầu thẩm vấn những người trong vòng quan hệ của Cẩm Tú. Bạn trai cô, một doanh nhân thành đạt, có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn. Quản lý của cô thì cho biết gần đây Cẩm Tú nhận được rất nhiều lời mời hợp tác, trong đó có một lời đề nghị vẽ bìa album mới.
“Một họa sĩ đã liên hệ với Cẩm Tú,” người quản lý kể lại. “Anh ta nói là một người hâm mộ lớn, muốn vẽ tặng cô một bức chân dung để làm bìa album. Anh ta không dùng tên thật, chỉ xưng là ‘Người Họa Sĩ Vô Danh’.”
“Cẩm Tú có gặp người đó không?” Minh hỏi dồn.
“Có. Cô ấy rất hứng thú với ý tưởng này. Họ đã hẹn gặp nhau một lần tại một quán cà phê. Cẩm Tú về kể lại rằng anh ta là một người rất có tài, am hiểu sâu sắc cả về hội họa và âm nhạc. Cô ấy đã đồng ý để anh ta đến nhà phác thảo trực tiếp.”
Trái tim Minh như thắt lại. Mọi chuyện đã rõ. Hung thủ đã dùng chính nghệ thuật để tiếp cận và dụ dỗ con mồi. Hắn đóng vai một người hâm mộ, một người đồng điệu về tâm hồn, để rồi ra tay khi nạn nhân mất cảnh giác nhất.
“Mô tả về người họa sĩ đó thì sao?”
“Cẩm Tú chỉ nói anh ta khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người cao gầy, luôn mặc đồ đen và đội mũ lưỡi trai che gần hết mặt. Nhưng cô ấy nói, điều ấn tượng nhất ở anh ta là đôi mắt. Một đôi mắt rất sâu, rất buồn, như chứa đựng cả một câu chuyện bi thảm.”
Trong khi đó, đội kỹ thuật đã có một phát hiện quan trọng. Trên giá vẽ ở hiện trường vụ án Đinh Hoàng, họ tìm thấy dấu vết của một loại than chì rất đặc biệt, được sản xuất thủ công từ một loại gỗ hiếm ở vùng cao nguyên. Loại than này không được bán đại trà, chỉ có một vài cửa hàng họa phẩm chuyên dụng ở Sài Gòn nhập về với số lượng rất ít.
“Lập tức kiểm tra danh sách khách hàng đã mua loại than này trong vòng một năm qua,” Minh ra lệnh. “Đối chiếu với mô tả về K. và ‘Người Họa Sĩ Vô Danh’.”
Cùng lúc đó, An nhận được một cuộc gọi. “Sếp, chúng ta tìm được địa chỉ của Trần Quang Vũ, tức K. rồi. Cậu ta đang làm việc tại một xưởng gốm nhỏ ở Bình Dương.”
Mọi manh mối dường như đang cùng lúc đổ dồn về một điểm. Minh cảm thấy mình sắp sửa đối mặt với kẻ mà anh đang tìm kiếm. Anh và An lập tức lên đường đến Bình Dương.
Trên đường đi, Minh không ngừng suy nghĩ về đôi mắt. K. trong tác phẩm cũ vẽ những đôi mắt đầy ám ảnh. Hung thủ lại xóa đi đôi mắt. “Người Họa Sĩ Vô Danh” lại có một đôi mắt u buồn. Dường như với hung thủ, đôi mắt không chỉ là cửa sổ tâm hồn, mà còn là một thứ gì đó quan trọng hơn, một nỗi ám ảnh, một biểu tượng.
Anh nhìn ra ngoài cửa xe, dòng người và xe cộ lướt qua như những thước phim quay nhanh. Anh biết, ván cờ này đang đi đến hồi gay cấn. Nhưng anh cũng có một dự cảm không lành. Hung thủ thông minh và xảo quyệt hơn họ tưởng. Liệu K. có thật sự là hung thủ, hay anh ta cũng chỉ là một con tốt khác trên bàn cờ của một kẻ đứng trong bóng tối? Câu trả lời đang đợi họ ở xưởng gốm phía trước.
Chương 4: Thiên Tài Ẩn Dật
Xưởng gốm nằm sâu trong một con đường đất nhỏ ở ngoại ô Bình Dương, tách biệt với sự ồn ào của phố thị. Khi Minh và An đến nơi, họ thấy một chàng trai trẻ, dáng người cao gầy, đang cặm cụi bên bàn xoay. Bụi đất sét bám đầy trên quần áo và gương mặt, nhưng không thể che đi đôi mắt sâu và tĩnh lặng của anh ta. Đó chính là Trần Quang Vũ, hay K.
Thấy cảnh sát, Vũ không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi. Anh ta chỉ lặng lẽ tắt bàn xoay, lau tay vào chiếc khăn cũ và mời họ ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
“Tôi biết rồi sẽ có ngày các vị tìm đến,” Vũ nói, giọng bình thản đến lạ.
“Anh biết Đinh Hoàng và Cẩm Tú đã chết?” An hỏi, quan sát kỹ từng biểu cảm của Vũ.
Vũ gật đầu. “Tôi đọc báo.”
“Anh có quen biết họ không?”
“Họa sĩ Đinh Hoàng là thầy của tôi. Không phải thầy chính thức, nhưng ông ấy là người đã nhìn thấy tôi trong bóng tối và đưa tôi ra ánh sáng. Còn Cẩm Tú, tôi chưa từng gặp, nhưng tôi đã nghe nhạc của cô ấy. Một tâm hồn đẹp.”
Thái độ của Vũ quá bình tĩnh, quá hợp tác, khiến Minh càng thêm nghi ngờ. Anh quyết định đánh một đòn tâm lý.
“Chúng tôi tìm thấy loại than vẽ anh thường dùng tại hiện trường vụ án Đinh Hoàng. Và mô tả của người họa sĩ đã tiếp cận Cẩm Tú rất giống anh.”
Vũ nhìn thẳng vào mắt Minh, đôi mắt anh ta không một chút dao động. “Tôi không giết họ.”
“Vậy anh giải thích thế nào về những bằng chứng đó?” An chất vấn.
Vũ thở dài, một cái thở dài não nề. Anh ta đứng dậy, đi về phía góc xưởng, nơi có một tấm vải lớn che phủ thứ gì đó. Anh ta kéo tấm vải xuống.
Minh và An sững sờ.
Bên dưới tấm vải là hàng chục bức chân dung than chì, được treo kín trên một bức tường lớn. Tất cả đều được vẽ theo cùng một phong cách: sống động, đầy nội lực, và ám ảnh. Nhưng khác với những bức tranh ở hiện trường, tất cả những người trong tranh của Vũ đều có đôi mắt. Những đôi mắt được vẽ cực kỳ chi tiết, long lanh, như chứa đựng toàn bộ linh hồn của họ.
“Đây là những người tôi đã gặp trong suốt ba năm qua, những người lao động bình thường, những mảnh đời bất hạnh,” Vũ nói, giọng khẽ run. “Tôi vẽ họ, để ghi lại câu chuyện trong đôi mắt họ.”
“Vậy tại sao anh lại biến mất khỏi giới hội họa?” Minh hỏi.
“Bởi vì sự tung hô, danh vọng,” Vũ trả lời, ánh mắt xa xăm. “Khi tôi đoạt giải, thầy Hoàng đã muốn tôi đi theo con đường của ông ấy. Vẽ những thứ hào nhoáng, phục vụ giới thượng lưu. Nhưng đó không phải là con đường của tôi. Nghệ thuật của tôi thuộc về những tâm hồn bình dị, những góc khuất. Chúng tôi đã cãi nhau rất kịch liệt. Tôi nói ông ấy đã đánh mất chính mình, đánh mất ‘đôi mắt’ của một người nghệ sĩ chân chính. Sau đó, tôi bỏ đi.”
Một sự thật dần được hé lộ. Mâu thuẫn giữa K. và Đinh Hoàng không phải là sự ganh ghét, mà là sự khác biệt về lý tưởng nghệ thuật.
“Còn loại than vẽ đó thì sao?” An vẫn chưa hết hoài nghi.
“Tôi đã tự làm ra chúng. Cách đây khoảng sáu tháng, có một người tìm đến đây. Anh ta nói là một họa sĩ trẻ, rất ngưỡng mộ các tác phẩm cũ của tôi. Anh ta muốn học hỏi kỹ thuật vẽ và cách làm than. Tôi thấy anh ta có đam mê, nên đã chỉ dạy và tặng anh ta một ít than chì do chính tay tôi làm,” Vũ kể lại.
“Anh ta trông như thế nào?” Minh hỏi nhanh.
“Tôi không nhớ rõ mặt. Anh ta luôn đội mũ và đeo khẩu trang, nói là bị dị ứng bụi. Anh ta chỉ xưng tên là Phong.”
“Phong?”
“Phải. Anh ta nói chuyện rất nhiều về ‘sự thuần khiết’ của nghệ thuật, rằng nghệ thuật đang bị thương mại hóa, bị vấy bẩn bởi tiền bạc và danh vọng. Anh ta có vẻ rất cực đoan.”
Minh và An nhìn nhau. Họ đã nhầm. K. không phải hung thủ. Anh ta chỉ là một mắt xích vô tình trong kế hoạch của kẻ sát nhân. Hung thủ thực sự, kẻ tự xưng là Phong, đã lợi dụng K., đánh cắp kỹ thuật, phong cách và cả công cụ của anh ta để thực hiện tội ác và gieo rắc manh mối giả.
“Anh có thể vẽ lại chân dung của Phong không?” Minh hỏi.
Vũ lắc đầu. “Tôi không thể. Tôi chưa bao giờ thực sự ‘thấy’ anh ta. Anh ta luôn che giấu bản thân. Tôi chỉ nhớ… đôi mắt của anh ta. Một đôi mắt rực cháy, đầy ám ảnh. Như thể có một ngọn lửa cuồng nộ đang thiêu đốt bên trong.”
Rời khỏi xưởng gốm, Minh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hung thủ là một bóng ma. Hắn không có danh tính, không có khuôn mặt. Hắn chỉ có một cái tên giả và một nỗi ám ảnh bệnh hoạn về sự thuần khiết của nghệ thuật.
“Sếp, chúng ta phải làm gì bây giờ? Mọi manh mối đều dẫn đến ngõ cụt,” An nói, giọng có chút thất vọng.
Minh dừng lại, châm một điếu thuốc. “Không hẳn là ngõ cụt. Chúng ta biết được động cơ của hắn. Hắn nhắm vào những nghệ sĩ mà hắn cho là ‘không còn thuần khiết’. Đinh Hoàng vì chạy theo danh vọng. Cẩm Tú vì dùng tài năng để kiếm tiền. Nạn nhân tiếp theo chắc chắn cũng sẽ là một người như vậy.”
Anh rít một hơi thuốc thật sâu. “Và chúng ta biết thêm một điều nữa. Hắn tự coi mình là một ‘người thanh tẩy’. Hắn tin rằng việc giết người là một hành động nghệ thuật, một cách để ‘trả lại đôi mắt’ cho những nghệ sĩ đã ‘mù lòa’ vì danh lợi.”
“Làm sao để tìm ra một kẻ như vậy giữa Sài Gòn rộng lớn này?”
“Bằng cách suy nghĩ như hắn,” Minh nói, ánh mắt kiên định. “Nếu tôi là hắn, tôi sẽ chọn ai tiếp theo? Một nhà văn bán chạy nhất? Một đạo diễn phim thương mại? Hắn đang đi săn, và chúng ta phải đoán được con mồi tiếp theo của hắn trước khi hắn ra tay.”
Cuộc đua bây giờ không chỉ là cuộc đua với thời gian, mà còn là cuộc đua với tâm trí điên loạn của một kẻ sát nhân tự cho mình là Thượng đế.
Chương 5: Cái Bẫy
Dựa trên giả thuyết của Minh, đội điều tra bắt đầu rà soát danh sách những nhân vật nổi tiếng trong các lĩnh vực nghệ thuật khác nhau. Đạo diễn, nhà văn, nhà thiết kế thời trang, ca sĩ… Bất cứ ai đang ở trên đỉnh cao danh vọng và thành công về mặt thương mại đều có thể trở thành mục tiêu.

“Hắn hành động rất nhanh,” Minh nói trong cuộc họp với đội. “Cách nhau chỉ hai ngày. Chúng ta không có nhiều thời gian. Chúng ta cần phải giăng một cái bẫy.”
“Ý sếp là dùng một người làm mồi nhử?” An hỏi, tỏ vẻ lo lắng.
“Đúng vậy. Nhưng phải là một cái bẫy mà hắn không thể không cắn câu,” Minh đáp. “Chúng ta cần một ‘nạn nhân’ hoàn hảo. Một người hội tụ đủ mọi yếu tố mà hung thủ căm ghét: tài năng, danh tiếng, giàu có và đặc biệt là vừa có một ‘hành động’ bị coi là ‘bán rẻ nghệ thuật’.”
Sau nhiều giờ thảo luận, họ đã tìm ra ứng cử viên lý tưởng: nhà điêu khắc Lê Quân. Lê Quân là một nghệ sĩ điêu khắc tượng đương đại nổi tiếng, nhưng gần đây anh gây ra một cuộc tranh cãi lớn trong giới khi đồng ý thiết kế một loạt tượng trang trí cho một khu nghỉ dưỡng cao cấp, một dự án bị nhiều người chỉ trích là “thương mại hóa nghệ thuật một cách rẻ tiền”.
Minh trực tiếp đến gặp Lê Quân tại xưởng điêu khắc của anh. Sau khi nghe Minh trình bày kế hoạch, Lê Quân, một người đàn ông trung niên với vóc dáng vạm vỡ và đôi tay chai sạn, ban đầu đã từ chối.
“Tôi không phải là diễn viên. Tôi không muốn đặt cược mạng sống của mình,” Lê Quân nói dứt khoát.
“Chúng tôi sẽ bảo vệ anh 24/7. Mọi thứ sẽ được kiểm soát chặt chẽ,” Minh thuyết phục. “Anh Quân, đây không chỉ là việc giúp cảnh sát. Đây là cơ hội để chúng ta ngăn chặn một kẻ điên đang nhân danh nghệ thuật để giết người. Hắn đang làm ô uế chính thế giới mà anh đang sống và cống hiến.”
Những lời của Minh đã chạm đến lòng tự trọng của người nghệ sĩ. Sau một hồi suy nghĩ, Lê Quân đã đồng ý.
Kế hoạch được triển khai một cách bí mật và nhanh chóng. Cảnh sát cho đăng tải một bài báo với nội dung Lê Quân sẽ tổ chức một buổi giới thiệu riêng về các phác thảo cho dự án khu nghỉ dưỡng tại xưởng của mình, chỉ dành cho một vài nhà sưu tầm và báo chí thân thiết. Đây chính là mồi câu. Hung thủ, với nỗi ám ảnh của mình, chắc chắn sẽ không bỏ qua “cơ hội” này để tiếp cận Lê Quân.
Căn xưởng của Lê Quân được bí mật gắn đầy camera và thiết bị nghe lén. Các trinh sát giỏi nhất được bố trí ở các vị trí ẩn nấp xung quanh. Minh và An ngồi trong một chiếc xe tải ngụy trang gần đó, mắt không rời màn hình theo dõi.
Ngày diễn ra “buổi giới thiệu” đã đến. Không khí căng như dây đàn. Từng vị khách mời (do cảnh sát đóng giả) lần lượt đến. Mọi thứ đều diễn ra bình thường. Hàng giờ trôi qua, và Minh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Liệu hung thủ có đủ tinh vi để nhận ra đây là một cái bẫy?
Ngay lúc đó, một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên giao hàng tiến vào cổng xưởng. Anh ta đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang, tay ôm một thùng hàng lớn.
“Có người gửi quà cho ông Lê Quân,” anh ta nói với người cảnh sát gác cổng (cũng là người đóng giả).
Người cảnh sát làm theo chỉ dẫn, yêu cầu kiểm tra thùng hàng. Nhưng khi vừa mở nắp, một luồng khói trắng dày đặc phụt ra. Lựu đạn khói.
“Hành động!” Minh hét vào bộ đàm.
Các trinh sát ập ra. Nhưng kẻ giao hàng đã nhanh như chớp, vứt lại thùng hàng và lao ra chiếc xe máy dựng sẵn, rồ ga bỏ chạy. Một cuộc rượt đuổi nghẹt thở diễn ra trên đường phố. Kẻ tình nghi lạng lách điên cuồng, bất chấp nguy hiểm. Cuối cùng, hắn đã chạy thoát vào một khu chợ đông đúc và biến mất không dấu vết.
Cái bẫy đã thất bại. Hung thủ không những không mắc bẫy mà còn trêu ngươi lại cảnh sát. Hắn đã biết trước kế hoạch của họ.
Minh đấm mạnh vào thành xe, tức giận. “Có nội gián! Hoặc hắn đã theo dõi chúng ta.”
Trở lại xưởng điêu khắc, đội pháp y kiểm tra thùng hàng. Bên trong không có bom, chỉ có lựu đạn khói và… một bức tranh.
Đó là một bức chân dung than chì vẽ Lê Quân, đang đục đẽo một khối đá vô tri. Và tất nhiên, đôi mắt của Lê Quân trong tranh cũng bị bỏ trống. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là chi tiết của bức tranh. Nó vẽ lại chính xác khung cảnh trong xưởng ngày hôm đó, từ bộ quần áo Lê Quân đang mặc cho đến vị trí của những bức tượng xung quanh.
“Hắn đã ở đây,” An nói, giọng không giấu được vẻ kinh hãi. “Hắn đã quan sát chúng ta, ngay dưới mũi chúng ta, và vẽ bức tranh này trước khi hành động.”
Minh cầm bức tranh lên, lật mặt sau. Có một dòng chữ được viết nắn nót:
“Các ngươi không thể bắt được một bóng ma. Trò chơi vẫn còn dài.”
Sự thất bại này là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của cả đội. Hung thủ không chỉ là một kẻ điên, hắn là một kẻ cực kỳ thông minh, cẩn trọng và luôn đi trước họ một bước. Hắn biến cuộc điều tra thành một trò mèo vờn chuột, và hắn đang tận hưởng điều đó.
Minh biết rằng, họ không thể tiếp tục chơi theo luật của hắn. Họ cần một bước đột phá, một manh mối không ngờ tới. Anh nhìn lại bức tranh một lần nữa, cố gắng tìm kiếm một sai lầm nhỏ nhất của hung thủ. Và rồi, anh chú ý đến một chi tiết. Nét vẽ ở góc phải của bức tranh, nơi phác họa bóng của một bức tượng, có vẻ hơi khác. Nó không phải là than chì. Nó có màu nâu sẫm, và có vẻ như được vẽ bằng một chất liệu khác.
“An, mang cái này đi xét nghiệm ngay lập tức,” Minh nói, chỉ vào vết màu lạ. “Xét nghiệm xem nó là chất gì. Nhanh lên!”
Anh có một linh cảm, chi tiết nhỏ bé này có thể là sai lầm duy nhất mà “bóng ma” đã để lại.
Chương 6: Vết Nứt Của Quá Khứ
Trong khi chờ đợi kết quả xét nghiệm vết màu lạ, Minh quyết định quay lại con đường điều tra cơ bản nhất: lục lại quá khứ. Anh có cảm giác rằng, chìa khóa để hiểu được nỗi ám ảnh của hung thủ không nằm ở hiện tại, mà ở một sự kiện nào đó đã xảy ra từ rất lâu.
Anh và An tìm đến gặp lại Hùng “Lãng Tử”, nhà phê bình nghệ thuật. Lần này, Minh không hỏi về những mâu thuẫn trong giới hội họa, mà hỏi về những sự kiện chấn động trong quá khứ.
“Cách đây khoảng mười lăm năm, có một vụ bê bối nào lớn liên quan đến các họa sĩ trẻ không?” Minh hỏi.
Hùng suy nghĩ một lúc lâu, nhíu mày hồi tưởng. “Mười lăm năm trước… À, có một chuyện. Không hẳn là bê bối, mà là một bi kịch. Một vụ hỏa hoạn tại một khu nhà trọ cũ ở quận 4, nơi rất nhiều sinh viên mỹ thuật và họa sĩ trẻ thuê sống.”
“Hỏa hoạn?”
“Phải. Một vụ cháy lớn, thiêu rụi gần như toàn bộ khu nhà. Có một vài người thiệt mạng, trong đó có một cậu sinh viên mỹ thuật rất tài năng. Tội nghiệp, cậu ta chết cháy trong phòng, cùng với tất cả các tác phẩm của mình. Mọi người nói rằng nếu còn sống, cậu ta có thể đã trở thành một họa sĩ lớn.”
“Tên cậu ấy là gì?” Minh hỏi, tim đập nhanh hơn.
“Tôi không nhớ rõ họ, chỉ nhớ tên là Lâm. Phải rồi, Minh Lâm. Cậu ta có một người em trai sinh đôi, cũng học vẽ, tên là Phong.”
Phong.
Cái tên vang lên trong đầu Minh như một tiếng sét. Kẻ đã tiếp cận K. ở xưởng gốm, kẻ đã đội mũ và đeo khẩu trang.
“Người em trai đó sau này ra sao?” An hỏi gấp.
“Tôi không rõ lắm,” Hùng lắc đầu. “Sau cái chết của anh trai, cậu ta gần như suy sụp. Cậu ta bỏ học, biến mất khỏi giới nghệ thuật. Nghe nói cậu ta bị chấn thương tâm lý nặng, luôn đổ lỗi cho một người về vụ hỏa hoạn đó.”
“Đổ lỗi cho ai?”
“Một vị họa sĩ nổi tiếng. Thời điểm đó, vị họa sĩ này đang bảo trợ cho hai anh em. Ông ta đã hứa sẽ tổ chức một triển lãm riêng cho Minh Lâm. Nhưng vào đêm trước triển lãm, ông ta đột ngột hủy bỏ, nói rằng các tác phẩm của Lâm ‘chưa đủ độ chín’, ‘cần phải thương mại hơn’. Đêm đó, vụ hỏa hoạn xảy ra. Nhiều người đồn rằng Minh Lâm đã quá tuyệt vọng nên đã tự thiêu. Còn cậu em trai, Phong, thì luôn tin rằng chính vị họa sĩ kia đã gián tiếp giết anh mình bằng cách hủy hoại giấc mơ của anh ấy.”
“Vị họa sĩ đó là ai?” Minh hỏi, dù trong lòng anh đã có câu trả lời.
“Là Đinh Hoàng.”
Tất cả mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ. Động cơ không chỉ đơn giản là sự căm ghét những kẻ “bán rẻ nghệ thuật”. Nó là một sự trả thù cá nhân, được nung nấu suốt mười lăm năm. Phong không chỉ giết Đinh Hoàng, hắn đang giết tất cả những ai giống như Đinh Hoàng, những người mà hắn cho là đã phản bội lại nghệ thuật chân chính, giống như cách Đinh Hoàng đã phản bội anh trai hắn.
Cẩm Tú, một tài năng âm nhạc, có thể đã được Đinh Hoàng nâng đỡ hoặc có liên quan đến một dự án nào đó với ông ta. Lê Quân, với dự án điêu khắc thương mại, là một hình ảnh phản chiếu hoàn hảo của Đinh Hoàng trong mắt Phong.
Và đôi mắt trống rỗng.
Minh cuối cùng cũng hiểu. Phong không vẽ mắt, bởi vì hắn tin rằng những nạn nhân này đã “mù lòa”, không còn nhìn thấy con đường nghệ thuật đích thực. Hắn để lại khoảng trắng đó như một sự phán xét, một lời buộc tội.
Ngay lúc đó, điện thoại của Minh reo lên. Là An từ phòng xét nghiệm.
“Sếp! Có kết quả rồi!” giọng cô có vẻ kích động. “Vết màu nâu trên bức tranh không phải là màu vẽ. Nó là… đất sét! Cụ thể là loại đất sét cao lanh chuyên dùng để làm gốm sứ. Và trên đó có một dấu vân tay không hoàn chỉnh!”
Đất sét. Dấu vân tay. Xưởng gốm của K.
Phong đã đến xưởng gốm. Hắn không chỉ học cách làm than, hắn còn học cả cách làm gốm. Hắn đã bất cẩn để lại dấu vết của mình.
“An, lập tức quay lại xưởng gốm của Vũ,” Minh ra lệnh. “Lục soát kỹ mọi thứ. Hung thủ chắc chắn đã để lại thứ gì đó ở đó. Đối chiếu dấu vân tay với tất cả những người từng đến xưởng. Đồng thời, cho người rà soát hồ sơ nhân thân của hai anh em Minh Lâm và Minh Phong. Tìm địa chỉ cuối cùng của gia đình họ!”
Cuộc săn lùng bóng ma cuối cùng đã có một hướng đi rõ ràng. Họ không còn đuổi theo một bóng hình vô định, mà là một con người bằng xương bằng thịt, một con người với một quá khứ đầy bi kịch và một trái tim rực cháy lửa hận thù.
Minh biết, Phong sẽ không dừng lại. Hắn còn một mục tiêu cuối cùng, một người quan trọng nhất trong kế hoạch trả thù của hắn. Và họ phải tìm ra người đó trước khi bức chân dung tử thần cuối cùng được hoàn thành.
Chương 7: Người Thầy
Từ những thông tin mới, bức tranh về hung thủ, Trần Minh Phong, dần trở nên hoàn chỉnh. Hồ sơ cũ cho thấy, sau bi kịch của anh trai, Phong được đưa vào một trung tâm điều trị tâm lý. Anh ta ở đó hai năm rồi bỏ đi, cắt đứt mọi liên lạc với gia đình và xã hội. Suốt mười ba năm qua, anh ta đã sống như một bóng ma, không công việc, không nhà cửa ổn định.
Tại xưởng gốm của K., cảnh sát tìm thấy một vài vật dụng cá nhân bị bỏ lại trong một góc khuất, trong đó có một cuốn sổ tay cũ. Bên trong, thay vì những dòng chữ, là những bản phác thảo đầy ám ảnh. Những khuôn mặt méo mó, những đôi mắt bị xóa đi, và những hình ảnh lặp đi lặp lại về một ngọn lửa. Ở trang cuối cùng, có một danh sách được gạch chân:
- Kẻ đạo đức giả – Đinh Hoàng (đã gạch bỏ)
- Kẻ bán rẻ tâm hồn – Cẩm Tú (đã gạch bỏ)
- Kẻ nô lệ của đồng tiền – Lê Quân (chưa gạch)
- Người Thầy
Cái tên cuối cùng được viết in hoa và tô đậm. “Người Thầy”. Đây chính là mục tiêu cuối cùng của Phong. Nhưng “Người Thầy” là ai?
Minh và An quay lại gặp Hùng “Lãng Tử”.
“Ngoài Đinh Hoàng, ai là người có ảnh hưởng lớn nhất đến giới họa sĩ trẻ vào thời điểm đó? Ai được coi là ‘người thầy’ của cả một thế hệ?” Minh hỏi.
Hùng không cần suy nghĩ lâu. “Chỉ có một người. Giáo sư Phan Quốc Việt. Ông ấy là giảng viên kỳ cựu của trường Đại học Mỹ thuật, là thầy của hàng trăm họa sĩ thành danh, bao gồm cả Đinh Hoàng và cả hai anh em Lâm và Phong.”
“Ông ấy bây giờ ở đâu?”
“Sau khi về hưu, ông ấy lui về ở ẩn tại một ngôi nhà cổ ở Hội An. Ông ấy không còn tham gia vào các hoạt động của giới nghệ thuật nữa, sống một cuộc sống rất yên bình.”
Một người thầy đã về hưu, sống ẩn dật ở một thành phố khác. Tại sao Phong lại nhắm vào ông ta? Mối liên hệ ở đây là gì?
“Trong vụ việc của Minh Lâm, giáo sư Việt có vai trò gì không?” An hỏi.
Hùng chần chừ một lúc. “Chuyện này không nhiều người biết. Thực ra, giáo sư Việt chính là người đầu tiên phát hiện ra tài năng của hai anh em và giới thiệu họ cho Đinh Hoàng. Nhưng sau khi Đinh Hoàng từ chối triển lãm của Lâm, giáo sư Việt đã không làm gì cả. Ông ấy đã im lặng. Nhiều người nói ông ấy sợ mất lòng Đinh Hoàng, lúc đó đang là một thế lực lớn. Phong có lẽ đã coi sự im lặng đó là một sự phản bội.”
Đối với một tâm hồn đã bị tổn thương và cực đoan như Phong, sự im lặng của người thầy mà anh ta kính trọng nhất cũng tàn nhẫn không kém gì hành động của kẻ thù. Giáo sư Việt, trong mắt Phong, là người cuối cùng đã quay lưng lại với anh trai mình.
“Phong đang trên đường đến Hội An,” Minh nói dứt khoát. “Hắn sẽ kết thúc kế hoạch trả thù của mình ở đó. An, liên hệ ngay với công an Quảng Nam, yêu cầu họ bảo vệ giáo sư Việt. Chúng ta phải bay ra đó ngay lập tức!”
Trong khi Minh và An tức tốc ra sân bay, ở Hội An, trong một ngôi nhà cổ rêu phong bên bờ sông Hoài, giáo sư Việt già nua đang ngồi pha trà. Ông không hề hay biết rằng, một học trò cũ mang đầy hận thù đang đến tìm ông, và lưỡi hái của tử thần đã kề sát bên cạnh.
Phong đã đến Hội An từ hôm trước. Hắn không vội vàng. Hắn đi dạo quanh khu phố cổ, quan sát ngôi nhà của người thầy cũ. Hắn muốn tận hưởng khoảnh khắc này, khoảnh khắc cuối cùng của vở kịch mà hắn đã dàn dựng suốt mười lăm năm.
Hắn ngồi trong một quán cà phê đối diện, tay cầm một cuốn sổ và cây bút than. Hắn bắt đầu phác thảo. Bức chân dung cuối cùng. Chân dung của “Người Thầy”. Hắn sẽ không giết ông ấy bằng dao. Hắn đã chuẩn bị một cái kết “nghệ thuật” hơn, một cái kết mang tính biểu tượng, để sự phán xét của hắn được lưu lại mãi mãi.
Trên chuyến bay, Minh không ngừng xem lại hồ sơ vụ án, cố gắng đặt mình vào vị trí của Phong. Hắn sẽ hành động như thế nào? Hắn không thể đường đột xông vào nhà và giết người, vì cảnh sát địa phương đã được báo động. Hắn sẽ dùng một kế hoạch tinh vi hơn.
Minh chợt nhớ đến cuốn sổ tay của Phong, với những hình ảnh về ngọn lửa. Và bi kịch mười lăm năm trước.
“Lửa!” Minh thốt lên. “An, gọi cho công an Quảng Nam ngay! Yêu cầu họ kiểm tra toàn bộ hệ thống phòng cháy chữa cháy trong nhà giáo sư Việt và các khu vực lân cận. Hung thủ sẽ không dùng dao. Hắn sẽ dùng lửa để kết thúc mọi chuyện, giống như cách nó đã bắt đầu!”
Nhưng liệu lời cảnh báo của anh có kịp thời? Hay khi họ đến nơi, tất cả đã chìm trong biển lửa, và bức chân dung cuối cùng đã được hoàn thành cùng với tro tàn?
Chương 8: Ngôi Nhà Cổ Bên Sông
Khi Minh và An hạ cánh xuống sân bay Đà Nẵng và tức tốc di chuyển về Hội An, trời đã về chiều. Phố cổ lên đèn, lung linh và yên bình. Nhưng sự yên bình đó lại khiến Minh càng thêm sốt ruột. Nó giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão.

Họ đến ngôi nhà của giáo sư Việt ngay lúc công an địa phương đang hoàn tất việc kiểm tra. Ngôi nhà gỗ cổ kính, nằm nép mình dưới giàn hoa giấy, toát lên một vẻ trầm mặc. Giáo sư Việt, một ông lão tóc bạc trắng, dáng người nhỏ, nhưng đôi mắt vẫn còn tinh anh, đang ngồi ở hiên nhà, vẻ mặt có chút hoang mang.
“Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng,” một viên cảnh sát địa phương báo cáo với Minh. “Không tìm thấy chất gây cháy hay thiết bị lạ nào trong và xung quanh nhà. Có lẽ hắn chưa kịp hành động.”
Minh không nghĩ vậy. Phong quá cẩn thận để có thể bị phát hiện dễ dàng. Anh đi một vòng quanh nhà, quan sát từng chi tiết. Ngôi nhà được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ quý, một mồi lửa hoàn hảo.
“Giáo sư, gần đây có ai lạ mặt lảng vảng quanh đây không?” Minh hỏi.
Giáo sư Việt lắc đầu. “Ở đây khách du lịch qua lại rất đông, tôi không để ý lắm. Nhưng… có một cậu thanh niên mấy hôm nay hay ngồi ở quán cà phê bên kia sông, vẽ tranh. Trông cậu ta có vẻ là một họa sĩ.”
Minh nhìn về phía quán cà phê mà giáo sư chỉ. Từ vị trí đó, có thể quan sát toàn bộ ngôi nhà.
“Chính là hắn,” Minh khẳng định. “Hắn đang ở rất gần đây.”
Anh ra lệnh cho các trinh sát bí mật bao vây khu vực quán cà phê, nhưng không được hành động vội vàng để tránh “rút dây động rừng”.
Minh quay lại nói chuyện với giáo sư Việt. Anh muốn hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa ông, Đinh Hoàng và hai anh em Lâm, Phong.
“Tôi đã sai, trung tá ạ,” giáo sư Việt nói, giọng đầy hối hận. “Tôi đã quá nhu nhược. Đinh Hoàng lúc đó là học trò cưng của tôi, tài năng, nhưng cũng rất tham vọng. Tôi đã nghĩ việc để Lâm đợi thêm một thời gian cũng không sao. Tôi không ngờ quyết định đó lại dẫn đến bi kịch như vậy.”
“Ông có nghĩ Phong sẽ hại ông không?”
“Tôi không biết nó sẽ làm gì. Nhưng tôi biết, trong lòng nó chứa đầy sự thù hận. Sau đám cháy, tôi đã đến gặp nó ở bệnh viện. Nó không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng một đôi mắt… trống rỗng. Một đôi mắt đã chết.”
Lời kể của giáo sư khiến Minh rùng mình. Đôi mắt trống rỗng không phải là một sự sáng tạo của hung thủ. Nó là hình ảnh phản chiếu nỗi đau của chính hắn.
Trời tối dần. Màn đêm buông xuống dòng sông Hoài. Ánh đèn lồng đỏ rực rỡ không xua đi được không khí căng thẳng đang bao trùm. Minh quyết định ở lại trong nhà giáo sư Việt. Anh có cảm giác Phong sẽ hành động trong đêm nay.
Nửa đêm, khi tất cả đang mệt mỏi, một trinh sát báo về qua bộ đàm.
“Đối tượng đã rời khỏi quán cà phê. Hắn đang đi về phía cầu An Hội.”
“Bám theo! Nhưng giữ khoảng cách!” Minh chỉ đạo.
Nhưng Phong không đi về phía ngôi nhà. Hắn đi dọc bờ sông, rồi đột ngột biến mất vào một con hẻm nhỏ tối tăm. Vài phút sau, các trinh sát báo lại rằng đã mất dấu hắn.
Minh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tại sao Phong lại rời đi vào thời điểm này? Đây là một động tác giả chăng?
Đúng lúc đó, An chạy vào, mặt tái mét. “Sếp! Hệ thống điện của cả khu phố vừa bị cắt! Và… nhìn kìa!”
An chỉ ra ngoài sông. Từ phía thượng nguồn, hàng chục chiếc đèn hoa đăng đang trôi xuôi dòng. Nhưng chúng không phải là hoa đăng bình thường. Chúng được làm từ những vật liệu dễ cháy, và ngọn lửa trên chúng bùng lên rất lớn. Hàng chục ngọn đuốc sống đang lao về phía ngôi nhà gỗ.
“Hắn không tấn công trực diện!” Minh hét lên. “Hắn dùng dòng sông! Tất cả mọi người ra ngoài! Dập lửa!”
Kế hoạch của Phong thật quỷ quyệt. Hắn lợi dụng tục thả hoa đăng của Hội An, biến những ngọn nến cầu an thành vũ khí hủy diệt. Hắn biết ngôi nhà nằm sát mép nước, và những chiếc hoa đăng lửa này sẽ dễ dàng bén vào các cột gỗ.
Cảnh sát và người dân địa phương vội vã dùng xô, chậu múc nước sông để dập lửa. Khung cảnh trở nên hỗn loạn. Tiếng la hét, tiếng lửa cháy lép bép xé toang màn đêm yên tĩnh.
Giữa sự hỗn loạn đó, Minh nhận ra một điều. Đây chính là sự đánh lạc hướng hoàn hảo. Trong khi tất cả mọi người đang tập trung vào việc dập lửa, Phong có thể tự do hành động.
“Giáo sư Việt đâu?” Minh quay lại hỏi.
Mọi người nhìn quanh. Không thấy ông lão đâu cả.
Minh và An lao trở lại vào ngôi nhà đang bắt đầu có khói bốc lên. Họ tìm thấy giáo sư Việt đang ở trong phòng làm việc của ông, nhưng ông không ở một mình.
Trần Minh Phong đang đứng đó, lặng lẽ như một bóng ma. Hắn không cầm dao, không cầm vũ khí. Tay hắn chỉ cầm một cây bút than và một tập giấy. Hắn đã đột nhập vào nhà từ phía sau trong lúc mọi người đang bận dập lửa.
“Chào thầy,” Phong nói, giọng bình thản đến đáng sợ. “Bài học cuối cùng… đã đến lúc bắt đầu rồi.”
Chương 9: Bài Học Cuối Cùng
Đối mặt với kẻ sát nhân mà họ đã truy lùng bấy lâu, Minh và An lập tức rút súng.
“Phong, dừng lại đi! Mọi chuyện kết thúc rồi!” Minh hét lên.
Phong dường như không nghe thấy. Ánh mắt hắn chỉ dán chặt vào giáo sư Việt. “Thầy có biết tại sao em lại ở đây không?” hắn hỏi, giọng vẫn đều đều. “Em đến để vẽ nốt bức tranh cuối cùng. Bức chân dung về sự phản bội.”
Giáo sư Việt, dù sợ hãi, vẫn cố giữ bình tĩnh. “Phong, thầy biết thầy đã sai. Thầy xin lỗi em. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được Lâm.”
“Xin lỗi?” Phong cười khẩy, một nụ cười méo mó, đau đớn. “Lời xin lỗi của thầy có mang anh ấy trở về không? Lời xin lỗi của thầy có dập tắt được ngọn lửa đã thiêu rụi mọi thứ của chúng em không?”
Hắn tiến một bước lại gần, giơ tập giấy lên. “Thầy đã dạy em, nghệ thuật phải chân thật. Nghệ thuật phải phản ánh sự thật. Và sự thật là, tất cả các người, những kẻ được gọi là nghệ sĩ, đều là những kẻ giả dối! Các người dùng nghệ thuật làm vỏ bọc cho tham vọng, cho tiền tài, cho sự hèn nhát của mình!”
“Không phải ai cũng như vậy, Phong,” An cố gắng xen vào. “Vẫn còn những nghệ sĩ chân chính, như K., như anh trai cậu…”
“Anh trai tôi?” Mắt Phong long lên sòng sọc. “Đừng nhắc đến anh ấy! Chính các người đã giết anh ấy! Đinh Hoàng giết giấc mơ của anh ấy. Còn thầy,” hắn quay sang giáo sư Việt, “thầy đã giết chết niềm tin của anh ấy.”
Minh ra hiệu cho An từ từ di chuyển sang bên cạnh, tạo thành gọng kìm. Anh cố gắng nói chuyện để kéo dài thời gian. “Phong, chúng tôi biết cậu đã phải trải qua những chuyện rất kinh khủng. Nhưng giết người không phải là cách giải quyết. Cậu đang tự hủy hoại chính mình.”
“Hủy hoại?” Phong lặp lại. “Tôi đã chết từ mười lăm năm trước rồi, chết cùng anh trai tôi trong đêm đó. Kẻ đang đứng đây chỉ là một bóng ma, một công cụ để thực thi công lý. Công lý của nghệ thuật.”
Hắn đột ngột ném tập giấy xuống đất. Trong một khoảnh khắc, mọi người đều giật mình. Nhưng đó lại là một đòn nghi binh. Nhanh như cắt, hắn rút từ trong áo ra một vật nhỏ, ném về phía cây đèn dầu cổ trên bàn.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, bén vào những tấm rèm và chồng sách cũ. Căn phòng nhanh chóng chìm trong biển lửa.
“Đây là cái kết mà em dành cho thầy!” Phong hét lên trong tiếng lửa cháy. “Một sự thanh tẩy! Hãy để ngọn lửa này thiêu rụi đi sự giả dối của thầy, giống như nó đã từng thiêu rụi anh trai em!”
Khói đen bắt đầu bao trùm căn phòng. Minh và An vừa phải cố gắng khống chế ngọn lửa, vừa phải tìm cách bắt giữ Phong. Lợi dụng sự hỗn loạn, Phong lao về phía cửa sổ, định tẩu thoát.
Nhưng giáo sư Việt đã hành động. Bằng một sức mạnh không ai ngờ tới ở một ông lão, ông lao tới ôm chặt lấy chân Phong.
“Thầy sẽ không để em đi đâu nữa,” ông lão ho sặc sụa trong khói. “Thầy sẽ không để em tiếp tục phạm sai lầm. Nếu phải chết, thầy sẽ chết cùng em.”
Hành động bất ngờ của giáo sư khiến Phong sững lại. Hắn nhìn xuống người thầy già nua, người đang liều mạng để giữ hắn lại. Trong một thoáng, ánh mắt điên cuồng của hắn dường như dịu lại, thay vào đó là một sự ngỡ ngàng, một chút đau đớn.
Minh và An đã tận dụng được khoảnh khắc đó. Họ ập tới, khống chế và còng tay Phong lại.
Khi bị dẫn ra khỏi ngôi nhà đang cháy, Phong không hề chống cự. Hắn chỉ ngoái lại nhìn giáo sư Việt, người đang được các nhân viên y tế chăm sóc. Hắn không nói gì, nhưng Minh có thể thấy, trong đôi mắt rực lửa hận thù của hắn, có một giọt nước mắt vừa lăn xuống.
Trò chơi đã kết thúc. Bóng ma đã bị bắt. Nhưng khi ngọn lửa ở ngôi nhà cổ được dập tắt, nó cũng để lại một khoảng trống, một sự im lặng nặng nề. Vụ án đã khép lại, nhưng những câu hỏi về nghệ thuật, về đam mê, về ranh giới mong manh giữa thiên tài và tội ác, dường như chỉ mới bắt đầu.
Chương 10: Lời Thú Tội Trong Im Lặng
Trong phòng thẩm vấn, Trần Minh Phong ngồi im lặng, đôi mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Anh ta không giống một kẻ sát nhân máu lạnh, mà更 giống một linh hồn tan vỡ. Suốt nhiều giờ, anh ta không nói một lời nào, mặc cho Minh và An dùng mọi biện pháp nghiệp vụ.
Minh quyết định thay đổi chiến thuật. Anh không hỏi về các vụ án mạng nữa.
“Kể cho tôi nghe về anh trai cậu đi,” Minh nói, giọng nhẹ nhàng. “Minh Lâm là người như thế nào?”
Lần đầu tiên, Phong có phản ứng. Đôi mắt anh ta khẽ chớp, và một nét đau đớn thoáng qua trên gương mặt. Anh ta vẫn im lặng, nhưng Minh biết anh ta đang lắng nghe.
“Tôi đã đọc hồ sơ,” Minh tiếp tục. “Hai anh em cậu mồ côi từ nhỏ, nương tựa vào nhau mà sống. Cùng có năng khiếu hội họa, cùng thi đỗ vào trường mỹ thuật. Lâm chắc hẳn là người quan trọng nhất đối với cậu.”
Phong khẽ gật đầu.
“Cậu yêu quý anh ấy, ngưỡng mộ tài năng của anh ấy. Cậu tin rằng anh ấy xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất. Nhưng rồi Đinh Hoàng xuất hiện, và sau đó là giáo sư Việt. Họ đã lấy đi tất cả, đúng không?”
Phong cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Minh. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu.
“Họ không chỉ từ chối tranh của anh ấy,” Phong thì thầm, giọng khàn đặc sau một thời gian dài im lặng. “Họ đã giết chết tâm hồn anh ấy. Anh Lâm… anh ấy là một người rất nhạy cảm. Nghệ thuật là mạng sống của anh ấy. Khi Đinh Hoàng nói tranh của anh ấy là ‘rác rưởi vô giá trị’, anh ấy đã sụp đổ.”
“Và vụ hỏa hoạn?” An hỏi.
“Đêm đó, anh ấy trở về, không nói một lời. Anh ấy chỉ ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào những bức tranh của mình. Rồi anh ấy lấy một cây cọ, nhúng vào lọ mực đen, và gạch bỏ đôi mắt của tất cả các nhân vật trong tranh. Anh ấy nói, ‘Họ không còn thấy gì nữa rồi, Phong ạ. Họ mù cả rồi’.”
Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc. “Tôi đã cố gắng khuyên can. Nhưng anh ấy đẩy tôi ra ngoài và khóa trái cửa. Tôi nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ, rồi tôi ngửi thấy mùi xăng… Tôi đã đập cửa, tôi đã gào thét… Nhưng tất cả đã quá muộn.”
Một sự thật kinh hoàng khác được phơi bày. Chính Minh Lâm, trong cơn tuyệt vọng, đã tự tay phá hủy tác phẩm và tự kết liễu đời mình. Hành động xóa đi đôi mắt bắt nguồn từ chính bi kịch đó. Phong chỉ đang tái hiện lại hành động cuối cùng của anh trai mình, như một nghi lễ trả thù.
“Suốt mười lăm năm,” Phong tiếp tục, “hình ảnh đó không ngừng ám ảnh tôi. Tôi sống trong địa ngục, nhìn thấy những kẻ như Đinh Hoàng ngày càng nổi tiếng, ngày càng giàu có trên sự giả dối. Tôi thấy giáo sư Việt được mọi người tung hô là ‘người thầy đáng kính’. Một sự châm biếm. Tôi quyết định rằng, nếu pháp luật không thể trừng phạt họ, thì tôi sẽ làm. Tôi sẽ trở thành người phán xét, nhân danh nghệ thuật, nhân danh anh trai tôi.”
Anh ta kể lại toàn bộ kế hoạch của mình một cách rành rọt. Từ việc theo dõi các nạn nhân, tiếp cận họ dưới những vỏ bọc khác nhau, cho đến việc lợi dụng K. để tạo ra bằng chứng giả. Mọi thứ đều được tính toán một cách tỉ mỉ, lạnh lùng.
“Tại sao cậu lại tha cho Lê Quân?” Minh hỏi. “Cậu đã có cơ hội.”
“Bởi vì các người đã can thiệp,” Phong đáp. “Trò chơi không còn ‘thuần khiết’ nữa. Nó đã bị vấy bẩn bởi cảnh sát. Tôi muốn một cuộc đối đầu trực tiếp, một bài học cuối cùng với ‘Người Thầy’, nơi mọi thứ bắt đầu.”
Cuối buổi thẩm vấn, Phong yêu cầu một cây bút và giấy. Minh đồng ý. Phong không viết lời khai. Anh ta vẽ.
Anh ta vẽ lại chân dung của Minh Lâm, từ trí nhớ. Một chàng trai trẻ với khuôn mặt sáng và nụ cười hiền. Nét vẽ của Phong vẫn đầy nội lực, nhưng không còn sự cuồng nộ. Thay vào đó là một nỗi buồn vô tận. Khi vẽ đến đôi mắt, tay anh ta run lên. Anh ta không xóa bỏ chúng. Anh ta vẽ chúng rất chi tiết, rất long lanh, như thể đang cố gắng trả lại linh hồn cho người anh trai đã mất.
Vẽ xong, anh ta đẩy bức tranh về phía Minh.
“Đây là tất cả những gì còn lại,” anh ta nói. “Một tài năng đã bị hủy hoại.”
Nhìn bức tranh và kẻ sát nhân đang ngồi trước mặt, Minh không cảm thấy sự hả hê của người chiến thắng. Anh chỉ thấy một nỗi buồn sâu sắc cho một bi kịch kéo dài, một bi kịch đã hủy hoại không chỉ một, mà là rất nhiều cuộc đời. Vụ án đã có lời giải, nhưng dư âm của nó sẽ còn mãi.
Chương 11: Dư Âm
Một tuần sau khi vụ án kết thúc, Sài Gòn dường như đã trở lại với nhịp sống hối hả thường ngày. Những bài báo về “Họa sĩ sát nhân” thưa dần, nhường chỗ cho những tin tức mới. Nhưng đối với những người trong cuộc, dư âm của nó vẫn còn đọng lại.
Minh ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đã phá được án, bắt được hung thủ, nhưng anh không cảm thấy thanh thản. Vụ án này đã chạm đến một góc khuất trong chính con người anh. Anh cũng đã từng có những đam mê, những lý tưởng, nhưng cuộc sống và công việc đã bào mòn chúng. Anh tự hỏi, liệu ranh giới giữa một người bình thường và một kẻ như Phong có thực sự xa vời?
An bước vào, đặt lên bàn anh một tách cà phê. “Sếp vẫn đang nghĩ về vụ đó à?”
Minh gật đầu. “Tôi đang nghĩ về những đôi mắt. Đôi mắt trống rỗng trong tranh của Phong, đôi mắt tuyệt vọng của Minh Lâm, đôi mắt hối hận của giáo sư Việt, và cả đôi mắt rực cháy của chính Phong. Vụ án này, xét cho cùng, là một câu chuyện về những gì người ta nhìn thấy, và những gì người ta từ chối nhìn thấy.”
“Giáo sư Việt đã gửi lời cảm ơn đội,” An thông báo. “Ông ấy nói sau khi bình phục sẽ mở một quỹ từ thiện mang tên Minh Lâm, để hỗ trợ những tài năng nghệ thuật trẻ gặp khó khăn.”
Đó là một tin tốt hiếm hoi. Có lẽ từ trong bi kịch, một điều gì đó tích cực đã nảy mầm.
“Còn K. thì sao?” Minh hỏi.
“Cậu ấy đã quyết định sẽ tổ chức một triển lãm cá nhân đầu tiên sau nhiều năm. Cậu ấy nói, vụ án này khiến cậu ấy nhận ra rằng, trốn chạy không phải là cách. Im lặng cũng là một tội ác. Cậu ấy muốn dùng nghệ thuật của mình để kể những câu chuyện chân thật, để không ai phải chịu kết cục như anh em Lâm-Phong nữa.”
Minh mỉm cười. Một nụ cười hiếm hoi. Ít nhất, hành trình của họ không hoàn toàn vô nghĩa.
Chiều hôm đó, Minh một mình lái xe đến trại giam. Anh vào thăm Phong, mang theo bức chân dung Minh Lâm mà Phong đã vẽ.
Phong gầy và xanh xao hơn, nhưng ánh mắt đã bình thản hơn. Anh ta không còn vẻ cuồng nộ hay hận thù.
“Tại sao ông lại đến?” Phong hỏi.
“Tôi mang trả lại cái này cho cậu,” Minh đặt bức tranh lên bàn. “Nó thuộc về cậu.”
Phong nhìn chằm chằm vào bức tranh, vào đôi mắt của anh trai mình. Anh ta im lặng một lúc lâu.
“Cảm ơn ông,” anh ta khẽ nói.
“Cậu sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm, Phong ạ,” Minh nói. “Nhưng tôi hy vọng, ở một nơi nào đó sâu thẳm trong con người cậu, cậu có thể tìm thấy sự thanh thản. Không phải bằng cách trả thù, mà bằng cách tha thứ. Tha thứ cho họ, và tha thứ cho chính bản thân mình.”
Minh đứng dậy ra về. Khi đến cửa, Phong gọi giật lại.
“Trung tá!”
Minh quay lại.
“Ông có nghĩ rằng… anh trai tôi có tha thứ cho tôi không?” Phong hỏi, giọng run run.
Minh nhìn anh ta một lúc lâu. “Tôi không biết,” anh trả lời thành thật. “Nhưng tôi tin rằng, anh ấy sẽ không bao giờ muốn cậu trở thành một con người như thế này.”
Rời khỏi trại giam, Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Anh biết rằng, những vết sẹo sẽ không bao giờ lành lại hoàn toàn, cả với Phong, với giáo sư Việt, và với chính anh. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Và điều quan trọng là, sau tất cả, họ vẫn phải cố gắng để “nhìn thấy” – nhìn thấy sự thật, nhìn thấy nỗi đau của người khác, và nhìn thấy con đường đúng đắn phía trước.
Chương 12: Những Khoảng Trắng
Sáu tháng sau.
Phòng tranh của K. – Trần Quang Vũ – đông nghịt người. Triển lãm cá nhân đầu tiên của anh sau nhiều năm ở ẩn đã gây được tiếng vang lớn. Không phải vì câu chuyện ly kỳ đằng sau nó, mà vì sức mạnh nội tại của những tác phẩm.
Vũ vẫn vẽ về những con người bình dị, những mảnh đời thầm lặng. Nhưng tranh của anh bây giờ không chỉ có nỗi buồn. Có cả hy vọng, sự kiên cường và một tình yêu sâu sắc đối với cuộc sống. Đặc biệt, anh vẽ những đôi mắt đẹp hơn bao giờ hết.
Minh và An cũng có mặt ở đó, như những vị khách bình thường. Họ đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát.
“Tranh của cậu ấy thật sự rất có hồn,” An nhận xét.
“Phải,” Minh đồng tình. “Cậu ấy đã tìm lại được tiếng nói của mình.”
Ở trung tâm phòng tranh, có một bức tranh lớn được che bằng một tấm vải nhung đỏ. Đến giờ khai mạc, Vũ bước lên, giọng nói có chút run rẩy nhưng dứt khoát.
“Cảm ơn mọi người đã đến. Triển lãm này có tên là ‘Những Đôi Mắt’. Nó dành tặng cho tất cả những ai đã và đang đấu tranh để được nhìn thấy, được lắng nghe. Và đặc biệt, nó dành cho một người anh, một tài năng đã không có cơ hội để tỏa sáng.”
Anh kéo tấm vải đỏ xuống.
Mọi người trong phòng tranh đều im lặng.
Đó là một bức chân dung. Bức chân dung của Trần Minh Lâm, được Vũ vẽ lại từ bức tranh mà Phong đã vẽ trong phòng thẩm vấn. Nhưng Vũ đã vẽ thêm hậu cảnh phía sau. Là một bầu trời đầy sao, rực rỡ và bao la. Như thể tâm hồn của Lâm đã được siêu thoát, đã tìm thấy sự bình yên giữa vũ trụ rộng lớn.
Bên cạnh, có một bức tranh nhỏ hơn. Bức tranh vẽ một người đàn ông ngồi trong bóng tối của một phòng giam, quay lưng về phía người xem. Tay anh ta đang cầm một cây cọ, vẽ lên bức tường trước mặt hình ảnh của một đôi mắt đang nhỏ lệ. Tên của bức tranh là “Sám Hối”.
Minh nhìn hai bức tranh, lòng đầy cảm xúc. Anh hiểu thông điệp của Vũ. Đây không phải là sự kết tội hay phán xét. Đây là một câu chuyện về sự mất mát, sự trả giá và hy vọng vào sự cứu rỗi.
Rời khỏi phòng tranh, Minh và An đi dạo trên con đường đêm của Sài Gòn. Ánh đèn neon rực rỡ, dòng người vẫn hối hả. Thành phố vẫn vậy, vẫn ẩn chứa trong nó vô vàn câu chuyện, cả niềm vui và bi kịch.
“Sếp, sau vụ này, em đã học được rất nhiều,” An bất chợt nói.
“Học được gì?”
“Rằng công việc của chúng ta không chỉ là bắt giữ tội phạm. Đôi khi, nó còn là cố gắng để thấu hiểu. Thấu hiểu nỗi đau đã tạo ra con quỷ trong họ.”
Minh gật đầu, châm một điếu thuốc. Anh nhìn lên bầu trời. Anh không biết Trần Minh Phong có thể sám hối hay không, anh không biết giáo sư Việt có thể sống thanh thản với phần đời còn lại hay không. Có những câu hỏi sẽ không bao giờ có lời giải đáp trọn vẹn. Có những khoảng trống sẽ mãi mãi chỉ là khoảng trống, giống như đôi mắt trong những bức tranh của tử thần.
Nhưng anh biết chắc một điều. Ngày mai, anh và An sẽ lại có những vụ án mới, những hành trình mới. Và họ sẽ tiếp tục công việc của mình, tiếp tục đi tìm sự thật, không phải để xóa đi tất cả những khoảng trống, mà là để thắp lên một chút ánh sáng, dù là nhỏ nhoi, vào những góc tối tăm nhất của tâm hồn con người.
— HẾT —
Một số gói cước trả sau mới hấp dẫn năm 2025
- Cách đăng ký gói cước trả sau V120K Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau V160X Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau V180X Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau N200 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau N250 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau N300 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau N350 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau N400 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau N500 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau N1000 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau N2000 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau MXH120 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau MXH150 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau MXH200 Viettel
- Cách đăng ký gói cước trả sau MXH250 Viettel
Cách huỷ gói trả sau Viettel mới nhất 2025
- Cách huỷ trả sau N300 Viettel
- Cách huỷ trả sau N250 Viettel
- Cách huỷ trả sau N200 Viettel
- Cách huỷ trả sau V160X Viettel
- Cách huỷ trả sau V180X Viettel
- Cách huỷ trả sau V120k Viettel
- Cách huỷ trả sau MXH120 Viettel
- Cách huỷ trả sau MXH150 Viettel
- Cách huỷ trả sau MXH200 Viettel
- Cách huỷ trả sau MXH250 Viettel
- Cách huỷ trả sau N500 Viettel
- Cách huỷ trả sau N1000 Viettel
- Cách huỷ trả sau N2000 Viettel
- Cách hủy gói trả sau V300T viettel
- Cách hủy gói trả sau V250T viettel
- Cách hủy gói trả sau V200T viettel
- Cách hủy gói trả sau V160T viettel
- Cách hủy gói trả sau B1KT viettel
- Cách hủy gói trả sau B2KT viettel
- Cách hủy gói trả sau B700T viettel
- Cách hủy gói trả sau B500T viettel
- Cách hủy gói trả sau B400T viettel
- Cách hủy gói trả sau B350T viettel
- Cách hủy gói trả sau B300T viettel
- Cách hủy gói trả sau B250T viettel
- Cách hủy gói trả sau B150T viettel
- Cách đổi mật khẩu wifi viettel mới nhất
Nội Dung Khác
- Cách khôi phục, lấy lại mật khẩu wifi Viettel
- Cách Đăng ký 4G Viettel mới nhất 2023
- Kích hoạt chế độ 5G trên smartphone IOS, Android chi tiết nhất
- Top 20 chơi Games Online hay nhất năm 2022
- Cách thanh toán tiển cước Internet Viettel chỉ với 2 phút
- Cách tìm địa chỉ IP modem / router trên MacOS
- Cách kết nối wifi ẩn trên iPhone, iPad
- Đổi mật khẩu wifi viettel mới nhất 2022
- Đăng ký lắp mạng viettel
- Cách mở Port Modem Viettel để cài đặt camera
- 5 cách tăng tốc wifi trên điện thoại IOS (Iphone) Bạn nên Biết
- Mẹo tăng tốc mạng Wifi Viettel Ai cũng có thể làm được
- Internet Viettel Yếu Và 8 Cách Khắc phục Nhanh Chóng
- Nâng Cấp Internet Viettel 5G Bảng Giá Mới Nhất Mạng Internet 5G Viettel
- Cách kiểm tra địa chỉ IP của máy tính vô cùng đơn giản
- Cách tăng tốc mạng Internet Viettel bằng cách cấu hình lại hệ thống windown
- Hướng dẫn cách đổi ip máy tính, cài đặt IP tĩnh trên Windown
- Cách tìm địa chỉ IP modem / router trên MacOS
- Cách kết nối wifi ẩn trên iPhone, iPad
- Đổi mật khẩu wifi viettel mới nhất 2022
- Đăng ký lắp mạng viettel
- 5 cách tăng tốc wifi trên điện thoại IOS (Iphone) Bạn nên Biết
- Nâng Cấp Internet Viettel 5G Bảng Giá Mới Nhất Mạng Internet 5G Viettel
- Số tổng đài hộ trợ giải đáp các game Garena
- Đăng Ký 4G Viettel
- Cách Mở Port Modem Viettel
- Đăng Ký Trả Sau Viettel
- Lắp Mạng Viettel Tại Biên Hòa
- Cáp Quang Doanh Nghiệp Viettel
- Truy Cập 192.168.1.1 Để Đổi Mật Khẩu Wifi
- 8 Cách khắc Phục Điện Thoại Vào Mạng Chậm
- Hướng Dẫn Đổi Mật Khẩu Wifi Viettel Chỉ Với 2 Phút
- Thay Đổi Địa Chỉ Lắp Đặt Wifi Viettel Tại Biên Hòa
- Đăng Ký Chữ Ký Số Viettel
- Cách khôi phục, lấy lại mật khẩu wifi Viettel
- Top 20 chơi Games Online hay nhất năm 2022
- Cách thanh toán tiển cước Internet Viettel chỉ với 2 phút
- Cách tìm địa chỉ IP modem / router trên MacOS
- Cách kết nối wifi ẩn trên iPhone, iPad
- Đổi mật khẩu wifi viettel mới nhất 2022
- Đăng ký lắp mạng viettel
- Cách mở Port Modem Viettel để cài đặt camera
- 5 cách tăng tốc wifi trên điện thoại IOS (Iphone) Bạn nên Biết
- Mẹo tăng tốc mạng Wifi Viettel Ai cũng có thể làm được
- Internet Viettel Yếu Và 8 Cách Khắc phục Nhanh Chóng
- Nâng Cấp Internet Viettel 5G Bảng Giá Mới Nhất Mạng Internet 5G Viettel
VI/ Lời kết
- Gói cước trả sau Viettel hiện nay đang trở nên khá là quen thuộc với người dùng, nhờ vào việc tiết kiệm chi phí hơn so với gói trả trước từ 40% – 50% và thoải mái sử dụng
- Các dịch vụ mà không sợ hết tiền, hay gián đoạn dịch vụ giữa chừng, hơn nữa bạn còn có thể đăng ký sim trả sau Viettel với nhiều gói cước để lựa chọn.
- Dễ dàng đáp ứng được nhu cầu sử dụng của mình một cách tốt nhất như đăng ký nhạc chờ viettel, cuộc gọi chờ, data …, với tất cả các thông tin mà trả sau Viettel đã giới thiệu ở trên chắc chắn sẽ giúp bạn dễ dàng lựa chọn một cách tốt nhất.
- Để đăng ký sim trả sau Viettel bạn có thể liên hệ Hotline 033 9999 368 để được nhân viên tư vấn đầy đủ về gói cước mà bạn sẽ được hưởng cũng như đăng ký cho bạn một cách nhanh chóng
Viettel Đồng Nai
- Địa chỉ : 2047 Nguyễn Ái Quốc Kp3 Trung Dũng Biên Hòa Vĩnh Long
- Email : trasauviettelecom.com@gmail.com
- Website : https://trasauviettelecom.com
- Hotline + Zalo : 033 9999 368
- Giới thiệu : Giới thiệu về trả sau viettel
- Điều khoản : Điều khoản đăng ký trả sau viettel
- Chính sách bảo mật : Chính sách bảo mật
Hotline + Zalo : 033 9999 368
Views: 0

GOOD