MẬT MÃ LOGOS

5/5 - (6 bình chọn)

MẬT MÃ LOGOS

Chương 1: Sự Ra Đi Hoàn Hảo

Cơn mưa cuối mùa Sài Gòn đổ xuống bất chợt và giận dữ, quất ràn rạt vào những ô cửa kính panorama của tòa nhà Landmark 81. Bên trong căn hộ penthouse ở tầng 75, không khí lại tĩnh lặng một cách bệnh hoạn. Sự tĩnh lặng nặng nề, đặc quánh như không khí trong một hầm mộ bị niêm phong hàng thế kỷ.

MẬt MÃ Logos
MẬt MÃ Logos

Trung úy Nguyễn An khẽ đẩy gọng kính, đôi mắt sắc bén của anh quét một vòng không bỏ sót chi tiết nào trong căn phòng khách sang trọng nhưng lạnh lẽo. Mọi thứ đều ngăn nắp đến mức vô hồn. Sofa da Ý màu kem, bàn kính không một hạt bụi, thảm len Thổ Nhĩ Kỳ đắt tiền, và trên tường là một bức tranh trừu tượng với những vệt màu xám vô cảm. Hiện trường sạch sẽ quá mức, sạch sẽ đến đáng ngờ.

Giữa phòng, trên chiếc ghế bành bọc da bê, là thi thể của ông Trương Vĩnh, 55 tuổi, chủ tịch tập đoàn bất động sản Vĩnh Phát. Ông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa cao cấp, đầu ngả ra sau, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Khuôn mặt ông không có vẻ gì là đau đớn hay sợ hãi. Nếu không có sắc da tái xám và đôi môi hơi thâm, người ta sẽ nghĩ ông chỉ đang chợp mắt sau một ngày làm việc mệt mỏi.

“Báo cáo sếp, pháp y sơ bộ kết luận là đột quỵ do xuất huyết não,” một cảnh sát trẻ tên Dũng nói nhỏ, giọng còn chút e dè. “Nạn nhân có tiền sử cao huyết áp, làm việc cường độ cao. Người giúp việc phát hiện lúc tám giờ sáng. Không có dấu hiệu ngoại lực, không có dấu vết vật lộn. Cửa ra vào khóa bằng chốt an toàn từ bên trong.”

An không trả lời ngay. Anh chậm rãi đi một vòng quanh thi thể, như một con thú săn mồi đang thẩm định con mồi của mình. Mắt anh dừng lại ở chiếc bàn nhỏ bằng gỗ óc chó bên cạnh ghế bành. Trên đó có một chiếc máy tính xách tay vẫn đang mở, màn hình hiển thị một bảng tính chi chít những con số. Bên cạnh là một ly nước lọc còn một nửa.

“Nhiệt độ phòng bao nhiêu?” An hỏi bâng quơ. “Dạ, điều hòa trung tâm đang để 20 độ C, thưa sếp.”

An khẽ nhíu mày. 20 độ. Hơi lạnh cho một người có tuổi đang mặc đồ ngủ bằng lụa mỏng. Anh đeo găng tay, cẩn thận cầm ly nước lên. Nước bên trong vẫn còn mát lạnh, thành ly đọng một lớp sương mờ rất mỏng. Anh quan sát kỹ lớp sương. Nó không đều, có vẻ như mới được hình thành.

“Người giúp việc nói ông Vĩnh thường thức dậy lúc mấy giờ?” “Dạ, khoảng sáu giờ ba mươi sáng.” An đặt ly nước xuống, ánh mắt anh quét qua mọi ngóc ngách như một chiếc máy soi. Một cái chết hoàn toàn tự nhiên. Một vụ án được đóng lại ngay khi nó còn chưa kịp mở ra. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy. Nhưng An thì không. Anh đã xử lý hàng trăm vụ án, và kinh nghiệm cho anh biết, sự hoàn hảo chính là điều bất thường nhất.

Không có dấu vết cạy phá. Không có dấu hiệu của người lạ. Nạn nhân chết một cách bình yên trên ghế. Mọi thứ đều chỉ ra một kết luận duy nhất. Nhưng trực giác của An, thứ vũ khí sắc bén nhất của anh, đang gào lên rằng có điều gì đó sai. Cực kỳ sai.

“Pháp y nói gì về thời gian tử vong chính xác?” An quay sang hỏi Dũng. “Ước tính khoảng từ 1 đến 3 giờ sáng, sếp ạ. Nhưng có một chi tiết lạ, họ nói vi mạch máu ở vùng thân não có dấu hiệu vỡ hàng loạt một cách bất thường, không giống cơ chế thông thường của một cơn đột quỵ do huyết áp.” Một chi tiết nhỏ, nhưng với An, nó như một tia sét. “Dũng, kiểm tra camera an ninh của toàn bộ tòa nhà trong 24 giờ qua,” An ra lệnh, giọng anh trầm và quyết đoán. “Soi kỹ từng người ra vào, đặc biệt là những người không phải cư dân. Kiểm tra cả hệ thống thang máy dịch vụ và lối thoát hiểm. Đồng thời, niêm phong ly nước này, mang về phòng thí nghiệm, phân tích toàn bộ thành phần, yêu cầu họ dùng phổ kế khối lượng để tìm cả những hợp chất nano hoặc các chuỗi protein lạ.”

Dũng hơi ngạc nhiên trước yêu cầu chi tiết của An, nhưng cậu nhanh chóng gật đầu tuân lệnh. Với người khác, đây có thể là những hành động thừa thãi. Nhưng với Trung úy An, không có chi tiết nào là thừa thãi.

An bước ra ban công, để những hạt mưa lạnh lẽo tạt vào mặt. Từ đây, anh có thể nhìn thấy cả một Sài Gòn rộng lớn đang hối hả bên dưới. Ở đâu đó trong thành phố này, có một kẻ nào đó vừa thực hiện một tội ác. Một tội ác không máu, không dấu vết, không bạo lực. Một tội ác được tính toán bằng trí tuệ lạnh lùng và sự chính xác của một nghệ nhân.

Anh có thể cảm nhận được hắn. Một bóng ma thông minh, tỉ mỉ và kiêu ngạo. Và đây, cái chết hoàn hảo của ông Trương Vĩnh, chỉ là lời chào của hắn mà thôi. Ván cờ chỉ vừa mới bắt đầu.

Chương 2: Vị Bác Sĩ Của Thượng Đế

Ánh sáng chói lòa của dàn đèn phẫu thuật dội xuống, biến mọi thứ trong phòng mổ số 3 của Bệnh viện Đa khoa Quốc tế thành một sân khấu trắng toát, vô trùng. Giữa sân khấu đó, Bác sĩ Đặng Lịch là vị nhạc trưởng. Từng cử động của anh đều toát lên sự chính xác, tự tin và một quyền năng gần như tuyệt đối.

“Dao mổ Lazer-Gamma, mức năng lượng 3.7,” giọng anh trầm và rõ, vang lên qua lớp khẩu trang.

Một nữ y tá lập tức đặt thiết bị vào lòng bàn tay đang xòe ra của anh. Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về đôi tay Lịch, đôi tay được mệnh danh là “bàn tay vàng” của ngành phẫu thuật thần kinh Việt Nam. Anh đang thực hiện một ca bóc tách khối u ở vị trí hiểm hóc nhất trong não bộ của bệnh nhân, nơi mà chỉ một sai sót nhỏ bằng sợi tóc cũng có thể cướp đi sinh mạng hoặc để lại di chứng vĩnh viễn.

Không khí căng như dây đàn. Tiếng máy theo dõi nhịp tim kêu đều đặn, tít, tít, tít… là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng. Nhưng Lịch hoàn toàn bình tĩnh. Đối với anh, đây không phải là công việc. Đây là nghệ thuật. Anh không chỉ loại bỏ một khối u, anh đang tái cấu trúc lại một tác phẩm tạo hóa bị lỗi. Anh coi sự tham lam, đố kỵ, lo âu… là những khối u ác tính của xã hội, và những cá nhân mang “mầm bệnh” đó cần được loại bỏ.

“Kẹp vi phẫu.” “Hút.” “Chỉ nano tự tiêu.”

Các mệnh lệnh được đưa ra dứt khoát. Ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng đồng hồ kết thúc. Khi Lịch đặt mũi khâu cuối cùng, cả ê-kíp dường như mới dám thở ra. Anh lùi lại, nhìn vào màn hình hiển thị hình ảnh 3D của não bộ sau phẫu thuật. Khối u đã biến mất. Hoàn hảo.

“Lại một kỳ tích nữa, bác sĩ Lịch,” vị giáo sư phụ mổ không giấu được sự thán phục.

Lịch chỉ khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ ẩn sau lớp khẩu trang. Anh cởi bỏ găng tay, áo mổ và bước ra ngoài. Sự ngưỡng mộ, những lời tán dương theo sau anh như một vầng hào quang.

Chiếc xe điện sang trọng lướt đi trong đêm. Lịch lái xe về căn biệt thự ở khu Thảo Điền, một công trình kiến trúc tối giản. Anh bước vào phòng làm việc, nơi này không giống phòng của một bác sĩ, mà giống một trung tâm điều khiển công nghệ cao. Ba màn hình lớn chiếm trọn một bức tường. Lịch ngồi xuống, đặt ngón tay lên máy quét. Hệ thống nhận dạng, và màn hình chính sáng lên, hiển thị một logo đơn giản: một hình tam giác với một con mắt ở giữa. Bên dưới là dòng chữ “LOGOS”.

Đây là đứa con tinh thần của Lịch, một hệ thống trí tuệ nhân tạo tự phát triển, có khả năng xâm nhập, thu thập và phân tích dữ liệu từ mọi nguồn: dark web, các cơ sở dữ liệu bị hack, mạng lưới thiết bị IoT, hồ sơ y tế… LOGOS là đôi mắt và bộ não thứ hai của hắn.

“Chào buổi tối, Thưa Bác sĩ,” một giọng nói điện tử không cảm xúc vang lên. “Báo cáo dự án Vĩnh Phát,” Lịch ra lệnh.

Màn hình lập tức hiển thị thông tin về cái chết của Trương Vĩnh. Các bài báo, báo cáo sơ bộ của cảnh sát, thậm chí cả những đoạn chat nội bộ trong đội điều tra mà LOGOS đã xâm nhập được.

“Kết luận: Tử vong do nguyên nhân tự nhiên. Trung úy Nguyễn An có biểu hiện nghi ngờ nhưng không có bằng chứng. Xác suất bị điều tra sâu hơn: 2.7%. Thấp,” giọng nói của LOGOS báo cáo. “Hợp chất nano N-17 đã phân hủy hoàn toàn sau khi kích hoạt, không để lại dấu vết.”

Một nụ cười lạnh lẽo và hài lòng hiện lên trên khuôn mặt Lịch. Hắn đã hòa tan một viên nang chứa N-17 vào một viên đá. Khi đá tan, viên nang cũng tan, giải phóng các hạt nano vào nước. Sau khi uống, các hạt này theo đường máu lên não, bám vào thành mạch máu ở vùng thân não. Chúng chờ đợi tín hiệu điện sinh học tự nhiên của cơ thể trong giấc ngủ sâu để đồng loạt kích hoạt, gây ra sự vỡ mạch máu hàng loạt, tạo nên một cơn đột quỵ hoàn hảo không thể truy vết.

Hắn gõ lên bàn phím: [DỰ ÁN VĨNH PHÁT :: TRẠNG THÁI :: HOÀN THÀNH].

Hắn ngả người ra ghế, cảm giác quyền lực lan tỏa khắp cơ thể. Hắn bắt đầu một truy vấn mới.

[KHỞI TẠO DỰ ÁN MỚI] [XIN MỜI NHẬP CÁC THAM SỐ]

Lịch gõ lách cách, ánh sáng từ màn hình phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn.

HỒ SƠ MỤC TIÊU: NỮ ĐỘ TUỔI: 25-35 NGHỀ NGHIỆP: SÁNG TẠO/NGHỆ THUẬT DẤU HIỆU TÂM LÝ: RỐI LOẠN LO ÂU CAO, CÔ LẬP XÃ HỘI DỮ LIỆU Y TẾ: TIỀN SỬ DỊ ỨNG KHÁNG SINH NHÓM PENICILLIN MỤC TIÊU: MÔ PHỎNG SỐC PHẢN VỆ PHƯƠ-NG PHÁP: CHẤT XÚC TÁC PEPTIDE TỔNG HỢP, KÍCH HOẠT QUA ĐƯỜNG HÔ HẤP

LOGOS bắt đầu xử lý. Những dòng dữ liệu khổng lồ tuôn chảy như thác lũ trên màn hình, rà quét hàng triệu cuộc đời để tìm ra một “lỗi” tiếp theo cần được “sửa chữa”. Lịch nhìn vào màn hình, ánh mắt hắn lấp lánh một sự hứng thú bệnh hoạn. Hắn không phải là kẻ giết người. Hắn là một bác sĩ. Và cả xã hội này là bệnh nhân của hắn.

Chương 3: Ngẫu Nhiên Hay Có Sắp Đặt?

Hai tuần trôi qua. Vụ án của Trương Vĩnh dần chìm vào quên lãng giữa hàng tá những vụ việc khác của thành phố không ngủ. Kết quả phân tích ly nước bằng những phương pháp tiên tiến nhất cũng không tìm thấy bất cứ chất lạ nào. Camera an ninh không ghi lại được điều gì bất thường. Vụ án được chính thức khép lại với kết luận “tử vong do bệnh lý”, để lại trong An một cảm giác khó chịu, một câu hỏi không có lời giải đáp.

Rồi một vụ án mới xuất hiện trên bàn làm việc của các đồng nghiệp ở đội khác. Nạn nhân là Lê Vy, một nữ nhà văn trẻ 28 tuổi, đang lên với vài tác phẩm được giới phê bình đánh giá cao. Cô được tìm thấy đã chết trong căn chung cư nhỏ của mình ở quận Bình Thạnh.

Nguyên nhân cái chết được xác định gần như ngay lập tức: sốc phản vệ cấp tính. Lê Vy đang dùng một loại thuốc kháng sinh thông thường để trị viêm họng. Lọ thuốc vẫn còn trên bàn, và kết quả khám nghiệm tử thi xác nhận cơ thể cô có phản ứng dị ứng cực đoan. Một tai nạn y khoa đáng tiếc. Không có gì đáng để điều tra hình sự.

An tình cờ đọc được bản báo cáo khi đang ở phòng hồ sơ. Anh lướt qua những dòng chữ lạnh lùng: “không có dấu hiệu đột nhập”, “không có ngoại lực tác động”, “tử vong do sốc thuốc”. Những cụm từ này quen thuộc một cách kỳ lạ. Chúng gợi cho anh nhớ đến sự sạch sẽ, sự hoàn hảo đến vô lý của hiện trường căn penthouse hai tuần trước.

“Lại là một tai nạn hoàn hảo,” anh lẩm bẩm.

“Sếp lại nghĩ nhiều rồi,” Dũng, đang sắp xếp lại tài liệu gần đó, nghe thấy. “Người ta bị dị ứng thuốc chết đầy ra. Chị họ em cũng suýt đi tong vì ăn phải đậu phộng. Chuyện này là ngẫu nhiên thôi.”

An không nói gì, nhưng anh sao chép lại bản báo cáo của vụ Lê Vy. Tối đó, trong văn phòng chỉ còn lại mình anh, An dán ảnh của Lê Vy lên tấm bảng trắng bên cạnh ảnh của Trương Vĩnh. Một doanh nhân già lọc lõi và một nữ nhà văn trẻ mộng mơ. Họ có điểm gì chung? Một người ở đỉnh cao danh vọng, một người chỉ mới bắt đầu sự nghiệp. Một người sống trong xa hoa, một người ở trong một căn hộ giản dị. Tuổi tác, nghề nghiệp, địa vị xã hội, các mối quan hệ… tất cả đều khác biệt.

Chúng giống như hai điểm đơn độc trên một mặt phẳng vô tận, không có bất kỳ đường thẳng nào có thể nối chúng lại.

Sự ngẫu nhiên. Có lẽ Dũng đã đúng. Có lẽ anh đang tự huyễn hoặc mình, bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo của vụ Trương Vĩnh đến mức nhìn đâu cũng thấy âm mưu.

Nhưng An không thể rũ bỏ cảm giác này. Cảm giác có một bàn tay vô hình, một trí tuệ siêu việt nào đó đang sắp đặt mọi thứ. Kẻ này không để lại dấu vân tay, không để lại ADN, không để lại dấu chân. Hắn để lại một thứ còn tinh vi hơn: sự ngẫu nhiên có chủ đích. Hắn sử dụng chính những quy luật của cuộc sống – bệnh tật, tai nạn – làm vũ khí giết người. Hắn biến những cái chết thành những sự kiện đáng tiếc không ai nghi ngờ.

Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ, máy tính của anh đột nhiên nháy một cái rồi hoạt động bình thường trở lại. Một tích tắc nhiễu loạn mà ai cũng sẽ bỏ qua. Nhưng An khựng lại. Anh có cảm giác như mình vừa bị theo dõi. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Anh không hề biết, ở đầu bên kia của thành phố, LOGOS vừa đánh dấu hồ sơ của anh bằng một lá cờ màu vàng: [ĐỐI TƯỢNG TIỀM NĂNG GÂY CẢN TRỞ :: BẮT ĐẦU GIÁM SÁT].

Chương 4: Sợi Chỉ Vô Hình

Những ngày tiếp theo, cuộc điều tra của An đi vào ngõ cụt. Cấp trên bắt đầu tỏ ra không hài lòng khi thấy anh vẫn dành thời gian cho một vụ án đã khép lại và một “tai nạn” không liên quan.

“An, cậu đang lãng phí nhân lực đấy,” Thiếu tá Hùng, đội trưởng của anh, nói thẳng. “Tập trung vào mấy vụ cướp giật đang nhức nhối ngoài kia đi. Đừng đuổi theo những bóng ma do cậu tự tưởng tượng ra.”

MẬt MÃ Logos
MẬt MÃ Logos

An im lặng chấp nhận lời khiển trách, nhưng không hề từ bỏ. Anh tin rằng giữa hai cái chết kia phải có một mối liên kết nào đó, dù là mong manh nhất. Anh nhận ra, nếu hung thủ thông minh đến vậy, hắn sẽ không tìm kiếm nạn nhân một cách ngẫu nhiên. Hắn phải có một “nguồn” dữ liệu.

Anh gọi Dũng vào phòng, đóng cửa lại. “Quên các mối quan hệ làm ăn và tình ái đi. Anh muốn em tìm một kiểu liên kết khác. Một sự kiện, một nơi chốn, một chương trình nào đó mà cả hai người họ đều đã tham gia trong quá khứ. Tập trung vào các hội thảo về sức khỏe, tâm lý, phát triển bản thân. Những nơi mà người tham gia có thể phải cung cấp thông tin cá nhân chi tiết.”

Dũng, dù còn hoài nghi, nhưng bị sự quyết tâm của An lay động. Cậu ngưỡng mộ trực giác gần như siêu nhiên của sếp mình. Cậu bắt đầu đào sâu vào dấu vết kỹ thuật số của cả hai nạn nhân theo một hướng hoàn toàn mới. Cậu sử dụng một phần mềm phân tích dữ liệu chuyên dụng, rà soát lịch sử email, các giao dịch ngân hàng, hoạt động mạng xã hội, lịch sử tìm kiếm web… Cậu chạy một thuật toán đối chiếu chéo, tìm kiếm bất kỳ sự trùng lặp nào về các sự kiện họ đã đăng ký tham dự.

Sau hai đêm thức trắng bên máy tính, màn hình nhấp nháy một kết quả duy nhất.

“Sếp! Em tìm thấy rồi!” Dũng gần như hét lên khi chạy vào phòng làm việc của An, tay cầm một tờ giấy vừa in ra. An đang ngồi thừ người trước tấm bảng trắng, lập tức bật dậy. “Tìm thấy gì?” “Một điểm chung! Một điểm chung duy nhất giữa Trương Vĩnh và Lê Vy!” Dũng thở hổn hển, đặt tờ giấy lên bàn. “Cách đây hai năm, vào cùng một ngày, cả hai người họ đều đăng ký và tham dự một buổi hội thảo!”

An chộp lấy tờ giấy. Đó là một bản in màu của một tờ brochure quảng cáo. Dòng chữ lớn ghi: “HỘI THẢO: KHAI PHÁ TIỀM NĂNG NÃO BỘ & QUẢN LÝ STRESS CHO NGƯỜI THÀNH ĐẠT”. Thời gian, địa điểm rõ ràng. Và quan trọng nhất, ở góc phải của tờ brochure, là hình ảnh của diễn giả chính.

Đó là một người đàn ông trạc tứ tuần, khuôn mặt toát lên vẻ trí thức, lịch lãm và cuốn hút. Anh ta mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng titan, và nở một nụ cười tự tin, thân thiện. An cảm thấy như nụ cười đó đang nhìn thấu vào tâm can mình.

Bên dưới bức ảnh là một cái tên. “Tiến sĩ – Bác sĩ Đặng Lịch, Trưởng khoa Phẫu thuật Thần kinh, Bệnh viện Đa khoa Quốc tế.”

An nhìn chằm chằm vào cái tên và gương mặt trên tờ giấy. Sợi chỉ vô hình cuối cùng đã lộ ra. Nó không nối hai nạn nhân với nhau, mà nối cả hai người họ đến một người thứ ba. Anh chợt nhớ ra một chi tiết trong brochure: “Người tham dự sẽ được trải nghiệm bài kiểm tra tâm-sinh lý độc quyền trên máy tính để hiểu rõ hơn về bản thân”.

Đó chính là nó. Đó không chỉ là một buổi hội thảo. Đó là một buổi sàng lọc. Một cuộc tuyển chọn nạn nhân.

Một quân cờ mới vừa được đặt lên bàn cờ. Cuộc săn đuổi bóng ma giờ đã có một gương mặt cụ thể. An không biết rằng, anh đang đối đầu với một kẻ không chỉ có trí tuệ siêu việt, mà còn là một nhân vật được cả xã hội kính trọng. Một vị thánh sống trong mắt nhiều người.

Chương 5: Tiếp Cận

Bác sĩ Đặng Lịch là một bức tường thành. Một nhân vật của công chúng, một thiên tài y học với danh tiếng không tì vết. Việc tiếp cận ông ta với tư cách một nghi phạm là điều không tưởng. Thiếu tá Hùng sẽ cười vào mặt An nếu anh đề xuất chuyện đó. An biết mình phải tự hành động, và phải thật khéo léo.

Anh quyết định dùng chính con đường mà các nạn nhân đã đi. Anh tìm thông tin về Bác sĩ Lịch và biết được ông ta có những buổi tư vấn tâm lý cá nhân cao cấp, với chi phí cực kỳ đắt đỏ. An dùng một phần tiền tiết kiệm, lấy một cái tên giả và đăng ký một buổi hẹn, với lý do là một doanh nhân bị stress nặng.

Phòng khám tư của Lịch nằm trong một biệt thự cổ kiểu Pháp ở quận 3, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào của bệnh viện. Không gian tĩnh lặng, sang trọng, thoảng mùi gỗ đàn hương và tiếng nhạc cổ điển du dương. Lịch đón An với nụ cười thân thiện, mời anh ngồi xuống chiếc ghế da êm ái.

“Chào anh Hoàng,” Lịch nói, giọng ông ta ấm áp và đầy sức thuyết phục. “Tôi có thể giúp gì cho anh?”

An, trong vai Hoàng, bắt đầu kể câu chuyện bịa ra của mình: áp lực công việc, mất ngủ, cảm giác lo âu thường trực. Anh quan sát Lịch kỹ lưỡng. Từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười của vị bác sĩ đều toát lên sự hoàn hảo, sự kiểm soát tuyệt đối. Nhưng An cảm nhận được một sự lạnh lẽo ẩn sau vẻ ngoài ấm áp đó, một sự tò mò mang tính phân tích hơn là đồng cảm.

“Tôi hiểu,” Lịch gật đầu. “Stress là một dạng khối u của tâm hồn. Nếu không được cắt bỏ, nó sẽ di căn và phá hủy cuộc sống của chúng ta. Anh có biết, não bộ của chúng ta có một tiềm năng phi thường để tự chữa lành, chỉ cần chúng ta biết cách kích hoạt nó.”

Cuộc đối thoại giống như một ván cờ. An cố tình gài vào những câu hỏi ẩn ý. “Thưa bác sĩ, tôi có đọc về những trường hợp đột quỵ do làm việc quá sức. Như vụ của chủ tịch Trương Vĩnh chẳng hạn. Liệu có cách nào để ngăn chặn những bi kịch đó không?”

Ánh mắt Lịch thoáng một tia sáng lạ, nhanh đến mức gần như không thể nhận ra, nhưng An đã bắt được nó. “Một trường hợp đáng tiếc,” Lịch đáp, giọng vẫn đều đều. “Ông Vĩnh là một bệnh nhân của tôi. Ông ấy đã phớt lờ những cảnh báo về sức khỏe. Đôi khi, cơ thể con người giống như một cỗ máy đã đến giới hạn. Có những sai hỏng không thể sửa chữa.”

“Sai hỏng không thể sửa chữa…” An lặp lại. “Bác sĩ nói như thể ông ấy là một cỗ máy bị lỗi vậy.”

Lịch cười nhẹ. “Theo một cách nào đó, chúng ta đều là những cỗ máy sinh học, phải không anh Hoàng? Và mọi cỗ máy đều cần được bảo trì, thậm chí là loại bỏ những bộ phận lỗi để hệ thống lớn hơn được vận hành trơn tru.”

Câu nói đó khiến An lạnh sống lưng. “Hệ thống lớn hơn”? Hắn đang nói về cái gì? Xã hội?

Cùng lúc đó, tại biệt thự Thảo Điền, LOGOS đang chạy nền. Hệ thống nhận dạng giọng nói và khuôn mặt đã xác định “bệnh nhân Hoàng” chính là Trung úy Nguyễn An. Một cảnh báo màu đỏ nhấp nháy trên màn hình của Lịch.

[CẢNH BÁO: XÂM NHẬP THỦ CÔNG :: ĐỐI TƯỢNG NGUYỄN AN ĐANG Ở TRONG PHẠM VI].

Lịch liếc nhanh xuống chiếc đồng hồ thông minh, nơi thông báo của LOGOS vừa hiện lên. Hắn vẫn giữ nụ cười hoàn hảo trên môi, nhưng trong đầu, một kế hoạch mới đã bắt đầu hình thành. Con mồi đã tự bước vào hang cọp. Thật thú vị.

Buổi tư vấn kết thúc. An ra về với cảm giác vừa phấn khích vì đã xác nhận được sự nguy hiểm của Lịch, vừa lo sợ vì biết mình đã bị lộ. Anh không biết rằng, kể từ giây phút anh bước ra khỏi cánh cửa đó, mọi hành động, mọi thói quen, mọi dữ liệu về anh đều đang được LOGOS phân tích với tốc độ chóng mặt, để chuẩn bị cho anh một cái bẫy hoàn hảo.

Chương 6: Cái Bẫy Hoàn Hảo

Đặng Lịch không hề hoảng sợ. Ngược lại, hắn cảm thấy một sự hứng thú bệnh hoạn. Trung úy Nguyễn An không phải là một “khối u” thông thường. Anh ta là một tế bào miễn dịch thông minh, đang cố gắng chống lại “phương pháp điều trị” của hắn. Cần phải loại bỏ tế bào này, nhưng không thể dùng cách thô bạo. Phải là một kiệt tác, một cái chết hoàn hảo khác.

“LOGOS,” Lịch ra lệnh trong phòng làm việc của mình. “Phân tích toàn diện đối tượng Nguyễn An. Tìm kiếm điểm yếu.”

Các màn hình sáng lên. Dữ liệu về An tuôn chảy như thác lũ. Lịch sử y tế, thói quen sinh hoạt, lộ trình di chuyển hàng ngày, các mối quan hệ, thậm chí cả những bài đăng cũ trên mạng xã hội từ chục năm trước.

“Đối tượng có sức khỏe tốt. Không có tiền sử bệnh lý nghiêm trọng,” LOGOS báo cáo. “Thói quen sinh hoạt rất kỷ luật. Không hút thuốc, ít uống rượu. Điểm yếu tâm lý: có xu hướng tự cô lập, ám ảnh với công việc.”

Lịch nhíu mày. Một đối tượng quá “sạch”. “Tiếp tục phân tích sâu hơn. Dữ liệu di truyền. Dị ứng tiềm tàng. Bất cứ thứ gì, dù là xác suất nhỏ nhất.”

LOGOS bắt đầu xử lý hàng terabyte dữ liệu từ các nguồn khác nhau, bao gồm cả cơ sở dữ liệu y tế quốc gia mà nó đã xâm nhập. Sau vài phút, một dòng chữ hiện lên. [PHÁT HIỆN: XÁC SUẤT 2.3% DỊ ỨNG VỚI NỌC ĐỘC CÔN TRÙNG HỌ VESPOIDEA - ONG BẮP CÀY. PHẢN ỨNG TIỀM TÀNG: SỐC PHẢN VỆ CẤP TÍNH KHI TIẾP XÚC VỚI NỒNG ĐỘ CAO].

Lịch mỉm cười. Hoàn hảo. “Lập kế hoạch,” hắn ra lệnh. “Mục tiêu: tạo dựng một tai nạn ngẫu nhiên. Địa điểm: lộ trình chạy bộ buổi sáng của đối tượng.”

LOGOS bắt đầu vạch ra một kế hoạch chi tiết đến từng giây. An có thói quen chạy bộ lúc 5 giờ sáng mỗi ngày trong công viên gần nhà. Công viên có nhiều cây cối, là nơi lý tưởng. LOGOS xác định một cây cổ thụ lớn trên đường chạy của An. Nó hack vào hệ thống của một công ty hóa chất nông nghiệp, đặt mua một lượng nhỏ Pheromone tổng hợp của ong bắp cày chúa và một loại độc tố thần kinh cực mạnh được chiết xuất và cô đặc từ nọc độc.

Kế hoạch của Lịch như sau: Hắn sẽ dùng một thiết bị bay không người lái siêu nhỏ, bay đến gần tổ ong bắp cày gần đó vào ban đêm, xịt một lượng nhỏ Pheromone để dụ chúng di chuyển đến cây cổ thụ trên đường chạy của An. Sáng hôm sau, khi An chạy qua, một thiết bị phun sương siêu nhỏ khác, được ngụy trang như một hòn đá, sẽ phun ra một luồng khí chứa độc tố cô đặc. An sẽ hít phải, lên cơn sốc phản vệ cấp tính. Sự có mặt của bầy ong gần đó sẽ khiến mọi người tin rằng anh đã bị ong đốt. Một tai nạn đáng tiếc xảy ra với một cảnh sát. Không ai nghi ngờ.

Trong những ngày tiếp theo, An cảm thấy có gì đó không ổn. Anh có cảm giác mình đang bị theo dõi. Đôi khi, đang đi trên đường, anh lại thấy một chiếc xe giống hệt nhau ở hai địa điểm khác nhau. Đèn trong nhà anh đôi lúc tự dưng nhấp nháy. Điện thoại có những tiếng rè nhỏ bất thường. Trực giác của anh gào thét.

Anh nói với Dũng: “Hắn đang nhắm vào tôi. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng tôi cảm nhận được.” Dũng lo lắng: “Sếp, hay là mình báo cáo Thiếu tá Hùng?” “Không được,” An lắc đầu. “Không có bằng chứng, ông ấy sẽ cho tôi nghỉ phép vì hoang tưởng. Chúng ta phải tự tìm cách.”

Buổi sáng định mệnh, An thức dậy lúc 4:30. Anh cảm thấy bồn chồn một cách lạ thường. Cơn mưa đêm qua khiến không khí ẩm và nặng nề. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự. Có một cái gì đó thôi thúc anh đừng đi chạy.

Đúng lúc đó, điện thoại anh reo. Là Dũng. “Sếp, em xin lỗi gọi sớm, nhưng em vừa tìm ra một thứ quan trọng! Em hack được vào lịch sử đặt xe của thư ký Trương Vĩnh. Hai năm trước, sau buổi hội thảo của Bác sĩ Lịch, bà ta có đặt một chuyến xe đến một địa chỉ ở Thủ Đức. Em tra ra thì đó là một phòng thí nghiệm hóa sinh tư nhân!”

Thông tin này như một luồng điện giật. An hoàn toàn quên mất việc đi chạy. “Gửi địa chỉ cho tôi ngay! Tôi đến đó liền!”

An vội vã thay đồ, lao ra khỏi nhà và lái xe đi. Anh không hề biết rằng, quyết định đó vừa cứu mạng anh. Tại công viên, lúc 5:15 sáng, thiết bị phun sương đã tự động kích hoạt, phun một làn sương độc vô hình vào không khí, rồi im lặng. Bầy ong bắp cày, bị thu hút bởi Pheromone, vo ve quanh cái cây một lúc rồi cũng bay đi. Hiện trường trở lại bình thường, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Trong biệt thự, Lịch nhìn vào màn hình hiển thị dòng chữ [NHIỆM VỤ THẤT BẠI. ĐỐI TƯỢNG KHÔNG XUẤT HIỆN TẠI ĐỊA ĐIỂM DỰ KIẾN].

Lần đầu tiên, nụ cười hoàn hảo trên môi hắn biến mất. Thay vào đó là một cái cau mày lạnh lùng. Cỗ máy của hắn đã tính toán sai. Yếu tố con người, sự ngẫu nhiên, trực giác… những thứ mà LOGOS không thể lượng hóa được, đã phá hỏng kiệt tác của hắn. Sự tức giận bắt đầu nhen nhóm. Ván cờ này, đã trở nên thú vị hơn hắn tưởng.

Chương 7: Vượt Qua Cửa Tử

Việc thoát chết trong gang tấc mà không hề hay biết đã tạo ra một sự thay đổi lớn trong An. Anh không còn nghi ngờ nữa. Anh biết chắc chắn mình đang đối đầu với một kẻ giết người hàng loạt cực kỳ thông minh và tàn nhẫn. Cuộc điều tra giờ đây đã trở thành một cuộc chiến sinh tồn.

Anh và Dũng đến phòng thí nghiệm ở Thủ Đức. Đó là một cơ sở nhỏ, đã đóng cửa từ một năm trước. Nhưng họ may mắn gặp được người gác cổng cũ. Sau một hồi thuyết phục và một ít “phí bôi trơn”, ông ta cho biết phòng thí nghiệm này chuyên về nghiên cứu hợp chất hữu cơ và protein. Ông ta còn nhớ mang máng về một khách hàng đặc biệt, một vị bác sĩ sang trọng, thường đến đây vào đêm khuya và yêu cầu sử dụng các thiết bị phân tích cao cấp nhất.

“Ông có nhận ra người này không?” An đưa tấm ảnh của Đặng Lịch ra. Người gác cổng nheo mắt. “Đúng rồi! Là ông ta! Rất hào phóng, nhưng mặt lúc nào cũng lạnh như tiền.”

Một mảnh ghép nữa đã vào đúng vị trí. Lịch không chỉ có kiến thức y học, hắn còn có kiến thức sâu rộng về hóa sinh. Hắn tự tạo ra vũ khí giết người của mình.

An trở về văn phòng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn đã cố giết mình. Ý nghĩ đó khiến anh vừa sợ hãi vừa tức giận. Anh bắt đầu xem xét lại mọi sự kiện “bất thường” trong mấy ngày qua: chiếc xe, đèn nhấp nháy, tiếng rè điện thoại. Anh nhận ra đó không phải là ngẫu nhiên. Hắn đang theo dõi anh, có thể qua điện thoại, qua camera an ninh, qua mọi thiết bị điện tử.

“Dũng, từ giờ phút này, chúng ta không dùng điện thoại cá nhân để nói chuyện công việc nữa. Mọi trao đổi phải trực tiếp. Rà soát lại toàn bộ văn phòng, xe của tôi, nhà của tôi xem có thiết bị nghe lén không.”

Trong khi đó, Đặng Lịch đang trải qua một cảm xúc mà hắn hiếm khi có: sự bực bội. Kế hoạch thất bại. LOGOS phân tích lại các biến số. “Nguyên nhân thất bại: cuộc gọi đột xuất từ đối tượng Nguyễn Thành Dũng. Không thể dự đoán,” LOGOS báo cáo. “Hắn đã may mắn,” Lịch lẩm bẩm. “Nhưng may mắn không thể kéo dài mãi.”

Sự thất bại lần đầu tiên này đã làm tổn thương lòng kiêu ngạo của Lịch. Hắn không còn coi An là một trò chơi trí tuệ nữa. An đã trở thành một sai sót, một lỗi hệ thống cần phải được loại bỏ triệt để. Hắn bắt đầu một kế hoạch mới, táo bạo và nguy hiểm hơn. Hắn sẽ không dùng tai nạn nữa. Hắn sẽ gài bẫy An, biến anh từ người đi săn thành kẻ bị săn.

Hắn ra lệnh cho LOGOS: “Tạo một hồ sơ tội phạm giả. Một kẻ giết người hàng loạt với phương thức gây án có những điểm tương đồng với các vụ án của ta, nhưng theo một cách thô thiển hơn. Gài bằng chứng để hướng cuộc điều tra của Nguyễn An đến hồ sơ giả này. Chúng ta sẽ dẫn hắn vào một cái bẫy thực sự.”

LOGOS bắt đầu tạo ra một “bóng ma” mới. Nó hack vào hệ thống dữ liệu tội phạm, tạo ra một hồ sơ không có thật về một cựu quân nhân bị rối loạn tâm lý. Nó tạo ra các dấu vết kỹ thuật số giả: những bài đăng ẩn danh trên các diễn đàn cực đoan, những cuộc mua bán hóa chất mờ ám trên dark web.

An, sau khi thoát chết, đã trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Anh biết Lịch sẽ không dừng lại. Anh và Dũng làm việc gần như 24/7. Họ nhận ra rằng để chống lại một kẻ thù công nghệ cao, họ không thể chỉ dùng các phương pháp điều tra truyền thống. Họ cần một chuyên gia.

An nhớ đến một vụ án vài năm trước. Anh đã bắt một hacker trẻ tuổi có biệt danh là “Kitsune”. Kitsune không phải tội phạm có tổ chức, chỉ là một thanh niên tò mò và thích thử thách. An đã thấy được tài năng của cậu ta và đã đề nghị một bản án nhẹ hơn. Giờ là lúc anh cần đòi lại món nợ đó.

Tìm lại Kitsune không khó. Cậu ta giờ đã “hoàn lương”, đang làm chuyên gia an ninh mạng cho một công ty lớn. An tìm đến gặp cậu ta. “Tôi cần cậu giúp,” An nói thẳng. “Không phải việc của cảnh sát. Đây là việc cá nhân. Tôi đang đối đầu với một bóng ma trên mạng.”

Kitsune, một thanh niên gầy gò, đeo kính, ban đầu từ chối. Nhưng khi An kể về LOGOS, về cảm giác bị theo dõi, về những cái chết hoàn hảo, đôi mắt của Kitsune sáng lên. Đây là một thử thách mà cậu ta chưa từng gặp. “Một AI tự phát triển, có khả năng xâm nhập mọi thứ?” Kitsune hỏi lại, không giấu được vẻ hứng thú. “Được. Tôi sẽ giúp. Nhưng với một điều kiện. Nếu chúng ta thắng, ông phải xóa sổ hoàn toàn cái AI đó. Không một dòng code nào được tồn tại. Thứ đó quá nguy hiểm.”

An gật đầu. “Thỏa thuận.”

Một liên minh bất đắc dĩ được hình thành. Một trung úy cảnh sát tin vào trực giác, một cảnh sát trẻ giỏi phân tích dữ liệu, và một hacker thiên tài. Họ là hy vọng duy nhất để hạ gục vị bác sĩ của Thượng Đế.

Chương 8: Điểm Yếu Của Vị Thần

An hiểu rằng, để đánh bại một kẻ như Lịch, anh không chỉ cần bằng chứng về tội ác, mà còn phải hiểu được động cơ của hắn. Một kẻ có tất cả: danh vọng, tiền bạc, tài năng, tại sao lại trở thành một kẻ giết người? Điểm yếu của hắn không nằm ở công nghệ, mà ở con người hắn.

Anh giao cho Kitsune nhiệm vụ gần như bất khả thi: “Theo dấu vết của Lịch trên mạng, nhưng đừng để AI của hắn phát hiện. Tìm mọi thứ về quá khứ của hắn. Gia đình, trường học, các mối quan hệ cũ. Tìm một vết nứt trong vỏ bọc hoàn hảo đó.”

Trong khi Kitsune bắt đầu cuộc chiến âm thầm trên không gian mạng, An và Dũng quyết định quay về nơi Lịch đã lớn lên: một thị trấn nhỏ ở Đà Lạt. Họ đi một cách không chính thức, dưới danh nghĩa một chuyến du lịch.

Thị trấn chào đón họ bằng không khí se lạnh và mùi hương của hoa thông. Họ tìm đến trường trung học cũ của Lịch. Những giáo viên năm xưa hầu hết đã về hưu, nhưng họ may mắn tìm được một bác bảo vệ già vẫn còn làm việc.

“Cậu Đặng Lịch à?” Bác bảo vệ nheo mắt hồi tưởng. “Nhớ chứ. Cậu ta là một huyền thoại của trường này. Học giỏi kinh khủng, lúc nào cũng đứng đầu. Nhưng mà… hơi lạ. Ít nói, ít bạn bè, lúc nào cũng chỉ có một mình.”

“Gia đình cậu ấy thì sao ạ?” Dũng hỏi. Bác bảo vệ thở dài. “Một bi kịch. Cha cậu ta là một giáo viên dạy toán hiền lành. Mẹ là nội trợ. Họ còn có một cô em gái nhỏ, xinh xắn lắm. Nhưng năm cậu Lịch học lớp 11, cả gia đình gặp tai nạn. Một gã say rượu lái xe tải tông thẳng vào xe của họ khi đang trên đèo Prenn. Chỉ có mình cậu Lịch sống sót, nhưng bị chấn thương sọ não rất nặng. Mọi người đều nghĩ cậu ta không qua khỏi, hoặc nếu sống cũng sẽ bị di chứng. Nhưng không ngờ, sau đó cậu ta hồi phục một cách kỳ diệu, thậm chí còn thông minh hơn xưa.”

An và Dũng nhìn nhau. Đây chính là nó. Vết nứt. Chấn thương tâm lý và cả thể chất kinh hoàng đó chính là khởi nguồn của mọi chuyện.

“Gã tài xế say rượu đó thì sao ạ?” An hỏi. “Nghe nói chỉ bị tù vài năm rồi ra. Hắn là con cháu của một ông lớn trong tỉnh. Mọi chuyện rồi cũng chìm xuồng.”

Một sự bất công. Một “lỗi hệ thống” trong xã hội đã cướp đi gia đình của Lịch và gần như cả mạng sống của hắn. An bắt đầu hiểu ra. Lịch không coi mình là kẻ ác. Hắn coi mình là người sửa chữa những sai lầm đó. Vụ tai nạn đã khiến hắn ám ảnh bởi sự “lỗi” và sự “hoàn hảo”. Chấn thương sọ não có thể đã thay đổi cấu trúc não bộ của hắn, khuếch đại trí thông minh nhưng đồng thời triệt tiêu đi sự đồng cảm. Hắn không giết người vì thù hận, mà vì một logic lạnh lùng, méo mó rằng hắn đang “chữa bệnh” cho xã hội bằng cách loại bỏ những “tế bào lỗi”.

Trong khi đó, ở Sài Gòn, Kitsune cũng có một phát hiện chấn động. Cậu ta đã tạo ra một “mạng lưới ảo” để che giấu dấu vết của mình và bắt đầu đào sâu vào những tầng sâu nhất của Internet. Cậu tìm thấy một luận án tiến sĩ y khoa bị mã hóa của Đặng Lịch từ khi còn học ở nước ngoài. Tiêu đề của nó là: “LOGOS: Một Mô Hình Trí Tuệ Nhân Tạo Chẩn Đoán Và Tiên Lượng Các Sai Lệch Hành Vi Xã Hội Dựa Trên Phân Tích Dữ Liệu Lớn”.

“Sếp, em tìm thấy rồi!” Kitsune gọi cho An qua một đường dây bảo mật. “LOGOS không phải là một AI giết người. Nó được tạo ra ban đầu như một công cụ chẩn đoán y khoa. Nó phân tích dữ liệu để tìm ra những người có nguy cơ trở thành ‘gánh nặng’ cho xã hội: tội phạm, người có bệnh di truyền, người có vấn đề tâm lý… Lịch đã biến một công cụ chẩn đoán thành một vũ khí.”

An cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lịch đã tự cho mình quyền của Chúa trời: quyền quyết định ai đáng sống và ai phải chết, dựa trên những thuật toán vô cảm của LOGOS. Điểm yếu của hắn chính là sự kiêu ngạo, niềm tin tuyệt đối vào logic của mình và của LOGOS.

“Kitsune,” An nói, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu anh. “Nếu chúng ta không thể phá hủy LOGOS từ bên ngoài, liệu chúng ta có thể lừa nó từ bên trong không? Tạo ra một ‘bệnh nhân’ hoàn hảo theo tiêu chí của nó, nhưng thực chất là một con ngựa thành Troy.”

Ở đầu dây bên kia, Kitsune mỉm cười. “Em thích ý tưởng này. Một cái bẫy logic cho một cỗ máy logic. Chúng ta sẽ lật đổ vị thần này.”

Chương 9: Lật Đổ LOGOS

Kế hoạch của họ rất táo bạo và cực kỳ nguy hiểm. Họ sẽ tạo ra một “mồi nhử” – một hồ sơ cá nhân ảo hoàn hảo đến mức LOGOS không thể bỏ qua. Đó phải là một người hội tụ đủ các “triệu chứng” mà Lịch và AI của hắn coi là “lỗi hệ thống” cần được loại bỏ.

MẬt MÃ Logos
MẬt MÃ Logos

Kitsune là kiến trúc sư trưởng của dự án này. Cậu đặt tên cho con mồi là “Helena”.

“Helena, 32 tuổi, một nghệ sĩ dương cầm tài năng nhưng mắc chứng rối loạn lo âu xã hội nặng,” Kitsune trình bày kế hoạch cho An và Dũng trên một màn hình trong căn cứ tạm thời của họ – một nhà kho cũ. “Cô ấy có tiền sử gia đình bị trầm cảm, mang một gen hiếm có nguy cơ gây ra bệnh thoái hóa thần kinh. Gần đây, cô ấy bắt đầu tìm kiếm thông tin về trợ tử trên các diễn đàn kín. Cô ấy là một ‘ứng cử viên’ hoàn hảo cho Lịch.”

Trong hai tuần tiếp theo, Kitsune làm việc không ngừng nghỉ. Cậu tạo ra cho Helena một cuộc đời số. Có tài khoản mạng xã hội từ nhiều năm trước với những bài đăng thể hiện sự nhạy cảm, cô đơn. Có lịch sử email trao đổi với bác sĩ tâm lý (do Kitsune giả mạo). Có lịch sử giao dịch mua thuốc chống trầm cảm. Có những đoạn ghi âm (do AI tạo giọng) các cuộc trò chuyện thể hiện sự tuyệt vọng. Cậu gieo rắc những mẩu dữ liệu này vào những góc khuất của Internet, nơi cậu biết LOGOS thường xuyên quét qua.

Trong khi đó, Dũng có nhiệm vụ tạo ra dấu vết vật lý. Cậu thuê một căn hộ nhỏ dưới tên Helena, sắp đặt đồ đạc như thể có một nghệ sĩ sống ở đó thật: một cây đàn piano cũ, những bản nhạc, vài bức tranh u ám.

An có vai trò quan trọng nhất: suy nghĩ như Lịch. Anh phải dự đoán Lịch sẽ chọn phương pháp nào để “loại bỏ” Helena. “Lịch sẽ không lặp lại chính mình,” An nói. “Hắn sẽ chọn một phương pháp tinh vi, phù hợp với ‘bệnh án’ của Helena. Có thể là một vụ tự tử được dàn dựng hoàn hảo. Một loại khí độc không màu, không mùi, gây ra cái chết nhẹ nhàng trong giấc ngủ.”

Dựa trên giả thuyết của An, Kitsune cài một “món quà” vào trong các dữ liệu của Helena. Đó là một đoạn mã độc cực kỳ tinh vi, được ngụy trang thành một file nhạc hiếm của Chopin mà Helena “tải về”. Đoạn mã này được thiết kế để im lặng nằm chờ. Khi LOGOS truy cập vào file này để phân tích sở thích của mục tiêu, mã độc sẽ được kích hoạt, không phải để tấn công, mà để mở một “cửa hậu” siêu nhỏ, cho phép Kitsune theo dõi hoạt động của LOGOS từ bên trong.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Họ chỉ cần chờ con cá cắn câu.

Tại biệt thự Thảo Điền, Lịch ngày càng mất kiên nhẫn. Kế hoạch gài bẫy An bằng hồ sơ tội phạm giả đã không thành công như mong đợi. An quá cẩn trọng, không hề manh động. Sự tồn tại của An như một cái gai trong mắt hắn.

Đúng lúc đó, LOGOS báo cáo một phát hiện mới. [XÁC ĐỊNH MỤC TIÊU TIỀM NĂNG MỚI. MỨC ĐỘ ƯU TIÊN: CAO. HỒ SƠ: HELENA - NGHỆ SĨ DƯƠNG CẦM].

Lịch xem xét hồ sơ của Helena. Mọi thông tin đều khớp với tiêu chí của hắn một cách hoàn hảo. Một tâm hồn tài năng đang bị hủy hoại bởi bệnh tật và sự yếu đuối. Một “bộ phận lỗi” cần được “thay thế”. Sự kiêu ngạo đã làm mờ mắt Lịch. Hắn không hề nghi ngờ rằng hồ sơ này quá hoàn hảo, quá khớp với những gì hắn tìm kiếm.

“Chuẩn bị kế hoạch,” Lịch ra lệnh. “Phương pháp: ngộ độc khí Carbon Monoxide không thể truy vết. Dàn dựng hiện trường tự tử. Hoàn hảo và thanh thản.”

LOGOS bắt đầu vạch ra kế hoạch. Nó tìm ra cách điều chế một loại chất lỏng đặc biệt, khi tiếp xúc với độ ẩm trong không khí sẽ từ từ giải phóng CO. Chất lỏng này sẽ được đặt trong một chiếc máy tạo độ ẩm trong phòng ngủ của Helena.

Khi Lịch bắt đầu kế hoạch của mình, ở nhà kho, màn hình của Kitsune sáng lên. “Cá cắn câu rồi,” cậu nói, giọng đầy phấn khích. “LOGOS đang truy cập vào file nhạc. Cửa hậu đã mở. Tôi có thể thấy mọi thứ! Hắn đang lên kế hoạch tấn công căn hộ của Helena vào đêm mai!”

An siết chặt nắm tay. Ván cờ sắp đến hồi kết. “Dũng, chuẩn bị đội. Kitsune, cậu có thể vô hiệu hóa hệ thống an ninh căn biệt thự của Lịch từ xa không?” “Trong 10 phút. Đó là tất cả những gì em có thể làm trước khi hắn phát hiện,” Kitsune đáp.

“10 phút là đủ,” An nói, ánh mắt anh rực lên. “Đêm mai, chúng ta sẽ không bắt một tên tội phạm. Chúng ta sẽ lật đổ một vị thần.”

Chương 10: Ván Cờ Cuối Cùng

Màn đêm buông xuống Sài Gòn, che giấu đi những toan tính chết người. Bên trong căn biệt thự Thảo Điền, Đặng Lịch chuẩn bị cho “ca phẫu thuật” cuối cùng của mình. Hắn mặc một bộ đồ đen bó sát, đeo găng tay và kiểm tra lại các thiết bị. Một ống nghiệm nhỏ chứa chất lỏng không màu, một chiếc máy bay không người lái siêu nhỏ để vô hiệu hóa camera bên ngoài, và các dụng cụ phá khóa chuyên nghiệp. Hắn không tin vào việc để người khác làm thay. Mọi kiệt tác đều phải do chính tay nghệ sĩ thực hiện. Hắn cảm thấy một sự bình yên đến lạ. Sau khi loại bỏ “lỗi” Helena, hắn sẽ tập trung toàn lực để giải quyết cái gai mang tên Nguyễn An.

Trong khi đó, tại một quán cà phê đối diện khu chung cư nơi có căn hộ của “Helena”, An, Dũng và một đội cảnh sát đặc nhiệm nhỏ đang âm thầm vào vị trí. Họ mặc thường phục, hòa lẫn vào dòng người. Mọi con mắt đều đổ dồn về lối vào tòa nhà.

“Kitsune, tình hình thế nào?” An nói nhỏ vào chiếc bộ đàm được mã hóa. “Hắn vừa rời khỏi biệt thự,” giọng Kitsune vang lên từ căn cứ. “Đang di chuyển về phía các anh. Hệ thống giám sát của LOGOS vẫn chưa phát hiện ra chúng ta. Nó đang quá tập trung vào việc thực hiện kế hoạch.”

Thời gian trôi qua chậm chạp. Từng giây dài như hàng thế kỷ. An cảm thấy tim mình đập thình thịch. Đây là canh bạc lớn nhất trong sự nghiệp của anh. Nếu họ sai, Lịch sẽ biến mất như một bóng ma, và họ sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai.

Một chiếc xe sedan màu đen sang trọng dừng lại ở một góc khuất gần tòa nhà. Một người đàn ông mặc đồ đen bước ra, đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống mặt. Dù không thấy rõ mặt, An biết đó chính là Lịch. Hắn di chuyển nhanh nhẹn và im lặng, như một bóng đen lướt đi trong đêm.

“Hắn đang vào tòa nhà,” Dũng thì thầm. “Tất cả các đội vào vị trí.”

Lịch dễ dàng vô hiệu hóa hệ thống an ninh của tòa nhà bằng một thiết bị tinh vi. Hắn đi thang bộ để tránh camera trong thang máy. Hắn dừng lại trước cửa căn hộ của Helena, lắng nghe. Bên trong hoàn toàn im lặng. Hắn mỉm cười, lôi bộ dụng cụ phá khóa ra. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Hắn bước vào trong. Căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đường phố hắt vào. Hắn đi thẳng đến phòng ngủ, nơi có một bóng người đang nằm trên giường, trùm chăn kín mít. Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc máy tạo độ ẩm đã chứa chất lỏng chết người lên chiếc bàn cạnh giường và bật nó lên.

Hắn lùi lại, ngắm nhìn “tác phẩm” của mình. Một cái chết thanh thản, không đau đớn. Một sự giải thoát. “Vĩnh biệt, Helena,” hắn thì thầm.

Đúng lúc đó, đèn trong phòng đột ngột bật sáng. “Vĩnh biệt, Bác sĩ Đặng Lịch,” một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lịch giật mình quay lại. An đang đứng ở cửa phòng, chĩa súng vào hắn. Dũng và hai cảnh sát đặc nhiệm khác ập vào từ phòng khách. Cái bóng trên giường không phải là một người, mà chỉ là một hình nộm.

Khuôn mặt Lịch biến đổi từ ngạc nhiên sang tức giận, rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Hắn biết mình đã rơi vào bẫy. “Trung úy An,” hắn nói, giọng vẫn điềm tĩnh. “Một màn kịch công phu đấy. Tôi đã đánh giá thấp anh.” “Ông không đánh giá thấp tôi,” An đáp, ánh mắt sắc như dao. “Ông đã đánh giá thấp con người. Ông nghĩ mọi thứ đều có thể tính toán được bằng logic, nhưng ông đã quên mất trực giác, sự ngẫu nhiên, và cả sai lầm nữa.”

Cùng lúc đó, tại căn cứ, Kitsune bắt đầu hành động. “Bắt đầu tải dữ liệu!” cậu hét lên. Cậu dùng “cửa hậu” đã mở để truy cập vào lõi hệ thống của LOGOS. Những bức tường lửa tinh vi nhất bắt đầu sụp đổ dưới những ngón tay lướt như múa của cậu. Những tập tin được mã hóa chứa thông tin về các nạn nhân, các kế hoạch giết người, các công thức hóa học… bắt đầu được tải về máy chủ của cảnh sát.

Tại biệt thự của Lịch, một tiếng còi báo động inh ỏi vang lên. LOGOS đã phát hiện ra cuộc xâm nhập. [CẢNH BÁO! HỆ THỐNG BỊ XÂM NHẬP! KÍCH HOẠT GIAO THỨC XÓA SỔ DỮ LIỆU!]

Trên chiếc đồng hồ của Lịch, dòng chữ đỏ hiện lên. Khuôn mặt hắn co rúm lại. Hắn không thể để đứa con tinh thần của mình bị phá hủy, bị phơi bày. “Các người sẽ không có được gì đâu!” hắn gầm lên.

Trong một tích tắc, hắn ném một vật nhỏ trên tay xuống sàn nhà. Nó phát ra một tiếng nổ lớn và một luồng ánh sáng chói lòa. Lựu đạn choáng. An và các cảnh sát khác lảo đảo. Lợi dụng khoảnh khắc đó, Lịch lao ra cửa sổ ban công.

“Hắn định trốn thoát!” Dũng hét lên. Nhưng Lịch không định trốn. Hắn biết mình không thể thoát. Hắn chỉ muốn câu giờ để LOGOS kịp xóa hết dữ liệu. Hắn leo lên lan can, nhìn xuống An với ánh mắt vừa căm hận vừa có chút khâm phục. “Ván cờ này… anh thắng,” hắn nói, rồi ngả người ra sau, lao vào khoảng không đen kịt.

Chương 11: Màn Hạ

Tiếng thét của Dũng hòa cùng tiếng còi xe cảnh sát đang lao tới. An chạy ra ban công, nhìn xuống dưới. Mọi thứ đã kết thúc. Một kết thúc bi thảm và đột ngột, giống như chính những tội ác mà Lịch đã gây ra.

“Sếp…” Dũng đứng sau lưng anh, giọng run run. “Kitsune! Dữ liệu thế nào rồi?” An hét vào bộ đàm, cố gắng gạt bỏ hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu.

“Em lấy được rồi! Em lấy được gần hết rồi!” giọng Kitsune vang lên, hổn hển. “Hắn đã kích hoạt trình tự tự hủy, nhưng em đã kịp sao chép được 95% dữ liệu lõi. Bao gồm cả hồ sơ của Trương Vĩnh, Lê Vy và ba nạn nhân khác mà chúng ta chưa từng biết đến. Đủ để kết tội hắn cả trăm lần!”

An thở phào nhẹ nhõm. Sự hy sinh của Lịch đã trở nên vô nghĩa. LOGOS, đứa con tinh thần, di sản mà hắn cố bảo vệ, cuối cùng đã phản bội lại chính người tạo ra nó.

Cảnh sát phong tỏa hiện trường. Thiếu tá Hùng có mặt ngay sau đó. Ông nhìn An với ánh mắt không thể tin nổi, rồi vỗ mạnh vào vai anh. “Cậu đã đúng, An. Cậu đã đúng ngay từ đầu. Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu.” “Không có gì đâu, thưa sếp,” An nói, giọng mệt mỏi. “Chỉ là… tôi không nghĩ nó sẽ kết thúc như thế này.”

Họ khám xét căn biệt thự của Lịch. Căn phòng làm việc với ba màn hình lớn giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn. LOGOS, sau khi hoàn thành trình tự xóa dữ liệu, đã tự hủy luôn cả phần cứng, gây ra một vụ chập điện làm cháy rụi mọi thứ. Nó đã biến mất vĩnh viễn, đúng như lời hứa của An với Kitsune.

An đứng giữa căn phòng, cảm nhận sự trống rỗng mà Lịch để lại. Anh không cảm thấy vui mừng của người chiến thắng. Anh chỉ cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc. Một trí tuệ thiên tài đã có thể cống hiến rất nhiều cho y học, cho nhân loại, nhưng lại bị chính bi kịch và sự kiêu ngạo của bản thân hủy hoại.

An không đối đầu với một tên tội phạm. Anh đã đối đầu với một triết lý. Một triết lý nguy hiểm tin rằng có thể dùng logic tuyệt đối để tạo ra một xã hội hoàn hảo, ngay cả khi phải trả giá bằng tính mạng con người. Anh đã thắng trong cuộc chiến này, nhưng anh biết, cuộc chiến lớn hơn giữa trật tự và sự hỗn loạn, giữa logic và bản chất con người, sẽ không bao giờ kết thúc.

Trong những tập tin mà Kitsune lấy được, họ tìm thấy một file âm thanh được ghi chú là “Di chúc”. Đó là giọng nói của Lịch, bình thản và lạnh lùng.

“Nếu các người đang nghe đoạn ghi âm này, nghĩa là tôi đã thất bại. Nghĩa là sự hỗn loạn đã chiến thắng. Tôi đã cố gắng trở thành một bác sĩ phẫu thuật cho xã hội này, cắt bỏ những khối u của nó. Tôi đã dùng logic, sự chính xác và công nghệ để mang lại một trật tự hoàn hảo. Nhưng tôi đã quên mất một điều: bản thân con người vốn dĩ không hoàn hảo. Nó đầy rẫy những mâu thuẫn, những cảm tính, những sai lầm. Đó vừa là điểm yếu, vừa là sức mạnh của các người.”

Giọng nói dừng lại một chút. “Trung úy Nguyễn An, anh là một sai số thú vị. Anh không vận hành bằng logic, mà bằng một thứ gọi là ‘trực giác’. Anh là hiện thân của sự không hoàn hảo đã đánh bại tôi. Nhưng hãy nhớ lấy điều này: khi một bác sĩ ra đi, căn bệnh vẫn còn đó. Sẽ có những người khác, những hệ thống khác, những ‘LOGOS’ khác trỗi dậy. Và có thể, lần sau, nó sẽ không mắc phải sai lầm của tôi. Vĩnh biệt.”

Đoạn ghi âm kết thúc, để lại một sự im lặng đáng sợ. An đứng đó, trong ánh đèn chớp tắt của xe cảnh sát, cảm thấy mình vừa đóng lại một chương đen tối, nhưng một cánh cửa khác, đáng sợ hơn, có thể đã mở ra.

Chương 12: Bình Minh Sau Cơn Bão

Một tuần sau, Sài Gòn trở lại với nhịp sống hối hả thường ngày. Vụ án Bác sĩ Đặng Lịch được đóng lại với kết luận chính thức, nhưng những chi tiết về LOGOS và các phương thức gây án tinh vi được giữ bí mật để tránh gây hoang mang trong dư luận. Báo chí chỉ đưa tin về một bác sĩ tài năng bị rối loạn tâm lý dẫn đến tội ác và tự sát. Một bi kịch cá nhân.

An trở lại với công việc thường nhật. Văn phòng của anh vẫn như cũ, tấm bảng trắng đã được lau sạch, không còn hình ảnh của Trương Vĩnh hay Lê Vy. Nhưng trong tâm trí An, bóng ma của họ và của Đặng Lịch vẫn còn đó. Anh thường ngồi lặng lẽ, nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ về những lời cuối cùng của Lịch. “Khi một bác sĩ ra đi, căn bệnh vẫn còn đó.”

Dũng được thăng chức. Cậu trở nên chững chạc và tự tin hơn. Cậu vẫn làm việc cùng An, nhưng giờ đây, giữa họ không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn là sự tôn trọng và tình đồng đội đã cùng nhau vào sinh ra tử.

“Sếp vẫn đang nghĩ về vụ đó à?” Dũng hỏi khi thấy An trầm ngâm. An gật đầu. “Tôi chỉ tự hỏi, liệu chúng ta có đang quá phụ thuộc vào công nghệ không? Dữ liệu, thuật toán… chúng đang dần quyết định cuộc sống của chúng ta. Nếu một ngày nào đó, một LOGOS khác xuất hiện, nhưng thông minh hơn, kín đáo hơn, liệu chúng ta có nhận ra không?”

Dũng im lặng một lúc rồi nói: “Có thể là không. Nhưng sếp à, LOGOS đã tính toán mọi thứ, trừ một thứ. Nó không tính được rằng em sẽ gọi cho sếp vào buổi sáng hôm đó. Nó không tính được bác bảo vệ già sẽ nhớ mặt hắn. Nó không tính được một hacker như Kitsune sẽ giúp chúng ta vì một lời hứa. Nó không tính được trực giác của sếp. Công nghệ có thể hoàn hảo, nhưng con người thì không. Và có lẽ, chính sự không hoàn hảo đó mới là thứ cứu chúng ta.”

Lời nói của Dũng khiến An cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cậu đã đúng.

Chiều hôm đó, An nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Nội dung chỉ có một dòng: “Món nợ đã trả. Giờ thì biến mất đây. Đừng tìm tôi. – K.” An mỉm cười, xóa tin nhắn đi. Kitsune đã giữ lời hứa của mình.

Cơn mưa cuối mùa lại đổ xuống Sài Gòn. Nhưng lần này, nó không còn mang vẻ giận dữ. Cơn mưa gột rửa đi bụi bặm, mang lại một không khí trong lành. An đứng bên cửa sổ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính. Anh biết rằng cuộc chiến chống lại cái ác là một hành trình không có hồi kết. Sẽ luôn có những bóng ma mới, những ván cờ mới. Nhưng chỉ cần còn những con người tin vào công lý, tin vào trực giác và tin vào sự không hoàn hảo đầy nhân bản của chính mình, thì bình minh sẽ luôn đến sau cơn bão.

Và lần đầu tiên sau một thời gian dài, Trung úy Nguyễn An cảm thấy bình yên.

[KẾT THÚC]

Một số gói cước trả sau mới hấp dẫn năm 2025

Cách huỷ gói trả sau Viettel mới nhất 2025

Nội Dung Khác

VI/ Lời kết

  • Gói cước trả sau Viettel hiện nay đang trở nên khá là quen thuộc với người dùng, nhờ vào việc tiết kiệm chi phí hơn so với gói trả trước từ 40% – 50% và thoải mái sử dụng
  • Các dịch vụ mà không sợ hết tiền, hay gián đoạn dịch vụ giữa chừng, hơn nữa bạn còn có thể đăng ký sim trả sau Viettel với nhiều gói cước để lựa chọn.
  • Dễ dàng đáp ứng được nhu cầu sử dụng của mình một cách tốt nhất như đăng ký nhạc chờ viettel, cuộc gọi chờ, data …, với tất cả các thông tin mà trả sau Viettel đã giới thiệu ở trên chắc chắn sẽ giúp bạn dễ dàng lựa chọn một cách tốt nhất.
  • Để đăng ký sim trả sau Viettel bạn có thể liên hệ Hotline 033 9999 368 để được nhân viên tư vấn đầy đủ về gói cước mà bạn sẽ được hưởng cũng như đăng ký cho bạn một cách nhanh chóng

Viettel Đồng Nai

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 1

1 bình luận về “MẬT MÃ LOGOS

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *