Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng

5/5 - (5 bình chọn)

Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng

Giới thiệu

Con đường quốc lộ 13C, đoạn chạy qua cánh đồng lau sậy ngoại thành, từ lâu đã nổi tiếng với vẻ đẹp hoang sơ và sự tĩnh lặng đến rợn người khi màn đêm buông xuống. Người ta vẫn thường rỉ tai nhau về những câu chuyện ma mị, những bóng trắng lướt qua trong đêm. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, chính sự vắng vẻ đó lại biến nơi đây thành sân khấu cho một chuỗi án mạng kinh hoàng, một cuộc đấu trí căng thẳng giữa một kẻ sát nhân thông minh và những người thực thi công lý. Thượng úy Trần Minh Quân, một điều tra viên trẻ đầy nhiệt huyết nhưng cũng mang trong lòng những ám ảnh quá khứ, sẽ phải đối mặt với vụ án lớn nhất trong sự nghiệp của mình. Mỗi manh mối tìm thấy lại mở ra một lớp màn bí ẩn mới, và mỗi nạn nhân lại là một lời thách thức tàn độc từ kẻ thủ ác ẩn mình trong bóng tối.

Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng
Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng

Chương 1: Tiếng Gào Thét Trong Đêm

Màn sương đêm tháng Mười đặc quánh như sữa, nuốt chửng lấy ánh đèn vàng vọt hắt ra từ những cột đèn cao áp nằm cách nhau cả trăm mét trên quốc lộ 13C. Đã quá nửa đêm, con đường huyết mạch nối liền thành phố với các tỉnh lẻ trở nên vắng lặng đến đáng sợ. Gió thổi qua những vạt cỏ lau cao quá đầu người ven đường, tạo nên những âm thanh xào xạc, ma mị như lời thì thầm của những linh hồn oan khuất. Thỉnh thoảng, một chiếc xe tải chở hàng gầm rú lao qua như một con quái vật sắt, ánh đèn pha quét một vệt sáng lạnh lẽo, phá tan sự tĩnh mịch rồi nhanh chóng trả lại không gian cho tiếng côn trùng rả rích và sự im lặng đến ngột ngạt.

Chính trong không gian ấy, một âm thanh xé toạc màn đêm. Đó không phải tiếng động cơ, cũng không phải tiếng gió. Đó là một tiếng thét thất thanh, tuyệt vọng của một người đàn ông, một tiếng thét bị bóp nghẹt giữa chừng như thể có một bàn tay vô hình nào đó đã bịt chặt lấy cổ họng nạn nhân. Âm thanh ngắn ngủi, chới với rồi tắt lịm, nhưng đủ để khiến ông Ba, người nông dân sống ở căn nhà cấp bốn duy nhất cách đó vài trăm mét, phải giật bắn mình tỉnh giấc.

Tim đập thình thịch, ông Ba cẩn trọng hé tấm rèm cửa sổ đã sờn cũ nhìn ra. Sương dày quá, ông chẳng thấy gì ngoài những bóng lau sậy đang oằn mình trong gió như những bóng ma đang nhảy múa. “Chắc lại mấy tay say rượu,” ông tặc lưỡi, định bụng quay lại giường. Nhưng có một cái gì đó thôi thúc, một linh cảm chẳng lành lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến ông không thể nằm yên. Sau một hồi đấu tranh, ông cầm lấy chiếc đèn pin “Made in China” cũ kỹ, khoác vội cái áo bảo hộ lao động rồi run rẩy bước ra ngoài.

Không khí ẩm và lạnh. Càng đến gần con đường, mùi tanh nồng đặc trưng của máu tươi càng sộc thẳng vào mũi ông, lấn át cả mùi bùn đất và sương đêm. Ánh đèn pin yếu ớt của ông lia một vệt sáng run rẩy trên mặt đường nhựa ẩm ướt. Và rồi, nó dừng lại. Toàn thân ông Ba đông cứng, hai đầu gối run lẩy bẩy. Tim ông như ngừng đập.

Nằm sõng soài bên lề đường, ngay cạnh cột mốc cây số, là một người đàn ông. Máu từ một vết thương sâu hoắm trên ngực ông ta đã loang ra, tạo thành một vũng sẫm màu, bốc lên một làn hơi mỏng trong không khí lạnh. Đôi mắt nạn nhân mở trừng trừng, nhìn xoáy vào bầu trời đêm đen kịt, đồng tử giãn to, còn đọng lại nỗi kinh hoàng tột độ trước khi chết. Cạnh thi thể, có một thứ gì đó được vẽ một cách cẩu thả nhưng đầy chủ đích bằng chính máu của nạn nhân – một ký hiệu kỳ lạ, trông giống như một con mắt không có tròng, một con mắt đang quan sát, đang chế giễu.

Sở cảnh sát thành phố nhận được tin báo lúc gần 2 giờ sáng. Thượng úy Trần Minh Quân và đội trọng án số 7 có mặt tại hiện trường chỉ sau 20 phút. Quân, một điều tra viên mới ngoài ba mươi, có vóc người cao gầy và khuôn mặt góc cạnh luôn phảng phất vẻ đăm chiêu. Vừa bước ra khỏi xe, anh đã cảm nhận được cái không khí chết chóc quen thuộc. Anh nổi tiếng trong ngành với khả năng quan sát tinh tường và những suy luận sắc bén, nhưng cũng không ít lần bị khiển trách vì tính cách có phần nóng nảy và độc đoán.

“Nạn nhân là nam, khoảng 45 tuổi. Một vết đâm duy nhất, chính xác và gọn ghẽ, xuyên thẳng vào tim. Hung khí có thể là một con dao nhọn, bản mỏng. Kẻ ra tay rất chuyên nghiệp, không có dấu hiệu do dự,” pháp y Tuấn lên tiếng sau khi kiểm tra sơ bộ, giọng đều đều không cảm xúc như thể đang đọc một bản báo cáo. “Thời gian tử vong ước tính khoảng một tiếng trước.”

Quân nheo mắt, ánh đèn pha từ xe cảnh sát rọi vào khuôn mặt tái mét của nạn nhân. “Có giấy tờ tùy thân không?”

Hạ sĩ Lê Thị Ngọc Mai, nữ điều tra viên duy nhất trong đội, một cô gái có vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, đáp: “Thưa anh, ví và điện thoại của nạn nhân vẫn còn nguyên trong túi áo. Tên là Nguyễn Văn Hùng, giám đốc một công ty xây dựng nhỏ. Đồng hồ hàng hiệu, ví tiền còn nguyên. Không có dấu hiệu của một vụ cướp.”

“Không phải cướp…” Quân lẩm bẩm. Anh đeo găng tay, quỳ xuống bên cạnh ký hiệu hình con mắt được vẽ bằng máu. Nó đơn giản, nguệch ngoạc nhưng lại toát lên một vẻ gì đó rất tà ác, một sự ngạo mạn đến rợn người. “Hung thủ đã có thời gian để lại ‘chữ ký’. Hắn rất bình tĩnh, tự tin rằng sẽ không bị ai phát hiện.”

Con đường vắng, sương đêm, một án mạng tàn nhẫn và một ký hiệu bí ẩn. Quân cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, không chỉ vì cái se lạnh của đêm khuya. Anh có linh cảm, đây không phải là một vụ giết người bột phát do mâu thuẫn. Đây là một sự khởi đầu, một màn trình diễn được tính toán cẩn thận. Một thông điệp đang được gửi đi, và anh cùng đội của mình chính là những người nhận được nó. Nhưng thông điệp đó có ý nghĩa gì? Và ai sẽ là người tiếp theo? Câu hỏi treo lơ lửng giữa không gian tĩnh mịch của con đường tử thần.

Chương 2: Ký Hiệu Bí Ẩn

Bình minh ló dạng, xua tan màn sương và phơi bày hiện trường vụ án một cách trần trụi. Đội điều tra đã làm việc suốt đêm. Dải băng vàng “Không phận sự miễn vào” được giăng ngang, cô lập một đoạn đường dài. Các chuyên viên kỹ thuật hình sự vẫn đang tỉ mỉ thu thập từng dấu vết nhỏ nhất, dù hy vọng rất mong manh. Cơn mưa phùn đêm qua gần như đã gột rửa tất cả.

Trong phòng họp của đội trọng án số 7, không khí nặng nề như chì. Trên chiếc bảng trắng lớn, ảnh chụp nạn nhân Nguyễn Văn Hùng, ảnh hiện trường và một hình vẽ phóng to ký hiệu con mắt bí ẩn được ghim ngay chính giữa.

“Chúng ta có gì?” Đại tá Thành, đội trưởng đội trọng án, đập tay xuống bàn, phá vỡ sự im lặng.

Quân đứng dậy, tay cầm cây bút laser chỉ vào tấm bảng. “Nạn nhân Nguyễn Văn Hùng, 46 tuổi, giám đốc công ty xây dựng Thành Đạt. Theo gia đình, tối qua ông ta đi gặp đối tác bàn chuyện làm ăn và không trở về. Chúng tôi đã kiểm tra, người đối tác xác nhận họ chia tay lúc 10 giờ tối tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Từ đó đến quốc lộ 13C, nơi phát hiện thi thể, mất khoảng 45 phút lái xe. Thời gian tử vong của nạn nhân khớp với khoảng thời gian này.”

“Mối quan hệ xã hội của Hùng thì sao? Có thù oán với ai không?” Đại tá Thành hỏi tiếp.

“Rất phức tạp,” Hạ sĩ Mai lên tiếng, tay lật tập hồ sơ dày cộp. “Làm trong ngành xây dựng, va chạm là không thể tránh khỏi. Hùng có nhiều đối thủ cạnh tranh, một vài vụ kiện tụng liên quan đến nợ nần, tranh chấp đất đai. Ngoài ra, đời tư cũng không mấy êm đẹp. Vợ chồng đang ly thân, và có tin đồn Hùng qua lại với một cô gái trẻ. Chúng ta có cả một danh sách dài các đối tượng cần phải rà soát.”

“Quá nhiều khả năng,” một điều tra viên khác thở dài. “Giống như mò kim đáy bể.”

Quân lắc đầu. “Không hẳn. Đừng quên chi tiết quan trọng nhất.” Anh chỉ tia laser vào ký hiệu con mắt. “Kẻ giết người vì nợ nần hay ghen tuông sẽ không hành động như thế này. Vết đâm chí mạng, không có dấu hiệu vật lộn, hiện trường được sắp đặt. Hung thủ rất có phương pháp, lạnh lùng và muốn truyền tải một thông điệp gì đó qua ký hiệu này.”

Mai gật đầu đồng tình. “Em đã gửi hình ảnh ký hiệu này cho các chuyên gia về biểu tượng học và cả những người nghiên cứu về các giáo phái, tà giáo. Tạm thời chưa có kết quả. Nó không giống với bất kỳ biểu tượng nào đã được ghi nhận.”

Cuộc họp kéo dài trong bế tắc. Các hướng điều tra được vạch ra: một nhóm rà soát các mối quan hệ làm ăn của nạn nhân, một nhóm khác tập trung vào đời tư, và Quân cùng Mai phụ trách việc phân tích sâu hơn về phương thức gây án và ý nghĩa của ký hiệu.

Nhiều ngày trôi qua, cuộc điều tra vẫn không có tiến triển đột phá. Các nghi phạm tiềm năng đều có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn. Dư luận bắt đầu xôn xao về “Vụ án con mắt máu trên quốc lộ 13C”. Áp lực đè nặng lên vai từng thành viên trong đội.

Và rồi, đúng một tuần sau vụ án đầu tiên, cũng vào một đêm khuya vắng lặng, một cuộc gọi nữa lại đến tổng đài 113. Lại là quốc lộ 13C. Lại là một thi thể.

Quân và Mai là những người đầu tiên có mặt. Nạn nhân lần này là một phụ nữ, trạc 30 tuổi, ăn mặc giản dị. Cô ta chết vì một vết đâm tương tự như nạn nhân Hùng, gọn gàng và tàn nhẫn. Và bên cạnh thi thể, cũng được vẽ bằng máu, là ký hiệu con mắt quen thuộc.

“Tên cô ta là Lê Thu Hà, giáo viên tiểu học,” Mai nói, giọng run run khi đọc thông tin trên căn cước công dân. “Một giáo viên… Chuyện này thì có liên quan gì đến một giám đốc xây dựng chứ?”

Quân đứng lặng người, nhìn chằm chằm vào ký hiệu con mắt. Hắn đã ra tay lần nữa. Cùng một phương thức, cùng một địa điểm, cùng một “chữ ký”. Đây rõ ràng là một vụ giết người hàng loạt. Kẻ thủ ác không chỉ giết người, hắn đang chơi một trò chơi, một trò chơi mà quy tắc chỉ mình hắn biết. Nỗi sợ hãi vô hình bắt đầu lan tỏa, không chỉ trong cộng đồng mà còn len lỏi vào chính tâm trí của những người điều tra. Hung thủ đang ở ngoài kia, trong bóng tối, và hắn đang quan sát họ. Con mắt đó, có lẽ, chính là con mắt của hắn.

Chương 3: Những Mảnh Ghép Rời Rạc

Cái chết thứ hai đã biến sự hoang mang thành nỗi kinh hoàng thật sự. “Sát thủ Con Mắt” trở thành cái tên ám ảnh trên khắp các mặt báo và mạng xã hội. Quốc lộ 13C giờ đây được người dân gọi là “con đường tử thần”, không một ai dám bén mảng đến khi trời tối. Đội trọng án số 7 làm việc không ngừng nghỉ, nhưng càng đào sâu, họ càng cảm thấy lạc lối giữa một mớ thông tin hỗn độn.

Trong phòng họp, chiếc bảng trắng giờ đã chật kín thông tin về hai nạn nhân: Nguyễn Văn Hùng và Lê Thu Hà. Hai bức ảnh chân dung được đặt cạnh nhau, nhưng giữa họ dường như không có bất kỳ một sợi dây liên kết nào.

“Hùng: 46 tuổi, giám đốc xây dựng, giàu có, nhiều mối quan hệ phức tạp, sống ở khu biệt thự trung tâm. Hà: 32 tuổi, giáo viên tiểu học, sống độc thân trong một khu tập thể cũ, hiền lành, được đồng nghiệp và học sinh yêu quý. Một trời một vực,” Đại tá Thành day day thái dương, vẻ mặt mệt mỏi. “Hung thủ chọn nạn nhân ngẫu nhiên sao?”

“Em không nghĩ vậy,” Mai phản bác. “Giết người hàng loạt thường có một khuôn mẫu, một kiểu nạn nhân ưa thích. Có thể mối liên kết giữa họ rất tinh vi, một điều gì đó mà chúng ta chưa nhìn ra.”

Quân im lặng từ đầu cuộc họp, mắt dán chặt vào tấm bảng. Anh đang cố gắng đặt mình vào vị trí của hung thủ. Tại sao lại là Hùng và Hà? Tại sao lại là con đường đó?

“Chúng ta hãy xem xét lại lịch trình của họ trong khoảng một tháng gần đây,” Quân đột ngột lên tiếng. “Kiểm tra tất cả các giao dịch thẻ tín dụng, lịch sử cuộc gọi, định vị GPS trên điện thoại, lịch làm việc, các cuộc hẹn. So sánh từng ngày, từng giờ. Có thể họ đã cùng xuất hiện ở một nơi nào đó, vào cùng một thời điểm.”

Đó là một công việc khổng lồ, tốn thời gian và đòi hỏi sự tỉ mỉ đến cực đoan. Cả đội lại lao vào việc. Họ rà soát hàng ngàn dòng dữ liệu, phỏng vấn hàng chục người. Những ngày tiếp theo, phòng họp luôn sáng đèn đến tận đêm khuya.

Trong quá trình điều tra, họ phát hiện ra nhiều bí mật của các nạn nhân. Ông Hùng không chỉ có nhân tình mà còn dính líu đến việc đưa hối lộ để thắng thầu các dự án. Cô giáo Hà, vẻ ngoài hiền lành là vậy, nhưng lại đang có một khoản nợ lớn do tham gia đầu tư tiền ảo và thua lỗ. Mỗi thông tin mới lại mở ra một hướng điều tra mới, nhưng tất cả đều nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Những kẻ cho Hà vay nợ, những đối thủ của Hùng, tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm không thể chối cãi vào thời điểm xảy ra án mạng.

“Vô ích rồi,” một điều tra viên nản lòng nói, vứt tập tài liệu xuống bàn. “Họ giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau.”

Mai, người kiên nhẫn nhất, vẫn đang cặm cụi đối chiếu hai bảng lịch trình chi tiết của Hùng và Hà. Mắt cô chợt dừng lại ở một ngày. Ngày 15 tháng 8, cách ngày xảy ra vụ án đầu tiên đúng một tháng.

“Khoan đã!” Mai kêu lên, khiến mọi người chú ý. “Vào lúc 3 giờ chiều ngày 15 tháng 8, điện thoại của ông Hùng có định vị tại bệnh viện thành phố. Cùng lúc đó, cô Hà cũng có lịch hẹn khám sức khỏe tổng quát tại chính bệnh viện này.”

Mọi người đổ dồn về phía Mai. Một tia hy vọng le lói.

“Chỉ là trùng hợp thôi,” có người hoài nghi. “Bệnh viện thành phố mỗi ngày có hàng ngàn người ra vào.”

“Nhưng đây là điểm chung duy nhất mà chúng ta tìm được cho đến lúc này,” Quân quả quyết. “Chúng ta phải kiểm tra. Xem lại camera an ninh của bệnh viện ngày hôm đó. Xem họ có gặp nhau không, có tiếp xúc với ai đặc biệt không.”

Đội điều ra lập tức đến bệnh viện. Nhưng một lần nữa, may mắn không mỉm cười với họ. Dữ liệu camera an ninh của bệnh viện chỉ được lưu trữ trong 30 ngày. Toàn bộ hình ảnh của ngày 15 tháng 8 đã bị ghi đè. Manh mối duy nhất, dù mong manh, đã tan thành mây khói.

Sự thất vọng bao trùm cả đội. Những mảnh ghép họ có trong tay vẫn chỉ là những mảnh rời rạc, không thể tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Hung thủ dường như vẫn đang ở ngoài kia, chế giễu sự bất lực của họ.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trên bàn Đại tá Thành đổ chuông. Ông nhấc máy, nghe vài giây rồi khuôn mặt biến sắc. Ông gác máy, nhìn cả đội bằng ánh mắt nặng trĩu.

“Lại là quốc lộ 13C. Nạn nhân thứ ba.”

Chương 4: Bóng Ma Quá Khứ

Cơn mưa rào bất chợt trút xuống, quất mạnh vào những tấm bạt che hiện trường. Tiếng mưa hòa cùng tiếng còi xe cảnh sát và tiếng bước chân lội bì bõm trên mặt đường ngập nước tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn và tang tóc.

Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng
Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng

Nạn nhân thứ ba là một thanh niên, chỉ khoảng 25 tuổi, mặc bộ quần áo công nhân còn lấm lem xi măng. Vẫn là một nhát dao chí mạng, vẫn là ký hiệu con mắt máu. Nhưng lần này, có một chi tiết khác. Dưới ký hiệu con mắt, hung thủ đã để lại một con số: 7.

“Số 7? Có ý nghĩa gì đây?” Mai tự hỏi, cố gắng dùng ô che cho cuốn sổ ghi chép khỏi bị ướt.

Quân đứng bất động giữa màn mưa, nước mưa chảy dài trên khuôn mặt anh, nhưng dường như anh không hề để ý. Ánh mắt anh dán chặt vào con số 7. Một cảm giác quen thuộc đến rợn người xâm chiếm lấy tâm trí anh. Con số 7. Ký hiệu con mắt. Vụ án mạng không có lời giải.

Một ký ức bị chôn vùi từ lâu đột nhiên trỗi dậy, rõ nét như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Năm năm trước, khi Quân mới chỉ là một thiếu úy trẻ vừa ra trường, anh đã tham gia điều tra một vụ án. Một người đàn ông được tìm thấy đã chết trong căn nhà hoang ở ngoại ô. Nạn nhân cũng bị đâm một nhát vào tim. Và trên tường, hung thủ đã dùng sơn đỏ để vẽ một ký hiệu y hệt như ký hiệu con mắt bây giờ. Vụ án đó đã gây xôn xao một thời gian nhưng rồi nhanh chóng đi vào ngõ cụt vì không tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Không có nhân chứng, không có dấu vết. Nghi phạm duy nhất, một kẻ lang thang, đã được thả vì không đủ bằng chứng. Vụ án bị tạm xếp vào hồ sơ tồn đọng, trở thành một nỗi ám ảnh, một thất bại đầu đời trong sự nghiệp của Quân.

“Anh Quân? Anh sao vậy?” Giọng Mai kéo Quân trở về thực tại.

“Không có gì,” Quân lắc đầu, cố gắng che giấu sự bối rối. “Mai, giúp anh một việc. Vào kho lưu trữ hồ sơ, tìm cho anh vụ án ‘Con mắt đỏ’ xảy ra vào năm năm trước.”

“Vụ án con mắt đỏ? Em chưa nghe bao giờ,” Mai ngạc nhiên.

“Nó đã bị đóng băng rồi. Chỉ cần nói là anh yêu cầu.”

Quay trở lại sở cảnh sát, Quân nhốt mình trong phòng làm việc. Anh không thể ngừng suy nghĩ. Tại sao lại là bây giờ? Tại sao hung thủ lại tái sử dụng một phương thức gây án từ năm năm trước? Liệu có phải cùng một người? Nhưng tại sao lại dừng lại suốt năm năm rồi đột ngột gây án liên hoàn?

Và con số 7. Nó có nghĩa là gì? Đội trọng án số 7? Hay là một ý nghĩa nào khác?

Mai mang tập hồ sơ cũ kỹ, bám đầy bụi vào phòng. Bìa hồ sơ đã ngả màu vàng, dòng chữ “Vụ án Con mắt đỏ” đã hơi mờ. Quân vồ lấy nó, lật từng trang một cách vội vã. Những bức ảnh hiện trường, biên bản khám nghiệm, lời khai nhân chứng… tất cả ký ức ùa về. Nạn nhân năm đó là một tay cờ bạc có tiếng. Nghi phạm chính là một người đàn ông tên Thịnh, cũng là một con bạc thua tha, nợ nần nạn nhân một khoản tiền lớn. Nhưng Thịnh có bằng chứng ngoại phạm.

Quân đọc đi đọc lại bản lời khai của các nhân chứng. Trong đó có lời khai của một người phụ nữ, chủ quán nước gần hiện trường. Bà ta khai rằng có thấy một thanh niên lạ mặt lảng vảng gần căn nhà hoang vào buổi chiều xảy ra án mạng. Nhưng mô tả của bà ta quá mơ hồ, “trông hiền lành, thư sinh”, một mô tả có thể phù hợp với hàng ngàn người.

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu Quân. Liệu có phải hung thủ của chuỗi án mạng hiện tại đang cố tình tái hiện lại vụ án năm xưa? Hắn đang nhắm vào ai? Các nạn nhân có liên quan gì đến vụ án cũ không?

“Nguyễn Văn Hùng, Lê Thu Hà, và nạn nhân mới nhất, Trần Văn Long, một thợ hồ. Ba người này có điểm gì chung với một tay cờ bạc đã chết năm năm trước?” Quân lẩm bẩm một mình.

Anh bắt đầu tin rằng, đây không phải là những vụ giết người ngẫu nhiên. Đây là một vở kịch được dàn dựng công phu, và kẻ thủ ác đang cố tình gửi cho anh một thông điệp. Con số 7 có thể chính là lời nhắn trực tiếp cho Đội 7, cho chính anh. Hắn biết anh đã từng điều tra vụ án cũ. Hắn đang thách thức anh.

Bóng ma của quá khứ đã trở lại, không chỉ để ám ảnh anh, mà còn để gieo rắc cái chết. Quân biết rằng, để phá được vụ án này, anh phải đối mặt với thất bại của chính mình năm năm về trước.

Chương 5: Sai Lầm Chết Người

Nỗi ám ảnh về vụ án “Con mắt đỏ” choán lấy tâm trí Quân. Anh tin chắc rằng chìa khóa để giải quyết chuỗi án mạng hiện tại nằm sâu trong những trang hồ sơ cũ kỹ kia. Bị thôi thúc bởi giả thuyết của mình, Quân bắt đầu hành động một cách độc lập, gần như là bí mật. Anh không báo cáo đầy đủ những suy đoán của mình cho Đại tá Thành, lo sợ rằng nó sẽ bị gạt đi vì thiếu bằng chứng xác thực.

Anh dành phần lớn thời gian để tự mình lật lại vụ án cũ. Anh tìm đến con hẻm nhỏ nơi xảy ra vụ án năm xưa. Căn nhà hoang đã bị đập bỏ, thay vào đó là một tòa nhà văn phòng mới. Mọi thứ đã thay đổi. Quân tìm đến quán nước, nhưng bà chủ quán cũng đã chuyển đi nơi khác từ lâu. Mọi dấu vết dường như đã bị thời gian xóa sạch.

Không nản lòng, Quân quyết định tìm gặp lại những người có liên quan đến vụ án cũ. Đầu tiên là vợ của nạn nhân, nhưng bà ta đã tái giá và không muốn nhắc lại chuyện đau buồn. Sau đó, anh tìm đến Thịnh, nghi phạm chính năm xưa. Thịnh giờ đã bỏ cờ bạc, làm một công việc lương thiện và có một gia đình nhỏ. Anh ta vẫn khẳng định mình vô tội và tỏ ra sợ hãi khi nghe Quân nhắc lại vụ án.

“Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi. Đừng làm phiền tôi nữa,” Thịnh nói, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Trong khi đó, ở sở cảnh sát, Mai ngày càng nhận thấy sự khác lạ ở Quân. Anh thường xuyên vắng mặt, lảng tránh các cuộc họp và luôn giữ một vẻ mặt đầy tâm sự. Cô cảm thấy lo lắng cho anh.

“Anh đang theo đuổi điều gì vậy, anh Quân?” Mai chặn anh lại ở hành lang. “Mấy ngày nay anh cứ như người mất hồn. Cả đội đang rất căng thẳng, chúng ta cần phải làm việc cùng nhau.”

“Anh có hướng đi riêng của mình,” Quân đáp cộc lốc. “Khi nào có kết quả, anh sẽ báo cáo.”

“Hướng đi riêng? Hay là anh đang để nỗi ám ảnh về vụ án cũ che mờ lý trí?” Mai nói thẳng, giọng có chút trách móc. “Em biết vụ ‘Con mắt đỏ’ là thất bại đầu tiên của anh. Nhưng đây là một vụ án mới. Chúng ta không thể để cảm xúc cá nhân xen vào công việc được.”

Lời nói của Mai như chạm vào tự ái của Quân. Anh gắt lên: “Em thì biết gì chứ? Em không có ở đó. Em không hiểu được cảm giác bất lực khi để một kẻ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu!”

Cuộc tranh cãi kết thúc trong im lặng. Mối quan hệ đồng nghiệp thân thiết giữa họ lần đầu tiên xuất hiện một vết rạn nứt. Mai cảm thấy thất vọng, còn Quân lại càng chìm sâu vào sự cô độc trong cuộc điều tra của riêng mình.

Anh không biết rằng, mọi hành động của anh đều nằm trong tầm quan sát của một kẻ khác. Kẻ sát nhân.

Đêm đó, một phong bì không ghi tên người gửi được lén đặt trước cửa phòng làm việc của Quân. Bên trong là một tấm ảnh. Đó là ảnh chụp hiện trường nạn nhân thứ ba, Trần Văn Long. Nhưng có một chi tiết khác với những tấm ảnh trong hồ sơ. Trên trán của nạn nhân, có một vết xước nhỏ, tạo thành hình chữ ‘Q’. Chữ cái đầu trong tên của Quân.

Kèm theo tấm ảnh là một mẩu giấy viết tay: “Ngươi đang đến gần. Nhưng vẫn quá chậm.”

Quân chết lặng. Tim anh đập thình thịch. Đây là một lời khiêu khích trực tiếp. Hung thủ không chỉ biết anh đang điều tra về vụ án cũ, hắn còn biết rõ từng đường đi nước bước của anh. Hắn đang theo dõi anh. Vết xước hình chữ Q kia rõ ràng không có trong các bức ảnh hiện trường ban đầu. Nó đã được hung thủ tạo ra sau đó, hoặc bằng cách nào đó, hắn đã có được một bức ảnh mà chỉ riêng hắn có.

Cảm giác sợ hãi và tức giận cùng lúc bùng lên trong Quân. Anh đã quá tự tin, quá chủ quan. Anh đã tự biến mình thành một con rối trong trò chơi của hung thủ. Hành động đơn độc của anh không những không giúp ích cho cuộc điều tra mà còn đặt chính anh vào tình thế nguy hiểm và khiến cho kẻ thủ ác càng thêm đắc ý. Anh đã mắc một sai lầm chết người.

Chương 6: Cái Bẫy Hoàn Hảo

Lời khiêu khích từ hung thủ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Quân, khiến anh bừng tỉnh. Anh nhận ra sự kiêu ngạo và nóng vội đã khiến mình rơi vào chính cái bẫy mà kẻ sát nhân đã giăng ra. Hắn không chỉ giết người, hắn còn đang thao túng tâm lý của người điều tra, biến cuộc săn lùng thành một ván cờ mà hắn là người điều khiển.

Sáng hôm sau, Quân chủ động tìm gặp Mai và Đại tá Thành. Anh đặt tấm ảnh và mẩu giấy lên bàn, thành thật kể lại toàn bộ những gì mình đã làm và những suy đoán về sự liên quan của vụ án “Con mắt đỏ”.

“Tôi đã sai,” Quân nói, giọng trầm xuống. “Tôi đã để cảm xúc cá nhân lấn át và hành động thiếu suy nghĩ. Hung thủ đã lợi dụng điều đó để khiêu khích tôi.”

Đại tá Thành im lặng nhìn Quân một lúc lâu. Ông không trách mắng, chỉ thở dài: “Cậu đã nhận ra là tốt rồi. Bây giờ không phải lúc để tự trách. Hắn đã lộ diện, dù chỉ là một phần. Hắn đang nhắm vào cậu và đội của chúng ta. Điều này chứng tỏ giả thuyết của cậu về vụ án cũ là đúng hướng. Vấn đề là, mối liên kết đó là gì?”

Mai, sau một thoáng ngạc nhiên, đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh chuyên nghiệp. Cô cầm lấy tập hồ sơ của ba nạn nhân mới và tập hồ sơ vụ án cũ, trải ra khắp mặt bàn. “Nếu hung thủ đang trả thù cho một chuyện gì đó liên quan đến vụ án năm xưa, thì các nạn nhân của chúng ta, Nguyễn Văn Hùng, Lê Thu Hà, Trần Văn Long, và cả nạn nhân cũ, tay cờ bạc tên Hải, phải có một điểm chung nào đó.”

“Nhưng chúng ta đã kiểm tra rồi,” một điều tra viên nói. “Họ không hề quen biết nhau.”

“Có thể không phải là một mối quan hệ,” Mai lật giở từng trang hồ sơ, đôi mắt di chuyển nhanh trên những dòng chữ. “Có thể chỉ là sự hiện diện. Một sự trùng hợp tưởng như ngẫu nhiên.”

Cô dừng lại ở biên bản ghi lời khai nhân chứng của vụ án “Con mắt đỏ”. Bà chủ quán nước đã khai rằng bà thấy một thanh niên lạ mặt. Nhưng còn một chi tiết khác mà trước đây không ai để ý. Bà ta nói rằng buổi chiều hôm đó, quán của bà rất đông khách vì gần đó có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, gây kẹt xe kéo dài. Nhiều người đã vào quán của bà để trú mưa và chờ hết kẹt xe.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mai. “Tai nạn giao thông! Anh Quân, anh còn nhớ ngày xảy ra vụ án ‘Con mắt đỏ’ không?”

Quân nhíu mày nhớ lại. “Khoảng giữa tháng tám… Đúng rồi, ngày 15 tháng 8, năm năm về trước.”

“Ngày 15 tháng 8!” Mai kêu lên. “Đó cũng là ngày mà ông Hùng và cô Hà cùng có mặt ở bệnh viện thành phố!”

Cả phòng họp chấn động. Hai sự kiện tưởng chừng không liên quan lại trùng khớp một cách kỳ lạ.

“Kiểm tra ngay cho tôi!” Đại tá Thành ra lệnh. “Kiểm tra xem nạn nhân thứ ba, Trần Văn Long, đã ở đâu vào ngày 15 tháng 8, năm năm trước! Và cả thông tin về vụ tai nạn giao thông ngày hôm đó!”

Chỉ mất vài giờ để có kết quả. Hệ thống quản lý nhân sự của công ty xây dựng nơi Long làm việc xác nhận, vào ngày 15 tháng 8 năm năm trước, Long là một trong số các công nhân được cử đến sửa chữa một đoạn đường bị sụt lún… ngay gần hiện trường vụ tai nạn giao thông và quán nước.

Mọi mảnh ghép đột nhiên khớp lại với nhau một cách hoàn hảo.

Cả ba nạn nhân, Hùng, Hà, và Long, đều đã có mặt tại cùng một địa điểm, vào cùng một ngày. Ngày xảy ra vụ án mạng “Con mắt đỏ”. Họ không quen biết nhau, nhưng họ đã ở đó. Họ có thể là những nhân chứng, những người đã thấy một điều gì đó mà họ không nên thấy. Hoặc, sự hiện diện của họ đã vô tình gây ra một điều gì đó.

“Đây không phải là sự trả thù,” Quân nói, giọng đầy chắc chắn. “Đây là một cuộc thanh trừng. Hung thủ đang bịt miệng tất cả những người có mặt tại hiện trường năm xưa.”

Nhưng ai là người tiếp theo? Và tại sao phải đợi đến năm năm sau mới hành động? Cái bẫy của hung thủ đã bị lật tẩy một phần, nhưng bức màn bí ẩn đằng sau nó vẫn còn quá dày đặc.

Chương 7: Sự Thật Bị Che Giấu

Việc phát hiện ra mối liên kết bất ngờ giữa các nạn nhân đã thổi một luồng sinh khí mới vào cuộc điều tra. Giờ đây, họ đã có một hướng đi rõ ràng. Quân và Mai cùng nhau ngồi lại, lật giở từng trang hồ sơ của vụ án “Con mắt đỏ” một lần nữa, nhưng với một góc nhìn hoàn toàn khác. Họ không còn tìm kiếm kẻ đã giết tay cờ bạc tên Hải, mà là tìm kiếm một bí mật đã bị chôn giấu vào ngày 15 tháng 8 định mệnh đó.

Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng
Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng

“Hãy đọc lại tất cả các lời khai,” Quân nói. “Tìm kiếm những điểm mâu thuẫn, những chi tiết dù là nhỏ nhất bị bỏ qua.”

Họ đọc đi đọc lại biên bản lời khai của Thịnh, nghi phạm chính. Thịnh khai rằng cả buổi chiều hôm đó anh ta ở nhà một người bạn để xem bóng đá. Người bạn này cũng đã xác nhận điều đó. Bằng chứng ngoại phạm có vẻ vững chắc.

Tiếp theo là lời khai của bà chủ quán nước. Bà mô tả về vụ tai nạn, về đám đông trong quán. Bà nhắc đến việc có một chiếc xe cấp cứu đến hiện trường vụ tai nạn. Và bà cũng mô tả về gã thanh niên “trông thư sinh” lảng vảng gần căn nhà hoang.

“Khoan đã,” Mai dừng lại. “Vụ tai nạn giao thông. Hồ sơ ghi là một vụ va chạm giữa xe máy và xe ba gác, người lái xe máy chỉ bị thương nhẹ ở chân. Tại sao lại cần xe cấp cứu?”

Quân cũng nhận ra sự bất thường. “Đúng vậy, thông thường với vết thương nhẹ, người ta sẽ tự đến bệnh viện hoặc phòng khám. Gọi xe cấp cứu có vẻ hơi quá.”

Họ lập tức cho kiểm tra lại hồ sơ của trung tâm cấp cứu thành phố vào ngày hôm đó. Một sự thật gây sốc được phơi bày. Vào ngày 15 tháng 8 năm năm trước, không có bất kỳ cuộc gọi cấp cứu nào được ghi nhận tại khu vực xảy ra tai nạn.

“Bà chủ quán đã nói dối? Hay bà ấy nhớ nhầm?” Mai thắc mắc.

“Hoặc… đó không phải là một chiếc xe cấp cứu thật sự,” Quân nói, một giả thuyết rùng rợn bắt đầu hình thành trong đầu anh.

Anh ra lệnh cho cấp dưới tìm kiếm lại danh sách tất cả những người đã cung cấp lời khai cho cảnh sát vào ngày hôm đó, dù chỉ là những người qua đường được hỏi qua loa. Trong danh sách đó, có một cái tên khiến cả Quân và Mai chú ý: Phan Thị Lý, y tá.

Họ nhanh chóng xác minh. Phan Thị Lý vào thời điểm đó đang là y tá thực tập tại bệnh viện thành phố. Và quan trọng hơn, bà ta chính là người bạn mà nghi phạm Thịnh đã khai là ở cùng để xem bóng đá. Bằng chứng ngoại phạm của Thịnh đột nhiên trở nên đáng ngờ.

Nhưng trước khi họ kịp hành động, một tin tức khẩn cấp khác ập đến.

Một vụ tấn công vừa xảy ra. Nạn nhân là một phụ nữ, bị đâm trọng thương tại nhà riêng, nhưng may mắn vẫn còn sống. Khi Quân và Mai lao đến bệnh viện, họ sững sờ khi nhận ra nạn nhân. Đó chính là Phan Thị Lý.

Lý bị mất khá nhiều máu và vẫn còn hoảng loạn, nhưng cô ta đã tỉnh táo. Hung thủ đã đột nhập vào nhà cô, rõ ràng là để giết người bịt miệng. Hắn đã đâm cô một nhát, nhưng tiếng chuông cửa của người hàng xóm đã khiến hắn hoảng sợ và bỏ chạy. Trước khi ngất đi, Lý chỉ kịp nhìn thấy một phần khuôn mặt của kẻ tấn công.

“Hắn… hắn có một vết sẹo dài trên má trái,” Lý thều thào nói với Quân bên giường bệnh.

Quân và Mai nhìn nhau. Chân dung kẻ sát nhân cuối cùng cũng bắt đầu hiện rõ.

“Cô Lý,” Quân hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy khẩn trương. “Năm năm trước, vào ngày 15 tháng 8, cô và Thịnh đã nói dối. Hai người không hề xem bóng đá. Hai người đã ở đâu?”

Phan Thị Lý nhắm mắt lại, nước mắt bắt đầu chảy ra. Sự thật mà cô đã cố gắng chôn giấu suốt năm năm qua cuối cùng cũng đến lúc phải phơi bày.

“Chúng tôi… chúng tôi đã ở đó,” cô nức nở. “Tại căn nhà hoang. Chúng tôi đã thấy tất cả. Không phải Thịnh đã giết Hải. Mà là một người khác. Người có vết sẹo…”

Sự thật bị che giấu cuối cùng cũng hé lộ. Nạn nhân Hải không phải chết vì nợ nần cờ bạc. Vụ án “Con mắt đỏ” không đơn giản như họ nghĩ. Và kẻ sát nhân hàng loạt hiện tại, không phải là kẻ giết người trong vụ án năm xưa. Hắn là một người có liên quan, một người đang cố gắng chôn vùi một bí mật khủng khiếp bằng cách xóa sổ tất cả những ai biết về nó.

Chương 8: Cuộc Rượt Đuổi Trí Tuệ

Lời thú nhận của Phan Thị Lý đã mở toang cánh cửa bí mật của vụ án năm xưa. Theo lời kể đứt quãng của cô, vào chiều ngày 15 tháng 8, cô và Thịnh (lúc đó là người yêu của cô) đã đến căn nhà hoang để tìm một nơi riêng tư. Họ không ngờ rằng lại vô tình trở thành nhân chứng cho một cuộc thanh toán.

Nạn nhân Hải không chỉ là một con bạc, mà còn là kẻ nắm giữ một bí mật liên quan đến một đường dây làm ăn phi pháp. Kẻ đến tìm Hải là một người đàn ông có vết sẹo trên má. Giữa họ xảy ra cãi vã, và kẻ có vết sẹo đã ra tay giết chết Hải, sau đó vẽ ký hiệu con mắt lên tường để đánh lạc hướng điều tra, đổ tội cho một kẻ tâm thần nào đó. Chiếc xe cấp cứu giả chính là do đồng bọn của hắn sắp đặt để đưa hắn rời khỏi hiện trường một cách an toàn giữa lúc kẹt xe hỗn loạn.

Thịnh và Lý đã chứng kiến tất cả từ một góc khuất. Quá sợ hãi, họ đã bỏ chạy và thề sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này. Thịnh, vì đang nợ tiền Hải, sợ rằng mình sẽ trở thành nghi phạm chính, nên đã nhờ Lý tạo bằng chứng ngoại phạm giả. Bà chủ quán nước, vì quá hoảng loạn và nhìn không rõ, đã vô tình mô tả kẻ sát nhân thành một “thanh niên thư sinh”, khiến cuộc điều tra đi chệch hướng hoàn toàn.

Còn các nạn nhân Hùng, Hà, Long? Họ chỉ đơn giản là những người không may mắn. Họ là những người đã ở trong quán nước của bà chủ quán, đã nhìn thấy chiếc xe cấp cứu giả, đã nhìn thấy kẻ có vết sẹo. Hung thủ, sau năm năm im hơi lặng tiếng, có lẽ vì một lý do nào đó, đã quyết định rằng không thể để lại bất kỳ nhân chứng nào, dù là mơ hồ nhất. Hắn đã tìm ra danh tính của họ và lần lượt ra tay.

“Vậy hung thủ của chúng ta bây giờ chính là kẻ có vết sẹo năm xưa?” Mai tổng kết lại.

“Chính xác,” Quân khẳng định. “Hắn đang cố gắng dọn dẹp tàn dư của quá khứ. Việc hắn tấn công cô Lý chứng tỏ hắn biết chúng ta đang đến rất gần.”

Dựa trên mô tả của Lý, một bức phác họa chân dung nghi phạm nhanh chóng được hoàn thành: một người đàn ông khoảng 40 tuổi, khuôn mặt gầy, ánh mắt sắc lạnh, và đặc biệt là vết sẹo dài bên má trái. Bức phác họa được gửi đến tất cả các đơn vị cảnh sát trên toàn quốc.

Đồng thời, Quân và Mai tập trung vào việc xác định danh tính của “kẻ có vết sẹo”. Họ bắt đầu từ nạn nhân Hải. Hải tham gia đường dây phi pháp nào? Ai là kẻ đứng sau? Họ lật lại toàn bộ các mối quan hệ của Hải, từ những tay cờ bạc vặt vãnh đến những ông trùm giấu mặt.

Cuộc rượt đuổi trí tuệ giữa đội trọng án và kẻ sát nhân bước vào giai đoạn quyết liệt nhất. Kẻ sát nhân, biết mình đã bị lộ một phần, trở nên manh động và liều lĩnh hơn. Hắn không còn giết người một cách âm thầm. Hắn bắt đầu để lại những dấu vết, những lời thách thức.

Một buổi sáng, đội điều tra nhận được một gói bưu kiện. Bên trong là một con dao, loại dao hung thủ đã sử dụng trong các vụ án. Trên con dao có dính một ít máu, nhưng kết quả giám định cho thấy đó là máu động vật. Kèm theo con dao là một tờ giấy, trên đó chỉ có một dòng chữ: “Công viên thành phố. Nửa đêm. Chỉ một mình Quân.”

Đó là một cái bẫy. Ai cũng biết điều đó. Hắn đang thách thức Quân, muốn một cuộc đối đầu trực tiếp.

“Không được! Quá nguy hiểm!” Mai phản đối quyết liệt.

“Nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta,” Quân nói, ánh mắt kiên định. “Hắn nghĩ rằng hắn có thể điều khiển được anh. Anh sẽ lợi dụng chính sự tự tin đó để tóm gọn hắn. Chúng ta sẽ giăng một cái bẫy còn lớn hơn.”

Cả đội bắt đầu lên một kế hoạch chi tiết cho cuộc đối đầu vào đêm nay. Công viên thành phố sẽ trở thành một bàn cờ, và Quân chính là con mồi. Nhưng ai mới thực sự là kẻ đi săn, câu trả lời sẽ chỉ có vào lúc nửa đêm. Không khí căng thẳng bao trùm, một sai sót nhỏ cũng có thể phải trả giá bằng mạng sống.

Chương 9: Giao Lộ Định Mệnh

Công viên thành phố về đêm chìm trong tĩnh lặng. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua kẽ lá, vẽ nên những cái bóng kỳ dị trên mặt đất. Gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng lá cây xào xạc như những lời thì thầm ma quái. Đúng nửa đêm, Quân một mình bước vào công viên, đi về phía quảng trường trung tâm có đài phun nước đã ngừng hoạt động – địa điểm được ám chỉ trong lời thách thức.

Anh mặc một chiếc áo khoác dày, bên trong có gắn một thiết bị nghe lén siêu nhỏ và một thiết bị định vị. Bên ngoài công viên, trong những chiếc xe không biển số, Đại tá Thành, Mai và toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất đang nín thở theo dõi từng bước chân của anh qua màn hình và lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất qua tai nghe. Các tay súng bắn tỉa đã vào vị trí trên các tòa nhà cao tầng xung quanh. Cái bẫy đã được giăng ra.

Quân ngồi xuống một chiếc ghế đá, lưng quay ra hồ nước, giả vờ như đang chờ đợi. Tim anh đập nhanh, mọi giác quan đều căng ra như dây đàn. Anh biết kẻ sát nhân đang ở đây, quan sát anh từ một nơi nào đó trong bóng tối. Hắn đang thưởng thức cảm giác làm chủ cuộc chơi.

Thời gian chầm chậm trôi. Năm phút. Mười phút. Không có gì xảy ra.

“Hắn đang kiểm tra,” giọng Đại tá Thành vang lên trong tai nghe của Quân. “Tuyệt đối giữ bình tĩnh.”

Bất chợt, một chiếc điện thoại công cộng cũ kỹ ở góc công viên đổ chuông. Âm thanh réo rắt của nó phá tan sự im lặng, nghe thật chói tai. Quân đứng dậy, từ từ tiến về phía chiếc điện thoại.

“Alo?” Quân nhấc máy.

Đầu dây bên kia là một giọng nói đã được làm méo đi bằng thiết bị điện tử. “Ngươi can đảm đấy, Thượng úy.”

“Ngươi muốn gì?” Quân hỏi thẳng, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Ta chỉ muốn xem mặt kẻ đã phá hỏng sự yên tĩnh của ta suốt năm năm qua. Ngươi đã làm rất tốt. Nhưng trò chơi đến đây là kết thúc.”

“Trò chơi của ngươi đã cướp đi sinh mạng của ba người vô tội.”

Giọng nói kia cười khẩy. “Vô tội? Trên đời này không có ai là hoàn toàn vô tội cả, Thượng úy ạ. Sự hiện diện của họ vào sai thời điểm chính là tội lỗi của họ rồi. Giờ thì, hãy nhìn về phía sau, chỗ chiếc cầu gỗ.”

Quân quay lại. Dưới ánh trăng, một bóng người xuất hiện ở đầu chiếc cầu gỗ bắc qua hồ. Hắn mặc đồ đen, không thể nhìn rõ mặt.

“Hắn đã lộ diện!” Mai nói qua tai nghe. “Tất cả các đơn vị chú ý!”

“Khoan đã,” Quân ra hiệu. “Có gì đó không đúng.”

Bóng người trên cầu giơ một vật lên. Đó là một thiết bị điều khiển từ xa. Hắn bấm nút.

Một tiếng nổ lớn vang lên, nhưng không phải từ chỗ Quân hay bóng người kia. Mà là từ một thùng rác ở một góc khác của công viên. Vụ nổ không lớn, chỉ đủ để tạo ra một làn khói và gây ra sự hỗn loạn.

“Chết tiệt! Đó là đòn gió!” Đại tá Thành hét lên.

Trong lúc sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía vụ nổ, kẻ sát nhân thực sự đã hành động. Từ sau lưng Quân, trong một lùm cây rậm rạp, một bóng đen lao ra với tốc độ kinh hoàng. Nhanh như chớp, hắn kề một con dao sắc lạnh vào cổ Quân.

“Đừng cử động, Thượng úy,” một giọng nói trầm, khàn vang lên ngay bên tai Quân. Lần này là giọng thật. “Bảo đồng đội của ngươi đừng manh động, nếu không cái đầu của ngươi sẽ không còn dính trên cổ đâu.”

Tất cả các họng súng đều chĩa về phía Quân và kẻ tấn công. Mai chết lặng, tay nắm chặt khẩu súng nhưng không dám bóp cò.

Quân cảm nhận được lưỡi dao lạnh buốt trên da thịt. Nhưng anh không hề hoảng sợ. Anh đã lường trước tình huống này. Đây chính là giao lộ định mệnh.

“Ngươi đã thua rồi,” Quân nói, giọng bình thản đến lạ.

“Thua? Ngươi đang nói gì vậy?” kẻ sát nhân gầm gừ.

“Ngươi đã đến quá gần. Đó chính là sai lầm của ngươi.”

Vừa dứt lời, Quân dùng hết sức giật cùi chỏ ra sau, trúng vào bụng của kẻ tấn công. Cùng lúc đó, anh gập người xuống, thoát khỏi lưỡi dao trong gang tấc.

Một tiếng “pằng” khô khốc vang lên. Đó không phải là tiếng súng. Mà là tiếng súng bắn thuốc mê. Mũi tiêm găm chính xác vào bắp tay của kẻ tấn công. Hắn chỉ kịp khựng lại một giây, ánh mắt đầy kinh ngạc, rồi ngã gục xuống đất, bất tỉnh.

Mai đã bắn. Cô không bắn để giết, mà để bắt sống.

Cảnh sát từ khắp nơi ùa vào, khống chế bóng người trên cầu (chỉ là một kẻ được thuê để đánh lạc hướng) và kẻ tấn công thực sự. Quân đứng dậy, thở hổn hển. Anh nhìn xuống khuôn mặt của kẻ sát nhân đang nằm bất tỉnh.

Và anh sững sờ. Gương mặt đó, anh đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Chương 10: Chân Dung Kẻ Sát Nhân

Trong phòng hỏi cung, ánh đèn trắng chiếu thẳng vào khuôn mặt của nghi phạm, làm nổi bật vết sẹo dài bên má trái. Hắn đã tỉnh lại, ngồi im lặng trên ghế, đôi tay bị còng vào thành bàn. Hắn không còn vẻ hung hãn như ở công viên, thay vào đó là một sự bình thản đến đáng sợ.

Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng
Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng

Đối diện hắn là Quân và Mai. Quân vẫn không thể tin vào mắt mình. Kẻ sát nhân máu lạnh, kẻ đã gây ra chuỗi án mạng kinh hoàng, lại chính là Thịnh – nghi phạm chính trong vụ án “Con mắt đỏ” năm xưa.

“Tại sao?” Quân hỏi, phá vỡ sự im lặng. “Tại sao lại là anh, Thịnh? Anh là nhân chứng, anh cũng là người bị tình nghi. Tại sao anh lại đi giết những người có thể minh oan cho mình?”

Thịnh ngước lên, một nụ cười nhạt nở trên môi. “Minh oan? Thượng úy, anh vẫn ngây thơ quá. Anh nghĩ rằng tôi cần được minh oan sao?”

Hắn chậm rãi kể lại. Giọng nói của hắn đều đều, không chút cảm xúc.

Năm năm trước, hắn và Hải không chỉ là con nợ và chủ nợ. Họ từng là bạn thân, cùng lớn lên trong một khu phố nghèo. Nhưng khi lớn lên, Hải sa vào con đường cờ bạc, nợ nần, còn Thịnh thì cố gắng làm ăn lương thiện. Hải, trong một lần túng quẫn, đã tham gia vào một phi vụ vận chuyển hàng cấm cho một ông trùm lớn. Nhưng Hải đã âm thầm giấu đi một phần nhỏ số hàng với ý định bán riêng để trả nợ.

“Ông trùm đã phát hiện ra,” Thịnh tiếp tục. “Hắn đã sai người đến để xử lý Hải. Kẻ có vết sẹo đó chính là tay sai của hắn. Tôi… tôi đã đến đó để khuyên can Hải quay đầu, nhưng đã quá muộn. Tôi đã phải chứng kiến bạn mình bị giết ngay trước mắt.”

Lý đã nói đúng một phần, nhưng cô không biết toàn bộ sự thật. Thịnh đã ở đó, nhưng không phải với tư cách người tình của Lý, mà là với tư cách một người bạn bất lực.

“Sau hôm đó, tôi sống trong sợ hãi. Tôi biết chúng sẽ không tha cho bất kỳ nhân chứng nào. Tôi đã phải tạo bằng chứng ngoại phạm giả, phải sống chui lủi, thay đổi cả ngoại hình. Vết sẹo này,” hắn chỉ tay lên má, “là một tai nạn trong lúc làm việc, nhưng nó cũng là một lớp ngụy trang hoàn hảo.”

Suốt năm năm, Thịnh sống trong im lặng, cố gắng quên đi quá khứ. Hắn đã có một gia đình, một công việc. Nhưng rồi, hắn tình cờ phát hiện ra một điều. Ông trùm đứng sau mọi chuyện năm xưa, sau một thời gian ở ẩn, đã bắt đầu quay trở lại hoạt động, và ngày càng bành trướng thế lực. Hắn sợ rằng sớm muộn gì, chúng cũng sẽ tìm ra hắn.

“Tôi không thể để gia đình mình gặp nguy hiểm,” Thịnh nói, ánh mắt chợt lóe lên một tia tàn độc. “Tôi không thể tin vào pháp luật. Năm năm trước, các anh đã làm được gì? Các anh đã để một vụ giết người rành rành trở thành án tồn. Tôi quyết định phải tự mình hành động. Tôi phải xóa sổ tất cả những ai có thể trở thành điểm yếu của tôi, những ai có thể bị chúng tra hỏi để tìm ra tôi.”

Hắn đã dành nhiều tháng trời để tìm kiếm danh tính của tất cả những người có mặt gần hiện trường năm xưa. Hùng, Hà, Long. Họ là những người vô tội, nhưng trong mắt Thịnh, họ là những mối đe dọa tiềm tàng. Hắn đã lần lượt ra tay, sử dụng lại chính ký hiệu con mắt của kẻ thù để đánh lạc hướng cảnh sát.

“Tôi đã cố tình nhắm vào anh, Thượng úy Quân,” Thịnh nhìn thẳng vào mắt Quân. “Vì anh là người điều tra vụ án năm xưa. Tôi muốn anh phải sống lại cảm giác bất lực đó. Tôi muốn anh biết rằng, đôi khi, để có được công lý, người ta phải tự tay nhuốm máu.”

Chân dung kẻ sát nhân đã hoàn chỉnh. Không phải một kẻ tâm thần, không phải một tay sai tàn độc. Mà là một người bình thường bị hoàn cảnh đẩy đến bước đường cùng. Một người đàn ông muốn bảo vệ gia đình mình nhưng lại chọn cách tàn ác nhất. Một nạn nhân của quá khứ đã tự biến mình thành một con quỷ của hiện tại. Căn phòng hỏi cung chìm trong sự im lặng nặng nề. Câu chuyện đã kết thúc, nhưng những câu hỏi về đúng và sai, về công lý và sự trả thù, vẫn còn bỏ ngỏ.

Chương 11: Công Lý Và Sự Day Dứt

Vụ án “Sát thủ Con Mắt” chính thức khép lại. Thịnh bị bắt giữ và khai nhận toàn bộ tội lỗi. Dựa vào lời khai của hắn, một chuyên án lớn được thành lập, và không lâu sau đó, toàn bộ đường dây tội phạm của ông trùm năm xưa cũng bị triệt phá. Kẻ có vết sẹo thật sự cũng phải tra tay vào còng. Công lý, theo một cách nào đó, đã được thực thi. Báo chí ca ngợi chiến công của đội trọng án số 7, đặc biệt là Thượng úy Trần Minh Quân, người đã kiên trì theo đuổi vụ án và có công lớn nhất trong việc phá án.

Nhưng trong lòng Quân, không hề có cảm giác hân hoan của người chiến thắng. Anh đứng một mình trong phòng làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố đã lên đèn, hối hả và nhộn nhịp, như thể chuỗi án mạng kinh hoàng vừa qua chỉ là một cơn ác mộng đã tan biến.

Những lời nói cuối cùng của Thịnh trong phòng hỏi cung vẫn văng vẳng bên tai anh: “Nếu năm năm trước các anh tìm ra sự thật, nếu các anh bắt được kẻ có vết sẹo, thì có lẽ tôi đã không phải trở thành kẻ giết người. Các nạn nhân của tôi đã không phải chết. Thượng úy, anh có bao giờ nghĩ rằng, chính sự tắc trách của các anh đã tạo ra một con quỷ như tôi không?”

Câu hỏi đó như một nhát dao xoáy sâu vào tâm can Quân. Anh không thể chối cãi. Năm năm trước, anh và đồng đội đã quá non nớt, đã bỏ qua những chi tiết quan trọng, đã chấp nhận một kết luận vội vã. Họ đã thất bại trong việc mang lại công lý cho nạn nhân Hải. Và sự thất bại đó đã gieo mầm cho một bi kịch lớn hơn, kéo theo cái chết của ba con người vô tội khác.

Anh có phải là người hùng không? Hay anh cũng là một phần nguyên nhân của thảm kịch? Ranh giới giữa người thực thi công lý và kẻ gián tiếp gây ra tội ác bỗng trở nên mong manh đến lạ.

Mai bước vào phòng, đặt lên bàn anh một tách cà phê nóng. Cô nhìn thấy vẻ dằn vặt trên khuôn mặt anh.

“Đừng tự trách mình nữa, anh Quân,” cô nhẹ nhàng nói. “Chúng ta đã làm hết sức mình. Không ai có thể lường trước được mọi chuyện.”

“Nhưng chúng ta đã có thể làm tốt hơn, Mai à,” Quân đáp, giọng khàn đi. “Chúng ta đã có thể ngăn chặn tất cả những chuyện này nếu không mắc sai lầm trong quá khứ.”

“Quá khứ thì không thể thay đổi được,” Mai ngồi xuống ghế đối diện. “Điều quan trọng là chúng ta đã học được gì từ nó. Vụ án này là một bài học đắt giá cho tất cả chúng ta. Rằng mỗi một vụ án, dù lớn hay nhỏ, đều có thể ẩn chứa những sự thật phức tạp hơn chúng ta tưởng. Và trách nhiệm của chúng ta là phải đi đến tận cùng của sự thật, không được bỏ cuộc, không được thỏa hiệp.”

Quân im lặng, nhìn vào tách cà phê. Lời nói của Mai không thể xóa đi hoàn toàn nỗi day dứt trong lòng anh, nhưng nó cũng giúp anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cô nói đúng. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh có thể thay đổi tương lai. Anh sẽ không bao giờ cho phép mình lặp lại sai lầm tương tự.

Vụ án đã kết thúc, nhưng cuộc chiến của những người cảnh sát như anh thì không. Ngoài kia, bóng tối vẫn luôn rình rập, và cái ác vẫn luôn tìm cách trỗi dậy dưới những hình hài khác nhau. Công việc của họ là giữ cho ngọn lửa công lý không bao giờ tắt, dù đôi khi, chính ngọn lửa đó lại có thể thiêu đốt tâm hồn họ.

Chương 12: Bình Yên Trở Lại?

Một tháng sau.

Con đường quốc lộ 13C đã không còn là “con đường tử thần” trong tâm trí người dân. Xe cộ lại tấp nập qua lại, ngay cả khi đêm xuống. Những vạt cỏ lau ven đường vẫn reo vui trong gió, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dường như, mọi thứ đã trở lại với vẻ bình yên vốn có.

Nhưng đối với những người trong cuộc, vết sẹo sẽ còn mãi.

Thịnh bị kết án tù chung thân cho tội ác của mình. Gia đình nhỏ của anh ta tan nát. Vợ anh ta, trong một lần đến thăm Quân ở sở cảnh sát, đã không khóc, cũng không oán trách. Cô chỉ lặng lẽ hỏi một câu: “Nếu có một lựa chọn khác, liệu anh ấy có làm vậy không?” Câu hỏi đó khiến Quân không thể trả lời.

Phan Thị Lý, sau khi bình phục, đã xin nghỉ việc ở bệnh viện và chuyển đến một thành phố khác sinh sống, cố gắng bắt đầu lại từ đầu. Cô là người sống sót, nhưng cũng là người mang gánh nặng của sự hối hận và sợ hãi suốt phần đời còn lại.

Vào một buổi chiều cuối tuần, Quân lái xe một mình dọc theo quốc lộ 13C. Anh dừng lại ở đúng vị trí nơi thi thể đầu tiên được phát hiện. Hoàng hôn đang buông xuống, nhuộm cả cánh đồng lau một màu vàng cam rực rỡ. Thật khó tin một nơi đẹp như thế này lại từng là hiện trường của những vụ án mạng rùng rợn.

Mai lái xe đến, đỗ lại bên cạnh xe của Quân. Cô bước xuống, đứng bên cạnh anh.

“Em biết là sẽ tìm thấy anh ở đây,” cô nói.

Họ cùng nhau im lặng, nhìn về phía chân trời.

“Em có nghĩ rằng thành phố này đã thực sự bình yên trở lại không?” Quân đột nhiên hỏi.

Mai suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Bề ngoài thì có lẽ là vậy. Nhưng trong lòng mỗi người, có lẽ không. Vụ án này đã thay đổi chúng ta, thay đổi cả những người dân ở đây. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, ranh giới giữa thiện và ác, giữa người bình thường và tội phạm, đôi khi rất mong manh. Và sự bình yên mà chúng ta có được, thực ra rất dễ vỡ.”

Quân gật đầu. Anh hiểu ý cô. Vụ án đã khép lại, nhưng cuộc chiến thì vẫn tiếp diễn. Đó không chỉ là cuộc chiến chống lại tội phạm bên ngoài, mà còn là cuộc chiến với những con quỷ bên trong chính mỗi con người, với sự day dứt, với những sai lầm và với trách nhiệm nặng nề của nghề nghiệp.

“Đi uống một ly chứ?” Mai đề nghị, mỉm cười.

“Đi thôi,” Quân đáp, một nụ cười nhẹ cuối cùng cũng xuất hiện trên môi anh.

Họ lên xe, rời khỏi con đường vắng. Bóng tối dần bao trùm lấy cảnh vật. Phía trước là ánh đèn của thành phố, là những vụ án mới, những thử thách mới đang chờ đợi. Cuộc hành trình thực thi công lý của họ vẫn còn rất dài. Và họ biết rằng, họ sẽ không bước đi trên con đường đó một mình.

Một số gói cước trả sau mới hấp dẫn năm 2025

Cách huỷ gói trả sau Viettel mới nhất 2025

Nội Dung Khác

VI/ Lời kết

  • Gói cước trả sau Viettel hiện nay đang trở nên khá là quen thuộc với người dùng, nhờ vào việc tiết kiệm chi phí hơn so với gói trả trước từ 40% – 50% và thoải mái sử dụng
  • Các dịch vụ mà không sợ hết tiền, hay gián đoạn dịch vụ giữa chừng, hơn nữa bạn còn có thể đăng ký sim trả sau Viettel với nhiều gói cước để lựa chọn.
  • Dễ dàng đáp ứng được nhu cầu sử dụng của mình một cách tốt nhất như đăng ký nhạc chờ viettel, cuộc gọi chờ, data …, với tất cả các thông tin mà trả sau Viettel đã giới thiệu ở trên chắc chắn sẽ giúp bạn dễ dàng lựa chọn một cách tốt nhất.
  • Để đăng ký sim trả sau Viettel bạn có thể liên hệ Hotline 033 9999 368 để được nhân viên tư vấn đầy đủ về gói cước mà bạn sẽ được hưởng cũng như đăng ký cho bạn một cách nhanh chóng

Viettel Đồng Nai

Hotline + Zalo : 033 9999 368

Views: 0

1 bình luận về “Vụ Án Liên Hoàn Trên Con Đường Vắng

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *