Vụ Án Cây Sáo Bí Ẩn

5/5 - (1 bình chọn)

Vụ Án Cây Sáo Bí Ẩn: Sáu Chương Máu và Nước Mắt

Chương 1: Tiếng Sáo Vô Hình và Cái Chết của Người Sưu Tầm

Thành phố Sương Mù, với những con hẻm nhỏ uốn lượn như một mê cung và những tòa nhà chọc trời cô độc giữa biển sương giăng, luôn mang trong mình một vẻ đẹp ma mị. Nhưng đêm nay, vẻ ma mị ấy đã bị một màu đỏ thẫm lấn át.

Thám tử Tuấn, một con người sống giữa ranh giới của thực tại và quá khứ, đứng trước ngôi nhà của ông Tín – một nhà sưu tầm cổ vật nổi tiếng. Anh không còn là người nhạc công thiên tài của ngày xưa. Sáu năm trước, một cơn bão mang tên “cái chết” đã ập đến, cướp đi người em gái song sinh của anh, một nghệ sĩ sáo trúc với đôi tay lướt trên phím sáo như một điệu vũ của gió. Kể từ đó, Tuấn trở thành thám tử tư, anh lẩn tránh âm nhạc, coi nó như một thứ tàn nhẫn, một thứ đã lấy đi tất cả của anh.

Tiếng Sáo Vô Hình Và Cái Chết Của Người Sưu Tầm
Tiếng Sáo Vô Hình Và Cái Chết Của Người Sưu Tầm

Thượng úy Bách, bạn thân và cũng là cánh tay phải của anh, đứng cạnh bên, khuôn mặt lạnh lùng thường thấy nay cũng lộ rõ vẻ băn khoăn. “Mọi thứ đều bị cướp sạch, nhưng lại để lại một thứ vô giá.” Bách chỉ tay về phía chiếc giá gỗ được chế tác tinh xảo.

Chiếc giá ấy trang trọng đặt một cây sáo ngọc bích màu xanh rêu, khắc những hoa văn tinh xảo như những cánh bướm của một thế giới đã lụi tàn. Tuấn cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đó không chỉ là một cây sáo. Với Tuấn, đó là một tiếng vọng đau đớn từ quá khứ, một lời nhắc nhở về tiếng sáo của em gái anh. Anh có thể hình dung ra tiếng sáo ấy, tiếng sáo không có âm thanh, nhưng lại có sức mạnh giết chết anh từ bên trong.

Nạn nhân, ông Tín, nằm trên sàn nhà. Cái chết của ông không đơn giản. Vết cắt trên cổ mỏng đến lạ, như một sợi chỉ đỏ mỏng manh, chính xác đến mức gần như vô hình. Nó không giống một nhát chém thô bạo của kẻ cướp, mà giống một nhát cắt được tính toán tỉ mỉ của một nghệ nhân. Tuấn quỳ xuống, anh không chỉ nhìn bằng mắt, mà cảm nhận bằng mọi giác quan. Anh ngửi thấy một mùi hương lạ, không phải mùi máu tanh nồng, mà là mùi của gỗ đàn hương và… một chút gì đó rất quen thuộc. Mùi của một bản nhạc.

“Cái chết này, không phải là một vụ cướp,” Tuấn thì thầm, giọng anh khàn đặc. “Đây là một buổi trình diễn.”

Bách nhíu mày, “Ý cậu là gì?”

Tuấn không trả lời, anh vẫn chăm chú vào chiếc giá gỗ. Anh nhận ra những vết xước rất nhỏ, gần như không thấy, trên bề mặt gỗ. Chúng không phải là vết xước do mang vác nặng, mà là những vết va chạm nhẹ nhàng, lặp đi lặp lại. Giống như… khi một nhạc công đang luyện tập.

Trong lòng Tuấn, một cảm giác bất an dâng lên. Vụ án này, dường như là một sự trêu ngươi tàn nhẫn. Kẻ sát nhân không chỉ giết người, mà còn đang “biểu diễn” một bản nhạc chết chóc, và Tuấn, một cựu nghệ sĩ, bị buộc phải trở thành khán giả của nó.

Đêm đó, trong căn nhà của mình, Tuấn ngồi trước cây đàn dương cầm đã phủ bụi. Anh không dám chạm vào nó, sợ rằng âm nhạc sẽ kéo anh trở lại vực thẳm của nỗi đau. Anh nhìn vào tấm ảnh của em gái, người nghệ sĩ với đôi mắt trong veo và nụ cười rạng rỡ. Cô đã chết trong một tai nạn xe hơi, nhưng Tuấn luôn tin rằng có điều gì đó khuất tất. Cái chết của ông Tín đã khơi dậy trong anh một tia hy vọng mong manh: liệu vụ án này có phải là một chìa khóa để giải mã bí ẩn về cái chết của em gái anh?

Tiếng sáo vô hình lại vang lên trong tâm trí anh, lơ lửng, ám ảnh. Và Tuấn biết, mình không thể chạy trốn được nữa. Cuộc săn lùng một kẻ sát nhân đã bắt đầu, nhưng cuộc săn lùng lớn hơn cả, là cuộc đối mặt với quá khứ của chính anh.

Chương 2: Hợp Âm Chết Chóc và Lời Nguyền Lan Truyền

Thành phố Sương Mù không có thời gian để thở. Vụ án của ông Tín chưa kịp lắng xuống, đã có án mạng thứ hai. Thám tử Tuấn và Thượng úy Bách có mặt tại biệt thự của Giáo sư Hưng, một chuyên gia về nhạc cụ cổ. Căn phòng nơi nạn nhân ra đi không có dấu hiệu xáo trộn, sách vẫn xếp ngay ngắn trên kệ, bụi vẫn bám trên từng bản thảo. Nhưng có một thứ đáng sợ hơn cả sự lộn xộn: sự tĩnh lặng. Đó là sự tĩnh lặng của một buổi hòa nhạc đã kết thúc, chỉ còn lại những nốt nhạc vô hình lơ lửng trong không gian.

Giáo sư Hưng chết trên chiếc ghế bành bọc da cũ. Vết cắt trên cổ ông giống hệt vết cắt của ông Tín, mỏng, sắc, gần như vô hình. Và lại một lần nữa, cây sáo ngọc bích xuất hiện, được đặt trang trọng trên chồng sách về các loại nhạc cụ cổ. Tuấn cảm thấy như một sợi dây vô hình đang siết chặt lồng ngực mình. Nó không chỉ là một vụ án, mà là một trò chơi mà kẻ sát nhân đang mời anh tham gia.

“Cậu có thấy nó không?” Bách hỏi, ánh mắt lo lắng. “Một cây sáo vô tri vô giác, nhưng lại có mặt ở tất cả các hiện trường.”

Tuấn không trả lời. Anh tiến đến gần bàn làm việc của nạn nhân. Trên mặt bàn, một mảnh giấy bị xé vụn. Tuấn tỉ mỉ ghép chúng lại. Nó không phải là một bức thư, mà là một bản nhạc. Những nốt nhạc lộn xộn, vô nghĩa, nhưng với đôi mắt của một nhạc công, Tuấn nhận ra sự bất thường. Đây không phải là một bản nhạc thông thường, mà là một mật mã. Một bản nhạc được viết riêng cho sáo.

Mối liên kết giữa các nạn nhân dần hé lộ. Tuấn phát hiện ra rằng cả ông Tín và Giáo sư Hưng đều là thành viên của một câu lạc bộ âm nhạc bí mật mang tên “Hợp Xướng Ngọc Bích”. Tuấn nhớ lại em gái mình. Cô đã từng nhắc đến câu lạc bộ này với một sự ngưỡng mộ đặc biệt, nhưng rồi lại từ bỏ một cách khó hiểu.

Án mạng thứ ba ập đến, nhanh như một bản nhạc dồn dập. Nạn nhân là cô Diệp, một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi, từng là học trò của Tuấn. Cô được tìm thấy trong phòng riêng, tay vẫn còn đặt trên phím đàn, nhưng đôi mắt đã mãi mãi nhắm lại. Tuấn gục xuống, trái tim anh như bị xé toạc. Cô Diệp, với nụ cười trong sáng và đôi tay mềm mại, đã từng hỏi anh về một bản nhạc tên là “Khúc Ca của Ngọc Bích”. Lúc đó, anh chỉ nghĩ đó là một bản nhạc bình thường. Giờ đây, anh biết đó là một lời nguyền.

“Thầy ơi, bản nhạc này kỳ lạ lắm,” giọng nói của cô Diệp vang vọng trong tâm trí Tuấn. “Nó cứ ám ảnh em, như có một ai đó đang thì thầm vào tai em vậy.”

Nước mắt Tuấn rơi xuống phím đàn. Anh hiểu rằng, những người này không phải là nạn nhân ngẫu nhiên. Họ đều là những nghệ sĩ, những người đã “chạm” vào âm nhạc của cây sáo này bằng một cách nào đó. Kẻ sát nhân không chỉ giết người, mà còn đang trừng phạt những kẻ đã “làm ô uế” thứ âm nhạc thiêng liêng.

Nỗi đau mất đi học trò cũ đã phá vỡ bức tường lạnh lùng mà Tuấn đã xây dựng bấy lâu nay. Anh không còn đơn thuần là một thám tử. Anh là một người đi tìm lại công lý cho những nốt nhạc đã bị vấy bẩn, và quan trọng hơn cả, là cho những linh hồn nghệ sĩ đã ra đi một cách oan uổng. Cây sáo ngọc bích, với vẻ đẹp chết chóc của nó, không còn là một vật cổ trang trí. Nó là một con dao, một lời nguyền, và cả một lời thách thức dành cho chính Tuấn.


Chương 3: Tiếng Gọi của Kẻ Săn Mồi và Cuốn Nhật Ký Thất Lạc

Thành phố Sương Mù chìm trong nỗi hoang mang. Cái chết của cô Diệp đã thổi bùng lên một ngọn lửa kinh hoàng trong lòng người dân, đặc biệt là giới nghệ sĩ. Các vụ án liên tiếp như một bản nhạc dồn dập, mà mỗi nốt đều là một sinh mạng.

Thám tử Tuấn, sau khi chứng kiến cái chết của học trò cũ, đã lao vào cuộc điều tra với một sự ám ảnh đến tột cùng. Anh không còn đơn thuần là một thám tử. Anh là một người điên cuồng tìm kiếm sự thật, tìm kiếm câu trả lời cho nỗi đau của chính mình. Thượng úy Bách lo lắng nhìn bạn mình, anh biết Tuấn không thể tách rời cảm xúc ra khỏi vụ án này.

Tiếng Gọi Của Kẻ Săn Mồi Và Cuốn Nhật Ký Thất Lạc
Tiếng Gọi Của Kẻ Săn Mồi Và Cuốn Nhật Ký Thất Lạc

Vụ án thứ tư xảy ra với ông Cường, một nhà sử học văn hóa dân gian. Ông được tìm thấy trong căn phòng đầy sách, trên bàn là một bản thảo dang dở về “Lời nguyền của những nhạc cụ cổ”. Lại một vết cắt tinh xảo trên cổ, và lại một lần nữa, cây sáo ngọc bích xuất hiện. Tuấn không còn bất ngờ. Anh đã hiểu. Kẻ sát nhân đang lần lượt thu thập từng mảnh ghép của một câu chuyện. Kẻ đó không giết người ngẫu nhiên, mà đang đi theo một lộ trình được định sẵn.

“Mỗi người đều là một mảnh ghép,” Tuấn thì thầm, ánh mắt xa xăm. “Họ không phải nạn nhân. Họ là người nắm giữ một phần bí mật của cây sáo này.”

Tuấn và Bách lần theo dấu vết của cây sáo, họ tìm đến chị Sương, một nhà buôn đồ cổ nhỏ, người cuối cùng đã bán cây sáo cho ông Tín. Nhưng họ đã đến quá muộn. Vụ án thứ năm xảy ra. Chị Sương nằm gục bên chiếc tủ trưng bày, trên tay vẫn cầm chặt một bản đồ cũ. Vết thương vẫn như cũ, lạnh lùng và chính xác. Cây sáo đã biến mất.

Tuấn cảm thấy một cơn giận dữ trỗi dậy. Hắn không chỉ giết người, mà còn đang chơi đùa với anh. Hắn thách thức anh bằng sự biến mất của cây sáo. Nhưng Tuấn, với trực giác của một người nghệ sĩ, nhận ra một điều mà Bách không thấy: trên bản đồ của chị Sương, không chỉ có những ký hiệu về địa danh, mà còn có những nốt nhạc được vẽ mờ. Đó là một mật mã âm nhạc, dẫn đến một kho lưu trữ tài liệu đã bị lãng quên của một viện bảo tàng cũ.

Tại đó, Tuấn tìm thấy một cuốn nhật ký cũ kỹ, thuộc về một nhạc công vĩ đại từ nhiều thế kỷ trước. Cuốn nhật ký không chỉ là một bản ghi chép về âm nhạc, mà còn là một câu chuyện bi thương về lòng đố kỵ, sự phản bội, và một cuộc trả thù đã được ấp ủ từ rất lâu. Cuốn nhật ký nhắc đến một “giai điệu ngọc bích” có khả năng gây ra sự đau đớn cùng cực, và nó được viết cho một cây sáo đặc biệt.

Tuấn hiểu ra mọi chuyện. Kẻ sát nhân không phải đang tìm kiếm cây sáo. Hắn đã có nó. Hắn chỉ đang tìm kiếm những mảnh ghép kiến thức để hoàn thiện một “lời nguyền”, để biến lời nguyền thành tội ác. Hắn là một kẻ có tri thức, am hiểu lịch sử và âm nhạc. Và hắn đang ở rất gần, gần hơn bao giờ hết.

Anh nhìn vào bức ảnh của em gái mình, rồi lại nhìn vào cuốn nhật ký cũ. Hai câu chuyện, hai số phận, dường như đang hòa vào làm một. Tuấn biết, chỉ cần giải mã được cuốn nhật ký này, anh sẽ tìm ra kẻ sát nhân. Và anh cũng biết, khi đó, anh sẽ phải đối mặt với một sự thật cay đắng về cái chết của em gái mình.

Chương 4: Cái Bóng của Quá Khứ và Cuộc Gặp Định Mệnh

Từ những manh mối trong cuốn nhật ký, Thám tử Tuấn và Thượng úy Bách đã lần ra một địa điểm bất ngờ: một cửa hàng nhạc cụ cũ ở ngoại ô thành phố, nơi bán những nhạc cụ đã qua sử dụng và đồ cổ. Chủ cửa hàng là một người đàn ông tên Hùng, với vẻ ngoài hiền lành, giản dị, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi u uất khó tả.

Khi Tuấn bước vào cửa hàng, một bản nhạc cổ điển đang được chơi một cách du dương từ chiếc loa nhỏ. Hùng đang lau chùi một cây đàn dương cầm cũ. Ánh mắt Hùng sáng lên khi thấy Tuấn. “Anh Tuấn, đã lâu không gặp,” Hùng nói, giọng điềm đạm. “Tôi biết anh sẽ đến.”

Tuấn nhíu mày. Anh đã từng gặp Hùng nhiều năm trước, tại một cuộc thi âm nhạc. Hùng là một nhạc công sáo trúc tài năng, người từng được đánh giá cao hơn cả em gái anh. Nhưng rồi Hùng biến mất, và không ai còn nghe tin tức gì về anh ta nữa.

“Anh biết tôi đến vì vụ án?” Tuấn hỏi thẳng, ánh mắt sắc lẹm.

Hùng không trả lời trực tiếp. Anh ta dẫn Tuấn đến một góc khuất trong cửa hàng, nơi được che bởi một tấm rèm nhung cũ. Khi tấm rèm được kéo ra, Tuấn sững sờ. Đó là một phòng trưng bày nhỏ, chứa đầy những kỷ vật của một nghệ sĩ sáo trúc. Trên tường là những bức ảnh, bản nhạc, và giữa căn phòng, trên một chiếc giá gỗ, là một cây sáo ngọc bích.

“Em gái tôi,” Hùng nói, giọng anh ta run rẩy. “Cô ấy là một thiên tài, nhưng… cô ấy đã chết một cách bí ẩn.”

Tuấn cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Câu chuyện của Hùng giống hệt câu chuyện của anh. Hùng kể lại, em gái anh ta cũng từng tham gia vào câu lạc bộ “Hợp Xướng Ngọc Bích,” và cũng đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn mà cảnh sát kết luận là tự tử. Hùng luôn tin rằng em gái anh đã bị những người trong câu lạc bộ đó lừa gạt, lấy cắp những bản nhạc tâm huyết của cô. “Họ đã biến âm nhạc của cô ấy thành một món hàng,” Hùng nói, “và cái chết của cô ấy là lời tố cáo.”

Tuấn nhìn vào cây sáo ngọc bích trên giá. Anh nhận ra, đây không phải là cây sáo trong các vụ án. Hùng đã tạo ra một bản sao hoàn hảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Tuấn hiểu ra, vụ án không phải là một cuộc săn lùng cây sáo, mà là một cuộc săn lùng những con người đã làm tổn thương một linh hồn nghệ sĩ.

“Anh muốn gì?” Tuấn hỏi, giọng đầy cảnh giác.

Hùng nhìn thẳng vào mắt Tuấn. “Tôi muốn tìm lại công bằng cho em gái tôi. Họ đã cướp đi những nốt nhạc của cô ấy, và tôi sẽ lấy lại. Bằng mọi giá.”

Hùng kể rằng, anh đã điên cuồng tìm kiếm cây sáo thật. Anh ta tin rằng nó là linh hồn của em gái mình, và chỉ khi tìm thấy nó, cô mới được siêu thoát. Nhưng tất cả những gì anh ta tìm thấy chỉ là những người ích kỷ, tham lam, biến cây sáo thành một món đồ trang sức vô hồn. Giọng Hùng trở nên lạc đi, ánh mắt anh ta đầy những tia điên dại. Tuấn biết, Hùng không phải là một kẻ sát nhân lạnh lùng, mà là một người đang bị nỗi đau quá khứ dằn vặt. Và vụ án thứ sáu, cái chết của anh Hoàng – người bạn thân của Tuấn, người cuối cùng sở hữu cây sáo thật, là bằng chứng cho sự điên loạn đã đạt đến đỉnh điểm của Hùng.


Chương 5: Lời Thú Tội Nước Mắt và Sự Thật Phũ Phàng

Căn phòng trưng bày ngập tràn ánh sáng mờ ảo của buổi hoàng hôn. Mùi gỗ đàn hương hòa quyện với nỗi đau chất chứa trong không gian, biến nó thành một sân khấu của sự thật. Thám tử Tuấn, với vẻ mặt căng thẳng tột độ, đứng đối diện với Hùng, người đàn ông hiền lành mà giờ đây đã trở thành kẻ sát nhân.

“Anh muốn gì ở tôi?” Tuấn hỏi, giọng anh khàn đặc.

Lời Thú Tội Nước Mắt Và Sự Thật Phũ Phàng
Lời Thú Tội Nước Mắt Và Sự Thật Phũ Phàng

Hùng không trả lời. Anh ta bước đến gần chiếc giá trưng bày cây sáo ngọc bích, nhưng không phải cây sáo thật, mà là bản sao hoàn hảo mà anh ta đã tạo ra. Tay Hùng run rẩy, đôi mắt anh ta ngấn lệ. “Tôi không phải kẻ cướp,” anh ta nói, giọng nghẹn lại. “Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ đã bị đánh cắp.”

Hùng bắt đầu kể lại. Sau cái chết của em gái, anh ta đã điên cuồng tìm kiếm cây sáo thật, thứ mà em gái anh xem là linh hồn của những bản nhạc. Anh ta tin rằng nó đang nắm giữ bí mật về cái chết của cô. Anh ta tìm đến những người trong câu lạc bộ “Hợp Xướng Ngọc Bích,” những người đã từng tiếp xúc với em gái anh. Họ là những con người giàu có, đam mê cổ vật nhưng chỉ xem âm nhạc như một thú vui xa xỉ.

“Họ chỉ xem cây sáo là một món đồ trang trí,” Hùng gào lên, nước mắt lăn dài trên má. “Họ không hiểu được rằng, thứ quan trọng không phải là giá trị vật chất của nó, mà là những nốt nhạc, những giai điệu từ trái tim em gái tôi.”

Hùng kể lại cách anh ta đã tiếp cận từng nạn nhân, dụ dỗ họ, trò chuyện với họ về âm nhạc và hy vọng sẽ tìm lại cây sáo. Nhưng rồi, anh ta nhận ra, tất cả chỉ là những kẻ tham lam. Anh ta đã tạo ra những vụ án mạng, không phải để cướp đi cây sáo, mà để trừng phạt những kẻ đã “làm ô uế” nó.

“Tôi không giết họ bằng cây sáo,” Hùng nói, giọng anh ta tràn đầy sự đau đớn. Anh ta đưa tay ra, cho Tuấn thấy một con dao nhỏ được giấu tinh xảo trong lòng bàn tay. “Tôi giết họ bằng con dao này. Và mỗi lần ra tay, tôi đều khóc.”

Tuấn lặng người. Anh không còn nhìn Hùng như một kẻ sát nhân lạnh lùng. Anh nhìn thấy một người đàn ông bị nỗi đau quá khứ dằn vặt, bị ám ảnh bởi một sự hiểu lầm. Cây sáo ngọc bích chỉ là một vật trang trí. Lời nguyền không tồn tại. Lời nguyền chính là sự ích kỷ, lòng tham và sự vô tâm của con người, đã biến một kiệt tác thành một vật vô hồn và biến một con người yêu nghệ thuật thành một kẻ sát nhân.

Sự thật phũ phàng này không chỉ giải đáp được vụ án mà còn phơi bày một bi kịch sâu sắc. Cuộc săn lùng của Hùng không phải để tìm lại cây sáo, mà là để tìm lại sự bình yên cho em gái mình, và cho chính anh ta. Nhưng anh ta đã chọn sai cách, và giờ đây, tất cả những gì anh ta nhận được chỉ là nỗi đau và sự hối hận.


Chương 6: Lời Trăn Trối Muộn Màng và Bình Yên Vỡ Nát

Đồn cảnh sát chìm trong sự tĩnh lặng nặng nề. Sau lời thú tội của Hùng, không ai còn muốn nói thêm điều gì. Hùng gục mặt, đôi vai run rẩy. Anh ta đã hoàn thành bản giao hưởng chết chóc của mình, và cái giá phải trả là sự tan vỡ của chính tâm hồn anh ta.

Trong căn phòng thẩm vấn, Tuấn lặng lẽ nhìn Hùng. Mặc dù Hùng là kẻ sát nhân, nhưng Tuấn lại cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Hai người đàn ông, hai số phận, đều mất đi người thân vì những con người đã biến nghệ thuật thành một món hàng.

Thượng úy Bách đưa cho Tuấn một cuốn sổ tay cũ kỹ. “Chúng tôi tìm thấy nó trong nhà Hùng. Đây là cuốn nhật ký của em gái cậu ta.”

Tuấn nhận lấy cuốn sổ, bàn tay anh run rẩy. Mở ra trang cuối cùng, Tuấn thấy một bản nhạc dang dở bị đốt cháy một phần, và bên cạnh là một lá thư với những nét chữ nguệch ngoạc, như được viết vội vàng trong nỗi tuyệt vọng:

“Gửi anh, Hùng…

Em xin lỗi. Âm nhạc đã phản bội em. Những người em tin tưởng đã biến nó thành một món hàng. Cây sáo này, anh yêu nó đến thế, nhưng giờ nó chỉ là một thứ đồ trang trí vô hồn trong mắt họ. Em không thể chịu đựng được nữa. Giá như… giá như họ hiểu được rằng, thứ quan trọng không phải là giá trị vật chất của cây sáo, mà là những nốt nhạc, những giai điệu từ trái tim em. Giá như em đủ mạnh mẽ để nói lên sự thật… giá như anh đừng vì em mà ôm lấy thù hận này. Anh đừng tìm cây sáo nữa. Nó đã mất rồi. Anh chỉ cần nhớ, âm nhạc của chúng ta vẫn còn đó, mãi mãi trong tim chúng ta… Và em xin lỗi, em không thể tiếp tục nữa.”

Tuấn lật tiếp trang cuối. Dòng chữ cuối cùng của người em gái đã khuất, viết bằng máu và nước mắt, là một lời trăn trối: “Giá như… có hai từ ‘giá như’ tồn tại, thì mọi chuyện đã khác.”

Đọc xong lá thư, Tuấn lặng người. Nước mắt anh lăn dài, không chỉ vì em gái Hùng, mà còn vì chính em gái của anh. Hai câu chuyện, hai cái chết, đều bắt nguồn từ một sự thật tàn nhẫn: âm nhạc, một thứ thiêng liêng, đã bị vấy bẩn bởi lòng tham của con người.

Khi cảnh sát đưa Hùng đi, anh ta không còn chống cự. Anh ta gục đầu, nước mắt tuôn như mưa. “Giá như… tôi đã đọc được lá thư này sớm hơn,” Hùng nghẹn lại, “giá như tôi không mù quáng, không nghĩ rằng cây sáo là thứ quan trọng… thì họ đã không phải chết.”

Vụ án đã khép lại, kẻ sát nhân đã bị bắt. Nhưng sự bình yên không trở lại. Tuấn biết rằng, Hùng không phải là kẻ ác, anh ta chỉ là nạn nhân của sự điên loạn. Cuộc săn lùng của Hùng đã kết thúc, nhưng nỗi đau của anh ta vẫn còn đó.

Đứng trước ánh sáng của thành phố Sương Mù, Tuấn nhận ra, có những “lời nguyền” không đến từ ma quỷ hay cổ vật, mà đến từ chính trái tim tan vỡ của con người. Và giá như, những nốt nhạc ấy, được lắng nghe bằng cả tấm lòng, thì đã không có một thảm kịch nào xảy ra. Anh quay lưng bước đi, không còn sợ hãi tiếng sáo vô hình nữa, mà chỉ còn cảm thấy thương xót cho những linh hồn đã vĩnh viễn lạc lối trong bản giao hưởng của cuộc đời.


Một số gói cước trả sau mới hấp dẫn năm 2025

Cách huỷ gói trả sau Viettel mới nhất 2025

Nội Dung Khác

VI/ Lời kết

  • Gói cước trả sau Viettel hiện nay đang trở nên khá là quen thuộc với người dùng, nhờ vào việc tiết kiệm chi phí hơn so với gói trả trước từ 40% – 50% và thoải mái sử dụng
  • Các dịch vụ mà không sợ hết tiền, hay gián đoạn dịch vụ giữa chừng, hơn nữa bạn còn có thể đăng ký sim trả sau Viettel với nhiều gói cước để lựa chọn.
  • Dễ dàng đáp ứng được nhu cầu sử dụng của mình một cách tốt nhất như đăng ký nhạc chờ viettel, cuộc gọi chờ, data …, với tất cả các thông tin mà trả sau Viettel đã giới thiệu ở trên chắc chắn sẽ giúp bạn dễ dàng lựa chọn một cách tốt nhất.
  • Để đăng ký sim trả sau Viettel bạn có thể liên hệ Hotline 033 9999 368 để được nhân viên tư vấn đầy đủ về gói cước mà bạn sẽ được hưởng cũng như đăng ký cho bạn một cách nhanh chóng

Viettel Đồng Nai

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 0

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *