TIẾNG VỌNG RỪNG SÂU

5/5 - (3 bình chọn)

TIẾNG VỌNG RỪNG SÂU

Chương 1: Sự Tĩnh Lặng Mang Tên Ám Ảnh

Sương sớm vẫn còn giăng một lớp màng mỏng mờ ảo trên những vòm lá xanh thẫm của cánh rừng già. Đại úy về hưu Trần Hùng Trung ngồi yên trên chiếc ghế bành bằng gỗ đã sờn bóng, để cho ly cà phê đen đặc quánh nguội dần trong tay. Ông không uống. Ông chỉ đang cố hít thở. Hít thở cái mùi của đất ẩm, của lá cây mục và hương hoa dại tinh khiết, một thứ mùi nguyên sơ giúp ông tẩy rửa đi cái mùi khác – thứ mùi của máu khô, của thuốc khử trùng trong nhà xác và mùi tuyệt vọng hôi hám của thành phố.

TiẾng VỌng RỪng SÂu
TiẾng VỌng RỪng SÂu

Ba năm. Ba năm ông trốn chạy về đây, tìm kiếm một sự tĩnh lặng mà ông biết mình không bao giờ thực sự có được. Bởi vì mỗi khi nhắm mắt, ông vẫn thấy gương mặt của bé Hạnh, vẫn nghe tiếng còi xe cứu thương réo lên trong vô vọng. Vụ án cuối cùng. Vụ án đã bẻ gãy ông. Ở đây, tiếng chim hót lảnh lót buổi sớm không xoa dịu được ông, nó chỉ khiến sự im lặng trong tâm hồn ông thêm phần vang dội. Ông từng là con săn mồi cừ khôi nhất của thành phố, nhưng giờ ông chỉ muốn làm một hòn đá, vô tri và câm lặng.

Nhưng quá khứ luôn có cách để tìm về.

Tiếng động cơ xe máy gằn lên từ phía con đường mòn như một lưỡi dao cào vào sự tĩnh lặng mong manh mà ông cố công gìn giữ. Ông Trung khẽ nhíu mày, cái nhíu mày của một kẻ bị phá bĩnh. Ông đặt ly cà phê xuống bàn. Ánh mắt, vốn đã cố làm cho đờ đẫn đi trong ba năm qua, bỗng sắc lại như cũ. Bản năng mà ông căm ghét đang trỗi dậy. Ông phân tích trong chưa đầy một giây: chiếc Wave cũ, lốp dính bùn đỏ đặc trưng của khu vực phía Tây, người lái mặc quân phục công an xã bạc màu nhưng dáng ngồi căng thẳng, vội vã. Không phải một chuyến thăm hỏi thông thường.

Chiếc xe dừng lại cách sân nhà ông vài mét. Chàng trai trẻ gần như nhảy khỏi yên xe, bước chân lún sâu xuống nền đất ẩm. Cậu ta đứng nghiêm, giơ tay chào theo điều lệnh một cách hơi máy móc, nhưng đôi mắt thì hoảng hốt, không giấu nổi vẻ non nớt của một người lần đầu đối diện với thứ mà ông đã thấy cả ngàn lần.

“Chào thủ trưởng! Cháu là Hoàng, Thiếu úy, trưởng công an xã ạ!”

Ông Trung chỉ gật đầu, không đứng dậy. “Thủ trưởng” – cái từ nghe sao mà xa xỉ và mỉa mai. “Ở đây chỉ có ông già làm vườn thôi.”

“Có chuyện gì?” – Giọng ông khô khốc, gỉ sét vì quá lâu không dùng để tra hỏi.

Thiếu úy Hoàng hít một hơi sâu, như sắp phải nói ra một mật mã chết chóc. “Thưa thủ trưởng… có án mạng ạ. Một vụ giết người. Ngay trong rừng, cách đây khoảng năm cây số.”

Hai từ “án mạng”. Nó không phải viên sỏi, mà là một tảng đá ném thẳng vào mặt hồ tâm trí ông, khuấy lên cả bùn lầy ký ức. Mùi máu. Tiếng khóc. Bé Hạnh.

“Việc của xã, của huyện. Tìm tôi làm gì?” Ông gằn giọng, sự khó chịu không hề che giấu. Ông đã chạy trốn khỏi nó, tại sao nó cứ tìm đến ông?

“Dạ… thưa thủ trưởng, tình hình rất phức tạp ạ,” Hoàng nói gấp, giọng run lên vì căng thẳng và có lẽ cả sự kính nể. “Nạn nhân là Tiến sĩ Lê Minh Khoa, một nhà khoa học từ trên viện trung ương về đây nghiên cứu. Hiện trường… hiện trường rất kỳ lạ. Cháu… cháu thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Nghe danh thủ trưởng đã lâu, cháu mạn phép… coi như giúp thằng cháu này một lần.”

Ánh mắt khẩn khoản của chàng trai trẻ xoáy vào ông. Nhưng không phải nó làm ông dao động. Mà là hai từ “kỳ lạ”. Sự tò mò của một kẻ đi săn, thứ bản năng đã ăn vào máu thịt, đang cựa quậy, gầm gừ đòi thoát ra khỏi chiếc lồng tâm trí mà ông đã khóa chặt. Ông ghét nó, nhưng ông không thể giết chết nó.

Ông nhìn vào màu xanh thăm thẳm của khu rừng. Hôm nay, nó không còn là nơi ẩn náu bình yên nữa. Nó đã trở thành một sân khấu. Một sân khấu cho một vở kịch mà ông đã thuộc lòng kịch bản.

“Nạn nhân chết như thế nào?” – Cuối cùng, ông cũng lên tiếng, và ông biết, mình lại thua rồi. Thua chính bản thân mình.

Hoàng như trút được gánh nặng khổng lồ. Cậu vội vàng báo cáo: “Dạ, theo người báo tin thì nạn nhân nằm ngay gốc một cây cổ thụ lớn. Xung quanh… xung quanh có rất nhiều hoa lan rừng được xếp thành một vòng tròn hoàn hảo, thưa thủ trưởng. Rất lạ.”

Vòng tròn hoa lan.

Chi tiết đó, giống như một nốt nhạc lạc điệu trong một bản giao hưởng quen thuộc, đã thực sự đánh thức con quái vật bên trong ông. Ông Trung đứng dậy. Sự tĩnh lặng đã vỡ tan thành từng mảnh. Ông với lấy chiếc áo khoác kaki treo trên vách, ánh mắt không còn vẻ uể oải, mà sâu thẳm như chính cánh rừng trước mặt.

“Dẫn đường đi.”

Chiếc xe Wave lại một lần nữa gằn lên, lao vào con đường mòn ẩm ướt, dẫn sâu vào trái tim của khu rừng. Bỏ lại sau lưng căn nhà gỗ, ly cà phê đen đã nguội ngắt và một sự bình yên giả tạo vừa bị lột trần.

Chương 2: Hiện Trường Dưới Tán Cây Cổ Thụ

Con đường mòn càng vào sâu càng trở nên khó đi. Rễ cây trồi lên khỏi mặt đất như những con trăn khổng lồ, ẩm ướt và trơn trượt. Không khí đặc quánh lại, ánh nắng bị những tầng lá dày đặc chặn gần hết, chỉ còn lọt xuống được vài vệt sáng mỏng manh, nhảy múa trên thảm lá mục như những linh hồn hiếu kỳ. Ông Trung ngồi sau xe Hoàng, im lặng quan sát. Cánh rừng ông vẫn đi dạo hàng ngày giờ đây mang một sắc thái khác, có gì đó nặng nề, ngột ngạt. Cái chết luôn có một sức nặng vô hình như vậy. Nó thay đổi cả không gian xung quanh nó.

Sau gần nửa giờ đồng hồ luồn lách, Hoàng cho xe dừng lại ở một bãi đất trống nhỏ. Đã có vài người công an xã và dân quân đứng ở đó, vẻ mặt ai cũng căng thẳng, thì thầm bàn tán. Một sợi dây mỏng màu vàng được căng ra, phong tỏa một khu vực rộng lớn xung quanh một cây cổ thụ sừng sững.

Đó là một cây Kơ-nia, ông Trung nhận ra ngay. Thân cây phải đến ba, bốn người ôm không xuể, vỏ cây xù xì, bám đầy địa y và những dây leo chằng chịt như mạch máu của một gã khổng lồ. Tán lá của nó xòe rộng như một chiếc ô vĩ đại, che rợp cả một khoảng đất, tạo ra một vùng bóng tối vĩnh cửu. Dưới gốc cây đó, chính là hiện trường.

Ông Trung không vội vã bước vào. Ông đứng bên ngoài sợi dây phong tỏa, đôi mắt nheo lại, quan sát tổng thể. Thói quen của một điều tra viên lão luyện. Phải nhìn cả khu rừng trước khi săm soi một cái cây. Hiện trường sạch sẽ một cách đáng ngờ. Không có dấu hiệu vật lộn, không có vết máu vương vãi, thảm lá khô gần như không bị xáo trộn, ngoại trừ lối đi của những người đầu tiên tiếp cận. Hung thủ giống như một bóng ma, đến và đi mà không để lại dấu chân.

“Thủ trưởng, mời vào trong,” Hoàng rụt rè lên tiếng, tay vén sợi dây lên.

Ông Trung gật đầu, cúi người chui qua. Ông ra hiệu cho Hoàng giữ khoảng cách. Mùi hương nồng nàn của hoa lan sộc thẳng vào mũi ông. Một mùi hương ngọt ngào, quyến rũ, nhưng trong hoàn cảnh này lại trở nên ma mị đến rợn người.

Nạn nhân, Tiến sĩ Lê Minh Khoa, nằm ngửa, đầu gối lên một phiến rễ cây to, trông như đang nằm ngủ giữa thiên nhiên. Ông ta mặc một bộ đồ đi rừng màu rêu, gọn gàng. Gương mặt ở tuổi bốn mươi vẫn còn giữ được nét trí thức, đôi mắt nhắm nghiền, khóe miệng hơi cong lên như một nụ cười thanh thản. Nếu không phải vì làn da đã tái đi và lồng ngực không còn phập phồng, người ta sẽ nghĩ ông chỉ đang chợp mắt một lát sau chuyến đi mệt mỏi.

Và rồi, ông Trung nhìn thấy nó. Cái vòng tròn.

Xung quanh thi thể, những nhành lan Hài Vệ Nữ với màu sắc rực rỡ được xếp thành một vòng tròn hoàn hảo, đường kính chừng hai mét. Từng bông hoa được cắm ngay ngắn xuống lớp đất ẩm, tươi tắn như vừa mới được hái. Chúng tạo thành một đường viền đầy nghệ thuật, biến cái chết bi thảm thành một khung cảnh sắp đặt kỳ lạ. Đây không phải là hành động của một kẻ giết người vội vã. Đây là một nghi lễ. Một thông điệp.

Gần đó, một người đàn ông lớn tuổi với bộ quần áo kiểm lâm đã sờn vai, gương mặt sạm đen và đầy nếp nhăn, đang đứng lặng lẽ. Thấy ông Trung nhìn mình, người đàn ông tiến lại.

“Chào anh Trung. Không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh này.”

“Chào ông Ba Đức,” ông Trung gật đầu. Đây là ông kiểm lâm trưởng mà ông đã vài lần nói chuyện, một người sống cả đời với rừng. “Ông biết người này?”

Ông Ba Đức thở dài, nhìn vào thi thể với ánh mắt phức tạp, vừa thương xót vừa có chút gì đó trách móc. “Biết chứ. Cậu Khoa. Một nhà khoa học có tâm, nhưng cũng cố chấp lắm. Mấy tháng nay cậu ấy cứ lủi thủi một mình trong rừng. Nghe nói là nghiên cứu lan quý. Tôi đã dặn cậu ấy rồi, rừng này thiêng lắm, nó không thích bị người ngoài quấy rầy đâu. Rừng sẽ trừng phạt những kẻ tham lam.”

Câu nói của ông Ba Đức khiến ông Trung khẽ nhíu mày. Ngay lúc đó, có tiếng khóc nấc lên từ phía ngoài. Một cô gái trẻ, chắc trạc hai mươi tám, ba mươi, đang được một nữ dân quân dìu tới. Gương mặt cô gái xinh xắn nhưng giờ đây tái nhợt, đầm đìa nước mắt. Cô cố gắng lao vào bên trong nhưng bị giữ lại.

“Thầy ơi! Thầy ơi!”

“Đó là ai?” ông Trung hỏi Hoàng.

“Dạ, là An, trợ lý của Tiến sĩ Khoa. Cô ấy ở trong lán trại nghiên cứu của họ, cách đây không xa.”

Ông Trung quan sát cô gái. Cô khóc lóc thảm thiết, một phản ứng bình thường. Nhưng trong một thoáng, khi ánh mắt cô ta lướt qua vòng tròn hoa lan, ông Trung thấy sự đau khổ trong mắt cô được thay thế bằng một nỗi kinh hoàng và sững sờ tột độ. Đó không phải là nỗi sợ cái chết, mà là nỗi sợ của một người nhận ra một dấu hiệu quen thuộc, một dấu hiệu mang điềm gở. Cô ta biết ý nghĩa của những bông hoa này.

“Đưa cô ta ra khỏi đây,” ông Trung ra lệnh. “Tôi cần hiện trường yên tĩnh tuyệt đối.”

Ông quỳ xuống, đeo găng tay vào và bắt đầu kiểm tra kỹ hơn. Ông nhẹ nhàng lật cổ áo nạn nhân. Không có dấu vết siết cổ. Ông xem xét các ngón tay. Móng tay sạch sẽ, không có dấu vết của da hay máu của kẻ tấn công. Ông đưa mắt nhìn kỹ gương mặt người chết. Làn da vẫn mịn màng, không có vết bầm tím. Chỉ có một nốt đỏ rất nhỏ, gần như không thể nhận ra, ở ngay dưới dái tai. Trông giống như một vết côn trùng cắn, hoặc… một vết kim châm.

Ông Trung đứng dậy, tháo găng tay. Ông đã thấy đủ. Đây không phải một vụ giết người thông thường. Hung thủ không dùng bạo lực. Hắn đã lấy đi mạng sống của Tiến sĩ Khoa một cách nhẹ nhàng, gần như là… trân trọng. Và hắn đã để lại một chữ ký không thể nào phớt lờ.

Vòng tròn hoa lan. Nó không chỉ là một sự sắp đặt. Nó là chìa khóa.

Chương 3: Những Mảnh Ghép Đầu Tiên

Trụ sở ủy ban xã, một dãy nhà cấp bốn lợp mái tôn đơn sơ, tạm thời được trưng dụng làm trung tâm chỉ huy. Thi thể của Tiến sĩ Khoa đã được đưa về, đặt trong một căn phòng trống, chờ đội pháp y từ tỉnh xuống. Một bác sĩ già của trạm y tế xã, ông Tám, được mời đến để thực hiện những kiểm tra sơ bộ. Không khí trong phòng đặc quánh mùi ẩm mốc và mùi tử khí đang bắt đầu lan tỏa.

“Sao rồi, ông Tám?” ông Trung hỏi, giọng đều đều.

Ông Tám lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, lắc đầu. “Khó nói lắm, anh Trung à. Toàn thân không có một vết thương nào đáng kể. Không có dấu hiệu bị đánh đập, bóp cổ hay ngạt thở. Tôi không tìm thấy gì bất thường cả.”

“Thời gian tử vong?”

“Dựa vào độ co cứng của tử thi và nhiệt độ cơ thể, tôi đoán là khoảng từ 9 đến 11 giờ tối hôm qua.”

Ông Trung gật đầu. “Xem lại vết châm nhỏ dưới dái tai của nạn nhân đi.”

Ông Tám đeo kính lão, cúi sát xuống. Một lúc sau, ông ngẩng lên, vẻ mặt ngạc nhiên. “Đúng là có một nốt đỏ rất nhỏ, như bị kim châm. Nhưng xung quanh không sưng tấy, không có phản ứng gì lạ.”

“Có thể là bị tiêm thuốc độc không?” Hoàng sốt sắng hỏi.

“Cũng có thể,” ông Tám đáp. “Nhưng là loại độc gì thì tôi chịu. Phải chờ pháp y tỉnh về xét nghiệm độc chất mới biết được. Độc của rắn rết trong rừng thường gây sưng phù, hoại tử tại chỗ. Cái này thì không.”

Mọi thứ lại đi vào ngõ cụt. Một cái chết không dấu vết.

Ông Trung rời khỏi căn phòng, ra ngoài sân châm một điếu thuốc. Ông cần sắp xếp lại những mảnh ghép rời rạc trong đầu. Một nhà khoa học bị giết một cách lặng lẽ. Một hiện trường được sắp đặt như một bàn thờ. Một vết kim châm bí ẩn. Phản ứng kinh hãi của cô trợ lý. Lời nói đầy ẩn ý của ông Ba Đức.

Hoàng bước ra theo ông, đưa cho ông một tập hồ sơ mỏng. “Đây là lời khai ban đầu của hai người dân phát hiện ra thi thể và của cô trợ lý An ạ.”

Ông Trung giở ra xem. Hai người dân khai không có gì đặc biệt. Ông chuyển sang bản tường trình của An. Cô viết rằng tối qua thầy cô vẫn làm việc bình thường. Khoảng tám giờ tối, Tiến sĩ Khoa nói cần vào rừng một lát để kiểm tra mấy bẫy ảnh chụp động vật ban đêm và tìm thêm mẫu vật. Ông đi một mình và dặn cô cứ ngủ trước. Sáng nay không thấy thầy về, cô lo lắng đi tìm thì gặp công an trên đường vào.

Lời khai có vẻ hợp lý. Nhưng ông Trung cảm thấy có gì đó không ổn. “Kiểm tra bẫy ảnh” nghe như một cái cớ quá mỏng manh cho việc một nhà khoa học dày dạn kinh nghiệm lại một mình đi vào rừng sâu lúc tối mịt.

“Cô An đang ở đâu?” ông Trung hỏi.

“Dạ, cô ấy đang ở phòng bên cạnh, tinh thần đã ổn định hơn một chút.”

“Tôi muốn nói chuyện với cô ta.”

An ngồi trên chiếc ghế gỗ, đôi mắt đỏ hoe sưng húp. Trông cô không còn vẻ hoảng loạn như ở hiện trường, thay vào đó là sự mệt mỏi và một nỗi buồn sâu sắc.

Ông Trung ngồi xuống đối diện, Hoàng ngồi bên cạnh ghi chép.

“Cô An, tôi là Trung,” ông giới thiệu một cách nhẹ nhàng. “Tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra với thầy của cô. Tôi cần cô giúp chúng tôi làm rõ một vài điều.”

An gật đầu, không nói gì.

“Tối qua, Tiến sĩ Khoa có biểu hiện gì lạ không? Có mâu thuẫn với ai trong vùng không?”

“Dạ không. Thầy rất hiền, chỉ biết đến công việc thôi. À… chỉ có một lần…” An ngập ngừng. “Thầy có to tiếng với một người đàn ông tên Hào. Thầy bắt gặp ông ta đang vận chuyển gỗ trong rừng.”

Hào “Sói”, cái tên này ông Trung đã từng nghe qua. Một tay lâm tặc có số má. Đây là một hướng điều tra tiềm năng.

Ông Trung nhìn thẳng vào mắt An. “Cô An, khi ở hiện trường, cô đã rất sốc khi nhìn thấy vòng tròn hoa lan. Tại sao vậy? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Câu hỏi của ông dường như chạm đúng vào nỗi sợ của An. Cô giật mình, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. “Cháu… cháu không biết. Cháu chỉ thấy sợ thôi. Nó… nó không bình thường.”

“Không bình thường như thế nào?” Ông Trung ép hỏi, giọng ông vẫn đều nhưng áp lực tăng lên rõ rệt.

“Cháu… cháu không biết giải thích sao nữa. Chỉ là… trong những câu chuyện cổ mà người dân ở đây hay kể, họ nói rằng đó là cách mà… Thần Rừng gọi người về với mình.” Cô nói ra câu cuối cùng với giọng gần như thì thầm, mắt nhìn xuống đất.

Thần Rừng. Một câu trả lời đầy mê tín. Ông Trung biết cô đang nói dối, hoặc ít nhất là đang che giấu sự thật đằng sau một câu chuyện hoang đường. Một nghiên cứu sinh sẽ không dễ dàng tin vào những chuyện như vậy. Phản ứng của cô ở hiện trường là phản ứng của sự nhận biết, không phải của sự mê tín.

“Cảm ơn cô,” ông Trung đứng dậy. “Chúng tôi sẽ còn gặp lại cô sau. Trước mắt cô không được rời khỏi địa phương.”

Khi An vừa bước ra khỏi phòng, ông Trung quay sang Hoàng.

“Cậu cho người theo dõi cô gái này. 24/24. Đừng để cô ta biết.”

“Dạ? Nhưng tại sao ạ?” Hoàng ngạc nhiên. “Cô ấy chỉ là người bị hại thôi mà.”

“Không,” ông Trung nói, ánh mắt nhìn ra khoảng sân nắng. “Cô ta đang giấu chúng ta một điều gì đó rất quan trọng. Và điều đó có thể liên quan trực tiếp đến những bông hoa lan kia. Cô ta không sợ Thần Rừng, cô ta sợ hung thủ.”

Chương 4: Cái Bóng Của Sói

Cái tên Hào “Sói” nhanh chóng trở thành tâm điểm của cuộc điều tra. Qua hồ sơ của công an xã, ông Trung biết Hào không phải là một tay mơ. Hắn tên thật là Trần Mạnh Hào, ba mươi lăm tuổi, tiền án tiền sự đầy mình, chủ yếu về tội khai thác lâm sản trái phép và chống người thi hành công vụ. Biệt danh “Sói” đến từ sự ma mãnh, liều lĩnh và khả năng lẩn trốn trong rừng sâu như một con thú hoang.

“Hắn là nghi phạm số một,” Hoàng khẳng định trong cuộc họp ngắn với đội công an xã. “Có động cơ, có tiền án, lại là kẻ thông thuộc rừng núi. Mâu thuẫn giữa hắn và Tiến sĩ Khoa đã được cô An xác nhận.”

Ông Trung không phản đối, nhưng cũng không hoàn toàn đồng tình. Một kẻ như Hào “Sói” nếu giết người, thường sẽ dùng dao, dùng súng, hoặc ít nhất là một khúc cây. Hành động của hắn sẽ lỗ mãng, tàn bạo, đúng với bản chất của một tên lâm tặc. Còn hiện trường vụ án này lại quá… tinh vi. Quá sạch sẽ. Nhưng dù sao, Hào vẫn là mối liên kết hữu hình duy nhất vào lúc này, là một hướng đi bắt buộc phải theo.

“Lệnh truy nã đã phát đi chưa?” ông Trung hỏi.

“Dạ rồi ạ. Anh em đang rải quân chốt chặn các ngả đường mòn, đồng thời vận động người dân cung cấp thông tin,” Hoàng báo cáo.

Cuộc vây bắt bắt đầu. Rừng già bỗng trở nên xao động. Tiếng chó nghiệp vụ sủa vang, tiếng bước chân rầm rập của công an, dân quân quần thảo khắp các sườn đồi, khe suối. Nhưng Hào “Sói” đúng như biệt danh của hắn. Hắn biến mất không một dấu vết. Hắn sinh ra từ rừng và am hiểu nó còn hơn cả những kiểm lâm viên lâu năm nhất.

Ông Trung không tham gia vào cuộc truy đuổi ồn ào. Ông có cách tiếp cận của riêng mình. Ông nhờ Hoàng chở đến lán trại nơi Hào thường tụ tập đám đàn em. Đó là một căn chòi lụp xụp nằm sâu trong một hẻm núi, bốn bề um tùm cây cối che khuất. Khi họ đến nơi, nơi đó đã vườn không nhà trống. Đám đàn em của Hào đã chạy tán loạn.

Bên trong, mùi rượu và thuốc lá rẻ tiền quyện vào nhau đặc quánh. Vài bộ quần áo vứt bừa bãi, một bộ bài tú lơ khơ vương vãi trên chiếc chõng tre. Ông Trung lặng lẽ quan sát. Ánh mắt ông dừng lại ở một góc chòi, nơi có một con dao đi rừng cắm phập vào cột gỗ. Lưỡi dao sắc lẹm, sáng bóng. Không phải loại vũ khí của kẻ giết người rồi vứt bỏ.

“Thủ trưởng tìm gì ạ?” Hoàng tò mò hỏi khi thấy ông Trung cứ nhìn chằm chằm vào con dao.

“Tôi tìm thứ mà một kẻ như Hào ‘Sói’ sẽ không có,” ông Trung lẩm bẩm. “Sự tinh tế. Sự kiên nhẫn.”

Ông không tin Hào là hung thủ. Một kẻ như hắn sẽ không đủ kiên nhẫn để sắp đặt một vòng tròn hoa lan. Động cơ của hắn nếu có, là bịt miệng Tiến sĩ Khoa. Nhưng cách làm lại hoàn toàn mâu thuẫn với bản chất của hắn. Hào “Sói” giống một con tốt thí hơn là kẻ chủ mưu. Cuộc truy bắt rầm rộ này có lẽ chỉ là một màn kịch được dựng lên để đánh lạc hướng họ khỏi hung thủ thực sự.

Chiều muộn, khi cuộc truy bắt vẫn chưa có kết quả, ông Trung quyết định quay lại hiện trường một lần nữa, một mình. Ông muốn cảm nhận lại không khí ở đó, khi không còn sự ồn ào của đám đông.

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả cánh rừng. Nơi gốc cây Kơ-nia, thi thể đã được mang đi, vòng tròn hoa lan cũng đã được thu dọn để phục vụ điều tra, chỉ còn lại dấu vết mờ mờ trên nền đất ẩm. Sự im lặng bao trùm, nặng nề và ma quái. Ông Trung đứng đó, để các giác quan của mình hoạt động hết công suất. Ông nghe thấy tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng một cành cây khô gãy đâu đó xa xa. Ông ngửi thấy mùi đất, mùi cây cỏ, và dường như vẫn còn phảng phất đâu đây hương lan nồng nàn.

Ông tin rằng khu rừng này đã chứng kiến tất cả. Và nó đang cố gắng nói với ông điều gì đó qua những lời thì thầm không âm thanh của nó.

Chương 5: Nhật Ký Mật Mã

Trong khi cuộc truy lùng Hào “Sói” vẫn đang diễn ra trong vô vọng, ông Trung đề nghị khám xét kỹ lưỡng lán trại nghiên cứu của Tiến sĩ Khoa. Ông có cảm giác manh mối thực sự không nằm ở những lối mòn mà Hào “Sói” lẩn trốn, mà nằm trong chính công việc của nạn nhân.

Lán trại được dựng khá kiên cố bằng gỗ và tôn, nằm trên một gò đất cao gần một con suối nhỏ. Bên ngoài là giàn phơi mẫu vật, bên trong được chia làm hai gian. Một gian là nơi nghỉ ngơi với hai chiếc giường xếp, gian còn lại là phòng làm việc.

TiẾng VỌng RỪng SÂu
TiẾng VỌng RỪng SÂu

So với sự bừa bộn ở chòi của Hào “Sói”, nơi này ngăn nắp đến kinh ngạc. Sách vở về thực vật học xếp ngay ngắn trên kệ, các dụng cụ nghiên cứu như kính hiển vi, ống nghiệm được lau chùi sạch sẽ. Trên bàn, một chiếc laptop vẫn còn mở. Hoàng cho người kiểm tra nhưng nó đã được cài mật khẩu rất phức tạp.

Ông Trung không chú ý đến chiếc laptop. Mật khẩu phức tạp chứng tỏ có điều cần che giấu. Ông lướt mắt qua các giá sách. Toàn bộ là sách khoa học chuyên ngành. Nhưng rồi, kẹp giữa hai cuốn sách dày cộp về hệ thực vật Việt Nam, ông tìm thấy một cuốn sổ tay nhỏ, bìa da màu nâu sẫm, cũ kỹ. Nó không giống một cuốn sổ ghi chép khoa học thông thường.

Ông giở ra. Bên trong không phải là những công thức hay ghi chú về các loài lan. Thay vào đó là những trang giấy chi chít hình vẽ tay. Tiến sĩ Khoa vẽ rất đẹp. Ông phác họa lại những bông hoa lạ mà ông Trung chưa từng thấy, những thân cây với hình thù kỳ dị, và cả những ký hiệu trông như chữ viết cổ. Xen kẽ giữa các hình vẽ là những đoạn ghi chép ngắn, nhưng không phải bằng tiếng Việt hay bất kỳ ngôn ngữ thông dụng nào. Chúng là một dạng mật mã.

“Cái gì đây ạ?” Hoàng tò mò ghé đầu vào xem.

“Nhật ký của nạn nhân,” ông Trung đáp. “Nhưng không phải là nhật ký công việc. Đây là nhật ký của một cuộc săn tìm.”

Họ lật giở từng trang. Có một trang vẽ lại bản đồ của khu rừng, nhưng với những địa danh hoàn toàn xa lạ: “Thác Vọng”, “Đồi Sương Mù”, “Cây Cô Đơn”. Và ở trung tâm của tấm bản đồ, được khoanh tròn bằng mực đỏ, là một khu vực được ghi chú bằng hai chữ: “Vực Hồn Cây”.

Một trang khác vẽ lại rất chi tiết vòng tròn hoa lan y hệt như ở hiện trường. Bên dưới là một dòng mật mã và một con số. Tim ông Trung đập chệch một nhịp. Nạn nhân đã biết trước về nó. Vòng tròn hoa không phải là sự sắp đặt ngẫu hứng của hung thủ. Nó là một quy tắc, một lời cảnh báo, và Tiến sĩ Khoa đã biết về quy tắc đó.

“Chúng ta phải giải mã cuốn sổ này,” Hoàng nói, vẻ mặt đầy quyết tâm.

“Sẽ không dễ đâu,” ông Trung trầm ngâm. “Đây không phải là loại mật mã thông thường. Nó liên quan đến những thứ mà chỉ Tiến sĩ Khoa biết.”

Ánh mắt ông dừng lại ở một trang vẽ hình một bông hoa có năm cánh màu trắng muốt, nhụy vàng rực, tỏa ra những tia sáng như mặt trời. Bên dưới là một dòng chữ Việt duy nhất trong cả cuốn sổ: “Nó có thật. Chìa khóa của sự sống.”

Cùng lúc đó, chiếc bộ đàm của Hoàng kêu rè rè. Một giọng nói gấp gáp vang lên: “Báo cáo đội trưởng! Đã xác định được vị trí của Hào ‘Sói’. Hắn đang di chuyển về phía trạm dược liệu của bà Sương ở bìa rừng!”

Cả ông Trung và Hoàng đều nhìn nhau. Trạm dược liệu của bà Sương? Tại sao một kẻ đang bị truy nã như Hào lại chạy về đó? Sự việc bỗng rẽ sang một hướng hoàn toàn bất ngờ.

Chương 6: Lời Thì Thầm Của Rừng Già

Thông tin Hào “Sói” đang hướng về trạm dược liệu của bà Sương khiến ban chuyên án phải hành động tức thì. Lực lượng được chia làm hai. Một nhóm do Hoàng trực tiếp chỉ huy, tiến hành bao vây khu vực trạm dược liệu. Nhóm còn lại tiếp tục chốt chặn ở các hướng khác, đề phòng Hào chỉ nghi binh.

Ông Trung không đi cùng Hoàng. Cuốn sổ tay mật mã đã mở ra một cánh cửa khác, và ông cần một người có thể giúp ông giải mã những lời thì thầm của rừng già. Trong khi Hoàng chuẩn bị cho cuộc vây bắt, ông Trung lấy điện thoại chụp lại những trang quan trọng nhất trong cuốn nhật ký và tìm đến nhà ông Ba Đức.

Nhà ông Ba Đức cũng là một căn nhà gỗ nhỏ, nằm nép mình dưới chân đồi, xung quanh là một vườn cây thuốc Nam xanh mướt. Ông Ba Đức đang ngồi đan một chiếc gùi tre ngoài hiên, thấy ông Trung đến thì mừng rỡ.

“Anh Trung! Có tin gì mới chưa? Bắt được thằng Sói chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng tôi có thứ này, cần ông giúp,” ông Trung nói, rồi đưa cho ông Ba Đức xem những bức ảnh chụp lại các trang nhật ký.

Ông Ba Đức nheo mắt nhìn vào những hình vẽ. Khi nhìn thấy những ký hiệu lạ, gương mặt ông đanh lại. Nhưng khi ông thấy hình vẽ bông hoa năm cánh màu trắng, đôi mắt ông mở to, lộ rõ vẻ kinh ngạc và một chút sợ hãi. Sự sùng kính và nỗi khiếp sợ trộn lẫn vào nhau.

“Trời đất! Cậu Khoa… cậu ấy đã tìm ra nó sao?” ông Ba Đức buột miệng, giọng gần như thì thầm.

“Tìm ra cái gì, thưa ông?” ông Trung hỏi ngay, không bỏ lỡ khoảnh khắc hé lộ đó.

Ông Ba Đức hít một hơi thật sâu, nhìn ra cánh rừng xa xăm như thể đang nhìn vào một cõi khác. “Đây không phải là chuyện để nói đùa, anh Trung à. Người ngoài nghe sẽ bảo chúng tôi mê tín, nhưng những người sống cả đời với rừng như chúng tôi thì tin là có thật.”

Ông bắt đầu kể. Giọng ông trầm và đều, như tiếng vọng từ ngàn xưa. “Từ đời cha ông tôi đã truyền lại câu chuyện về một loài cây thần trong khu rừng này, gọi là ‘Cây Thuốc Thần’. Người ta đồn rằng hoa của nó có thể chữa được bách bệnh, thậm chí là cải tử hoàn sinh. Bông hoa đó có năm cánh màu trắng như tuyết, nhụy vàng như nắng, và chỉ nở vào những đêm trăng tròn nhất trong năm.”

Ông Trung im lặng lắng nghe. Mô tả của ông Ba Đức trùng khớp hoàn toàn với hình vẽ của Tiến sĩ Khoa.

“Nhưng loài cây đó được một thế lực bảo vệ,” ông Ba Đức kể tiếp, giọng hạ thấp xuống. “Người dân ở đây gọi là ‘Người Giữ Rừng’. Không ai biết họ là ai, trông như thế nào. Họ là những bóng ma lẩn khuất, bảo vệ sự bình yên và những bí mật của rừng xanh. Bất cứ kẻ nào có lòng tham, muốn chiếm đoạt những báu vật của rừng, đều sẽ bị trừng phạt.”

“Trừng phạt như thế nào?”

Ánh mắt ông Ba Đức trở nên xa xăm. “Họ sẽ chết. Một cái chết nhẹ nhàng, không đau đớn. Và hiện trường sẽ được sắp đặt với những vòng hoa lan. Đó là thông điệp của Người Giữ Rừng, rằng kẻ đó đã bị rừng gọi về, trả lại cho đất mẹ.”

Ông Trung rùng mình. Câu chuyện của ông Ba Đức, dù đầy màu sắc huyền bí, lại kết nối tất cả các chi tiết của vụ án một cách logic đến đáng sợ. Vòng tròn hoa lan. Cái chết thanh thản của nạn nhân. Nó không còn là mê tín, nó là một quy luật.

“Vậy những ký hiệu này là gì?” ông Trung chỉ vào các mật mã.

“Đây là những ký hiệu cổ của người dân tộc thiểu số sống ở đây từ hàng trăm năm trước. Họ dùng nó để ghi lại những con đường, những nơi linh thiêng. Mỗi ký hiệu chỉ một con suối, một ngọn đồi, một gốc cây cổ thụ… Đây là một tấm bản đồ. Cậu Khoa không chỉ nghiên cứu khoa học, cậu ấy đang dùng kiến thức của mình để giải mã một con đường huyền thoại.”

Bây giờ thì ông Trung đã hiểu. Tiến sĩ Khoa đã vô tình dấn thân vào một cuộc tìm kiếm nguy hiểm, một nơi mà đức tin và truyền thuyết vẫn còn ngự trị. Ông không đối đầu với một tên lâm tặc, mà là một thế lực bí ẩn hơn nhiều.

“Vực Hồn Cây… ông có biết nó ở đâu không?” ông Trung hỏi câu cuối cùng.

Ông Ba Đức lắc đầu, vẻ mặt đầy lo âu. “Tôi chỉ nghe tên qua lời kể của các cụ. Đó là một thung lũng bị nguyền rủa, nơi Cây Thuốc Thần ngự trị. Chưa một ai vào đó mà có thể trở ra. Anh Trung, tôi khuyên anh, có những bí mật của rừng xanh tốt nhất là nên để nó ngủ yên.”

Lời cảnh báo của ông Ba Đức đầy sức nặng, nhưng nó chỉ càng làm tăng thêm quyết tâm của ông Trung. Vụ án này không còn là về một mạng người, nó còn là về một bí mật bị chôn giấu.

Chương 7: Cuộc Đối Đầu Trong Đêm

Màn đêm buông xuống nhanh chóng. Chiến dịch vây bắt Hào “Sói” tại khu vực trạm dược liệu của bà Sương diễn ra trong im lặng tuyệt đối. Hoàng và các chiến sĩ đã ém mình vào các vị trí xung quanh, kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng hơn mười giờ đêm, một bóng đen lẻn vào từ phía sau trạm. Nhanh như một con sóc, gã di chuyển qua các bụi rậm, hướng về phía cửa sau của căn nhà kho. Qua ống nhòm, Hoàng xác nhận đó chính là Hào “Sói”. Hắn gầy và hốc hác hơn trong ảnh hồ sơ, bộ quần áo rách bươm, ánh mắt láo liên đầy cảnh giác.

Khi Hào vừa cạy được chốt cửa kho, Hoàng phát lệnh. “Hành động!”

Các bóng đen đồng loạt lao ra. Hào “Sói” giật mình, phản ứng cực nhanh. Hắn rút con dao đi rừng giắt bên hông, vung lên một cách điên cuồng, miệng gầm gừ như một con thú bị dồn vào chân tường. Nhưng lực lượng công an quá đông. Chỉ sau vài phút vật lộn, Hào đã bị quật ngã, hai tay bị còng chặt ra sau lưng.

Cuộc hỏi cung diễn ra ngay trong đêm tại trụ sở công an xã. Hào “Sói” bị trói vào ghế, nhưng ánh mắt hắn vẫn long lên đầy thách thức.

“Tao không giết người!” Hắn gào lên, trước cả khi Hoàng kịp đặt câu hỏi. “Tụi bây bay vu khống!”

“Anh có bằng chứng ngoại phạm không?” Hoàng hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh. “Tối hôm xảy ra án mạng, anh đã ở đâu?”

“Tao ở trong rừng, ở đâu nữa! Tao đi làm việc của tao!”

“Làm việc? Ý anh là đi chặt gỗ trộm?”

Hào “Sói” nhếch mép cười. “Tùy tụi bây nghĩ. Nhưng tao không giết lão tiến sĩ đó.”

Ông Trung ngồi trong góc phòng, im lặng quan sát từ đầu đến giờ. Ông nhận thấy dù Hào có vẻ hung hăng, nhưng trong mắt hắn không có sự hoảng loạn của một kẻ giết người đang cố chối tội. Đó là sự tức giận của một kẻ bị oan.

Ông Trung bước tới, đặt một ly nước lên bàn trước mặt Hào. “Uống đi.”

Hào ngạc nhiên nhìn ông, nhưng rồi cũng cúi xuống uống ừng ực.

“Tôi tin anh không giết người,” ông Trung nói chậm rãi. “Một kẻ giết người sẽ không sắp đặt hiện trường như thế. Nhưng anh đã thấy gì đó. Tối hôm đó, anh có gặp Tiến sĩ Khoa không?”

Thái độ bình tĩnh của ông Trung dường như có tác dụng. Hào “Sói” thở dốc, rồi gật đầu. “Có. Tao có thấy lão. Lão đi một mình về hướng cây Kơ-nia.”

“Lúc đó là mấy giờ?”

“Khoảng hơn tám giờ tối. Tao đang đi thì gặp. Lão còn dọa sẽ báo kiểm lâm. Bọn tao có cãi nhau một lúc, rồi lão bỏ đi.”

“Sau đó thì sao?”

Hào ngập ngừng một lúc lâu. “Sau đó… tao thấy có người đi theo lão.”

Cả căn phòng bỗng im phăng phắc. “Ai? Anh có thấy mặt không?” Hoàng vội hỏi.

“Không. Người đó mặc áo mưa trùm kín mít, đi rất nhanh và nhẹ như một con ma. Nhưng không phải là người của tao. Tao chắc chắn.” Hào quả quyết.

“Vậy tại sao anh lại chạy đến trạm dược liệu của bà Sương?” ông Trung hỏi vào điểm mấu chốt.

Hào “Sói” nhìn ông Trung, rồi nhìn Hoàng, vẻ do dự. “Nếu tao nói, tụi bây có giảm tội cho tao không?”

“Cứ nói đi. Nếu thông tin có giá trị, chúng tôi sẽ xem xét,” Hoàng hứa.

Hào nghiến răng. “Bà Sương. Bà ta không chỉ buôn dược liệu đâu. Bà ta còn là đầu nậu tiêu thụ gỗ lậu cho bọn tao. Nhưng dạo gần đây, bà ta có một mối làm ăn lớn hơn. Bà ta trả cho lão tiến sĩ một khoản tiền khổng lồ để lão đi tìm một thứ gì đó trong rừng. Một loại cây thuốc thần gì đó. Tao nghe lỏm được. Tối đó, tao đến tìm bà ta để đòi tiền hàng, nhưng bà ta đuổi tao đi, nói là đang bận việc quan trọng.”

Thông tin của Hào như một quả bom. Nó không chỉ cung cấp một nghi phạm mới mà còn xác nhận rằng Tiến sĩ Khoa không chỉ đơn thuần nghiên cứu khoa học. Ông ta đang thực hiện một giao dịch mờ ám.

Cuộc hỏi cung kết thúc. Hào “Sói” vẫn bị tạm giam, nhưng hướng điều tra đã hoàn toàn thay đổi. Bóng tối của vụ án không nằm ở một tay lâm tặc, mà ở một người đàn bà tưởng chừng như vô hại.

Chương 8: Giao Dịch Dưới Bóng Tối

Bà Sương, chủ trạm thu mua dược liệu, là một người đàn bà ngoài năm mươi, dáng người đậm, gương mặt phúc hậu, lúc nào cũng tươi cười. Trạm dược liệu của bà nằm ngay đầu xã, là nơi người dân địa phương thường mang các loại cây thuốc, nấm, mật ong tìm được trong rừng đến bán. Nhìn bề ngoài, đó là một cơ sở kinh doanh hợp pháp và hiền lành.

Nhưng lời khai của Hào “Sói” đã vẽ nên một bức tranh hoàn toàn khác.

Sáng hôm sau, ông Trung và Hoàng quyết định tiếp cận bà Sương một cách khéo léo. Họ không mặc sắc phục, chỉ đóng vai những người từ thành phố muốn tìm mua một vài loại thảo dược quý.

Bà Sương đón tiếp họ rất niềm nở. “Hai chú tìm mua gì? Cứ nói, ở đây tôi có đủ cả.”

TiẾng VỌng RỪng SÂu
TiẾng VỌng RỪng SÂu

“Chúng cháu nghe nói ở đây có bán lan kim tuyến loại tốt. Không biết có không ạ?” Hoàng hỏi.

“Ối dào, lan kim tuyến thì thiếu gì. Nhưng hàng xịn thì phải dặn trước mới có. Loại đó hiếm lắm, phải người chuyên đi rừng mới tìm được,” bà Sương nói, tay vẫn thoăn thoắt cân một mớ sâm cau cho khách.

Ông Trung đi một vòng quanh cửa hàng, quan sát. Dược liệu được phơi khô, xếp gọn gàng trong các bao tải. Mọi thứ đều có vẻ bình thường. Nhưng ông để ý thấy ở góc trong cùng, có một cánh cửa gỗ dẫn vào nhà kho, được khóa bằng một ổ khóa to và chắc chắn.

“Nghe nói Tiến sĩ Khoa ở trên viện về cũng hay đến đây phải không bác?” ông Trung hỏi bâng quơ.

Nụ cười trên mặt bà Sương hơi cứng lại trong giây lát, nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. “À, có. Cậu Khoa thỉnh thoảng có ghé qua trao đổi một chút về chuyên môn. Cậu ấy giỏi lắm. Thật tội nghiệp.”

“Chắc ông ấy cũng là khách hàng lớn của bác nhỉ?”

“Làm gì có. Cậu ấy là nhà khoa học, mua bán gì đâu. Chỉ hỏi han thôi,” bà Sương xua tay.

Cuộc nói chuyện không mang lại kết quả gì. Bà Sương quá cáo già và kín kẽ.

Ngày hôm sau, với lệnh khám xét trong tay, Hoàng và đội công an ập vào trạm dược liệu. Bà Sương ban đầu còn chối cãi, la làng rằng công an ức hiếp dân lành, nhưng khi cánh cửa kho bị phá ra, bà ta tái mặt. Bên trong, ngoài dược liệu thông thường, còn có rất nhiều gỗ trắc, gỗ sưa được xẻ thành phách, và đặc biệt, có một cuốn sổ ghi chép thu chi riêng giấu dưới đáy một bao tải đựng tam thất.

Ông Trung giở cuốn sổ ra. Trong đó ghi chi tiết các khoản tiền giao dịch gỗ lậu với Hào “Sói” và nhiều đối tượng khác. Nhưng điều khiến ông chú ý nhất là một trang ghi “Chi tạm ứng cho dự án K”. Tổng số tiền lên đến năm trăm triệu đồng, được chia làm nhiều lần. Lần chi gần nhất là vào đúng buổi chiều trước ngày Tiến sĩ Khoa bị giết.

“Dự án K là gì?” Hoàng tra hỏi bà Sương.

Bà ta im lặng, mồ hôi vã ra như tắm.

“Là Khoa, có phải không?” ông Trung nói. “Bà đã đưa tiền cho Tiến sĩ Khoa. Để làm gì?”

Trước những bằng chứng không thể chối cãi, cuối cùng bà Sương cũng gục ngã. “Phải… phải, là tôi đưa tiền cho cậu Khoa,” bà ta lí nhí thừa nhận. “Nhưng… nhưng tôi không giết cậu ấy! Tôi có bằng chứng ngoại phạm, tối đó tôi đi ăn cỗ nhà bà Hai đến khuya mới về, cả làng biết!”

“Vậy số tiền đó để làm gì?”

“Để… để cậu ấy tìm giúp một loại cây thuốc,” bà Sương run rẩy nói. “Một người khách giàu có trên thành phố đặt hàng. Họ là một tập đoàn lớn, người nhà đang bị ung thư giai đoạn cuối. Họ nghe truyền thuyết về một loại cây thần trong rừng này nên treo giá rất cao nếu tìm được. Họ nói hoa của nó có thể chữa được bệnh nan y.”

Bông hoa năm cánh màu trắng. Mọi việc lại quay về điểm xuất phát. Nhưng giờ đây, nó đã khoác lên mình một màu sắc mới: màu của tiền bạc và lòng tham tuyệt vọng.

Chương 9: Lời Nói Dối Của Cô Trợ Lý

Việc bà Sương thừa nhận đã tài trợ cho Tiến sĩ Khoa một khoản tiền lớn để tìm “cây thuốc thần” là một bước ngoặt quan trọng. Nó chứng tỏ vụ án không chỉ đơn thuần là một cuộc thanh toán giữa đám lâm tặc, mà là một âm mưu có tổ chức, liên quan đến những lợi ích kinh tế khổng lồ. Tuy nhiên, bà Sương một mực khẳng định mình chỉ là người trung gian và có bằng chứng ngoại phạm vững chắc.

Ông Trung tin rằng, chìa khóa để giải mã toàn bộ câu chuyện vẫn nằm ở cô trợ lý An. Cô là người gần gũi với nạn nhân nhất, và chắc chắn biết rõ mục đích thực sự của dự án K.

Ông Trung yêu cầu một cuộc gặp riêng với An, không có Hoàng hay bất kỳ công an nào khác. Ông muốn tạo ra một không khí tin tưởng để cô có thể mở lòng. Cuộc gặp diễn ra tại chính lán trại nghiên cứu, nơi vẫn còn phảng phất hình bóng của người thầy đã khuất.

An trông tiều tụy đi nhiều. Vụ án và những cuộc thẩm vấn liên tục đã vắt kiệt sức lực của cô.

“Thầy cháu… thực sự nhận tiền của bà Sương sao chú?” An hỏi, giọng đầy hoài nghi và thất vọng.

“Đúng vậy,” ông Trung trả lời thẳng thắn. “Năm trăm triệu. Một con số không nhỏ. Cô thực sự không biết gì về nó sao?”

An cúi đầu, im lặng. Hai bàn tay cô vò nát gấu áo.

Ông Trung không thúc ép. Ông rót một ly trà, đẩy về phía cô. “Tôi không nghĩ thầy của cô là người ham tiền. Chắc chắn phải có một lý do nào đó. Một lý do mà cô đang cố gắng che giấu, có lẽ là để bảo vệ danh tiếng cho ông ấy, hoặc… để bảo vệ chính mình.” Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng trầm xuống. “Tôi cũng từng có những điều muốn che giấu, những sai lầm trong quá khứ. Nhưng im lặng không làm cho mọi thứ tốt hơn, cô An à. Nó chỉ làm cho sự thật bị chôn vùi và kẻ ác thì nhởn nhơ.”

Câu nói của ông đánh trúng tâm lý của An. Cô ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ. “Chú nói đúng. Thầy cháu không phải người như vậy. Số tiền đó… thầy nói là cần để mua thêm thiết bị, để tài trợ cho chuyến đi thực địa dài ngày.”

“Chuyến đi đến Vực Hồn Cây?” ông Trung hỏi.

An giật nảy mình, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên khuôn mặt. “Sao… sao chú biết?”

“Trong nhật ký của thầy cô có nhắc đến. An, đã đến lúc cô phải nói ra sự thật. Sự im lặng của cô không giúp được gì, thậm chí còn có thể khiến hung thủ thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Cuối cùng, bức tường im lặng của An cũng sụp đổ. Cô bắt đầu kể, giọng đứt quãng vì tiếng nấc.

“Công trình nghiên cứu về lan chỉ là vỏ bọc. Mục tiêu chính của thầy cháu là tìm ra loài cây trong truyền thuyết. Thầy không tin vào chuyện ‘cải tử hoàn sinh’, nhưng thầy tin rằng nhựa của loài cây đó chứa một hoạt chất cực mạnh, có thể là đột phá trong việc điều trị ung thư.”

“Tại sao lại phải bí mật?”

“Vì thầy sợ. Thầy sợ nếu công bố sớm, các tập đoàn dược phẩm lớn sẽ nhảy vào. Họ sẽ biến khu rừng này thành một nơi khai thác tận diệt. Thầy muốn tự mình tìm ra, tự mình nghiên cứu và công bố theo một cách có lợi nhất cho cộng đồng. Thầy là một nhà khoa học chân chính.”

Nước mắt lăn dài trên má cô. “Nhưng… để làm được điều đó, cần rất nhiều tiền. Viện không cấp kinh phí cho một dự án ‘viển vông’ như vậy. Nên thầy đã phải chấp nhận sự tài trợ của bà Sương. Thầy không biết bà ta là người như thế nào. Thầy chỉ nghĩ đó là một cơ hội.”

“Vậy tối hôm đó, thầy cô vào rừng không phải để kiểm tra bẫy ảnh?”

An lắc đầu. “Tối hôm đó… thầy nói đã giải mã được đoạn cuối cùng của tấm bản đồ. Thầy nói đã biết chính xác vị trí của nó. Thầy đi trước để xác nhận. Thầy dặn cháu ở lại, chuẩn bị mọi thứ, sáng hôm sau sẽ cùng đi. Cháu đã ngăn cản, cháu nói rằng như vậy là đi ngược lại với quy tắc của khu rừng. Nhưng thầy không nghe… Thầy nói khoa học không có quy tắc nào ngoài sự thật.”

Lời thú nhận của An đã lấp đầy những khoảng trống cuối cùng. Bức tranh về một nhà khoa học đam mê, lý tưởng nhưng có phần ngây thơ đã hiện ra rõ nét. Ông đã dấn thân vào một thế giới nguy hiểm mà ông không lường hết được, một thế giới mà ở đó, khoa học phải đối đầu với lòng tham và cả những niềm tin cổ xưa.

“Cảm ơn cô, An,” ông Trung nói nhẹ nhàng. “Bây giờ thì chúng tôi đã biết phải tìm hung thủ ở đâu.”

Chương 10: Dấu Vết Bị Xóa Sổ

Ngay sau khi có được lời khai của An, ông Trung và Hoàng lập tức lên kế hoạch cho chuyến đi tới Vực Hồn Cây. Cuốn sổ tay mật mã trở thành vật chứng quan trọng nhất. Nó là tấm bản đồ duy nhất dẫn đến nơi mà Tiến sĩ Khoa đã bỏ mạng để tìm kiếm.

Nhưng kẻ thủ ác dường như luôn đi trước họ một bước.

Khi họ đang bàn bạc kế hoạch tại trụ sở công an xã, một tin khẩn cấp được báo về qua bộ đàm. “Báo cáo! Lán trại nghiên cứu trên đồi đang cháy! Cháy rất lớn!”

Ông Trung và Hoàng chết lặng trong giây lát rồi lao ra xe. Từ xa, họ đã có thể nhìn thấy cột khói đen kịt bốc lên cao ngút giữa nền trời xanh của núi rừng. Mùi khét lẹt của gỗ và nhựa cháy lan trong không khí.

Khi họ đến nơi, ngọn lửa đã bao trùm gần như toàn bộ căn lán. Sức nóng khủng khiếp khiến không ai có thể tiếp cận. Tiếng gỗ nổ lách tách xen lẫn tiếng tôn bị nung nóng cong vênh kêu răng rắc. Đội phòng cháy chữa cháy của xã với vài chiếc bình cứu hỏa thô sơ trở nên bất lực trước biển lửa.

Họ chỉ có thể đứng nhìn công sức của Tiến sĩ Khoa và tất cả những vật chứng quý giá bị ngọn lửa nuốt chửng.

An cũng có mặt ở đó, gương mặt thất thần, hai đầu gối khuỵu xuống đất. Cô khóc không thành tiếng. Đó không chỉ là nơi làm việc, đó còn là ngôi nhà, là nơi chứa đựng tất cả tâm huyết và hoài bão của thầy trò cô.

Mãi đến gần sáng, đám cháy mới được dập tắt hoàn toàn. Căn lán giờ chỉ còn là một đống tro tàn đen nhẻm, đổ nát. Mọi thứ đã bị hủy hoại. Kệ sách, bàn làm việc, các mẫu vật… và quan trọng nhất, cuốn sổ tay bìa da màu nâu, tấm bản đồ dẫn đến Vực Hồn Cây, cũng đã biến thành tro bụi.

“Là đốt phá. Chắc chắn là đốt phá để phi tang dấu vết,” Hoàng nghiến răng nói, tay siết chặt thành nắm đấm. “Hung thủ biết chúng ta đã tìm ra cuốn sổ.”

Ông Trung không nói gì. Ông đi một vòng quanh hiện trường đã nguội lạnh. Ánh mắt ông sắc lạnh, quét qua từng chi tiết. Ông dừng lại ở phía sau căn lán, nơi có một vệt cỏ bị giẫm nát dẫn vào rừng sâu. Kẻ phóng hỏa đã đến và đi từ hướng đó.

Sự tức giận và bất lực bao trùm lên cả đội điều tra. Mọi manh mối vật chất quan trọng nhất đã bị xóa sổ chỉ trong một đêm. Hung thủ đã ra một đòn hiểm ác, đẩy cuộc điều tra trở lại vạch xuất phát. Hắn không chỉ thông minh, tàn nhẫn, mà còn cực kỳ cẩn trọng. Hắn biết chính xác họ đang có gì và cần phải phá hủy thứ gì.

Điều này chứng tỏ một điều: hung thủ không phải là người ngoài. Hắn là một người ở ngay trong xã này, có thể theo dõi mọi động tĩnh của công an. Hắn có thể là bất kỳ ai.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây thủ trưởng?” Hoàng hỏi, giọng đầy chán nản. “Bản đồ mất rồi. Chúng ta không thể đến được Vực Hồn Cây.”

Ông Trung nhìn vào đống tro tàn, rồi lại nhìn về phía cánh rừng thâm u. “Hắn có thể đốt được cuốn sổ,” ông nói, giọng trầm và chắc. “Nhưng hắn không thể đốt được trí nhớ của tôi.”

Chương 11: Giải Mã Từ Truyền Thuyết

Vụ cháy lán trại là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của đội điều tra, nhưng nó không làm ông Trung gục ngã. Ngược lại, hành động liều lĩnh của hung thủ càng khiến ông tin rằng họ đang đi đúng hướng. Vực Hồn Cây chính là tâm điểm của toàn bộ vụ án.

Không còn bản đồ, họ chỉ có thể dựa vào hai thứ: trí nhớ của ông Trung về những ký hiệu trong cuốn nhật ký và kiến thức của ông Ba Đức về những truyền thuyết của khu rừng.

Một cuộc họp đặc biệt diễn ra tại nhà ông Ba Đức. Trên chiếc bàn gỗ cũ, ông Trung cố gắng vẽ lại từ trí nhớ những gì ông đã thấy. Những ký hiệu ngoằn ngoèo, những hình vẽ phác thảo về các địa danh.

“Nó đây,” ông Trung chỉ vào một ký hiệu trông như ba ngọn núi chụm lại. “Tôi nhớ ký hiệu này nằm ở phía bắc của bản đồ.”

Ông Ba Đức nheo mắt nhìn, vẻ mặt đăm chiêu. “Là dãy Hòn Bà. Đúng rồi. Người xưa gọi đó là ‘Cổng Trời’. Muốn vào khu vực lõi của rừng thiêng, phải đi qua đó.”

“Còn ký hiệu này, giống như một con rắn đang uốn mình?”

“Là suối Rắn. Con suối chảy quanh co, luồn lách qua các hẻm núi. Nước ở đó rất xiết và lạnh.”

Cứ như vậy, từng mảnh ghép được ráp lại. Trí nhớ phi thường của một điều tra viên kỳ cựu kết hợp với kho tàng kiến thức sống của một lão kiểm lâm đã dần dần tái hiện lại tấm bản đồ đã mất. Mỗi ký hiệu mà Tiến sĩ Khoa ghi lại đều tương ứng với một địa danh có thật, được gọi bằng những cái tên huyền bí trong truyền thuyết địa phương. Kiến thức của ông Ba Đức về khu rừng này sâu rộng và thân thuộc đến mức đáng kinh ngạc, như thể ông không chỉ đi trong rừng mà là một phần của nó.

Họ làm việc không ngừng nghỉ suốt một ngày một đêm. Cuối cùng, một tấm bản đồ phác thảo mới đã thành hình. Nó không chi tiết bằng bản gốc, nhưng đã đủ để xác định được lộ trình.

“Từ suối Rắn, phải đi ngược lên phía tây, qua một khu đầm lầy gọi là ‘Mắt Rồng’,” ông Ba Đức chỉ vào bản đồ. “Sau đó sẽ đến một cây đa cổ thụ đơn độc trên đỉnh đồi. Người ta gọi đó là ‘Cây Cô Đơn’. Từ đó nhìn xuống, sẽ thấy một thung lũng sâu, quanh năm mây mù bao phủ. Đó chính là Vực Hồn Cây.”

Lộ trình đã rõ ràng. Nhưng ông Ba Đức tỏ ra vô cùng lo lắng, gương mặt hằn lên những nếp nhăn sầu muộn.

“Tôi phải cảnh báo hai người. Con đường đó cực kỳ nguy hiểm, không dành cho người thường. Đầm lầy, thú dữ, chưa kể những lời nguyền của khu rừng. Hơn nữa, hung thủ chắc chắn đã biết các anh sẽ đến đó. Hắn sẽ không ngồi yên chờ đợi đâu. Hắn đã giết người một lần, hắn sẽ không ngần ngại làm lần nữa để bảo vệ bí mật.”

Lời nói của ông Ba Đức khiến Hoàng có chút chùn bước, nhưng ông Trung thì không. “Chính vì hắn biết chúng ta sẽ đến, nên chúng ta càng phải đến,” ông nói. “Đó là nơi duy nhất chúng ta có thể tìm thấy hắn và câu trả lời.”

Kế hoạch được vạch ra. Để tránh đánh động hung thủ, chỉ có ông Trung và Hoàng sẽ đi. Họ sẽ xuất phát vào rạng sáng hôm sau, đi theo một lối mòn khác để tránh bị theo dõi. Ông Ba Đức sẽ ở lại, giữ liên lạc qua bộ đàm và sẵn sàng gọi hỗ trợ khi cần.

Đêm đó, ông Trung lau chùi khẩu súng lục K54 cũ kỹ của mình, thứ vũ khí ông đã không động đến từ ngày về hưu. Ông biết chuyến đi này không chỉ là một cuộc điều tra. Nó sẽ là một cuộc đối đầu sinh tử. Trong thinh không của đêm, ông có thể nghe thấy tiếng vọng của rừng sâu đang réo gọi, như một lời mời gọi, cũng như một lời đe dọa.

Chương 12: Cái Bẫy Trong Vực Sâu

Trời còn chưa sáng hẳn, sương đêm vẫn còn đọng nặng trên lá, ông Trung và Hoàng đã lên đường. Họ không đi bằng xe máy mà luồn rừng đi bộ để giữ bí mật tuyệt đối. Cả hai đều mặc đồ đi rừng gọn nhẹ, mang theo những vật dụng cần thiết: nước uống, lương khô, dao găm, bộ đàm và vũ khí.

Con đường họ đi đúng như lời ông Ba Đức nói, hiểm trở vô cùng. Họ phải băng qua những con suối nước chảy xiết, leo lên những dốc đá trơn trượt và luồn lách qua những bụi cây gai góc. Rừng già càng vào sâu càng trở nên âm u. Tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng vượn hú xa xa, đôi khi lại có những khoảng lặng bất thường, nơi mọi âm thanh đều tắt ngấm, khiến người ta rợn tóc gáy. Im lặng là nguyên tắc tối cao. Họ chỉ trao đổi với nhau bằng ký hiệu.

TiẾng VỌng RỪng SÂu
TiẾng VỌng RỪng SÂu

Sau nhiều giờ di chuyển liên tục, cuối cùng họ cũng đến được cây đa “Cô Đơn”. Nó sừng sững trên đỉnh đồi, bộ rễ khổng lồ cắm sâu vào lòng đất như những chiếc móng vuốt. Từ đây, họ có thể nhìn thấy một thung lũng rộng lớn chìm trong một biển mây trắng xóa, cuồn cuộn như sóng. Vực Hồn Cây.

Khung cảnh đẹp một cách ma mị. Không khí ở đây loãng và lạnh hơn, tĩnh lặng đến mức họ có thể nghe được tiếng tim mình đang đập.

“Chúng ta xuống thôi,” ông Trung ra hiệu.

Con đường xuống thung lũng là một vách đất dốc đứng, họ phải bám vào rễ cây để tụt xuống từ từ. Khi xuyên qua lớp sương mù dày đặc, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt họ.

Vực Hồn Cây là một hệ sinh thái biệt lập. Cây cối ở đây mang những hình thù kỳ lạ, những loài hoa có màu sắc rực rỡ mà họ chưa từng thấy. Không khí ẩm ướt, nồng nàn mùi hương của thảo mộc. Ở chính giữa thung lũng, có một khoảng đất trống. Và ở đó, họ nhìn thấy nó.

Một cái cây không quá cao, nhưng thân cây lại phát ra một thứ ánh sáng màu bạc mờ ảo. Trên cành, lác đác vài bông hoa năm cánh màu trắng muốt, nhụy vàng rực đang khoe sắc. Cây Thuốc Thần. Nó có thật.

Xung quanh gốc cây, có dấu vết của người vừa mới ở đây. Đất bị xới lên, vài dụng cụ làm vườn còn vứt lại. Hung thủ đã đến trước họ.

Hoàng rút súng, cảnh giác quan sát xung quanh. “Hắn đâu rồi?”

Ông Trung không trả lời. Ánh mắt ông quét một lượt khắp thung lũng. Mọi thứ quá yên tĩnh. Yên tĩnh một cách đáng sợ. Bản năng của một người từng vào sinh ra tử mách bảo ông có điều gì đó không ổn. Đây là một cái bẫy.

Rồi ông nhìn thấy. Trên một vách đá cao nhìn xuống gốc cây, có một vật gì đó lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt lọt qua kẽ lá. Giống như một ống kính.

“Nằm xuống!” ông Trung hét lên, đồng thời xô Hoàng ngã dúi dụi xuống một bụi cây rậm rạp.

Cùng lúc đó, một tiếng “đoàng” chát chúa vang vọng khắp thung lũng, phá tan sự tĩnh lặng. Một viên đạn găm vào thân cây ngay chỗ họ vừa đứng, làm vỏ cây tóe ra.

Tiếng súng trường. Một tay bắn tỉa.

Họ đã bị phục kích. Hung thủ không định đối mặt trực tiếp. Hắn muốn kết liễu họ từ xa, trong cái thung lũng biệt lập này, và chôn vùi bí mật của Vực Hồn Cây mãi mãi.

Bị ghim chặt trong bụi cây, không thể ngóc đầu lên, ông Trung và Hoàng nhận ra mình đã rơi vào một cái bẫy hoàn hảo. Lối ra duy nhất đã nằm trong tầm ngắm của kẻ thù.

Chương 13: Lật Mặt

Tiếng đạn rít qua không khí lạnh lẽo của thung lũng khiến tim Hoàng đập thình thịch. Cậu chưa bao giờ trải qua một tình huống nào như thế này. Mọi kỹ năng học được trong trường cảnh sát dường như trở nên vô dụng trước một tay bắn tỉa ẩn mình và một cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.

“Bình tĩnh!” ông Trung ghì chặt vai Hoàng, giọng ông trầm và đanh lại giữa tiếng vang của phát súng. “Đừng ngóc đầu lên. Hắn đang ở trên vách đá phía đông, chỗ có lùm cây rậm nhất.”

Kinh nghiệm trận mạc của ông Trung ngay lập tức phát huy tác dụng. Trong khoảnh khắc viên đạn bay đi, ông đã xác định được vị trí của đối phương dựa vào ánh lửa lóe lên từ nòng súng và hướng đi của viên đạn.

“Chúng ta bị ghim rồi, thủ trưởng,” Hoàng thì thầm, cố gắng nén đi sự hoảng sợ. “Làm sao bây giờ?”

“Hắn chỉ có một mình,” ông Trung phân tích nhanh. “Nếu có đồng bọn, chúng đã siết vòng vây từ nãy. Hắn đang chờ chúng ta mất kiên nhẫn và lộ diện. Chúng ta phải tách ra, tạo gọng kìm.”

Một phát đạn nữa lại nổ. Lần này viên đạn cắm xuống nền đất ẩm, cách đầu Hoàng chỉ vài gang tay, làm đất bùn bắn tung tóe. Tay bắn tỉa đang cố gây áp lực tâm lý.

“Nghe đây,” ông Trung nói, mắt không rời khỏi vách đá. “Tôi sẽ thu hút sự chú ý của hắn. Cậu vòng ra phía sau, men theo các tảng đá bên trái, tìm đường leo lên đó. Cậu có ba phút.”

“Nhưng như vậy quá nguy hiểm cho chú!” Hoàng phản đối.

“Đây là lệnh!” giọng ông Trung không cho phép cãi lại. “Tôi biết mình đang làm gì. Đi đi!”

Không còn cách nào khác, Hoàng siết chặt khẩu súng ngắn, gật đầu dứt khoát. Cậu hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cuộc di chuyển sinh tử.

Ông Trung nhặt một hòn đá, ước lượng rồi ném mạnh về phía một bụi cây cách đó vài mét. Ngay lập tức, một tiếng “đoàng” vang lên, viên đạn găm trúng chỗ hòn đá rơi xuống. Lợi dụng khoảnh khắc tay súng vừa bắn xong và đang nạp đạn, Hoàng lao đi như một con báo, biến mất sau một tảng đá lớn.

Ông Trung tiếp tục chiến thuật của mình. Ông liên tục di chuyển trong tầm che khuất, thỉnh thoảng lại tạo ra tiếng động giả để tay bắn tỉa không thể xác định được vị trí chính xác và phải liên tục bắn, qua đó tiêu hao đạn dược và làm lộ vị trí. Cuộc đấu trí căng thẳng đến nghẹt thở. Mỗi giây trôi qua dài như một thế kỷ.

Trong lúc đó, Hoàng đang nín thở leo lên vách đá. Dù đã được huấn luyện, nhưng việc leo trèo trong im lặng tuyệt đối trên những mỏm đá trơn trượt vẫn là một thử thách khủng khiếp. Cậu chỉ có một cơ hội.

Khi đã lên gần đến đỉnh, Hoàng nghe thấy tiếng súng nổ ngay trên đầu mình. Cậu áp sát người vào vách đá, từ từ hé mắt nhìn qua. Một bóng người mặc bộ đồ rằn ri, đội mũ tai bèo che kín mặt, đang nằm trong một hốc đá, khẩu súng trường gác lên một mỏm đá, nòng súng hướng xuống thung lũng. Hắn đang hoàn toàn tập trung vào việc săn tìm ông Trung.

Đây rồi! Hoàng từ từ nâng súng lên, nhắm thẳng vào bóng người.

“Giơ tay lên! Cảnh sát đây!” cậu hét lớn.

Gã bắn tỉa giật bắn mình, quay ngoắt lại. Trong khoảnh khắc đối mặt, chiếc mũ tai bèo rơi xuống. Cả Hoàng và gã đó đều sững người. Dưới lớp ngụy trang, đó là một gương mặt quen thuộc đến không thể ngờ.

Gương mặt sạm đen, khắc khổ với những nếp nhăn của thời gian và sương gió. Gương mặt mà họ đã tin tưởng, đã tìm đến để nhờ giúp đỡ.

Đó là ông Ba Đức.

“Bác… Bác Ba?” Hoàng lắp bắp, không thể tin vào mắt mình.

Ánh mắt của ông Ba Đức không còn vẻ hiền từ, phúc hậu. Nó lạnh lẽo, xa xăm và chất chứa một nỗi đau không thể tả xiết. Ông không có ý định đầu hàng. Nhanh như chớp, ông ta xoay nòng súng về phía Hoàng.

“Đoàng!”

Tiếng súng nổ lần này không phải từ khẩu súng trường. Từ dưới thung lũng, ông Trung đã có được góc bắn. Viên đạn từ khẩu K54 của ông găm thẳng vào vai của ông Ba Đức, khiến khẩu súng trường trên tay ông ta văng ra.

Ông Ba Đức loạng choạng, ôm lấy bả vai rớm máu, nhưng vẫn đứng vững. Ông nhìn xuống ông Trung, rồi lại nhìn Hoàng. Một nụ cười buồn bã và tuyệt vọng nở trên môi ông. Ông không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ lùi lại một bước.

Và rồi, ông ta gieo mình xuống vực sâu.

“Không!” Hoàng hét lên, cố lao tới nhưng đã quá muộn. Thân hình của người kiểm lâm già chìm vào trong biển sương mù dày đặc của Vực Hồn Cây, để lại một sự im lặng chết chóc và một câu hỏi khổng lồ không lời đáp.

Chương 14: Tiếng Vọng

Lực lượng cứu hộ được huy động ngay sau đó, nhưng việc tìm kiếm trong thung lũng hiểm trở và đầy sương mù là bất khả thi. Ông Ba Đức, người kiểm lâm đã gắn bó cả đời với cánh rừng, đã chọn cách trở về với nó theo một cách bi thảm nhất. Hung thủ đã chết, nhưng vụ án vẫn còn là một ẩn số.

Trở về từ Vực Hồn Cây, ông Trung và Hoàng mang theo một tâm trạng nặng trĩu. Họ đã tìm ra kẻ thủ ác, nhưng lại mất đi một người mà họ từng kính trọng. Căn nhà gỗ của ông Ba Đức được khám xét. Mọi thứ vẫn ngăn nắp, giản dị như thường ngày. Nhưng trong một chiếc hòm gỗ cũ kỹ giấu dưới gầm giường, họ tìm thấy câu trả lời.

Bên trong không phải là vàng bạc hay vũ khí, mà là những kỷ vật. Một tấm ảnh đen trắng đã ố vàng chụp một gia đình ba người. Ông Ba Đức thời trẻ, vợ ông và một cậu con trai kháu khỉnh. Bên cạnh tấm ảnh là một tập bệnh án cũ, mang tên cậu con trai đó. Cậu bé đã chết vì một căn bệnh ung thư máu quái ác khi mới lên mười.

Và có một cuốn nhật ký. Không phải mật mã, mà được viết bằng những nét chữ run rẩy, kể lại một bi kịch đã bị chôn vùi.

Gia đình ông Ba Đức, từ nhiều đời, chính là “Người Giữ Rừng” trong truyền thuyết. Họ không phải là những bóng ma, mà là một dòng họ có nhiệm vụ trông coi và bảo vệ bí mật về Cây Thuốc Thần, chỉ sử dụng nó để cứu người trong những trường hợp khẩn cấp nhất, theo những quy tắc nghiêm ngặt của tổ tiên.

Nhưng bi kịch xảy ra khi con trai ông phát bệnh. Trong cơn tuyệt vọng, ông đã phá vỡ lời thề, lén lấy nhựa cây thần về cho con uống. Nhưng đã quá muộn. Cậu bé không qua khỏi. Tệ hơn nữa, vợ ông, vì quá đau buồn và tự dằn vặt vì đã đồng ý cho chồng làm trái lời thề của tổ tiên, đã trầm cảm rồi tự vẫn.

Chỉ trong một thời gian ngắn, ông Ba Đức mất tất cả. Ông coi đó là sự trừng phạt của rừng xanh. Từ đó, ông trở nên lầm lũi, khắc khổ và thề sẽ bảo vệ Vực Hồn Cây bằng mọi giá, không cho phép bất kỳ ai phạm phải sai lầm của ông, không cho bất kỳ ai có lòng tham chạm đến nơi linh thiêng ấy nữa.

Khi Tiến sĩ Khoa xuất hiện, với sự thông minh và phương pháp khoa học của mình, đã dần giải mã được tấm bản đồ, ông Ba Đức đã nhiều lần cảnh báo xa gần. Ông thấy trong Tiến sĩ Khoa hình ảnh của chính mình năm xưa – một người có mục đích tốt nhưng lại đang tiến quá gần đến một ranh giới nguy hiểm. Ông sợ lịch sử sẽ lặp lại, sợ rằng bí mật một khi bị phơi bày ra ánh sáng của khoa học, sẽ bị lòng tham của con người bên ngoài xâu xé, tàn phá.

Tối hôm đó, ông đã đi theo Tiến sĩ Khoa đến gốc cây Kơ-nia. Ông không định giết người. Ông chỉ muốn thuyết phục, muốn ngăn cản. Nhưng Tiến sĩ Khoa, với niềm tin sắt đá của một nhà khoa học, đã từ chối. Trong cơn quẫn trí và bị ám ảnh bởi bi kịch quá khứ, ông Ba Đức đã ra tay.

Vết kim châm dưới tai nạn nhân chính là một chiếc gai tẩm độc của một loài cây chỉ có trong Vực Hồn Cây. Một loại độc tố thần kinh cực mạnh, gây tử vong gần như ngay lập tức nhưng không để lại nhiều dấu vết. Vòng tròn hoa lan chính là một nghi thức an táng của “Người Giữ Rừng”, để “trả người về lại cho Mẹ Rừng”.

Chính ông đã đốt lán trại để phi tang cuốn nhật ký. Chính ông đã cố vấn cho cuộc điều tra đi vào những hướng khác. Và cuối cùng, chính ông đã giăng bẫy ở Vực Hồn Cây để chôn vùi bí mật mãi mãi. Ông không phải là một con quỷ assoát máu. Ông là một người cha đau khổ, một người chồng tuyệt vọng, một người bảo vệ bị đẩy đến bước đường cùng.

Bí mật về Cây Thuốc Thần cũng được làm sáng tỏ. Nó không phải là “kỳ dược” chữa bách bệnh. Các nghiên cứu sau này (dựa trên những ghi chép còn sót lại của Tiến sĩ Khoa) cho thấy hoạt chất trong cây có khả năng ức chế sự phát triển của tế bào ung thư, nhưng đồng thời cũng chứa độc tố cực mạnh. Nó là một con dao hai lưỡi. Giá trị lớn nhất của nó, như Tiến sĩ Khoa đã nhận ra, không phải là để chữa bệnh cho một vài cá nhân, mà là để nghiên cứu, để mở ra một hướng đi mới cho y học. Còn “kho báu” mà người đời đồn đại, chính là sự tồn tại nguyên vẹn của cả một hệ sinh thái độc nhất vô nhị trong Vực Hồn Cây.

Chương 15: Trả Lại Sự Bình Yên

Vụ án khép lại. Hồ sơ được đóng với kết luận hung thủ là ông Ba Đức, đã tự sát. Những chi tiết ly kỳ về “Người Giữ Rừng” hay “Cây Thuốc Thần” được giản lược hóa thành “mâu thuẫn cá nhân do tranh chấp trong việc khai thác lâm sản quý hiếm”. Chính quyền, sau báo cáo của ông Trung, đã quyết định phong tỏa vĩnh viễn khu vực Vực Hồn Cây, biến nó thành một khu bảo tồn đặc biệt nghiêm ngặt, cấm mọi sự xâm nhập. Sự thật được giữ kín để bảo vệ khu rừng khỏi lòng tham của con người.

Bà Sương và Hào “Sói” bị truy tố về các tội danh liên quan đến buôn lậu và khai thác gỗ trái phép, nhận những bản án thích đáng. Vòng xoáy của lòng tham và tội ác cuối cùng cũng phải trả giá trước pháp luật.

An không quay về thành phố. Cô xin ở lại, tiếp nhận trạm kiểm lâm của xã. Cô quyết định dùng kiến thức của mình, theo một cách khác, để tiếp nối di sản của người thầy. Không phải để tìm kiếm một phương thuốc thần kỳ, mà là để bảo vệ sự đa dạng sinh học của cả khu rừng, bảo vệ những bí mật mà nó đang ôm giữ.

Thiếu úy Hoàng, sau vụ án, đã trưởng thành vượt bậc. Cậu không còn là chàng trai trẻ non nớt ngày nào. Cậu đã đối mặt với cái chết, với những mặt tối phức tạp nhất của bản chất con người. Cậu học được từ ông Trung sự bình tĩnh, khả năng phân tích sắc sảo, và quan trọng hơn cả, là sự thấu cảm. Cậu hiểu rằng công lý đôi khi không chỉ nằm trên những trang giấy của bộ luật.

Và ông Trung, ông lại trở về với căn nhà gỗ bên bờ suối Nậm Pạ. Mọi thứ vẫn như xưa. Tiếng chim vẫn hót, tiếng suối vẫn chảy. Nhưng sự bình yên trong lòng ông giờ đây đã khác. Ông không còn trốn chạy quá khứ. Vụ án đã buộc ông phải đối mặt với những gì ông giỏi nhất, và cũng là những gì làm ông đau khổ nhất. Nó như một liều thuốc đắng, chữa lành vết thương lòng tưởng đã mưng mủ mãi mãi.

Ông ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc, tay cầm ly cà phê đen nóng hổi. Ông nhìn vào cánh rừng sâu thẳm trước mặt. Nó không còn là một nơi chốn bình yên đơn thuần nữa. Nó là một sinh thể khổng lồ, có linh hồn, có những quy luật riêng, ẩn chứa cả sự sống và cái chết, cả lòng vị tha và sự trừng phạt. Ông nhớ đến bi kịch của ông Ba Đức, nhớ đến lý tưởng của Tiến sĩ Khoa, và nhớ đến gương mặt bé Hạnh. Tất cả đều là những tiếng vọng, không phải từ rừng sâu, mà từ chính cõi người.

Ông đã không tìm thấy sự tĩnh lặng tuyệt đối. Thay vào đó, ông đã tìm thấy sự hòa giải. Hòa giải với quá khứ của chính mình, và hòa giải với những tiếng vọng không ngừng của rừng sâu. Và đối với một người lính già như ông, có lẽ, đó mới chính là sự bình yên thật sự.

Một số gói cước trả sau mới hấp dẫn năm 2025

Cách huỷ gói trả sau Viettel mới nhất 2025

Nội Dung Khác

VI/ Lời kết

  • Gói cước trả sau Viettel hiện nay đang trở nên khá là quen thuộc với người dùng, nhờ vào việc tiết kiệm chi phí hơn so với gói trả trước từ 40% – 50% và thoải mái sử dụng
  • Các dịch vụ mà không sợ hết tiền, hay gián đoạn dịch vụ giữa chừng, hơn nữa bạn còn có thể đăng ký sim trả sau Viettel với nhiều gói cước để lựa chọn.
  • Dễ dàng đáp ứng được nhu cầu sử dụng của mình một cách tốt nhất như đăng ký nhạc chờ viettel, cuộc gọi chờ, data …, với tất cả các thông tin mà trả sau Viettel đã giới thiệu ở trên chắc chắn sẽ giúp bạn dễ dàng lựa chọn một cách tốt nhất.
  • Để đăng ký sim trả sau Viettel bạn có thể liên hệ Hotline 033 9999 368 để được nhân viên tư vấn đầy đủ về gói cước mà bạn sẽ được hưởng cũng như đăng ký cho bạn một cách nhanh chóng

Viettel Đồng Nai

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 1

1 bình luận về “TIẾNG VỌNG RỪNG SÂU

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *