Vụ Án Chữ Cái Bí Ẩn

5/5 - (2 bình chọn)

Vụ Án Chữ Cái Bí Ẩn

Chương 1: Ký Tự Đầu Tiên

Sài Gòn, tháng Bảy. Thành phố như một cái lò nung khổng lồ đang ở đỉnh điểm của cơn thịnh nộ. Dưới mặt đất, nhựa đường chảy ra, không khí đặc quánh lại, biến mọi hơi thở thành một nỗ lực. Nhưng ở đây, trên tầng 75 của Landmark 81, cái nóng đó chỉ còn là một vệt mờ méo mó qua những tấm kính cường lực dày. Thay vào đó, một thứ không khí lạnh lẽo, nhân tạo của hệ thống điều hòa lại đang bị xâm chiếm bởi một cái lạnh khác, nguyên thủy và kinh hoàng hơn.

Ký Tự Đầu Tiên
Ký Tự Đầu Tiên

Cái lạnh toát ra từ trung tâm căn penthouse, nơi tấm thảm Ba Tư trị giá bằng cả một gia tài giờ đây đang thấm đẫm một màu đỏ sẫm. Không khí là một hỗn hợp xáo trộn đến buồn nôn: mùi da thuộc mới, gỗ mun và tiền bạc quyện với vị kim loại gắt của máu, phảng phất đâu đó là hương nước hoa trầm ấm mà nạn nhân đã dùng lần cuối. Nhưng trên hết, là mùi của sự im lặng. Một sự im lặng sai trái, một sự trống rỗng nơi đáng lẽ phải là âm thanh của quyền lực và sự sống.

Trung úy Trần Mạnh Hùng cảm thấy mồ hôi đang chảy thành dòng sau gáy, nhưng không phải vì nóng. Anh đã thấy hàng chục hiện trường, nhưng chưa có nơi nào khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng như ở đây. Sự sang trọng tột bậc của căn phòng – những bức tranh trừu tượng đắt tiền, dàn âm thanh hi-end, quầy bar đầy những chai rượu quý – càng làm cho cái chết trở nên trần trụi và tàn bạo.

Nạn nhân là Nguyễn Văn An, 55 tuổi, chủ tịch đế chế bất động sản An Phát. Một cái tên mà chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến cả thị trường tài chính rung chuyển. Giờ đây, ông ta nằm đó, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà dát vàng, như thể vẫn đang cố hiểu điều gì đã xảy ra. Một con dao gọt hoa quả, thứ vũ khí tầm thường một cách tàn nhẫn, cắm gọn gàng vào ngực trái. Vết đâm không có sự do dự, chỉ có chủ đích lạnh lùng.

“Cửa không bị phá, không có dấu hiệu vật lộn. Hệ thống an ninh tối tân của tòa nhà không ghi nhận bất kỳ sự xâm nhập trái phép nào,” Hùng báo cáo, giọng anh có chút khô khốc. Anh đang nói với một bóng người đứng quay lưng về phía hiện trường, lặng lẽ nhìn ra thành phố đang lên đèn bên dưới. “Thời gian tử vong ước tính là khoảng 9 đến 10 giờ tối qua. Hung thủ dường như đã được nạn nhân mời vào… như một người khách.”

Người đàn ông đó là Lê Phong. Anh không mặc cảnh phục, chỉ một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây sẫm màu. Anh không phải cảnh sát, nhưng sự hiện diện của anh khiến cả đội trọng án phải im lặng. Họ gọi anh là “chuyên gia tư vấn”, nhưng trong giới, người ta biết đến anh với một danh xưng khác: “Kẻ giải mã những câu đố của quỷ”.

Lê Phong cuối cùng cũng quay lại. Đôi mắt anh, thứ vũ khí sắc bén nhất, không nhìn vào thi thể. Với anh, nạn nhân chỉ là kết quả, là dấu chấm hết của một phương trình. Anh tìm kiếm những biến số, những dấu hiệu của kẻ đã viết nên phương trình đó. Ánh mắt anh lướt qua sự ngăn nắp đến ám ảnh của căn phòng. Mọi thứ đều hoàn hảo, sạch sẽ đến vô trùng, trừ vũng máu ở trung tâm.

“Sự ngăn nắp này,” Lê Phong cất tiếng, giọng anh trầm và đều, cắt ngang sự im lặng ngột ngạt. “Nó không phải là thói quen. Nó là một sự sắp đặt. Một sân khấu được chuẩn bị kỹ lưỡng. Nạn nhân không phải là một phần của hiện trường, ông ta là vật trưng bày chính.”

Anh chậm rãi bước đi, không theo một lộ trình điều tra thông thường. Anh đi về phía chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun, nơi chiếc Macbook vẫn sáng màn hình chờ – bức ảnh gia đình nạn nhân đang cười hạnh phúc trên một bãi biển đầy nắng. Lê Phong nheo mắt. Một nụ cười hoàn hảo, một gia đình hoàn hảo. Nhưng sự hoàn hảo thường là lớp vỏ bọc mỏng manh nhất.

Và rồi, anh thấy nó.

Không phải thứ gì đó to tát. Mà là một nốt nhạc lạc điệu trong bản giao hưởng của sự hoàn hảo. Dưới góc một tập tài liệu da, một vật thể nhỏ xíu, màu đỏ sẫm như một giọt máu đã đông cứng, lấp ló. Nó nhỏ đến mức gần như vô hình nếu không có một sự quan sát gần như bệnh hoạn.

Phong ra hiệu. Một nhân viên pháp y cẩn thận dùng nhíp gắp nó lên, đặt vào túi chứng cứ.

“Sáp nến?” Hùng nhíu mày, bước tới. “Màu đỏ thẫm. Ai lại dùng nến trong một căn hộ thông minh điều khiển bằng giọng nói chứ?”

Lê Phong không trả lời. Đó là một câu hỏi hay, nhưng chưa phải câu hỏi đúng. Anh quay lại, lần này mới tiến đến gần thi thể. Anh ngồi xổm xuống, nhưng ánh mắt anh vẫn phớt lờ vết thương chí mạng. Anh nhìn xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng như tuyết, bên cạnh bàn tay phải đã cứng đờ của nạn nhân.

Những ngón tay dính đầy máu, nhưng có một vệt máu không tuân theo quy luật chảy tự nhiên. Nó không phải là một vết trượt ngẫu nhiên trong cơn co giật cuối cùng. Nó được tạo ra bởi một ý chí sắt đá, dù run rẩy, trong những giây cuối cùng của sự sống.

“Đó là…” Hùng nín thở. “Là chữ ‘N’.”

Chính xác. Một chữ ‘N’ viết bằng chính máu của nạn nhân. Lê Phong nhắm mắt lại. Trong một khoảnh khắc, anh không còn ở hiện trường. Anh đang ở đây vào đêm qua. Anh thấy kẻ sát nhân đứng đó, lặng lẽ và kiên nhẫn, nhìn Nguyễn Văn An gục xuống. Hắn không kết liễu nạn nhân ngay. Hắn đã cho ông ta thời gian, cho ông ta cơ hội để lại dấu vết đó. Hắn đã cho phép điều đó xảy ra.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lê Phong, một cảm giác mà anh hiếm khi có được.

“Đây không phải lời trăn trối,” anh lẩm bẩm, đủ để Hùng nghe thấy. “Một người sắp chết sẽ không đủ sức để lại một ký tự rõ ràng đến vậy. Đây là một màn trình diễn được cho phép.”

Anh đứng dậy, phủi nhẹ đầu gối. “Kẻ sát nhân đã buộc nạn nhân phải ký tên vào tác phẩm của hắn. Một chữ ‘N’ viết bằng máu. Một giọt sáp nến đỏ như dấu chấm câu. Hắn tự tin rằng chúng ta sẽ thấy, nhưng sẽ không bao giờ hiểu.”

“N?” Hùng suy tính. “Nguyễn? Nam? Hoặc một cái tên nào đó. Manh mối này quá rộng.”

“Có thể,” Lê Phong nói, nhưng ánh mắt anh đã nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố về đêm đã biến thành một bàn cờ khổng lồ với hàng triệu ô sáng. “Hoặc có thể, chúng ta đang nhìn sai hướng. Chữ ‘N’ này không phải là lời giải đáp. Nó không phải là một phần của câu trả lời.”

Anh quay lại nhìn Hùng, trong đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu ánh đèn neon lạnh lẽo của thành phố.

“Đây là lời mở đầu. Ký tự đầu tiên của một thông điệp chết chóc. Và kẻ viết nên nó, hắn không chỉ muốn giết người. Hắn còn muốn kể một câu chuyện.”

Khi Lê Phong rời khỏi căn penthouse, bỏ lại sau lưng sự bối rối và cái lạnh lẽo của hiện trường, anh biết ván cờ nguy hiểm nhất chỉ vừa mới bắt đầu. Chữ ‘N’ bí ẩn kia không phải là manh mối. Nó là lời thách thức đầu tiên. Và linh cảm mách bảo anh rằng, nó sẽ không phải là ký tự cuối cùng.


Chương 2: Căn Phòng Câm Lặng

Ba ngày. Ba ngày trôi qua như một cái chớp mắt vô nghĩa. Cuộc điều tra vụ án Nguyễn Văn An đâm vào một bức tường vô hình. Đội của Trung úy Hùng đã rà soát hàng trăm giờ camera, thẩm vấn hàng chục mối quan hệ, nhưng tất cả những gì họ nhận lại chỉ là sự im lặng. Nguyễn Văn An, trên bề mặt, là một pháo đài không kẽ hở. Không kẻ thù, không bê bối, không nợ nần. Chữ ‘N’ bằng máu và giọt sáp nến đỏ trở thành một nỗi ám ảnh, một câu đố trêu ngươi không lời giải đáp.

Lê Phong không tham gia vào cuộc săn lùng vô vọng đó. Anh dành ba ngày trong căn hộ tối giản của mình, một ốc đảo tĩnh lặng giữa Sài Gòn ồn ã. Anh không dán ảnh hiện trường lên tường. Anh để nó sống trong tâm trí, lật đi lật lại từng chi tiết, cố gắng cảm nhận dòng chảy tâm lý của kẻ thủ ác. Hắn tỉ mỉ, kiên nhẫn và ngạo mạn. Hắn coi án mạng là một nghệ thuật, và hắn đang chờ đợi khán giả của mình hiểu được tác phẩm.

Và rồi, vào một buổi sáng thứ tư, khi Sài Gòn đang chìm trong một cơn mưa tầm tã, tác phẩm thứ hai đã được trình làng.

Hiện trường lần này là một sự đối lập tàn nhẫn với vẻ xa hoa của Landmark 81. Nó nằm gọn trong một căn gác xép cũ nát, ẩn mình cuối con hẻm sâu trên đường Trần Phú, nơi ánh sáng mặt trời là một thứ xa xỉ. Không khí bên trong đặc quánh mùi sơn dầu, turpentine và ẩm mốc, một mùi hương của sự sáng tạo cô độc và nghèo túng. Nạn nhân là Lê Minh Giang, 28 tuổi, một họa sĩ gần như vô danh, chỉ được biết đến trong một nhóm nhỏ với những bức tranh trừu tượng đầy ám ảnh.

Giang nằm trên sàn gỗ đã mòn vẹt, bên cạnh giá vẽ nơi một bức tranh còn dang dở. Cậu ta chết bởi một nhát dao duy nhất vào tim. Nhưng lần này, hung khí là một con dao rọc giấy chuyên dụng của giới họa sĩ, nằm ngay bên cạnh bàn tay nạn nhân. Căn phòng bừa bộn, nhưng đó là sự bừa bộn có trật tự của một nghệ sĩ, không phải dấu vết của một cuộc ẩu đả.

“Và đây là phần kịch tính nhất,” Hùng nói, giọng anh lạc đi trong tiếng mưa gõ đều đều trên mái tôn. Anh chỉ tay vào cánh cửa gỗ ọp ẹp. “Khóa trái từ bên trong. Chốt cài vẫn còn nguyên. Cửa sổ duy nhất kia cũng được chốt chặt. Một vụ án mạng trong phòng kín hoàn hảo.”

Lê Phong im lặng. Anh không vội vã đi tìm lời giải cho câu đố “căn phòng khóa kín”. Với anh, đó chỉ là kỹ thuật, là tiểu tiết. Câu hỏi lớn hơn là: Tại sao? Tại sao hung thủ lại mất công tạo ra một màn kịch như vậy?

Anh đi một vòng quanh căn phòng, nơi đây giống một cái kén hơn là một nơi ở. Mọi thứ đều được phủ một lớp bụi mỏng, trừ con đường mòn từ giường đến giá vẽ. Lê Phong dừng lại trước bức tranh còn dang dở. Nó là một cơn ác mộng được đông cứng lại trên tấm canvas. Những vệt màu đen, đỏ, trắng quyện vào nhau, tạo nên những hình thù quằn quại, phi logic. Ở trung tâm bức tranh, một thứ gì đó giống như một con mắt khổng lồ, vô hồn đang nhìn chằm chằm vào người xem. Bức tranh không có tên, nhưng nó toát ra một cảm giác rõ ràng: nỗi sợ hãi được khoác lên mình một hình hài cụ thể.

“Nạn nhân dường như đang chạy trốn khỏi thế giới,” Phong nhận xét, mắt không rời bức tranh. “Hoặc đang chờ đợi một thứ gì đó từ thế giới bên ngoài tìm đến mình.”

“Theo lời vài người bạn ít ỏi, gần đây Giang sống gần như ẩn dật. Cậu ta nói đang chuẩn bị cho một tác phẩm để đời, thứ sẽ phơi bày một ‘sự thật bị lãng quên’,” một điều tra viên trẻ báo cáo.

Ánh mắt Lê Phong chuyển xuống sàn nhà. Giữa những vệt sơn đủ màu đã khô cứng, anh nhận ra một sự bất thường. Gần bàn tay trái của nạn nhân, có một ký tự được vẽ bằng một loại chất lỏng trong suốt, có lẽ là keo dán hoặc sơn bóng. Chất lỏng đó đã khô lại, tạo thành một hình thù rõ nét khi ánh đèn pin chiếu nghiêng qua.

Đó là số 8.

“Lại một thông điệp,” Hùng thở dài, cảm giác bất lực quay trở lại. “Lần trước là ‘N’, lần này là ‘8’. Một chữ cái, một con số. Chúng chẳng có nghĩa lý gì khi đứng cạnh nhau.”

Lê Phong đeo găng tay, ngồi xổm xuống. Anh không quan tâm đến cái chốt cửa sổ hay ổ khóa. Trò ảo thuật bằng dây cước hay một cơ chế tinh vi nào đó không quan trọng. “Căn phòng khóa kín này không phải để ngăn chúng ta vào,” anh lẩm bẩm. “Nó là một biểu tượng. Nó tượng trưng cho một sự thật bị che giấu, một bí mật đã bị khóa chặt từ bên trong. Kẻ sát nhân muốn chúng ta biết rằng, để giải vụ án này, chúng ta phải phá một cái khóa vô hình.”

Anh quay lại với hai ký tự. ‘N’ và ‘8’. Một doanh nhân giàu có và một họa sĩ nghèo. Một penthouse và một gác xép. Hai thế giới, hai thái cực. Điểm chung duy nhất là một cái chết được sắp đặt và một ký tự bí ẩn để lại.

“Hãy tìm mối liên hệ giữa Nguyễn Văn An và Lê Minh Giang,” Phong nói, giọng anh đanh lại. “Nhưng đừng tìm trong các mối quan hệ kinh doanh hay bạn bè. Hãy tìm trong quá khứ. Một sự kiện, một dự án, một danh sách, một bi kịch nào đó đã bị lãng quên.”

Anh tiến đến chiếc bàn làm việc duy nhất trong phòng. Vài cuốn sách nghệ thuật cũ, một chồng hóa đơn chưa thanh toán, và một cuốn sổ tay phác thảo đã sờn gáy. Anh mở cuốn sổ. Những trang đầu là các bản phác thảo nguệch ngoạc. Nhưng càng về cuối, nét vẽ càng trở nên ám ảnh, hỗn loạn, lặp đi lặp lại hình ảnh con mắt trong bức tranh. Ở trang cuối cùng, Phong tìm thấy vài dòng chữ viết vội, nét chữ như cào vào giấy:

“Nó đang đến. Nỗi sợ hãi có hình thù. Bức tranh phải hoàn thành. Sự thật phải được vẽ ra.”

Và bên dưới dòng chữ đó, một dãy số được khoanh tròn nhiều lần bằng bút đỏ, như một nỗi ám ảnh tột cùng: 15.07.2008.

Rời khỏi con hẻm nhỏ ẩm ướt, Lê Phong ngẩng đầu nhìn màn mưa trắng xóa. Cơn mưa dường như đang cố gột rửa thành phố, nhưng có những vết bẩn của quá khứ mà nước không thể nào cuốn trôi. Kẻ sát nhân không chỉ giết người, hắn đang kể một câu chuyện bị bỏ dở. Mỗi nạn nhân là một chương, mỗi ký tự là một từ khóa. ‘N’, ‘8’, và bây giờ là một cái mốc thời gian cụ thể.

Lê Phong biết rằng, anh không còn chỉ đang truy đuổi một kẻ giết người hàng loạt. Anh đang cố gắng đọc một cuốn sách được viết bằng máu và sự im lặng. Và để hiểu được nó, anh phải học thứ ngôn ngữ của riêng kẻ thủ ác. Một thứ ngôn ngữ được xây dựng từ hận thù, sự ám ảnh và một sự thật đã bị khóa kín suốt nhiều năm.


Chương 3: Mê Cung Manh Mố

Kết quả giám định chữ viết đến vào sáng hôm sau, và nó còn lạnh lẽo hơn cả một bản báo cáo tử thi.

Chữ ‘N’ ở hiện trường đầu tiên hoàn toàn khớp với nét chữ của Nguyễn Văn An. Số ‘8’ ở hiện trường thứ hai cũng trùng khớp tuyệt đối với cách viết của họa sĩ Lê Minh Giang. Bản báo cáo đã xác nhận nghi ngờ kinh hoàng nhất của Lê Phong: các nạn nhân, trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, đã tự tay để lại những manh mối đó. Kẻ sát nhân không chỉ đứng nhìn họ chết; hắn đã biến họ thành những con rối trong màn kịch của chính mình, buộc họ phải tự tay viết nên lời cáo phó bí ẩn cho bản thân.

Mê Cung Manh Mố
Mê Cung Manh Mố

“Hắn đang chế giễu chúng ta,” Trung úy Hùng gầm lên trong phòng họp, ném tập báo cáo xuống bàn. Cả căn phòng chìm trong bầu không khí căng thẳng. “Hắn muốn nói rằng dù nạn nhân có để lại manh mối, chúng ta cũng không đủ thông minh để giải mã.”

“Hoặc là,” Lê Phong trầm ngâm, mắt vẫn dán vào tấm bảng trắng nơi hai ký tự ‘N’ và ‘8’ được viết cạnh nhau, “hắn muốn chúng ta tin tưởng tuyệt đối vào những con chữ đó. Chúng là chìa khóa thật sự. Vấn đề là chúng ta đang đứng trước một mê cung được xây dựng quá hoàn hảo.”

Cuộc điều tra về mối liên hệ giữa An và Giang đi vào ngõ cụt. Hai cuộc đời, hai con người, như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau. Ngày 15.07.2008 cũng không có sự kiện gì nổi bật được ghi nhận công khai. Đội điều tra như đang mò mẫm trong một căn phòng tối đen như mực, chạm phải những bức tường vô hình ở khắp mọi nơi.

Trong khi đó, cả thành phố bắt đầu sôi sục. Báo chí giật những tít bài rùng rợn, đặt cho kẻ thủ ác biệt danh “Kẻ Sát Nhân Bảng Chữ Cái”. Nỗi sợ hãi vô hình len lỏi vào từng con hẻm, từng khu chung cư cao cấp. Áp lực đè nặng lên vai đội trọng án.

Và rồi, khi họ đang bế tắc nhất, nạn nhân thứ ba xuất hiện.


Lần này, hiện trường là một phòng khám tư nhân sang trọng ở quận 3. Nạn nhân là bác sĩ Trần Thị Phượng, 52 tuổi, một bác sĩ khoa nhi được mệnh danh là “vị thánh sống” vì sự đức độ và những hoạt động từ thiện không mệt mỏi của bà.

Lê Phong và Hùng bước vào phòng khám, một mùi thuốc sát trùng nhẹ nhàng và không khí sạch sẽ đến vô trùng bao trùm lấy họ. Mọi thứ ngăn nắp, không một dấu hiệu của sự xáo trộn. Bác sĩ Phượng gục chết trên bàn làm việc, một chiếc kéo y tế sắc nhọn cắm chính xác vào tim bà. Cửa phòng khám bị khóa từ bên ngoài bằng chìa khóa riêng của bà Phượng, sau đó được tìm thấy vứt trong một chậu cây cảnh ở hành lang. Lại một vụ giết người bình thản, lạnh lùng đến tàn nhẫn.

“Hung thủ ra vào như một bóng ma,” Hùng lẩm bẩm, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. “Hắn là ai mà có thể khiến tất cả các nạn nhân tin tưởng đến vậy?”

Lê Phong không nói gì. Anh đi thẳng đến bàn làm việc. Anh không cần tìm kiếm. Ký tự thứ ba nằm ngay trước mắt anh, rõ ràng và đầy tính biểu tượng. Lần này, nó không được viết bằng máu hay keo dán. Nó được xếp cẩn thận bằng những viên thuốc con nhộng hai màu đỏ-trắng.

Một chữ cái. Ư.

‘N’ – ‘8’ – ‘Ư’.

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Mọi người nhìn vào chữ ‘Ư’ một cách khó hiểu. Chuỗi ký tự này hoàn toàn vô nghĩa. Nó là một mớ hỗn độn thách thức mọi logic thông thường.

“Tại sao lại là ‘Ư’?” Hùng vò đầu. “Nó có ý nghĩa gì chứ?”

Lê Phong nheo mắt, bộ não anh hoạt động với tốc độ tối đa. Kẻ sát nhân không hành động ngẫu nhiên. Mọi thứ đều mang một thông điệp. Chữ ‘N’ bằng máu của một nhà tài phiệt. Số ‘8’ bằng keo dán bên cạnh một họa sĩ. Và chữ ‘Ư’ bằng thuốc của một bác sĩ.

“Hắn đang dùng chính bản chất của các nạn nhân để chống lại họ,” Lê Phong nói khẽ, nhưng đủ để Hùng nghe thấy. “Máu tượng trưng cho những giao dịch đẫm máu. Keo dán có thể tượng trưng cho sự gắn kết yếu kém trong một công trình nào đó. Và thuốc… thứ dùng để cứu người, giờ lại được dùng để đánh dấu cho một cái chết. Đây không chỉ là giết người, đây là một sự phán xét.”


Trở lại sở chỉ huy, sự bế tắc đã lên đến đỉnh điểm. Ba nạn nhân: một trùm bất động sản, một họa sĩ nghèo, một nữ bác sĩ từ thiện. Ba ký tự vô nghĩa: ‘N’, ‘8’, ‘Ư’. Họ như đang đứng giữa một mê cung hoàn hảo không có lối ra.

“Vô lý! Hoàn toàn vô lý!” Hùng đập bàn. “Chúng ta đã lật tung mọi mối quan hệ, mọi giao dịch, mọi quá khứ của họ. Không có gì cả! Giống như hung thủ đã chọn ngẫu nhiên ba người không liên quan gì đến nhau để chơi đùa với chúng ta vậy.”

Trong khi cả đội chìm trong bế tắc, Lê Phong vẫn im lặng đứng trước tấm bảng. Anh không nhìn vào những dấu hỏi. Anh nhìn vào ba cái tên, ba cuộc đời tưởng chừng không liên quan. “Chúng ta đang tìm một sợi dây,” anh nói, giọng trầm tĩnh cắt ngang sự im lặng. “Nhưng chúng ta đang mò mẫm bằng tay trong bóng tối. Đã đến lúc phải bật đèn lên.”

Anh quay sang Hùng, ánh mắt quyết đoán. “Tôi không tin là không có mối liên hệ. Chỉ là nó được chôn quá sâu, hoặc ở một nơi chúng ta không ngờ tới. Tìm kiếm thủ công sẽ không bao giờ ra. Tôi cần anh huy động đội phân tích dữ liệu của sở. Hãy cho chạy một thuật toán truy xuất chéo trên quy mô lớn.”

Hùng nhíu mày. “Truy xuất chéo?”

“Đúng vậy,” Lê Phong khẳng định. “Quét toàn bộ cơ sở dữ liệu lưu trữ trong vòng hai mươi năm qua. An sinh, kinh doanh, pháp lý, y tế, từ thiện… tất cả mọi thứ. Hãy tìm kiếm bất kỳ sự kiện, dự án, công ty, vụ kiện tụng, hay thậm chí là một danh sách tài trợ nào có sự xuất hiện đồng thời của cả ba cái tên: Nguyễn Văn An, Lê Minh Giang – hoặc cha anh ta là kiến trúc sư Lê Thành Trung – và Trần Thị Phượng.”

Đó là một yêu cầu khổng lồ, một việc mò kim đáy bể bằng công nghệ. Hùng có chút do dự, nhưng nhìn vào ánh mắt chắc chắn của Lê Phong, anh gật đầu. Đó là tia hy vọng duy nhất.

Hai mươi bốn tiếng đồng hồ dài như một thế kỷ trôi qua. Cả đội gần như đã từ bỏ hy vọng thì một email được gửi đến từ phòng phân tích dữ liệu. Tiêu đề chỉ có một dòng: “TÌM THẤY MỘT KẾT QUẢ TRÙNG KHỚP DUY NHẤT.”

Trên màn hình máy chiếu, giữa hàng triệu dữ liệu bị loại bỏ, chỉ có một dòng chữ hiện lên, sáng rực như một ngọn hải đăng trong cơn bão:

DỰ ÁN CHUNG CƯ GIÁ RẺ AN BÌNH – LỄ KHỞI CÔNG 15.07.2008.

Bên dưới là vai trò của từng người:

  • Chủ đầu tư: Tập đoàn An Phát – Giám đốc Nguyễn Văn An.
  • Kiến trúc sư trưởng: Lê Thành Trung.
  • Đơn vị bảo trợ quỹ từ thiện: Quỹ Trái Tim Nhân Ái – Chủ tịch Trần Thị Phượng.

Cả phòng họp nín thở. Ngày tháng trong cuốn sổ của Lê Minh Giang. Ba cái tên tưởng chừng không liên quan. Tất cả đột ngột hội tụ tại một điểm duy nhất trong quá khứ.

Cuối cùng, một mối liên kết đã xuất hiện. Mê cung hoàn hảo đã hé lộ một con đường. Nhưng Lê Phong biết, con đường này sẽ không dẫn đến lối ra. Nó sẽ dẫn họ xuống một tầng sâu hơn, tăm tối hơn của sự thật, nơi một bi kịch bị lãng quên đang chờ đợi được phơi bày.


Chương 4: Dấu Vết Ngược

Thông tin về dự án Tòa nhà An Bình được bới lên như một nấm mồ bị quật dậy sau mười lăm năm yên nghỉ. Nó không chỉ là một sợi dây liên kết, nó là chiếc chìa khóa mở ra một chiếc hộp Pandora chứa đầy tội ác, lòng tham và sự dối trá được che đậy một cách hoàn hảo.

Đó là một dự án chung cư giá rẻ cho người có thu nhập thấp, được khởi công vào ngày định mệnh 15.07.2008. Tập đoàn An Phát của Nguyễn Văn An là chủ đầu tư. Bác sĩ Trần Thị Phượng, thông qua quỹ từ thiện “Trái Tim Nhân Ái”, đứng ra bảo trợ và kêu gọi quyên góp, tạo nên một tấm bình phong đạo đức không thể chê vào đâu được. Cha của họa sĩ Lê Minh Giang, kiến trúc sư Lê Thành Trung, là người thiết kế chính.

Nhưng dự án đã kết thúc trong bi kịch.

Chỉ sáu tháng sau khi khởi công, một phần công trình đã sụp đổ, gây ra cái chết cho năm công nhân và làm bị thương hàng chục người khác. Một cuộc điều tra rầm rộ đã diễn ra, nhưng kết luận cuối cùng lại mỏng manh một cách đáng ngờ. Toàn bộ trách nhiệm bị đổ lên đầu hai người: kiến trúc sư Lê Thành Trung vì “lỗi thiết kế nghiêm trọng”, và một kỹ sư giám sát hiện trường tên là Huỳnh Bách Tùng vì “thiếu trách nhiệm trong giám sát thi công”.

Sau vụ việc, sự nghiệp của kiến trúc sư Trung tan thành mây khói, ông suy sụp và qua đời vài năm sau đó vì bạo bệnh. Kỹ sư Huỳnh Bách Tùng thì biến mất không một dấu vết. Trong khi đó, Nguyễn Văn An và bác sĩ Phượng, hai kẻ chủ mưu thật sự, đã khéo léo dùng tiền bạc và quyền lực để thoát khỏi mọi liên đới. Họ chỉ phải bồi thường một khoản tiền tượng trưng, rồi vụ việc dần chìm vào quên lãng dưới sức nặng của thời gian và những tin tức mới hơn.

“Vậy là đã rõ,” Trung úy Hùng đập mạnh tay xuống bàn họp, khuôn mặt hằn lên sự căm giận. “Đây là một vụ trả thù cho bi kịch năm xưa. Hung thủ đang lần lượt xử lý những kẻ đã thoát tội. An, Giang (có lẽ vì liên quan đến cha mình), và Phượng. Vậy mục tiêu tiếp theo… hoặc chính là hung thủ… phải là người có liên quan đến hai người bị hàm oan!”

“Huỳnh Bách Tùng,” Lê Phong nói khẽ, khoanh tròn cái tên đó trên tấm bảng trắng. “Ông ta là mắt xích còn lại duy nhất. Chúng ta phải tìm ra ông ta. Ngay lập tức!”

Một cuộc chạy đua với tử thần bắt đầu. Nhưng Huỳnh Bách Tùng như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này. Không hồ sơ, không địa chỉ, không người thân liên lạc. Đội của Hùng lật tung từng trang hồ sơ cũ, tìm đến những công trường năm xưa, hỏi thăm những đồng nghiệp cũ của Tùng. Bức tranh họ vẽ lại là một cuộc đời bi thảm: từ một kỹ sư xây dựng đầy triển vọng, Tùng đã trượt dài sau vụ án, trở thành một kẻ nát rượu, sống lang thang nay đây mai đó, bị nuốt chửng bởi mặc cảm tội lỗi và sự oan ức.

“Chúng ta đang tìm một bóng ma,” Hùng nói với Lê Phong qua điện thoại, giọng anh khản đặc vì mệt mỏi. “Gã này có thể ở bất cứ đâu, hoặc đã chết ở một xó xỉnh nào đó từ lâu rồi.”

“Không,” Lê Phong đáp, giọng anh đanh lại. “Hung thủ đã lên một kế hoạch tỉ mỉ suốt mười lăm năm. Hắn sẽ không để một biến số quan trọng như Tùng nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Hắn biết Tùng ở đâu. Và tôi cá là hắn đang trên đường đến đó. Chúng ta không chỉ tìm Tùng, chúng ta đang tìm hiện trường tiếp theo của vụ án.”

Lê Phong yêu cầu Hùng tập trung vào những nơi mà một kẻ lang thang, nghiện rượu có thể lui tới: các khu nhà bỏ hoang, gầm cầu, các công trường xây dựng dở dang. Một cuộc tìm kiếm trên diện rộng được gấp rút tiến hành.

Và họ đã quá muộn.

Tối hôm đó, từ một công trường xây dựng bị đình chỉ ở quận 9, một cuộc gọi báo án đã được thực hiện. Hiện trường là một tầng hầm ẩm ướt, bẩn thỉu, nồng nặc mùi xi măng và tuyệt vọng. Thi thể của Huỳnh Bách Tùng nằm co quắp trên nền đất lạnh lẽo. Gương mặt ông ta hốc hác, khắc khổ. Nguyên nhân cái chết hoàn toàn khác với ba vụ trước: không phải một nhát dao gọn gàng, mà là nhiều nhát đập tàn bạo bằng một cây búa tạ bỏ lại hiện trường. Một cái chết đến từ cơn thịnh nộ, không còn sự bình thản, tính toán.

Và trên bức tường xi măng thô ráp ngay cạnh thi thể, ký tự cuối cùng đã xuất hiện. Nó không được viết bằng máu, không được xếp bằng thuốc. Nó được phun bằng một lớp sơn màu đỏ máu, nét chữ to và nguệch ngoạc như một tiếng thét câm lặng.

Một chữ cái. Ợ.

‘N’ – ‘8’ – ‘Ư’ – ‘Ợ’.

Chuỗi ký tự đã hoàn tất. Cả đội điều tra đứng lặng người. Bốn ký tự, bốn nạn nhân. Nhưng ý nghĩa của chúng vẫn là một bí ẩn không lời giải.

“N-TÁM-Ư-Ợ?” một cảnh sát trẻ lẩm bẩm. “Chẳng có nghĩa gì cả. Hắn đang chơi khăm chúng ta.”

Trung úy Hùng cảm thấy một cơn tuyệt vọng xâm chiếm. Anh đã hy vọng ký tự cuối cùng sẽ làm sáng tỏ mọi thứ, nhưng nó chỉ khiến bức màn bí ẩn thêm dày đặc.

Chỉ có Lê Phong đứng bất động. Anh không nhìn vào ký tự trên tường nữa. Anh nhắm mắt lại, tái hiện bốn ký tự đó trong tâm trí. ‘N’…’8’…’Ư’…’Ợ’. Bộ não của anh đang chạy hết công suất, sắp xếp, xáo trộn, tìm kiếm một quy luật.

“Tại sao lại là số 8?” anh lẩm bẩm với chính mình. “Nó là kẻ ngoại lai trong chuỗi ký tự này. Tại sao không phải một chữ cái? ‘T’ chẳng hạn, trong ‘Tám’?” Anh thử thay thế. ‘N-T-Ư-Ợ’. Vẫn vô nghĩa.

“Số 8… Bát… Tám…” Anh lật đi lật lại con số. “Trong bảng chữ cái quốc tế, chữ cái thứ tám là ‘H’.” Anh lại thử. ‘N-H-Ư-Ợ’. Gần hơn một chút, nhưng vẫn không phải một từ có nghĩa. Kẻ sát nhân quá thông minh để đưa ra một câu đố đơn giản như vậy. Con số 8 phải có một ý nghĩa khác, hoặc nó chỉ là một cách đánh lạc hướng.

Và rồi, thay vì tập trung vào câu đố, anh chuyển hướng suy nghĩ. Anh tập trung vào sự thay đổi. Tại sao cái chết của Tùng lại khác biệt? Tàn bạo hơn, vội vã hơn, đầy cảm tính hơn. Hung thủ dường như đã mất đi sự bình tĩnh vốn có. Tại sao? Và tại sao lại là sơn đỏ?

Sơn… dùng để che đậy, để sơn phết lên một bề mặt cũ kỹ. Nhưng ở đây, nó không che đậy, nó dùng để phơi bày. Một sự nghịch lý.

Và rồi, như một tia sét đánh ngang qua tâm trí, một ý nghĩ lóe lên, kết nối tất cả những điểm dị biệt lại với nhau.

Sự thay đổi trong cách giết người. Sự nghịch lý của việc dùng sơn. Sự vô nghĩa của chuỗi ký tự khi đọc xuôi.

“Ngược…” anh thì thầm.

“Anh nói gì thế Phong?” Hùng quay lại hỏi, vẻ mặt mệt mỏi.

“Tất cả đều ngược lại,” Lê Phong nói to hơn, mắt anh sáng rực lên một cách đáng sợ. “Hùng, chúng ta đã cố gắng giải mã một thông điệp. Nhưng chúng ta đã sai. Đây không phải là một thông điệp để đọc. Đây là một mệnh lệnh để thực thi!”

Anh quay sang Hùng, giọng đầy quả quyết. “Hung thủ không đưa cho chúng ta một từ có nghĩa. Hắn đang ra lệnh cho chúng ta phải làm gì với toàn bộ vụ án này. Hắn muốn chúng ta phải nhìn mọi thứ theo hướng NGƯỢC LẠI!”

“Ngược lại?” Hùng ngơ ngác.

“Đúng vậy!” Lê Phong khẳng định. “Sự thật của vụ án này đã bị đảo ngược suốt mười lăm năm. Những kẻ được coi là nạn nhân đức độ như An và Phượng thực chất lại là thủ phạm. Những người bị kết tội như cha của Giang và Huỳnh Bách Tùng thực chất lại là nạn nhân. Kẻ sát nhân không chỉ trả thù, hắn đang ép chúng ta, những người thực thi công lý, phải tự tay lật lại vụ án, phải đảo ngược lại lịch sử!”

Dấu vết cuối cùng không phải là một cái tên hay một địa chỉ. Nó là một khái niệm, một phương pháp luận. Kẻ sát nhân đã chỉ cho họ con đường, không phải đi tới phía trước để tìm ra hắn, mà là đi ngược về quá khứ để tìm ra sự thật.

“Vậy hung thủ là ai?” Hùng hỏi dồn. “Người thân của kiến trúc sư Trung hay kỹ sư Tùng?”

“Phải,” Lê Phong đáp, ánh mắt anh nhìn sâu vào bóng tối của tầng hầm. “Hung thủ là một người đã sống mười lăm năm trong cái bóng của sự dối trá. Một người đã biến nỗi đau và sự oan khuất thành một kế hoạch báo thù hoàn hảo đến từng chi tiết. Và một người như vậy, chắc chắn đang ẩn mình dưới một lớp vỏ bọc hoàn hảo không kém.”

Vụ án đã có một hướng đi rõ ràng. Mục tiêu bây giờ không chỉ là tìm ra một kẻ giết người, mà là tìm ra một bóng ma của quá khứ, kẻ đang sống với một mục đích duy nhất: Đảo ngược lại tất cả.


Chương 5: Bóng Ma Quá Khứ

Phòng họp của đội trọng án chìm trong một sự im lặng nặng nề. Mùi cà phê nguội và khói thuốc lá quyện vào nhau, tạo thành một không khí đặc quánh. Ba ngày sau cái chết của bác sĩ Trần Thị Phượng, cuộc điều tra vẫn giậm chân tại chỗ. Trên tấm bảng trắng, tên của ba nạn nhân được nối với nhau bằng những dấu hỏi to tướng màu đỏ. Một trùm bất động sản, một họa sĩ ẩn dật, một nữ bác sĩ từ thiện. Ba đường thẳng song song không có điểm chung.

Bóng Ma Quá Khứ
Bóng Ma Quá Khứ

Trung úy Hùng bực bội ném cây bút xuống bàn. “Vô lý! Hoàn toàn vô lý! Chúng ta đã lật tung mọi mối quan hệ, mọi giao dịch, mọi quá khứ của họ. Không có gì cả! Giống như hung thủ đã chọn ngẫu nhiên ba người không liên quan gì đến nhau để chơi đùa với chúng ta vậy.”

Trong khi cả đội chìm trong bế tắc, Lê Phong vẫn im lặng đứng trước tấm bảng. Anh không nhìn vào những dấu hỏi. Anh nhìn vào ba cái tên. “Chúng ta đang tìm một sợi dây,” anh nói, giọng trầm tĩnh cắt ngang sự im lặng. “Nhưng chúng ta đang mò mẫm bằng tay trong bóng tối. Đã đến lúc phải bật đèn lên.”

Anh quay sang Hùng, ánh mắt quyết đoán. “Tôi cần anh huy động đội phân tích dữ liệu của sở. Hãy cho chạy một thuật toán truy xuất chéo trên quy mô lớn. Quét toàn bộ dữ liệu an sinh, kinh doanh, pháp lý, từ thiện… lưu trữ trong vòng hai mươi năm qua. Tìm kiếm bất kỳ sự kiện, dự án, công ty, vụ kiện tụng nào có sự xuất hiện đồng thời của cả ba cái tên: Nguyễn Văn An, Lê Minh Giang – hoặc cha anh ta là kiến trúc sư Lê Thành Trung – và Trần Thị Phượng.”

Đó là một yêu cầu khổng lồ, một việc mò kim đáy bể bằng công nghệ. Nhưng trong tình thế này, đó là tia hy vọng duy nhất.

Hai mươi bốn tiếng đồng hồ dài như một thế kỷ trôi qua. Cả đội gần như đã từ bỏ hy vọng thì một email được gửi đến từ phòng phân tích dữ liệu. Tiêu đề chỉ có một dòng: “TÌM THẤY MỘT KẾT QUẢ TRÙNG KHỚP DUY NHẤT.”

Trên màn hình máy chiếu, giữa hàng triệu dữ liệu bị loại bỏ, chỉ có một dòng chữ hiện lên: DỰ ÁN CHUNG CƯ GIÁ RẺ AN BÌNH – KHỞI CÔNG 15.07.2008.

Bên dưới là vai trò của từng người:

  • Chủ đầu tư: Tập đoàn An Phát – Giám đốc Nguyễn Văn An.
  • Kiến trúc sư trưởng: Lê Thành Trung.
  • Đơn vị bảo trợ quỹ từ thiện: Quỹ Trái Tim Nhân Ái – Chủ tịch Trần Thị Phượng.

Cuối cùng, sợi dây đã xuất hiện. Mê cung đã hé lộ một con đường.

Lập tức, Hùng cho người khai quật lại hồ sơ về thảm kịch Tòa nhà An Bình năm xưa. Nhưng con đường vừa được hé lộ đã lập tức gặp phải chướng ngại vật. Tập hồ sơ được mang về từ kho lưu trữ có bìa đã ố vàng, niêm phong dường như còn nguyên vẹn. Nhưng khi mở ra, Hùng và Lê Phong nhận ra có điều bất thường. Nhiều trang báo cáo quan trọng đã bị xé đi một cách có chủ đích. Biên bản giám định chất lượng vật liệu xây dựng bị mờ nhoè những con số quyết định. Vụ án đã bị ai đó cố tình đục khoét từ bên trong.

“Có kẻ đã đi trước chúng ta một bước, từ rất lâu rồi,” Hùng nghiến răng. “Chúng muốn chôn vùi sự thật này vĩnh viễn.”

“Nếu hồ sơ giấy tờ đã bị phá hoại, chúng ta phải tìm ký ức sống,” Lê Phong nói.

Anh tìm đến một cái tên trong danh sách các nhà báo từng đưa tin về vụ sập năm đó: Trần Văn, một ký giả già của tờ báo Pháp Luật, giờ đã về hưu. Họ tìm thấy ông trong một quán cà phê cũ kỹ trong một con hẻm nhỏ. Ban đầu, ông lão xua tay từ chối, ánh mắt lộ rõ vẻ e ngại.

“Chuyện đó chết lâu rồi, các anh đừng đào nó lên nữa. Đụng vào chỉ có phiền phức thôi.”

Chỉ đến khi Lê Phong đặt tấm ảnh chụp hiện trường ba vụ án mạng lên bàn, giọng ông lão mới run run. “Trời ơi… vậy là nó đã bắt đầu rồi sao?”

Ông Trần Văn bắt đầu kể, và một bức tranh tăm tối về quá khứ dần hiện ra. Đó không chỉ là một tai nạn, đó là một tội ác được che đậy hoàn hảo. Nguyễn Văn An đã dùng vật liệu rẻ tiền để tối đa hóa lợi nhuận. Kiến trúc sư Lê Thành Trung và kỹ sư giám sát Huỳnh Bách Tùng đã bị ép buộc hoặc mua chuộc để nhắm mắt làm ngơ. Khi công trình sụp đổ, An đã dùng tiền và quyền lực để bẻ cong cuộc điều tra, đổ hết tội lỗi lên đầu hai người họ.

“Nhưng ghê tởm nhất là vai trò của bác sĩ Phượng,” ông lão nói, giọng đầy khinh bỉ. “Bà ta dùng cái mác từ thiện của mình để đi lừa gạt lòng tốt của mọi người. Quỹ Trái Tim Nhân Ái đã quyên góp được hàng chục tỷ đồng. Nhưng phần lớn số tiền đó, thông qua những hợp đồng ma, đã chảy ngược về công ty sân sau của Nguyễn Văn An. Sau khi vụ sập xảy ra, chính bà ta lại là người xuất hiện nhiều nhất trên báo chí, đi thăm hỏi, phát thuốc men miễn phí cho gia đình các nạn nhân. Bà ta đã dùng chính bi kịch mà mình góp phần tạo ra để đánh bóng tên tuổi.”

Lê Phong ngồi bất động, nhưng trong đầu anh, một cơn bão đang nổi lên. Các mảnh ghép rời rạc đột nhiên lao vào nhau với một tốc độ kinh hoàng.

  • “Ư”… được xếp bằng những viên thuốc con nhộng. Bác sĩ Phượng đã dùng thuốc men, dùng vỏ bọc từ thiện để che đậy cho tội ác. Viên thuốc chính là biểu tượng cho sự giả dối của bà ta.
  • “N”… được viết bằng máu. Tội ác tham lam của Nguyễn Văn An đã trực tiếp gây ra đổ máu, gây ra cái chết oan uổng cho năm mạng người.
  • “8”… vẽ bằng keo dán. Tòa nhà An Bình sụp đổ vì chất lượng xây dựng kém, vì sự kết dính của những vật liệu rẻ tiền. Hoặc đơn giản, nó là con số ám ảnh của năm 2008.

Anh quay sang Hùng, mắt sáng rực lên. “Chúng ta đã hiểu sai rồi. Những ký tự này không chỉ là một thông điệp. Chúng là một bản cáo trạng. Hung thủ không chỉ để lại chữ cái, hắn còn dùng chính bản chất tội ác của từng nạn nhân để tạo ra chúng. Đây không phải là một kẻ điên. Đây là một nghệ sĩ của sự báo thù.”

Cuộc trò chuyện kết thúc. Bóng ma của quá khứ đã hiện nguyên hình, mang theo một mối hận thù được nuôi dưỡng suốt mười lăm năm.

“Vậy là đã rõ,” Hùng nói khi họ ra xe. “Kẻ thủ ác đang trả thù cho những người bị oan năm xưa. Có thể là người thân của kiến trúc sư Lê, hoặc kỹ sư Tùng.”

“Đúng vậy,” Lê Phong gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm vào màn đêm. “Nhưng hắn không chỉ trả thù. Hắn đang chơi một ván cờ, và hắn muốn chúng ta phải đi theo từng nước cờ của hắn. Một kẻ có thể lên một kế hoạch tỉ mỉ, mang đầy tính biểu tượng và duy mỹ một cách bệnh hoạn như vậy, chắc chắn sẽ không phải là một người dễ dàng để lộ dấu vết. Hắn sống trong bóng tối quá lâu rồi. Vỏ bọc của hắn trong ánh sáng phải hoàn hảo như chính kế hoạch của hắn vậy.”

Lê Phong biết rằng, anh không còn chỉ đối đầu với một kẻ giết người. Anh đang đối đầu với một bộ óc thiên tài được trui rèn từ hận thù. Và để tìm ra một con người như vậy, anh không thể tìm ở những nơi tăm tối, mà phải tìm ở những nơi được chiếu sáng nhất, nơi có những vỏ bọc hoàn hảo nhất.


Chương 6: Vòng Vây Siết Chặt

Phòng họp của đội trọng án bốc lên mùi cà phê cháy khét và sự mệt mỏi. Mấy ngày liền, cả đội như lạc trong một mê cung không lối thoát. Tấm bảng trắng lớn giờ đây chi chít những cái tên được nối với nhau bằng những đường mực đỏ, trông như một mạng nhện rối rắm. Ở trung tâm mạng nhện đó là bốn nạn nhân, và xa hơn nữa trong quá khứ là thảm kịch Tòa nhà An Bình.

Trung úy Hùng ném mạnh tập hồ sơ xuống bàn, tiếng động khô khốc khiến vài điều tra viên đang gà gật phải giật mình.

“Vô ích!” anh gằn giọng, vò mái tóc vốn đã rối bù. “Chúng ta đã rà soát lại toàn bộ thân nhân của năm công nhân đã chết. Phần lớn họ đã nhận tiền bồi thường rồi rời đi, sống một cuộc sống khác. Vài người vẫn còn oán hận, nhưng không một ai có đủ sự tinh vi hay nguồn lực để thực hiện một chuỗi án mạng thế này. Còn vợ và con gái của kỹ sư Huỳnh Bách Tùng thì như thể đã bốc hơi khỏi trái đất mười lăm năm trước. Không một dấu vết. Chúng ta đang săn một bóng ma!”

Sự bất lực bao trùm căn phòng. Họ đã có động cơ, một mối hận thù kéo dài hơn một thập kỷ, nhưng lại không thể gán nó cho một gương mặt cụ thể nào.

Chỉ có Lê Phong vẫn im lặng. Nãy giờ, anh không nhìn vào những cái tên trên tấm bảng. Anh chỉ đứng khoanh tay, quan sát những ghi chú của riêng mình ở một góc bảng:

  • Hồ sơ hung thủ:
  • Cực kỳ thông minh, kiên nhẫn (kế hoạch 15 năm).
  • Tỉ mỉ, có óc tổ chức, không để lại dấu vết thông thường.
  • Có khả năng tiếp cận các nạn nhân một cách dễ dàng (được tin tưởng).
  • Tâm lý vững vàng, vỏ bọc hoàn hảo.

Cuối cùng, anh quay lại, phá vỡ bầu không khí nặng nề. “Hùng, chúng ta đang tìm sai cách.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh. “Sai cách?” Hùng nhíu mày. “Ý anh là sao? Động cơ là trả thù cho vụ An Bình, chẳng lẽ sai?”

“Động cơ không sai,” Lê Phong đáp. “Nhưng phương pháp của chúng ta sai. Chúng ta đang cố tìm một người có động cơ, rồi mới xem xét liệu họ có khả năng gây án hay không. Hãy làm ngược lại.”

Anh bước tới tấm bảng, cầm một cây bút lông đen. “Hãy bắt đầu với những gì chúng ta biết chắc về hung thủ qua cách hắn ra tay. Hắn thông minh, có phương pháp, và quan trọng nhất, hắn có khả năng tạo ra sự tin tưởng. Bây giờ hãy nhìn vào các nạn nhân. Giang và Tùng là những mục tiêu tương đối dễ tiếp cận. Bác sĩ Phượng cũng vậy. Nhưng Nguyễn Văn An thì khác. Ông ta sống trong một pháo đài gần như bất khả xâm phạm. Kẻ nào có thể ra vào căn penthouse đó mà không bị camera ghi lại, không bị an ninh chặn hỏi, thậm chí còn được ông ta tự nguyện mở cửa?”

Lê Phong khoanh tròn cái tên “Nguyễn Văn An”. “Tâm của cơn bão nằm ở đây. Hung thủ không phải người ngoài cuộc. Hắn, hoặc cô ta, phải nằm trong vòng tròn tin tưởng thân cận nhất của nạn nhân đầu tiên. Hãy lập danh sách những người đó.”

Một điều tra viên trẻ nhanh chóng liệt kê: “Chỉ có gia đình, vài đối tác kinh doanh cấp cao, và thư ký riêng, cô Võ Thị Lan Anh.”

“Gia đình ông ta ở Mỹ,” Lê Phong nói, gạch bỏ khả năng đó. “Các đối tác kinh doanh đều đã được thẩm vấn và có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng. Chỉ còn lại cô thư ký.”

Hùng lắc đầu quầy quậy. “Không thể nào, Phong. Võ Thị Lan Anh có chứng cứ ngoại phạm vững như tường thành cho cả ba vụ đầu. Khi An bị giết, cô ta đang ở lớp yoga với hơn hai mươi người. Không có khả năng.”

“Chính vì nó quá hoàn hảo nên mới đáng ngờ,” Lê Phong nói, ánh mắt anh sắc lại. “Một người bình thường, dù vô tội, cũng sẽ có những điểm mâu thuẫn nhỏ trong lịch trình, những khoảng thời gian không thể giải thích được. Nhưng lịch trình của cô ta lại khớp đến từng phút. Giờ hãy tạm quên các vụ án mạng đi. Hãy điều tra sâu về chính con người cô ta. Một sơ yếu lý lịch hoàn hảo, một nhân viên mẫn cán, một cuộc sống cá nhân không tì vết… nó quá sạch sẽ. Hãy tìm xem ‘Võ Thị Lan Anh’ có phải là một cái tên hoàn hảo quá không.”

Theo chỉ thị của Lê Phong, một cuộc điều tra âm thầm về lý lịch của Võ Thị Lan Anh được tiến hành. Họ không chỉ kiểm tra hồ sơ thông thường, mà còn sử dụng hệ thống dữ liệu quốc gia, rà soát lại toàn bộ các trường hợp xin thay tên đổi họ trong suốt mười lăm năm qua có bất kỳ liên hệ nào, dù là nhỏ nhất, với những người trong thảm kịch An Bình.

Hai ngày sau, khi Lê Phong đang ngồi trong văn phòng của mình, chiếc điện thoại reo lên. Ở đầu dây bên kia là một chuyên viên phân tích dữ liệu.

“Thưa anh Phong, chúng tôi tìm thấy rồi. Một sự trùng khớp duy nhất trong hàng triệu hồ sơ. Huỳnh Mai Anh, sinh năm 1991, con gái duy nhất của kỹ sư Huỳnh Bách Tùng. Cô ta đã làm thủ tục đổi tên thành Võ Thị Lan Anh vào tháng 5 năm 2017. Ba tháng sau, cô ta nộp đơn và được tuyển dụng vào vị trí thư ký tại tập đoàn An Phát.”

Lê Phong cúp máy. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh. Bóng ma đã có một gương mặt.


Cuộc gặp diễn ra tại một quán cà phê yên tĩnh, theo yêu cầu của Lê Phong. Mai Anh xuất hiện, vẫn với vẻ ngoài giản dị, có phần rụt rè. Cô mặc một chiếc váy công sở màu xám nhạt, mái tóc búi cao gọn gàng.

“Cảm ơn cô đã dành thời gian,” Lê Phong bắt đầu, mỉm cười thân thiện. “Tôi chỉ muốn hỏi thêm vài điều về công việc của ông An, những chi tiết mà có lẽ chúng tôi đã bỏ qua.”

Cuộc trò chuyện diễn ra một cách chuyên nghiệp. Mai Anh cung cấp thông tin rành mạch. Lê Phong khéo léo khen ngợi năng lực của cô, nói rằng ông An đã rất may mắn khi có được một người trợ lý tận tâm như vậy. Anh tạo ra một bầu không khí thoải mái, như một cuộc trò chuyện thông thường.

Sau đó, anh đột ngột chuyển chủ đề.

“Công việc của ông An chắc hẳn rất áp lực. Nhất là với những dự án lớn, đôi khi chỉ một sai sót nhỏ trong khâu giám sát kỹ thuật cũng có thể gây ra những hậu quả khủng khiếp… như vụ sập cầu Cần Thơ năm xưa chẳng hạn. Tôi luôn ám ảnh về những thảm kịch như vậy trong ngành xây dựng.”

Anh vừa nói vừa chăm chú quan sát cô. Gương mặt Mai Anh không biến sắc. Cô chỉ gật đầu nhẹ. “Vâng, ngành xây dựng luôn tiềm ẩn rủi ro rất lớn ạ.”

Một câu trả lời hoàn hảo. Tự nhiên và đầy cảm thông. Lê Phong tiếp tục cái bẫy của mình.

“Nhân tiện, trong các hồ sơ cũ, tôi có đọc loáng thoáng về một dự án của An Phát từ rất lâu rồi, tên là ‘Tòa nhà An Bình’. Hình như nó cũng từng gặp sự cố thì phải. Chắc cô làm việc lâu năm ở đó cũng biết rõ hơn tôi?”

Anh đã tung ra mồi câu. Giờ là lúc chờ con cá cắn câu.

Mai Anh không trả lời ngay. Có một khoảng lặng kéo dài gần hai giây. Một khoảng lặng bất thường. Đối với một người bình thường, câu trả lời sẽ là “tôi không biết” hoặc “để tôi kiểm tra lại” một cách tức thì. Nhưng Mai Anh đã im lặng. Lê Phong có thể gần như nghe thấy tiếng bộ não cô đang hoạt động, quét qua hàng ngàn khả năng để chọn ra câu trả lời an toàn nhất, hoàn hảo nhất.

Chính sự im lặng ngắn ngủi đó, sự tính toán đó, đã tố cáo cô.

Cuối cùng, cô mỉm cười nhẹ. “Dạ thưa không. Dự án đó có lẽ là từ rất lâu rồi, trước cả khi tôi vào làm nên tôi thực sự không rõ. Xin lỗi đã không giúp được anh.”

Một câu trả lởi hoàn hảo. Một lời nói dối hoàn hảo.

“Vậy à,” Lê Phong mỉm cười đáp lại, nhưng trong mắt anh không có ý cười. “Chắc là tôi nhầm. Thôi không làm phiền cô nữa. Cảm ơn cô rất nhiều.”

Rời khỏi quán cà phê, Trung úy Hùng đi bên cạnh không giấu được vẻ sốt ruột. “Không có gì cả! Cô ta chẳng lộ ra chút sơ hở nào.”

Lê Phong lắc đầu. “Có đấy, Hùng à. Sơ hở lớn nhất của cô ta chính là sự hoàn hảo. Không phải những gì cô ta nói, mà chính là khoảng lặng hai giây trước khi cô ta nói, đã xác nhận mọi thứ. Chúng ta đã tìm thấy bóng ma của mình rồi. Bây giờ, vấn đề không phải là ‘ai’, mà là ‘làm thế nào’.”

Vòng vây đã siết lại. Con mồi đã ở ngay trong tầm ngắm. Nhưng con mồi này được bảo vệ bởi một bức tường thành kiên cố mang tên “bằng chứng ngoại phạm”. Và Lê Phong biết, để phá vỡ bức tường đó, anh không thể dùng búa, mà phải tìm ra chiếc chìa khóa được cất giấu tinh vi nhất.


Chương 7: Màn Kịch Hé Mở

Căn phòng thẩm vấn của sở cảnh sát ngột ngạt và vô cảm. Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo hắt xuống chiếc bàn kim loại, chia căn phòng thành hai nửa sáng tối, giống như ranh giới giữa sự thật và dối trá. Huỳnh Mai Anh, trong vỏ bọc Võ Thị Lan Anh, ngồi thẳng lưng, điềm tĩnh đến đáng sợ. Đối diện cô, Trung úy Hùng tỏ rõ sự căng thẳng, còn viên luật sư ngồi bên cạnh thì lăm lăm cuốn sổ như một tấm khiên.

Chỉ có Lê Phong là ngoại lệ. Anh không ngồi, mà đứng khoanh tay dựa vào bức tường dán tấm gương một chiều, bóng của anh đổ dài trên sàn. Anh im lặng một lúc lâu, để cho sự tĩnh lặng đó trở thành một thứ áp lực vô hình.

Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng trầm và đều, không phải một câu hỏi mà là một lời nhận xét.

“Sự hoàn hảo,” anh nói. “Đó là một khái niệm đầy mê hoặc. Người ta luôn cố gắng tạo ra những thứ hoàn hảo: một tác phẩm nghệ thuật, một kế hoạch kinh doanh… hay một chứng cứ ngoại phạm. Nhưng thưa cô Mai Anh, bản chất của sự hoàn hảo chính là điểm yếu lớn nhất của nó. Bởi vì trong thế giới thực, không có gì là hoàn hảo tuyệt đối. Sự hoàn hảo đến mức không một kẽ hở, bản thân nó chính là kẽ hở lớn nhất.”

Viên luật sư ho nhẹ. “Thám tử, chúng ta có thể vào thẳng vấn đề được không? Thân chủ của tôi đã trả lời mọi câu hỏi.”

Lê Phong rời bức tường, chậm rãi tiến đến bàn. Anh không nhìn viên luật sư, ánh mắt anh dán chặt vào Mai Anh. “Được thôi. Vậy hãy nói về thời gian. Vụ án Nguyễn Văn An. Thời gian tử vong được xác định từ 9 đến 10 giờ tối. Khoa học pháp y đã nói vậy. Nhưng khoa học pháp y dựa trên các giả định, mà giả định quan trọng nhất là cơ thể nạn nhân tuân theo quy luật giảm nhiệt tự nhiên sau khi chết.”

Anh dừng lại, gằn từng chữ. “Vậy điều gì sẽ xảy ra… nếu quá trình đó không tự nhiên?”

Mai Anh chớp mắt, một phản xạ cực nhỏ. “Tôi không hiểu ý ông.”

“Ồ, tôi nghĩ cô hiểu,” Lê Phong nói. Anh ra hiệu cho Hùng. Trung úy Hùng, dù chưa hiểu hết ý đồ của Phong, vẫn đặt một tập tài liệu lên bàn. “Đây là báo cáo sử dụng điện năng tại căn hộ penthouse của ông An trong tháng xảy ra vụ án. Mọi thứ đều bình thường, cho đến ba ngày cuối cùng. Có một sự đột biến trong mức tiêu thụ, dù ông ta chỉ ở nhà một mình. Giống như có một thiết bị tiêu thụ điện năng cao đã hoạt động liên tục.”

“Một cái máy sưởi? Trời Sài Gòn nóng như vậy?” Viên luật sư nhếch mép. “Thật là vô lý.”

“Vô lý, nhưng không phải không có khả năng,” Lê Phong đáp trả, rồi đặt một tấm ảnh thứ hai lên bàn. Bức ảnh chụp cận cảnh tấm thảm Ba Tư đắt tiền. “Khi đội của chúng tôi quay lại, họ đã tìm thấy thứ này. Một vết hằn rất mờ, gần như vô hình, hình chữ nhật, ngay cạnh vị trí thi thể. Nó không khớp với bất kỳ đồ đạc nào trong phòng. Một cái bóng của một vật đã từng ở đó.”

Anh ngả người về phía trước, giọng thì thầm. “Một thiết bị sưởi ấm, hoạt động liên tục, để lại một vết hằn hình chữ nhật. Một tấm chăn điện. Hung thủ đã dùng nó để giữ ấm cho thi thể, đánh lừa đội pháp y về thời gian tử vong. Tạo ra một khoảng trống 4-5 tiếng đồng hồ. Đủ thời gian để đến lớp học yoga và có được chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.”

“Thật là một câu chuyện sáng tạo,” Mai Anh lần đầu lên tiếng, giọng cô vẫn đều nhưng có một sự sắc lạnh. “Nhưng đó chỉ là suy đoán. Không có bằng chứng.”

“Đúng vậy,” Lê Phong gật đầu. “Cho đến khi chúng tôi tìm thấy hóa đơn mua hàng của nó. Một tấm chăn điện được mua trực tuyến hai tuần trước, giao đến một địa chỉ không có thật. Và khi chúng tôi gửi nó đi giám định lại với công nghệ tiên tiến hơn, họ đã tìm thấy một thứ thú vị trên công tắc điều khiển.”

Anh nhìn thẳng vào đôi bàn tay đang đặt ngay ngắn trên bàn của Mai Anh. “Không phải ADN, không phải dấu vân tay. Mà là dấu vết cực nhỏ của một loại kem dưỡng da tay cao cấp. Loại kem này chứa chiết xuất hoa lan hiếm có, chỉ được sản xuất với số lượng giới hạn. Và theo chúng tôi được biết, cô là một trong số ít khách hàng thân thiết của nhãn hiệu này tại Sài Gòn.”

Sự im lặng bao trùm. Viên luật sư cứng họng. Trung úy Hùng nhìn Lê Phong với ánh mắt sững sờ pha lẫn thán phục.

Vẻ bình tĩnh trên gương mặt Mai Anh bắt đầu rạn nứt.

Lê Phong không cho cô ta cơ hội định thần. Anh tiếp tục tấn công. “Một khi đã nhìn ra thủ thuật thao túng thời gian, mọi thứ còn lại trở nên rõ ràng. Vụ Lê Minh Giang, một căn phòng khóa trái từ bên trong. Một trò ảo thuật cũ với dây cước luồn qua khe cửa. Vụ bác sĩ Phượng, còn đơn giản hơn, giết người rồi ở lại hiện trường, dùng máy tính nạn nhân gửi vài email để tạo cảm giác bà ấy vẫn còn sống và làm việc muộn. Tất cả đều là những màn kịch được tính toán đến từng giây, được thực hiện bởi một bộ óc thông minh, kiên nhẫn và vô cùng tàn nhẫn.”

Anh đi vòng quanh bàn, dừng lại ngay sau lưng Mai Anh, khiến cô bất giác rùng mình.

“Cô đã thành công,” giọng Lê Phong chùng xuống, mang một sắc thái kỳ lạ, gần như đồng cảm. “Cô đã buộc chúng tôi phải nhìn lại quá khứ, phải lật lại vụ án An Bình. Cô muốn trả lại danh dự cho cha cô. Một kế hoạch báo thù được nung nấu suốt mười lăm năm. Tôi gần như đã phải thán phục nó.”

Anh ngừng lại, rồi giọng anh đột ngột trở nên sắc như băng.

“Gần như thôi. Bởi vì trong kế hoạch hoàn hảo đó, cô đã giết bốn người. Ba kẻ đáng tội. Nhưng người thứ tư… là cha cô, Huỳnh Bách Tùng.”

Mai Anh giật nảy người như bị điện giật.

“Cái chết của ông ta khác hẳn,” Lê Phong nói tiếp, mỗi lời của anh như một nhát búa đóng vào tâm trí cô. “Không có thủ thuật tinh vi, không có chứng cứ ngoại phạm. Chỉ có một cú đập tàn bạo, nhanh gọn. Đó không phải là sự trả thù. Đó là hành động bịt miệng. Một mắt xích yếu cần phải loại bỏ để bảo vệ cho kế hoạch vĩ đại.”

Anh quay lại, đối mặt với cô, ánh mắt xuyên thấu. “Cô đã dành cả tuổi thanh xuân để báo thù cho người cha bị hàm oan, để rồi cuối cùng, chính tay cô lại giết ông ấy. Cô căm ghét Nguyễn Văn An vì lão đã đặt lợi ích lên trên mạng người. Vậy hãy nhìn lại mình xem, cô đã làm gì? Cô đã hy sinh chính cha ruột của mình cho ‘công lý’ của cô.”

Lê Phong cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đang bắt đầu hoảng loạn của Mai Anh.

“Trong hành trình săn đuổi những con quái vật, cô đã không nhận ra rằng mình đã trở thành con quái vật hoàn hảo nhất. Vậy nói cho tôi biết đi, Huỳnh Mai Anh… Kế hoạch của cô, nó có thật sự đáng giá không?”

Một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ lồng ngực Mai Anh. Lớp vỏ bọc lạnh lùng, điềm tĩnh được cô xây dựng suốt mười lăm năm đã hoàn toàn vỡ vụn. Cô không gào khóc, không la hét. Cô chỉ ngồi đó, cơ thể run lên bần bật, và những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi trong im lặng.

Màn kịch đã hạ màn. Ván cờ đã kết thúc.


Chương 8: Chân Tướng

Sự im lặng trong phòng thẩm vấn đặc quánh lại, nặng trĩu. Cuối cùng, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má gần như vô cảm của Huỳnh Mai Anh. Nó không phải giọt nước mắt của hối hận, mà giống như một tinh thể của mười lăm năm đau khổ, giờ đây mới tan chảy.

“Tấm chăn điện…” cô thì thầm, giọng khản đặc, gần như vỡ vụn. “Làm sao… làm sao ông biết?”

“Tôi không biết,” Lê Phong trả lời, giọng anh bình thản nhưng ánh mắt lại chất chứa một nỗi phức tạp khó tả. “Đó chỉ là một giả thuyết, một khả năng logic duy nhất để giải thích cho sự hoàn hảo của cô. Nhưng chính phản ứng của cô vừa rồi đã biến nó thành sự thật.”

Chân Tướng
Chân Tướng

Anh ngừng lại, để cho sự thật đó thẩm thấu vào từng góc của căn phòng. “Khi đội của chúng tôi quay lại khám nghiệm, họ đã tìm thấy nó trong tủ quần áo của An. Hóa đơn mua hàng trực tuyến hai tuần trước, giao đến một địa chỉ không tồn tại. Cô đã không bỏ sót một chi tiết nào.”

Huỳnh Mai Anh cúi gằm mặt. Tấm mặt nạ hoàn hảo đã vỡ. Cô bắt đầu kể, nhưng không phải như một tội nhân đang khai báo, mà như một hồn ma đang trần thuật lại bi kịch đã tạo ra nó.

“Năm đó, tôi mười bảy tuổi,” giọng cô xa xăm, lạc vào một miền ký ức tăm tối. “Tôi vẫn nhớ như in mùi mưa và mùi bùn đất của đêm cha tôi trở về nhà sau vụ sập. Ông ấy là một người kỹ sư hiền lành, cả đời chỉ biết đến những bản vẽ và những con số. Nhưng đêm đó, con người ông ấy đã chết. Ông run rẩy, nói rằng Nguyễn Văn An đã kề một tấm ảnh của mẹ con tôi lên bàn và buộc ông ký vào biên bản nghiệm thu vật liệu giả. ‘Chỉ một chữ ký thôi, rồi tất cả chúng ta đều sẽ có một cuộc sống tốt hơn’, lão đã nói như vậy.”

Cô cười một nụ cười méo mó. “Cuộc sống tốt hơn… Nguyễn Văn An, bác sĩ Phượng, và cả kiến trúc sư Lê… họ là một vòng tròn của quỷ dữ. An dùng quyền lực, Phượng dùng cái mác đức độ để lừa dối xã hội, còn ông Lê, vì tình bạn và sự tham lam, đã đồng ý chỉnh sửa thiết kế. Khi thảm kịch xảy ra, họ đã ném hai con người yếu đuối nhất là cha tôi và ông Lê ra làm vật tế thần.”

“Cha tôi mất tất cả. Sự nghiệp, danh dự, gia đình. Mẹ tôi không chịu nổi sự kỳ thị đã ôm tôi bỏ đi. Còn cha tôi, ông ấy ở lại với cái bóng của chính mình, chìm trong rượu và mặc cảm tội lỗi. Cuộc sống của chúng tôi không chỉ bị hủy hoại, nó đã bị xóa sổ.”

Cô ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu nhưng ánh nhìn sắc như dao.

“Mười lăm năm, mỗi ngày tôi đều sống lại cái đêm đó. Tôi học, tôi làm việc, tôi thay đổi bản thân, không phải để quên đi, mà để nhớ rõ hơn. Tôi xin vào làm ở An Phát, để được hít thở chung một bầu không khí với kẻ thù, để nhìn thấy lão cười nói vui vẻ trên nỗi đau của gia đình tôi. Càng ở gần, lòng hận thù trong tôi càng được mài sắc. Khi tôi phát hiện ra Lê Minh Giang cũng đang tự điều tra, tôi biết mình không thể để cậu ta phá hỏng mọi thứ. Sự thật phải được phơi bày theo cách của tôi, không phải bằng một vài bức tranh trừu tượng.”

“Kế hoạch của tôi không chỉ là giết họ,” cô nói tiếp, giọng lạnh lẽo. “Giết chóc quá dễ dàng. Tôi muốn họ phải chết trong sự ô nhục, muốn cả xã hội này phải tự tay lật lại vụ án, phải nhìn thấy bộ mặt thật của những kẻ mà họ từng tôn sùng. Các ký tự ‘NGƯỢC’ chính là lời chỉ dẫn. Tôi muốn các người, những người thực thi pháp luật, phải trở thành công cụ trả thù cho tôi.”

“Vậy còn cha cô?” Trung úy Hùng không kìm được, giọng anh xen lẫn sự thương cảm và kinh sợ. “Tại sao cô lại giết cả ông ấy?”

Câu hỏi đó dường như chạm vào vết thương sâu nhất. Mai Anh nhắm mắt lại, hai vai run lên bần bật.

“Đó… đó là điều cuối cùng tôi có thể làm cho ông,” cô nức nở. “Ông ấy đã không còn là cha tôi của ngày xưa. Ông chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch, sống trong dằn vặt. Ông liên tục đòi tự thú. Một lần, tôi thấy ông cầm điện thoại định gọi cho cảnh sát. Ông quá yếu đuối. Ông sẽ phá hỏng mọi thứ. Tối hôm đó, tôi đến khu nhà bỏ hoang, mang theo chai rượu ông thích nhất. Chúng tôi đã ngồi im lặng rất lâu. Ông ấy đã khóc và nói xin lỗi tôi. Tôi đã nói với ông rằng: ‘Cha à, mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Cha sẽ được thanh thản’. Và rồi… tôi đã giải thoát cho ông ấy. Đó không phải là một vụ giết người. Đó là một hành động nhân từ.”

Cô nói về hành động giết cha một cách lý trí đến đáng sợ, như thể đó là một phép toán logic cuối cùng để hoàn thành phương trình báo thù. Lê Phong nhận ra, mười lăm năm hận thù đã tôi luyện một cô gái trẻ thành một thứ vũ khí hoàn hảo, một cỗ máy công lý không cảm xúc. Cô không còn là nạn nhân, cô là hậu quả tất yếu của một tội ác bị lãng quên.

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi,” cô nói, giọng trở lại bình thản. “Tôi đã làm những gì phải làm. Sự thật về Tòa nhà An Bình sẽ được phơi bày. Danh dự của cha tôi sẽ được rửa sạch. Với tôi, thế là đủ.”

Huỳnh Mai Anh bị bắt giữ. Vụ án khép lại, nhưng bóng ma của nó thì không. Lời thú tội của cô đã mở ra một cuộc điều tra lại toàn diện, phơi bày một mạng lưới tham nhũng và tội ác ghê tởm.

Vài tuần sau, Lê Phong đứng trên cầu Thủ Thiêm, nhìn về phía những tòa nhà chọc trời của Sài Gòn. Trung úy Hùng đến bên cạnh, châm một điếu thuốc.

“Công lý đã được thực thi,” Hùng nói, nhưng giọng anh nặng trĩu. “Nhưng sao tôi không thấy nhẹ nhõm chút nào.”

“Bởi vì đây không phải là công lý,” Lê Phong đáp, mắt vẫn nhìn xa xăm. “Đây là hận thù. Mai Anh đã dùng bóng tối để chống lại bóng tối, và cuối cùng chính cô ấy cũng bị bóng tối nuốt chửng. Cô ấy đã rửa sạch oan khuất cho cha mình, nhưng lại tự biến mình thành một con quái vật còn đáng sợ hơn những kẻ cô ấy săn đuổi.”

Lê Phong im lặng hồi lâu. Anh không thấy sự hả hê của kẻ chiến thắng, chỉ thấy một sự mệt mỏi thấm sâu vào tận xương tủy. Anh đã nhìn thấu một kế hoạch tinh vi, nhưng anh cũng đã nhìn thấu tận cùng của một bi kịch, nơi không có ai là người chiến thắng.

“Hận thù là một loại axit,” anh nói khẽ. “Nó hủy hoại vật chứa đựng nó nhiều hơn bất cứ thứ gì nó được đổ lên.”

Thành phố lên đèn, rực rỡ và lộng lẫy. Nhưng trong mắt Lê Phong lúc này, những ánh đèn đó dường như chỉ càng làm cho những góc khuất của thành phố thêm tăm tối. Anh biết, công việc của mình sẽ không bao giờ kết thúc, bởi chừng nào còn có những tội ác bị che giấu, thì sẽ còn có những hồn ma đi tìm công lý theo cách của riêng mình. Anh quay lưng lại với ánh đèn hoa lệ, hòa mình vào màn đêm.

Một số gói cước trả sau mới hấp dẫn năm 2025

Cách huỷ gói trả sau Viettel mới nhất 2025

Nội Dung Khác

VI/ Lời kết

  • Gói cước trả sau Viettel hiện nay đang trở nên khá là quen thuộc với người dùng, nhờ vào việc tiết kiệm chi phí hơn so với gói trả trước từ 40% – 50% và thoải mái sử dụng
  • Các dịch vụ mà không sợ hết tiền, hay gián đoạn dịch vụ giữa chừng, hơn nữa bạn còn có thể đăng ký sim trả sau Viettel với nhiều gói cước để lựa chọn.
  • Dễ dàng đáp ứng được nhu cầu sử dụng của mình một cách tốt nhất như đăng ký nhạc chờ viettel, cuộc gọi chờ, data …, với tất cả các thông tin mà trả sau Viettel đã giới thiệu ở trên chắc chắn sẽ giúp bạn dễ dàng lựa chọn một cách tốt nhất.
  • Để đăng ký sim trả sau Viettel bạn có thể liên hệ Hotline 033 9999 368 để được nhân viên tư vấn đầy đủ về gói cước mà bạn sẽ được hưởng cũng như đăng ký cho bạn một cách nhanh chóng

Viettel Đồng Nai

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 4

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *